-
Chương 74
Edit: Trúc
Sau khi Hiên Hoa ra ngoài thì nhốt mình ở trong phòng rất nhiều ngày. Đông Tử tới xem hắn, rất lo lắng nói: “Tiền bối, ngài làm sao vậy?”
Hiên Hoa không nói chuyện, hắn nhìn tất cả người Thiên Kiếm Tông đều cảm thấy phiền.
Một tháng sau, Ngưng Hoa tới gặp hắn, nàng ta đưa một cái tay nải cho hắn, ôn hòa nói: “Hiên Hoa, ngươi nên khởi hành rồi.”
Hắn ngồi ở trên đệm hương bồ, chậm rãi ngẩng đầu nhìn nàng ta.
Ánh sáng dừng ở trên người nàng ta, nàng ta tươi cười ôn hòa thong dong, trước sau như một.
Hiên Hoa run rẩy nhận lấy cái tay nải kia, cúi đầu, run rẩy nói: “Ngươi có biết... Ta thích ngươi không?”
“Ta biết.” Ngưng Hoa mỉm cười, xoa đầu hắn, dịu đàng nói: “Nhưng mà Hiên Hoa à, không phải mỗi một phần tình cảm đều sẽ được đáp lại.”
Hắn không nói chuyện, cắn chặt môi dưới, run rẩy đứng lên, nắm lấy tay nải lảo đảo đi ra ngoài.
Lúc xuống núi, nàng ta đứng ở trên ngọn núi nhìn hắn, áo đạo màu xanh, giống 400 năm trước đưa hắn rời đi.
Lúc này, hắn không còn tâm cảnh thong dong như khi ấy nữa. Hắn ép bản thân không được quay đầu lại.
Tần Phượng nhảy nhót dừng ở bên cạnh hắn, vui sướng nói: “Chậc, ngươi bị người ta vứt bỏ rồi!”
“Câm miệng!” Hiên Hoa không quay đầu lại, nước mắt rơi xuống. Tần Phượng ngẩn người, theo sau nói: “Ngươi khóc à? Vì một con kiến, có cái gì mà khóc?”
“Ngươi câm miệng!” Hiên Hoa giống như một thiếu niên, dùng tay áo quẹt nước mắt, bước nhanh đi về phía trước.
Tần Phượng hồn nhiên không thèm để ý, nhảy nhót đi theo.
Sau khi rời khỏi Thiên Kiếm Tông, bọn họ lang thang không có mục đích. Thân là Long tộc, tu vi của Hiên Hoa tiến giai cực chậm, nhưng mà tu vi cùng chiến lực của hắn lại không có liên quan gì. Tựa như Tần Phượng thoạt nhìn cũng chỉ là tu sĩ Kim Đan kỳ, nhưng gần như lại không có tu sĩ nào có thể thực sự làm gì nàng.
Tần Phượng là Phượng Hoàng hoàn chỉnh bảo lưu truyền thừa, nàng nhớ rõ tất cả ở Thượng giới, ríu rít nói với hắn.
“Chúng ta trời sinh là Thần tộc, khác một trời một vực với những con kiến này. Nhưng vì năng lực quá mạnh, cho nên chúng ta cũng phải ở trần thế mài giũa đạo tâm, chờ ngày sau phi thăng, bọn họ cũng chỉ vào hàng Kim Tiên, chúng ta lại có thể trực tiếp thành Thần.”
“Biết thành Thần là có ý gì không? Là không ai có thể thắng chúng ta, chúng ta phất tay là có thể sáng tạo ra một thế giới, hủy diệt một thế giới.”
“Cho nên, Hiên Hoa à,” Tần Phượng vỗ vai hắn, nghiêm túc nói: “Mặc sức tưởng tượng tương lai ngày sau xưng bá 3000 giới, mấy con kiến mọn này, tính cái gì!”
Hiên Hoa giống như nghe nàng nói bậy bạ, chà xát kiếm của mình.
Kiếm này là Ngưng Hoa đưa cho hắn, một thanh kiếm rất đơn giản, chuôi kiếm màu đen, thân kiếm màu sáng bạc, không có bất kỳ hoa lệ gì.
Nàng ta nói đây là thanh kiếm đầu tiên nàng ta đúc, cho nên hắn vẫn luôn cực kỳ trân quý, luôn vuốt ve lại vuốt ve.
Tần Phượng mỗi ngày đều là dáng vẻ khí phách hăng hái, có đôi khi Hiên Hoa không khỏi cảm thấy buồn cười, nghe nàng son sắt nói phải gả cho hắn, hắn không khỏi hỏi: “Vì sao ngươi muốn gả cho ta?”
“Bởi vì ngươi là rồng, ta là phượng, chúng ta phải cùng nhau xưng bá 3000 giới!”
“Nếu ta không phải rồng thì sao?”
“Sao ngươi lại không phải là rồng?” Tần Phượng hoàn toàn không hiểu hắn đang hỏi cái gì. Hiên Hoa không khỏi nói: “Ngươi còn nhỏ, còn chưa hiểu gì cả.”
Hiên Hoa cùng Tần Phượng cãi nhau ầm ĩ hai trăm năm, Thiên Kiếm Tông cuối cùng cũng thành một môn phái Kiếm tu có chút danh vọng. Lúc ấy Đạo tu Yêu tu thịnh hành, Kiếm tu không được coi là tu sĩ làm người ta để mắt, Ngưng Hoa làm một vị tu sĩ Hợp Thể kỳ duy nhất của Thiên Kiếm Tông, cũng là Kiếm tu duy nhất được những người tu đạo khen ngợi.
Một năm nọ, Hiên Hoa xa xa đi ngang qua Thiên Kiếm Tông, vừa vặn thấy Ngưng Hoa từ phía trên ngự kiếm đi qua. Nhiều năm không thấy, mặt mày nàng ta càng thêm lạnh băng, ngay cả tươi cười cũng chậm rãi mất đi, trở thành đại năng Hợp Thể kỳ trong truyền thuyết kia, làm người ta nhìn thôi đã thấy sợ.
Hắn cảm thấy dường như hắn không còn biết nàng ta nữa, ban đêm cùng ngày, hắn ở tửu quán uống rượu.
Tần Phượng cùng hắn uống, hai người bọn họ uống đến trời đất tối tăm, trong mông lung hắn nhớ tới thời niên thiếu.
Năm mười ba tuổi ấy, hắn đánh nhau cùng người khác. Đối phương là con của một tu sĩ Kim Đan kỳ, cực ký kiêu căng. Hắn cùng đối phương lăn trên mặt đất, đánh đến không phân. Sau đó lại thấy phụ thân của đối phương, tu sĩ Kim Đan kỳ kia mang hắn về động phủ, dùng một dây mây treo hắn lên cao, để đứa nhỏ của ông ta cầm roi da dính nước muối, từng roi đánh hắn.
Hắn bị đối phương đánh đến gần như sắp ngất đi, cũng chính là khi đó, hắn thấy Ngưng Hoa tới.
Trong nháy mắt nhìn thấy hắn, bình thản thong dong trên mặt nàng ta cuối cùng cũng mất đi.
Sau đó nàng ta rút kiếm.
Khi đó nàng ta cũng chỉ là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, lại liền vì một đứa nhỏ, mà rút kiếm với tu sĩ Kim Đan kỳ. Trận chiến ấy đánh đến trời đất tối tăm, sau khi nàng ta tự tay chém chết đôi phụ tử kia thì lảo đảo đi đến trước mặt hắn ôm hắn vào lòng.
Trên người nàng ta đầy mùi máu tươi, trong lòng hắn lại thật an bình.
Nàng ta nói: “Xin lỗi, ta tới muộn.”
Hắn lắc lắc đầu, khàn khàn giọng nói: “Không có, không tới chậm.”
Ngươi đã đến là đủ rồi. Tuy rằng đã muộn rất nhiều, nhưng ta sẽ vẫn luôn chờ ngươi đến.
Sau đó hắn lại mơ thấy năm hắn hai mươi tuổi ấy, nàng ta dẫn hắn đi tửu quán ở nhân gian, dạy hắn uống rượu. Đó là một đêm đông có tuyết, hắn uống xong sau đó quỳ trên mặt đất khóc tu tu, nàng ta ở bên cạnh khoanh tay, nhìn hắn cười ha ha.
Ngày đó nàng ta mặc váy lụa mỏng xanh, dùng dây cột tóc màu xanh lá buộc hết tóc ra sau, đôi mắt ở trong bóng đêm to tròn như vì sao. Hắn nôn xong rồi, ngẩng đầu lên, thấy chiếc cằm xinh đẹp của nàng ta hơi hơi giơ lên, vươn tay ra, khẽ thở dài một tiếng: “Tuyết rơi.”
Lúc nàng ta nói chuyện còn phun ra khói trắng ở trong không khí. Bông tuyết bay lả tả, rất nhanh đã rơi cả nhân gian. Bọn họ đạp tuyết đêm, chậm rãi đi về trên núi. Bông tuyết rơi đầy tóc bọn họ, nàng ta duỗi tay phủi đi cho hắn.
“Hiên Hoa,” Nàng ta cười khẽ nói: “Ngươi trưởng thành rồi, cũng không thể tùy tiện cùng nữ hài tử đi trong tuyết.”
“Vì sao?”
“Sợ nhất tình thâm không biết chỗ, núi xanh không lão tuyết trắng đầu.”
Nàng ta vê một nhánh cây, hóa thành một cây dù trúc.
Ngày đó có lẽ nàng ta hơi say, ôn hòa nói: “Không phải mỗi người, đều có thể bạch đầu giai lão.”
Hiên Hoa ngơ ngác nhìn nàng ta, nàng ta đưa dù vào trong tay hắn, đôi tay chắp lại ở trong tay áo, xoay người rời đi. Guốc gỗ đạp trên tuyết, phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, giống như đạp lên lòng hắn.
Khi đó hắn không hiểu, bây giờ hắn đã hiểu rồi. Trong nháy mắt khi nàng ta đưa dù cho hắn, phần tình cảm này, cũng đã bị nàng ta lặng yên từ chối.
Đêm hôm đó Tần Phượng cũng say, vẫn luôn kéo hắn nói chuyện, trừ những thần thần đạo đạo xưng bá tam giới ra, Tần Phượng còn nói chút đánh giá tình cảm với hắn.
“Ngưng Hoa đạo tâm rất chắc, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, cẩn thận đến khi bị nàng ta bán cũng không biết.”
“Nàng ta chắc chắn có thích ngươi. Chỉ là đối với nàng ta mà nói, nàng ta quá rõ bản thân mình muốn cái gì. Ta nói ngươi đừng nghĩ đến nàng ta nữa, ngươi nhìn một cái ta xem, không phải ta cũng khá tốt à?”
“Ngươi vẫn nói ta không thích ngươi... Ta là vì thiên mệnh.”
“Nhưng...” Tần Phượng đã rất say rồi, đột nhiên đập cái ly, giận dữ nói: “Ngươi xem bà đây là người nhận mệnh sao?!”
“Ta là thật sự... Thật sự có chút thích ngươi.”
“Đừng nhớ Ngưng Hoa nữa,” Tần Phượng đỏ mắt: “Ngươi nhìn ta đi.”
“Hệ thống,” Nhìn khuôn mặt giống Tần Tử Thực đang khóc đến sưng mắt kia, Tô Thanh Y bị trùng kích cũng không phải tầm thường, che đôi mắt lại nói: “Ta cảm thấy thật đau tim mà! Cảm giác Tử Thực nhà ta khóc làm sao bây giờ?”
Hệ thống: “Ngươi tưởng tượng một chút, ngươi sẽ đi an ủi mẹ chồng à?”
Sợ là quan hệ mẹ chồng nàng dâu không đủ thân cận đấy?
Vừa nghe đến hệ thống nói, Tô Thanh Y lập tức mất sạch cảm giác với Tần Phượng, tiếp tục thành thành thật thật làm quần chúng ăn dưa.
Hai người điên điên khùng khùng say một đêm, chờ sau khi tỉnh lại, không hẹn mà cùng nhau không nói gì cả.
Qua chút thời gian, hai người ở khách điếm, đột nhiên nghe được chuyện Yêu tu tấn công Thiên Kiếm Tông.
Chuyện này truyền khắp toàn bộ Tu Chân giới, khi đó tu vi của Yêu tu vẫn cao hơn so với Nhân tu, chủ yếu là bởi vì trong Yêu tu có vài vị tu sĩ có thể so với Đại Thừa kỳ, mà nhân loại bên này cảnh giới cao nhất, cũng chỉ là Hợp Thể kỳ.
Lần này dường như là vì một nữ đệ tử của Thiên Kiếm Tông bị Yêu tu làm nhục đến chết, môn hạ đệ tử giận dữ mai phục giết chết vị Yêu tu kia. Vì thế một vị Yêu tu Đại Thừa kỳ lập tức mang theo Yêu tu mênh mông cuồn cuộn mà đến, tuyên bố muốn tàn sát sạch sẽ Thiên Kiếm Tông.
Tất cả tu sĩ đều lắc đầu thở dài, cảm thấy đáng tiếc cho Thiên Kiếm Tông.
Khi nghe thấy tin tức này, đầu Hiên Hoa ong một cái, theo bản năng lập tức muốn về Thiên Kiếm Tông, lại bị Tần Phượng giữ chặt.
“Lúc nàng ta không cần ngươi thì đuổi đi, bây giờ cũng chưa mở miệng, ngươi lại lạch bạch trở về, ngươi là đồ ngu à?”
Hiên Hoa không nói chuyện, mím môi, Tần Phượng cười nhạo một tiếng: “Ta và ngươi đánh cuộc, dám không.”
“Đánh cuộc cái gì?” Hiên Hoa có chút mờ mịt, Tần Phượng nâng một ngón tay lên: “Ta và ngươi đánh cuộc một buổi tối, ngay trong đêm nay, Ngưng Hoa chắc chắn tới tìm ngươi, hơn nữa ngươi muốn cái gì, nàng ta đều đồng ý với ngươi, ngươi tin không?”
“Vì sao ta phải đánh cuộc với ngươi?” Hiên Hoa cứng đờ mở miệng, Tần Phượng đập một cái lên bàn, giận dữ nói: “Bà đây là muốn ngươi hiểu rõ, ngươi ở trong lòng nàng ta là cái quái gì! Ngươi cùng nàng ta căn bản không phải một tộc, nàng ta không coi ngươi như con người, ngươi cũng đừng lúc nào cũng nhớ nhưng nàng ta nữa. Ngươi ở trong lòng nàng ta còn kém Thiên Kiếm Tông rớt một cái lông!”
“Đừng nói nữa.” Hiên Hoa có chút bực bội. Tần Phượng hừ lạnh: “Không tin thì nhìn đi.”
Có Tần Phượng chặn lại, Hiên Hoa cùng ngày vẫn nghỉ ngơi ở khách điếm. Buổi tối hôm đó hắn không ngủ, chỉ nghĩ đến Thiên Kiếm Tông. Chờ đến nửa đêm, đột nhiên hắn cảm thấy có người đứng ở trong phòng.
Hắn mở choàng mắt, rút kiếm đâm sang. Kiếm phá vỡ bóng đêm, ngừng ở trước mặt đối phương, chỉ vào chóp mũi đối phương, đối phương ở trong bóng tối lẳng lặng nhìn chăm chú vào hắn, một đôi mắt như băng tuyết Côn Luân.
Một khắc kia, Hiên Hoa thật sự muốn giết nàng ta.
Nhưng mà khi nàng ta mở miệng, hắn lại mềm xuống, nghe nàng ta nói: “Hiên Hoa.”
“Ngươi tới làm gì?” Hắn cứng đờ mở miệng, vừa chờ mong đáp án của nàng ta, lại sợ hãi đáp án của nàng ta.
“Ta tới cầu xin ngươi.” Nàng nói rất bình tĩnh: “Cầu xin ngươi cứu Thiên Kiếm Tông.”
“Ngươi đã là tu vi Hóa Thần kỳ đều làm không được,” Hiên Hoa không khỏi cười trào phúng: “Ta thì có thể làm cái gì?”
Ngưng Hoa không nói chuyện, sau một lúc, nàng ta chậm rãi nói: “Ngươi là rồng.”
Hiên Hoa đột nhiên quay đầu lại, gắt gao nhìn thẳng nàng ta.
Tần Phượng sớm đã nói rõ cho hắn, tính nguy hiểm khi làm rồng và phượng ở Tu Chân giới này. Bọn họ là Thần tộc, da xương máu thịt của bọn họ đều là bảo bối trong mắt đám tu sĩ. Rồng phượng sở dĩ sinh hạ tới khi làm con non thì hóa thành hình người, chính là sợ bị con người phát hiện.
Nhưng mà giờ phút này, nàng ta lại bình tĩnh nói, ngươi là rồng.
Là rồng thì có thể hóa thành hình rồng, có thể làm linh sủng, có thể để cho tu sĩ sử dụng.
Một tu sĩ Hóa Thần kỳ có được rồng làm linh sủng, đối phó với một tu sĩ Đại Thừa kỳ, đó là chuyện dễ dàng.
Cho nên nàng ta nói ra hắn là rồng, hắn lập tức hiểu ý của nàng ta.
Không khí quanh người lập tức trở nên lạnh lẽo, nàng ta rõ ràng cảm giác được hắn phẫn nộ, nhưng mà đôi mắt nàng ta lại vững vàng lạnh nhạt, không chút sợ hãi.
“Thiên Kiếm Tông là tông môn một tay ta sáng lập, làm một tu sĩ, nổi danh, khai tông lập phái, phi thăng đại đạo, là mộng tưởng cao nhất của bọn ta.”
“Ta thành lập tông môn này là muốn cho nó phồn vinh hưng thịnh. Bọn họ làm môn hạ của ta, ta đã hứa cho bọn họ một tương lai.”
“Bọn họ?” Hiên Hoa trào phúng cười hỏi: “Vậy ta thì sao?”
“Ngươi hứa cho bọn họ một tương lai, ta cũng là ngươi nuôi lớn, vì sao ngươi không thể hứa cho ta một tương lai?”
“Ta ở trong lòng ngươi,” Hắn giơ tay chỉ vào ngực nàng ta, khàn khàn hỏi: “Là con người ư?”
Sắc mặt Ngưng Hoa không đổi, Hiên Hoa đỏ mắt, lẳng lặng nhìn nàng ta: “Ngươi nói thật cho ta, trong lòng ngươi có coi ta là con người không?”
Nhưng mà đáp án này không cần Ngưng Hoa mở miệng, Hiên Hoa đã hiểu rõ.
Nếu nàng ta xem hắn như một con người thì sẽ không đưa ra điều kiện để hắn làm linh sủng.
Ở trong lòng nàng ta, trước sau gì hắn vẫn là thú, chỉ là một con thú.
Ngưng Hoa trầm mặc hồi lâu, rất lâu rất lâu, cuối cùng nàng ta nói: “Ta đã từng thích ngươi.”
Hiên Hoa đột nhiên sửng sốt, nhìn người trước mặt nâng tay lên, từng chút từng chút cởi bỏ quần áo, sắc mặt bình tĩnh.
“Hoặc là, hiện tại cũng thích ngươi.”
Hiên Hoa ngơ ngác nhìn nàng ta, thẳng đến trên người nàng ta không còn gì, ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn chăm chú vào hắn: “Nhưng mà ta có đại đạo, có trường sinh. Ta biết ta muốn cái gì. Hiên Hoa, ngươi muốn cái gì ta cho ngươi, như vậy đồ ta muốn, ta cũng hy vọng, ngươi có thể cho ta.”
Hiên Hoa không nói chuyện, hơi thở của hắn có phần nặng nề.
Trong nháy mắt kia, tất cả đều biến mất, trong mắt hắn chỉ có người trước mặt này.
Nàng ta nâng tay lên, bàn tay lạnh băng xoa khuôn mặt hắn, giống như nữ yêu, hờ hững mở miệng: “Đồng ý với ta.”
“Ngươi... Thích ta.” Hiên Hoa dùng chút lý trí cuối cùng, nhìn về khuôn mặt nàng ta. Sắc mặt nữ tử bình thản, gật gật đầu: “Đúng vậy, ta thích ngươi.”
“Được...” Hiên Hoa quay mặt đi, ngồi xổm xuống, nhặt quần áo lên từng cái từng cái mặc vào cho nàng ta.
“Ta chưa bao giờ muốn ngươi trả giá cái gì. Ngươi thích ta, cho dù chỉ là một chút thích, vậy là đủ rồi.”
Ngưng Hoa không nói gì, nàng ta kinh ngạc nhìn hắn. Hiên Hoa không nhịn được cười.
“Ngưng Hoa,” Hắn khàn khàn nói: “Chờ ngày sau ngươi phi thăng đến trường sinh, ngươi còn muốn làm cái gì đây?”
Ngưng Hoa không nói chuyện, nàng ta nhíu mày: “Ta... Cũng không biết.”
“Ta nói cho ngươi,” Hắn dịu đàng nói: “Ngươi sẽ hối hận.”
“Nếu ta hối hận,” Ngưng Hoa cười khẽ: “Vậy đến lúc đó, ta lại có lựa chọn hối hận. Hiện giờ ta chỉ biết, ta muốn cái gì, ta phải đạt được cái đó.”
“Được... Được.” Hiên Hoa cười khẽ, giang hai tay nói: “Tới đi, ngươi muốn ta làm linh sủng của ngươi, vậy thì tới đi.”
“Ngưng Hoa,” Hiên Hoa mỉm cười mở miệng: “Từ trước tới nay ta cũng chưa từng từ chối ngươi. Thật ra tối nay ngươi không tới, ta cũng sẽ đi tìm ngươi. Chỉ là ngươi đã đến rồi.”
Ngưng Hoa kinh ngạc, một lát sau, nàng ta nhanh chóng thu lại biểu rình, cúi mặt xuống, nhanh chóng vẽ một cái ngự thú phù.
Phù triện mang theo máu của Ngưng Hoa đi vào thân thể Hiên Hoa, mang theo dấu vết của nàng ta. Cả người Hiên Hoa đều sôi trào, lần đầu tiên hắn biết rõ ràng như vậy.
Hắn và con người không giống nhau.
Hắn là một con rồng, là thần, là thú, chưa bao giờ là người trong mắt Ngưng Hoa.
Hắn thống khổ tru lên, phát ra từng tiếng rồng ngâm, Tần Phượng trong lúc ngủ mơ bừng tỉnh, đột nhiên vọt tới phòng Hiên Hoa, thấy cảnh Hiên Hoa quỳ gối trước mặt Ngưng Hoa, cùng khế ước linh sủng chuyển động trên cổ hắn, không khỏi phát ra một tiếng phượng hót sắc nhọn, đột nhiên đánh về phía Ngưng Hoa!
Ngưng Hoa mắt lạnh quét về phía Tần Phượng, dùng kiếm chặn công kích của nàng, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi còn muốn đánh, ta để cho hắn đánh với ngươi.”
Tần Phượng đột nhiên dừng động tác, Hiên Hoa chậm rãi ngẩng đầu lên, mắt lạnh nhìn nàng: “Đi ra ngoài.”
Tần Phượng ngơ ngác nhìn Hiên Hoa, đã lâu sau, nàng hét lên: “Ngươi điên rồi! Ngươi là sỉ nhục! Ngươi thân là thần long mà lại đi làm thần thú cho đồ con kiến này, bậc cha chú của ngươi thật là hổ thẹn vì ngươi!”
“Cút đi.” Hiên Hoa mở miệng. Tần Phượng dậm dậm chân, xông ra ngoài.
Ban đêm cùng ngày, Tần Phượng biến mất ở thế giới của Hiên Hoa. Hắn đi theo Ngưng Hoa trở về Thiên Kiếm Tông.
Có hắn phụ trợ, trận chiến đầu tiên Ngưng Hoa đã chém vị tu sĩ Đại Thừa kỳ kia. Nhất thời thanh danh vang dội, mà Hiên Hoa làm linh sủng, cũng là điều người đời đều biết.
Lúc hắn hóa thành rồng, chưa từng để cho người khác nhìn đến thân thể nhân loại của hắn, trong lòng hắn dường như cũng chậm rãi lặng yên không một tiếng động phân chia rồng và người thành hai.
Chém một vị Yêu tu Đại Thừa kỳ, làm các tu sĩ nhân loại trong nháy mắt sôi trào. Ngưng Hoa bắt đầu dẫn hắn xuất hiện ở các loại trường hợp, nghe bọn họ thảo luận làm sao đối phó Yêu tu.
Khi đó hắn l hóa thành một con rồng lớn như mãng xà quấn ở bên người nàng ta. Rất nhiều tu sĩ sẽ tò mò hỏi nàng ta: “Có thể sờ sờ nó không?”
Ngay từ đầu, Hiên Hoa cho rằng nàng ta sẽ từ chối, nhưng mà Ngưng Hoa lại cười nói: “Đương nhiên.”
Giống như hắn là một con mèo con chó, cho người ta chơi đùa.
Khi đó Yêu tu cùng Nhân tu bắt đầu chiến tranh trường kỳ, Nhân tu cơ bản ở vào thế yếu, hắn thường xuyên phải lên chiến trường, lấy sức của một người khởi động chiến trường. Chờ vết thương chồng chất đầy người trở về, hắn một mình cuộn ở phòng mình, yên lặng liếm miệng vết thương.
Không cần thuốc trị thương, càng ngày càng giống một con rồng, mà không phải một người.
Ngưng Hoa lẳng lặng nhìn, có đôi khi nàng ta sẽ bế hắn lên, duỗi tay dịu dàng mơn trớn đầu rồng của hắn, thấp giọng nói với hắn: “Rất nhanh… Rất nhanh thôi sẽ kết thúc.”
Nhưng mà trận chiến tranh này lại mất hơn trăm năm. Nguyên nhân không phải vì hắn, chỉ là bởi vì nhân loại phát hiện nguyên đan của Yêu tu sau khi trực tiếp cắn nuốt có thể tăng nhanh tu vi, vì thế từ lúc bắt đầu là Yêu tu chủ động xuất kích, tới sau đó là nhân loại chủ động bao vây tiễu trừ.
Trong trăm năm này, Tần Phượng vẫn luôn không xuất hiện, nhưng mà Hiên Hoa biết, nàng chỉ ở quanh cách đó không xa. Bởi vì rất nhiều lần, vào lúc hắn lâm nguy, hắn đều đã nhận ra nàng cứu giúp.
Trăm năm sau, Yêu tu rốt cuộc quyết định phản công, ba Yêu tu Đại Thừa kỳ mang theo ngàn vạn yêu tu hùng hổ tập kết, tất cả các môn phái vì thế mà, đán cao tầng mở một cuộc họp để giết chủ lực bên Yêu tu, Ngưng Hoa gần như là lo bạc cả tóc.
Hắn không thích thấy dáng vẻ nàng ta nhíu mày, có đôi khi hắn sẽ đến bên người nàng ta dùng đầu cọ cọ nàng ta, nàng ta quay đầu cười cười với hắn, cũng là miễn cưỡng gian nan.
Năm ấy tuyết rất lớn, hắn đi theo phía sau nàng ta, xem nàng ta váy lụa mỏng màu xanh nhạt đứng ở trong tuyết, mái tóc đen được cột chặt, sắc mặt lạnh nhạt hờ hững, không thấy chút nào dáng vẻ ôn hòa năm đó nữa.
Hắn đột nhiên phát hiện, hóa ra đã 700 năm.
Tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia, sớm đã thành đại năng Hợp Thể kỳ, chủ của một tông, năm tháng mang đi mềm mại cùng đa tình của nàng, chỉ để lại đạo tâm chưa từng dao động.
Nàng ta mang theo hắn quan sát tuyết trắng Thương Sơn, chậm rãi nói: “700 năm trước lần đầu tiên ta mang ngươi uống rượu, ngày đó tuyết thật đẹp.”
“Ngươi còn nhớ rõ?”
“Vẫn luôn nhớ rõ.” Nàng ta quay đầu khẽ cười với hắn.
“Tiểu phượng hoàng đâu? Còn giận dỗi với ngươi à?” Dường như tâm tình nàng ta rất tốt, đột nhiên nhắc tới Tần Phượng. Hiên Hoa trầm mặc không nói, Ngưng Hoa ném cho hắn một bình rượu, ôn hòa nói: “Rượu hoa đào ta tự tay cất, chôn 700 năm. Năm ấy ngươi xuống núi, ta đã chôn rồi, nghĩ rằng chờ khi nào ngươi trở lại, ta sẽ cho ngươi.”
“Không có hiểu lầm gì mà lại không nói rõ được,” Trong giọng nói của nàng ta mang theo thở dài: “Mời nàng ấy uống chén rượu, cũng tốt.”
“Vậy còn ngươi?” Hắn ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn nàng: “Giữa ta và ngươi, có phải cũng có hiểu lầm gì không?”
Ngưng Hoa quay đầu nhìn hắn, trong đôi mắt xinh đẹp là phẳng lặng.
“Không có.” Nàng ta trả lời hắn: “Ngươi và ta, chưa từng có hiểu lầm gì. Nếu không phải kết cục như ta và ngươi dự đoán, vậy tất nhiên chỉ là bởi vì một ngày nào đó, giữa ngươi và ta, có một người đột nhiên hối hận.”
“Phần tình cảm này, kết cục là chính chúng ta lựa chọn,” Nàng quay đầu đi, hờ hững nói: “Không ai có thể trách tội.”
Hiên Hoa không nói gì.
Buổi tối hôm đó, hắn ôm bình rượu hoa đào này, chậm rãi nói với rừng hoa mai: “Đừng không vui, ta nấu rượu bồi tội với ngươi.”
Hoa mai hơi chút rung động một chút, hắn gọi nhưng người kia lại vẫn không chịu lên tiếng.
Hiên Hoa không khỏi có chút buồn cười, ôn hòa nói: “Một trăm năm, ngươi giận dỗi cũng quá dài rồi.”
“Ai giận dỗi cùng ngươi?” Một thiếu nữ mặc váy vàng từ rừng mai xuất hiện, có chút bất mãn nói: “Một trăm năm, ngươi mới biết được ngươi sai rồi sao?”
“Thật ra, ta vẫn không biết mình sai ở chỗ nào,” Hiên Hoa cười tủm tỉm nói: “Nhưng mà cái này không ảnh hưởng tới việc ta mời ngươi uống rượu.”
Tần Phượng hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống bên cạnh bàn đá. Hiên Hoa tự mình rót rượu cho nàng, ôn hòa nói: “Tiểu phượng, thật ra có rất nhiều chuyện, không phải ngươi và ta có thể lựa chọn. Nếu có thể có lựa chọn, ta đương nhiên biết, cùng ngươi ở bên nhau, là kết cục không thể tốt hơn của ta.”
Tần Phượng không nói chuyện, từng ngụm uống rượu hắn đưa. Hiên Hoa thưởng thức chén rượu, một hơi uống cạn sạch, lẩm bẩm nói: “Nhưng mà ta không muốn chọn. Từ năm tuổi, nàng ta xuất hiện trong cuộc sống của ta, ý nghĩa nhân sinh của ta chính là nàng ta.”
“Nhân sinh?” Tần Phượng trào phúng: “Có phải ngươi còn chưa rõ ràng ngươi là thứ gì không? Ngươi là rồng! Ở trong lòng bọn họ con người chính là sinh vật cao quý nhất, chúng ta đều dã thú! Nàng ta cùng ngươi kỳ là khế ước linh sủng, sinh tử của ngươi đều ở trong tay nàng ta, nàng bảo ngươi làm gì thì ngươi phải làm đó, ngươi không làm nàng ta cho ngươi sống không bằng chết, nàng có coi ngươi như ngươi ư?”
“Nhân loại có câu nói, không phải tộc ta, tất có dị tâm, trong lòng ngươi chỉ có nàng ta, còn nàng ta thì sao?”
Tần Phượng há mồm uống rượu, cảm giác rượu cay đến đau lòng, không nhịn được càng mắng càng khó nghe: “Ngươi ở trong lòng nàng ta, có khác gì con mèo con chó không? Ngươi còn trông cậy vào nàng ta bị ngươi làm cho cảm động? Ngươi cứ mơ đi thôi!”
“Tiểu phượng...” Hiên Hoa có chút dở khóc dở cười, rũ mày, ôn hòa nói: “Ta thích nàng ta, là chuyện của ta. Không phải mỗi một phần tình cảm, đều cần phải được đáp lại.”
“Đồ ngốc nhà ngươi...” Lời còn chưa nói xong, sắc mặt Tần Phượng đại biến, đột nhiên ngẩng đầu, gầm lên với Hiên Hoa: “Ngươi cho ta uống cái gì?!!”
“Cái gì?”
Hiên Hoa ngẩn ngơ, Tần Phượng lập tức phản ứng lại, nháy mắt vọt về phía bầu trời. Nhưng mà không trung lập tức xuất hiện một cái lưới ánh sáng màu lam, hung hăng chụp lên Tần Phượng!
Cuối cùng Hiên Hoa cũng phát hiện không đúng, vội vàng chạy về phía Tần Phượng. Nhưng mà mới vừa nhấc chân lại cảm thấy choáng váng.
Tần Phượng quỳ rạp trên mặt đất, gian nan thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn Hiên Hoa.
“Ngươi là đồ ngu xuẩn...” Nàng nhìn hắn trong mắt đều là trách cứ, gần như muốn mắng ra tiếng: “Hiện tại ngươi biết, đây là tình yêu của ngươi à?!”
“Ngươi là đồ ngu xuẩn! Đồ ngốc! Đừng con mẹ nó nói cái gì tình yêu của ngươi là chuyện của ngươi nữa. Là chuyện của ngươi, con mẹ nó thì ngươi đừng liên lụy đến ta!”
“Ồ... Tiểu phượng hoàng này còn kêu gào rất dữ.”
Một tu sĩ áo lam từ chỗ tối đi ra, nói với phía sau Hiên Hoa: “Ngưng Hoa, dược của ngươi không thành vấn đề chứ?”
“Yên tâm đi.”
Ngưng Hoa cũng từ chỗ tối đi ra, thần sắc hờ hững như tuyết: “Ra tay đào đan rút tủy đi.”
Nghe được lời này, trong đầu Hiên Hoa ầm một tiếng vang lớn, quanh thân chỉ còn lại có Tần Phượng bị người ta ấn ở trên mặt đất giãy giụa mắng chửi, còn có vẻ mặt lạnh lùng của Ngưng Hoa.
Vô số hồi ức lướt qua.
Nhoáng cái đã 700 năm.
Thời gian trôi đi, nhân tâm thay đổi, trong nháy mắt, tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia, hóa ra đã là Ngưng Hoa đạo quân đủ tư cách như thế.
Sau khi Hiên Hoa ra ngoài thì nhốt mình ở trong phòng rất nhiều ngày. Đông Tử tới xem hắn, rất lo lắng nói: “Tiền bối, ngài làm sao vậy?”
Hiên Hoa không nói chuyện, hắn nhìn tất cả người Thiên Kiếm Tông đều cảm thấy phiền.
Một tháng sau, Ngưng Hoa tới gặp hắn, nàng ta đưa một cái tay nải cho hắn, ôn hòa nói: “Hiên Hoa, ngươi nên khởi hành rồi.”
Hắn ngồi ở trên đệm hương bồ, chậm rãi ngẩng đầu nhìn nàng ta.
Ánh sáng dừng ở trên người nàng ta, nàng ta tươi cười ôn hòa thong dong, trước sau như một.
Hiên Hoa run rẩy nhận lấy cái tay nải kia, cúi đầu, run rẩy nói: “Ngươi có biết... Ta thích ngươi không?”
“Ta biết.” Ngưng Hoa mỉm cười, xoa đầu hắn, dịu đàng nói: “Nhưng mà Hiên Hoa à, không phải mỗi một phần tình cảm đều sẽ được đáp lại.”
Hắn không nói chuyện, cắn chặt môi dưới, run rẩy đứng lên, nắm lấy tay nải lảo đảo đi ra ngoài.
Lúc xuống núi, nàng ta đứng ở trên ngọn núi nhìn hắn, áo đạo màu xanh, giống 400 năm trước đưa hắn rời đi.
Lúc này, hắn không còn tâm cảnh thong dong như khi ấy nữa. Hắn ép bản thân không được quay đầu lại.
Tần Phượng nhảy nhót dừng ở bên cạnh hắn, vui sướng nói: “Chậc, ngươi bị người ta vứt bỏ rồi!”
“Câm miệng!” Hiên Hoa không quay đầu lại, nước mắt rơi xuống. Tần Phượng ngẩn người, theo sau nói: “Ngươi khóc à? Vì một con kiến, có cái gì mà khóc?”
“Ngươi câm miệng!” Hiên Hoa giống như một thiếu niên, dùng tay áo quẹt nước mắt, bước nhanh đi về phía trước.
Tần Phượng hồn nhiên không thèm để ý, nhảy nhót đi theo.
Sau khi rời khỏi Thiên Kiếm Tông, bọn họ lang thang không có mục đích. Thân là Long tộc, tu vi của Hiên Hoa tiến giai cực chậm, nhưng mà tu vi cùng chiến lực của hắn lại không có liên quan gì. Tựa như Tần Phượng thoạt nhìn cũng chỉ là tu sĩ Kim Đan kỳ, nhưng gần như lại không có tu sĩ nào có thể thực sự làm gì nàng.
Tần Phượng là Phượng Hoàng hoàn chỉnh bảo lưu truyền thừa, nàng nhớ rõ tất cả ở Thượng giới, ríu rít nói với hắn.
“Chúng ta trời sinh là Thần tộc, khác một trời một vực với những con kiến này. Nhưng vì năng lực quá mạnh, cho nên chúng ta cũng phải ở trần thế mài giũa đạo tâm, chờ ngày sau phi thăng, bọn họ cũng chỉ vào hàng Kim Tiên, chúng ta lại có thể trực tiếp thành Thần.”
“Biết thành Thần là có ý gì không? Là không ai có thể thắng chúng ta, chúng ta phất tay là có thể sáng tạo ra một thế giới, hủy diệt một thế giới.”
“Cho nên, Hiên Hoa à,” Tần Phượng vỗ vai hắn, nghiêm túc nói: “Mặc sức tưởng tượng tương lai ngày sau xưng bá 3000 giới, mấy con kiến mọn này, tính cái gì!”
Hiên Hoa giống như nghe nàng nói bậy bạ, chà xát kiếm của mình.
Kiếm này là Ngưng Hoa đưa cho hắn, một thanh kiếm rất đơn giản, chuôi kiếm màu đen, thân kiếm màu sáng bạc, không có bất kỳ hoa lệ gì.
Nàng ta nói đây là thanh kiếm đầu tiên nàng ta đúc, cho nên hắn vẫn luôn cực kỳ trân quý, luôn vuốt ve lại vuốt ve.
Tần Phượng mỗi ngày đều là dáng vẻ khí phách hăng hái, có đôi khi Hiên Hoa không khỏi cảm thấy buồn cười, nghe nàng son sắt nói phải gả cho hắn, hắn không khỏi hỏi: “Vì sao ngươi muốn gả cho ta?”
“Bởi vì ngươi là rồng, ta là phượng, chúng ta phải cùng nhau xưng bá 3000 giới!”
“Nếu ta không phải rồng thì sao?”
“Sao ngươi lại không phải là rồng?” Tần Phượng hoàn toàn không hiểu hắn đang hỏi cái gì. Hiên Hoa không khỏi nói: “Ngươi còn nhỏ, còn chưa hiểu gì cả.”
Hiên Hoa cùng Tần Phượng cãi nhau ầm ĩ hai trăm năm, Thiên Kiếm Tông cuối cùng cũng thành một môn phái Kiếm tu có chút danh vọng. Lúc ấy Đạo tu Yêu tu thịnh hành, Kiếm tu không được coi là tu sĩ làm người ta để mắt, Ngưng Hoa làm một vị tu sĩ Hợp Thể kỳ duy nhất của Thiên Kiếm Tông, cũng là Kiếm tu duy nhất được những người tu đạo khen ngợi.
Một năm nọ, Hiên Hoa xa xa đi ngang qua Thiên Kiếm Tông, vừa vặn thấy Ngưng Hoa từ phía trên ngự kiếm đi qua. Nhiều năm không thấy, mặt mày nàng ta càng thêm lạnh băng, ngay cả tươi cười cũng chậm rãi mất đi, trở thành đại năng Hợp Thể kỳ trong truyền thuyết kia, làm người ta nhìn thôi đã thấy sợ.
Hắn cảm thấy dường như hắn không còn biết nàng ta nữa, ban đêm cùng ngày, hắn ở tửu quán uống rượu.
Tần Phượng cùng hắn uống, hai người bọn họ uống đến trời đất tối tăm, trong mông lung hắn nhớ tới thời niên thiếu.
Năm mười ba tuổi ấy, hắn đánh nhau cùng người khác. Đối phương là con của một tu sĩ Kim Đan kỳ, cực ký kiêu căng. Hắn cùng đối phương lăn trên mặt đất, đánh đến không phân. Sau đó lại thấy phụ thân của đối phương, tu sĩ Kim Đan kỳ kia mang hắn về động phủ, dùng một dây mây treo hắn lên cao, để đứa nhỏ của ông ta cầm roi da dính nước muối, từng roi đánh hắn.
Hắn bị đối phương đánh đến gần như sắp ngất đi, cũng chính là khi đó, hắn thấy Ngưng Hoa tới.
Trong nháy mắt nhìn thấy hắn, bình thản thong dong trên mặt nàng ta cuối cùng cũng mất đi.
Sau đó nàng ta rút kiếm.
Khi đó nàng ta cũng chỉ là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, lại liền vì một đứa nhỏ, mà rút kiếm với tu sĩ Kim Đan kỳ. Trận chiến ấy đánh đến trời đất tối tăm, sau khi nàng ta tự tay chém chết đôi phụ tử kia thì lảo đảo đi đến trước mặt hắn ôm hắn vào lòng.
Trên người nàng ta đầy mùi máu tươi, trong lòng hắn lại thật an bình.
Nàng ta nói: “Xin lỗi, ta tới muộn.”
Hắn lắc lắc đầu, khàn khàn giọng nói: “Không có, không tới chậm.”
Ngươi đã đến là đủ rồi. Tuy rằng đã muộn rất nhiều, nhưng ta sẽ vẫn luôn chờ ngươi đến.
Sau đó hắn lại mơ thấy năm hắn hai mươi tuổi ấy, nàng ta dẫn hắn đi tửu quán ở nhân gian, dạy hắn uống rượu. Đó là một đêm đông có tuyết, hắn uống xong sau đó quỳ trên mặt đất khóc tu tu, nàng ta ở bên cạnh khoanh tay, nhìn hắn cười ha ha.
Ngày đó nàng ta mặc váy lụa mỏng xanh, dùng dây cột tóc màu xanh lá buộc hết tóc ra sau, đôi mắt ở trong bóng đêm to tròn như vì sao. Hắn nôn xong rồi, ngẩng đầu lên, thấy chiếc cằm xinh đẹp của nàng ta hơi hơi giơ lên, vươn tay ra, khẽ thở dài một tiếng: “Tuyết rơi.”
Lúc nàng ta nói chuyện còn phun ra khói trắng ở trong không khí. Bông tuyết bay lả tả, rất nhanh đã rơi cả nhân gian. Bọn họ đạp tuyết đêm, chậm rãi đi về trên núi. Bông tuyết rơi đầy tóc bọn họ, nàng ta duỗi tay phủi đi cho hắn.
“Hiên Hoa,” Nàng ta cười khẽ nói: “Ngươi trưởng thành rồi, cũng không thể tùy tiện cùng nữ hài tử đi trong tuyết.”
“Vì sao?”
“Sợ nhất tình thâm không biết chỗ, núi xanh không lão tuyết trắng đầu.”
Nàng ta vê một nhánh cây, hóa thành một cây dù trúc.
Ngày đó có lẽ nàng ta hơi say, ôn hòa nói: “Không phải mỗi người, đều có thể bạch đầu giai lão.”
Hiên Hoa ngơ ngác nhìn nàng ta, nàng ta đưa dù vào trong tay hắn, đôi tay chắp lại ở trong tay áo, xoay người rời đi. Guốc gỗ đạp trên tuyết, phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, giống như đạp lên lòng hắn.
Khi đó hắn không hiểu, bây giờ hắn đã hiểu rồi. Trong nháy mắt khi nàng ta đưa dù cho hắn, phần tình cảm này, cũng đã bị nàng ta lặng yên từ chối.
Đêm hôm đó Tần Phượng cũng say, vẫn luôn kéo hắn nói chuyện, trừ những thần thần đạo đạo xưng bá tam giới ra, Tần Phượng còn nói chút đánh giá tình cảm với hắn.
“Ngưng Hoa đạo tâm rất chắc, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, cẩn thận đến khi bị nàng ta bán cũng không biết.”
“Nàng ta chắc chắn có thích ngươi. Chỉ là đối với nàng ta mà nói, nàng ta quá rõ bản thân mình muốn cái gì. Ta nói ngươi đừng nghĩ đến nàng ta nữa, ngươi nhìn một cái ta xem, không phải ta cũng khá tốt à?”
“Ngươi vẫn nói ta không thích ngươi... Ta là vì thiên mệnh.”
“Nhưng...” Tần Phượng đã rất say rồi, đột nhiên đập cái ly, giận dữ nói: “Ngươi xem bà đây là người nhận mệnh sao?!”
“Ta là thật sự... Thật sự có chút thích ngươi.”
“Đừng nhớ Ngưng Hoa nữa,” Tần Phượng đỏ mắt: “Ngươi nhìn ta đi.”
“Hệ thống,” Nhìn khuôn mặt giống Tần Tử Thực đang khóc đến sưng mắt kia, Tô Thanh Y bị trùng kích cũng không phải tầm thường, che đôi mắt lại nói: “Ta cảm thấy thật đau tim mà! Cảm giác Tử Thực nhà ta khóc làm sao bây giờ?”
Hệ thống: “Ngươi tưởng tượng một chút, ngươi sẽ đi an ủi mẹ chồng à?”
Sợ là quan hệ mẹ chồng nàng dâu không đủ thân cận đấy?
Vừa nghe đến hệ thống nói, Tô Thanh Y lập tức mất sạch cảm giác với Tần Phượng, tiếp tục thành thành thật thật làm quần chúng ăn dưa.
Hai người điên điên khùng khùng say một đêm, chờ sau khi tỉnh lại, không hẹn mà cùng nhau không nói gì cả.
Qua chút thời gian, hai người ở khách điếm, đột nhiên nghe được chuyện Yêu tu tấn công Thiên Kiếm Tông.
Chuyện này truyền khắp toàn bộ Tu Chân giới, khi đó tu vi của Yêu tu vẫn cao hơn so với Nhân tu, chủ yếu là bởi vì trong Yêu tu có vài vị tu sĩ có thể so với Đại Thừa kỳ, mà nhân loại bên này cảnh giới cao nhất, cũng chỉ là Hợp Thể kỳ.
Lần này dường như là vì một nữ đệ tử của Thiên Kiếm Tông bị Yêu tu làm nhục đến chết, môn hạ đệ tử giận dữ mai phục giết chết vị Yêu tu kia. Vì thế một vị Yêu tu Đại Thừa kỳ lập tức mang theo Yêu tu mênh mông cuồn cuộn mà đến, tuyên bố muốn tàn sát sạch sẽ Thiên Kiếm Tông.
Tất cả tu sĩ đều lắc đầu thở dài, cảm thấy đáng tiếc cho Thiên Kiếm Tông.
Khi nghe thấy tin tức này, đầu Hiên Hoa ong một cái, theo bản năng lập tức muốn về Thiên Kiếm Tông, lại bị Tần Phượng giữ chặt.
“Lúc nàng ta không cần ngươi thì đuổi đi, bây giờ cũng chưa mở miệng, ngươi lại lạch bạch trở về, ngươi là đồ ngu à?”
Hiên Hoa không nói chuyện, mím môi, Tần Phượng cười nhạo một tiếng: “Ta và ngươi đánh cuộc, dám không.”
“Đánh cuộc cái gì?” Hiên Hoa có chút mờ mịt, Tần Phượng nâng một ngón tay lên: “Ta và ngươi đánh cuộc một buổi tối, ngay trong đêm nay, Ngưng Hoa chắc chắn tới tìm ngươi, hơn nữa ngươi muốn cái gì, nàng ta đều đồng ý với ngươi, ngươi tin không?”
“Vì sao ta phải đánh cuộc với ngươi?” Hiên Hoa cứng đờ mở miệng, Tần Phượng đập một cái lên bàn, giận dữ nói: “Bà đây là muốn ngươi hiểu rõ, ngươi ở trong lòng nàng ta là cái quái gì! Ngươi cùng nàng ta căn bản không phải một tộc, nàng ta không coi ngươi như con người, ngươi cũng đừng lúc nào cũng nhớ nhưng nàng ta nữa. Ngươi ở trong lòng nàng ta còn kém Thiên Kiếm Tông rớt một cái lông!”
“Đừng nói nữa.” Hiên Hoa có chút bực bội. Tần Phượng hừ lạnh: “Không tin thì nhìn đi.”
Có Tần Phượng chặn lại, Hiên Hoa cùng ngày vẫn nghỉ ngơi ở khách điếm. Buổi tối hôm đó hắn không ngủ, chỉ nghĩ đến Thiên Kiếm Tông. Chờ đến nửa đêm, đột nhiên hắn cảm thấy có người đứng ở trong phòng.
Hắn mở choàng mắt, rút kiếm đâm sang. Kiếm phá vỡ bóng đêm, ngừng ở trước mặt đối phương, chỉ vào chóp mũi đối phương, đối phương ở trong bóng tối lẳng lặng nhìn chăm chú vào hắn, một đôi mắt như băng tuyết Côn Luân.
Một khắc kia, Hiên Hoa thật sự muốn giết nàng ta.
Nhưng mà khi nàng ta mở miệng, hắn lại mềm xuống, nghe nàng ta nói: “Hiên Hoa.”
“Ngươi tới làm gì?” Hắn cứng đờ mở miệng, vừa chờ mong đáp án của nàng ta, lại sợ hãi đáp án của nàng ta.
“Ta tới cầu xin ngươi.” Nàng nói rất bình tĩnh: “Cầu xin ngươi cứu Thiên Kiếm Tông.”
“Ngươi đã là tu vi Hóa Thần kỳ đều làm không được,” Hiên Hoa không khỏi cười trào phúng: “Ta thì có thể làm cái gì?”
Ngưng Hoa không nói chuyện, sau một lúc, nàng ta chậm rãi nói: “Ngươi là rồng.”
Hiên Hoa đột nhiên quay đầu lại, gắt gao nhìn thẳng nàng ta.
Tần Phượng sớm đã nói rõ cho hắn, tính nguy hiểm khi làm rồng và phượng ở Tu Chân giới này. Bọn họ là Thần tộc, da xương máu thịt của bọn họ đều là bảo bối trong mắt đám tu sĩ. Rồng phượng sở dĩ sinh hạ tới khi làm con non thì hóa thành hình người, chính là sợ bị con người phát hiện.
Nhưng mà giờ phút này, nàng ta lại bình tĩnh nói, ngươi là rồng.
Là rồng thì có thể hóa thành hình rồng, có thể làm linh sủng, có thể để cho tu sĩ sử dụng.
Một tu sĩ Hóa Thần kỳ có được rồng làm linh sủng, đối phó với một tu sĩ Đại Thừa kỳ, đó là chuyện dễ dàng.
Cho nên nàng ta nói ra hắn là rồng, hắn lập tức hiểu ý của nàng ta.
Không khí quanh người lập tức trở nên lạnh lẽo, nàng ta rõ ràng cảm giác được hắn phẫn nộ, nhưng mà đôi mắt nàng ta lại vững vàng lạnh nhạt, không chút sợ hãi.
“Thiên Kiếm Tông là tông môn một tay ta sáng lập, làm một tu sĩ, nổi danh, khai tông lập phái, phi thăng đại đạo, là mộng tưởng cao nhất của bọn ta.”
“Ta thành lập tông môn này là muốn cho nó phồn vinh hưng thịnh. Bọn họ làm môn hạ của ta, ta đã hứa cho bọn họ một tương lai.”
“Bọn họ?” Hiên Hoa trào phúng cười hỏi: “Vậy ta thì sao?”
“Ngươi hứa cho bọn họ một tương lai, ta cũng là ngươi nuôi lớn, vì sao ngươi không thể hứa cho ta một tương lai?”
“Ta ở trong lòng ngươi,” Hắn giơ tay chỉ vào ngực nàng ta, khàn khàn hỏi: “Là con người ư?”
Sắc mặt Ngưng Hoa không đổi, Hiên Hoa đỏ mắt, lẳng lặng nhìn nàng ta: “Ngươi nói thật cho ta, trong lòng ngươi có coi ta là con người không?”
Nhưng mà đáp án này không cần Ngưng Hoa mở miệng, Hiên Hoa đã hiểu rõ.
Nếu nàng ta xem hắn như một con người thì sẽ không đưa ra điều kiện để hắn làm linh sủng.
Ở trong lòng nàng ta, trước sau gì hắn vẫn là thú, chỉ là một con thú.
Ngưng Hoa trầm mặc hồi lâu, rất lâu rất lâu, cuối cùng nàng ta nói: “Ta đã từng thích ngươi.”
Hiên Hoa đột nhiên sửng sốt, nhìn người trước mặt nâng tay lên, từng chút từng chút cởi bỏ quần áo, sắc mặt bình tĩnh.
“Hoặc là, hiện tại cũng thích ngươi.”
Hiên Hoa ngơ ngác nhìn nàng ta, thẳng đến trên người nàng ta không còn gì, ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn chăm chú vào hắn: “Nhưng mà ta có đại đạo, có trường sinh. Ta biết ta muốn cái gì. Hiên Hoa, ngươi muốn cái gì ta cho ngươi, như vậy đồ ta muốn, ta cũng hy vọng, ngươi có thể cho ta.”
Hiên Hoa không nói chuyện, hơi thở của hắn có phần nặng nề.
Trong nháy mắt kia, tất cả đều biến mất, trong mắt hắn chỉ có người trước mặt này.
Nàng ta nâng tay lên, bàn tay lạnh băng xoa khuôn mặt hắn, giống như nữ yêu, hờ hững mở miệng: “Đồng ý với ta.”
“Ngươi... Thích ta.” Hiên Hoa dùng chút lý trí cuối cùng, nhìn về khuôn mặt nàng ta. Sắc mặt nữ tử bình thản, gật gật đầu: “Đúng vậy, ta thích ngươi.”
“Được...” Hiên Hoa quay mặt đi, ngồi xổm xuống, nhặt quần áo lên từng cái từng cái mặc vào cho nàng ta.
“Ta chưa bao giờ muốn ngươi trả giá cái gì. Ngươi thích ta, cho dù chỉ là một chút thích, vậy là đủ rồi.”
Ngưng Hoa không nói gì, nàng ta kinh ngạc nhìn hắn. Hiên Hoa không nhịn được cười.
“Ngưng Hoa,” Hắn khàn khàn nói: “Chờ ngày sau ngươi phi thăng đến trường sinh, ngươi còn muốn làm cái gì đây?”
Ngưng Hoa không nói chuyện, nàng ta nhíu mày: “Ta... Cũng không biết.”
“Ta nói cho ngươi,” Hắn dịu đàng nói: “Ngươi sẽ hối hận.”
“Nếu ta hối hận,” Ngưng Hoa cười khẽ: “Vậy đến lúc đó, ta lại có lựa chọn hối hận. Hiện giờ ta chỉ biết, ta muốn cái gì, ta phải đạt được cái đó.”
“Được... Được.” Hiên Hoa cười khẽ, giang hai tay nói: “Tới đi, ngươi muốn ta làm linh sủng của ngươi, vậy thì tới đi.”
“Ngưng Hoa,” Hiên Hoa mỉm cười mở miệng: “Từ trước tới nay ta cũng chưa từng từ chối ngươi. Thật ra tối nay ngươi không tới, ta cũng sẽ đi tìm ngươi. Chỉ là ngươi đã đến rồi.”
Ngưng Hoa kinh ngạc, một lát sau, nàng ta nhanh chóng thu lại biểu rình, cúi mặt xuống, nhanh chóng vẽ một cái ngự thú phù.
Phù triện mang theo máu của Ngưng Hoa đi vào thân thể Hiên Hoa, mang theo dấu vết của nàng ta. Cả người Hiên Hoa đều sôi trào, lần đầu tiên hắn biết rõ ràng như vậy.
Hắn và con người không giống nhau.
Hắn là một con rồng, là thần, là thú, chưa bao giờ là người trong mắt Ngưng Hoa.
Hắn thống khổ tru lên, phát ra từng tiếng rồng ngâm, Tần Phượng trong lúc ngủ mơ bừng tỉnh, đột nhiên vọt tới phòng Hiên Hoa, thấy cảnh Hiên Hoa quỳ gối trước mặt Ngưng Hoa, cùng khế ước linh sủng chuyển động trên cổ hắn, không khỏi phát ra một tiếng phượng hót sắc nhọn, đột nhiên đánh về phía Ngưng Hoa!
Ngưng Hoa mắt lạnh quét về phía Tần Phượng, dùng kiếm chặn công kích của nàng, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi còn muốn đánh, ta để cho hắn đánh với ngươi.”
Tần Phượng đột nhiên dừng động tác, Hiên Hoa chậm rãi ngẩng đầu lên, mắt lạnh nhìn nàng: “Đi ra ngoài.”
Tần Phượng ngơ ngác nhìn Hiên Hoa, đã lâu sau, nàng hét lên: “Ngươi điên rồi! Ngươi là sỉ nhục! Ngươi thân là thần long mà lại đi làm thần thú cho đồ con kiến này, bậc cha chú của ngươi thật là hổ thẹn vì ngươi!”
“Cút đi.” Hiên Hoa mở miệng. Tần Phượng dậm dậm chân, xông ra ngoài.
Ban đêm cùng ngày, Tần Phượng biến mất ở thế giới của Hiên Hoa. Hắn đi theo Ngưng Hoa trở về Thiên Kiếm Tông.
Có hắn phụ trợ, trận chiến đầu tiên Ngưng Hoa đã chém vị tu sĩ Đại Thừa kỳ kia. Nhất thời thanh danh vang dội, mà Hiên Hoa làm linh sủng, cũng là điều người đời đều biết.
Lúc hắn hóa thành rồng, chưa từng để cho người khác nhìn đến thân thể nhân loại của hắn, trong lòng hắn dường như cũng chậm rãi lặng yên không một tiếng động phân chia rồng và người thành hai.
Chém một vị Yêu tu Đại Thừa kỳ, làm các tu sĩ nhân loại trong nháy mắt sôi trào. Ngưng Hoa bắt đầu dẫn hắn xuất hiện ở các loại trường hợp, nghe bọn họ thảo luận làm sao đối phó Yêu tu.
Khi đó hắn l hóa thành một con rồng lớn như mãng xà quấn ở bên người nàng ta. Rất nhiều tu sĩ sẽ tò mò hỏi nàng ta: “Có thể sờ sờ nó không?”
Ngay từ đầu, Hiên Hoa cho rằng nàng ta sẽ từ chối, nhưng mà Ngưng Hoa lại cười nói: “Đương nhiên.”
Giống như hắn là một con mèo con chó, cho người ta chơi đùa.
Khi đó Yêu tu cùng Nhân tu bắt đầu chiến tranh trường kỳ, Nhân tu cơ bản ở vào thế yếu, hắn thường xuyên phải lên chiến trường, lấy sức của một người khởi động chiến trường. Chờ vết thương chồng chất đầy người trở về, hắn một mình cuộn ở phòng mình, yên lặng liếm miệng vết thương.
Không cần thuốc trị thương, càng ngày càng giống một con rồng, mà không phải một người.
Ngưng Hoa lẳng lặng nhìn, có đôi khi nàng ta sẽ bế hắn lên, duỗi tay dịu dàng mơn trớn đầu rồng của hắn, thấp giọng nói với hắn: “Rất nhanh… Rất nhanh thôi sẽ kết thúc.”
Nhưng mà trận chiến tranh này lại mất hơn trăm năm. Nguyên nhân không phải vì hắn, chỉ là bởi vì nhân loại phát hiện nguyên đan của Yêu tu sau khi trực tiếp cắn nuốt có thể tăng nhanh tu vi, vì thế từ lúc bắt đầu là Yêu tu chủ động xuất kích, tới sau đó là nhân loại chủ động bao vây tiễu trừ.
Trong trăm năm này, Tần Phượng vẫn luôn không xuất hiện, nhưng mà Hiên Hoa biết, nàng chỉ ở quanh cách đó không xa. Bởi vì rất nhiều lần, vào lúc hắn lâm nguy, hắn đều đã nhận ra nàng cứu giúp.
Trăm năm sau, Yêu tu rốt cuộc quyết định phản công, ba Yêu tu Đại Thừa kỳ mang theo ngàn vạn yêu tu hùng hổ tập kết, tất cả các môn phái vì thế mà, đán cao tầng mở một cuộc họp để giết chủ lực bên Yêu tu, Ngưng Hoa gần như là lo bạc cả tóc.
Hắn không thích thấy dáng vẻ nàng ta nhíu mày, có đôi khi hắn sẽ đến bên người nàng ta dùng đầu cọ cọ nàng ta, nàng ta quay đầu cười cười với hắn, cũng là miễn cưỡng gian nan.
Năm ấy tuyết rất lớn, hắn đi theo phía sau nàng ta, xem nàng ta váy lụa mỏng màu xanh nhạt đứng ở trong tuyết, mái tóc đen được cột chặt, sắc mặt lạnh nhạt hờ hững, không thấy chút nào dáng vẻ ôn hòa năm đó nữa.
Hắn đột nhiên phát hiện, hóa ra đã 700 năm.
Tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia, sớm đã thành đại năng Hợp Thể kỳ, chủ của một tông, năm tháng mang đi mềm mại cùng đa tình của nàng, chỉ để lại đạo tâm chưa từng dao động.
Nàng ta mang theo hắn quan sát tuyết trắng Thương Sơn, chậm rãi nói: “700 năm trước lần đầu tiên ta mang ngươi uống rượu, ngày đó tuyết thật đẹp.”
“Ngươi còn nhớ rõ?”
“Vẫn luôn nhớ rõ.” Nàng ta quay đầu khẽ cười với hắn.
“Tiểu phượng hoàng đâu? Còn giận dỗi với ngươi à?” Dường như tâm tình nàng ta rất tốt, đột nhiên nhắc tới Tần Phượng. Hiên Hoa trầm mặc không nói, Ngưng Hoa ném cho hắn một bình rượu, ôn hòa nói: “Rượu hoa đào ta tự tay cất, chôn 700 năm. Năm ấy ngươi xuống núi, ta đã chôn rồi, nghĩ rằng chờ khi nào ngươi trở lại, ta sẽ cho ngươi.”
“Không có hiểu lầm gì mà lại không nói rõ được,” Trong giọng nói của nàng ta mang theo thở dài: “Mời nàng ấy uống chén rượu, cũng tốt.”
“Vậy còn ngươi?” Hắn ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn nàng: “Giữa ta và ngươi, có phải cũng có hiểu lầm gì không?”
Ngưng Hoa quay đầu nhìn hắn, trong đôi mắt xinh đẹp là phẳng lặng.
“Không có.” Nàng ta trả lời hắn: “Ngươi và ta, chưa từng có hiểu lầm gì. Nếu không phải kết cục như ta và ngươi dự đoán, vậy tất nhiên chỉ là bởi vì một ngày nào đó, giữa ngươi và ta, có một người đột nhiên hối hận.”
“Phần tình cảm này, kết cục là chính chúng ta lựa chọn,” Nàng quay đầu đi, hờ hững nói: “Không ai có thể trách tội.”
Hiên Hoa không nói gì.
Buổi tối hôm đó, hắn ôm bình rượu hoa đào này, chậm rãi nói với rừng hoa mai: “Đừng không vui, ta nấu rượu bồi tội với ngươi.”
Hoa mai hơi chút rung động một chút, hắn gọi nhưng người kia lại vẫn không chịu lên tiếng.
Hiên Hoa không khỏi có chút buồn cười, ôn hòa nói: “Một trăm năm, ngươi giận dỗi cũng quá dài rồi.”
“Ai giận dỗi cùng ngươi?” Một thiếu nữ mặc váy vàng từ rừng mai xuất hiện, có chút bất mãn nói: “Một trăm năm, ngươi mới biết được ngươi sai rồi sao?”
“Thật ra, ta vẫn không biết mình sai ở chỗ nào,” Hiên Hoa cười tủm tỉm nói: “Nhưng mà cái này không ảnh hưởng tới việc ta mời ngươi uống rượu.”
Tần Phượng hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống bên cạnh bàn đá. Hiên Hoa tự mình rót rượu cho nàng, ôn hòa nói: “Tiểu phượng, thật ra có rất nhiều chuyện, không phải ngươi và ta có thể lựa chọn. Nếu có thể có lựa chọn, ta đương nhiên biết, cùng ngươi ở bên nhau, là kết cục không thể tốt hơn của ta.”
Tần Phượng không nói chuyện, từng ngụm uống rượu hắn đưa. Hiên Hoa thưởng thức chén rượu, một hơi uống cạn sạch, lẩm bẩm nói: “Nhưng mà ta không muốn chọn. Từ năm tuổi, nàng ta xuất hiện trong cuộc sống của ta, ý nghĩa nhân sinh của ta chính là nàng ta.”
“Nhân sinh?” Tần Phượng trào phúng: “Có phải ngươi còn chưa rõ ràng ngươi là thứ gì không? Ngươi là rồng! Ở trong lòng bọn họ con người chính là sinh vật cao quý nhất, chúng ta đều dã thú! Nàng ta cùng ngươi kỳ là khế ước linh sủng, sinh tử của ngươi đều ở trong tay nàng ta, nàng bảo ngươi làm gì thì ngươi phải làm đó, ngươi không làm nàng ta cho ngươi sống không bằng chết, nàng có coi ngươi như ngươi ư?”
“Nhân loại có câu nói, không phải tộc ta, tất có dị tâm, trong lòng ngươi chỉ có nàng ta, còn nàng ta thì sao?”
Tần Phượng há mồm uống rượu, cảm giác rượu cay đến đau lòng, không nhịn được càng mắng càng khó nghe: “Ngươi ở trong lòng nàng ta, có khác gì con mèo con chó không? Ngươi còn trông cậy vào nàng ta bị ngươi làm cho cảm động? Ngươi cứ mơ đi thôi!”
“Tiểu phượng...” Hiên Hoa có chút dở khóc dở cười, rũ mày, ôn hòa nói: “Ta thích nàng ta, là chuyện của ta. Không phải mỗi một phần tình cảm, đều cần phải được đáp lại.”
“Đồ ngốc nhà ngươi...” Lời còn chưa nói xong, sắc mặt Tần Phượng đại biến, đột nhiên ngẩng đầu, gầm lên với Hiên Hoa: “Ngươi cho ta uống cái gì?!!”
“Cái gì?”
Hiên Hoa ngẩn ngơ, Tần Phượng lập tức phản ứng lại, nháy mắt vọt về phía bầu trời. Nhưng mà không trung lập tức xuất hiện một cái lưới ánh sáng màu lam, hung hăng chụp lên Tần Phượng!
Cuối cùng Hiên Hoa cũng phát hiện không đúng, vội vàng chạy về phía Tần Phượng. Nhưng mà mới vừa nhấc chân lại cảm thấy choáng váng.
Tần Phượng quỳ rạp trên mặt đất, gian nan thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn Hiên Hoa.
“Ngươi là đồ ngu xuẩn...” Nàng nhìn hắn trong mắt đều là trách cứ, gần như muốn mắng ra tiếng: “Hiện tại ngươi biết, đây là tình yêu của ngươi à?!”
“Ngươi là đồ ngu xuẩn! Đồ ngốc! Đừng con mẹ nó nói cái gì tình yêu của ngươi là chuyện của ngươi nữa. Là chuyện của ngươi, con mẹ nó thì ngươi đừng liên lụy đến ta!”
“Ồ... Tiểu phượng hoàng này còn kêu gào rất dữ.”
Một tu sĩ áo lam từ chỗ tối đi ra, nói với phía sau Hiên Hoa: “Ngưng Hoa, dược của ngươi không thành vấn đề chứ?”
“Yên tâm đi.”
Ngưng Hoa cũng từ chỗ tối đi ra, thần sắc hờ hững như tuyết: “Ra tay đào đan rút tủy đi.”
Nghe được lời này, trong đầu Hiên Hoa ầm một tiếng vang lớn, quanh thân chỉ còn lại có Tần Phượng bị người ta ấn ở trên mặt đất giãy giụa mắng chửi, còn có vẻ mặt lạnh lùng của Ngưng Hoa.
Vô số hồi ức lướt qua.
Nhoáng cái đã 700 năm.
Thời gian trôi đi, nhân tâm thay đổi, trong nháy mắt, tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia, hóa ra đã là Ngưng Hoa đạo quân đủ tư cách như thế.
Bình luận facebook