Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
Sắc mặt Thẩm phu nhân trắng bệch, một lúc lâu sau mới cười giễu: “Hồi đó ta còn trẻ nên không hiểu chuyện. Nếu
sớm biết bây giờ vẫn 3phải chung chồng, khi ấy ta đã dẫn con đi theo chàng. Như vậy sẽ không tới mức chẳng
những tình kết tóc đã nhạt phai, mà hai đứa co1n trai cũng không được chàng dạy dỗ.”
Tĩnh vương nhìn bà ta một lát, nói: “Nàng bảo nàng lo ta sẽ trách nàng, nhưng thực tế9 là nàng đang trách ta.”
“Nếu chàng muốn nghĩ thế thì cũng được thôi?” Thẩm phu nhân nói.
Tĩnh vương im lặng một lú3c lâu rồi mới chậm rãi nói: “Ta có lỗi với mẹ con nàng.”
“Không thể san bằng mười bảy năm chỉ bằng một câu xin lỗi.” Thẩm p8hu nhân nhìn ông ta, mắt đã rớm lệ.
“Ta biết.” Tĩnh vương gật đầu: “Mẹ con nàng đã phải chịu khổ nhiều, ta chưa làm tròn trách nhiệm của người
chồng, cũng không phải người cha xứng đáng.”
“Nàng đã hy sinh rất nhiều vì ta và Yến gia, nếu không do ta, có lẽ nàng vẫn sẽ sống yên ổn giữa chiến tranh như
vợ Tồn Duệ, Trì ca nhi cũng không mắc bệnh từ khi chưa đầy tháng.”
“Đây đều là lỗi của ta, Yến gia ta có lỗi với mẹ con nàng, từ nay trở đi, ta sẽ đối xử với nàng và hai đứa con trai thật
tốt.”
“Tốt thế nào?”
“Ta đã dâng tấu cho hoàng thượng, để nàng làm chính phi. Tiểu Oanh rất thấu tình đạt lý, chính nàng ấy đã đề nghị
như vậy. Ta cũng đã nhắc đến Thẩm gia với hoàng thượng, xin người chọn nhân tài cống hiến cho đất nước từ con
cháu Thẩm gia.”
“Vậy con trai của chúng ta thì sao? Bọn nó được gì chứ?”
Tĩnh vương nói: “Hai đứa nó là Đại gia Nhị gia của Tĩnh vương phủ, về những thứ mà bọn nó nên nhận được,
đương nhiên sẽ không thiếu. Tuy Hoằng ca nhi không giỏi võ, nhưng đã được học hành ở Thẩm gia, có thể ra làm
quan.”
“Con trai duy nhất của Tồn Duệ đang là viên ngoại lang ở bộ Lễ, để Hoằng ca nhi đảm nhiệm một chức quan lục,
thất phẩm thuộc sáu bộ cũng không vấn đề gì. Nếu sau này nó cẩn thận, còn được ta hỗ trợ, chắc chắn sẽ có tương
lai xán lạn.”
“Trì ca nhi còn nhỏ, sức khỏe lại không tốt, có thể để hai năm nữa rồi tính sau.”
“Tức là chàng định truyền tước vị cho Hành ca nhi thật à?”
Tĩnh vương nhíu mày, nửa khắc sau mới nói: “Ta tưởng chúng ta đã bàn xong lâu rồi chứ.”
Thẩm phu nhân cười khẽ: “Nhưng ta cứ tưởng chàng cũng không kiên quyết đến thế.”
Tĩnh vương nhíu chặt mày hơn: “Nàng và Tiểu Oanh đều là thê tử được ta cưới hỏi đàng hoàng, nàng ấy cũng đã
hy sinh rất nhiều vì ta. Chưa bàn đến việc năm đó người chủ hôn cho chúng ta chính là đương kim thánh thượng,
người điều khiển buổi lễ là thái sư, chỉ dựa vào những năm nàng ấy cùng chung hoạn nạn với ta, ta cũng phải tôn
trọng nàng ấy. Nàng làm chính phi, vị trí thế tử được truyền cho Hành ca nhi, thế cũng hợp lý rồi.”
“Vậy chàng nhẫn tâm để đích trưởng tử mà chàng đã bạc đãi mười bảy năm không được thừa kế gia nghiệp ư?
Chàng đừng quên chàng đã yêu thương nó đến mức nào khi nó mới chào đời! Đó là con trưởng của chàng đấy!”
Thẩm phu nhân nói bằng giọng run rẩy: “Cuộc chia ly năm đó không phải lỗi của ta, ta đã dốc hết sức để bảo vệ
Yến gia, thằng bé cũng chịu khổ với ta nhiều năm như thế, tuy Thẩm gia là nhà mẹ ta, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ
là bên ngoại!”
“Chúng ta đã phải nhẫn nhịn đủ điều suốt mười bảy năm, ta phải chịu biết bao giày vò, nhưng chàng chỉ dùng vị
trí chính phi để qua mặt ta thôi hả?”
“Chẳng lẽ vị trí Tĩnh vương phi đó không phải thứ mà ta xứng đáng nhận được ư? Sao lại thành sự bố thí của các
người chứ?”
“Đó không phải bố thí!” Tĩnh vương thở hắt ra, chậm rãi nói: “Đó không phải bố thí mà là tôn trọng nàng. Nhưng
nếu ta đưa hết cho mẹ con nàng thì sẽ phụ Tiểu Oanh.”
“Nếu nàng kiên quyết muốn cho Hoằng ca nhi làm thế tử, vậy nàng nhậm chức trắc phi? Để Tiểu Oanh làm vương
phi nhé? Cuộc biệt ly năm đó không phải lỗi của nàng, nhưng có hai người vợ cũng không phải lỗi của ta. Ta đã cử
người tìm kiếm mẹ con nàng khắp nơi, những tin tức mà ta nhận được đều là mẹ con nàng đã gặp nạn rồi.”
“Ta tái giá sau khi mất vợ con, tính ra cũng không phải tội ác tày trời gì.”
“Tiểu Oanh vừa lương thiện vừa thấu tình đạt lý, cũng là con nhà lành. Nàng ấy bằng lòng chung sống hòa thuận
với nàng là vì ta, ta và nàng ấy có tình vợ chồng mười bốn năm, đã cùng ta vượt qua vô số lần cận kề cái chết.”
“Nàng đưa con bỏ trốn, nàng ấy cũng ở trên chiến trường với ta mười mấy năm!”
“Trì ca nhi mắc bệnh vì ta, nhưng nàng ấy cũng không thể mang thai suốt bao năm vì cứ phải chạy đông chạy tây
theo ta mãi! Rất có thể trong cuộc đời này, nàng ấy chỉ có mình Hành ca nhi, nàng nói đi, nếu mẹ con nàng lấy cả vị
trí chính phi lẫn thế tử, nàng ấy còn gì chứ?”
Ông ta thoáng ngừng lại rồi nói tiếp: “Nàng ấy đồng ý như thế là vì ta, cũng vì không bỏ được tình cảm mười mấy
năm. Nàng không muốn làm tiểu thiếp, chẳng lẽ nàng ấy muốn à?”
“Các nàng đều có con trai, sau này đều có triển vọng, cứ sống cuộc sống của mình không tốt chắc? Mấy năm nữa
đám trẻ sẽ lấy vợ sinh con, còn tranh giành làm gì?”
“Nếu ta không tranh giành, vậy mười bảy năm mà ta đánh mất phải làm sao?” Thẩm phu nhân nói.
“Ta đã đi đón nàng nhưng nàng không đến ”
“Chàng cũng đã vứt bỏ ta để cưới người khác, sao ta phải đến đây?”
Tĩnh vương hít sâu một hơi, nhíu mày, không nói gì nữa.
Thẩm phu nhân nhìn ông ta một lúc lâu, cũng im lặng cúi đầu, siết chặt nắm tay.
“Trước kia nàng không vô lý như vậy.” Tĩnh vương nói.
“Chẳng phải đều do chàng à!”
Thẩm phu nhân bỗng ngẩng đầu, trừng mắt nhìn ông ta, nhưng người đàn ông dưới ánh đèn kia đang ngồi mà vẫn
uy nghi như núi Thái Sơn, khiến bà ta bất giác thu hồi khí thế.
“Ta thừa nhận ta có lỗi, nhưng mẹ con Tiểu Oanh không nợ mẹ con nàng. Hơn nữa, chúng ta đã bàn trước rồi, nàng
đừng lật lọng như thế.”
Tĩnh vương chống đầu gối đứng dậy: “Nói đến đây thôi, nàng đã đi đường nhiều ngày rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi nhé.
Tạm thời cứ để Tiểu Oanh xử lý nội vụ, sau khi về vương phủ, nếu sức khỏe của nàng cho phép thì có thể quán
xuyến nhà cửa với nàng ấy.”
Thẩm phu nhân nhìn theo bóng lưng ông ta: “Cho dù ta không tranh giành vị trí thế tử cho Hoằng ca nhi, chàng
cũng muốn ban ơn mưa móc cho cả hai vợ như người ta chứ gì?”
Tĩnh vương đứng im một lát rồi quay người lại: “Yến gia chúng ta không có thói xấu tam thê tứ thiếp, bây giờ làm
thế, cũng vì ta muốn sắp xếp thỏa đáng cho mẹ con nàng thôi.”
“Nàng đã nhận mình là tông phụ của Yến gia, vậy ta hỏi nàng, chuyện nàng dùng đầu mâu để uy hiếp ta có thích
hợp không thế?”
Nét mặt Thẩm phu nhân hơi cứng đờ.
“Nàng xuất thân thế gia, hơn nữa đã làm mẹ, phải chú trọng cử chỉ. Nhưng chẳng những nàng lôi chuyện đầu mâu
ra để khóc lóc om sòm, mà còn đòi chết nữa. Chưa bàn đến việc Yến gia chúng ta có chấp nhận tông phụ gây sự vô
lý như thế không, chẳng lẽ Thẩm gia có thể bỏ qua à? Nếu chuyện này truyền đi, đám trẻ con còn mặt mũi nào
nữa?”
“Ta làm thế cũng vì Hoằng ca nhi!”
“Ta biết nàng vì nó. Nhưng bây giờ, nàng vẫn đang tranh giành tình cảm với Tiểu Oanh.” Tĩnh vương nói: “Tiểu Oanh có tình cảm
sâu sắc với ta, Hành ca nhi cũng được hoàng thượng yêu thích, nếu họ mặc kệ tất cả để rời đi thì vẫn sống tốt được.”
“Nhưng nàng ấy vẫn không vứt bỏ ta, đương nhiên ta không thể phụ nàng ấy. Nếu nàng không chấp nhận, lúc trước đừng nên tới
đây.”
“Ta không truy cứu chuyện đầu mâu, cũng không bàn vụ đòi chết nữa. Sức khỏe của nàng không tốt, sau này cứ yên tâm tĩnh dưỡng ở
vương phủ, nếu có việc thì ta sẽ tới, bằng không sẽ không quấy rầy nàng đâu.”
sớm biết bây giờ vẫn 3phải chung chồng, khi ấy ta đã dẫn con đi theo chàng. Như vậy sẽ không tới mức chẳng
những tình kết tóc đã nhạt phai, mà hai đứa co1n trai cũng không được chàng dạy dỗ.”
Tĩnh vương nhìn bà ta một lát, nói: “Nàng bảo nàng lo ta sẽ trách nàng, nhưng thực tế9 là nàng đang trách ta.”
“Nếu chàng muốn nghĩ thế thì cũng được thôi?” Thẩm phu nhân nói.
Tĩnh vương im lặng một lú3c lâu rồi mới chậm rãi nói: “Ta có lỗi với mẹ con nàng.”
“Không thể san bằng mười bảy năm chỉ bằng một câu xin lỗi.” Thẩm p8hu nhân nhìn ông ta, mắt đã rớm lệ.
“Ta biết.” Tĩnh vương gật đầu: “Mẹ con nàng đã phải chịu khổ nhiều, ta chưa làm tròn trách nhiệm của người
chồng, cũng không phải người cha xứng đáng.”
“Nàng đã hy sinh rất nhiều vì ta và Yến gia, nếu không do ta, có lẽ nàng vẫn sẽ sống yên ổn giữa chiến tranh như
vợ Tồn Duệ, Trì ca nhi cũng không mắc bệnh từ khi chưa đầy tháng.”
“Đây đều là lỗi của ta, Yến gia ta có lỗi với mẹ con nàng, từ nay trở đi, ta sẽ đối xử với nàng và hai đứa con trai thật
tốt.”
“Tốt thế nào?”
“Ta đã dâng tấu cho hoàng thượng, để nàng làm chính phi. Tiểu Oanh rất thấu tình đạt lý, chính nàng ấy đã đề nghị
như vậy. Ta cũng đã nhắc đến Thẩm gia với hoàng thượng, xin người chọn nhân tài cống hiến cho đất nước từ con
cháu Thẩm gia.”
“Vậy con trai của chúng ta thì sao? Bọn nó được gì chứ?”
Tĩnh vương nói: “Hai đứa nó là Đại gia Nhị gia của Tĩnh vương phủ, về những thứ mà bọn nó nên nhận được,
đương nhiên sẽ không thiếu. Tuy Hoằng ca nhi không giỏi võ, nhưng đã được học hành ở Thẩm gia, có thể ra làm
quan.”
“Con trai duy nhất của Tồn Duệ đang là viên ngoại lang ở bộ Lễ, để Hoằng ca nhi đảm nhiệm một chức quan lục,
thất phẩm thuộc sáu bộ cũng không vấn đề gì. Nếu sau này nó cẩn thận, còn được ta hỗ trợ, chắc chắn sẽ có tương
lai xán lạn.”
“Trì ca nhi còn nhỏ, sức khỏe lại không tốt, có thể để hai năm nữa rồi tính sau.”
“Tức là chàng định truyền tước vị cho Hành ca nhi thật à?”
Tĩnh vương nhíu mày, nửa khắc sau mới nói: “Ta tưởng chúng ta đã bàn xong lâu rồi chứ.”
Thẩm phu nhân cười khẽ: “Nhưng ta cứ tưởng chàng cũng không kiên quyết đến thế.”
Tĩnh vương nhíu chặt mày hơn: “Nàng và Tiểu Oanh đều là thê tử được ta cưới hỏi đàng hoàng, nàng ấy cũng đã
hy sinh rất nhiều vì ta. Chưa bàn đến việc năm đó người chủ hôn cho chúng ta chính là đương kim thánh thượng,
người điều khiển buổi lễ là thái sư, chỉ dựa vào những năm nàng ấy cùng chung hoạn nạn với ta, ta cũng phải tôn
trọng nàng ấy. Nàng làm chính phi, vị trí thế tử được truyền cho Hành ca nhi, thế cũng hợp lý rồi.”
“Vậy chàng nhẫn tâm để đích trưởng tử mà chàng đã bạc đãi mười bảy năm không được thừa kế gia nghiệp ư?
Chàng đừng quên chàng đã yêu thương nó đến mức nào khi nó mới chào đời! Đó là con trưởng của chàng đấy!”
Thẩm phu nhân nói bằng giọng run rẩy: “Cuộc chia ly năm đó không phải lỗi của ta, ta đã dốc hết sức để bảo vệ
Yến gia, thằng bé cũng chịu khổ với ta nhiều năm như thế, tuy Thẩm gia là nhà mẹ ta, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ
là bên ngoại!”
“Chúng ta đã phải nhẫn nhịn đủ điều suốt mười bảy năm, ta phải chịu biết bao giày vò, nhưng chàng chỉ dùng vị
trí chính phi để qua mặt ta thôi hả?”
“Chẳng lẽ vị trí Tĩnh vương phi đó không phải thứ mà ta xứng đáng nhận được ư? Sao lại thành sự bố thí của các
người chứ?”
“Đó không phải bố thí!” Tĩnh vương thở hắt ra, chậm rãi nói: “Đó không phải bố thí mà là tôn trọng nàng. Nhưng
nếu ta đưa hết cho mẹ con nàng thì sẽ phụ Tiểu Oanh.”
“Nếu nàng kiên quyết muốn cho Hoằng ca nhi làm thế tử, vậy nàng nhậm chức trắc phi? Để Tiểu Oanh làm vương
phi nhé? Cuộc biệt ly năm đó không phải lỗi của nàng, nhưng có hai người vợ cũng không phải lỗi của ta. Ta đã cử
người tìm kiếm mẹ con nàng khắp nơi, những tin tức mà ta nhận được đều là mẹ con nàng đã gặp nạn rồi.”
“Ta tái giá sau khi mất vợ con, tính ra cũng không phải tội ác tày trời gì.”
“Tiểu Oanh vừa lương thiện vừa thấu tình đạt lý, cũng là con nhà lành. Nàng ấy bằng lòng chung sống hòa thuận
với nàng là vì ta, ta và nàng ấy có tình vợ chồng mười bốn năm, đã cùng ta vượt qua vô số lần cận kề cái chết.”
“Nàng đưa con bỏ trốn, nàng ấy cũng ở trên chiến trường với ta mười mấy năm!”
“Trì ca nhi mắc bệnh vì ta, nhưng nàng ấy cũng không thể mang thai suốt bao năm vì cứ phải chạy đông chạy tây
theo ta mãi! Rất có thể trong cuộc đời này, nàng ấy chỉ có mình Hành ca nhi, nàng nói đi, nếu mẹ con nàng lấy cả vị
trí chính phi lẫn thế tử, nàng ấy còn gì chứ?”
Ông ta thoáng ngừng lại rồi nói tiếp: “Nàng ấy đồng ý như thế là vì ta, cũng vì không bỏ được tình cảm mười mấy
năm. Nàng không muốn làm tiểu thiếp, chẳng lẽ nàng ấy muốn à?”
“Các nàng đều có con trai, sau này đều có triển vọng, cứ sống cuộc sống của mình không tốt chắc? Mấy năm nữa
đám trẻ sẽ lấy vợ sinh con, còn tranh giành làm gì?”
“Nếu ta không tranh giành, vậy mười bảy năm mà ta đánh mất phải làm sao?” Thẩm phu nhân nói.
“Ta đã đi đón nàng nhưng nàng không đến ”
“Chàng cũng đã vứt bỏ ta để cưới người khác, sao ta phải đến đây?”
Tĩnh vương hít sâu một hơi, nhíu mày, không nói gì nữa.
Thẩm phu nhân nhìn ông ta một lúc lâu, cũng im lặng cúi đầu, siết chặt nắm tay.
“Trước kia nàng không vô lý như vậy.” Tĩnh vương nói.
“Chẳng phải đều do chàng à!”
Thẩm phu nhân bỗng ngẩng đầu, trừng mắt nhìn ông ta, nhưng người đàn ông dưới ánh đèn kia đang ngồi mà vẫn
uy nghi như núi Thái Sơn, khiến bà ta bất giác thu hồi khí thế.
“Ta thừa nhận ta có lỗi, nhưng mẹ con Tiểu Oanh không nợ mẹ con nàng. Hơn nữa, chúng ta đã bàn trước rồi, nàng
đừng lật lọng như thế.”
Tĩnh vương chống đầu gối đứng dậy: “Nói đến đây thôi, nàng đã đi đường nhiều ngày rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi nhé.
Tạm thời cứ để Tiểu Oanh xử lý nội vụ, sau khi về vương phủ, nếu sức khỏe của nàng cho phép thì có thể quán
xuyến nhà cửa với nàng ấy.”
Thẩm phu nhân nhìn theo bóng lưng ông ta: “Cho dù ta không tranh giành vị trí thế tử cho Hoằng ca nhi, chàng
cũng muốn ban ơn mưa móc cho cả hai vợ như người ta chứ gì?”
Tĩnh vương đứng im một lát rồi quay người lại: “Yến gia chúng ta không có thói xấu tam thê tứ thiếp, bây giờ làm
thế, cũng vì ta muốn sắp xếp thỏa đáng cho mẹ con nàng thôi.”
“Nàng đã nhận mình là tông phụ của Yến gia, vậy ta hỏi nàng, chuyện nàng dùng đầu mâu để uy hiếp ta có thích
hợp không thế?”
Nét mặt Thẩm phu nhân hơi cứng đờ.
“Nàng xuất thân thế gia, hơn nữa đã làm mẹ, phải chú trọng cử chỉ. Nhưng chẳng những nàng lôi chuyện đầu mâu
ra để khóc lóc om sòm, mà còn đòi chết nữa. Chưa bàn đến việc Yến gia chúng ta có chấp nhận tông phụ gây sự vô
lý như thế không, chẳng lẽ Thẩm gia có thể bỏ qua à? Nếu chuyện này truyền đi, đám trẻ con còn mặt mũi nào
nữa?”
“Ta làm thế cũng vì Hoằng ca nhi!”
“Ta biết nàng vì nó. Nhưng bây giờ, nàng vẫn đang tranh giành tình cảm với Tiểu Oanh.” Tĩnh vương nói: “Tiểu Oanh có tình cảm
sâu sắc với ta, Hành ca nhi cũng được hoàng thượng yêu thích, nếu họ mặc kệ tất cả để rời đi thì vẫn sống tốt được.”
“Nhưng nàng ấy vẫn không vứt bỏ ta, đương nhiên ta không thể phụ nàng ấy. Nếu nàng không chấp nhận, lúc trước đừng nên tới
đây.”
“Ta không truy cứu chuyện đầu mâu, cũng không bàn vụ đòi chết nữa. Sức khỏe của nàng không tốt, sau này cứ yên tâm tĩnh dưỡng ở
vương phủ, nếu có việc thì ta sẽ tới, bằng không sẽ không quấy rầy nàng đâu.”