Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
Tại một bệnh viện tư nhân nào đó ở thành phố Mộ.
"Cô Lưu à, bây giờ làm hóa trị liệu vẫn chưa muộn đầu, cô gọi người nhà đến đi." Hạng Hạo gấp hồ sơ bệnh án lại, sắc mặt nghiêm túc. "Tôi sợ đau, cứ kê cho tôi ít thuốc trước đi vậy." Lưu Giai Ninh cố cười, nói: “Mong anh giữ bí mật về tình hình sức khỏe của tôi"
Gọi người nhà đến một chuyến ư, lấy đâu ra người nhà đây? Sau khi ba mẹ qua đời, cô chỉ còn mỗi Hạ Thiên Tường. Lưu Giai Ninh chống lên tay vịn lạnh lẽo chậm rãi đi xuống, nói bệnh của cô cho Hạ Thiên Tường ư? Hay là thôi đi vậy.
Hạ Thiên Tường đã chẳng còn là chàng trai của chín năm trước nữa rồi, bây giờ anh ta cực kì chán ghét cô, vậy tội gì phải tự khiến bản thân thêm bể mặt?
VietWriter
Lưu Giai Ninh đứng trước cổng bệnh viện, nhìn tuyết rơi lả tả rồi siết chặt lại khăn quàng cổ, cô khẽ thở dài. Đứng ở trạm xe buýt, Lưu Giai Ninh cầm tờ kết quả chẩn đoán bệnh, suy tư chừng một giây rồi ném nó vào thùng rác bên cạnh. Về đến nhà, cô lấy ra một đống thuốc màu sắc sặc sỡ rồi uống với nước ấm.
Nhiệt độ trong phòng dần tăng lên, cuối cùng Lưu Giai Ninh cũng cảm nhận được một chút ấm áp. Cô bấm gọi vào dãy số đã khắc ghi ở trong lòng kia, gọi hết lần này đến lần khác đến lần thứ tám thì cuối cùng cũng có người nghe máy.
Phút giây đó ánh mắt Lưu Giai Ninh sáng lên, giọng nói trở nên nghẹn ngào: “Thiên Tường, ngoài trời... tuyết rơi rồi"
Hạ Thiên Tường nghe xong giọng nói đó của người phụ nữ thì hàng lông mày dày rậm nhíu lại: “Chưa từng thấy tuyết rơi sao? Đã hai mươi mấy tuổi rồi, có thể trưởng thành một chút được không? Không có việc gì thì anh tắt máy đây." Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào mà anh cực kì không thích Lưu Giai Ninh như thế này, chuyện gì cũng phải vòng vo mấy lần, thật nhạt nhẽo.
Lưu Giai Ninh cẩn thận nói: “Mai là mùng một tết, em ở nhà..."
"Không về, có việc rồi." Hạ Thiên Tường nói xong thì tắt máy. Lưu Giai Ninh nghe thấy tiếng tút tút vang lên từ trong điện thoại, chậm rãi trượt xuống sàn nhà lạnh lẽo, đôi vai run run, thút thít không thành tiếng. Kể từ ba năm trước trái tim của Hạ Thiên Tường đã không còn hướng về cô nữa, Lưu Giai Ninh là người đầu ấp tay kề bên cạnh anh thì sao có thể không cảm nhận được cơ chứ?
Nhưng chín năm bên nhau khiến cô thật sự không đành lòng chọc thủng lớp giấy mỏng manh cuối cùng này.
Một tuần sau Hạ Thiên Tường mới trở lại.
Lưu Giai Ninh có chút bất ngờ nhìn người đàn ông đang đứng trước cửa, thuốc trong lòng bàn tay cũng trở nên nóng rát.
Nhưng Hạ Thiên Tường cũng chẳng nhìn gì nhiều mà đi thẳng tới phòng làm việc, nhân lúc này Lưu Giai Ninh vội vàng bỏ thuốc xuống định nói gì đó với anh.
Còn chưa kịp đẩy cửa thì đúng lúc đụng phải Hạ Thiên Tường cầm tài liệu đi ra, Lưu Giai Ninh ngây ra không biết nên phản ứng thế nào. Hạ Thiên Tường liếc mắt nhìn bộ dạng ốm yếu của cô nhíu mày nói: “Em cố ý trở thành như này cho ai xem vậy?" Lưu Giai Ninh thấy rõ sự ghét bỏ trong mắt anh, không khỏi thốt lên: “Không phải thế, Thiên Tường, em đến bệnh viện..." Còn chưa nói xong thì điện thoại của Hạ Thiên Tường đổ chuông, một giọng nữ dịu dàng truyền đến: “Tổng giám đốc Hạ, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi." "Ừm." Hạ Thiên Tường trả lời, Lưu Giai Ninh cảm nhận được sự dịu dàng trong giọng nói của anh.
Hạ Thiên Tường tránh Lưu Giai Ninh rồi đi ra ngoài cầm túi lên nói: “Bị bệnh thì đi khám bác sĩ chứ đừng có nói với anh, anh không chữa được." Cánh cửa nặng nề đóng lại, trong phòng vang lên giọng nói lẩm nhẩm của Lưu Giai Ninh: “Em đi khám rồi, bác sĩ cũng không chữa được." Xung quanh vắng lặng, chỉ có tiếng của gió tuyết thổi qua khung cửa sổ đáp lại cô, giống như tiếng nghẹn ngào của người phụ nữ...
"Cô Lưu à, bây giờ làm hóa trị liệu vẫn chưa muộn đầu, cô gọi người nhà đến đi." Hạng Hạo gấp hồ sơ bệnh án lại, sắc mặt nghiêm túc. "Tôi sợ đau, cứ kê cho tôi ít thuốc trước đi vậy." Lưu Giai Ninh cố cười, nói: “Mong anh giữ bí mật về tình hình sức khỏe của tôi"
Gọi người nhà đến một chuyến ư, lấy đâu ra người nhà đây? Sau khi ba mẹ qua đời, cô chỉ còn mỗi Hạ Thiên Tường. Lưu Giai Ninh chống lên tay vịn lạnh lẽo chậm rãi đi xuống, nói bệnh của cô cho Hạ Thiên Tường ư? Hay là thôi đi vậy.
Hạ Thiên Tường đã chẳng còn là chàng trai của chín năm trước nữa rồi, bây giờ anh ta cực kì chán ghét cô, vậy tội gì phải tự khiến bản thân thêm bể mặt?
VietWriter
Lưu Giai Ninh đứng trước cổng bệnh viện, nhìn tuyết rơi lả tả rồi siết chặt lại khăn quàng cổ, cô khẽ thở dài. Đứng ở trạm xe buýt, Lưu Giai Ninh cầm tờ kết quả chẩn đoán bệnh, suy tư chừng một giây rồi ném nó vào thùng rác bên cạnh. Về đến nhà, cô lấy ra một đống thuốc màu sắc sặc sỡ rồi uống với nước ấm.
Nhiệt độ trong phòng dần tăng lên, cuối cùng Lưu Giai Ninh cũng cảm nhận được một chút ấm áp. Cô bấm gọi vào dãy số đã khắc ghi ở trong lòng kia, gọi hết lần này đến lần khác đến lần thứ tám thì cuối cùng cũng có người nghe máy.
Phút giây đó ánh mắt Lưu Giai Ninh sáng lên, giọng nói trở nên nghẹn ngào: “Thiên Tường, ngoài trời... tuyết rơi rồi"
Hạ Thiên Tường nghe xong giọng nói đó của người phụ nữ thì hàng lông mày dày rậm nhíu lại: “Chưa từng thấy tuyết rơi sao? Đã hai mươi mấy tuổi rồi, có thể trưởng thành một chút được không? Không có việc gì thì anh tắt máy đây." Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào mà anh cực kì không thích Lưu Giai Ninh như thế này, chuyện gì cũng phải vòng vo mấy lần, thật nhạt nhẽo.
Lưu Giai Ninh cẩn thận nói: “Mai là mùng một tết, em ở nhà..."
"Không về, có việc rồi." Hạ Thiên Tường nói xong thì tắt máy. Lưu Giai Ninh nghe thấy tiếng tút tút vang lên từ trong điện thoại, chậm rãi trượt xuống sàn nhà lạnh lẽo, đôi vai run run, thút thít không thành tiếng. Kể từ ba năm trước trái tim của Hạ Thiên Tường đã không còn hướng về cô nữa, Lưu Giai Ninh là người đầu ấp tay kề bên cạnh anh thì sao có thể không cảm nhận được cơ chứ?
Nhưng chín năm bên nhau khiến cô thật sự không đành lòng chọc thủng lớp giấy mỏng manh cuối cùng này.
Một tuần sau Hạ Thiên Tường mới trở lại.
Lưu Giai Ninh có chút bất ngờ nhìn người đàn ông đang đứng trước cửa, thuốc trong lòng bàn tay cũng trở nên nóng rát.
Nhưng Hạ Thiên Tường cũng chẳng nhìn gì nhiều mà đi thẳng tới phòng làm việc, nhân lúc này Lưu Giai Ninh vội vàng bỏ thuốc xuống định nói gì đó với anh.
Còn chưa kịp đẩy cửa thì đúng lúc đụng phải Hạ Thiên Tường cầm tài liệu đi ra, Lưu Giai Ninh ngây ra không biết nên phản ứng thế nào. Hạ Thiên Tường liếc mắt nhìn bộ dạng ốm yếu của cô nhíu mày nói: “Em cố ý trở thành như này cho ai xem vậy?" Lưu Giai Ninh thấy rõ sự ghét bỏ trong mắt anh, không khỏi thốt lên: “Không phải thế, Thiên Tường, em đến bệnh viện..." Còn chưa nói xong thì điện thoại của Hạ Thiên Tường đổ chuông, một giọng nữ dịu dàng truyền đến: “Tổng giám đốc Hạ, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi." "Ừm." Hạ Thiên Tường trả lời, Lưu Giai Ninh cảm nhận được sự dịu dàng trong giọng nói của anh.
Hạ Thiên Tường tránh Lưu Giai Ninh rồi đi ra ngoài cầm túi lên nói: “Bị bệnh thì đi khám bác sĩ chứ đừng có nói với anh, anh không chữa được." Cánh cửa nặng nề đóng lại, trong phòng vang lên giọng nói lẩm nhẩm của Lưu Giai Ninh: “Em đi khám rồi, bác sĩ cũng không chữa được." Xung quanh vắng lặng, chỉ có tiếng của gió tuyết thổi qua khung cửa sổ đáp lại cô, giống như tiếng nghẹn ngào của người phụ nữ...