Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
Cơm Chu phủ bố trí rất không tồi, phu nhân mời khách, Thẩm Ngạo tự nhiên là không thể khách khí. Đồ ăn đều là đồ ăn nhà, nhưng rất có hương vị, mặc dù không có thịt để ăn, nhưng kỹ nghệ đầu bếp rất tinh xảo, Thẩm Ngạo khen không dứt miệng.
Phu nhân ăn không nhiều lắm, thuận tay nhặt mấy thứ đồ ăn, sau đó liền hé miệng cầm khăn ướt lau lau miệng, nói với người hầu: "Đi lấy chút ít rượu gạo ngọt tới cho Thẩm Ngạo uống."
Thẩm Ngạo hỏi: "Sao Chu công tử chưa tới?"
Phu nhân hé miệng cười nói: "Hắn không thích thức ăn chay, cho nên bình thường không thích tới nơi này ăn, tính tình đứa nhỏ này giống Quốc công, không có chút tính chịu khổ nào."
Thẩm Ngạo vụng trộm liếc liếc Chu tiểu thư ở một bên, trong lòng suy nghĩ: "Tính tình Chu tiểu thư giống ai đây? Nhìn không giống phu nhân, tính tình phu nhân tốt như vậy, tính tình của nàng quá kém. Tính tình như phu nhân là tốt nhất, người ta ăn bữa cơm mà thôi, ai làm gì nàng mà khinh khỉnh nhiều như vậy?"
Thì ra Chu Nhượcợc nghe nói Thẩm Ngạo ăn cơm chay cùng mẫu thân, trong lòng liền có chút ít mất hứng, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Ngạo rất lăng lệ ác liệt, lại để cho Thẩm Ngạo không nhịn được rùng mình một cái, cảm giác đáng sợ, cảm thấy hôm nay chính là Hồng Môn Yến —— có sát khí.
"Ở bên trong phủ đã hai ngày rồi, tại sao không thấy Quốc công, xem ra Quốc công này thật sự là rất bề bộn. Tốt, có cơ hội gặp được hắn, nhất định phải đập vỗ mông ngựa tâng bốc hắn một trận." Thẩm Ngạo suy nghĩ liên miên.
Có người bưng rượu gạo ngọt lên, phu nhân không uống rượu, Chu Nhược lại uống một ít, gọi người rót. Thẩm Ngạo chính là uống bát lớn, vị rượu này rất ngọt, hơi đục, dù sao thời đại hạn chế, mặc dù có chút tạp chất, cũng là hàng cao cấp thượng đẳng.
Uống rượu gạo, trên mặt Chu Nhược hiện ra một vòng ửng đỏ, đứng dậy chào mẫu thân. Thẩm Ngạo cũng không đợi nàng đi, nhân tiện nói: "Phu nhân, qua một thời gian nữa, công tử sẽ tiến vào lớp học, ta là thư đồng, cũng phải giành thời gian làm chuẩn bị trước."
Phu nhân gật gật đầu: "Ngày thường có rảnh, liền đi theo ta trò chuyện."
Thẩm Ngạo đáp ứng, liền cáo từ đi ra ngoài.
Sau lưng, Xuân nhi đuổi theo, nói: "Trầm đại ca, phu nhân bảo ta nói với ngươi, mấy ngày nữa sẽ cắt may cho ngươi chút ít quần áo. Tuy ngươi là thư đồng, nhưng vẫn là đi cùng công tử, cũng không thể dùng áo xanh mũ quả dưa của hạ nhân."
Thẩm Ngạo gật gật đầu, cười nói: "Xuân nhi, có một việc cầu ngươi hỗ trợ."
Xuân nhi thấy hai tỳ nữ vừa mới tới trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức khôi phục lãnh ý, thấp giọng nói: "Là chuyện gì?"
Thẩm Ngạo nói: "Nhờ ngươi đi gặp Chu tiểu thư một chuyến, nhắn nàng đi đến đình nghỉ mát trong cái hồ nước kia, nói ta đợi nàng tại đó."
Xuân nhi kinh ngạc, đôi mắt lập tức ảm đạm, một tay chăm chú bắt lấy vạt áo, tràn đầy vẻ thất vọng, ngăn nước mắt lại không cho chảy xuống.
"Thì ra Trầm đại ca đối với tiểu thư... Khó trách hắn luôn chạy đến chỗ phu nhân, hắn tiếp cận ta, có phải là muốn hôm nay bảo ta thay hắn truyền lời..."
Nàng cắn cắn môi, nhưng không cự tuyệt, gật đầu nói: "Ừm..." Một tiếng này ứng vô cùng miễn cưỡng, cảm giác rất đau đớn.
Thẩm Ngạo vốn là người rất tinh tế, chỉ là vừa mới uống chút ít rượu gạo, bị lạnh gió thổi qua, đã có chút ít men say, không chú ý tới Xuân nhi biến hóa. Cười hì hì nói: "Nói cho nàng biết, nếu như muốn báo thù vì Lưu tiểu thư, nhất định phải tới."
...........................
Vẫn là căn phòng kia, nắng chiếu ngoài cửa sổ, thiếu nữ trang nhã chống cái cằm nằm sấp trên bàn trang điểm, đôi mắt dừng ở trên giá vẽ.
"Núi non qua lại, mây mù lộ ra, không gian rộng lớn, đều đặc sắc ngây thơ. Người này thật đúng là vẽ ra thần vận Đổng Nguyên, ai... Lúc này đây chỉ sợ lại bêu xấu, kỹ năng vẽ của người này rất cao, xem thế là đủ rồi..."
Nghĩ tới đây, khuôn mặt thiếu nữ ửng đỏ, rất xấu hổ. So với họa sĩ bức họa này, nàng vẽ quá nông cạn, hết lần này tới lần khác nàng còn không biết trời cao đất rộng, lại muốn đấu vẽ cùng người này, hôm nay thấy cái bức « Tiêu tương đồ » này, lại so sánh với bức tranh mình vẽ, cao thấp quá rõ ràng.
"Thật sự là kỳ quái, Đổng Nguyên vẽ tranh nghiêm túc chậm rãi, Tôn Vị thoăn thoắt, động tác liên tục. Hai người có cách vẽ khác nhau, người này có thể miêu tả thần vận của cả hai người, thật đáng sợ."
Thiếu nữ không thể tưởng tượng nổi, chăm chú nhìn, ý đồ tìm kiếm ra sơ hở của bức Tiêu tương đồ, nhưng rất nhanh lại thất vọng, biết rõ nó là đồ dỏm lại không có chút khuyết điểm nhỏ nhặt nào.
Danh gia vẽ, có tất cả các đặc điểm, chính là chuyên ấn bút, muốn làm đến loại trình độ này, cũng không biết phải hao phí bao nhiêu tâm huyết. Đúng vậy, người vẽ tranh đã có sự hào phóng của Tôn Vị, lại có sự tinh tế tỉ mỉ của Đổng Nguyên, nói rõ kỹ năng vẽ của người này đã đến tình trạng xuất thần nhập hóa.
Thiếu nữ lập tức mờ mịt, nàng chứng kiến không ít danh gia, lại tự nhận định bọn hắn cũng không nhất định có thể làm được đến trình độ như vậy, rốt cuộc người này là ai?
Lúc này, có tỳ nữ tiến đến nói: "Quận chúa, điện hạ tới."
"Ừm..." Thiếu nữ thất thần lên tiếng, mắt đẹp lại phảng phất xuyên thấu bức Tiêu tương đồ trước mắt, một mảnh mờ mịt.
"Tím Hành, nhìn ta mang đến cái gì cho ngươi này." Có người bị kích động chạy hồng hộc tiến vào.
Dáng người người nam nhân này hết sức nhỏ, một thân cẩm phục màu trắng, đầy hoa văn nhỏ tinh xảo, mảng lớn vân hoa sen ẩn hiện trên áo trắng. Trên đầu mang theo Tử Kim quan, lông mày dài màu đen, mắt hòa thuận, mũi cao dài, anh tuấn, dáng người cao ngất, quý khí bức người.
"À..." Thiếu nữ lại à một tiếng, vẫn không nhúc nhích.
Nam nhân đong đưa cây quạt, cực kỳ phong lưu phóng khoáng, đi đến sau lưng thiếu nữ, con mắt rơi vào bức Tiêu tương đồ kia. Dáng tươi cười lập tức tiêu tán, đôi mắt ngoắc ngoắc theo tuyến bút vẽ bên trong bức tranh, kinh ngạc nói: "Cái bức Tiêu tương đồ này không phải ở trong cấm cung sao? Sao lại đến nơi này?"
Thiếu nữ cái này mới hồi phục tinh thần lại, xoay người liếc nhìn nam tử, trên mặt tiệm lộ ra dáng tươi cười: "Điện hạ đến đây từ lúc nào vậy?"
Nam nhân ra vẻ tức giận đong đưa cây quạt, nghiêm mặt nói: "Vi huynh tới thăm ngươi, ngươi đều không để ý, không thú vị, vô cùng không thú vị, nghĩ đến Tím Hành không chào đón ta, tốt, bỏ đi, ta đi là được." Trong chớp mắt liền quay người đi.
Thiếu nữ vội vàng ngăn lại, cười nói: "Người ta nào có ý tứ như vậy, điện hạ thực sự để ý như vậy sao?"
Nam nhân cười to, xoay người trở về, ánh mắt rơi trên Tiêu tương đồ: "Tím Hành, tranh này là từ nơi nào đến? Chẳng lẽ là phụ hoàng ban thưởng cho ngươi?" Hắn rất tiếc nuối cười khổ: "Phụ hoàng xem nó như trân bảo, mấy lần ta yêu cầu đều không chịu cho ta."
Thiếu nữ gọi là Tím Hành lắc đầu, cười mỉm nói: "Đây là đồ dỏm."
"Đồ dỏm?" Nam nhân nhíu mày, cúi thân xuống tinh tế nhìn bức vẽ, hắn cũng vẽ rất tốt, ánh mắt vẫn phải có, vừa rồi rõ ràng nhìn qua tuyệt đối là Đổng Nguyên vẽ, không thể nghi ngờ, lúc này nghe nói là đồ dỏm thì rất kinh ngạc.
Trọn vẹn quan sát thời gian uống cạn một chén trà, nam nhân càng nhíu mày lại chặt hơn, mặc dù biết cái bức họa này không phải bút tích thực, bởi vì lạc khoản (phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ) không in ấn tỳ trong nội cung. Nhưng là bất kể xem như thế nào, đều không nhìn ra sơ hở.
Nam nhân sợ hãi than nói: "Người này đích thị là Đổng Nguyên tái sinh, điêu luyện sắc sảo, hay, hay!" Lập tức hỏi: "Cái này là người phương nào vẽ? Thành Biện Kinh lại cất dấu họa sĩ lợi hại như thế."
Tím Hành không giấu diếm chút nào, đem việc mình gặp gỡ nói ra, cuối cùng nói: "Người ta xấu hổ chết mất, đây chính là mặt múa rìu qua mắt thợ trước mặt tông sư, hắn nhìn ta vẽ, nhất định sẽ cười chết mất."
Nam nhân mỉm cười: "Tím Hành đừng vội xấu hổ, chúng ta cùng nhau chơi với hắn một lần, ta và ngươi, lực hai người, nhất định có thể dạy dỗ hắn."
Tím Hành cười nói: "Có điện hạ hỗ trợ, chúng ta có lẽ còn có thể chơi một lần với hắn, không biết điện hạ có tác phẩm nào?"
Nam nhân nói: "Mấy ngày trước đây ta vừa mới vẽ lại một bức do phụ hoàng vẽ, hôm qua dâng lên cho phụ hoàng xem, phụ hoàng còn ca ngợi vài câu, nói là đã được vài phần chân truyền của hắn. Ta liền cho cầm cái bức họa này đưa qua, nhìn xem hắn vẽ như thế nào?"
Họa sĩ trốn ở Chu phủ này rất cường đại, nam nhân tự nhận không phải là đối thủ của hắn, chỉ là hắn cũng có ưu thế của mình. Phụ hoàng hắn am hiểu nhất là vẽ tranh hoa điểu, thân là con của người, đối với tranh hoa điểu, đã chìm đắm đến tình trạng như thiêu thân lao vào lửa. Hơn nữa mình còn biết phong cách phụ hoàng rõ như lòng bàn tay, không nhất định sẽ thua người thần bí này.
Nam nhân đong đưa cây quạt, rất tự tin cười to: "Tím Hành, ngươi chờ nhìn xem, vi huynh nhất định thay ngươi đòi lại mặt mũi, để cho hắn nhìn sự lợi hại của chúng ta một lần."
Phu nhân ăn không nhiều lắm, thuận tay nhặt mấy thứ đồ ăn, sau đó liền hé miệng cầm khăn ướt lau lau miệng, nói với người hầu: "Đi lấy chút ít rượu gạo ngọt tới cho Thẩm Ngạo uống."
Thẩm Ngạo hỏi: "Sao Chu công tử chưa tới?"
Phu nhân hé miệng cười nói: "Hắn không thích thức ăn chay, cho nên bình thường không thích tới nơi này ăn, tính tình đứa nhỏ này giống Quốc công, không có chút tính chịu khổ nào."
Thẩm Ngạo vụng trộm liếc liếc Chu tiểu thư ở một bên, trong lòng suy nghĩ: "Tính tình Chu tiểu thư giống ai đây? Nhìn không giống phu nhân, tính tình phu nhân tốt như vậy, tính tình của nàng quá kém. Tính tình như phu nhân là tốt nhất, người ta ăn bữa cơm mà thôi, ai làm gì nàng mà khinh khỉnh nhiều như vậy?"
Thì ra Chu Nhượcợc nghe nói Thẩm Ngạo ăn cơm chay cùng mẫu thân, trong lòng liền có chút ít mất hứng, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Ngạo rất lăng lệ ác liệt, lại để cho Thẩm Ngạo không nhịn được rùng mình một cái, cảm giác đáng sợ, cảm thấy hôm nay chính là Hồng Môn Yến —— có sát khí.
"Ở bên trong phủ đã hai ngày rồi, tại sao không thấy Quốc công, xem ra Quốc công này thật sự là rất bề bộn. Tốt, có cơ hội gặp được hắn, nhất định phải đập vỗ mông ngựa tâng bốc hắn một trận." Thẩm Ngạo suy nghĩ liên miên.
Có người bưng rượu gạo ngọt lên, phu nhân không uống rượu, Chu Nhược lại uống một ít, gọi người rót. Thẩm Ngạo chính là uống bát lớn, vị rượu này rất ngọt, hơi đục, dù sao thời đại hạn chế, mặc dù có chút tạp chất, cũng là hàng cao cấp thượng đẳng.
Uống rượu gạo, trên mặt Chu Nhược hiện ra một vòng ửng đỏ, đứng dậy chào mẫu thân. Thẩm Ngạo cũng không đợi nàng đi, nhân tiện nói: "Phu nhân, qua một thời gian nữa, công tử sẽ tiến vào lớp học, ta là thư đồng, cũng phải giành thời gian làm chuẩn bị trước."
Phu nhân gật gật đầu: "Ngày thường có rảnh, liền đi theo ta trò chuyện."
Thẩm Ngạo đáp ứng, liền cáo từ đi ra ngoài.
Sau lưng, Xuân nhi đuổi theo, nói: "Trầm đại ca, phu nhân bảo ta nói với ngươi, mấy ngày nữa sẽ cắt may cho ngươi chút ít quần áo. Tuy ngươi là thư đồng, nhưng vẫn là đi cùng công tử, cũng không thể dùng áo xanh mũ quả dưa của hạ nhân."
Thẩm Ngạo gật gật đầu, cười nói: "Xuân nhi, có một việc cầu ngươi hỗ trợ."
Xuân nhi thấy hai tỳ nữ vừa mới tới trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức khôi phục lãnh ý, thấp giọng nói: "Là chuyện gì?"
Thẩm Ngạo nói: "Nhờ ngươi đi gặp Chu tiểu thư một chuyến, nhắn nàng đi đến đình nghỉ mát trong cái hồ nước kia, nói ta đợi nàng tại đó."
Xuân nhi kinh ngạc, đôi mắt lập tức ảm đạm, một tay chăm chú bắt lấy vạt áo, tràn đầy vẻ thất vọng, ngăn nước mắt lại không cho chảy xuống.
"Thì ra Trầm đại ca đối với tiểu thư... Khó trách hắn luôn chạy đến chỗ phu nhân, hắn tiếp cận ta, có phải là muốn hôm nay bảo ta thay hắn truyền lời..."
Nàng cắn cắn môi, nhưng không cự tuyệt, gật đầu nói: "Ừm..." Một tiếng này ứng vô cùng miễn cưỡng, cảm giác rất đau đớn.
Thẩm Ngạo vốn là người rất tinh tế, chỉ là vừa mới uống chút ít rượu gạo, bị lạnh gió thổi qua, đã có chút ít men say, không chú ý tới Xuân nhi biến hóa. Cười hì hì nói: "Nói cho nàng biết, nếu như muốn báo thù vì Lưu tiểu thư, nhất định phải tới."
...........................
Vẫn là căn phòng kia, nắng chiếu ngoài cửa sổ, thiếu nữ trang nhã chống cái cằm nằm sấp trên bàn trang điểm, đôi mắt dừng ở trên giá vẽ.
"Núi non qua lại, mây mù lộ ra, không gian rộng lớn, đều đặc sắc ngây thơ. Người này thật đúng là vẽ ra thần vận Đổng Nguyên, ai... Lúc này đây chỉ sợ lại bêu xấu, kỹ năng vẽ của người này rất cao, xem thế là đủ rồi..."
Nghĩ tới đây, khuôn mặt thiếu nữ ửng đỏ, rất xấu hổ. So với họa sĩ bức họa này, nàng vẽ quá nông cạn, hết lần này tới lần khác nàng còn không biết trời cao đất rộng, lại muốn đấu vẽ cùng người này, hôm nay thấy cái bức « Tiêu tương đồ » này, lại so sánh với bức tranh mình vẽ, cao thấp quá rõ ràng.
"Thật sự là kỳ quái, Đổng Nguyên vẽ tranh nghiêm túc chậm rãi, Tôn Vị thoăn thoắt, động tác liên tục. Hai người có cách vẽ khác nhau, người này có thể miêu tả thần vận của cả hai người, thật đáng sợ."
Thiếu nữ không thể tưởng tượng nổi, chăm chú nhìn, ý đồ tìm kiếm ra sơ hở của bức Tiêu tương đồ, nhưng rất nhanh lại thất vọng, biết rõ nó là đồ dỏm lại không có chút khuyết điểm nhỏ nhặt nào.
Danh gia vẽ, có tất cả các đặc điểm, chính là chuyên ấn bút, muốn làm đến loại trình độ này, cũng không biết phải hao phí bao nhiêu tâm huyết. Đúng vậy, người vẽ tranh đã có sự hào phóng của Tôn Vị, lại có sự tinh tế tỉ mỉ của Đổng Nguyên, nói rõ kỹ năng vẽ của người này đã đến tình trạng xuất thần nhập hóa.
Thiếu nữ lập tức mờ mịt, nàng chứng kiến không ít danh gia, lại tự nhận định bọn hắn cũng không nhất định có thể làm được đến trình độ như vậy, rốt cuộc người này là ai?
Lúc này, có tỳ nữ tiến đến nói: "Quận chúa, điện hạ tới."
"Ừm..." Thiếu nữ thất thần lên tiếng, mắt đẹp lại phảng phất xuyên thấu bức Tiêu tương đồ trước mắt, một mảnh mờ mịt.
"Tím Hành, nhìn ta mang đến cái gì cho ngươi này." Có người bị kích động chạy hồng hộc tiến vào.
Dáng người người nam nhân này hết sức nhỏ, một thân cẩm phục màu trắng, đầy hoa văn nhỏ tinh xảo, mảng lớn vân hoa sen ẩn hiện trên áo trắng. Trên đầu mang theo Tử Kim quan, lông mày dài màu đen, mắt hòa thuận, mũi cao dài, anh tuấn, dáng người cao ngất, quý khí bức người.
"À..." Thiếu nữ lại à một tiếng, vẫn không nhúc nhích.
Nam nhân đong đưa cây quạt, cực kỳ phong lưu phóng khoáng, đi đến sau lưng thiếu nữ, con mắt rơi vào bức Tiêu tương đồ kia. Dáng tươi cười lập tức tiêu tán, đôi mắt ngoắc ngoắc theo tuyến bút vẽ bên trong bức tranh, kinh ngạc nói: "Cái bức Tiêu tương đồ này không phải ở trong cấm cung sao? Sao lại đến nơi này?"
Thiếu nữ cái này mới hồi phục tinh thần lại, xoay người liếc nhìn nam tử, trên mặt tiệm lộ ra dáng tươi cười: "Điện hạ đến đây từ lúc nào vậy?"
Nam nhân ra vẻ tức giận đong đưa cây quạt, nghiêm mặt nói: "Vi huynh tới thăm ngươi, ngươi đều không để ý, không thú vị, vô cùng không thú vị, nghĩ đến Tím Hành không chào đón ta, tốt, bỏ đi, ta đi là được." Trong chớp mắt liền quay người đi.
Thiếu nữ vội vàng ngăn lại, cười nói: "Người ta nào có ý tứ như vậy, điện hạ thực sự để ý như vậy sao?"
Nam nhân cười to, xoay người trở về, ánh mắt rơi trên Tiêu tương đồ: "Tím Hành, tranh này là từ nơi nào đến? Chẳng lẽ là phụ hoàng ban thưởng cho ngươi?" Hắn rất tiếc nuối cười khổ: "Phụ hoàng xem nó như trân bảo, mấy lần ta yêu cầu đều không chịu cho ta."
Thiếu nữ gọi là Tím Hành lắc đầu, cười mỉm nói: "Đây là đồ dỏm."
"Đồ dỏm?" Nam nhân nhíu mày, cúi thân xuống tinh tế nhìn bức vẽ, hắn cũng vẽ rất tốt, ánh mắt vẫn phải có, vừa rồi rõ ràng nhìn qua tuyệt đối là Đổng Nguyên vẽ, không thể nghi ngờ, lúc này nghe nói là đồ dỏm thì rất kinh ngạc.
Trọn vẹn quan sát thời gian uống cạn một chén trà, nam nhân càng nhíu mày lại chặt hơn, mặc dù biết cái bức họa này không phải bút tích thực, bởi vì lạc khoản (phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ) không in ấn tỳ trong nội cung. Nhưng là bất kể xem như thế nào, đều không nhìn ra sơ hở.
Nam nhân sợ hãi than nói: "Người này đích thị là Đổng Nguyên tái sinh, điêu luyện sắc sảo, hay, hay!" Lập tức hỏi: "Cái này là người phương nào vẽ? Thành Biện Kinh lại cất dấu họa sĩ lợi hại như thế."
Tím Hành không giấu diếm chút nào, đem việc mình gặp gỡ nói ra, cuối cùng nói: "Người ta xấu hổ chết mất, đây chính là mặt múa rìu qua mắt thợ trước mặt tông sư, hắn nhìn ta vẽ, nhất định sẽ cười chết mất."
Nam nhân mỉm cười: "Tím Hành đừng vội xấu hổ, chúng ta cùng nhau chơi với hắn một lần, ta và ngươi, lực hai người, nhất định có thể dạy dỗ hắn."
Tím Hành cười nói: "Có điện hạ hỗ trợ, chúng ta có lẽ còn có thể chơi một lần với hắn, không biết điện hạ có tác phẩm nào?"
Nam nhân nói: "Mấy ngày trước đây ta vừa mới vẽ lại một bức do phụ hoàng vẽ, hôm qua dâng lên cho phụ hoàng xem, phụ hoàng còn ca ngợi vài câu, nói là đã được vài phần chân truyền của hắn. Ta liền cho cầm cái bức họa này đưa qua, nhìn xem hắn vẽ như thế nào?"
Họa sĩ trốn ở Chu phủ này rất cường đại, nam nhân tự nhận không phải là đối thủ của hắn, chỉ là hắn cũng có ưu thế của mình. Phụ hoàng hắn am hiểu nhất là vẽ tranh hoa điểu, thân là con của người, đối với tranh hoa điểu, đã chìm đắm đến tình trạng như thiêu thân lao vào lửa. Hơn nữa mình còn biết phong cách phụ hoàng rõ như lòng bàn tay, không nhất định sẽ thua người thần bí này.
Nam nhân đong đưa cây quạt, rất tự tin cười to: "Tím Hành, ngươi chờ nhìn xem, vi huynh nhất định thay ngươi đòi lại mặt mũi, để cho hắn nhìn sự lợi hại của chúng ta một lần."
Bình luận facebook