Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
“Cha đi như thế, quá nửa không gặp được Tĩnh vương đâu.” Lý Chí bước vào: “Tĩnh vương đã làm việc chung với
cha bao năm, còn không biết tại sao cha đế3n à? Yến gia đang có hai vị phu nhân đấy, cho dù ông ta gặp cha thì
cũng không rảnh để nghe cha nói kỹ đâu.”
Lý Tồn Duệ ngẫm nghĩ, quay đầu n1hìn phu nhân: “Nói thế cũng có lý.”
Lý Nam Phong thở hổn hển chạy đến, chứng kiến cảnh hai cha con này khoanh tay cười với nhau là biết ngay
9chuyện không ổn lắm rồi.
Hồi nãy khi thấy Lý Chí cười, nàng đã hơi hối hận vì mau miệng. Trong trí nhớ của nàng, lần y có vẻ mặt đó gần
đây n3hất là năm nàng bảy tuổi, con trai của thương nhân buôn muối ở cùng thành đã cướp mất mấy lồng điểm
tâm mà nàng đặt trước, nàng khóc, kết quả y chạy 8tới nhà người ta, dựa vào ba tấc lưỡi để mách cho tên nhóc kia
bị đánh tới mức hai tháng không xuống nổi giường thì mới xong chuyện, hồi ấy y mới mười bốn tuổi.
Lần này Yến Hành kéo váy nàng, còn nghiêm trọng hơn cả cướp điểm tâm, liệu viên ngoại lang thuộc sáu bộ như y
có chạy đến Tĩnh vương phủ, chờ Tĩnh vương đánh gãy chân con ông ta thì mới bỏ qua không thế?
Tính ra, để tên Yến Hành kia chịu khổ cũng được! Nhưng chuyện đã qua rồi, đối với nàng, bóp cổ hắn ở đó xem
như xong, nếu cứ nhắc lại việc hắn vô lễ thì có phải hơi làm quá lên không thế?
Hơn nữa oan có đầu, nợ có chủ, tuy nàng hận Yến Hành, nhưng chỉ hận người đã hại chết nàng trong kiếp trước
thôi, mặc dù lúc này hắn cũng đáng ghét, suy cho cùng vẫn chỉ là đứa bé mười mấy tuổi, còn sắp mất mẹ tới nơi rồi,
so đo với hắn lúc này thích hợp à? Kể cả muốn dạy dỗ hắn thì cũng phải chọn ngày hoàng đạo khác chứ!
Nhưng nàng chưa kịp đổi chủ đề, Lý Chí đã gọi Ngô Đồng vào để hỏi rõ sự việc, sau khi nghe xong thì chạy thẳng
sang đây!
“Con nghĩ không cần làm to chuyện này đâu…”
Nàng cười hề hề.
Lý phu nhân lườm nàng: “Ở đây không có chỗ cho con nói chuyện, đến Phật đường tự kiểm điểm ba ngày cho ta!”
Nét mặt Lý Tồn Duệ dịu lại: “Ngày mai phu nhân sẽ vào cung để nghe sắc phong, ngày đại hỉ thế này, sao phải
phiền não chứ?”
Lý Chí cũng nói: “Mẹ dạy dỗ muội muội nhiều năm, cực khổ rồi, về sau chuyện nhỏ này cứ để con lo! Mẹ chỉ cần
yên tâm hưởng phúc là được.”
Lý phu nhân liếc Lý Nam Phong, sau cùng không nói nữa.
Lý Tồn Duệ thoáng suy nghĩ rồi bảo Lý Chí: “An tiên sinh đâu? Con bảo ông ấy gửi thiệp đến vương phủ, ngày mai
cha mời Tĩnh vương uống trà.”
An tiên sinh là môn khách trong phủ, luôn phụ trách việc xã giao của Lý Tồn Duệ.
Lý Chí đáp “Vâng” rồi lập tức quay người đi ra ngoài.
Lý Nam Phong muốn đuổi theo để ngăn cản, nhưng chân y dài, mới ới được hai câu, y đã ra khỏi cửa viện rồi.
…
Vì Tĩnh vương còn phải vào cung phục mệnh, nên Sơ Tễ dẫn đội ngũ bên Tĩnh vương phủ về vương phủ trước.
Yến Hành có viện tử riêng, là Trí Viễn đường nằm ở phía đông vương phủ, còn Lâm phu nhân thì chuyển đến Hi
Nhật đường rất đỗi bình thường. Thẩm thị cũng không ở chính đường nữa, chỗ bà ta cách Lâm phu nhân không xa,
được gọi là Chiêu Hoa đường.
Phủ đệ của vương gia khác họ vốn nên được quy hoạch theo quận vương phủ, có ba trăm mẫu đất, nhưng ở kinh
thành không thể đủ điều kiện để xây dựng vương phủ nguy nga, thế nên địa bàn cũng nhỏ hơn, cung và điện nên
có đều được chuyển thành sảnh đường.
Tuy vậy, Tĩnh vương phủ chiếm cứ nửa phường thị vẫn trở thành dinh thự số một trong thành, hơn nữa còn được
xây dựng tinh xảo và trang trí xa hoa, chưa chắc quận vương phủ ngoài kinh thành đã sánh bằng.
Có câu, đến Tĩnh vương phủ rồi thì sẽ biết quyền quý thực sự trông thế nào.
Yến Hành bước vào phòng, vừa nhìn quanh vừa gọi A Man vào theo: “Bảo đám Quản Khanh, từ giờ trở đi không
được phép ra ngoài, ta có mệnh lệnh cho họ, sau đó nghĩ cách lấy danh sách người hầu trong phủ tới đây cho ta.”
Hắn nói rồi rút một tờ giấy ra, cúi đầu viết hai hàng chữ rồi vẽ một tấm bản đồ.
A Man lập tức cất tờ giấy, đi ra ngoài.
Yến Hành cởi áo choàng vắt lên ghế, quan sát xung quanh, hắn từng ở Trí Viễn đường này mười năm. Cảnh vật
trước mặt vẫn quen thuộc như thế. Hắn bước tới chỗ giá sách, lấy dao găm trong ngăn kéo ra nhét vào giày, rồi thắp
một nén hương giúp người ta tỉnh táo.
Hắn nhớ trong kiếp trước, tuy thời điểm về kinh phải là hai ngày sau, nhưng cũng không khác lắm với lúc này, khi
vào phủ đều yên bình, giống hệt bây giờ, chẳng có gì khác thường hết.
Hắn quen ngủ vào giờ Tuất, không có ấn tượng gì với chuyện trước khi ngủ, việc này cũng bình thường, thế nên
hắn đoán chuyện xảy ra sau giờ Tuất.
Hắn ngồi một lát, chỉnh lại vạt áo rồi ra ngoài, đến Hi Nhật đường.
Lâm phu nhân không có hành lý gì, động tĩnh trong viện cũng không lớn. Bà cầm áo choàng, nhắm hờ mắt, ngồi
tựa trên giường, không biết đang nghĩ gì.
“Mẹ đừng khóa cửa ban đêm nhé.” Yến Hành bước vào, quan sát xung quanh rồi nói.
Lâm phu nhân hoàn hồn, ngồi dậy: “Sao vậy?”
“Tránh cho con lại mơ thấy ác mộng, muốn tới đây tìm mẹ.” Hắn thản nhiên nói.
Lâm phu nhân gật đầu, vẫy hắn đến ngồi cạnh mình rồi nói: “Mẹ không khóa đâu, con tìm mẹ lúc nào cũng được.”
Yến Hành gật đầu, lại hạ giọng: “Mẹ đừng để ai biết nhé. Con lớn rồi, sợ người ta chê cười.”
Lâm phu nhân mỉm cười, vuốt tóc hắn.
…
Vương phủ có người, náo nhiệt hẳn lên. Nhà cũ của Thẩm Tê Vân ở thành Bắc vẫn còn đó, ông ta đã cử người quét
tước từ trước, ngoài ra hai đệ đệ của Tĩnh vương ở cạnh Tĩnh vương phủ cũng dẫn vợ con sang để tụ họp.
Tĩnh vương có bốn huynh đệ, ông ta là trưởng, Nhị đệ Yến Sùng Vân đã chết trận ở Từ Châu, bây giờ chỉ còn Tam
đệ Yến Sùng Kỳ và Tứ đệ Yến Sùng Lễ.
Bây giờ việc vặt trong vương phủ đều do lão Tam Yến Sùng Kỳ xử lý. Yến Sùng Kỳ đã chuẩn bị tiệc tối từ trước, giờ
Dậu sẽ bắt đầu.
Khi Thẩm phu nhân và Tĩnh vương thành thân, vợ lão Nhị là Ninh thị cũng đã về nhà chồng, mọi người trong nhà
đều quen Lâm phu nhân, nhất là sau này, chi thứ ba và chi thứ tư đều từng ở trong quân ngũ, đương nhiên họ sẽ
thân thiết với Lâm phu nhân không xuất thân từ thế gia ở kinh thành hơn một chút rồi.
Lâm phu nhân ngồi với Thẩm phu nhân và các chị em dâu một lát, thấy họ đã nói chuyện bình thường, nhưng
không thấy Yến Hành đâu, bèn rời bữa tiệc trước.
Đường đến Trí Viễn đường ngày càng yên tĩnh, thỉnh thoảng lại có nha hoàn đi ngang qua, đứng lại hành lễ, Lâm
phu nhân cũng sẽ nhìn lại họ.
Gia quy của Lâm gia không quá nghiêm khắc, phụ nữ có thể ra ngoài làm nghề y, tính chất đặc biệt của nghề y
khiến bà có thể đối xử bình đẳng với tất cả mọi người.
Những thuộc hạ của Tĩnh vương đều được bà đích thân chữa trị khi bị thương, thế nên họ cũng không coi bà như
người ngoài, đều gọi thẳng là “tẩu tử” chứ không phải phu nhân.
Cho dù đã đến Tĩnh vương phủ, làm phu nhân Tĩnh vương mấy tháng, bà vẫn không nghĩ mình cần lên mặt với
những người trong phủ.
Nhưng sau khi tiếp xúc với Thẩm thị, bà đã nhận ra sự khác biệt trong tính cách của họ. Thẩm thị vô cùng để ý đến
sự phân chia giai cấp, ngày mai bà ta lên làm chính phi, có lẽ những người hầu trong phủ sẽ không được tự do như
bây giờ.
Đương nhiên, với vương phủ đại diện cho quyền thế cao sang, có lẽ đặt ra phép tắc nghiêm ngặt một chút cũng tốt.
“Phu nhân.”
Lúc này Trí Viễn đường đang rất yên tĩnh, sai vặt trong viện đã đốt đèn, ở cửa cũng có người đáp lời kịp lúc, chuyện này khiến bà rất
hài lòng.
“Tam gia đâu?” Bà hỏi.
cha bao năm, còn không biết tại sao cha đế3n à? Yến gia đang có hai vị phu nhân đấy, cho dù ông ta gặp cha thì
cũng không rảnh để nghe cha nói kỹ đâu.”
Lý Tồn Duệ ngẫm nghĩ, quay đầu n1hìn phu nhân: “Nói thế cũng có lý.”
Lý Nam Phong thở hổn hển chạy đến, chứng kiến cảnh hai cha con này khoanh tay cười với nhau là biết ngay
9chuyện không ổn lắm rồi.
Hồi nãy khi thấy Lý Chí cười, nàng đã hơi hối hận vì mau miệng. Trong trí nhớ của nàng, lần y có vẻ mặt đó gần
đây n3hất là năm nàng bảy tuổi, con trai của thương nhân buôn muối ở cùng thành đã cướp mất mấy lồng điểm
tâm mà nàng đặt trước, nàng khóc, kết quả y chạy 8tới nhà người ta, dựa vào ba tấc lưỡi để mách cho tên nhóc kia
bị đánh tới mức hai tháng không xuống nổi giường thì mới xong chuyện, hồi ấy y mới mười bốn tuổi.
Lần này Yến Hành kéo váy nàng, còn nghiêm trọng hơn cả cướp điểm tâm, liệu viên ngoại lang thuộc sáu bộ như y
có chạy đến Tĩnh vương phủ, chờ Tĩnh vương đánh gãy chân con ông ta thì mới bỏ qua không thế?
Tính ra, để tên Yến Hành kia chịu khổ cũng được! Nhưng chuyện đã qua rồi, đối với nàng, bóp cổ hắn ở đó xem
như xong, nếu cứ nhắc lại việc hắn vô lễ thì có phải hơi làm quá lên không thế?
Hơn nữa oan có đầu, nợ có chủ, tuy nàng hận Yến Hành, nhưng chỉ hận người đã hại chết nàng trong kiếp trước
thôi, mặc dù lúc này hắn cũng đáng ghét, suy cho cùng vẫn chỉ là đứa bé mười mấy tuổi, còn sắp mất mẹ tới nơi rồi,
so đo với hắn lúc này thích hợp à? Kể cả muốn dạy dỗ hắn thì cũng phải chọn ngày hoàng đạo khác chứ!
Nhưng nàng chưa kịp đổi chủ đề, Lý Chí đã gọi Ngô Đồng vào để hỏi rõ sự việc, sau khi nghe xong thì chạy thẳng
sang đây!
“Con nghĩ không cần làm to chuyện này đâu…”
Nàng cười hề hề.
Lý phu nhân lườm nàng: “Ở đây không có chỗ cho con nói chuyện, đến Phật đường tự kiểm điểm ba ngày cho ta!”
Nét mặt Lý Tồn Duệ dịu lại: “Ngày mai phu nhân sẽ vào cung để nghe sắc phong, ngày đại hỉ thế này, sao phải
phiền não chứ?”
Lý Chí cũng nói: “Mẹ dạy dỗ muội muội nhiều năm, cực khổ rồi, về sau chuyện nhỏ này cứ để con lo! Mẹ chỉ cần
yên tâm hưởng phúc là được.”
Lý phu nhân liếc Lý Nam Phong, sau cùng không nói nữa.
Lý Tồn Duệ thoáng suy nghĩ rồi bảo Lý Chí: “An tiên sinh đâu? Con bảo ông ấy gửi thiệp đến vương phủ, ngày mai
cha mời Tĩnh vương uống trà.”
An tiên sinh là môn khách trong phủ, luôn phụ trách việc xã giao của Lý Tồn Duệ.
Lý Chí đáp “Vâng” rồi lập tức quay người đi ra ngoài.
Lý Nam Phong muốn đuổi theo để ngăn cản, nhưng chân y dài, mới ới được hai câu, y đã ra khỏi cửa viện rồi.
…
Vì Tĩnh vương còn phải vào cung phục mệnh, nên Sơ Tễ dẫn đội ngũ bên Tĩnh vương phủ về vương phủ trước.
Yến Hành có viện tử riêng, là Trí Viễn đường nằm ở phía đông vương phủ, còn Lâm phu nhân thì chuyển đến Hi
Nhật đường rất đỗi bình thường. Thẩm thị cũng không ở chính đường nữa, chỗ bà ta cách Lâm phu nhân không xa,
được gọi là Chiêu Hoa đường.
Phủ đệ của vương gia khác họ vốn nên được quy hoạch theo quận vương phủ, có ba trăm mẫu đất, nhưng ở kinh
thành không thể đủ điều kiện để xây dựng vương phủ nguy nga, thế nên địa bàn cũng nhỏ hơn, cung và điện nên
có đều được chuyển thành sảnh đường.
Tuy vậy, Tĩnh vương phủ chiếm cứ nửa phường thị vẫn trở thành dinh thự số một trong thành, hơn nữa còn được
xây dựng tinh xảo và trang trí xa hoa, chưa chắc quận vương phủ ngoài kinh thành đã sánh bằng.
Có câu, đến Tĩnh vương phủ rồi thì sẽ biết quyền quý thực sự trông thế nào.
Yến Hành bước vào phòng, vừa nhìn quanh vừa gọi A Man vào theo: “Bảo đám Quản Khanh, từ giờ trở đi không
được phép ra ngoài, ta có mệnh lệnh cho họ, sau đó nghĩ cách lấy danh sách người hầu trong phủ tới đây cho ta.”
Hắn nói rồi rút một tờ giấy ra, cúi đầu viết hai hàng chữ rồi vẽ một tấm bản đồ.
A Man lập tức cất tờ giấy, đi ra ngoài.
Yến Hành cởi áo choàng vắt lên ghế, quan sát xung quanh, hắn từng ở Trí Viễn đường này mười năm. Cảnh vật
trước mặt vẫn quen thuộc như thế. Hắn bước tới chỗ giá sách, lấy dao găm trong ngăn kéo ra nhét vào giày, rồi thắp
một nén hương giúp người ta tỉnh táo.
Hắn nhớ trong kiếp trước, tuy thời điểm về kinh phải là hai ngày sau, nhưng cũng không khác lắm với lúc này, khi
vào phủ đều yên bình, giống hệt bây giờ, chẳng có gì khác thường hết.
Hắn quen ngủ vào giờ Tuất, không có ấn tượng gì với chuyện trước khi ngủ, việc này cũng bình thường, thế nên
hắn đoán chuyện xảy ra sau giờ Tuất.
Hắn ngồi một lát, chỉnh lại vạt áo rồi ra ngoài, đến Hi Nhật đường.
Lâm phu nhân không có hành lý gì, động tĩnh trong viện cũng không lớn. Bà cầm áo choàng, nhắm hờ mắt, ngồi
tựa trên giường, không biết đang nghĩ gì.
“Mẹ đừng khóa cửa ban đêm nhé.” Yến Hành bước vào, quan sát xung quanh rồi nói.
Lâm phu nhân hoàn hồn, ngồi dậy: “Sao vậy?”
“Tránh cho con lại mơ thấy ác mộng, muốn tới đây tìm mẹ.” Hắn thản nhiên nói.
Lâm phu nhân gật đầu, vẫy hắn đến ngồi cạnh mình rồi nói: “Mẹ không khóa đâu, con tìm mẹ lúc nào cũng được.”
Yến Hành gật đầu, lại hạ giọng: “Mẹ đừng để ai biết nhé. Con lớn rồi, sợ người ta chê cười.”
Lâm phu nhân mỉm cười, vuốt tóc hắn.
…
Vương phủ có người, náo nhiệt hẳn lên. Nhà cũ của Thẩm Tê Vân ở thành Bắc vẫn còn đó, ông ta đã cử người quét
tước từ trước, ngoài ra hai đệ đệ của Tĩnh vương ở cạnh Tĩnh vương phủ cũng dẫn vợ con sang để tụ họp.
Tĩnh vương có bốn huynh đệ, ông ta là trưởng, Nhị đệ Yến Sùng Vân đã chết trận ở Từ Châu, bây giờ chỉ còn Tam
đệ Yến Sùng Kỳ và Tứ đệ Yến Sùng Lễ.
Bây giờ việc vặt trong vương phủ đều do lão Tam Yến Sùng Kỳ xử lý. Yến Sùng Kỳ đã chuẩn bị tiệc tối từ trước, giờ
Dậu sẽ bắt đầu.
Khi Thẩm phu nhân và Tĩnh vương thành thân, vợ lão Nhị là Ninh thị cũng đã về nhà chồng, mọi người trong nhà
đều quen Lâm phu nhân, nhất là sau này, chi thứ ba và chi thứ tư đều từng ở trong quân ngũ, đương nhiên họ sẽ
thân thiết với Lâm phu nhân không xuất thân từ thế gia ở kinh thành hơn một chút rồi.
Lâm phu nhân ngồi với Thẩm phu nhân và các chị em dâu một lát, thấy họ đã nói chuyện bình thường, nhưng
không thấy Yến Hành đâu, bèn rời bữa tiệc trước.
Đường đến Trí Viễn đường ngày càng yên tĩnh, thỉnh thoảng lại có nha hoàn đi ngang qua, đứng lại hành lễ, Lâm
phu nhân cũng sẽ nhìn lại họ.
Gia quy của Lâm gia không quá nghiêm khắc, phụ nữ có thể ra ngoài làm nghề y, tính chất đặc biệt của nghề y
khiến bà có thể đối xử bình đẳng với tất cả mọi người.
Những thuộc hạ của Tĩnh vương đều được bà đích thân chữa trị khi bị thương, thế nên họ cũng không coi bà như
người ngoài, đều gọi thẳng là “tẩu tử” chứ không phải phu nhân.
Cho dù đã đến Tĩnh vương phủ, làm phu nhân Tĩnh vương mấy tháng, bà vẫn không nghĩ mình cần lên mặt với
những người trong phủ.
Nhưng sau khi tiếp xúc với Thẩm thị, bà đã nhận ra sự khác biệt trong tính cách của họ. Thẩm thị vô cùng để ý đến
sự phân chia giai cấp, ngày mai bà ta lên làm chính phi, có lẽ những người hầu trong phủ sẽ không được tự do như
bây giờ.
Đương nhiên, với vương phủ đại diện cho quyền thế cao sang, có lẽ đặt ra phép tắc nghiêm ngặt một chút cũng tốt.
“Phu nhân.”
Lúc này Trí Viễn đường đang rất yên tĩnh, sai vặt trong viện đã đốt đèn, ở cửa cũng có người đáp lời kịp lúc, chuyện này khiến bà rất
hài lòng.
“Tam gia đâu?” Bà hỏi.