• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full KIM GIA HIÊN ĐI NƠI NÀO (2 Viewers)

  • Chương 44: Cậu chỉ có chút khí chất như vậy!!

Đã qua giờ cao điểm, trong nhà hàng Nhật không còn nhiều khách lắm, cho nên nhóm nhân viên phục vụ cũng không còn quá bận nữa, có thể thay phiên nghỉ ngơi rồi, bất quá An Nhiên cũng không ra ngoài gặp bọn họ.



10 giờ rưỡi tối nhà hàng sẽ đóng cửa, dù trốn tránh thế nào thì cô ta cũng phải tan làm thôi.



Khúc Liệu Nguyên là người có tính tình hiếu động, ngồi chờ lâu liền cảm thấy nhàm chán. Bên cạnh nhà hàng này có một cái trung tâm mua sắm lớn, cho nên anh ta muốn đi dạo một chút.



Thượng Dương nói: “Tôi không đi đâu, bên này yên tĩnh hơn, còn phải chờ học đệ trả lời nữa.”



Kim Húc cũng nói: “Tôi cũng không đi.”



Khúc Liệu Nguyên nói: “Vậy các cậu ngoan ngoãn ngồi chờ đi, một chút nữa lớp trưởng soái ca sẽ mang đồ ăn ngon về cho các cậu nha.”



Vậy là chỉ còn lại Thượng Dương và Kim Húc ngồi chờ trên ghế sofa trong khu vực chờ của nhà hàng Nhật.



Kỳ thật, Thượng Dương cũng cảm thấy nhàm chán, nhưng hôm nay anh đã chi tiêu quá khả năng rồi. Lỡ như đi dạo một vòng trong trung tâm thương mại, rồi nhìn thấy thứ gì đó vừa ý lại phải chi tiền a. Chỉ là lời này nói thẳng ra thì không hay, Khúc Liệu Nguyên nghe xong nhất định lại muốn chia AA tiền ăn hôm nay với anh nữa.



Anh tựa lưng vào ghế sofa, mấy người bọn họ ra khỏi nhà từ sáng sớm nên bây giờ cũng cảm thấy rất mệt a.



Kim Húc lại không giống như anh và Khúc Liệu Nguyên, đã đợi hơn nửa ngày như vậy, cũng không nhìn ra vẻ mỏi mệt, lại tuyệt nhiên không lộ ra một chút ý tứ nhàm chán nào vì phải chờ lâu nga.



Thượng Dương nói: “Cậu kiên nhẫn thật đấy.”



“Lần này cũng không phải chờ quá lâu mà, ở đây còn có sofa thoải mái như vậy nữa.” Kim Húc nói, “Cũng không khác khi ở nhà nghỉ ngơi là mấy.”



Thượng Dương đoán trước kia khi phá án, hắn nhất định đã có rất nhiều kinh nghiệm ngồi chờ người bị tình nghi hoặc là nhân chứng rồi, không nhịn được tò mò hỏi: “Thời gian cậu chờ dài nhất là bao lâu?”



Kim Húc nói: “Sáu năm.”



Thượng Dương: “? Tôi không nhớ rõ Bạch Nguyên của các cậu lại có vụ án nào kéo dài lâu như vậy a?”



Kim Húc nói: “Từ khi tốt nghiệp, cho đến khi gặp lại cậu, chờ mất sáu năm.”



Thượng Dương: “……”



Anh biết rõ cảm giác hiện tại của anh đối với Kim Húc là cái gì, vừa có cảm giác ngưỡng mộ năng lực xuất sắc giữa những người cùng nghề, lại có cảm giác kính phục dành cho người đã không bị khuất phục mà lại kiên trì từng bước một đi lên từ dưới đáy thung lũng. Đó còn là sự rung động đối với đối tượng mà bản thân mình sắp góp phần thúc đẩy, cũng như phát triển thành một giai đoạn tình cảm mới đâu.



Anh sẽ có lúc tò mò muốn biết Kim Húc nghĩ như thế nào về anh. Hình tượng của anh ở trong lòng Kim Húc lại là như thế nào. Sao hắn có thể nhớ anh lâu đến vậy, sao hắn có thể mang theo nỗi nhớ dài dằng dặc ấy mà chịu đựng một mình vậy.



Trong mấy năm đi học kia, tất cả nam sinh đều phải cắt tóc húi cua. Phải tham gia tập huấn cả ngày nên mỗi người đều phơi thành làn da ngăm đen, trên người thì mặc đồng phục đội mũ, ngay đến mẹ ruột cũng không cách nào nhìn ra ngay là nhóc con nhà mình được a. Có thể đẹp ở chỗ nào chứ?



Kim Húc lấy di động ra xem thời gian, nói: “Uống nước không? Tôi đến xe lấy bình giữ ấm cho cậu.”



Thượng Dương nói: “Không cần, buổi tối tôi uống ít nước lắm.”



Anh lại hỏi: “Sao không nói tiếp chuyện lúc nãy đi?”



Kim Húc: “……”



Thượng Dương nói: “Năm kia, khi tôi đến Bạch Nguyên, cậu có vẻ không cao hứng lắm, với lại, cậu cũng đâu có nói nhiều với tôi đâu.”



Kim Húc nói: “Lúc đó, cứ y như tôi đang nằm mơ vậy, một tiếng động lớn cũng làm tôi sợ đến tỉnh lại. Hơn nữa, ngày đó tôi còn xấu như thế, đứng nói chuyện với cậu bộ tôi không cảm thấy mất mặt sao.”



“Tôi không nhớ rõ khi đó trông cậu như thế nào,” Thượng Dương nghĩ nghĩ, thẳng thắn thành khẩn, nói, “Bao gồm cả thời điểm học đại học, hình như trước kia tôi cũng không quá chú ý đến khuôn mặt của cậu nha.”



Kim Húc nói: “Lời nói làm tổn thương người khác như vậy mà cậu cũng nói ra được, cậu có còn là người không hả?”



Thượng Dương cười rộ lên, nói: “Theo như cách cậu nói thì tôi là thẳng nam nha, mà đã là thẳng nam thì ai lại để ý một người đàn ông trông như thế nào chứ.”



Kim Húc cũng cười cười, nói: “Được rồi. Hiện tại để ý sao?”



Thượng Dương nói: “Quá để ý đi chứ.”



Nếu không thì sao anh lại dựa vào ký ức mơ mơ hồ hồ lúc say rượu, liền vô cùng tin tưởng cho rằng đêm trước khi rời khỏi Bạch Nguyên, anh nhất định đã thấy sắc nảy lòng tham, cưỡng hôn Kim Húc a.



“Trước kia tôi còn không phát hiện ra chính mình có bản tính đặc thù này, tôi thật sự đúng là nhan cẩu a.” Thượng Dương tự giễu cười, lại nghĩ tới một người, nói, “Bà chủ mở cửa hàng hoa ở Bạch Nguyên kia, Tôn…… Tôn cái gì đó, sau đó cậu có gặp lại cô ta không?”



Kim Húc nói: “Tôn Lệ Na, tên cũng không nhớ rõ, lãnh đạo vô tình thật đấy.”



Nói móc thì nói móc, nhưng giọng điệu lại rõ ràng rất hài lòng vì Thượng Dương không nhớ rõ tên người phụ nữ đã có chồng mang bộ dạng lả lướt kia.



“Khi cô ta gặp tôi còn hỏi thăm cậu, rất có ý tứ kia với cậu đấy.” Kim Húc nói.



“Sao tôi lại cảm thấy cô ta có ý với cậu nhỉ?” Thượng Dương nói.



Kim Húc cũng không kiên trì, ngược lại nói: “Sao, cậu ghen à?”



Thượng Dương: “……”



Kim Húc nhìn mặt anh, trong ánh mắt có chút ý cười, là kiểu trêu chọc: “Cậu không thừa nhận tôi cũng biết rồi.”



“Cái này thì có gì phải ghen chứ,” Ngừng mấy giây, Thượng Dương giống như khiêu khích nói một câu, “Tôi cũng có ý đó với cậu đấy.”



Quả nhiên Kim Húc bại trận, nhanh chóng quay mặt sang chỗ khác, lỗ tai đỏ luôn một vòng.



Thượng Dương có chút thăm dò thói quen của Kim Húc…… Cợt nhả của người này y như cái lò xo, bạn yếu thì nó mạnh, dường như lúc nào cũng có thể nói ra lời trêu chọc, nhưng trên thực tế lại chính là một con hổ giấy đâu.



Học đệ công tác ở khu Hoa Đô Quảng Châu đã trả lời lại.



Thượng Dương cúi đầu xem di động, Kim Húc liếc mắt, nhìn thấy là tin nhắn thoại, nhưng Thượng Dương không có nghe, mà là chuyển thành văn bản để đọc, là một đoạn rất dài.



Sau khi xem xong, Thượng Dương trả lời bằng tin nhắn thoại nói: “Vất vả rồi, khi nào rảnh tới Bắc Kinh, sư huynh sẽ dẫn cậu đi chơi.”



Kim Húc nói: “Cậu ta làm việc nhanh như vậy à?”



Thượng Dương nói: “Trường học của chị gái Diêm Hàng cũng ở khu Hoa Đô, muốn tìm người bên trong khu vực quản lý của mình thì sẽ rất nhanh. Tối nay học đệ này vừa vặn lại đang rảnh, cho nên cũng rất nhiệt tình hỗ trợ, còn đặc biệt đến trường đại học này, tìm được nữ sinh kia đang tự học nữa.”



Anh đơn giản đưa điện thoại cho Kim Húc, trực tiếp để Kim Húc xem thông tin học đệ mới gửi cho anh.



Trong quá trình Kim Húc xem, học đệ kia đã trả lời bằng tin nhắn chữ cho Thượng Dương: Học trưởng có rảnh tới Quảng Châu chơi a, đã lâu không gặp rồi, thật là nhớ quá đi.



Kim Húc nói: “Học đệ nói cậu ta nhớ cậu kìa.”



Thượng Dương: “……”



Xem xong chuyện đứng đắn, Kim Húc đưa điện thoại cho anh, nói: “Hiệu suất rất cao, học đệ này không tồi.”



Thượng Dương nói: “Dáng dấp cũng rất tuấn tú.”



Kim Húc nói: “Soái cỡ nào?”



Thượng Dương nói: “Không hình dung được. Bất quá, người ta là thẳng đấy, năm trước đã kết hôn rồi, cậu đừng có mà nhớ thương nga.”



Kim Húc: “……”



Thượng Dương nở nụ cười, giống như trêu chọc mà nhìn đối phương.



“Cậu biết không,” Kim Húc chỉ có thể bất đắc dĩ cười, nói, “Tôi vẫn luôn cảm thấy cậu có một chút loại khí chất như vậy.”



Thượng Dương ngạc nhiên nói: “Là loại khí chất nào?”



Kim Húc nói: “Không hình dung được. Vô cùng câu dẫn khiến phái nam nhớ thương.”



Thượng Dương: “…… Nói hươu nói vượn.”



Kim Húc nói: “Vậy cậu cứ coi như tôi hươu nói vượn đi. Biết tôi là một trong số đó là được rồi.”



Khúc Liệu Nguyên đã trở lại, còn mang theo mấy con thú nhồi bông nhỏ trong máy gắp thú, mua ba ly Hey Tea, còn cầm theo một cái túi mua hàng Watsons.



“Cậu có thu hoạch không nhỏ a.” Thượng Dương không biết nên đánh giá lớp trưởng Khúc thế nào nữa, nói, “Chỉ có một mình mà cũng chơi đến vui như vậy sao.”



Khúc Liệu Nguyên ngồi xuống, mang Hey Tea chia cho bọn họ, hàm hồ nói: “Ừm.”



Kim Húc nói: “Có phải ca của cậu đến rồi hay không?”



Khúc Liệu Nguyên kinh hãi: “Sao cậu biết được?”



Kim Húc không để ý tới anh ta, sờ sờ một trong ba ly đồ uống, rồi chọn một ly tương đối nóng cho Thượng Dương.



Thượng Dương nói: “Ca của cậu ở đâu? Về nhà rồi à?”



Khúc Liệu Nguyên nói: “Ở dưới tầng hầm a, chờ tôi làm việc xong thì cùng nhau về nhà.”



Thượng Dương nói: “Vậy cậu về trước đi, đừng để ca phải đợi, còn không đến mấy tiếng nữa thôi.”



“Huống chi An Nhiên cũng chưa chắc muốn phản ứng với chúng ta, không cần phải chờ đến uổng công.” Kim Húc cũng nói, “Thay tôi chào một tiếng với ca.”



Toàn thể ký túc xá bọn họ đều vẫn luôn gọi anh nhà người ta theo Khúc Liệu Nguyên là “Ca”.



Khúc Liệu Nguyên đưa túi Watson cho hắn, nói: “Ca tôi nói tối nay tám mươi phần trăm là cậu sẽ ngủ ở nhà của Thượng Dương, cho nên bảo tôi mua bàn chải đánh răng, còn có chút đồ dùng cá nhân cho cậu này.”



Thượng Dương: “……”



Kim Húc bình tĩnh tiếp nhận, nói: “Thay tôi cảm ơn ca a.”



Sau đó Khúc Liệu Nguyên xin lỗi, rồi ngượng ngùng rời đi.



Kim Húc mở túi kia ra nhìn nhìn, có đồ rửa mặt, lại còn có quần lót dùng một lần nữa.



Hắn kéo miệng túi ra cho Thượng Dương xem một chút, nói: “Ca ấy cũng quá hiểu nhau rồi.”



Thượng Dương: “…………”



Anh quả thật là chưa nghĩ tới điểm này, chờ khi An Nhiên tan tầm, cho dù không để ý tới bọn họ, chỉ hơi kéo dài một chút thì cũng đã mười một mười hai giờ rồi. Sau đó Kim Húc lại trở về khách sạn thì cũng quá xa đi, thật sự là sẽ rất muộn.



Ca ca nhà Khúc Liệu Nguyên là thần thánh phương nào thế, sao ngay đến chuyện này cũng nghĩ ra được vậy?



10 giờ rưỡi, nhà hàng Nhật đóng cửa, nhân viên phục vụ dọn dẹp bên trong rồi lục tục tan làm, qua mười phút cũng đã đi ra mấy đợt, đến lúc gần như không còn ai thì An Nhiên mới ra tới.



Nhưng cô ta không đi một mình, vị trưởng nhóm phục vụ kia đi cùng với cô ta.



Chính là cô gái lúc trước hiểu lầm Thượng Dương muốn tiếp cận An Nhiên, ước chừng hai sáu hai bảy tuổi, cô che An nhiên ở phía sau mình, cảnh giác mà nhìn Thượng Dương và Kim Húc nói: “Sao các anh còn chưa đi?”



Thượng Dương nói: “Cô hiểu lầm rồi, chúng ta chỉ là muốn cùng An Nhiên tìm hiểu một chút tình huống thôi.”



Trưởng nhóm phục vụ nói: “Có chuyện gì thì chờ ban ngày hãy nói!”



Thượng Dương đang muốn lấy giấy chứng nhận thân phận ra, Kim Húc đè lại vai anh rồi nháy mắt ra dấu với anh. Anh không hiểu lắm, nhưng biết ý tứ của Kim Húc là muốn anh yên tâm nhường đường, “thả” An Nhiên và cô gái này đi. Tuy rằng không rõ nguyên do, nhưng anh vẫn làm theo.



Trưởng nhóm phục vụ này lớn tuổi hơn một ít, ra xã hội cũng sớm, ngày thường luôn xem An Nhiên là em gái của mình.



Đối với chuyện An Nhiên nói mình bị khách hàng nam dây dưa, cô cũng tin tưởng, bởi vì An Nhiên rất xinh đẹp, trước kia đã từng gặp phải chuyện tương tự như vậy rồi.



Hai người đi phía trước, Kim Húc và Thượng Dương chậm rãi đi theo sau.



Bởi vì đều là đang đi đến bãi đổ xe, trưởng nhóm phục vụ cũng không xác định hai người này có phải là đang đi theo hai người các cô không, cho nên cô cảnh giác mà quay đầu lại nhìn mấy lần.



An Nhiên vốn dĩ muốn đến ven đường gọi xe trở về, trưởng nhóm phục vụ lại rất không yên tâm, kiên trì muốn đưa cô ta trở về, lôi kéo cô ta bước nhanh như bay, còn lấy bình xịt hơi cay từ trong túi của mình ra, nắm chắc ở trong tay.



Cuối cùng sau khi lên được xe, trưởng nhóm phục vụ mới nhẹ nhàng thở ra, cô lái xe đưa An Nhiên trở về nhà thuê của cô ta, rồi thả cô ta xuống ở ngay cổng của tiểu khu, sau khi nhìn thấy cô ta đi rồi thì mới quay xe lái về nhà mình.



Cửa sổ xe bị gõ một chút, cô quay đầu thì bất ngờ nhìn thấy vị khách đã “dây dưa’’ với An Nhiên ở nhà hàng Nhật.



Thượng Dương dán giấy chứng nhận công an ở trên cửa sổ xe cho cô xem.



Vẻ mặt của cô tràn đầy nghi ngờ, Thượng Dương lại mở ảnh chụp ở bên trong giấy chứng nhận cho cô xem, vẫy tay gọi Kim Húc tới, cũng lấy giấy chứng nhận ra cho cô xem qua.



Cô gái chỉ mở một khe hở trên cửa sổ xe, không có ý muốn xuống xe.



“Các anh muốn làm gì?” Cô hỏi.



“Chúng tôi đang điều tra một vụ án, không biết An Nhiên nói với cô như thế nào, chúng tôi chỉ là muốn tìm hiểu một chút về tình hình của người bạn trai của cô ta mà thôi.” Thượng Dương nói, “Đáng tiếc là cô ta không muốn phối hợp. Cô có thuận tiện trả lời chúng tôi mấy vấn đề không?”



Cô gái nói: “Tôi không thân với bạn trai của em ấy, chỉ mới gặp qua vài lần.”



Thượng Dương nói: “Chỉ mấy vấn đề đơn giản thôi, không cần xuống xe, cứ như vậy trả lời cũng được.



Cô gái gật gật đầu: “Được, anh hỏi đi.”



11 giờ rưỡi.



Kim Húc lái xe, Thượng Dương ngồi ở ghế phó lái, xe đang chạy về hướng nhà của Thượng Dương.



“Cô gái này có chút thú vị,” Kim Húc nói, “Nhạy bén dũng cảm, còn rất có nghĩa khí.”



Thượng Dương nói: “Tôi hỏi cô ấy không sợ hãi chúng tôi thật sự là người xấu sao? Cô ấy nói, sợ chứ, nhưng là chị gái thì phải giúp đỡ em gái mới được.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom