-
Chương 44: bồng lai (5)
Edit: Naughtycat
Tô Thanh Y đừng đờ tại chỗ, trong đầu trống rỗng. Ngươi sau lưng ôm chặt lấy nàng, giống như lâm vào mộng cảnh không thể thoát ra.
Tô Thanh Y há mồm nhưng cái gì cũng không thể nói ra được, đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gào thét, sau đó lập tức nghe tiếng Lận Quan Tài quát lớn: “Mau vào trong!”
Sau đó trời đất rung chuyển, Tần Tử Thực buông Tô Thanh Y ra, Bạch Ngọc kiếm nhanh chóng phá cửa sổ bay ra ngoài trước, hắn quay đầu nhìn nàng, lạnh nhạt nói: “Ngươi không cần trả lời ta ngay bây giờ, ngươi cứ nghĩ kỹ đi.”
Nói xong, bóng người biến mất ở ngoài cửa sổ, Tô Thanh Y vội vàng đuổi theo, vừa tới cửa lập tức nhìn thấy tất cả mọi người đã đứng vây quanh trong viện, trên không trung ở tiểu viện của Lận Quan Tài treo một cái ghế dài bằng bạch ngọc, phía trên khắc hoa văn phức tạp, có một nam tử áo trắng đang ngồi dựa trên đó. Trên mặt nam tử đeo mặt nạ bằng huyền thiết che mất nửa khuôn mặt, dưới góc áo trắng thêu từng mảng lớn Mạn Đà La, yêu diễm đến mức làm lòng người lạnh ngắt.
Mạn Đà La là biểu tượng của Bồng Lai các, Tô Thanh Y lập tức nhận ra, tới gần Mai Trường Quân hỏi: “Thẩm Phi à?”
Mai Trường Quân nhìn chằm chằm nam tử ở trên không trung, chậm chạp mà trịnh trọng gật đầu. Thẩm Phi nhìn quanh bốn phía, chậm rãi mỉm cười.
“Ta nói mà... Vì sao luôn có mấy con chuột nhỏ chạy loạn khắp nơi. Hóa ra là Trường Quân ngươi ở trong này.”
“Ngươi muốn làm gì.” Lận Quan Tài che trước người Mai Trường Quân, Thẩm Phi cười cười, ôn hòa nói: “Ta nghĩ như thế nào, không phải Lận Quan Tài ngươi rõ ràng nhất sao?”
“Lúc trước bọn họ đối xử với chúng ta như thế nào? Ngươi đã quên rồi à?”
“Thẩm Phi, thu tay lại đi. Ngươi không thể tiếp tục như vậy.”
Lận Quan Tài cau mày, Thẩm Phi cười to.
“Năm đó bọn họ dùng người nhà bạn bè của ta đi tế trời ngưng tụ thành linh mạch, bây giờ ta chỉ học chuyện bọn họ làm năm đó có gì là không được?”
“Ngươi điên rồi.” Lận Quan Tài ngắt lời. Thẩm Phi cười lạnh: “Ta điên rồi? Nếu không phải vướng ngươi và Mai Trường Quân thì ta đã sớm làm được! Bây giờ trong trận pháp chỉ còn mấy con kiến này, chỉ cần dùng bọn họ làm tế phẩm cho Bồng Lai đảo của ta, linh mạch trên Bồng Lai tiên đảo của ta sẽ lập tức khôi phục như lúc ban đầu, rất nhanh thôi, Trường Quân sẽ được thấy hoa nở mà nàng thích nhất...”
Nói xong, hắn đứng thẳng lên, cúi đầu nhìn Mai Trường Quân, mỉm cười nói: “Trường Quân, lại đây, bổn tọa đưa ngươi đi chờ hoa Bồng Lai nở.”
Mai Trường Quân không nói chuyện, cả người nàng run rẩy, sau một lúc lâu, nàng bước ra một bước.
Lận Quan Tài cầm lấy tay nàng, lạnh lùng nói: “Còn chưa ngốc đủ à? Còn muốn qua đó?”
Mai Trường Quân cười khổ, há mồm nói: “Ta...”
“Thôi,” Thẩm Phi thở dài: “Trường Quân, ngươi không cần đến đâu, chờ bản tọa thu thập mấy con kiến này, tự ta sẽ tới đón ngươi.”
“Nói khoác mà không biết ngượng!” Tiêu Phi Phi gầm lên. Thẩm Phi nhếch miệng, lạnh lùng nói: “Tiêu Phi Phi?”
Nói xong, hắn gật đầu, lạnh nhạt nói: “Tốt lắm, năm đó sư phụ ngươi đồ sát cả nhà ta, ta chưa tìm đến ngươi mà ngươi đã tới cửa rồi.”
Hắn quét mắt nhìn mọi người, điểm danh từng người một: “Hoa Tưởng Dung, Tĩnh Diễn... Ngược lại đều đến đông đủ.”
“Sư huynh...” Rốt cuộc Mai Trường Quân cũng lên tiếng, run rẩy nói: “Dừng tay đi, tất cả mọi chuyện đều không có quan hệ gì đến bọn họ...”
“Không có quan hệ gì?” Thẩm Phi cười lạnh nói: “Tông môn của bọn họ dẫm trên xương cốt của gia tộc ta! Tu vi của bọn họ thành lập trên máu thịt của tộc ta! Ngươi nói với ta là bọn họ không có quan hệ gì?! Bọn họ thiếu Thẩm Phi ta, thiếu Thẩm gia ta! Thiếu trăm vạn bách tính Trần Quốc ta, thiếu ta một lời công bằng với trời, thiếu ta sự chính trực của nhân gian này!”
“Nhưng mà đã đủ rồi!” Mai Trường Quân sụp đổ nói: “Nơi này có bằng hữu của ta, ít nhiều gì ngươi cũng đã hận đủ rồi! Chẳng lẽ ngươi nhất định phải chôn toàn bộ Tu chân giới vì người nhà ngươi thì mới bằng lòng dừng tay à!”
“Bằng hữu của ngươi?” Thẩm Phi nhìn lướt qua đám người, sau đó thở dài nói: “Vậy chỉ có thể nói... Vận khí của nàng ta không tốt, sao lại muốn làm người tu đạo?”
“Ngươi nói không sai, Trường Quân,” Thẩm Phi khẽ nở nụ cười, trong tươi cười đều là tà khí: “Ta cùng Tu chân giới... Không chết không thôi!”
“Ngươi có ý gì?” Rốt cục Tô Thanh Y cũng cảm thấy không đúng: “Cái gì gọi là tông môn của chúng ta dẫm trên xương cốt của gia tộc ngươi...”
“Có ý gì chứ?” Thẩm Phi cười ha hả: “Ngươi không cần biết, không cần biết! Rất nhanh, các người sẽ hòa làm một với thiên địa, chôn cùng Trần quốc của ta thôi.”
“Phượng Ninh ở đâu?” Cuối cùng Tần Tử Thực cũng mở miệng hỏi hướng đi của sư đệ mình. Thẩm Phi nhìn hắn chằm chằm, một lát sau, hắn chậm rãi mỉm cười: “Thiên Kiếm tông của các ngươi thật ra cũng có vài người tốt. Đáng tiếc, sư tổ của ngươi không tới, cũng chỉ có ngươi bồi tội.”
Nói xong, Thẩm Phi giơ tay lên, cũng trong nháy mắt này, Tần Tử Thực nhanh chóng nâng kiếm lên chém xuống!
Kiếm mang hào quang vạn trượng, đâm vào làm người ta căn bản không nhìn rõ xung quanh, thụ cầm trong tay Tiêu Vân Vân trong nháy mắt biến lớn, nhanh chóng lùi về phía sau, một đạo sóng âm đánh ra, Tô Thanh Y lấy kiếm làm bút ngưng linh lực vào mũi kiếm, chạy xung quanh hai người, mà Tống Hàn lẳng lặng nhìn tất cả, một lúc sau lấy ra một cái vòng vàng, hướng về phía Thẩm Phi nói: “Đi!”
Đối mặt với trận thế như thế, sắc mặt Thẩm Phi không đổi, vừa tránh công kích của đám người Tần Tử Thực vừa niệm chú ngữ.
Chú ngữ rơi vào trong tai Tô Thanh Y làm nàng không khỏi biến sắc. Mà bên phía kia, Mai Trường Quân run rẩy nhắm mắt lại, nâng cây sáo lên.
Lận Quan Tài ở phía xa đang công kích Thẩm Phi vừa nghe thấy tiếng sáo lập tức quay đầu lại, rốt cuộc Tô Thanh Y cũng kịp phản ứng Thẩm Phi muốn làm cái gì.
Diệt Thần phù! Trong tay hắn có một là Diệt Thần phù!
Chỉ cần niệm chú ngữ thì không chết không ngừng là Diệt Thần phù.
Phù chú cường đại như vậy cần thời gian niệm khá dài, mà mục tiêu nhằm vào rất rõ ràng, Tô Thanh Y chỉ kịp hô to một tiếng: “Tránh ra!!!” Sau đó cũng không kịp nghĩ nhiều lập tức nhào về phía Tần Tử Thực.
Thẩm Phi khẽ nhếch môi, cũng trong nháy mắt kia, hoa quang trên mặt đất phóng lên cao, một con huyết long gào thét hiện ra, ánh sáng màu xanh biếc từ lòng bàn tay Thẩm Phi bay thẳng về phía Tần Tử Thực, nện mạnh lên người Tô Thanh Y, Tần Tử Thực mở to hai mắt ôm lấy Tô Thanh Y ngã nhào vào ngực hắn.
Mặt đất bắt đầu vỡ ra từng khối lớn, từng người xung quanh đó bị tan ra thành tro bụi, Tô Thanh Y được Tần Tử Thực ôm trong ngực, Tần Tử Thực chặn tất cả linh lực ăn mòn bên ngoài, run rẩy gọi: “Thanh Y...”
Nói còn chưa dứt lời, một tiếng sáo bén nhọn truyền đến, Thẩm Phi ngẩng phắt đầu lên, mấy lệ quỷ nhào về phía Thẩm Phi, Thẩm Phi nhếch môi: “Ngươi thế mà rất tốt đấy...”
Mai Trường Quân không nói lời nào, run rẩy nhắm mắt lại, phía sau nàng có một cánh cổng lớn chậm rãi mở ra, lệ quỷ ùn ùn kéo đến, Lận Quan Tài thét chói tai xông đến, cố đoạt lấy cây sáo trong tay Mai Trường Quân!
Mai Trường Quân ho ra một búng máu, lệ quỷ ở phía sau nàng rít lên những tiếng chói tai nhào ra, Mai Trường Quân quỳ trên mặt đất, run run ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Phi đang bị lệ quỷ vây quanh, khàn khàn nói: “Sư huynh... Đủ rồi...”
“Trường Quân, đóng cửa Âm Dương lại!” Lận Quan Tài run run quỳ xuống, đưa cây sáo cho Mai Trường Quân, run rẩy nói: “Nhanh đi... Đóng cửa Âm Dương...”
“Không đóng được...” Mái tóc của Mai Trường Quân nhanh chóng bạc đi, Lận Quan Tài đưa tay ôm lấy nàng nhìn nàng dần dần già đi trong ngực mình, dưới mặt nạ bằng bạch ngọc đều là nước mắt, khàn khàn nói: “Dừng lại... Dừng lại ngay!”
“Thật xin lỗi...” Mai Trường Quân ngẩng đầu lên, ánh mắt chuyển từ Thẩm Phi lên người của Lận Quan Tài, dịu dàng nói: “Ta... Ta không dừng được nữa rồi.”
“Lận Quan Tài...” Nàng khàn khàn nói: “Sau này, ngươi không phải giờ... Phải... Ủ rượu cho ta nữa rồi....”
Lận Quan Tài không nói gì, hắn nhìn nàng chằm chằm, bên cạnh là tiếng thét chói tai của Thẩm Phi, cửa Âm Dương mở, vạn quỷ chen chúc lao ra, đứng mũi chịu sào là người nhiều sát nghiệt nhất – Thẩm Phi.
Nghe được tiếng kêu thảm của Thẩm Phi, Mai Trường Quân lẳng lặng chăm chú nhìn Lận Quan Tài, không thể nhìn rõ được khuôn mặt của người nam nhân trước mặt này, mặt nạ bạch ngọc che hết tất cả biểu tình của hắn, nhưng mà đôi mắt kia lại đẹp đến mức làm lòng người hoảng hốt.
Giờ phút này mái tóc nàng đã trắng xóa, trên mặt toàn nếp nhăn, giống như một lão nhân gần đất xa trời. Nhưng hắn vẫn trân trọng ôm nàng vào ngực như cũ, từng giọt nước mắt lớn rơi xuống.
Mai Trường Quân giơ tay lên đặt lên trên mặt nạ lạnh lẽo của hắn, dịu dàng nói: “Lận Quan Tài, để cho ta nhìn một chút đi...”
“Ta đã... Quên mất... Dáng vẻ của ngươi rồi...”
Nói xong, nàng run rẩy đưa tay lên nhẹ nhàng xốc mặt nạ của hắn lên.
Dưới mặt nạ bằng bạch ngọc là một khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt, nhưng cũng không khó để nhìn ra khuôn mặt của hắn giống y hệt với Thẩm Phi đang bị lệ quỷ cắn xé.
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống trên khuôn mặt hắn, Mai Trường Quân thở dài: “Là ngươi...”
Nói xong, nàng nhắm mắt lại, khàn khàn lên tiếng: “Quả nhiên... Là ngươi...”
“Lận Quan Tài...” Nàng dịu dàng nói: “Thật ra... Ta rất thích... Ngươi đó....”
Vừa dứt lời, tay nàng buông xuống đập lên mặt đất. Lận Quan Tài nhìn nàng, cố gắng nở một nụ cười, run rẩy nói: “Trường Quân... Ta ủ rượu rồi...”
“Trường Quân... Ngươi tỉnh dậy đi...”
“Trường Quân... Ngươi nhìn ta đi... Ta tháo mặt nạ xuống rồi...”
“Trường Quân....” Hắn ôm chặt lấy nàng, gào khóc: “Ngươi tỉnh dậy đi! Tỉnh dậy đi mà!”
Nhưng người trong ngực vẫn không trả lời hắn, ở bên cạnh, lệ quỷ từng ngụm gặm cắn máu thịt của Thẩm Phi, hắn cũng chầm chậm nằm xuống, không còn hơi thở. Theo hơi thở của hắn biến mất, ánh sáng của trận pháp dưới chân hắn cũng dần biến mất, xung quanh từ từ yên tĩnh lại, người có tu vi thấp sớm đã hóa thành một vũng máu dưới tác dụng của trận pháp, chỉ có người có tu vi cao như Tần Tử Thực mới có thể miễn cưỡng che cho mình và Tô Thanh Y, nhưng cả người hắn cũng nhuộm đầy máu, trên người không có chỗ nào còn nguyên vẹn cả.
Mà Tô Thanh Y được hắn ôm trong ngực thì trên lưng cũng có một lỗ thủng lớn, lục phủ ngũ tạng rơi rớt ở phía sau, nàng đau đớn nhắm mắt lại, dường như có thể tắc thở bất cứ lúc nào.
Tần Tử Thực phát hiện xung quanh yên lặng trở lại thì chậm rãi ngồi thẳng lên, khi nhìn đến tình trạng của Tô Thanh Y thì trong nháy mắt sắc mặt hắn trắng bệch, sau đó hắn móc hết đan dược trên người ra, một viên lại một viên nhét vào miệng Tô Thanh Y.
Nhưng mà linh lực của đối phương vẫn dần dần yếu đi, Tần Tử Thực bắt đầu liều mạng chuyển linh lực của mình sang cho nàng, không dám tin mà gọi tên nàng: “Thanh Y... Thanh Y...”
Tô Thanh Y cố gắng mở mắt ra, cảm nhận được cơ thể đau vô cùng đau đớn cùng sinh mệnh đang trôi xa dần.
Loại cảm giác này rất quen thuộc, nàng đã chết hai lần rồi, đây là lần thứ ba chăng?
“Hệ thống,” Ngược lại nàng cũng không thấy sợ lắm, có hơi khó khăn gọi hệ thống: “Nếu ta chết thì thân thế tiếp theo... Ở chỗ nào?”
Hệ thống: “Ngươi có thể kiên cường thêm một chút không hả? Còn chưa chết, đừng có mà sụt sùi.”
“Vậy ta... Phải xử lý... Thế nào....”
“Ngươi chờ tí, ta đang đổi tích phân. Lần này ngươi làm rất tốt, nếu thương thế này mà ở trên người Tần Tử Thực thì ta muốn chữa trị của rắc rối hơn.”
Tô Thanh Y: “...”
Sau khi biết mình sẽ không chết, Tô Thanh Y đã yên tâm hơn nhiều. Nhưng mà Tần Tử Thực dường như sắp sụp đổ, hắn cầm chặt lấy tay của nàng, mắt đầy tơ máu, không ngừng thì thầm tên nàng, khàn giọng nói: “Thanh Y... Ngươi đừng đi... Ta đã đợi ngươi nhiều năm như vậy... Thanh Y...”
“Ngươi đừng đi...” Dường như phát hiện linh lực đưa vào cho nàng không có tác dụng, cuối cùng Tần Tử Thực cũng không làm nữa, dứt khoát ôm nàng vào ngực, run rẩy nói: “Thanh Y, đừng bỏ ta mà. Thật vất vả ngươi mới tới đây... Sao có thể đi được... Hơn năm mươi năm... Một mình ta lâu như vậy... Sao ngươi có thể đi được...”
“Sư phụ...” Phát hiện ra Tần Tử Thực có điều không thích hợp, mắt thấy trên người hắn bắt đầu có ma khí, rốt cục Tô Thanh Y cũng giãy dụa lên tiếng: “Ta không sao... Ngươi...” Nàng ngẩng đầu lên nhìn thấy nước mắt của hắn, nàng hơi sững sờ, sau đó có chút khó nhọc nói: “Ngươi đừng khóc...”
Nghe thấy tiếng nàng, Tần Tử Thực vội vàng lau nước mắt, hoảng hốt nói: “Ta không khóc, Thanh Y, ta không khóc...”
“Hệ thống,” Tô Thanh Y cảm thấy thế giới sắp sập đến nơi rồi, liều mạng gọi hệ thống: “Lúc nào ta mới khỏi đây!!”
“Đừng có nói nữa, nhanh thôi. Ngươi cho là chữa trị dễ à? Ngươi lên mà làm! Đã nát thành như vậy rồi...”
Hệ thống có chút bất mãn, một lát sau, Tô Thanh Y nghe được một tiếng “Tích” vang lên, hệ thống bắt đầu nói: “Số liệu khôi phục ta đều đặt ở trong tay áo ngươi, nhanh nhanh bảo Tần Tử Thực lấy ra cho ngươi ăn.”
Tô Thanh Y: “...”
Hóa ra số liệu còn có thể ăn cơ đấy.
Trên mặt nàng bất động, ngẩng đầu nhìn Tần Tử Thực đang ôm chặt lấy mình, cố gắng nói: “Sư phụ... Trong tay áo... Của ta... Có dược...”
Tần Tử Thực hơi sửng sốt, sau đó lập tức đưa tay vào trong tay áo nàng, quả nhiên mò được một cây thuốc giống cây nhâm sâm.
Hắn cũng không kịp nghĩ đó là gì lập tức bóp cây này thành bột mịn, sau đó đút cho Tô Thanh Y.
Sau khi thuốc tan, Tô Thanh Y lập tức cảm giác được một cỗ linh khí kéo lên trên lưng, bắt đầu chậm rãi chữa trị những chỗ bị thương cho nàng. Mà Tần Tử Thực yên lặng nhìn nàng, giống như từ bỏ hi vọng, chậm rãi mỉm cười, còn an ủi nàng: “Thanh Y, ngươi đừng sợ.”
Nói xong, hắn vuốt ve khuôn mặt nàng, khàn khàn nói: “Ngươi đừng sợ... Nếu như ngươi chết... Ta đồng ý với ngươi sẽ không yêu thêm ai nữa.”
“Ta sẽ cố gắng tu luyện, sẽ phi thăng, hoàn thành tâm nguyện của ngươi... Chờ ta thành Thần, ta sẽ tới đón ngươi.”
“Ngươi hóa thành núi thì ta sẽ biến thành sông; Ngươi hóa thành hoa thì ta sẽ ở cây ở bên ngươi; Nếu ngươi hồn phi phách tán tan vào không trung thì ta sẽ nghịch thiên cải mệnh quay lại thời gian tìm ngươi kiếp trước.”
“Ngươi đừng sợ...” Hắn run giọng nói: “Kiểu gì ta cũng sẽ cứu được ngươi, ngươi đừng sợ.”
Nói xong hắn nhắm mắt lại, cúi đầu xuống, mang theo dáng vẻ thành kính, chậm rãi tới gần nàng.
Tô Thanh Y đang chuyên tâm khôi phục thân thể của nàng, chờ nàng cảm giác thân thể gần như đã hồi phục như cũ, vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt nam nhân gần sát mặt mình.
“Sư phụ!” Nàng vội vàng gọi to, Tần Tử Thực mở choàng mắt ra thì nhìn thấy không biết từ lúc nào Tô Thanh Y đã khôi phúc sắc mặt hồng nhuận như cũ, đang trợn tròn cặp mắt lanh lợi nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Có phải chúng ta nên xử lý chuyện ở đây trước không?”
Tần Tử Thực yên lặng nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu, sau đó hắn đột ngột hôn lên môi nàng, đưa tay ôm chặt nàng vào trong ngực, giống như đang phát tiết cái gì đó làm Tô Thanh Y gần như không thở nổi.
Rất lâu sau, Tần Tử Thực buông nàng ra, đứng dậy trực tiếp bỏ đi.
Tô Thanh Y ngẩn người, sau đó vội vàng đuổi theo: “Sư phụ!”
Xung quanh đã không còn người nào, chỉ còn Lận Quan Tài đang ôm thi thể Mai Trường Quân quỳ trên mặt đất không nhúc nhích.
Hắn đã khóc đến khàn cả giọng, lại không phát ra âm thanh gì. Tô Thanh Y đuổi tới bên người Tần Tử Thực, ngơ ngác nhìn Lận Quan Tài ôm thi thể Mai Trường Quân, bỗng nhiên con ngươi của nàng co lại, sau đó lập tức nhào tới: “Trường Quân!”
“Cút đi!” Lận Quan Tài gào thét, một chưởng đánh Tô Thanh Y bật ra, Tần Tử Thực đưa tay ra kéo Tô Thanh Y vào trong ngực, nhíu mày, thấp giọng nói: “Cẩn thận.”
Tô Thanh Y ngơ ngác nhìn thi thể già nua trong ngực Lận Quan Tài, không thể tin được đây chính là Mai Trường Quân.
Mai Trường Quân thích chưng diện, vô cùng thích chưng diện. Mặc dù trước đến này nàng không nói nhưng Tô Thanh Y biết cho tới giờ nàng vô cùng yêu quý dung nhan của mình.
Nàng thích mặc quần áo màu đỏ rực, bởi vì ý phục màu đó có thể nàng đẹp đến mức nổi bật.
Nhưng giờ phút này nàng mặc áo choàng màu đỏ lửa nằm trong ngực Lận Quan Tài, tóc lại bạc trắng, mặt mũi nhăn nheo.
“Trường Quân...” Nàng run run mở miệng, Lận Quan Tài ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn nàng chăm chú: “Nhiễm Diễm, là ngươi, đúng không?”
Sắc mặt Tô Thanh Y tái đi, Lận Quan Tài nhìn nàng, trong mắt đầy sự chán ghét: “Từ khi gặp ngươi, Trường Quân chưa từng có một chuyện tốt.”
“Nàng ấy không đáng chết.”
Lận Quan Tài cúi đầu, dịu dàng xoa lên khuôn mặt nàng, âm thanh trầm thấp: “Nàng ấy không đáng chết... Thẩm Phi sẽ không giết nàng ấy. Vì cái gì mà nàng ấy... Lại muốn dùng tuổi thọ của mình để mở ra cánh cửa Âm Dương này?”
“Năm đó, nàng ấy vì diệt Quỷ Thi môn mà mở một lần, bây giờ lại mở một lần, ngay cả cơ hội luân hồi nàng cũng không còn nữa...”
“Nếu như ngươi không ở đây... Nếu như không phải ngươi...”
Trong đầu Tô Thanh Y ong ong, trơ mắt nhìn Lận Quan Tài ngẩng đầu nhìn nàng gằn từng tiếng: “Nàng ấy sẽ không chết.”
“Ta...” Tô Thanh Y không biết phải nói thế nào, há miệng thở dốc, run rẩy nói: “Ta...”
‘Cho tới giờ nàng ấy luôn là người có thể vì bạn bè mà ngay cả mạng cũng không cần,” Lận Quan Tài cười khổ nói: “Ngươi biết mà, ngươi vẫn biết.”
Nàng biết.
Năm đó Mai Trường Quân lần lượt không để ý sinh tử mà giúp nàng, nàng vẫn biết, người bạn này cho tới giờ đều là sống chết có nhau.
Nàng nguyện vì Mai Trường Quân mà lên núi đao xuống biển lửa, Mai Trường Quân cũng nguyện vì nàng không màng sống chết.
Nước mắt đảo quanh trong mắt nàng, nàng run rẩy nói: “Ta có thể chết vì nàng ấy.”
Lận Quan Tài nhếch miệng, Tần Tử Thực kéo nàng lại, không biết là Tô Thanh Y nói với hệ thống hay là nói với đám người, nàng gào to: “Ta có thể lấy mạng trả lại cho nàng ấy! Nhưng ta có thể sao?!”
“Kí chủ, ngươi tỉnh táo một chút...”
Hệ thống hơi sợ: “Ngươi còn có nhiệm vụ đấy.”
“Để nàng sống lại đi!” Âm thanh của hệ thống làm nàng kịp phản ứng lại, nàng hoảng hốt vội nói: “Hệ thống, cho dù thế nào... Để nàng sống lại... Sống lại đi...”
“1.000 tích phân.”
Âm thanh của hệ thống làm hai mắt Tô Thanh Y sáng lên, hệ thống tiếp tục nói: “Nhưng mà, ta không thể trực tiếp hồi sinh người khác, chỉ có một cách thôi.”
“Ngươi nói đi...”
“Ta có một pháp trận nghịch chuyển thời gian ở đây, Lận Quan Tài chính là Quan Tài Tử tụ tập âm khí của thiên địa, đồng thời các ngươi lại đang ở trong một trận pháp cực âm, vừa đúng điều kiện để bố trí trận pháp, các ngươi có thể quay về quá khứ, thay đổi quá khứ cứu Mai Trường Quân. Có xác nhận trừ tích phân không?”
“Xác nhận.” Tô Thanh Y dứt khoát gật đầu. Trong đầu truyền đến một tiếng “Tích” của hệ thống, một lát sau, trong đầu nàng lập tức xuất hiện một trận pháp, nàng ngẩng đầu nhìn Lận Quan Tài, nhìn nụ cười giễu cợt của đối phương, chậm rãi nói: “Ở đây ta có một trận pháp có thể cứu nàng, nhưng mà Lận Quan Tài, ngươi có nguyện ý không?”
“Cái gì?” Lận Quan Tài ngẩng phắt đầu lên, Tô Thanh Y nói: “Dùng mạng của ngươi, đổi lấy một cơ hội nghịch chuyển thời gian.”
“Được.” Lận Quan Tài không chút do dự gật đầu, Tô Thanh Y mím môi, giơ tay lên, lấy kiếm làm bút, vẽ ra một trận pháp, chờ sau khi vẽ xong, nàng để Lận Quan Tài đứng vào giữa trận pháp, sau đó nói với Tần Tử Thực: “Sư phụ, giúp một chút, đứng ở hướng chính đông trong trận đi.”
Tần Tử Thực nhìn nàng, dường như muốn hỏi gì đó, muốn nói lại thôi, gật gật đầu, theo phân phó của nàng đi tới, sau đó chính nàng đi đến hướng chính tây, khi đang chuẩn bị mở trận, đột nhiên nàng nhớ tới một chuyện: “Tống Hàn đâu?!”
Người ở đây nhìn nhau, Lận Quan Tài mở mắt nói: “Ta thấy hắn biến mất trước khi trận pháp mở ra, không có chuyện gì, có lẽ lọt vào trận pháp khác rồi.”
Tô Thanh Y cảm ứng một chút thấy Tống Hàn vẫn còn sống tốt. Hắn không thể rời xa nàng quá một trăm trượng, xem ra đây hẳn là trận trong trận ở Bồng Lai huyễn cảnh, trận trong trận không có khả năng chia ra, đợi nàng cứu Mai Trường Quân về, trở lại tìm Tống Hàn sau vậy.
Nghĩ như vậy, nàng nhắm mắt lại bắt đầu niệm pháp quyết.
Trên mặt đất phóng lên từng chùm ánh sáng, Tần Tử Thực nhìn người trong cột sáng, khuôn mặt thanh lệ, thần sắc trịnh trọng, toàn thân pháp ra khí thiên địa, giống như một Phù tu đại năng.
Hắn không khỏi nở nụ cười, trong lòng là một mảng mềm mại.
Nàng còn sống, may là nàng còn sống, sống ưu tú như thế.
Hắn rất vui vẻ.
Tô Thanh Y đừng đờ tại chỗ, trong đầu trống rỗng. Ngươi sau lưng ôm chặt lấy nàng, giống như lâm vào mộng cảnh không thể thoát ra.
Tô Thanh Y há mồm nhưng cái gì cũng không thể nói ra được, đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gào thét, sau đó lập tức nghe tiếng Lận Quan Tài quát lớn: “Mau vào trong!”
Sau đó trời đất rung chuyển, Tần Tử Thực buông Tô Thanh Y ra, Bạch Ngọc kiếm nhanh chóng phá cửa sổ bay ra ngoài trước, hắn quay đầu nhìn nàng, lạnh nhạt nói: “Ngươi không cần trả lời ta ngay bây giờ, ngươi cứ nghĩ kỹ đi.”
Nói xong, bóng người biến mất ở ngoài cửa sổ, Tô Thanh Y vội vàng đuổi theo, vừa tới cửa lập tức nhìn thấy tất cả mọi người đã đứng vây quanh trong viện, trên không trung ở tiểu viện của Lận Quan Tài treo một cái ghế dài bằng bạch ngọc, phía trên khắc hoa văn phức tạp, có một nam tử áo trắng đang ngồi dựa trên đó. Trên mặt nam tử đeo mặt nạ bằng huyền thiết che mất nửa khuôn mặt, dưới góc áo trắng thêu từng mảng lớn Mạn Đà La, yêu diễm đến mức làm lòng người lạnh ngắt.
Mạn Đà La là biểu tượng của Bồng Lai các, Tô Thanh Y lập tức nhận ra, tới gần Mai Trường Quân hỏi: “Thẩm Phi à?”
Mai Trường Quân nhìn chằm chằm nam tử ở trên không trung, chậm chạp mà trịnh trọng gật đầu. Thẩm Phi nhìn quanh bốn phía, chậm rãi mỉm cười.
“Ta nói mà... Vì sao luôn có mấy con chuột nhỏ chạy loạn khắp nơi. Hóa ra là Trường Quân ngươi ở trong này.”
“Ngươi muốn làm gì.” Lận Quan Tài che trước người Mai Trường Quân, Thẩm Phi cười cười, ôn hòa nói: “Ta nghĩ như thế nào, không phải Lận Quan Tài ngươi rõ ràng nhất sao?”
“Lúc trước bọn họ đối xử với chúng ta như thế nào? Ngươi đã quên rồi à?”
“Thẩm Phi, thu tay lại đi. Ngươi không thể tiếp tục như vậy.”
Lận Quan Tài cau mày, Thẩm Phi cười to.
“Năm đó bọn họ dùng người nhà bạn bè của ta đi tế trời ngưng tụ thành linh mạch, bây giờ ta chỉ học chuyện bọn họ làm năm đó có gì là không được?”
“Ngươi điên rồi.” Lận Quan Tài ngắt lời. Thẩm Phi cười lạnh: “Ta điên rồi? Nếu không phải vướng ngươi và Mai Trường Quân thì ta đã sớm làm được! Bây giờ trong trận pháp chỉ còn mấy con kiến này, chỉ cần dùng bọn họ làm tế phẩm cho Bồng Lai đảo của ta, linh mạch trên Bồng Lai tiên đảo của ta sẽ lập tức khôi phục như lúc ban đầu, rất nhanh thôi, Trường Quân sẽ được thấy hoa nở mà nàng thích nhất...”
Nói xong, hắn đứng thẳng lên, cúi đầu nhìn Mai Trường Quân, mỉm cười nói: “Trường Quân, lại đây, bổn tọa đưa ngươi đi chờ hoa Bồng Lai nở.”
Mai Trường Quân không nói chuyện, cả người nàng run rẩy, sau một lúc lâu, nàng bước ra một bước.
Lận Quan Tài cầm lấy tay nàng, lạnh lùng nói: “Còn chưa ngốc đủ à? Còn muốn qua đó?”
Mai Trường Quân cười khổ, há mồm nói: “Ta...”
“Thôi,” Thẩm Phi thở dài: “Trường Quân, ngươi không cần đến đâu, chờ bản tọa thu thập mấy con kiến này, tự ta sẽ tới đón ngươi.”
“Nói khoác mà không biết ngượng!” Tiêu Phi Phi gầm lên. Thẩm Phi nhếch miệng, lạnh lùng nói: “Tiêu Phi Phi?”
Nói xong, hắn gật đầu, lạnh nhạt nói: “Tốt lắm, năm đó sư phụ ngươi đồ sát cả nhà ta, ta chưa tìm đến ngươi mà ngươi đã tới cửa rồi.”
Hắn quét mắt nhìn mọi người, điểm danh từng người một: “Hoa Tưởng Dung, Tĩnh Diễn... Ngược lại đều đến đông đủ.”
“Sư huynh...” Rốt cuộc Mai Trường Quân cũng lên tiếng, run rẩy nói: “Dừng tay đi, tất cả mọi chuyện đều không có quan hệ gì đến bọn họ...”
“Không có quan hệ gì?” Thẩm Phi cười lạnh nói: “Tông môn của bọn họ dẫm trên xương cốt của gia tộc ta! Tu vi của bọn họ thành lập trên máu thịt của tộc ta! Ngươi nói với ta là bọn họ không có quan hệ gì?! Bọn họ thiếu Thẩm Phi ta, thiếu Thẩm gia ta! Thiếu trăm vạn bách tính Trần Quốc ta, thiếu ta một lời công bằng với trời, thiếu ta sự chính trực của nhân gian này!”
“Nhưng mà đã đủ rồi!” Mai Trường Quân sụp đổ nói: “Nơi này có bằng hữu của ta, ít nhiều gì ngươi cũng đã hận đủ rồi! Chẳng lẽ ngươi nhất định phải chôn toàn bộ Tu chân giới vì người nhà ngươi thì mới bằng lòng dừng tay à!”
“Bằng hữu của ngươi?” Thẩm Phi nhìn lướt qua đám người, sau đó thở dài nói: “Vậy chỉ có thể nói... Vận khí của nàng ta không tốt, sao lại muốn làm người tu đạo?”
“Ngươi nói không sai, Trường Quân,” Thẩm Phi khẽ nở nụ cười, trong tươi cười đều là tà khí: “Ta cùng Tu chân giới... Không chết không thôi!”
“Ngươi có ý gì?” Rốt cục Tô Thanh Y cũng cảm thấy không đúng: “Cái gì gọi là tông môn của chúng ta dẫm trên xương cốt của gia tộc ngươi...”
“Có ý gì chứ?” Thẩm Phi cười ha hả: “Ngươi không cần biết, không cần biết! Rất nhanh, các người sẽ hòa làm một với thiên địa, chôn cùng Trần quốc của ta thôi.”
“Phượng Ninh ở đâu?” Cuối cùng Tần Tử Thực cũng mở miệng hỏi hướng đi của sư đệ mình. Thẩm Phi nhìn hắn chằm chằm, một lát sau, hắn chậm rãi mỉm cười: “Thiên Kiếm tông của các ngươi thật ra cũng có vài người tốt. Đáng tiếc, sư tổ của ngươi không tới, cũng chỉ có ngươi bồi tội.”
Nói xong, Thẩm Phi giơ tay lên, cũng trong nháy mắt này, Tần Tử Thực nhanh chóng nâng kiếm lên chém xuống!
Kiếm mang hào quang vạn trượng, đâm vào làm người ta căn bản không nhìn rõ xung quanh, thụ cầm trong tay Tiêu Vân Vân trong nháy mắt biến lớn, nhanh chóng lùi về phía sau, một đạo sóng âm đánh ra, Tô Thanh Y lấy kiếm làm bút ngưng linh lực vào mũi kiếm, chạy xung quanh hai người, mà Tống Hàn lẳng lặng nhìn tất cả, một lúc sau lấy ra một cái vòng vàng, hướng về phía Thẩm Phi nói: “Đi!”
Đối mặt với trận thế như thế, sắc mặt Thẩm Phi không đổi, vừa tránh công kích của đám người Tần Tử Thực vừa niệm chú ngữ.
Chú ngữ rơi vào trong tai Tô Thanh Y làm nàng không khỏi biến sắc. Mà bên phía kia, Mai Trường Quân run rẩy nhắm mắt lại, nâng cây sáo lên.
Lận Quan Tài ở phía xa đang công kích Thẩm Phi vừa nghe thấy tiếng sáo lập tức quay đầu lại, rốt cuộc Tô Thanh Y cũng kịp phản ứng Thẩm Phi muốn làm cái gì.
Diệt Thần phù! Trong tay hắn có một là Diệt Thần phù!
Chỉ cần niệm chú ngữ thì không chết không ngừng là Diệt Thần phù.
Phù chú cường đại như vậy cần thời gian niệm khá dài, mà mục tiêu nhằm vào rất rõ ràng, Tô Thanh Y chỉ kịp hô to một tiếng: “Tránh ra!!!” Sau đó cũng không kịp nghĩ nhiều lập tức nhào về phía Tần Tử Thực.
Thẩm Phi khẽ nhếch môi, cũng trong nháy mắt kia, hoa quang trên mặt đất phóng lên cao, một con huyết long gào thét hiện ra, ánh sáng màu xanh biếc từ lòng bàn tay Thẩm Phi bay thẳng về phía Tần Tử Thực, nện mạnh lên người Tô Thanh Y, Tần Tử Thực mở to hai mắt ôm lấy Tô Thanh Y ngã nhào vào ngực hắn.
Mặt đất bắt đầu vỡ ra từng khối lớn, từng người xung quanh đó bị tan ra thành tro bụi, Tô Thanh Y được Tần Tử Thực ôm trong ngực, Tần Tử Thực chặn tất cả linh lực ăn mòn bên ngoài, run rẩy gọi: “Thanh Y...”
Nói còn chưa dứt lời, một tiếng sáo bén nhọn truyền đến, Thẩm Phi ngẩng phắt đầu lên, mấy lệ quỷ nhào về phía Thẩm Phi, Thẩm Phi nhếch môi: “Ngươi thế mà rất tốt đấy...”
Mai Trường Quân không nói lời nào, run rẩy nhắm mắt lại, phía sau nàng có một cánh cổng lớn chậm rãi mở ra, lệ quỷ ùn ùn kéo đến, Lận Quan Tài thét chói tai xông đến, cố đoạt lấy cây sáo trong tay Mai Trường Quân!
Mai Trường Quân ho ra một búng máu, lệ quỷ ở phía sau nàng rít lên những tiếng chói tai nhào ra, Mai Trường Quân quỳ trên mặt đất, run run ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Phi đang bị lệ quỷ vây quanh, khàn khàn nói: “Sư huynh... Đủ rồi...”
“Trường Quân, đóng cửa Âm Dương lại!” Lận Quan Tài run run quỳ xuống, đưa cây sáo cho Mai Trường Quân, run rẩy nói: “Nhanh đi... Đóng cửa Âm Dương...”
“Không đóng được...” Mái tóc của Mai Trường Quân nhanh chóng bạc đi, Lận Quan Tài đưa tay ôm lấy nàng nhìn nàng dần dần già đi trong ngực mình, dưới mặt nạ bằng bạch ngọc đều là nước mắt, khàn khàn nói: “Dừng lại... Dừng lại ngay!”
“Thật xin lỗi...” Mai Trường Quân ngẩng đầu lên, ánh mắt chuyển từ Thẩm Phi lên người của Lận Quan Tài, dịu dàng nói: “Ta... Ta không dừng được nữa rồi.”
“Lận Quan Tài...” Nàng khàn khàn nói: “Sau này, ngươi không phải giờ... Phải... Ủ rượu cho ta nữa rồi....”
Lận Quan Tài không nói gì, hắn nhìn nàng chằm chằm, bên cạnh là tiếng thét chói tai của Thẩm Phi, cửa Âm Dương mở, vạn quỷ chen chúc lao ra, đứng mũi chịu sào là người nhiều sát nghiệt nhất – Thẩm Phi.
Nghe được tiếng kêu thảm của Thẩm Phi, Mai Trường Quân lẳng lặng chăm chú nhìn Lận Quan Tài, không thể nhìn rõ được khuôn mặt của người nam nhân trước mặt này, mặt nạ bạch ngọc che hết tất cả biểu tình của hắn, nhưng mà đôi mắt kia lại đẹp đến mức làm lòng người hoảng hốt.
Giờ phút này mái tóc nàng đã trắng xóa, trên mặt toàn nếp nhăn, giống như một lão nhân gần đất xa trời. Nhưng hắn vẫn trân trọng ôm nàng vào ngực như cũ, từng giọt nước mắt lớn rơi xuống.
Mai Trường Quân giơ tay lên đặt lên trên mặt nạ lạnh lẽo của hắn, dịu dàng nói: “Lận Quan Tài, để cho ta nhìn một chút đi...”
“Ta đã... Quên mất... Dáng vẻ của ngươi rồi...”
Nói xong, nàng run rẩy đưa tay lên nhẹ nhàng xốc mặt nạ của hắn lên.
Dưới mặt nạ bằng bạch ngọc là một khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt, nhưng cũng không khó để nhìn ra khuôn mặt của hắn giống y hệt với Thẩm Phi đang bị lệ quỷ cắn xé.
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống trên khuôn mặt hắn, Mai Trường Quân thở dài: “Là ngươi...”
Nói xong, nàng nhắm mắt lại, khàn khàn lên tiếng: “Quả nhiên... Là ngươi...”
“Lận Quan Tài...” Nàng dịu dàng nói: “Thật ra... Ta rất thích... Ngươi đó....”
Vừa dứt lời, tay nàng buông xuống đập lên mặt đất. Lận Quan Tài nhìn nàng, cố gắng nở một nụ cười, run rẩy nói: “Trường Quân... Ta ủ rượu rồi...”
“Trường Quân... Ngươi tỉnh dậy đi...”
“Trường Quân... Ngươi nhìn ta đi... Ta tháo mặt nạ xuống rồi...”
“Trường Quân....” Hắn ôm chặt lấy nàng, gào khóc: “Ngươi tỉnh dậy đi! Tỉnh dậy đi mà!”
Nhưng người trong ngực vẫn không trả lời hắn, ở bên cạnh, lệ quỷ từng ngụm gặm cắn máu thịt của Thẩm Phi, hắn cũng chầm chậm nằm xuống, không còn hơi thở. Theo hơi thở của hắn biến mất, ánh sáng của trận pháp dưới chân hắn cũng dần biến mất, xung quanh từ từ yên tĩnh lại, người có tu vi thấp sớm đã hóa thành một vũng máu dưới tác dụng của trận pháp, chỉ có người có tu vi cao như Tần Tử Thực mới có thể miễn cưỡng che cho mình và Tô Thanh Y, nhưng cả người hắn cũng nhuộm đầy máu, trên người không có chỗ nào còn nguyên vẹn cả.
Mà Tô Thanh Y được hắn ôm trong ngực thì trên lưng cũng có một lỗ thủng lớn, lục phủ ngũ tạng rơi rớt ở phía sau, nàng đau đớn nhắm mắt lại, dường như có thể tắc thở bất cứ lúc nào.
Tần Tử Thực phát hiện xung quanh yên lặng trở lại thì chậm rãi ngồi thẳng lên, khi nhìn đến tình trạng của Tô Thanh Y thì trong nháy mắt sắc mặt hắn trắng bệch, sau đó hắn móc hết đan dược trên người ra, một viên lại một viên nhét vào miệng Tô Thanh Y.
Nhưng mà linh lực của đối phương vẫn dần dần yếu đi, Tần Tử Thực bắt đầu liều mạng chuyển linh lực của mình sang cho nàng, không dám tin mà gọi tên nàng: “Thanh Y... Thanh Y...”
Tô Thanh Y cố gắng mở mắt ra, cảm nhận được cơ thể đau vô cùng đau đớn cùng sinh mệnh đang trôi xa dần.
Loại cảm giác này rất quen thuộc, nàng đã chết hai lần rồi, đây là lần thứ ba chăng?
“Hệ thống,” Ngược lại nàng cũng không thấy sợ lắm, có hơi khó khăn gọi hệ thống: “Nếu ta chết thì thân thế tiếp theo... Ở chỗ nào?”
Hệ thống: “Ngươi có thể kiên cường thêm một chút không hả? Còn chưa chết, đừng có mà sụt sùi.”
“Vậy ta... Phải xử lý... Thế nào....”
“Ngươi chờ tí, ta đang đổi tích phân. Lần này ngươi làm rất tốt, nếu thương thế này mà ở trên người Tần Tử Thực thì ta muốn chữa trị của rắc rối hơn.”
Tô Thanh Y: “...”
Sau khi biết mình sẽ không chết, Tô Thanh Y đã yên tâm hơn nhiều. Nhưng mà Tần Tử Thực dường như sắp sụp đổ, hắn cầm chặt lấy tay của nàng, mắt đầy tơ máu, không ngừng thì thầm tên nàng, khàn giọng nói: “Thanh Y... Ngươi đừng đi... Ta đã đợi ngươi nhiều năm như vậy... Thanh Y...”
“Ngươi đừng đi...” Dường như phát hiện linh lực đưa vào cho nàng không có tác dụng, cuối cùng Tần Tử Thực cũng không làm nữa, dứt khoát ôm nàng vào ngực, run rẩy nói: “Thanh Y, đừng bỏ ta mà. Thật vất vả ngươi mới tới đây... Sao có thể đi được... Hơn năm mươi năm... Một mình ta lâu như vậy... Sao ngươi có thể đi được...”
“Sư phụ...” Phát hiện ra Tần Tử Thực có điều không thích hợp, mắt thấy trên người hắn bắt đầu có ma khí, rốt cục Tô Thanh Y cũng giãy dụa lên tiếng: “Ta không sao... Ngươi...” Nàng ngẩng đầu lên nhìn thấy nước mắt của hắn, nàng hơi sững sờ, sau đó có chút khó nhọc nói: “Ngươi đừng khóc...”
Nghe thấy tiếng nàng, Tần Tử Thực vội vàng lau nước mắt, hoảng hốt nói: “Ta không khóc, Thanh Y, ta không khóc...”
“Hệ thống,” Tô Thanh Y cảm thấy thế giới sắp sập đến nơi rồi, liều mạng gọi hệ thống: “Lúc nào ta mới khỏi đây!!”
“Đừng có nói nữa, nhanh thôi. Ngươi cho là chữa trị dễ à? Ngươi lên mà làm! Đã nát thành như vậy rồi...”
Hệ thống có chút bất mãn, một lát sau, Tô Thanh Y nghe được một tiếng “Tích” vang lên, hệ thống bắt đầu nói: “Số liệu khôi phục ta đều đặt ở trong tay áo ngươi, nhanh nhanh bảo Tần Tử Thực lấy ra cho ngươi ăn.”
Tô Thanh Y: “...”
Hóa ra số liệu còn có thể ăn cơ đấy.
Trên mặt nàng bất động, ngẩng đầu nhìn Tần Tử Thực đang ôm chặt lấy mình, cố gắng nói: “Sư phụ... Trong tay áo... Của ta... Có dược...”
Tần Tử Thực hơi sửng sốt, sau đó lập tức đưa tay vào trong tay áo nàng, quả nhiên mò được một cây thuốc giống cây nhâm sâm.
Hắn cũng không kịp nghĩ đó là gì lập tức bóp cây này thành bột mịn, sau đó đút cho Tô Thanh Y.
Sau khi thuốc tan, Tô Thanh Y lập tức cảm giác được một cỗ linh khí kéo lên trên lưng, bắt đầu chậm rãi chữa trị những chỗ bị thương cho nàng. Mà Tần Tử Thực yên lặng nhìn nàng, giống như từ bỏ hi vọng, chậm rãi mỉm cười, còn an ủi nàng: “Thanh Y, ngươi đừng sợ.”
Nói xong, hắn vuốt ve khuôn mặt nàng, khàn khàn nói: “Ngươi đừng sợ... Nếu như ngươi chết... Ta đồng ý với ngươi sẽ không yêu thêm ai nữa.”
“Ta sẽ cố gắng tu luyện, sẽ phi thăng, hoàn thành tâm nguyện của ngươi... Chờ ta thành Thần, ta sẽ tới đón ngươi.”
“Ngươi hóa thành núi thì ta sẽ biến thành sông; Ngươi hóa thành hoa thì ta sẽ ở cây ở bên ngươi; Nếu ngươi hồn phi phách tán tan vào không trung thì ta sẽ nghịch thiên cải mệnh quay lại thời gian tìm ngươi kiếp trước.”
“Ngươi đừng sợ...” Hắn run giọng nói: “Kiểu gì ta cũng sẽ cứu được ngươi, ngươi đừng sợ.”
Nói xong hắn nhắm mắt lại, cúi đầu xuống, mang theo dáng vẻ thành kính, chậm rãi tới gần nàng.
Tô Thanh Y đang chuyên tâm khôi phục thân thể của nàng, chờ nàng cảm giác thân thể gần như đã hồi phục như cũ, vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt nam nhân gần sát mặt mình.
“Sư phụ!” Nàng vội vàng gọi to, Tần Tử Thực mở choàng mắt ra thì nhìn thấy không biết từ lúc nào Tô Thanh Y đã khôi phúc sắc mặt hồng nhuận như cũ, đang trợn tròn cặp mắt lanh lợi nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Có phải chúng ta nên xử lý chuyện ở đây trước không?”
Tần Tử Thực yên lặng nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu, sau đó hắn đột ngột hôn lên môi nàng, đưa tay ôm chặt nàng vào trong ngực, giống như đang phát tiết cái gì đó làm Tô Thanh Y gần như không thở nổi.
Rất lâu sau, Tần Tử Thực buông nàng ra, đứng dậy trực tiếp bỏ đi.
Tô Thanh Y ngẩn người, sau đó vội vàng đuổi theo: “Sư phụ!”
Xung quanh đã không còn người nào, chỉ còn Lận Quan Tài đang ôm thi thể Mai Trường Quân quỳ trên mặt đất không nhúc nhích.
Hắn đã khóc đến khàn cả giọng, lại không phát ra âm thanh gì. Tô Thanh Y đuổi tới bên người Tần Tử Thực, ngơ ngác nhìn Lận Quan Tài ôm thi thể Mai Trường Quân, bỗng nhiên con ngươi của nàng co lại, sau đó lập tức nhào tới: “Trường Quân!”
“Cút đi!” Lận Quan Tài gào thét, một chưởng đánh Tô Thanh Y bật ra, Tần Tử Thực đưa tay ra kéo Tô Thanh Y vào trong ngực, nhíu mày, thấp giọng nói: “Cẩn thận.”
Tô Thanh Y ngơ ngác nhìn thi thể già nua trong ngực Lận Quan Tài, không thể tin được đây chính là Mai Trường Quân.
Mai Trường Quân thích chưng diện, vô cùng thích chưng diện. Mặc dù trước đến này nàng không nói nhưng Tô Thanh Y biết cho tới giờ nàng vô cùng yêu quý dung nhan của mình.
Nàng thích mặc quần áo màu đỏ rực, bởi vì ý phục màu đó có thể nàng đẹp đến mức nổi bật.
Nhưng giờ phút này nàng mặc áo choàng màu đỏ lửa nằm trong ngực Lận Quan Tài, tóc lại bạc trắng, mặt mũi nhăn nheo.
“Trường Quân...” Nàng run run mở miệng, Lận Quan Tài ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn nàng chăm chú: “Nhiễm Diễm, là ngươi, đúng không?”
Sắc mặt Tô Thanh Y tái đi, Lận Quan Tài nhìn nàng, trong mắt đầy sự chán ghét: “Từ khi gặp ngươi, Trường Quân chưa từng có một chuyện tốt.”
“Nàng ấy không đáng chết.”
Lận Quan Tài cúi đầu, dịu dàng xoa lên khuôn mặt nàng, âm thanh trầm thấp: “Nàng ấy không đáng chết... Thẩm Phi sẽ không giết nàng ấy. Vì cái gì mà nàng ấy... Lại muốn dùng tuổi thọ của mình để mở ra cánh cửa Âm Dương này?”
“Năm đó, nàng ấy vì diệt Quỷ Thi môn mà mở một lần, bây giờ lại mở một lần, ngay cả cơ hội luân hồi nàng cũng không còn nữa...”
“Nếu như ngươi không ở đây... Nếu như không phải ngươi...”
Trong đầu Tô Thanh Y ong ong, trơ mắt nhìn Lận Quan Tài ngẩng đầu nhìn nàng gằn từng tiếng: “Nàng ấy sẽ không chết.”
“Ta...” Tô Thanh Y không biết phải nói thế nào, há miệng thở dốc, run rẩy nói: “Ta...”
‘Cho tới giờ nàng ấy luôn là người có thể vì bạn bè mà ngay cả mạng cũng không cần,” Lận Quan Tài cười khổ nói: “Ngươi biết mà, ngươi vẫn biết.”
Nàng biết.
Năm đó Mai Trường Quân lần lượt không để ý sinh tử mà giúp nàng, nàng vẫn biết, người bạn này cho tới giờ đều là sống chết có nhau.
Nàng nguyện vì Mai Trường Quân mà lên núi đao xuống biển lửa, Mai Trường Quân cũng nguyện vì nàng không màng sống chết.
Nước mắt đảo quanh trong mắt nàng, nàng run rẩy nói: “Ta có thể chết vì nàng ấy.”
Lận Quan Tài nhếch miệng, Tần Tử Thực kéo nàng lại, không biết là Tô Thanh Y nói với hệ thống hay là nói với đám người, nàng gào to: “Ta có thể lấy mạng trả lại cho nàng ấy! Nhưng ta có thể sao?!”
“Kí chủ, ngươi tỉnh táo một chút...”
Hệ thống hơi sợ: “Ngươi còn có nhiệm vụ đấy.”
“Để nàng sống lại đi!” Âm thanh của hệ thống làm nàng kịp phản ứng lại, nàng hoảng hốt vội nói: “Hệ thống, cho dù thế nào... Để nàng sống lại... Sống lại đi...”
“1.000 tích phân.”
Âm thanh của hệ thống làm hai mắt Tô Thanh Y sáng lên, hệ thống tiếp tục nói: “Nhưng mà, ta không thể trực tiếp hồi sinh người khác, chỉ có một cách thôi.”
“Ngươi nói đi...”
“Ta có một pháp trận nghịch chuyển thời gian ở đây, Lận Quan Tài chính là Quan Tài Tử tụ tập âm khí của thiên địa, đồng thời các ngươi lại đang ở trong một trận pháp cực âm, vừa đúng điều kiện để bố trí trận pháp, các ngươi có thể quay về quá khứ, thay đổi quá khứ cứu Mai Trường Quân. Có xác nhận trừ tích phân không?”
“Xác nhận.” Tô Thanh Y dứt khoát gật đầu. Trong đầu truyền đến một tiếng “Tích” của hệ thống, một lát sau, trong đầu nàng lập tức xuất hiện một trận pháp, nàng ngẩng đầu nhìn Lận Quan Tài, nhìn nụ cười giễu cợt của đối phương, chậm rãi nói: “Ở đây ta có một trận pháp có thể cứu nàng, nhưng mà Lận Quan Tài, ngươi có nguyện ý không?”
“Cái gì?” Lận Quan Tài ngẩng phắt đầu lên, Tô Thanh Y nói: “Dùng mạng của ngươi, đổi lấy một cơ hội nghịch chuyển thời gian.”
“Được.” Lận Quan Tài không chút do dự gật đầu, Tô Thanh Y mím môi, giơ tay lên, lấy kiếm làm bút, vẽ ra một trận pháp, chờ sau khi vẽ xong, nàng để Lận Quan Tài đứng vào giữa trận pháp, sau đó nói với Tần Tử Thực: “Sư phụ, giúp một chút, đứng ở hướng chính đông trong trận đi.”
Tần Tử Thực nhìn nàng, dường như muốn hỏi gì đó, muốn nói lại thôi, gật gật đầu, theo phân phó của nàng đi tới, sau đó chính nàng đi đến hướng chính tây, khi đang chuẩn bị mở trận, đột nhiên nàng nhớ tới một chuyện: “Tống Hàn đâu?!”
Người ở đây nhìn nhau, Lận Quan Tài mở mắt nói: “Ta thấy hắn biến mất trước khi trận pháp mở ra, không có chuyện gì, có lẽ lọt vào trận pháp khác rồi.”
Tô Thanh Y cảm ứng một chút thấy Tống Hàn vẫn còn sống tốt. Hắn không thể rời xa nàng quá một trăm trượng, xem ra đây hẳn là trận trong trận ở Bồng Lai huyễn cảnh, trận trong trận không có khả năng chia ra, đợi nàng cứu Mai Trường Quân về, trở lại tìm Tống Hàn sau vậy.
Nghĩ như vậy, nàng nhắm mắt lại bắt đầu niệm pháp quyết.
Trên mặt đất phóng lên từng chùm ánh sáng, Tần Tử Thực nhìn người trong cột sáng, khuôn mặt thanh lệ, thần sắc trịnh trọng, toàn thân pháp ra khí thiên địa, giống như một Phù tu đại năng.
Hắn không khỏi nở nụ cười, trong lòng là một mảng mềm mại.
Nàng còn sống, may là nàng còn sống, sống ưu tú như thế.
Hắn rất vui vẻ.
Bình luận facebook