Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Đương nhiên Lý Nam Phong vẫn làm như không thấy, nhưng cũng vui khi biết có thể sớm vào kinh.
“Ta còn nghe được tin này.” Lý Tế Thiện nói tiế3p: “Hôm nay vị Thẩm phu nhân kia của Tĩnh vương phủ sẽ đến.
Mấy năm qua, Thẩm gia cũng xem như đứng vững ở Thục Trung, nhưng trong lần quay lại này,1 chi thứ hai nhà
họ cũng đi cùng, hơn nữa ta còn nghe nói họ đã sớm cho người dọn dẹp nhà cũ ở kinh thành, nghe chừng cũng
định về kinh để đông sơn 9tái khởi đấy.”
“Sau khi Thẩm gia về, đương nhiên ngày Trình gia quay lại cũng không xa.”
Trong bốn gia tộc lớn ở Yến Kinh năm đó, ha3i nhà Lý – Yến nương nhờ vào nghĩa quân, còn hai nhà Thẩm – Trình
thì bo bo giữ mình, không làm gì cả, kết quả khi chiến tranh nổ ra, tuy người của 8hai gia tộc đó không bị liên lụy,
nhưng sản nghiệp đất đai lại bị triều đình Tiền Chu thôn tính gần hết, đành phải xuôi nam.
Khi nghe tin Trình gia quay về, Lý Nam Phong bất giác bóp gãy chiếc lồng trong tay.
Lý Cần tiếc nuối xuýt xoa, nàng mới hoàn hồn, buông tay ra.
Nhưng vừa phân tâm, đóng lồng chậm, chú dế đã lập tức nhảy ra ngoài!
Nàng vội nhào tới. “Rầm!” Đổ cả giàn hoa.
…
Yến Hành trằn trọc cả đêm, không hiểu sao chưa gì trời đã sáng rõ rồi.
Hắn ngồi bó gối ở đầu giường một lúc lâu rồi mới bước xuống, đứng tấn, rửa mặt, ăn sáng như thường lệ, rồi viết
mấy cái tên để A Man đi tìm.
Sơ Tễ đến truyền lời, nói Tĩnh vương bảo hắn chuẩn bị xong xuôi rồi tới tiền viện. Chắc mẹ con Thẩm thị sắp đến
nên gọi hắn sang chào đây.
Hắn cũng không nói gì, sửa soạn xong thì qua đó.
Sau khi Lâm phu nhân qua đời, người được lợi nhất chính là mẹ con Thẩm thị, trừ Yến Sùng Anh có hiềm nghi giết
vợ ra, đương nhiên ba mẹ con này cũng không thể tránh khỏi liên quan.
Tuy Thẩm thị mất sớm, sau này cũng chưa chắc đã hòa thuận với Yến Sùng Anh, nhưng nhìn chung danh phận của
bà ta vẫn ở đó, con của bà ta đều được lợi, nên không thể nói bà ta vô tội được.
Kiếp trước, đúng là hắn đã thấy đầu mâu mà Lâm phu nhân nhắc đến đêm qua. Trước khi gặp chuyện, Yến Hoằng
cũng truyền đầu mâu này cho đứa con trai trưởng ba tuổi của hắn ta, về sau đứa bé đấy chết, về cơ bản toàn bộ
Tĩnh vương phủ đã nghe lệnh hắn, đương nhiên đầu mâu đó cũng rơi vào tay hắn rồi.
Hắn không tìm hiểu ý nghĩa của đầu mâu ấy đến cùng, cũng chẳng ai chủ động nhắc tới với hắn. Có lẽ những
người biết chuyện đều đã từ bỏ ý định tranh giành. Hắn chỉ biết đó là vật tổ truyền nên đặt ở thư phòng.
Đương nhiên, hắn không giết đứa bé ba tuổi kia. Tuy bà già Lý Nam Phong cứ luôn miệng nói hắn giết huynh để
cướp quyền, táng tận lương tâm, nhưng hắn thề rằng hắn không hề chạm vào đứa trẻ ấy.
Cho dù Yến Sùng Anh thật lòng hay giả dối với Lâm phu nhân, nếu đầu mâu đã mang ý nghĩa trọng đại như thế,
chắc chắn ông ta cũng đang rầu rĩ trước hắn và Yến Hoằng, dù sao không ai muốn bị gia tộc mình bỏ rơi, bị người
đời phỉ nhổ hết.
Đến giờ vẫn chưa có gì khác thường, tức là biến cố xuất hiện sau khi mẹ con Thẩm thị tới đây.
Sau khi bị Lâm phu nhân phản bác xong, bây giờ hắn không muốn nhận định một cách võ đoán nữa.
Rốt cuộc tình cảm giữa Yến Sùng Anh và Thẩm thị có đe dọa tới mạng sống của Lâm phu nhân không, có phải
Thẩm thị về kinh do đã thỏa hiệp thật không, hắn sẽ đích thân kiểm chứng những chuyện này.
Nếu sau cùng hung thủ là một trong hai người họ, hoặc cả hai, hắn không ngại giết cha hay giết huynh hết!
…
Tin tức mà Tĩnh vương nhận được vẫn khá chính xác, khi ông ta cho người đi tìm Yến Hành, xe ngựa của Thẩm gia
vừa vào thành xong.
Trong thành Thương Châu hết sức náo nhiệt, xe ngựa vốn lớn, lại có tận bảy cái nên di chuyển không được dễ
dàng.
Yến Hoằng cưỡi con ngựa dẫn đầu, đi về trước mấy bước rồi quay lại bên xe, gõ vào cửa sổ: “Vừa hay gặp phải
phiên chợ sáng, có lẽ sẽ tới muộn nửa khắc một khắc so với dự kiến ạ.”
Cửa sổ mở ra, khuôn mặt gầy gò trắng nõn của Thẩm phu nhân xuất hiện. Bà ta nhìn về phía đầu đường, nói: “Cử
người đi báo một tiếng, tránh để cha con mong.”
Yến Hoằng cười nói: “Do mẹ vội thôi? Xa cách bao năm, cuối cùng cũng có thể ở bên cha rồi.”
Thẩm phu nhân hơi nhếch môi rồi cụp mắt, nét mặt lại trở nên hờ hững.
Thiếu niên đang ôm lò sưởi tay trong xe nhìn hai người họ, cười giễu: “Đệ lại không vội lắm đâu.”
Yến Hoằng liếc cậu ta: “Đệ khác mà.”
Thiếu niên lại mỉm cười, nói: “Nếu Đại ca cũng có phong hào, đệ sẽ rất mừng đấy.”
Câu nói này khiến Thẩm phu nhân sầm mặt, cũng khiến nụ cười của Yến Hoằng chậm rãi biến mất.
Thẩm phu nhân ôm lấy thiếu niên, tiện tay khép kín áo choàng trên người cậu ta rồi tiếp tục quay đầu nhìn con
đường đông nghịt.
…
Sau khi biết giờ đến dự kiến cụ thể của xe ngựa trong lúc ăn sáng, Lâm phu nhân cử người tới cửa thành nghênh
đón rồi mới về phòng thay đồ. Bà thấy Tĩnh vương đang đi lại trong phòng, có vẻ hơi bồn chồn.
“Chà, chàng sốt ruột đến mức không đứng im được hả?” Lâm phu nhân không nhịn được mà chế giễu.
Tĩnh vương ngừng lại, nhìn vào mắt bà, đứng đấy nghĩ ngợi rồi nhấc chân bước ra ngoài.
Sơ Tễ gặp ông ta ở hành lang, bèn cười hỏi: “Sao vương gia ủ rũ thế?”
“Có thể không ủ rũ được à!” Tĩnh vương quay đầu nhìn vào phòng, xoa tay: “Yến Sùng Anh ta sống trên sa trường
gần nửa đời người, không ngờ từng này tuổi rồi mà vẫn phải tìm cách để vẹn cả đôi đường như công tử ca nhi.”
“Vừa nhìn đã thấy hai người này đều không giống đèn cạn dầu, người ta còn chưa đến mà đã bắt đầu ghen với ta,
ngươi nói xem ta chọc vào ai chứ?”
Sơ Tễ là thuộc hạ đã đi theo ông ta từ khi mới khởi nghĩa, cũng thuộc dạng túc trí đa mưu. Họ đã vào sinh ra tử với
nhau, có tình nghĩa không giống bình thường.
Nghe thấy thế, Sơ Tễ cười nói: “Thế này đã nhức đầu á? Vương gia đừng quên, ngài vẫn còn ba đứa con trai đấy. Ai
cũng xuất sắc cả.”
“Ngươi đừng nói gở nữa đi.” Tĩnh vương sầm mặt.
Sơ Tễ mím môi cười, không nói gì nữa.
“Ai nói gở cơ?”
Giọng Lâm phu nhân truyền ra từ cửa sổ.
Tĩnh vương im lặng, quay đầu lại: “Không có gì. Nàng chuẩn bị xong chưa?”
Lâm phu nhân ra ngoài, đúng lúc Anh Chi vừa bước tới từ đầu bên kia hành lang: “Xe ngựa của Thẩm gia đã tới
cửa phủ rồi ạ.”
Lâm phu nhân không nói gì nữa, gọi Tĩnh vương “Đi thôi” rồi bước xuống thềm.
Rất nhiều người đã tập trung ở tiền viện từ nãy, Thẩm gia có không ít người đến, các nha hoàn và gia đinh lạ mặt
đang đứng quanh cây bạch quả.
Có phu xe và hộ vệ của mẹ con Thẩm phu nhân, thị vệ và phụ tá mà Tình vương cử đi nghênh đón, người của Tình vương phủ và nội
quyến nhà quan khác, nên nơi đây nhất thời nhốn nháo khác thường.
Lâm phu nhân bước xuống bậc thêm với Tình vương, lập tức trông thấy một vị phu nhân gầy gò, mặc áo choàng màu xanh đen.
Bà quay sang nhìn Tĩnh vương rồi bước đến đó với ông ta.
Thẩm phu nhân đã thấy họ từ nãy. Bà ta nhìn về phía Tĩnh vương đang bước tới, rồi quay sang Lâm phu nhân cũng gầy gò nhưng thần
thái lại rạng ngời khác thường.
“Ta còn nghe được tin này.” Lý Tế Thiện nói tiế3p: “Hôm nay vị Thẩm phu nhân kia của Tĩnh vương phủ sẽ đến.
Mấy năm qua, Thẩm gia cũng xem như đứng vững ở Thục Trung, nhưng trong lần quay lại này,1 chi thứ hai nhà
họ cũng đi cùng, hơn nữa ta còn nghe nói họ đã sớm cho người dọn dẹp nhà cũ ở kinh thành, nghe chừng cũng
định về kinh để đông sơn 9tái khởi đấy.”
“Sau khi Thẩm gia về, đương nhiên ngày Trình gia quay lại cũng không xa.”
Trong bốn gia tộc lớn ở Yến Kinh năm đó, ha3i nhà Lý – Yến nương nhờ vào nghĩa quân, còn hai nhà Thẩm – Trình
thì bo bo giữ mình, không làm gì cả, kết quả khi chiến tranh nổ ra, tuy người của 8hai gia tộc đó không bị liên lụy,
nhưng sản nghiệp đất đai lại bị triều đình Tiền Chu thôn tính gần hết, đành phải xuôi nam.
Khi nghe tin Trình gia quay về, Lý Nam Phong bất giác bóp gãy chiếc lồng trong tay.
Lý Cần tiếc nuối xuýt xoa, nàng mới hoàn hồn, buông tay ra.
Nhưng vừa phân tâm, đóng lồng chậm, chú dế đã lập tức nhảy ra ngoài!
Nàng vội nhào tới. “Rầm!” Đổ cả giàn hoa.
…
Yến Hành trằn trọc cả đêm, không hiểu sao chưa gì trời đã sáng rõ rồi.
Hắn ngồi bó gối ở đầu giường một lúc lâu rồi mới bước xuống, đứng tấn, rửa mặt, ăn sáng như thường lệ, rồi viết
mấy cái tên để A Man đi tìm.
Sơ Tễ đến truyền lời, nói Tĩnh vương bảo hắn chuẩn bị xong xuôi rồi tới tiền viện. Chắc mẹ con Thẩm thị sắp đến
nên gọi hắn sang chào đây.
Hắn cũng không nói gì, sửa soạn xong thì qua đó.
Sau khi Lâm phu nhân qua đời, người được lợi nhất chính là mẹ con Thẩm thị, trừ Yến Sùng Anh có hiềm nghi giết
vợ ra, đương nhiên ba mẹ con này cũng không thể tránh khỏi liên quan.
Tuy Thẩm thị mất sớm, sau này cũng chưa chắc đã hòa thuận với Yến Sùng Anh, nhưng nhìn chung danh phận của
bà ta vẫn ở đó, con của bà ta đều được lợi, nên không thể nói bà ta vô tội được.
Kiếp trước, đúng là hắn đã thấy đầu mâu mà Lâm phu nhân nhắc đến đêm qua. Trước khi gặp chuyện, Yến Hoằng
cũng truyền đầu mâu này cho đứa con trai trưởng ba tuổi của hắn ta, về sau đứa bé đấy chết, về cơ bản toàn bộ
Tĩnh vương phủ đã nghe lệnh hắn, đương nhiên đầu mâu đó cũng rơi vào tay hắn rồi.
Hắn không tìm hiểu ý nghĩa của đầu mâu ấy đến cùng, cũng chẳng ai chủ động nhắc tới với hắn. Có lẽ những
người biết chuyện đều đã từ bỏ ý định tranh giành. Hắn chỉ biết đó là vật tổ truyền nên đặt ở thư phòng.
Đương nhiên, hắn không giết đứa bé ba tuổi kia. Tuy bà già Lý Nam Phong cứ luôn miệng nói hắn giết huynh để
cướp quyền, táng tận lương tâm, nhưng hắn thề rằng hắn không hề chạm vào đứa trẻ ấy.
Cho dù Yến Sùng Anh thật lòng hay giả dối với Lâm phu nhân, nếu đầu mâu đã mang ý nghĩa trọng đại như thế,
chắc chắn ông ta cũng đang rầu rĩ trước hắn và Yến Hoằng, dù sao không ai muốn bị gia tộc mình bỏ rơi, bị người
đời phỉ nhổ hết.
Đến giờ vẫn chưa có gì khác thường, tức là biến cố xuất hiện sau khi mẹ con Thẩm thị tới đây.
Sau khi bị Lâm phu nhân phản bác xong, bây giờ hắn không muốn nhận định một cách võ đoán nữa.
Rốt cuộc tình cảm giữa Yến Sùng Anh và Thẩm thị có đe dọa tới mạng sống của Lâm phu nhân không, có phải
Thẩm thị về kinh do đã thỏa hiệp thật không, hắn sẽ đích thân kiểm chứng những chuyện này.
Nếu sau cùng hung thủ là một trong hai người họ, hoặc cả hai, hắn không ngại giết cha hay giết huynh hết!
…
Tin tức mà Tĩnh vương nhận được vẫn khá chính xác, khi ông ta cho người đi tìm Yến Hành, xe ngựa của Thẩm gia
vừa vào thành xong.
Trong thành Thương Châu hết sức náo nhiệt, xe ngựa vốn lớn, lại có tận bảy cái nên di chuyển không được dễ
dàng.
Yến Hoằng cưỡi con ngựa dẫn đầu, đi về trước mấy bước rồi quay lại bên xe, gõ vào cửa sổ: “Vừa hay gặp phải
phiên chợ sáng, có lẽ sẽ tới muộn nửa khắc một khắc so với dự kiến ạ.”
Cửa sổ mở ra, khuôn mặt gầy gò trắng nõn của Thẩm phu nhân xuất hiện. Bà ta nhìn về phía đầu đường, nói: “Cử
người đi báo một tiếng, tránh để cha con mong.”
Yến Hoằng cười nói: “Do mẹ vội thôi? Xa cách bao năm, cuối cùng cũng có thể ở bên cha rồi.”
Thẩm phu nhân hơi nhếch môi rồi cụp mắt, nét mặt lại trở nên hờ hững.
Thiếu niên đang ôm lò sưởi tay trong xe nhìn hai người họ, cười giễu: “Đệ lại không vội lắm đâu.”
Yến Hoằng liếc cậu ta: “Đệ khác mà.”
Thiếu niên lại mỉm cười, nói: “Nếu Đại ca cũng có phong hào, đệ sẽ rất mừng đấy.”
Câu nói này khiến Thẩm phu nhân sầm mặt, cũng khiến nụ cười của Yến Hoằng chậm rãi biến mất.
Thẩm phu nhân ôm lấy thiếu niên, tiện tay khép kín áo choàng trên người cậu ta rồi tiếp tục quay đầu nhìn con
đường đông nghịt.
…
Sau khi biết giờ đến dự kiến cụ thể của xe ngựa trong lúc ăn sáng, Lâm phu nhân cử người tới cửa thành nghênh
đón rồi mới về phòng thay đồ. Bà thấy Tĩnh vương đang đi lại trong phòng, có vẻ hơi bồn chồn.
“Chà, chàng sốt ruột đến mức không đứng im được hả?” Lâm phu nhân không nhịn được mà chế giễu.
Tĩnh vương ngừng lại, nhìn vào mắt bà, đứng đấy nghĩ ngợi rồi nhấc chân bước ra ngoài.
Sơ Tễ gặp ông ta ở hành lang, bèn cười hỏi: “Sao vương gia ủ rũ thế?”
“Có thể không ủ rũ được à!” Tĩnh vương quay đầu nhìn vào phòng, xoa tay: “Yến Sùng Anh ta sống trên sa trường
gần nửa đời người, không ngờ từng này tuổi rồi mà vẫn phải tìm cách để vẹn cả đôi đường như công tử ca nhi.”
“Vừa nhìn đã thấy hai người này đều không giống đèn cạn dầu, người ta còn chưa đến mà đã bắt đầu ghen với ta,
ngươi nói xem ta chọc vào ai chứ?”
Sơ Tễ là thuộc hạ đã đi theo ông ta từ khi mới khởi nghĩa, cũng thuộc dạng túc trí đa mưu. Họ đã vào sinh ra tử với
nhau, có tình nghĩa không giống bình thường.
Nghe thấy thế, Sơ Tễ cười nói: “Thế này đã nhức đầu á? Vương gia đừng quên, ngài vẫn còn ba đứa con trai đấy. Ai
cũng xuất sắc cả.”
“Ngươi đừng nói gở nữa đi.” Tĩnh vương sầm mặt.
Sơ Tễ mím môi cười, không nói gì nữa.
“Ai nói gở cơ?”
Giọng Lâm phu nhân truyền ra từ cửa sổ.
Tĩnh vương im lặng, quay đầu lại: “Không có gì. Nàng chuẩn bị xong chưa?”
Lâm phu nhân ra ngoài, đúng lúc Anh Chi vừa bước tới từ đầu bên kia hành lang: “Xe ngựa của Thẩm gia đã tới
cửa phủ rồi ạ.”
Lâm phu nhân không nói gì nữa, gọi Tĩnh vương “Đi thôi” rồi bước xuống thềm.
Rất nhiều người đã tập trung ở tiền viện từ nãy, Thẩm gia có không ít người đến, các nha hoàn và gia đinh lạ mặt
đang đứng quanh cây bạch quả.
Có phu xe và hộ vệ của mẹ con Thẩm phu nhân, thị vệ và phụ tá mà Tình vương cử đi nghênh đón, người của Tình vương phủ và nội
quyến nhà quan khác, nên nơi đây nhất thời nhốn nháo khác thường.
Lâm phu nhân bước xuống bậc thêm với Tình vương, lập tức trông thấy một vị phu nhân gầy gò, mặc áo choàng màu xanh đen.
Bà quay sang nhìn Tĩnh vương rồi bước đến đó với ông ta.
Thẩm phu nhân đã thấy họ từ nãy. Bà ta nhìn về phía Tĩnh vương đang bước tới, rồi quay sang Lâm phu nhân cũng gầy gò nhưng thần
thái lại rạng ngời khác thường.