• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Kiếp Sau, Yêu Lại Từ Đầu Nhé (2 Viewers)

  • CHƯƠNG 2: NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐÓ

Thật ra Lưu Giai Ninh không thích thành phố này cho lắm, tuyết cứ rơi mãi chẳng chịu dừng, bầu trời âm u không có chút ánh sáng nào khiến cho lòng người trở nên nặng trĩu.





Trong bệnh viện, Lưu Giai Ninh nhìn Hạng Hạo đang cầm báo cáo rồi hỏi nhỏ: “Bệnh tình của tôi có thay đổi gì không?" "Cô Lưu à, cô xác định là chỉ chữa trị bằng thuốc thôi sao?" Hạng Hạo bỏ báo cáo xuống, ngón tay đan vào nhau, nghiêm túc hỏi. Lưu Giai Ninh gật đầu, cũng không thể nói với một người lạ là cô không có tiền để lựa chọn phương pháp đắt đỏ như hóa trị liệu để kéo dài mạng sống được, tính toán số tiền còn lại cô cũng chỉ đủ để có thể mua thuốc trong nửa năm.


Tại khách sạn.


Hạ Thiên Tường nhìn thư kí Kiều Mạn dịu dàng như nước trong ngực thì không khỏi nhớ đến dáng vẻ ốm yếu tái nhợt của Lưu Giai Ninh, trong lòng lại thêm phiền muộn.


Trong chăn, Kiều Mạn nũng nịu nói: “Tổng giám đốc Hạ này, người ta muốn." Hạ Thiên Tường nhíu mày, cười trêu nói: “Sao hả, chưa làm em nó sao?" "Làm gì có chuyện đó chứ!" Giọng nói trong trẻo của Kiều Mạn khiến mặt anh hốt hoảng, trong trí nhớ của anh thì Lưu Giai Ninh cũng từng mỉm cười xinh đẹp như thể với anh, nhưng thời gian qua đi, sự chung sống giữa hai người càng giống như chỉ là thói quen tự nhiên vậy.



VietWriter



Hạ Thiên Tường lắc đầu, xoay người đè lên người Kiều Mạn...


trên người phụ nữ này, anh có thể tùy ý buông thả, phô ra sự phóng túng và thô lỗ mà mình vẫn nhẫn nhịn. Phía bên kia, Lưu Giai Ninh về đến nhà, nhìn căn nhà không một bóng người thì không khỏi thở dài. Lật tờ lịch, tay dừng lại, ngày đó lại sắp đến rồi.


Cô lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Thiên Tường.


"Khi nào anh về, hai hôm nữa là ngày giỗ của ba mẹ em." Lưu Giai Ninh hỏi.


"Hôm đó em tự đi đi, anh không về được." Hạ Thiên Tường trở mình ôm lấy Kiều Mạn đang tựa vào lồng ngực mình như một chú mèo bé bỏng, càng cảm thấy Lưu Giai Ninh đúng là không hiểu lãng mạn gì cả.


Lưu Giai Ninh im lặng hai giây rồi kiên trì nói: “Hạ Thiên Tường, anh phải về."


Cô ít khi nói thế với Hạ Thiên Tường, nhưng việc liên quan đến giới hạn cuối cùng thì cô không bao giờ nhượng bộ.


Khi ba mẹ còn sống đã không đồng ý chuyện cô với Hạ Thiên Tường, nếu cô đến đó một mình thì sợ rằng ở dưới kia hai người họ không được yên lòng. Người đàn ông ở đầu kia sững lại, ngay lập tức trở nên cáu kỉnh: “Đến lúc nào em mới có thể không lấy ba mẹ em ra để chèn ép anh nữa?" Đối mặt với Hạ Thiên Tường đang cáu bẳn, Lưu Giai Ninh cảm thấy hô hấp khó khăn, trên ngực hiện lên chằng chịt những nỗi đau.


"Ui da" Kiều Mạn bị đè lên tóc đột nhiên kêu ra tiếng vì đau.


Hạ Thiên Tường trợn mắt nhìn cô ta, đối diện với sự im lặng trong điện thoại, anh ta chẳng hiểu sao lại thấy hơi chột dạ nên bèn nhẹ giọng: “Được rồi được rồi, anh sẽ về."


Lưu Giai Ninh cảm thấy tim mình như bị một bàn tay bóp chặt, cô nghe thấy rất rõ giọng nữ ở đầu kia điện thoại. Sau khi cúp máy, cô yên lặng về phòng ngồi xuống rồi lấy chăn che kín người mình lại. Giây tiếp theo, tiếng khóc nỉ non không còn bị kìm nén dần dần vang lên.


Không khí trong chăn quá bí bách, cô kéo chăn xuống để lộ ra một gương mặt đầy nước mắt, đôi mắt đó không ngừng rơi lệ giống như vòi nước đã bị hỏng cứ chảy nước mãi.


Trong khách sạn, Hạ Thiên Tường đẩy Kiều Mạn ra, bóp cằm cô ta rồi cảnh cáo: “Đừng có mơ tưởng đến việc giở trò để leo cao, tôi không cho phép ai có thể làm lung lay vị trí của vợ tôi được!"


Nhìn bóng lưng rời đi đầy tuyệt tình của Hạ Thiên Tường, Kiều Mạn ôm một bụng tức, vẻ mặt đầy căm hận, cô ta lấy điện thoại ra gọi đến một dãy số: “Nghĩ cách để cái bà vợ già Lưu Giai Ninh đó biết đến sự tồn tại của tôi đi. Đã không giữ được trái tim người đàn ông của mình thì dựa vào gì mà cứ giữ khư khư cái vị trí đó chẳng chịu buông tay chứ!"


Hạ Thiên Tường lái xe đi trên đường mà chẳng hề có đích đến, nhớ đến dáng vẻ cực kì cố chấp của Lưu Giai Ninh thì trong lòng càng phiền não hơn. Những năm qua, có người nào ở bên cạnh anh mà không nghe theo ý anh cơ chứ, chỉ có Lưu Giai Ninh là cứ lạnh nhạt như vậy. Người vốn đã quen mắt ngắm trăm hoa đua nở ở bên ngoài như anh lại càng cảm thấy người phụ nữ này thật quá tẻ nhạt.


Hạ Thiên Tường đang suy nghĩ nên không hề để ý trước mắt là đèn đỏ, cũng không nhìn thấy chiếc xe chở hàng đang đi tới trên giao lộ.


"Am!"


Lưu Giai Ninh nhận được điện thoại thì như người mất hồn chạy đến bệnh viện, ngay đến cả quần áo cũng không kịp thay. "Chào cô, người đàn ông vừa bị tai nạn giao thông đang ở đâu vậy?" Cô kéo một y tá lại hỏi. Thấy dáng vẻ sốt ruột của cô, vị y tá sắc mặt có chút kỳ quái rồi chỉ tay về một hướng. Lưu Giai Ninh nhìn theo, cả người sững lại không nhúc nhích.


Trừ áo quần có hơi lộn xộn ra thì không thấy Hạ Thiên Tường có dấu vết gì như bị thương cả, nhưng bên cạnh anh có một người phụ nữ trang điểm xinh đẹp, nét mặt tràn đầy sợ hãi dựa vào anh...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom