Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
Bánh xe kêu lộc cộc, đội xe ra khỏi thành Thương Châu rồi đi theo đường núi.
Cảnh vật trước mặt dần trở nên quen thuộc, c3huyện của Yến gia tạm thời bị gác sang một bên, suy nghĩ đang trôi
nổi của Lý Nam Phong lập tức quay về.
Trước đó đã nói1, từ Thương Châu đến kinh thành chỉ mất một ngày, họ xuất phát từ sáng sớm, tức là muộn nhất
sẽ gặp Lý Tồn Duệ và Lý Chí vào buổ9i trưa. Tuy mấy ngày trước nàng đã trải qua cảm giác nôn nóng này một lần,
nhưng giờ được lên đường thật, sao nàng có thể không 3kích động chứ?
Nàng ngồi trên xe, ngắm bình minh đang lên, mặt trời mọc phía đông, lại nhìn cỏ cây xanh mướt dọc đường, 8đến
lúc chạng vạng, đội xe đã vượt qua ranh giới Đại Hưng.
Lý Tế Thiện đã cử người vào kinh để đi tiền trạm, khi tới cửa thành, chỉ thấy rất nhiều người đang nghển cổ trông
ngóng dưới ánh nắng chiều, có nhà là đương gia tới, có nhà là cả đương gia và con trai, cũng có nhà chỉ cử người
hầu, nhưng nhà nào cũng phô trương.
Đội ngũ đang im ắng bỗng trở nên xôn xao, Lý Nam Phong cũng nghển cổ nhìn ra ngoài nhiều hơn hẳn.
Nàng đã “xa” nơi này được mấy ngày, tất cả ân oán xảy ra ở đây trong kiếp trước lại lặp lại lần nữa, khiến nàng hơi
bối rối, vẫn chưa nghĩ được phải bắt đầu ra sao.
Nàng quan sát kỹ đám người, rốt cuộc cũng trông thấy một cặp cha con dẫn tôi tớ theo, mặc áo choàng ngồi trên
ngựa, đang nhíu mày nhận biết từng xe ngựa khi sắp qua cửa thành.
Nàng ló đầu ra khỏi cửa sổ xe, vừa gọi lớn vừa vẫy tay: “Cha! Ca ca!”
Tiếng gọi thanh thúy vang dội của thiếu nữ thắp sáng con ngươi của Lý Tồn Duệ và Lý Chí, hai người lập tức nhìn
sang, cũng liên tục vẫy tay với nàng!
“Ngồi xuống!”
Lý phu nhân ngồi chung xe quát con gái, nhưng cũng nhìn về phía trượng phu bên ngoài cửa sổ, âm điệu lên xuống
trong tiếng trách mắng nghiêm khắc đã tiết lộ tâm trạng kích động của bà!
Sau khi vào thành, Tĩnh vương ra lệnh cho đội ngũ giải tán, xe ngựa các nhà đi theo hướng khác nhau, Lý Nam
Phong vội xuống xe, chạy tới chỗ Lý Tồn Duệ đang đứng, ôm chầm lấy cổ ông: “Phụ thân! Cha! Cha!”
Nàng ôm rất chặt, trong kiếp trước, hai cha con mới đoàn tụ một năm thì đã phải xa cách hai đời, cảm giác mất rồi
có lại này khiến người ta quá kích động!
Lý Tồn Duệ vừa ôm con gái, vừa cười ha hả: “Lớn tướng rồi mà vẫn thế này, chẳng có phép tắc gì hết!”
Lý Chí bước đến, cong ngón tay gõ đầu muội muội một cái: “Nha đầu cao hơn rồi!”
Nước mắt Lý Nam Phong chảy ròng ròng, nàng nhìn ca ca ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, buông
cha ra, cũng ôm lấy y.
Lý Chí lau nước mũi trên cổ, không nhịn được mà ấn đỉnh đầu nàng rồi kéo ra: “Chớ xán lại gần huynh, đừng
tưởng huynh không biết muội đang coi huynh là khăn lau nhé!”
Lý Nam Phong tức giận bật cười, rưng rưng đấm y một phát.
Lý phu nhân cũng bước tới, hành lễ vạn phúc với Lý Tồn Duệ, Lý Tồn Duệ chắp tay chào lại, quan sát kỹ bà rồi cảm
khái: “Dọc đường phu nhân vất vả rồi.”
Lý Chí cũng tới chào mẹ: “Mấy ngày nay con chỉ hận không thể bay đến Thương Châu, việc công bộn bề quá,
không sao thoát thân nổi.”
Lý phu nhân nói: “Đương nhiên việc công phải quan trọng hơn.” Bà nói rồi lại liếc Lý Nam Phong: “Mẹ thì không
sao, nhưng Lam nha đầu rất cần được dạy dỗ đấy.”
Lý Tồn Duệ mỉm cười nhìn con gái, sau đó tiện tay đỡ phu nhân.
Lúc này đám người Lý Tế Thiện cũng đã xuống xe, họ nói với nhau mấy câu rồi lên xe về phủ.
Thái sư phủ kiêm Diên Bình hầu phủ tọa lạc ở phường Vinh An thành Bắc, đó là nơi quyền quý toàn thành sinh
sống, cũng là nhà tổ của Lý gia trước kia.
Nhưng sau khi Lý Tồn Duệ giữ chức thái sư, hoàng thượng đã thưởng cho Lý gia mở rộng phủ đệ ra xung quanh,
bây giờ Thái sư phủ là một trong những nhà hiển hách nhất thành Bắc, còn Tĩnh vương phủ xếp thứ hai, chuyện
này không cần phải nói nhiều.
Trong phủ không còn nhiều người lắm nên khá vắng vẻ, ánh nắng chiều khi mặt trời lặn rọi xuống nóc nhà, khiến
tòa nhà cổ này trở nên hùng vĩ khác thường.
Bởi vì kiếp trước Lý Nam Phong ở đây suốt, nên trừ cảm giác yên lòng ra, nàng cũng không có tâm trạng gì khác cả.
Chỉ là những người mà nàng đã thấy khiến nàng nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Lý gia và Yến gia được xưng là hai đại quyền thần văn võ đương triều, năm đó trên chiến trường, đương kim thiên
tử, Tĩnh vương và cha nàng – Lý Tồn Duệ đã âm thầm xưng huynh gọi đệ với nhau.
Sau khi lập quốc, Lý gia lại cống hiến cho triều đình không ít nhân tài, chẳng hạn như Tứ thúc Lý Tế Thiện là một
tay quản lý tài sản tài ba của bộ Hộ, chuyện này cũng tạo ra sự thịnh vượng như lửa cháy nấu dầu của Diên Bình
hầu phủ.
Vì hoàng đế không có con gái, nhờ quan hệ với Lý gia và Lý phu nhân, trong kiếp trước, cho đến năm mười ba tuổi,
Lý Nam Phong có thể được coi là thiên kim tiểu thư hiển hách nhất giữa đám quyền quý, bảo là có thể hoành hành
ở kinh thành cũng không ngoa, nhưng điều kiện tiên quyết là cha mẹ nàng còn sống.
Năm mười ba tuổi, nàng bị thủy đậu, cha lo cho nàng, bị nhiễm bệnh khi chăm sóc nàng.
Kết quả nàng gắng gượng qua được, nhưng người cha từng trải qua gian khó trong chiến tranh lại không chịu nổi,
nhắm mắt lìa đời.
Sau khi tỉnh lại, nàng mới biết tin dữ này.
Còn chuyện sau đó mẹ đã trách nàng cứ bám lấy cha, khiến cha lo lắng nên mới mắc bệnh qua đời ra sao thì bỏ qua,
không nhắc tới nữa.
Năm nàng mười bốn tuổi, ca ca ruột duy nhất lại bị thương ngoài ý muốn, nằm liệt giường, tẩu tử Tạ thị kiên trì
nửa năm rồi để lại đứa cháu Lý Húc gần một tuổi, quỳ xuống xin được rời đi.
Tuy mẹ cũng kiên cường, nhưng bà ấy kiên quyết giữ gìn phong thái nữ sĩ, không chịu ra mặt với thân phận quả
phụ, trừ chuyện trong nội trạch ra, chuyện bên ngoài không có ai quản lý.
Trong nhà thiếu đi trụ cột, dù có tước vị huy hoàng hơn nữa thì cũng vô ích thôi.
Địa vị của hầu phủ là do Lý Tồn Duệ gây dựng nên, trong mấy chi khác, đến cả Lý Tế Thiện thân với Lý Tồn Duệ
như ruột thịt cũng chỉ có thể hỗ trợ quản lý việc vặt, tẩu tử góa chồng phải tránh lời đàm tiếu, nên cũng không thể
thay mặt hầu phủ để xã giao với bên ngoài, danh vọng cũng không thể bằng Lý Tồn Duệ.
Trên đường làm quan, người đi trà nguội, tuy hoàng đế vẫn ân sủng như cũ, nhưng sau cùng hầu phủ vẫn không
có quyền lực trong tay, danh vọng của hầu phủ xuống dốc không phanh chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là triều đình
mới vừa được thành lập, rất nhiều người đang nôn nóng chen chân vào hàng ngũ cấp cao nhân lúc ấy, nên sẵn sàng
giẫm đạp lên Lý gia.
Thứ bị ảnh hưởng trực tiếp chính là đường làm quan của con cháu Lý gia, những người trong tộc đảm nhiệm chức vụ quan trọng
trong triều bị nắm thóp nhiều lần, trừ Lý Tế Thiện ở bộ Hộ được hoàng đế ra sức bảo vệ, những người còn lại đều bị đuổi khỏi kinh
thành hết.
Nếu cứ kéo dài thế này, gia nghiệp do Lý Tồn Duệ gây dựng sẽ xuống dốc, ngày càng suy vong.
Alien
Nam Phong vô cùng kính yêu cha, cũng có tình cảm khăng khit với ca ca, sao có thể nhẫn tâm nhìn hầu phủ rơi vào bước đường cùng
chứ?
Thế nên theo đề nghị của ân sư Thịnh Di Sinh, nàng định kén rể ở lại Lý gia.
Cảnh vật trước mặt dần trở nên quen thuộc, c3huyện của Yến gia tạm thời bị gác sang một bên, suy nghĩ đang trôi
nổi của Lý Nam Phong lập tức quay về.
Trước đó đã nói1, từ Thương Châu đến kinh thành chỉ mất một ngày, họ xuất phát từ sáng sớm, tức là muộn nhất
sẽ gặp Lý Tồn Duệ và Lý Chí vào buổ9i trưa. Tuy mấy ngày trước nàng đã trải qua cảm giác nôn nóng này một lần,
nhưng giờ được lên đường thật, sao nàng có thể không 3kích động chứ?
Nàng ngồi trên xe, ngắm bình minh đang lên, mặt trời mọc phía đông, lại nhìn cỏ cây xanh mướt dọc đường, 8đến
lúc chạng vạng, đội xe đã vượt qua ranh giới Đại Hưng.
Lý Tế Thiện đã cử người vào kinh để đi tiền trạm, khi tới cửa thành, chỉ thấy rất nhiều người đang nghển cổ trông
ngóng dưới ánh nắng chiều, có nhà là đương gia tới, có nhà là cả đương gia và con trai, cũng có nhà chỉ cử người
hầu, nhưng nhà nào cũng phô trương.
Đội ngũ đang im ắng bỗng trở nên xôn xao, Lý Nam Phong cũng nghển cổ nhìn ra ngoài nhiều hơn hẳn.
Nàng đã “xa” nơi này được mấy ngày, tất cả ân oán xảy ra ở đây trong kiếp trước lại lặp lại lần nữa, khiến nàng hơi
bối rối, vẫn chưa nghĩ được phải bắt đầu ra sao.
Nàng quan sát kỹ đám người, rốt cuộc cũng trông thấy một cặp cha con dẫn tôi tớ theo, mặc áo choàng ngồi trên
ngựa, đang nhíu mày nhận biết từng xe ngựa khi sắp qua cửa thành.
Nàng ló đầu ra khỏi cửa sổ xe, vừa gọi lớn vừa vẫy tay: “Cha! Ca ca!”
Tiếng gọi thanh thúy vang dội của thiếu nữ thắp sáng con ngươi của Lý Tồn Duệ và Lý Chí, hai người lập tức nhìn
sang, cũng liên tục vẫy tay với nàng!
“Ngồi xuống!”
Lý phu nhân ngồi chung xe quát con gái, nhưng cũng nhìn về phía trượng phu bên ngoài cửa sổ, âm điệu lên xuống
trong tiếng trách mắng nghiêm khắc đã tiết lộ tâm trạng kích động của bà!
Sau khi vào thành, Tĩnh vương ra lệnh cho đội ngũ giải tán, xe ngựa các nhà đi theo hướng khác nhau, Lý Nam
Phong vội xuống xe, chạy tới chỗ Lý Tồn Duệ đang đứng, ôm chầm lấy cổ ông: “Phụ thân! Cha! Cha!”
Nàng ôm rất chặt, trong kiếp trước, hai cha con mới đoàn tụ một năm thì đã phải xa cách hai đời, cảm giác mất rồi
có lại này khiến người ta quá kích động!
Lý Tồn Duệ vừa ôm con gái, vừa cười ha hả: “Lớn tướng rồi mà vẫn thế này, chẳng có phép tắc gì hết!”
Lý Chí bước đến, cong ngón tay gõ đầu muội muội một cái: “Nha đầu cao hơn rồi!”
Nước mắt Lý Nam Phong chảy ròng ròng, nàng nhìn ca ca ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, buông
cha ra, cũng ôm lấy y.
Lý Chí lau nước mũi trên cổ, không nhịn được mà ấn đỉnh đầu nàng rồi kéo ra: “Chớ xán lại gần huynh, đừng
tưởng huynh không biết muội đang coi huynh là khăn lau nhé!”
Lý Nam Phong tức giận bật cười, rưng rưng đấm y một phát.
Lý phu nhân cũng bước tới, hành lễ vạn phúc với Lý Tồn Duệ, Lý Tồn Duệ chắp tay chào lại, quan sát kỹ bà rồi cảm
khái: “Dọc đường phu nhân vất vả rồi.”
Lý Chí cũng tới chào mẹ: “Mấy ngày nay con chỉ hận không thể bay đến Thương Châu, việc công bộn bề quá,
không sao thoát thân nổi.”
Lý phu nhân nói: “Đương nhiên việc công phải quan trọng hơn.” Bà nói rồi lại liếc Lý Nam Phong: “Mẹ thì không
sao, nhưng Lam nha đầu rất cần được dạy dỗ đấy.”
Lý Tồn Duệ mỉm cười nhìn con gái, sau đó tiện tay đỡ phu nhân.
Lúc này đám người Lý Tế Thiện cũng đã xuống xe, họ nói với nhau mấy câu rồi lên xe về phủ.
Thái sư phủ kiêm Diên Bình hầu phủ tọa lạc ở phường Vinh An thành Bắc, đó là nơi quyền quý toàn thành sinh
sống, cũng là nhà tổ của Lý gia trước kia.
Nhưng sau khi Lý Tồn Duệ giữ chức thái sư, hoàng thượng đã thưởng cho Lý gia mở rộng phủ đệ ra xung quanh,
bây giờ Thái sư phủ là một trong những nhà hiển hách nhất thành Bắc, còn Tĩnh vương phủ xếp thứ hai, chuyện
này không cần phải nói nhiều.
Trong phủ không còn nhiều người lắm nên khá vắng vẻ, ánh nắng chiều khi mặt trời lặn rọi xuống nóc nhà, khiến
tòa nhà cổ này trở nên hùng vĩ khác thường.
Bởi vì kiếp trước Lý Nam Phong ở đây suốt, nên trừ cảm giác yên lòng ra, nàng cũng không có tâm trạng gì khác cả.
Chỉ là những người mà nàng đã thấy khiến nàng nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Lý gia và Yến gia được xưng là hai đại quyền thần văn võ đương triều, năm đó trên chiến trường, đương kim thiên
tử, Tĩnh vương và cha nàng – Lý Tồn Duệ đã âm thầm xưng huynh gọi đệ với nhau.
Sau khi lập quốc, Lý gia lại cống hiến cho triều đình không ít nhân tài, chẳng hạn như Tứ thúc Lý Tế Thiện là một
tay quản lý tài sản tài ba của bộ Hộ, chuyện này cũng tạo ra sự thịnh vượng như lửa cháy nấu dầu của Diên Bình
hầu phủ.
Vì hoàng đế không có con gái, nhờ quan hệ với Lý gia và Lý phu nhân, trong kiếp trước, cho đến năm mười ba tuổi,
Lý Nam Phong có thể được coi là thiên kim tiểu thư hiển hách nhất giữa đám quyền quý, bảo là có thể hoành hành
ở kinh thành cũng không ngoa, nhưng điều kiện tiên quyết là cha mẹ nàng còn sống.
Năm mười ba tuổi, nàng bị thủy đậu, cha lo cho nàng, bị nhiễm bệnh khi chăm sóc nàng.
Kết quả nàng gắng gượng qua được, nhưng người cha từng trải qua gian khó trong chiến tranh lại không chịu nổi,
nhắm mắt lìa đời.
Sau khi tỉnh lại, nàng mới biết tin dữ này.
Còn chuyện sau đó mẹ đã trách nàng cứ bám lấy cha, khiến cha lo lắng nên mới mắc bệnh qua đời ra sao thì bỏ qua,
không nhắc tới nữa.
Năm nàng mười bốn tuổi, ca ca ruột duy nhất lại bị thương ngoài ý muốn, nằm liệt giường, tẩu tử Tạ thị kiên trì
nửa năm rồi để lại đứa cháu Lý Húc gần một tuổi, quỳ xuống xin được rời đi.
Tuy mẹ cũng kiên cường, nhưng bà ấy kiên quyết giữ gìn phong thái nữ sĩ, không chịu ra mặt với thân phận quả
phụ, trừ chuyện trong nội trạch ra, chuyện bên ngoài không có ai quản lý.
Trong nhà thiếu đi trụ cột, dù có tước vị huy hoàng hơn nữa thì cũng vô ích thôi.
Địa vị của hầu phủ là do Lý Tồn Duệ gây dựng nên, trong mấy chi khác, đến cả Lý Tế Thiện thân với Lý Tồn Duệ
như ruột thịt cũng chỉ có thể hỗ trợ quản lý việc vặt, tẩu tử góa chồng phải tránh lời đàm tiếu, nên cũng không thể
thay mặt hầu phủ để xã giao với bên ngoài, danh vọng cũng không thể bằng Lý Tồn Duệ.
Trên đường làm quan, người đi trà nguội, tuy hoàng đế vẫn ân sủng như cũ, nhưng sau cùng hầu phủ vẫn không
có quyền lực trong tay, danh vọng của hầu phủ xuống dốc không phanh chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là triều đình
mới vừa được thành lập, rất nhiều người đang nôn nóng chen chân vào hàng ngũ cấp cao nhân lúc ấy, nên sẵn sàng
giẫm đạp lên Lý gia.
Thứ bị ảnh hưởng trực tiếp chính là đường làm quan của con cháu Lý gia, những người trong tộc đảm nhiệm chức vụ quan trọng
trong triều bị nắm thóp nhiều lần, trừ Lý Tế Thiện ở bộ Hộ được hoàng đế ra sức bảo vệ, những người còn lại đều bị đuổi khỏi kinh
thành hết.
Nếu cứ kéo dài thế này, gia nghiệp do Lý Tồn Duệ gây dựng sẽ xuống dốc, ngày càng suy vong.
Alien
Nam Phong vô cùng kính yêu cha, cũng có tình cảm khăng khit với ca ca, sao có thể nhẫn tâm nhìn hầu phủ rơi vào bước đường cùng
chứ?
Thế nên theo đề nghị của ân sư Thịnh Di Sinh, nàng định kén rể ở lại Lý gia.