-
Chương 7
“Chuyện này nói thế nào nhỉ?” Hoa Hướng Vãn nghe thấy lời này thì mỉm cười, “Sao Hợp Hoan Cung có thể mưu hại đệ tử Thiên Kiếm Tông được? Có chứng cứ gì không?”
“Trận pháp phát nổ ở hai bên sườn núi đều là của Hợp Hoan Cung,” Tạ Vô Sương bắt đầu ném chứng cứ ra, “hai khối đá to chặn đường cũng mang theo pháp ấn của Hợp Hoan Cung, còn có một số sát thủ được bố trí ở hai bên, ngươi giải thích thế nào?”
“Cái này,” Hoa Hướng Vãn xoay xoay quạt tròn, kéo dài thời gian theo bản năng: “Ta có thể giải thích.”
“Giải thích đi.” Tạ Vô Sương lập tức tiếp lời, không cho nàng một chút thời gian xoay xở nào.
Hoa Hướng Vãn không đáp lời, suy nghĩ cực kỳ lâu, cuối cùng cũng phát hiện một chuyện.
Quả thật không có gì đáng để giải thích.
“Được thôi,” Hoa Hướng Vãn thở dài một hơi, ngồi thẳng người, “mấy thứ này quả thật là do Hợp Hoan Cung chúng ta bố trí, chuyện này ta thừa nhận nhưng hoàn toàn không phải để mưu hại đệ tử Thiên Kiếm Tông.”
“Thế vì chuyện gì?”
“Ta nói với ngươi, ngươi phải thề không được nói với những người khác.”
Hoa Hướng Vãn bắt đầu trao đổi điều kiện với y, Tạ Vô Sương không nói chuyện.
Hoa Hướng Vãn nghĩ, y đến để điều tra mọi chuyện, chắc chắn phải bẩm báo lại với trưởng bối, không thể nào không nói bất kỳ chuyện gì được. Dù sao nàng cũng chỉ không muốn để cho mấy người đệ tử bên dưới này biết được, để tránh cho bọn họ có cảnh giác trong lòng mà thôi.
Thế nên Hoa Hướng Vãn nhường một bước: “Không được nói cho các đệ tử Thiên Kiếm Tông hiện đang ở trấn Túy Hương.”
“Được.”
Lần này Tạ Vô Sương không hề do dự.
Hoa Hướng Vãn yên tâm hơn, dù sao Tạ Vô Sương là mục tiêu nàng muốn bỏ đi nên có sao nói vậy: “Quả thật chúng ta mai phục ở trong khe núi nhưng chủ yếu chỉ muốn tạo ra một chút hoàn cảnh khó khăn cho đệ tử Thiên Kiếm Tông, để tiện cho việc ta xuất hiện cứu người, để lại một ấn tượng tốt với bọn họ. Thế nhưng ai ngờ giữa chừng thì bỗng xuất hiện bọn người của Minh Loan Cung, bọn chúng tương kế tựu kế, lợi dụng trận pháp của chúng ta để giết đệ tử Thiên Kiếm Tông, đổ lỗi cho bọn ta.”
“Minh Loan Cung đã đến những người nào?”
Tạ Vô Sương không hề nghi ngờ lời nói của nàng, hỏi thẳng chuyện mà y muốn biết, Hoa Hướng Vãn nhớ đến tình hình lúc đó: “Đa phần là những đệ tử tài giỏi, người dẫn đầu là Nhị Thiếu chủ của Minh Loan Cung, Tần Vân Thường. Nàng ta có tu vi Hóa Thần Kỳ, là người có cấp bậc chỉ đứng sau Thiếu Cung chủ Tần Vân Y trong thế hệ thanh niên của Minh Loan Cung. Những nhiệm vụ bình thường thì nàng ta sẽ không xuất hiện, vượt ngàn dặm xa xôi đến tận Vân Lai(*)...”
(*) Chỗ này tác giả viết là Tây Cảnh nhưng xét theo ngữ cảnh thì nên là Vân Lai mới đúng.
Hoa Hướng Vãn nói chuyện, càng nói thì cảm thấy nghi ngờ càng nhiều: “Quả thật cũng không rõ tại sao. Nếu chỉ vì gây chia rẽ mối quan hệ giữa chúng ta thì nàng ta đã ra tay hơi lớn.”
Tạ Vô Sương không nói chuyện, dường như đang suy nghĩ.
Trong lòng Hoa Hướng Vãn “lộp bộp” một tiếng, sợ Tạ Vô Sương không tin nên vội vàng làm rõ: “Ta thật sự không lừa ngươi, Tần Vân Thường thật sự đã đến.”
“Ta biết.”
Tạ Vô Sương nói chuyện, tiếp tục truy hỏi: “Tại sao muốn để lại ấn tượng tốt với Thiên Kiếm Tông?”
Hoa Hướng Vãn thấy Tạ Vô Sương hỏi rõ vấn đề này một cách tr4n trụi, hơi ngượng ngùng: “Chuyện này... ta không phải đến Thiên Kiếm Tông cầu thân hay sao? Muốn bồi dưỡng tình cảm trước chút mà.”
Lừa một người quay về.
Những lời gợi ý không nói rõ ra nhưng người bình thường đều có thể nghe hiểu được.
Tạ Vô Sương không tiếp lời, dường như đang suy nghĩ lời của nàng.
Hoa Hướng Vãn nghĩ lại câu trả lời của mình một lần nữa, logic trước sau cực kỳ rõ ràng, ngoại trừ mất mặt ra thì không có vấn đề gì khác.
Nhưng chuyện mất mặt này...
Dù sao nàng cũng không cần Tạ Vô Sương nên không liên quan gì.
Nàng cúi đầu bưng tách trà bên cạnh lên uống một ngụm, đợi một lúc sau, Tạ Vô Sương cuối cùng cũng lên tiếng: “Ức Nhiên...”
Tạ Vô Sương lên tiếng, Hoa Hướng Vãn đặt tách trà xuống, sau lưng vang lên tiếng “cót két”, ánh sáng một lần nữa chiếu từ bên ngoài vào, Giang Ức Nhiên đứng ngay cửa: “Sư huynh.”
“Dẫn Hoa Thiếu chủ xuống đi, sắp xếp ở phòng khách.”
Nghe thấy “sắp xếp ở phòng khách”, Hoa Hướng Vãn biết chuyện này coi như đã ổn, nàng thở phào một hơi, đứng dậy, lịch sự chào tạm biệt: “Tạ Đạo quân, cáo từ.”
Nói xong thì nàng đi ra khỏi cửa lớn, Giang Ức Nhiên đã đứng đợi ở một bên, Thẩm Tu Văn đứng ở một bên, nhìn thấy Hoa Hướng Vãn đi đến thì hòa nhã mỉm cười: “Thiếu chủ ráng nghỉ ngơi nhé.”
“Đa tạ Thẩm Đạo quân nhớ đến,” Hoa Hướng Vãn mỉm cười khẽ ám chỉ, “đêm nay mơ đẹp nhé.”
Đợi Hoa Hướng Vãn rời đi, Thẩm Tu Văn đi vào sảnh chính, giơ tay bày ra kết giới cách âm, đi đến bên cạnh Tạ Vô Sương, cung kính chào hỏi: “Thượng quân.”
Tạ Vô Sương, hoặc nên nói là Tạ Trường Tịch đang thao túng thân thể Tạ Vô Sương nghe thấy, khẽ nhấp một ngụm trà, giọng nói bình tĩnh: “Tiếp tục quan sát Hợp Hoan Cung, đồng thời bảo các đệ tử ở chỗ tối chú ý, Nhị Thiếu chủ Minh Loan Cung ở Tây Cảnh cũng đã tới, chắc là sẽ còn có những Tông môn khác đang ẩn nấp ở chỗ tối.”
“Vâng.”
“Bí cảnh Linh Hư năm ngày sau sẽ xuất thế trong núi Tây Phong, không biết phương hướng cụ thể, chúng ta nghỉ ngơi một ngày, ngày mai lên đường chuẩn bị vào núi.”
“Thế Hợp Hoan Cung...”
“Còn chưa tiêu tan hiềm nghi nên để bọn họ cùng đi theo vào núi để tránh xảy ra chuyện.”
“Đã rõ. Bây giờ đệ tử đi chuẩn bị.”
Thẩm Tu Văn gật đầu, xoay người muốn đi ra ngoài nhưng vừa mới đi một bước đã nghe Tạ Trường Tịch nói: “Đợi đã.”
Nói xong, Tạ Trường Tịch đứng dậy đi đến sau lưng hắn, giơ tay khẽ lơ lửng quét sau gáy Thẩm Tu Văn, một cái pháp ấn bay ra từ sau gáy, rơi xuống đầu ngón tay y.
Thẩm Tu Văn cảm giác có chuyện khác lạ nên quay đầu nhìn thử, ánh mắt rơi xuống dấu vết phù chú hiện ra màu đỏ trên đầu ngón tay Tạ Trường Tịch, vẻ mặt khó đoán được là ngạc nhiên hay nghi ngờ.
“Đây là...”
“Ấn Nhập Mộng.”
Tạ Trường Tịch mở lời, giải thích với Thẩm Tu Văn: “Mượn sự trợ giúp của ấn ký phù văn này sẽ có thể đi vào giấc mơ của ngươi. Thường dùng để làm phiền tâm trí của người khác, nếu tâm tính không ổn định thì sẽ dễ bị người hạ chú dẫn dắt điều khiển.”
Thẩm Tu Văn tái mặt, có vài phần tự trách: “Là do đệ tử không đủ cẩn thận.”
“Nàng có tu vi Hóa Thần,” Tạ Trường Tịch không hề quở trách, khuyên giải Thẩm Tu Văn, “Nếu ta không ở đây thì các người sẽ không phát hiện được.”
Thẩm Tu Văn không nói chuyện, trên mặt vẫn là vẻ áy náy.
Tạ Trường Tịch quay mặt về phía hắn, dường như đang nhìn hắn qua dải lụa trắng, chuyển đề tài nói chuyện: “Khi nãy nàng đã nói những gì?”
“Trước tiên Thiếu chủ dò hỏi một chút về chuyện người sắp hỏi, hy vọng đệ tử có thể giúp Thiếu chủ, sau đó lại nói một số...” Nhớ đến cảnh tượng đó, cho dù đã biết Hoa Hướng Vãn có mưu đồ gây rối nhưng Thẩm Tu Văn vẫn có chút mềm lòng: “lời đệ tử không rõ cho lắm.”
“Lời gì?”
“Hoa Thiếu chủ nói, nàng có một người ngưỡng mộ trong lòng ở Thiên Kiếm Tông,” Vẻ mặt Thẩm Tu Văn lúng túng, “bảo đệ tử đoán thử xem là ai.”
Động tác Tạ Trường Tịch chợt dừng lại, cả buổi cũng không trả lời.
Thẩm Tu Văn im lặng chờ đợi một lúc, cẩn thận dè dặt: “Thượng quân?”
“Ừm,” Cuối cùng Tạ Trường Tịch cũng hoàn hồn lại, thờ ơ nói, “không cần để ý đến. Nhưng ấn Nhập Mộng mà nàng đưa cho ngươi, tốt nhất vẫn nên xem thử rốt cuộc nàng muốn làm gì,” Tạ Trường Tịch giơ tay ra đưa lại cho hắn, “cầm về đi.”
“Thượng quân,” Tạ Trường Tịch nhìn phù chú mà Tạ Trường Tịch đưa qua, khuôn mặt lúng túng, “Tu vi Hoa Thiếu chủ uyên thâm, tâm tính đệ tử không vững, đệ tử sợ là trong mơ sẽ...”
“Ta đã biết.”
Không đợi Thẩm Tu Văn nói xong thì Tạ Trường Tịch đã rõ những băn khoăn của hắn: “Lui xuống đi, sắp xếp lộ trình ổn thỏa, ráng nghỉ ngơi.”
Thấy Tạ Trường Tịch không ép buộc hắn đi vào trong mơ gặp Hoa Hướng Vãn, Thẩm Tu Văn thở phào một hơi, vội vàng hành lễ: “Đệ tử xin cáo lui trước.”
Đợi Thẩm Tu Văn rời đi, Tạ Trường Tịch cúi đầu nhìn phù chú trên đầu ngón tay, trong đầu vang lên câu “Hoa Thiếu chủ nói, nàng có một người ngưỡng mộ trong lòng ở Thiên Kiếm Tông, bảo đệ tử đoán thử xem là ai” mà Thẩm Tu Văn nói đó.
Chàng nhìn chằm chằm phù chú một lúc lâu, giơ tay dán pháp ấn lên cánh tay chính mình.
Thay đổi ngoại hình của thần hồn một chút cũng không phải là chuyện gì khó, Thẩm Tu Văn không dám gặp nàng trong mơ thì chàng đi xem thử xem rốt cuộc nàng tìm Thẩm Tu Văn là có mục đích gì.
Chỉ là, cũng là lời nói như thế, cũng là thủ đoạn đi vào trong mơ như thế...
Trên đời này, thật sự có sự trùng hợp vậy hay sao?
Trong lòng chàng hiện lên sự nghi ngờ, lập tức lại nghĩ, nàng nói những lời như thế với chính mình khi nào nhỉ?
Thời gian hai người ở cùng nhau quá ngắn, chỉ có ba năm.
Nhưng thời gian nàng rời đi lại quá dài, ròng rã hai trăm năm.
Hai trăm năm này không ngừng có ký ức mới muốn chiếm giữ vị trí của nàng, mỗi lần chàng cảm nhận ký ức hơi phai đi thì sẽ cảm thấy hoảng hốt.
Chàng giơ tay ra, trong tay lại xuất hiện một con “Huyễn Mộng Điệp”.
Khi nào nàng nói câu này nhỉ?
Chàng giơ tay ra, chạm lên con Huyễn Mộng Điệp, trước mắt dần trở nên tối tăm, xung quanh xuất hiện tiếng vui đùa của trẻ con, tiếng gió thổi cánh đồng lúa mì và lời nói véo von mang theo ý trêu đùa của thiếu nữ: “Tạ Trường Tịch, gần đây ta đã thích một người.”
Trước mắt dần trở nên sáng bừng, chàng nhìn thấy thiếu niên phía trước đang cõng thiếu nữ đi trên bờ ruộng ngang dọc, hai tay thiếu nữ ôm cổ chàng trai, dán vào bên tai chàng trai: “Huynh đoán xem là ai?”
Chàng thiếu niên không nói chuyện, đôi mắt khẽ rủ xuống, đang cõng thiếu nữ mà cứ như không nghe thấy vậy, bình tĩnh đi về phía trước.
Cô nương đó mỉm cười, nghiêng mặt nhìn chàng trai: “Huynh nghĩ thử xem nha, trong những người như Trương công tử, Vương công tử, Triệu Đạo quân mà gần đây từng gặp, à, còn có người bạn Thẩm Dật Trần của ta nữa...”
Còn chưa nói xong thì chàng thiếu niên bỗng buông tay, đặt người trên mặt đất.
Cô nương đó sững sờ, chàng thiếu niên đi sang một bên, lấy mấy nhánh cây và mấy sợi dây mây, nhanh chóng đan thành một chiếc ghế.
Chàng thiếu niên không chút cảm xúc đi trở về, vác chiếc ghế ngồi xổm xuống, bình tĩnh nói: “Lên đi.”
“Sao lại...” Cô nương đó hơi khó hiểu, “Sao bỗng nhiên muốn làm một cái ghế...”
“Nam nữ khác biệt,” Thiếu niên nói chuyện đâu ra đấy, “khi nãy không tìm được vật liệu phù hợp nên tại hạ đã xúc phạm.”
“Thế huynh sờ cũng đã sờ rồi,” Nữ tử kiên trì, “còn để ý là đã sờ bao lâu sao? Hơn nữa, ta không để ý nha.”
Lời này khá phóng khoáng nhưng chàng thiếu niên lại không hề thay đổi sắc mặt, vẫn luôn giữ tư thế ban đầu im lặng đợi nàng.
Hai bên kiên trì khá lâu, cuối cùng cô nương đó cứng đầu không lại chàng thiếu niên nên bất đắc dĩ ngồi lên chiếc ghế.
Thiếu niên cõng nàng lên nhưng sắc mặt lại càng khó coi hơn.
Cô nương đó ngồi trên ghế, lưng đối lưng với chàng nên không thấy được vẻ mặt của chàng, chỉ có thể khẽ than một tiếng: “Tạ Đạo quân, huynh thật sự không hiểu tình cảm.”
Thiếu niên không nói chuyện, cúi đầu đi về phía trước.
“Khi nãy ta nói ta có người ngưỡng mộ trong lòng thì huynh nên hỏi ta người đó là ai nha, đợi sau khi huynh hỏi thì ta mới có thể trả lời người đó là huynh chứ.”
Thiếu nữ nói chuyện, dường như rất bất đắc dĩ, quay đầu nhìn chàng trai: “Huynh không thèm trả lời ta thì sao ta có thể nói mấy lời này ra được đây chứ?”
“À.”
Nói cả buổi trời, cuối cùng chàng thiếu niên cũng mở lời nói một chữ không mặn không nhạt, không nghe ra được rốt cuộc có ý gì.
Cô nương bị chàng làm tức đến mức nghẹn lời, suy nghĩ cả buổi trời mới hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, rầu rĩ lên tiếng: “Đồ hũ nút, Đạo sĩ thối, huynh một mình lẻ loi đến cuối đời đi nha!”
Thiếu niên nghe nàng mắng cũng không bác bỏ, cõng nàng đi về phía trước.
Trên con đường quê nho nhỏ, cơn gió thổi qua cánh đồng lúa mì xung quanh, ngay cả ánh nắng chiều cũng cảm thấy cực kỳ dịu dàng.
Tạ Trường Tịch im lặng nhìn hai người đó đi thật xa, nhìn rất lâu.
Đợi đến khi ảo cảnh tan vỡ, Tạ Trường Tịch mở mắt ra thì thấy Huyễn Mộng Điệp đã rơi trên mặt bàn, không còn chút dấu vết nào của sự sống.
Cơn gió thổi vào từ bên ngoài cửa sổ, Huyễn Mộng Điệp tan thành tro, bay đi theo gió.
Tạ Trường Tịch quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lúc này mới phát hiện đã vào đêm, các đèn lồng trên hành lang bên ngoài cửa sổ đều đã tắt hết, cũng đã đến thời gian đi ngủ.
Chàng nghĩ nghĩ, đứng dậy đi đến bên giường, đặt thanh kiếm ở bên cạnh, nằm lên giường.
Nên đi vào trong mơ rồi.
*** ***
Lúc ấn Nhập Mộng truyền đến tin tức đối phương đã ngủ thì Hoa Hướng Vãn xúc động đến mức sắp khóc luôn.
Hai ngày nay không phải gấp rút lên đường thì là đánh nhau, một “người bình thường” không có Kim Đan như nàng sớm đã muốn ngủ. Nhưng mấy người khác không cho, sợ ban ngày nàng ngủ quá nhiều thì ban đêm sẽ không ngủ được, bỏ lỡ cảnh trong mơ của đối phương.
Thời gian hiện giờ của bọn họ không nhiều, trải qua một ngày sẽ ít đi một ngày nên cho dù là một buổi tối thôi cũng không thể bỏ lỡ.
Cho nên mọi người đi ngủ hết nhưng vẫn để cho nàng tự mình chịu khổ.
Ai ngờ đối phương lại là một con cú mèo dồi dào sức lực, mãi đến tận bây giờ, đèn trên hành lang đã tắt hết thì hắn mới chịu ngủ.
Thời gian không chờ đợi ai, nàng nhanh chóng đổi một bộ áo lót mỏng màu trắng, quay về giường, buông màn giường xuống, đốt chút hương an thần, nằm xuống nhắm mắt lại.
Chuyện đi vào giấc mơ quyến rũ người khác này, nàng chỉ từng làm một lần, chính là làm với Tạ Trường Tịch.
Có câu gọi là ngày suy nghĩ gì thì đêm nằm mơ đó nhưng những gì ban đêm mơ thấy thì ban ngày cũng khó tránh khỏi sẽ suy nghĩ đến.
Cho nên tặng trước một vài trải nghiệm về giấc mộng xuân cho người mà bọn họ nhìn trúng cũng coi như là cách làm thường thấy của Hợp Hoan Cung, trước giờ Hoa Hướng Vãn xem thường con đường này nhưng lúc đó bị Tạ Trường Tịch ép đến bước đường cùng nên vẫn sử dụng nước cờ này.
Kết quả nàng cố gắng cả buổi trời, ngay cả ở trong mơ thì Tạ Trường Tịch vẫn sừng sững không dao động giống hệt như Liễu Hạ Huệ vậy, cuối cùng thậm chí còn khoác lại quần áo cho nàng, nghiêm túc nhắc nhở: “Trời sáng rồi, quay về đi, lần sau đừng vào giấc mơ của ta nữa, để tránh lỡ tay làm cô nương bị thương.”
Lúc đó nàng tức đến mức nghẹn cả ngụm máu trong lồng nguc.
Thế này sao có thể là người tu Kiếm chứ? Thế này phải là Phật sống đã cắt đứt mọi tình cảm.
Nếu không phải do sau này trong lúc nguy hiểm sống chết nên hai người từng Song Tu, nàng được trải nghiệm một lần thì đến tận giờ nàng cũng phải nghi ngờ, con đường tu luyện của Tạ Trường Tịch có phải là “muốn luyện công pháp này thì buộc phải tự thiến mình, nếu không thì sẽ không thể thành công” hay không.
Cú sốc lần đó quá lớn, lớn đến nỗi mà đã nhiều năm như thế nàng chưa từng dùng lại cách ấy.
Nếu không phải chỉ có thời gian sáu ngày thì nàng sẽ làm như này đâu.
Hiện giờ bỗng muốn sử dụng thì nàng vẫn có chút không biết làm sao, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng dứt khoát chọn làm lại một lần nữa vậy.
Những thứ mà sư tỷ dạy thì không thể cứ mãi không sử dụng đến được.
Nhớ đến sư tỷ, Hoa Hướng Vãn không nhịn được nở một nụ cười miễn cưỡng.
Trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh năm đó Hồ Miên khoác áo lông hồ ly và váy đỏ, dạy cho nàng làm thế nào đan kết ra cảnh trong mơ, làm thế nào quyến rũ Tạ Trường Tịch.
Nàng ngập ngừng hỏi tỷ ấy: “Như thế có phải là không được tốt cho lắm hay không vậy? Có coi là lừa gạt người không?”
Hồ Miên khẽ mỉm cười, trở mình nhảy từ trên cây xuống, giơ lên ngón trỏ với móng tay đang sơn màu sắc diễm lệ, nhẹ nhàng đặt lên môi Hoa Hướng Vãn.
“Sư muội ngốc,” Hồ Miên dịu dàng nói: “Lòng người mà có thể lừa gạt được thì đều không gọi là lừa gạt.”
Cũng giống như Tạ Trường Tịch năm đó vậy, không thích nàng, nàng không có được, càng không lừa gạt được.
May mà cũng chỉ có một người tên Tạ Trường Tịch thôi.
Năm đó nàng thất bại trên người chàng, nàng không tin là cả Thiên Kiếm Tông này thì người nào cũng là Tạ Trường Tịch hết.
*** ***
“Trận pháp phát nổ ở hai bên sườn núi đều là của Hợp Hoan Cung,” Tạ Vô Sương bắt đầu ném chứng cứ ra, “hai khối đá to chặn đường cũng mang theo pháp ấn của Hợp Hoan Cung, còn có một số sát thủ được bố trí ở hai bên, ngươi giải thích thế nào?”
“Cái này,” Hoa Hướng Vãn xoay xoay quạt tròn, kéo dài thời gian theo bản năng: “Ta có thể giải thích.”
“Giải thích đi.” Tạ Vô Sương lập tức tiếp lời, không cho nàng một chút thời gian xoay xở nào.
Hoa Hướng Vãn không đáp lời, suy nghĩ cực kỳ lâu, cuối cùng cũng phát hiện một chuyện.
Quả thật không có gì đáng để giải thích.
“Được thôi,” Hoa Hướng Vãn thở dài một hơi, ngồi thẳng người, “mấy thứ này quả thật là do Hợp Hoan Cung chúng ta bố trí, chuyện này ta thừa nhận nhưng hoàn toàn không phải để mưu hại đệ tử Thiên Kiếm Tông.”
“Thế vì chuyện gì?”
“Ta nói với ngươi, ngươi phải thề không được nói với những người khác.”
Hoa Hướng Vãn bắt đầu trao đổi điều kiện với y, Tạ Vô Sương không nói chuyện.
Hoa Hướng Vãn nghĩ, y đến để điều tra mọi chuyện, chắc chắn phải bẩm báo lại với trưởng bối, không thể nào không nói bất kỳ chuyện gì được. Dù sao nàng cũng chỉ không muốn để cho mấy người đệ tử bên dưới này biết được, để tránh cho bọn họ có cảnh giác trong lòng mà thôi.
Thế nên Hoa Hướng Vãn nhường một bước: “Không được nói cho các đệ tử Thiên Kiếm Tông hiện đang ở trấn Túy Hương.”
“Được.”
Lần này Tạ Vô Sương không hề do dự.
Hoa Hướng Vãn yên tâm hơn, dù sao Tạ Vô Sương là mục tiêu nàng muốn bỏ đi nên có sao nói vậy: “Quả thật chúng ta mai phục ở trong khe núi nhưng chủ yếu chỉ muốn tạo ra một chút hoàn cảnh khó khăn cho đệ tử Thiên Kiếm Tông, để tiện cho việc ta xuất hiện cứu người, để lại một ấn tượng tốt với bọn họ. Thế nhưng ai ngờ giữa chừng thì bỗng xuất hiện bọn người của Minh Loan Cung, bọn chúng tương kế tựu kế, lợi dụng trận pháp của chúng ta để giết đệ tử Thiên Kiếm Tông, đổ lỗi cho bọn ta.”
“Minh Loan Cung đã đến những người nào?”
Tạ Vô Sương không hề nghi ngờ lời nói của nàng, hỏi thẳng chuyện mà y muốn biết, Hoa Hướng Vãn nhớ đến tình hình lúc đó: “Đa phần là những đệ tử tài giỏi, người dẫn đầu là Nhị Thiếu chủ của Minh Loan Cung, Tần Vân Thường. Nàng ta có tu vi Hóa Thần Kỳ, là người có cấp bậc chỉ đứng sau Thiếu Cung chủ Tần Vân Y trong thế hệ thanh niên của Minh Loan Cung. Những nhiệm vụ bình thường thì nàng ta sẽ không xuất hiện, vượt ngàn dặm xa xôi đến tận Vân Lai(*)...”
(*) Chỗ này tác giả viết là Tây Cảnh nhưng xét theo ngữ cảnh thì nên là Vân Lai mới đúng.
Hoa Hướng Vãn nói chuyện, càng nói thì cảm thấy nghi ngờ càng nhiều: “Quả thật cũng không rõ tại sao. Nếu chỉ vì gây chia rẽ mối quan hệ giữa chúng ta thì nàng ta đã ra tay hơi lớn.”
Tạ Vô Sương không nói chuyện, dường như đang suy nghĩ.
Trong lòng Hoa Hướng Vãn “lộp bộp” một tiếng, sợ Tạ Vô Sương không tin nên vội vàng làm rõ: “Ta thật sự không lừa ngươi, Tần Vân Thường thật sự đã đến.”
“Ta biết.”
Tạ Vô Sương nói chuyện, tiếp tục truy hỏi: “Tại sao muốn để lại ấn tượng tốt với Thiên Kiếm Tông?”
Hoa Hướng Vãn thấy Tạ Vô Sương hỏi rõ vấn đề này một cách tr4n trụi, hơi ngượng ngùng: “Chuyện này... ta không phải đến Thiên Kiếm Tông cầu thân hay sao? Muốn bồi dưỡng tình cảm trước chút mà.”
Lừa một người quay về.
Những lời gợi ý không nói rõ ra nhưng người bình thường đều có thể nghe hiểu được.
Tạ Vô Sương không tiếp lời, dường như đang suy nghĩ lời của nàng.
Hoa Hướng Vãn nghĩ lại câu trả lời của mình một lần nữa, logic trước sau cực kỳ rõ ràng, ngoại trừ mất mặt ra thì không có vấn đề gì khác.
Nhưng chuyện mất mặt này...
Dù sao nàng cũng không cần Tạ Vô Sương nên không liên quan gì.
Nàng cúi đầu bưng tách trà bên cạnh lên uống một ngụm, đợi một lúc sau, Tạ Vô Sương cuối cùng cũng lên tiếng: “Ức Nhiên...”
Tạ Vô Sương lên tiếng, Hoa Hướng Vãn đặt tách trà xuống, sau lưng vang lên tiếng “cót két”, ánh sáng một lần nữa chiếu từ bên ngoài vào, Giang Ức Nhiên đứng ngay cửa: “Sư huynh.”
“Dẫn Hoa Thiếu chủ xuống đi, sắp xếp ở phòng khách.”
Nghe thấy “sắp xếp ở phòng khách”, Hoa Hướng Vãn biết chuyện này coi như đã ổn, nàng thở phào một hơi, đứng dậy, lịch sự chào tạm biệt: “Tạ Đạo quân, cáo từ.”
Nói xong thì nàng đi ra khỏi cửa lớn, Giang Ức Nhiên đã đứng đợi ở một bên, Thẩm Tu Văn đứng ở một bên, nhìn thấy Hoa Hướng Vãn đi đến thì hòa nhã mỉm cười: “Thiếu chủ ráng nghỉ ngơi nhé.”
“Đa tạ Thẩm Đạo quân nhớ đến,” Hoa Hướng Vãn mỉm cười khẽ ám chỉ, “đêm nay mơ đẹp nhé.”
Đợi Hoa Hướng Vãn rời đi, Thẩm Tu Văn đi vào sảnh chính, giơ tay bày ra kết giới cách âm, đi đến bên cạnh Tạ Vô Sương, cung kính chào hỏi: “Thượng quân.”
Tạ Vô Sương, hoặc nên nói là Tạ Trường Tịch đang thao túng thân thể Tạ Vô Sương nghe thấy, khẽ nhấp một ngụm trà, giọng nói bình tĩnh: “Tiếp tục quan sát Hợp Hoan Cung, đồng thời bảo các đệ tử ở chỗ tối chú ý, Nhị Thiếu chủ Minh Loan Cung ở Tây Cảnh cũng đã tới, chắc là sẽ còn có những Tông môn khác đang ẩn nấp ở chỗ tối.”
“Vâng.”
“Bí cảnh Linh Hư năm ngày sau sẽ xuất thế trong núi Tây Phong, không biết phương hướng cụ thể, chúng ta nghỉ ngơi một ngày, ngày mai lên đường chuẩn bị vào núi.”
“Thế Hợp Hoan Cung...”
“Còn chưa tiêu tan hiềm nghi nên để bọn họ cùng đi theo vào núi để tránh xảy ra chuyện.”
“Đã rõ. Bây giờ đệ tử đi chuẩn bị.”
Thẩm Tu Văn gật đầu, xoay người muốn đi ra ngoài nhưng vừa mới đi một bước đã nghe Tạ Trường Tịch nói: “Đợi đã.”
Nói xong, Tạ Trường Tịch đứng dậy đi đến sau lưng hắn, giơ tay khẽ lơ lửng quét sau gáy Thẩm Tu Văn, một cái pháp ấn bay ra từ sau gáy, rơi xuống đầu ngón tay y.
Thẩm Tu Văn cảm giác có chuyện khác lạ nên quay đầu nhìn thử, ánh mắt rơi xuống dấu vết phù chú hiện ra màu đỏ trên đầu ngón tay Tạ Trường Tịch, vẻ mặt khó đoán được là ngạc nhiên hay nghi ngờ.
“Đây là...”
“Ấn Nhập Mộng.”
Tạ Trường Tịch mở lời, giải thích với Thẩm Tu Văn: “Mượn sự trợ giúp của ấn ký phù văn này sẽ có thể đi vào giấc mơ của ngươi. Thường dùng để làm phiền tâm trí của người khác, nếu tâm tính không ổn định thì sẽ dễ bị người hạ chú dẫn dắt điều khiển.”
Thẩm Tu Văn tái mặt, có vài phần tự trách: “Là do đệ tử không đủ cẩn thận.”
“Nàng có tu vi Hóa Thần,” Tạ Trường Tịch không hề quở trách, khuyên giải Thẩm Tu Văn, “Nếu ta không ở đây thì các người sẽ không phát hiện được.”
Thẩm Tu Văn không nói chuyện, trên mặt vẫn là vẻ áy náy.
Tạ Trường Tịch quay mặt về phía hắn, dường như đang nhìn hắn qua dải lụa trắng, chuyển đề tài nói chuyện: “Khi nãy nàng đã nói những gì?”
“Trước tiên Thiếu chủ dò hỏi một chút về chuyện người sắp hỏi, hy vọng đệ tử có thể giúp Thiếu chủ, sau đó lại nói một số...” Nhớ đến cảnh tượng đó, cho dù đã biết Hoa Hướng Vãn có mưu đồ gây rối nhưng Thẩm Tu Văn vẫn có chút mềm lòng: “lời đệ tử không rõ cho lắm.”
“Lời gì?”
“Hoa Thiếu chủ nói, nàng có một người ngưỡng mộ trong lòng ở Thiên Kiếm Tông,” Vẻ mặt Thẩm Tu Văn lúng túng, “bảo đệ tử đoán thử xem là ai.”
Động tác Tạ Trường Tịch chợt dừng lại, cả buổi cũng không trả lời.
Thẩm Tu Văn im lặng chờ đợi một lúc, cẩn thận dè dặt: “Thượng quân?”
“Ừm,” Cuối cùng Tạ Trường Tịch cũng hoàn hồn lại, thờ ơ nói, “không cần để ý đến. Nhưng ấn Nhập Mộng mà nàng đưa cho ngươi, tốt nhất vẫn nên xem thử rốt cuộc nàng muốn làm gì,” Tạ Trường Tịch giơ tay ra đưa lại cho hắn, “cầm về đi.”
“Thượng quân,” Tạ Trường Tịch nhìn phù chú mà Tạ Trường Tịch đưa qua, khuôn mặt lúng túng, “Tu vi Hoa Thiếu chủ uyên thâm, tâm tính đệ tử không vững, đệ tử sợ là trong mơ sẽ...”
“Ta đã biết.”
Không đợi Thẩm Tu Văn nói xong thì Tạ Trường Tịch đã rõ những băn khoăn của hắn: “Lui xuống đi, sắp xếp lộ trình ổn thỏa, ráng nghỉ ngơi.”
Thấy Tạ Trường Tịch không ép buộc hắn đi vào trong mơ gặp Hoa Hướng Vãn, Thẩm Tu Văn thở phào một hơi, vội vàng hành lễ: “Đệ tử xin cáo lui trước.”
Đợi Thẩm Tu Văn rời đi, Tạ Trường Tịch cúi đầu nhìn phù chú trên đầu ngón tay, trong đầu vang lên câu “Hoa Thiếu chủ nói, nàng có một người ngưỡng mộ trong lòng ở Thiên Kiếm Tông, bảo đệ tử đoán thử xem là ai” mà Thẩm Tu Văn nói đó.
Chàng nhìn chằm chằm phù chú một lúc lâu, giơ tay dán pháp ấn lên cánh tay chính mình.
Thay đổi ngoại hình của thần hồn một chút cũng không phải là chuyện gì khó, Thẩm Tu Văn không dám gặp nàng trong mơ thì chàng đi xem thử xem rốt cuộc nàng tìm Thẩm Tu Văn là có mục đích gì.
Chỉ là, cũng là lời nói như thế, cũng là thủ đoạn đi vào trong mơ như thế...
Trên đời này, thật sự có sự trùng hợp vậy hay sao?
Trong lòng chàng hiện lên sự nghi ngờ, lập tức lại nghĩ, nàng nói những lời như thế với chính mình khi nào nhỉ?
Thời gian hai người ở cùng nhau quá ngắn, chỉ có ba năm.
Nhưng thời gian nàng rời đi lại quá dài, ròng rã hai trăm năm.
Hai trăm năm này không ngừng có ký ức mới muốn chiếm giữ vị trí của nàng, mỗi lần chàng cảm nhận ký ức hơi phai đi thì sẽ cảm thấy hoảng hốt.
Chàng giơ tay ra, trong tay lại xuất hiện một con “Huyễn Mộng Điệp”.
Khi nào nàng nói câu này nhỉ?
Chàng giơ tay ra, chạm lên con Huyễn Mộng Điệp, trước mắt dần trở nên tối tăm, xung quanh xuất hiện tiếng vui đùa của trẻ con, tiếng gió thổi cánh đồng lúa mì và lời nói véo von mang theo ý trêu đùa của thiếu nữ: “Tạ Trường Tịch, gần đây ta đã thích một người.”
Trước mắt dần trở nên sáng bừng, chàng nhìn thấy thiếu niên phía trước đang cõng thiếu nữ đi trên bờ ruộng ngang dọc, hai tay thiếu nữ ôm cổ chàng trai, dán vào bên tai chàng trai: “Huynh đoán xem là ai?”
Chàng thiếu niên không nói chuyện, đôi mắt khẽ rủ xuống, đang cõng thiếu nữ mà cứ như không nghe thấy vậy, bình tĩnh đi về phía trước.
Cô nương đó mỉm cười, nghiêng mặt nhìn chàng trai: “Huynh nghĩ thử xem nha, trong những người như Trương công tử, Vương công tử, Triệu Đạo quân mà gần đây từng gặp, à, còn có người bạn Thẩm Dật Trần của ta nữa...”
Còn chưa nói xong thì chàng thiếu niên bỗng buông tay, đặt người trên mặt đất.
Cô nương đó sững sờ, chàng thiếu niên đi sang một bên, lấy mấy nhánh cây và mấy sợi dây mây, nhanh chóng đan thành một chiếc ghế.
Chàng thiếu niên không chút cảm xúc đi trở về, vác chiếc ghế ngồi xổm xuống, bình tĩnh nói: “Lên đi.”
“Sao lại...” Cô nương đó hơi khó hiểu, “Sao bỗng nhiên muốn làm một cái ghế...”
“Nam nữ khác biệt,” Thiếu niên nói chuyện đâu ra đấy, “khi nãy không tìm được vật liệu phù hợp nên tại hạ đã xúc phạm.”
“Thế huynh sờ cũng đã sờ rồi,” Nữ tử kiên trì, “còn để ý là đã sờ bao lâu sao? Hơn nữa, ta không để ý nha.”
Lời này khá phóng khoáng nhưng chàng thiếu niên lại không hề thay đổi sắc mặt, vẫn luôn giữ tư thế ban đầu im lặng đợi nàng.
Hai bên kiên trì khá lâu, cuối cùng cô nương đó cứng đầu không lại chàng thiếu niên nên bất đắc dĩ ngồi lên chiếc ghế.
Thiếu niên cõng nàng lên nhưng sắc mặt lại càng khó coi hơn.
Cô nương đó ngồi trên ghế, lưng đối lưng với chàng nên không thấy được vẻ mặt của chàng, chỉ có thể khẽ than một tiếng: “Tạ Đạo quân, huynh thật sự không hiểu tình cảm.”
Thiếu niên không nói chuyện, cúi đầu đi về phía trước.
“Khi nãy ta nói ta có người ngưỡng mộ trong lòng thì huynh nên hỏi ta người đó là ai nha, đợi sau khi huynh hỏi thì ta mới có thể trả lời người đó là huynh chứ.”
Thiếu nữ nói chuyện, dường như rất bất đắc dĩ, quay đầu nhìn chàng trai: “Huynh không thèm trả lời ta thì sao ta có thể nói mấy lời này ra được đây chứ?”
“À.”
Nói cả buổi trời, cuối cùng chàng thiếu niên cũng mở lời nói một chữ không mặn không nhạt, không nghe ra được rốt cuộc có ý gì.
Cô nương bị chàng làm tức đến mức nghẹn lời, suy nghĩ cả buổi trời mới hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, rầu rĩ lên tiếng: “Đồ hũ nút, Đạo sĩ thối, huynh một mình lẻ loi đến cuối đời đi nha!”
Thiếu niên nghe nàng mắng cũng không bác bỏ, cõng nàng đi về phía trước.
Trên con đường quê nho nhỏ, cơn gió thổi qua cánh đồng lúa mì xung quanh, ngay cả ánh nắng chiều cũng cảm thấy cực kỳ dịu dàng.
Tạ Trường Tịch im lặng nhìn hai người đó đi thật xa, nhìn rất lâu.
Đợi đến khi ảo cảnh tan vỡ, Tạ Trường Tịch mở mắt ra thì thấy Huyễn Mộng Điệp đã rơi trên mặt bàn, không còn chút dấu vết nào của sự sống.
Cơn gió thổi vào từ bên ngoài cửa sổ, Huyễn Mộng Điệp tan thành tro, bay đi theo gió.
Tạ Trường Tịch quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lúc này mới phát hiện đã vào đêm, các đèn lồng trên hành lang bên ngoài cửa sổ đều đã tắt hết, cũng đã đến thời gian đi ngủ.
Chàng nghĩ nghĩ, đứng dậy đi đến bên giường, đặt thanh kiếm ở bên cạnh, nằm lên giường.
Nên đi vào trong mơ rồi.
*** ***
Lúc ấn Nhập Mộng truyền đến tin tức đối phương đã ngủ thì Hoa Hướng Vãn xúc động đến mức sắp khóc luôn.
Hai ngày nay không phải gấp rút lên đường thì là đánh nhau, một “người bình thường” không có Kim Đan như nàng sớm đã muốn ngủ. Nhưng mấy người khác không cho, sợ ban ngày nàng ngủ quá nhiều thì ban đêm sẽ không ngủ được, bỏ lỡ cảnh trong mơ của đối phương.
Thời gian hiện giờ của bọn họ không nhiều, trải qua một ngày sẽ ít đi một ngày nên cho dù là một buổi tối thôi cũng không thể bỏ lỡ.
Cho nên mọi người đi ngủ hết nhưng vẫn để cho nàng tự mình chịu khổ.
Ai ngờ đối phương lại là một con cú mèo dồi dào sức lực, mãi đến tận bây giờ, đèn trên hành lang đã tắt hết thì hắn mới chịu ngủ.
Thời gian không chờ đợi ai, nàng nhanh chóng đổi một bộ áo lót mỏng màu trắng, quay về giường, buông màn giường xuống, đốt chút hương an thần, nằm xuống nhắm mắt lại.
Chuyện đi vào giấc mơ quyến rũ người khác này, nàng chỉ từng làm một lần, chính là làm với Tạ Trường Tịch.
Có câu gọi là ngày suy nghĩ gì thì đêm nằm mơ đó nhưng những gì ban đêm mơ thấy thì ban ngày cũng khó tránh khỏi sẽ suy nghĩ đến.
Cho nên tặng trước một vài trải nghiệm về giấc mộng xuân cho người mà bọn họ nhìn trúng cũng coi như là cách làm thường thấy của Hợp Hoan Cung, trước giờ Hoa Hướng Vãn xem thường con đường này nhưng lúc đó bị Tạ Trường Tịch ép đến bước đường cùng nên vẫn sử dụng nước cờ này.
Kết quả nàng cố gắng cả buổi trời, ngay cả ở trong mơ thì Tạ Trường Tịch vẫn sừng sững không dao động giống hệt như Liễu Hạ Huệ vậy, cuối cùng thậm chí còn khoác lại quần áo cho nàng, nghiêm túc nhắc nhở: “Trời sáng rồi, quay về đi, lần sau đừng vào giấc mơ của ta nữa, để tránh lỡ tay làm cô nương bị thương.”
Lúc đó nàng tức đến mức nghẹn cả ngụm máu trong lồng nguc.
Thế này sao có thể là người tu Kiếm chứ? Thế này phải là Phật sống đã cắt đứt mọi tình cảm.
Nếu không phải do sau này trong lúc nguy hiểm sống chết nên hai người từng Song Tu, nàng được trải nghiệm một lần thì đến tận giờ nàng cũng phải nghi ngờ, con đường tu luyện của Tạ Trường Tịch có phải là “muốn luyện công pháp này thì buộc phải tự thiến mình, nếu không thì sẽ không thể thành công” hay không.
Cú sốc lần đó quá lớn, lớn đến nỗi mà đã nhiều năm như thế nàng chưa từng dùng lại cách ấy.
Nếu không phải chỉ có thời gian sáu ngày thì nàng sẽ làm như này đâu.
Hiện giờ bỗng muốn sử dụng thì nàng vẫn có chút không biết làm sao, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng dứt khoát chọn làm lại một lần nữa vậy.
Những thứ mà sư tỷ dạy thì không thể cứ mãi không sử dụng đến được.
Nhớ đến sư tỷ, Hoa Hướng Vãn không nhịn được nở một nụ cười miễn cưỡng.
Trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh năm đó Hồ Miên khoác áo lông hồ ly và váy đỏ, dạy cho nàng làm thế nào đan kết ra cảnh trong mơ, làm thế nào quyến rũ Tạ Trường Tịch.
Nàng ngập ngừng hỏi tỷ ấy: “Như thế có phải là không được tốt cho lắm hay không vậy? Có coi là lừa gạt người không?”
Hồ Miên khẽ mỉm cười, trở mình nhảy từ trên cây xuống, giơ lên ngón trỏ với móng tay đang sơn màu sắc diễm lệ, nhẹ nhàng đặt lên môi Hoa Hướng Vãn.
“Sư muội ngốc,” Hồ Miên dịu dàng nói: “Lòng người mà có thể lừa gạt được thì đều không gọi là lừa gạt.”
Cũng giống như Tạ Trường Tịch năm đó vậy, không thích nàng, nàng không có được, càng không lừa gạt được.
May mà cũng chỉ có một người tên Tạ Trường Tịch thôi.
Năm đó nàng thất bại trên người chàng, nàng không tin là cả Thiên Kiếm Tông này thì người nào cũng là Tạ Trường Tịch hết.
*** ***
Bình luận facebook