Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
Lý phu nhân phẩy quạt, không đồng ý ngay nhưng cũng không cứng rắn như trước nữa.
Tuy chuyện Lý Nam Phong và Yến Hành đánh nhau không dễ nghe, nhưng vẫn êm tai hơn bị vô lễ không biết bao nhiêu lần. Đương nhiên ai biết sẽ cho là trẻ con nghịch ngợm, nhưng với những người không biết hoặc những kẻ nhiều chuyện, nếu truyền việc này đi, ai sẽ chịu ảnh hưởng lớn hơn đây?
Đương nhiên là Lý Nam Phong rồi.
Nhất là hai nhà Lý – Yến còn không thể thông gia, danh dự của Lý Nam Phong bị tổn hại, ngay cả cơ hội bù đắp cũng không có.
Lâm phu nhân đề nghị im lặng, tuy cũng có ý giải vây cho Yến Hành, nhưng thật ra lại lợi cho cả đôi bên.
Bà nâng chén trà lên, nói: “Đây là Long Tỉnh năm nay, được gia mẫu cho trước khi đi, mời phu nhân nếm thử.”
Lâm phu nhân mỉm cười, nâng chén trà lên nhấp thử một ngụm rồi khen: “Hương thơm thấm vào người, vị ngọt còn đọng mãi, quả là trà ngon.”
Lâm phu nhân đặt chén trà xuống rồi nói: “Phu nhân là người sành trà, ta vẫn cất mấy hộp Tước Thiệt ở vương phủ, hôm nào sẽ tặng phu nhân nếm thử xem sao.”
“Ta chỉ học đòi văn vẻ mà thôi, đâu thể nói là sành trà chứ? Phu nhân cứ giữ lại mà dùng.” Lý phu nhân nói: “Về chuyện Lam tỷ nhi bị kéo váy, tuy im lặng với bên ngoài nhưng khi hai bên ngồi xuống với nhau thì cũng không thể coi như không có gì xảy ra.”
“Tự dưng con bé bị cản đường, may mà nó lớn gan nên không sợ hãi, vẫn biết xuống xe để hỏi han lệnh lang, kết quả lại bị mạo phạm.”
“Chuyện xảy ra như thế, phụ nữ như ta cũng không nói được ai đúng ai sai.”
“May mà lão gia nhà chúng ta và vương gia vẫn nói chuyện được với nhau, sao phu nhân không dứt khoát giao việc này cho vương gia quyết định?”
Lâm phu nhân xem như đã được lĩnh giáo sự cương quyết của Lý phu nhân, thì ra mềm dẻo hay cứng rắn đều không ăn thua à?
Thôi cũng hết cách. Lâm phu nhân nghĩ đến dự định của Tĩnh vương lúc trước, chỉ đành mỉm cười đứng dậy: “Vậy ta không làm phiền phu nhân nghỉ ngơi nữa, hôm khác sẽ tới thăm hỏi sau.”
“Thong thả.” Lý phu nhân cầm mấy hộp tổ yến kia lên: “Gần đây ta dễ bị phong hàn vì khí hậu, không dùng đồ bổ, phu nhân cầm về đi.”
“Chuyện này…”
“Kim Bình, cầm đèn giúp Lâm phu nhân thay ta nhé.”
…
Ngô Đồng quay về phòng, nhanh chóng ghé vào tai Lý Nam Phong, kể hết những gì mà mình nghe ngóng được.
Lý Nam Phong cũng không bất ngờ trước thái độ của Lý phu nhân, nếu bà dễ nói chuyện, sao nàng lại đến mức không chịu nổi một khắc khi ở cùng bà chứ?
“Cô nương, nô tỳ cảm thấy tuy thái thái nghiêm khắc nhưng vẫn rất che chở cô nương.”
Ngô Đồng ngập ngừng nói.
Lý Nam Phong nhìn nàng ta, tuy không phản bác nhưng cũng không quan tâm lắm.
Nàng nghĩ đến Lâm phu nhân, theo miêu tả của Ngô Đồng, vị Lâm phu nhân này cũng rất khôn khéo, chẳng hiểu sao kiếp trước lại để Yến Sùng Anh quyết định nửa đời sau của mình?
Điều khiến người ta khó hiểu hơn nữa chính là, tên Yến Hành kia bị đụng một cái thôi cũng khiến cả phủ xúm lại, lẽ ra so với mẹ con Thẩm phu nhân, thế lực của hắn ở vương phủ cũng không yếu.
Quan trọng là hắn có thể đoán ra chuyện Yến Sùng Anh giấu hung thủ trong đám thị vệ, tức là đầu óc cũng không tới nỗi. Tại sao hắn lại để mặc cha hắn đuổi mẹ hắn đi?
Kiếp trước nàng không hề nghĩ thế, bây giờ gặp được người, nàng mới cảm thấy chuyện của vương phủ hơi nằm ngoài tưởng tượng.
Hơn nữa nhìn Lâm phu nhân, có vẻ bà ấy cũng không nghĩ tới việc chẳng bao lâu sau, mình sẽ phải chịu kết cục như thế.
Vậy nếu nàng đã biết trước, cùng là phụ nữ, rốt cuộc nàng có nên nhắc nhở bà ấy một chút không?
… Quên đi, nàng và Yến Hành có mối thù không đội trời chung, sao phải cho hắn được lợi chứ?
Nàng ngửa cổ uống một ngụm nước, nhìn xấp kinh văn trên bàn, lại mềm lòng.
Tốt xấu gì bà ấy cũng là kỳ nữ từng lập công cho đất nước… Yến Hành đáng chết, nhưng mẹ hắn chưa bao giờ đắc tội với nàng, xem như nể tình năm đó bà ấy đã cứu nhiều binh tướng như thế… Trong mấy chục năm Lý Tồn Duệ ở bên ngoài, quá nửa cũng từng được bà ấy chăm nom. Sao nàng lại thấy chết mà không cứu được?
Những người phụ nữ bị đàn ông lừa đều đáng thương… Đồng bệnh tương lân, thôi, nàng cũng từ bi làm Bồ Tát sống, chờ cơ hội thích hợp rồi nhắc bà ấy vậy.
…
Sau khi tiễn Lâm phu nhân xong, Kim Bình quay lại, nói: “Vị Lâm phu nhân này cũng thấu tình đạt lý, nhìn khá dịu dàng nhã nhặn.”
Lý phu nhân nói: “Người đuối lý vốn là họ, sao có thể không thấu tình đạt lý chứ?”
Kim Bình ngừng lại rồi cúi đầu: “Thái thái anh minh.”
Yến Hành va vào móng ngựa kiểu gì, kéo váy Lý Nam Phong rồi khiến nàng giận dữ ra sao, khi ấy nàng ta đang ở đó, biết chuyện cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng Lý phu nhân không có mặt ở hiện trường, trước đó còn mắng Lý Nam Phong, bà đã điều tra mọi chuyện từ khi nào chứ? Thì ra bà biết hết thật à?
Nàng ta nghĩ đến Lý Nam Phong tội nghiệp đang phải chép kinh, cười xòa rồi nói: “Nếu thái thái đã biết, sao vẫn phạt cô nương?”
“Hồi nãy nô tỳ đi xem, cô nương đã viết chữ tới mức run cả tay rồi, đáng thương lắm. Trời cũng đã tối, hay cho cô nương nghỉ một lát, uống ngụm canh rồi tính sau.”
“Đấy là hai chuyện khác nhau.”
Lý phu nhân rũ tay áo, từ tốn nói rồi dặn dò: “Không được cho nó viết thiếu chữ nào, lát nữa ta sẽ kiểm tra. Nhớ bảo nó ít qua lại với người của Tĩnh vương phủ.”
“Nghe nói mấy ngày nữa vị Thẩm phu nhân kia sẽ đến. Lúc trước mời kiểu gì bà ta cũng không tới, lúc này lại đồng ý, quá nửa là vì hai đứa con trai.”
“Ta thấy vị Lâm phu nhân này cũng không dễ ức hiếp đâu, không chừng sắp tới vương phủ sẽ có sóng gió, đừng để Lam tỷ nhi rước họa vào người.”
Kim Bình ngờ vực: “Đó là chuyện của Yến gia, cho dù cô nương nghịch ngợm đến mấy thì cũng sẽ không nhúng tay vào, sao lại rước họa vào người được chứ?”
“Cũng khó nói.” Lý phu nhân nghiêng đầu: “Đúng là chẳng liên quan gì, nhưng hôm nay hai đứa nó đánh nhau, ai biết liệu có kẻ nào đục nước béo cò không?”
Kim Bình lập tức giật mình.
“Hiện giờ vị trí chính phi của vương phủ vẫn chưa được quyết định, ghế thế tử còn trống, hai vị phu nhân có tổng cộng ba đứa con trai, chắc không đến nỗi ai cũng coi quyền lực tiền tài như rác rưởi. Nếu đúng thế thật, Thẩm phu nhân đã không dẫn con trai vào kinh.”
Lý phu nhân đứng dậy, bước đến trước giá rửa mặt, hắt nước lên hai tay rồi chậm rãi nói: “Yến Hành và Lam tỷ nhi có mâu thuẫn, nếu ỉm được xuống thì tốt, còn nếu không ỉm nổi, có lẽ nó sẽ chuyển thành mâu thuẫn giữa mẹ con Lâm phu nhân và Lý gia.”
“Tuy Lý gia không sợ, nhưng không nhất thiết phải đặt mình vào giữa cho người ta bàn tán.”
Kim Bình đưa khăn cho bà: “Hồi nãy phu nhân làm thế với Lâm phu nhân…”
“Họ làm gì đâu liên quan đến ta? Nếu phải cương quyết, đương nhiên ta sẽ cương quyết.”
Lý phu nhân nhìn vào mắt nàng ta.
Kim Bình gọi người tới thay nước rửa mặt rồi thở dài: “Nói tới nói lui, vẫn là lão gia nhà chúng ta tốt, không có nhiều chuyện phức tạp như thế.”
Lý phu nhân mím môi: “Ông ấy à, trừ quá dung túng cho Lam tỷ nhi ra, còn lại chỗ nào cũng tốt.”
Kim Bình cười theo: “Lão gia thương cô nương như thế, cũng là phúc của thái thái mà.”
Tuy chuyện Lý Nam Phong và Yến Hành đánh nhau không dễ nghe, nhưng vẫn êm tai hơn bị vô lễ không biết bao nhiêu lần. Đương nhiên ai biết sẽ cho là trẻ con nghịch ngợm, nhưng với những người không biết hoặc những kẻ nhiều chuyện, nếu truyền việc này đi, ai sẽ chịu ảnh hưởng lớn hơn đây?
Đương nhiên là Lý Nam Phong rồi.
Nhất là hai nhà Lý – Yến còn không thể thông gia, danh dự của Lý Nam Phong bị tổn hại, ngay cả cơ hội bù đắp cũng không có.
Lâm phu nhân đề nghị im lặng, tuy cũng có ý giải vây cho Yến Hành, nhưng thật ra lại lợi cho cả đôi bên.
Bà nâng chén trà lên, nói: “Đây là Long Tỉnh năm nay, được gia mẫu cho trước khi đi, mời phu nhân nếm thử.”
Lâm phu nhân mỉm cười, nâng chén trà lên nhấp thử một ngụm rồi khen: “Hương thơm thấm vào người, vị ngọt còn đọng mãi, quả là trà ngon.”
Lâm phu nhân đặt chén trà xuống rồi nói: “Phu nhân là người sành trà, ta vẫn cất mấy hộp Tước Thiệt ở vương phủ, hôm nào sẽ tặng phu nhân nếm thử xem sao.”
“Ta chỉ học đòi văn vẻ mà thôi, đâu thể nói là sành trà chứ? Phu nhân cứ giữ lại mà dùng.” Lý phu nhân nói: “Về chuyện Lam tỷ nhi bị kéo váy, tuy im lặng với bên ngoài nhưng khi hai bên ngồi xuống với nhau thì cũng không thể coi như không có gì xảy ra.”
“Tự dưng con bé bị cản đường, may mà nó lớn gan nên không sợ hãi, vẫn biết xuống xe để hỏi han lệnh lang, kết quả lại bị mạo phạm.”
“Chuyện xảy ra như thế, phụ nữ như ta cũng không nói được ai đúng ai sai.”
“May mà lão gia nhà chúng ta và vương gia vẫn nói chuyện được với nhau, sao phu nhân không dứt khoát giao việc này cho vương gia quyết định?”
Lâm phu nhân xem như đã được lĩnh giáo sự cương quyết của Lý phu nhân, thì ra mềm dẻo hay cứng rắn đều không ăn thua à?
Thôi cũng hết cách. Lâm phu nhân nghĩ đến dự định của Tĩnh vương lúc trước, chỉ đành mỉm cười đứng dậy: “Vậy ta không làm phiền phu nhân nghỉ ngơi nữa, hôm khác sẽ tới thăm hỏi sau.”
“Thong thả.” Lý phu nhân cầm mấy hộp tổ yến kia lên: “Gần đây ta dễ bị phong hàn vì khí hậu, không dùng đồ bổ, phu nhân cầm về đi.”
“Chuyện này…”
“Kim Bình, cầm đèn giúp Lâm phu nhân thay ta nhé.”
…
Ngô Đồng quay về phòng, nhanh chóng ghé vào tai Lý Nam Phong, kể hết những gì mà mình nghe ngóng được.
Lý Nam Phong cũng không bất ngờ trước thái độ của Lý phu nhân, nếu bà dễ nói chuyện, sao nàng lại đến mức không chịu nổi một khắc khi ở cùng bà chứ?
“Cô nương, nô tỳ cảm thấy tuy thái thái nghiêm khắc nhưng vẫn rất che chở cô nương.”
Ngô Đồng ngập ngừng nói.
Lý Nam Phong nhìn nàng ta, tuy không phản bác nhưng cũng không quan tâm lắm.
Nàng nghĩ đến Lâm phu nhân, theo miêu tả của Ngô Đồng, vị Lâm phu nhân này cũng rất khôn khéo, chẳng hiểu sao kiếp trước lại để Yến Sùng Anh quyết định nửa đời sau của mình?
Điều khiến người ta khó hiểu hơn nữa chính là, tên Yến Hành kia bị đụng một cái thôi cũng khiến cả phủ xúm lại, lẽ ra so với mẹ con Thẩm phu nhân, thế lực của hắn ở vương phủ cũng không yếu.
Quan trọng là hắn có thể đoán ra chuyện Yến Sùng Anh giấu hung thủ trong đám thị vệ, tức là đầu óc cũng không tới nỗi. Tại sao hắn lại để mặc cha hắn đuổi mẹ hắn đi?
Kiếp trước nàng không hề nghĩ thế, bây giờ gặp được người, nàng mới cảm thấy chuyện của vương phủ hơi nằm ngoài tưởng tượng.
Hơn nữa nhìn Lâm phu nhân, có vẻ bà ấy cũng không nghĩ tới việc chẳng bao lâu sau, mình sẽ phải chịu kết cục như thế.
Vậy nếu nàng đã biết trước, cùng là phụ nữ, rốt cuộc nàng có nên nhắc nhở bà ấy một chút không?
… Quên đi, nàng và Yến Hành có mối thù không đội trời chung, sao phải cho hắn được lợi chứ?
Nàng ngửa cổ uống một ngụm nước, nhìn xấp kinh văn trên bàn, lại mềm lòng.
Tốt xấu gì bà ấy cũng là kỳ nữ từng lập công cho đất nước… Yến Hành đáng chết, nhưng mẹ hắn chưa bao giờ đắc tội với nàng, xem như nể tình năm đó bà ấy đã cứu nhiều binh tướng như thế… Trong mấy chục năm Lý Tồn Duệ ở bên ngoài, quá nửa cũng từng được bà ấy chăm nom. Sao nàng lại thấy chết mà không cứu được?
Những người phụ nữ bị đàn ông lừa đều đáng thương… Đồng bệnh tương lân, thôi, nàng cũng từ bi làm Bồ Tát sống, chờ cơ hội thích hợp rồi nhắc bà ấy vậy.
…
Sau khi tiễn Lâm phu nhân xong, Kim Bình quay lại, nói: “Vị Lâm phu nhân này cũng thấu tình đạt lý, nhìn khá dịu dàng nhã nhặn.”
Lý phu nhân nói: “Người đuối lý vốn là họ, sao có thể không thấu tình đạt lý chứ?”
Kim Bình ngừng lại rồi cúi đầu: “Thái thái anh minh.”
Yến Hành va vào móng ngựa kiểu gì, kéo váy Lý Nam Phong rồi khiến nàng giận dữ ra sao, khi ấy nàng ta đang ở đó, biết chuyện cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng Lý phu nhân không có mặt ở hiện trường, trước đó còn mắng Lý Nam Phong, bà đã điều tra mọi chuyện từ khi nào chứ? Thì ra bà biết hết thật à?
Nàng ta nghĩ đến Lý Nam Phong tội nghiệp đang phải chép kinh, cười xòa rồi nói: “Nếu thái thái đã biết, sao vẫn phạt cô nương?”
“Hồi nãy nô tỳ đi xem, cô nương đã viết chữ tới mức run cả tay rồi, đáng thương lắm. Trời cũng đã tối, hay cho cô nương nghỉ một lát, uống ngụm canh rồi tính sau.”
“Đấy là hai chuyện khác nhau.”
Lý phu nhân rũ tay áo, từ tốn nói rồi dặn dò: “Không được cho nó viết thiếu chữ nào, lát nữa ta sẽ kiểm tra. Nhớ bảo nó ít qua lại với người của Tĩnh vương phủ.”
“Nghe nói mấy ngày nữa vị Thẩm phu nhân kia sẽ đến. Lúc trước mời kiểu gì bà ta cũng không tới, lúc này lại đồng ý, quá nửa là vì hai đứa con trai.”
“Ta thấy vị Lâm phu nhân này cũng không dễ ức hiếp đâu, không chừng sắp tới vương phủ sẽ có sóng gió, đừng để Lam tỷ nhi rước họa vào người.”
Kim Bình ngờ vực: “Đó là chuyện của Yến gia, cho dù cô nương nghịch ngợm đến mấy thì cũng sẽ không nhúng tay vào, sao lại rước họa vào người được chứ?”
“Cũng khó nói.” Lý phu nhân nghiêng đầu: “Đúng là chẳng liên quan gì, nhưng hôm nay hai đứa nó đánh nhau, ai biết liệu có kẻ nào đục nước béo cò không?”
Kim Bình lập tức giật mình.
“Hiện giờ vị trí chính phi của vương phủ vẫn chưa được quyết định, ghế thế tử còn trống, hai vị phu nhân có tổng cộng ba đứa con trai, chắc không đến nỗi ai cũng coi quyền lực tiền tài như rác rưởi. Nếu đúng thế thật, Thẩm phu nhân đã không dẫn con trai vào kinh.”
Lý phu nhân đứng dậy, bước đến trước giá rửa mặt, hắt nước lên hai tay rồi chậm rãi nói: “Yến Hành và Lam tỷ nhi có mâu thuẫn, nếu ỉm được xuống thì tốt, còn nếu không ỉm nổi, có lẽ nó sẽ chuyển thành mâu thuẫn giữa mẹ con Lâm phu nhân và Lý gia.”
“Tuy Lý gia không sợ, nhưng không nhất thiết phải đặt mình vào giữa cho người ta bàn tán.”
Kim Bình đưa khăn cho bà: “Hồi nãy phu nhân làm thế với Lâm phu nhân…”
“Họ làm gì đâu liên quan đến ta? Nếu phải cương quyết, đương nhiên ta sẽ cương quyết.”
Lý phu nhân nhìn vào mắt nàng ta.
Kim Bình gọi người tới thay nước rửa mặt rồi thở dài: “Nói tới nói lui, vẫn là lão gia nhà chúng ta tốt, không có nhiều chuyện phức tạp như thế.”
Lý phu nhân mím môi: “Ông ấy à, trừ quá dung túng cho Lam tỷ nhi ra, còn lại chỗ nào cũng tốt.”
Kim Bình cười theo: “Lão gia thương cô nương như thế, cũng là phúc của thái thái mà.”