Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 3: KHÔNG LÀM ĐƯỢC THÌ ĐỔI NGƯỜI
Trong bệnh viện, Lưu Giai Ninh cảm thấy dạ dày có chút co thắt lại, không nhịn được phải vịn lấy y tá bên cạnh. “Cô ơi, cô không sao chứ?” Y tá hơi hoảng hốt.
Lưu Giai Ninh xua tay, quay đầu chạy trốn khỏi bệnh viện.
Lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Thiên Tường ở bên người phụ nữ khác, Lưu Giai Ninh hoàn toàn không biết nên phản ứng ra sao, suy nghĩ đầu tiên trong đầu chính là rời khỏi nơi này.
Hạ Thiên Tường như cảm nhận được đều gì nên quay đầu lại, nhưng anh chỉ nhìn thấy một bóng lưng đang hoảng hốt rời đi.
Anh đột ngột đứng dậy, nói với thư ký: “Đưa chìa khóa xe của cô cho tôi.” Sau một lát, anh lại nói: “Được rồi, cô đợi ở đây, tiền viện phí của người ở bên trong tôi sẽ trả hết”
VietWriter
Khi anh thở hổn hển về được đến nhà, vừa mở cửa đã thấy Lưu Giai Ninh sắc mặt tái nhợt đứng trước phòng khách, cô nghe thấy tiếng động nên nhìn sang, đôi mắt trống rỗng tựa như không còn chút sức sống.
“Giai Ninh” Hạ Thiên Tường mở miệng nhưng không biết nên nói tiếp thế nào.
Lưu Giai Ninh đẩy anh ra ngoài, giọng nói mang theo tiếng nức nở: “Sao anh lại để em nhìn thấy? Anh biết rõ bệnh viện sẽ gọi điện thoại cho em, anh biết rõ.”
Hạ Thiên Tường cũng không nhớ đã bao lâu không nhìn thấy Lưu Giai Ninh thế này, nhìn người phụ nữ chóp mũi đỏ ửng, trong lòng chợt cảm thấy áy này, anh sờ tay lên mặt cô, nhỏ giọng nói: “Giai Ninh, em đừng tức giận”
Trong mắt là sự hốt hoảng luống cuống đầy chân thành.
Lưu Giai Ninh lập tức mềm lòng.
Lúc này, điện thoại của Hạ Thiên Tường đột nhiên sáng lên, anh lấy ra xem, sau đó sắc mặt lập tức thay đổi. Lưu Giai Ninh nhìn ra đó là vẻ mặt căng thẳng và tức giận, trong đầu hiện lên hình ảnh người phụ nữ mình gặp ở bệnh viện, chợt có dự cảm xẩu. “Anh có chút việc, sẽ giải thích với em sau” Nói xong, Hạ Thiên Tường xoay người vội vã rời đi. Lưu Giai Ninh khoác lên người chiếc áo lông dày cộm rồi vội vàng đi theo, nhìn người đàn ông lên xe vội vã rời đi, cô cũng bắt taxi đuổi theo sau!
Nhưng cô không ngờ Hạ Thiên Tường lại quay về bệnh viện tìm người phụ nữ kia.
Anh đứng ở đó nói gì đó, còn người phụ nữ kia thì đang đặt hai tay lên cái bụng bằng phẳng của mình.
Cô lạnh lùng nhìn lướt qua hai người, xoay người vừa khéo nhìn thấy bác sĩ điều trị Hạng Hạo của mình, cô kéo anh sang một bên, hỏi thẳng: “Tôi muốn sinh con, có thể không?”
“Cô Lưu, tình trạng cơ thể của cô bây giờ không thích hợp để mang thai” Hạng Hạo hơi cau mày, giọng điệu nặng nề. Lưu Giai Ninh bắt đầu trở nên kích động: “Tôi nhất định phải mang thai! Nếu anh không làm được, tôi sẽ đổi người khác!”
Hạng Hạo đưa mắt nhìn xung quanh, ánh mắt lộ vẻ sắc bén hiếm có: “Cô Lưu, cô có thể đổi người, nhưng tôi khuyên cô một câu, sinh mạng chỉ có một mà thôi.”
Mắt Lưu Giai Ninh chợt đỏ lên, cô quát to: “Anh thì biết cái gì!” Sau đó xoay người chạy ra khỏi bệnh viện.
Nhìn hai người ở cách đó không xa, Lưu Giai Ninh chán nản tựa người vào tường, cố kìm nén đau thương nhưng không thể, trong chớp mắt nước mắt đã đầm đìa.
Hạ Thiên Tường, đã chín năm rồi, tại sao chúng ta lại không thể tiếp tục bên nhau được nữa cơ chứ? Cô lấy điện thoại ra, ngón tay lạnh cóng run rẩy gửi một tin nhắn đi. Bên kia, Hạ Thiên Tường nhìn thư ký đang khóc sướt mướt, lạnh lùng nói: “Kiều Mạn, phá thai đi”
Hạ Thiên Tường biết người bên ngoài đồn đại thế nào, đàn ông có sự nghiệp thành công mà đến độ tuổi này vẫn không có con thì thật sự là cơ thể có vấn đề.
Có điều từ đầu đến cuối anh đều biết, vui chơi bên ngoài thì chơi nhưng vợ thì chỉ có một mà thôi!
Cho nên ngoài Lưu Giai Ninh ra thì ai cũng đừng hòng sinh ra con của anh! Kiều Mạn mở to hai mắt nhìn anh, không dám tin mình đã làm đến mức này rồi mà người đàn ông này vẫn tuyệt tình như thế. Cô ta lặng lẽ nhìn về một góc không xa, cả người khẽ run lên vì tức giận! Hạ Thiên Tường hoàn toàn không quan tâm đến cảm xúc của Kiều Mạn, cúi đầu lấy điện thoại ra nói: “Tôi đặt hẹn cho em ngay đây.” Nói đến đây, anh hơi sững người, nhìn tin nhắn trên điện thoại, đồng tử hơi co lại. Bên trên chỉ có bảy chữ nhẹ nhàng: “Thiên Tường, chúng ta ly hôn đi”
Lưu Giai Ninh xua tay, quay đầu chạy trốn khỏi bệnh viện.
Lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Thiên Tường ở bên người phụ nữ khác, Lưu Giai Ninh hoàn toàn không biết nên phản ứng ra sao, suy nghĩ đầu tiên trong đầu chính là rời khỏi nơi này.
Hạ Thiên Tường như cảm nhận được đều gì nên quay đầu lại, nhưng anh chỉ nhìn thấy một bóng lưng đang hoảng hốt rời đi.
Anh đột ngột đứng dậy, nói với thư ký: “Đưa chìa khóa xe của cô cho tôi.” Sau một lát, anh lại nói: “Được rồi, cô đợi ở đây, tiền viện phí của người ở bên trong tôi sẽ trả hết”
VietWriter
Khi anh thở hổn hển về được đến nhà, vừa mở cửa đã thấy Lưu Giai Ninh sắc mặt tái nhợt đứng trước phòng khách, cô nghe thấy tiếng động nên nhìn sang, đôi mắt trống rỗng tựa như không còn chút sức sống.
“Giai Ninh” Hạ Thiên Tường mở miệng nhưng không biết nên nói tiếp thế nào.
Lưu Giai Ninh đẩy anh ra ngoài, giọng nói mang theo tiếng nức nở: “Sao anh lại để em nhìn thấy? Anh biết rõ bệnh viện sẽ gọi điện thoại cho em, anh biết rõ.”
Hạ Thiên Tường cũng không nhớ đã bao lâu không nhìn thấy Lưu Giai Ninh thế này, nhìn người phụ nữ chóp mũi đỏ ửng, trong lòng chợt cảm thấy áy này, anh sờ tay lên mặt cô, nhỏ giọng nói: “Giai Ninh, em đừng tức giận”
Trong mắt là sự hốt hoảng luống cuống đầy chân thành.
Lưu Giai Ninh lập tức mềm lòng.
Lúc này, điện thoại của Hạ Thiên Tường đột nhiên sáng lên, anh lấy ra xem, sau đó sắc mặt lập tức thay đổi. Lưu Giai Ninh nhìn ra đó là vẻ mặt căng thẳng và tức giận, trong đầu hiện lên hình ảnh người phụ nữ mình gặp ở bệnh viện, chợt có dự cảm xẩu. “Anh có chút việc, sẽ giải thích với em sau” Nói xong, Hạ Thiên Tường xoay người vội vã rời đi. Lưu Giai Ninh khoác lên người chiếc áo lông dày cộm rồi vội vàng đi theo, nhìn người đàn ông lên xe vội vã rời đi, cô cũng bắt taxi đuổi theo sau!
Nhưng cô không ngờ Hạ Thiên Tường lại quay về bệnh viện tìm người phụ nữ kia.
Anh đứng ở đó nói gì đó, còn người phụ nữ kia thì đang đặt hai tay lên cái bụng bằng phẳng của mình.
Cô lạnh lùng nhìn lướt qua hai người, xoay người vừa khéo nhìn thấy bác sĩ điều trị Hạng Hạo của mình, cô kéo anh sang một bên, hỏi thẳng: “Tôi muốn sinh con, có thể không?”
“Cô Lưu, tình trạng cơ thể của cô bây giờ không thích hợp để mang thai” Hạng Hạo hơi cau mày, giọng điệu nặng nề. Lưu Giai Ninh bắt đầu trở nên kích động: “Tôi nhất định phải mang thai! Nếu anh không làm được, tôi sẽ đổi người khác!”
Hạng Hạo đưa mắt nhìn xung quanh, ánh mắt lộ vẻ sắc bén hiếm có: “Cô Lưu, cô có thể đổi người, nhưng tôi khuyên cô một câu, sinh mạng chỉ có một mà thôi.”
Mắt Lưu Giai Ninh chợt đỏ lên, cô quát to: “Anh thì biết cái gì!” Sau đó xoay người chạy ra khỏi bệnh viện.
Nhìn hai người ở cách đó không xa, Lưu Giai Ninh chán nản tựa người vào tường, cố kìm nén đau thương nhưng không thể, trong chớp mắt nước mắt đã đầm đìa.
Hạ Thiên Tường, đã chín năm rồi, tại sao chúng ta lại không thể tiếp tục bên nhau được nữa cơ chứ? Cô lấy điện thoại ra, ngón tay lạnh cóng run rẩy gửi một tin nhắn đi. Bên kia, Hạ Thiên Tường nhìn thư ký đang khóc sướt mướt, lạnh lùng nói: “Kiều Mạn, phá thai đi”
Hạ Thiên Tường biết người bên ngoài đồn đại thế nào, đàn ông có sự nghiệp thành công mà đến độ tuổi này vẫn không có con thì thật sự là cơ thể có vấn đề.
Có điều từ đầu đến cuối anh đều biết, vui chơi bên ngoài thì chơi nhưng vợ thì chỉ có một mà thôi!
Cho nên ngoài Lưu Giai Ninh ra thì ai cũng đừng hòng sinh ra con của anh! Kiều Mạn mở to hai mắt nhìn anh, không dám tin mình đã làm đến mức này rồi mà người đàn ông này vẫn tuyệt tình như thế. Cô ta lặng lẽ nhìn về một góc không xa, cả người khẽ run lên vì tức giận! Hạ Thiên Tường hoàn toàn không quan tâm đến cảm xúc của Kiều Mạn, cúi đầu lấy điện thoại ra nói: “Tôi đặt hẹn cho em ngay đây.” Nói đến đây, anh hơi sững người, nhìn tin nhắn trên điện thoại, đồng tử hơi co lại. Bên trên chỉ có bảy chữ nhẹ nhàng: “Thiên Tường, chúng ta ly hôn đi”