Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Tĩnh vương hỏi bà ta: “Dọc đường ổn cả chứ?”
Thẩm phu nhân hành lễ: “Cả đoạn đường bình an ạ.”
Tĩnh vương gật đầu, bảo Lâm phu3 nhân bước lên trước: “Đây là Tiểu Oanh.”
Thẩm phu nhân lại nhìn về phía Lâm phu nhân.
Lâm phu nhân mỉm cười thản nhiên: “Tiể1u Oanh chào tỷ tỷ.”
Thẩm phu nhân lớn hơn Lâm phu nhân mấy tuổi, cho dù thế nào, về mặt tuổi tác, bà ta cũng nên được gọi là tỷ tỷ.
N9hưng tuy bà ta chưa quá bốn mươi, ở thái dương đã có chút tóc trắng, may mà mặt mày tươi tỉnh, ngũ quan
cũng rất đẹp, vẫn nhìn ra phong thái 3và khí chất hồi trẻ.
Thẩm phu nhân cũng hơi nhún người chào lại: “Phiền muội chuẩn bị rồi.”
“Tỷ khách sáo quá.” Lâm phu nhân8 nói: “Sùng Anh bảo tỷ tỷ thích tự bày biện phòng ngủ của mình, thế nên ta
cũng không đặt quá nhiều đồ ở chỗ tỷ, chỉ cho người quét tước cẩn thận mấy lần thôi. Có sơ suất chỗ nào, lát nữa tỷ
cứ nói thẳng với ta nhé.”
Thẩm phu nhân nhìn về phía Tĩnh vương: “Ông ấy nhớ nhầm rồi, ta không kén chọn đến thế.”
Lâm phu nhân mỉm cười.
Tĩnh vương hắng giọng: “Đám Hoằng ca nhi đâu? Trì ca nhi khỏe chứ?”
“Trì ca nhi bị phong hàn trên đường đi, bệnh cũ tái phát, nhưng không nghiêm trọng. Còn Hoằng ca nhi thì mới đi
khuân đồ giúp cữu cữu chúng nó rồi.”
“Nó cũng khuân luôn à?” Tĩnh vương nói.
Thẩm phu nhân nói: “Hồi ở Thục Trung, thằng bé cũng hay bê sách giúp cữu cữu chúng nó. Còn sức khỏe của Trì
ca nhi yếu, không làm được, chỉ trông chừng giúp mà thôi.”
Tĩnh vương đang định đáp lời, thị vệ nói: “Hai vị công tử đến ạ.”
Đám người ngẩng đầu, trông thấy hai chàng trai trẻ đang bước tới.
Người đi phía trước khoảng hai mươi tuổi, vóc dáng rất cao, mày thanh mắt sáng, áo gấm màu xanh ngọc hết sức
vừa người càng tôn lên phong thái đĩnh đạc của hắn ta, nhã nhặn chứ không lòe loẹt, khiến người khác liên tưởng
đến cụm từ “ngọc thụ lâm phong”.
“Con xin bái kiến cha!”
Yến Hoằng vén áo bào quỳ xuống đất, hành đại lễ.
“Mau đứng lên đi!” Tĩnh vương kéo hắn ta dậy, quan sát kỹ càng, mắt hai cha con đều đỏ hoe, sau đó nhìn nhau
cười một tiếng.
Tĩnh vương gật đầu liên tục, vỗ vai hắn ta: “Con ngoan.”
Yến Hoằng cụp mắt, mỉm cười gọi người đang đứng sau mình: “Nhị đệ mau tới chào cha đi chứ.”
Đám người nhìn về phía thiếu niên.
Thiếu niên này tầm mười sáu mười bảy tuổi, giữa trưa tháng ba, mặt trời chói chang chiếu xuống, cậu ta lại khoác
áo choàng, còn cầm lò sưởi tay, mới đi một đoạn đường mà đã hơi thở hổn hển.
Cậu ta hơi gầy hơn Yến Hoằng, nhưng ngũ quan hết sức đẹp đẽ, bởi vì mặt trắng quá, nên rõ ràng đây là một quý
công tử mảnh mai.
Cậu ta đưa lò sưởi tay cho sai vặt rồi vén áo bào, quỳ xuống.
Khi thấy thiếu niên, nét mặt Tĩnh vương lập tức chùng xuống, vội đỡ lấy cậu ta ngay chứ không để cậu ta quỳ. Ông
ta nghẹn ngào xoa lưng cậu ta rồi mới buông ra.
“Mẹ con nói con bị phong hàn trên đường đi, giờ đã khỏi rồi chứ?”
“Cảm ơn sự thương yêu của cha, đây là bệnh cũ của con, mỗi khi bị cảm là hơi khó thở ho khan, cha đừng lo lắng.”
Tuy Yến Trì còn nhỏ nhưng lại điềm tĩnh hơn Đại ca cậu ta rất nhiều, chẳng những giọng điệu từ tốn mà nét mặt
cũng rất tự nhiên.
Cậu ta quay sang nhìn Lâm phu nhân bên cạnh Tĩnh vương, mỉm cười: “Chắc đây chính là mẹ của Tam đệ – a
nương* Lâm gia ạ.”
* A nương: vừa có nghĩa là mẹ, vừa là cách gọi kính trọng người phụ nữ lớn tuổi.
Lâm phu nhân lập tức mỉm cười: “Cha con thường xuyên nhắc tới các con, hôm nay được gặp, đúng là khâm phục
mẹ các con vì đã dạy dỗ các con thành người xuất sắc như thế.”
Tĩnh vương quan sát cậu ta kỹ càng, cười nói: “Con cháu Yến gia chúng ta đều rất may mắn, có người mẹ tuyệt
vời.”
Ông ta bảo Yến Trì: “A nương các con có y thuật gia truyền, hết sức cao siêu, suốt bao năm qua, cha chỉ bị thương
chứ không mắc bệnh bao giờ. Nếu con đã về, sau này cứ để bà ấy kê thuốc điều trị cho con nhé.”
“Vậy Trì ca nhi xin cảm ơn a nương!” Yến Trì cúi người thật thấp.
Lâm phu nhân vội đỡ cậu ta dậy.
Yến Hoằng cũng bước tới chào rồi hỏi: “Sao không thấy Tam đệ của con thế?”
Tĩnh vương nhìn quanh: “Chẳng biết thằng nhóc đó đi đâu rồi?”
Trong kiếp trước, Yến Hành không được gọi tới tiền viện để đón tiếp, chỉ chờ ở nội đường thôi.
Lần này, đương nhiên hắn không muốn bỏ qua lần gặp đầu tiên rồi.
Sau khi A Man tìm được những người mà hắn bảo, hắn cũng tới tiền viện.
Hắn đoán đám người Tĩnh vương đã gặp nhau rồi, không khỏi rảo bước nhanh hơn. Khi đến cửa, hắn thấy ngay
cảnh ba cha con kia đang cầm tay nhau, nói những lời ấm áp.
Hắn không ngờ cảnh tượng này lại buồn nôn đến thế, bèn ngừng ở bậc cửa.
Sơ Tễ nhìn thấy hắn trước, bật thốt lên: “Tam công tử tới rồi.”
Đám người trong sân lại đồng loạt nhìn về phía hắn.
Tuy Yến Hành đã hưởng vinh quang nửa đời người, ba ngày trước còn khinh thường cả Yến Kinh, nhưng cũng
chưa bao giờ bị “kẻ địch” chăm chú nhìn một cách bất ngờ như thế.
Hắn không kìm được mà phóng ra một chút khí thế của Tĩnh vương đời thứ hai, hờ hững phủi áo choàng, lẳng lặng
đứng cạnh bậc cửa.
Yến Hoằng quan sát một lát, bỗng nhìn về phía mặt Tĩnh vương rồi lại quay sang Yến Hành, nói: “Chắc đây chính
là Tam đệ của con đúng không?”
Tĩnh vương đáp ừ: “Nó chứ ai nữa.” Ông ta vẫy tay với Yến Hành: “Còn không mau tới đây!”
Yến Hành nhìn họ rồi bước tới, chào Thẩm phu nhân trước: “Phu nhân.” Sau khi hành lễ xong, hắn lại gọi: “Đại ca,
Nhị ca ạ.”
Ánh mắt Thẩm phu nhân ngừng lại trên người hắn.
Yến Hoằng mỉm cười gật đầu, nhìn về phía Yến Trì: “Mới mười ba tuổi mà đã cao như thế, hơn huynh hồi ấy
nhiều.”
Yến Trì mỉm cười: “Không hổ là lớn lên trên chiến trường, khí thế của Tam đệ khiến ngu huynh mặc cảm lắm đấy.”
Yến Hành chắp tay: “Các ca ca quá khen, đệ đây thô kệch quê mùa, đâu dám sánh ngang với các ca ca tài hoa tột
đỉnh?”
Ánh mắt Yến Hoằng sâu thăm thẳm, gật đầu tỏ ý khen.
Lâm phu nhân mỉm cười, kéo Yến Hành qua: “Đúng là rất lỗ mãng, sau này con phải học hai ca ca cách tu tâm
dưỡng tính nhiều hơn mới được.”
Tĩnh vương vui vẻ cười nói: “Đứa nào cũng giỏi, đứa nào cũng giỏi hết, đều là huynh đệ chí thân, sau này còn phải
yêu thương nhau dài!”
Phong thái đẹp đẽ mà Lý Nam Phong duy trì cả sáng đã bị con dế kia phá hỏng mất.
Lý phu nhân tức giận đến mức đau ngực, chẳng buồn mắng nữa, vừa hay có người tới báo Dư phu nhân bị đau
chân, đi lại không tiện, nên bà phạt họ tới tiền viện đón bà ta luôn, cố gắng sao cho mắt không thấy thì tâm không
phiền.
Sau khi ra ngoài, Lý Nam Phong ủ rũ nhìn Lý Cần: “Có phải huynh là sao chổi không? Sao cứ thấy huynh là muội
xui xẻo thế?”
Lý Cần cảm thấy hết sức oan ức, đại tướng quân áo đỏ của cậu ta đã chết dưới chân Lý Nam Phong, cậu ta chưa nói
gì thì thôi, sao lại quay sang trách cậu ta chứ!
Nhưng đây là muội muội cậu ta, cậu ta có thể cãi nhau với muội ấy à? Thôi quên đi. Người lớn như cậu ta phải rộng lượng.
Hai người vừa đi vừa nói tới chỗ bức bình phong, chi thấy người ta đang qua lại ở cổng, cạnh hai gốc bạch quả ở tiền viện chất đủ thứ
hành lý.
Lý Nam Phong biết Dư phu nhân, thấy đám đông đang đứng ở hành lang ngoài cửa, nàng cất bước qua đó, định chào thì lại bắt gặp
Tình vương và Lâm phu nhân dẫn một đoàn người đi về phía Đông.
Nàng trông thấy một bóng người trong số đó, không kìm được mà bước theo mấy bước.
Thẩm phu nhân hành lễ: “Cả đoạn đường bình an ạ.”
Tĩnh vương gật đầu, bảo Lâm phu3 nhân bước lên trước: “Đây là Tiểu Oanh.”
Thẩm phu nhân lại nhìn về phía Lâm phu nhân.
Lâm phu nhân mỉm cười thản nhiên: “Tiể1u Oanh chào tỷ tỷ.”
Thẩm phu nhân lớn hơn Lâm phu nhân mấy tuổi, cho dù thế nào, về mặt tuổi tác, bà ta cũng nên được gọi là tỷ tỷ.
N9hưng tuy bà ta chưa quá bốn mươi, ở thái dương đã có chút tóc trắng, may mà mặt mày tươi tỉnh, ngũ quan
cũng rất đẹp, vẫn nhìn ra phong thái 3và khí chất hồi trẻ.
Thẩm phu nhân cũng hơi nhún người chào lại: “Phiền muội chuẩn bị rồi.”
“Tỷ khách sáo quá.” Lâm phu nhân8 nói: “Sùng Anh bảo tỷ tỷ thích tự bày biện phòng ngủ của mình, thế nên ta
cũng không đặt quá nhiều đồ ở chỗ tỷ, chỉ cho người quét tước cẩn thận mấy lần thôi. Có sơ suất chỗ nào, lát nữa tỷ
cứ nói thẳng với ta nhé.”
Thẩm phu nhân nhìn về phía Tĩnh vương: “Ông ấy nhớ nhầm rồi, ta không kén chọn đến thế.”
Lâm phu nhân mỉm cười.
Tĩnh vương hắng giọng: “Đám Hoằng ca nhi đâu? Trì ca nhi khỏe chứ?”
“Trì ca nhi bị phong hàn trên đường đi, bệnh cũ tái phát, nhưng không nghiêm trọng. Còn Hoằng ca nhi thì mới đi
khuân đồ giúp cữu cữu chúng nó rồi.”
“Nó cũng khuân luôn à?” Tĩnh vương nói.
Thẩm phu nhân nói: “Hồi ở Thục Trung, thằng bé cũng hay bê sách giúp cữu cữu chúng nó. Còn sức khỏe của Trì
ca nhi yếu, không làm được, chỉ trông chừng giúp mà thôi.”
Tĩnh vương đang định đáp lời, thị vệ nói: “Hai vị công tử đến ạ.”
Đám người ngẩng đầu, trông thấy hai chàng trai trẻ đang bước tới.
Người đi phía trước khoảng hai mươi tuổi, vóc dáng rất cao, mày thanh mắt sáng, áo gấm màu xanh ngọc hết sức
vừa người càng tôn lên phong thái đĩnh đạc của hắn ta, nhã nhặn chứ không lòe loẹt, khiến người khác liên tưởng
đến cụm từ “ngọc thụ lâm phong”.
“Con xin bái kiến cha!”
Yến Hoằng vén áo bào quỳ xuống đất, hành đại lễ.
“Mau đứng lên đi!” Tĩnh vương kéo hắn ta dậy, quan sát kỹ càng, mắt hai cha con đều đỏ hoe, sau đó nhìn nhau
cười một tiếng.
Tĩnh vương gật đầu liên tục, vỗ vai hắn ta: “Con ngoan.”
Yến Hoằng cụp mắt, mỉm cười gọi người đang đứng sau mình: “Nhị đệ mau tới chào cha đi chứ.”
Đám người nhìn về phía thiếu niên.
Thiếu niên này tầm mười sáu mười bảy tuổi, giữa trưa tháng ba, mặt trời chói chang chiếu xuống, cậu ta lại khoác
áo choàng, còn cầm lò sưởi tay, mới đi một đoạn đường mà đã hơi thở hổn hển.
Cậu ta hơi gầy hơn Yến Hoằng, nhưng ngũ quan hết sức đẹp đẽ, bởi vì mặt trắng quá, nên rõ ràng đây là một quý
công tử mảnh mai.
Cậu ta đưa lò sưởi tay cho sai vặt rồi vén áo bào, quỳ xuống.
Khi thấy thiếu niên, nét mặt Tĩnh vương lập tức chùng xuống, vội đỡ lấy cậu ta ngay chứ không để cậu ta quỳ. Ông
ta nghẹn ngào xoa lưng cậu ta rồi mới buông ra.
“Mẹ con nói con bị phong hàn trên đường đi, giờ đã khỏi rồi chứ?”
“Cảm ơn sự thương yêu của cha, đây là bệnh cũ của con, mỗi khi bị cảm là hơi khó thở ho khan, cha đừng lo lắng.”
Tuy Yến Trì còn nhỏ nhưng lại điềm tĩnh hơn Đại ca cậu ta rất nhiều, chẳng những giọng điệu từ tốn mà nét mặt
cũng rất tự nhiên.
Cậu ta quay sang nhìn Lâm phu nhân bên cạnh Tĩnh vương, mỉm cười: “Chắc đây chính là mẹ của Tam đệ – a
nương* Lâm gia ạ.”
* A nương: vừa có nghĩa là mẹ, vừa là cách gọi kính trọng người phụ nữ lớn tuổi.
Lâm phu nhân lập tức mỉm cười: “Cha con thường xuyên nhắc tới các con, hôm nay được gặp, đúng là khâm phục
mẹ các con vì đã dạy dỗ các con thành người xuất sắc như thế.”
Tĩnh vương quan sát cậu ta kỹ càng, cười nói: “Con cháu Yến gia chúng ta đều rất may mắn, có người mẹ tuyệt
vời.”
Ông ta bảo Yến Trì: “A nương các con có y thuật gia truyền, hết sức cao siêu, suốt bao năm qua, cha chỉ bị thương
chứ không mắc bệnh bao giờ. Nếu con đã về, sau này cứ để bà ấy kê thuốc điều trị cho con nhé.”
“Vậy Trì ca nhi xin cảm ơn a nương!” Yến Trì cúi người thật thấp.
Lâm phu nhân vội đỡ cậu ta dậy.
Yến Hoằng cũng bước tới chào rồi hỏi: “Sao không thấy Tam đệ của con thế?”
Tĩnh vương nhìn quanh: “Chẳng biết thằng nhóc đó đi đâu rồi?”
Trong kiếp trước, Yến Hành không được gọi tới tiền viện để đón tiếp, chỉ chờ ở nội đường thôi.
Lần này, đương nhiên hắn không muốn bỏ qua lần gặp đầu tiên rồi.
Sau khi A Man tìm được những người mà hắn bảo, hắn cũng tới tiền viện.
Hắn đoán đám người Tĩnh vương đã gặp nhau rồi, không khỏi rảo bước nhanh hơn. Khi đến cửa, hắn thấy ngay
cảnh ba cha con kia đang cầm tay nhau, nói những lời ấm áp.
Hắn không ngờ cảnh tượng này lại buồn nôn đến thế, bèn ngừng ở bậc cửa.
Sơ Tễ nhìn thấy hắn trước, bật thốt lên: “Tam công tử tới rồi.”
Đám người trong sân lại đồng loạt nhìn về phía hắn.
Tuy Yến Hành đã hưởng vinh quang nửa đời người, ba ngày trước còn khinh thường cả Yến Kinh, nhưng cũng
chưa bao giờ bị “kẻ địch” chăm chú nhìn một cách bất ngờ như thế.
Hắn không kìm được mà phóng ra một chút khí thế của Tĩnh vương đời thứ hai, hờ hững phủi áo choàng, lẳng lặng
đứng cạnh bậc cửa.
Yến Hoằng quan sát một lát, bỗng nhìn về phía mặt Tĩnh vương rồi lại quay sang Yến Hành, nói: “Chắc đây chính
là Tam đệ của con đúng không?”
Tĩnh vương đáp ừ: “Nó chứ ai nữa.” Ông ta vẫy tay với Yến Hành: “Còn không mau tới đây!”
Yến Hành nhìn họ rồi bước tới, chào Thẩm phu nhân trước: “Phu nhân.” Sau khi hành lễ xong, hắn lại gọi: “Đại ca,
Nhị ca ạ.”
Ánh mắt Thẩm phu nhân ngừng lại trên người hắn.
Yến Hoằng mỉm cười gật đầu, nhìn về phía Yến Trì: “Mới mười ba tuổi mà đã cao như thế, hơn huynh hồi ấy
nhiều.”
Yến Trì mỉm cười: “Không hổ là lớn lên trên chiến trường, khí thế của Tam đệ khiến ngu huynh mặc cảm lắm đấy.”
Yến Hành chắp tay: “Các ca ca quá khen, đệ đây thô kệch quê mùa, đâu dám sánh ngang với các ca ca tài hoa tột
đỉnh?”
Ánh mắt Yến Hoằng sâu thăm thẳm, gật đầu tỏ ý khen.
Lâm phu nhân mỉm cười, kéo Yến Hành qua: “Đúng là rất lỗ mãng, sau này con phải học hai ca ca cách tu tâm
dưỡng tính nhiều hơn mới được.”
Tĩnh vương vui vẻ cười nói: “Đứa nào cũng giỏi, đứa nào cũng giỏi hết, đều là huynh đệ chí thân, sau này còn phải
yêu thương nhau dài!”
Phong thái đẹp đẽ mà Lý Nam Phong duy trì cả sáng đã bị con dế kia phá hỏng mất.
Lý phu nhân tức giận đến mức đau ngực, chẳng buồn mắng nữa, vừa hay có người tới báo Dư phu nhân bị đau
chân, đi lại không tiện, nên bà phạt họ tới tiền viện đón bà ta luôn, cố gắng sao cho mắt không thấy thì tâm không
phiền.
Sau khi ra ngoài, Lý Nam Phong ủ rũ nhìn Lý Cần: “Có phải huynh là sao chổi không? Sao cứ thấy huynh là muội
xui xẻo thế?”
Lý Cần cảm thấy hết sức oan ức, đại tướng quân áo đỏ của cậu ta đã chết dưới chân Lý Nam Phong, cậu ta chưa nói
gì thì thôi, sao lại quay sang trách cậu ta chứ!
Nhưng đây là muội muội cậu ta, cậu ta có thể cãi nhau với muội ấy à? Thôi quên đi. Người lớn như cậu ta phải rộng lượng.
Hai người vừa đi vừa nói tới chỗ bức bình phong, chi thấy người ta đang qua lại ở cổng, cạnh hai gốc bạch quả ở tiền viện chất đủ thứ
hành lý.
Lý Nam Phong biết Dư phu nhân, thấy đám đông đang đứng ở hành lang ngoài cửa, nàng cất bước qua đó, định chào thì lại bắt gặp
Tình vương và Lâm phu nhân dẫn một đoàn người đi về phía Đông.
Nàng trông thấy một bóng người trong số đó, không kìm được mà bước theo mấy bước.