Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chapter 8 Rồng Ẩn Náu Cũng Có Ngày Lao Ra
Không thể không nói tông Giác Sơn quyết tâm muốn trói Tiêu gia lại một chỗ. Lý do của việc này rất đơn giản, là vì Tiêu Trần là đệ tử ngoại môn Đông Kiếm Các. Tông Giác Sơn hiểu rõ, một khi Tiêu Trần đã bất tử thì Tiêu gia sẽ ngày một thịnh vượng hơn. Cho nên lúc này lựa chọn tốt nhất của tông Giác Sơn là trói mình với Tiêu gia lại một chỗ.
Không chỉ đưa ra danh sách mười đệ tử mỗi năm cho Tiêu gia, tông Giác Sơn còn trực tiếp trục xuất Trần Mộ Tuyết ra khỏi tông môn, đưa cho Tiêu Trần một lời giải thích hợp lý.
Vốn dĩ Trần Mộ Tuyết có gan ra tay tấn công Tiêu gia là vì quá sùng bái tông Giác Sơn. Nhưng lúc này nàng ta lại bị trục xuất ra khỏi tông môn, cho nên Trần gia không thể tiếp tục chờ đợi ở quận thành Lĩnh Sơn được nữa.
Không màng đến tình hình của Mã gia và Trần gia, đối với Tiêu Trần, trong tương lai, hai đại gia tộc này sẽ không còn nguy cơ đe dọa Tiêu gia nữa. Bởi vì cả hai gia tộc đều quyết định rời khỏi quận thành Lĩnh Sơn.
Không đơn giản chỉ dựa vào quan hệ của tông Giác Sơn, còn có công lao của quận vương Lĩnh Sơn Trương Cường, Mã gia và Trần gia rời đi, nhờ thế Tiêu gia có thể được xem như đã trở thành đại tộc duy nhất bên trong quận thành Lĩnh Sơn. Vậy nên quận vương phủ cũng phải nể Tiêu gia, đương nhiên việc này tất cả đều nhờ Tiêu Trần.
Lúc cả tộc Trần gia buồn tẻ rút lui khỏi quận thành Lĩnh Sơn, Trần Mộ Tuyết lại gặp được một người phụ nữ trung niên xinh đẹp.
Người phụ nữ rất đẹp. Đặc biệt chính là đôi mắt kia, dường như nó thật sự có thể mê hoặc lòng người.
Bà ta nhìn một chút thì liền nhận ra Trần Mộ tuyết là mị cốt trời sinh. Tuy nhiên mị cốt còn chưa được mở nên chưa được thể hiện ra ngoài. Trong đầu bà ta liền xuất hiện suy nghĩ muốn thu nhận Trần Một Tuyết làm đồ đệ.
Người phụ nữ xinh đẹp ấy đến từ Vạn Tiên lầu, bà ta cũng là một người có sức mạnh khổng lồ, có thể không chút do dự mà chống lại Đông Kiếm Các. Lúc này, Trần Mộ Tuyết cũng quyết định bái bà ta thành vi sư.
Vốn dĩ nàng ta đã tuyệt vọng hoàn toàn, bây giờ được người phụ nữ đẹp ấy cưu mang, trong lòng Trần Mộ Tuyết lại dấy lên tia căm hận tột cùng đối với Tiêu Trần. Tiêu Trần, đây chính là bóng ma trong lòng Trần Mộ Tuyết mãi mãi không bao giờ vượt qua được. Cho đến khi Tiêu Trần hối hận về việc hắn đã làm thì chấp niệm trong lòng Trần Mộ Tuyết vĩnh viễn không thể nào biến mất.
Tiêu Trần cũng không biết Trần Mộ Tuyết đã gặp phải chuyện gì. Hắn cũng chờ đợi ròng rã bảy ngày. Ngày hôm ấy, Tiêu Trần cũng chuẩn bị rời đi. Dù sao thời gian của hắn cũng không quá nhiều, hắn còn phải trở về, đưa tin cho các ngoại môn Đông Kiếm Các. Nếu để thời gian chậm trễ thì sẽ có phiền phức xảy ra.
Tiêu Trần muốn đi nhưng Tiêu Kình cùng Bạch Như Nguyệt lại không muốn để hắn rời đi. Tuy nhiên bọn họ cũng biết rằng không có cách nào để Tiêu Trần ở lại Tiêu gia, đại bàng cũng sẽ đến ngày sải cánh, rồng ẩn náu cũng sẽ có ngày lao ra.
Bạch Như Nguyệt nhìn bóng lưng Tiêu Trần chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt sớm đã không nhịn được bật khóc. Bà không thể nào biết được lần từ biệt này của họ đến khi nào mới có thể được đoàn tụ lần nữa. Tiêu Kình biết lòng Bạch Như Nguyệt không buông xuống được, ông ta nhẹ nhàng an ủi:
“Rồng sẽ có ngày phải lao ra, đại bàng sẽ có lúc sải cánh. Đông Kiếm Các là nơi Trần Nhi nên đến. Chúng ta có được đứa con như thế thì nên cảm thấy rất kiêu ngạo…”
Bạch Như Nguyệt nghe Tiêu Kình nói như vậy, bà liền khẽ gật đầu.
Sau khi tạm biệt cha mẹ, đoàn người ngựa của Tiêu Trần không ngừng phi về phía Đông Kiếm Các. Thời gian còn lại cho đến khi tới lễ ngoại môn là khoảng nửa tháng. Trong nửa tháng này, đoàn người của Tiêu Trần phải chạy đến Đông Kiếm Các kịp thời, nếu không bọn họ sẽ mất đi cơ hội bước vào ngoại môn.
Khoảng cách từ quận thành Lĩnh Sơn đến Đông Kiếm Các không hề ngắn. Bọn họ phải chạy hết sức lực, mệt mỏi mới đến được Đông Kiếm Các.
Nằm trong núi Thanh Vân, nơi đây đã rời khỏi ranh giới lãnh thổ Lăng Phong quốc. Phóng tầm mắt xa thêm nữa thì thấy những dãy núi chập chùng bốn phía, mà Đông Kiếm Các chính là tọa lạc ở vị trí trung tâm của núi Vân Lộc.
Trên con đường đi đến Đông Kiếm Các có rất nhiều đệ tử nơi khác cũng đi đến ghi danh. Chỉ còn hai ngày nữa là đến thời gian bắt đầu lễ ngoại môn của các tông môn, đám người họ cuối cùng cũng đã đuổi kịp.
Tiêu Trần trở lại nơi ở của hắn khi hắn ghi danh đệ tử. Hắn cùng Mạc Kiệt hai người ở chung một gian phòng.
Mạc Kiệt đi đến nằm thẳng lên giường, hít một hơi thật sâu, nói:
“Cuối cùng cũng trở về kịp thời. Chỉ còn hai ngày nữa thôi thì chúng ta đã có thể tiến vào ngoại môn, trở thành một đệ tử ngoại môn chân chính…”
Chế độ đăng ký của Đông Kiếm Các rất nghiêm ngặt. Nói thẳng ra thì các đệ tử đến ghi danh còn không được xem là đệ tử chính thức của Đông Kiếm Các. Chỉ có người sau khi trở thành đệ tử ngoại môn mới có thể được Đông Kiếm Các chân chính thừa nhận.
Nghe Mạc Kiệt nói như vậy, Tiêu Trần khẽ cười nói:
“Sư huynh, huynh đừng vội vui mừng sớm quá. Lễ ngoại môn còn có tuyển chọn kiếm viện. Nếu chúng ta không được kiếm viện xem trọng, thì chúng ta vẫn không có cách nào trở thành đệ tử ngoại môn như cũ…”
Ngoại môn Đông Kiếm các có tổng cộng chín tòa kiếm viện. Mỗi một đệ tử ngoại môn đều cần phải lựa chọn một tòa kiếm viện trong số đó. Đương nhiên là không phải họ tự chọn là được. Đồng thời cần thủ tọa của kiếm viện mà người đó lựa chọn xem xét liệu có nhìn trúng người ấy được không. Nếu như thủ tọa cảm thấy chướng mắt thì dĩ nhiên người ấy không trở thành đệ tử ngoại môn được.
Trong chín tòa kiếm viện, có mạnh có yếu. Những tòa kiếm viện yếu hơn thì yêu cầu cũng thấp hơn một chút, đương nhiên điều kiện tu luyện cũng kém hơn. Còn các tòa kiếm viện mạnh hơn thì hiển nhiên yêu cầu rất cao, dù sao điều kiện tu luyện lại là tốt nhất.
Vì thế cho nên việc trở thành đệ tử ngoại môn đồng thời với lựa chọn kiếm viện chính là sự lựa chọn cá nhân của mỗi người. Không cần biết người đó có thiên phú gì, hay quyết định chọn kiếm viện mạnh nhất, đến khi bị người ta từ chối thì cũng không đáng là bao. Lúc này họ cần phải đặt mình vào đúng vị trí của mình, không được mơ tưởng xa vời. Đây chính là mục đích sâu xa nhất của các tầng lớp cao Đông Kiếm Các.
Nghe Tiêu Trần nói như vậy, Mạc Kiệt cười đáp:
“Vậy thì sư đệ có quyết định chọn tòa kiếm viện nào đây? So với thiên phú của đệ thì chắc là đã có dự tính trước rồi. Ta đoán rằng đấy chính là Nhất Kiếm viện nhỉ…”
Chín tòa kiếm viện ấy được xếp hạng theo thực lực mạnh yếu. Nhất Kiếm viện chính là mạnh nhất, điều viện tu luyện ở đây cũng là tốt nhất cho nên dường như tất cả các đệ tử ngoại môn đều muốn được tiến vào Nhất Kiếm viện để tu luyện. Nhưng dù sao xưa nay Nhất Kiếm viện chỉ tuyển chọn những người tinh anh. Trong Đông Kiếm Các tụ tập rất nhiều thiên tài như thế này thì đệ tử Nhất Kiếm viện chính là được xem như thiên tài trong thiên tài. Vì thế muốn được thông qua Nhất Kiếm viện thì độ khó khăn còn phải yêu cầu cao hơn nhiều so với các tòa kiếm viện khác.
“Nếu không phải là người có thiên phú đứng đầu, thì tốt nhất đừng nên lựa chọn Nhất Kiếm viện.” Đây chính là câu nói được lưu truyền trong các đệ tử đến ghi danh. Bởi vì kì tuyển chọn này cũng là cho phép tự lựa chọn. Mỗi một lần lễ ngoại môn bắt đầu thì Nhất Kiếm viện chính là tòa kiếm viện tuyển chọn ít đệ tử nhất. Đôi khi Nhất Kiếm viện còn không tuyển chọn được một đệ tử nào. “Thà thiếu chứ không chọn bừa”, đây chính là yêu cầu của Nhất Kiếm viện.
Mạc Kiệt đã đoán trúng quyết định lựa chọn của Tiêu Trần. Mười tám tuổi Tiêu Trần đã đến nhập môn ở Hoàng Cảnh cực, không thể không công nhận rằng Tiêu Cực chính là người có thiện phú mạnh nhất trong các đệ tử đến ghi danh.
Nghe được lời nói của Mạc Kiệt, Tiêu Trần cười cười nhưng hắn cũng không trả lời. Nhưng trong lòng hắn đã sớm có quyết định từ lâu. Nhất Kiếm viện chính là mục tiêu trong lòng Tiêu Trần.
Hắn không quan tâm đến yêu cầu của Nhất Kiếm viện cao đến mức nào, hắn cũng không quan tâm sự cạnh tranh khốc liệt ở nội viện Nhất Kiếm viện, vì nếu đã cho hắn cơ hội lựa chọn thì đương nhiên hắn sẽ lựa chọn thứ gì tốt nhất. Đây chính là suy nghĩ của Tiêu Trần.
Trong lòng Tiêu Trần đã có quyết định từ lâu. Tất cả mọi người cùng chờ đợi thời gian lễ ngoại môn bắt đầu. Thời gian hai ngày ấy thoáng trôi qua. Sáng sớm ngày hôm đấy, vừa vặn đúng lúc bầu trời vừa ửng sáng thì khu vực đệ tử đến ghi danh đã trở nên náo nhiệt. Tất cả các đệ tử đạt yêu cầu để ghi danh ồn ào đi đến phía ngọn núi ngoại môn.
Không chỉ đưa ra danh sách mười đệ tử mỗi năm cho Tiêu gia, tông Giác Sơn còn trực tiếp trục xuất Trần Mộ Tuyết ra khỏi tông môn, đưa cho Tiêu Trần một lời giải thích hợp lý.
Vốn dĩ Trần Mộ Tuyết có gan ra tay tấn công Tiêu gia là vì quá sùng bái tông Giác Sơn. Nhưng lúc này nàng ta lại bị trục xuất ra khỏi tông môn, cho nên Trần gia không thể tiếp tục chờ đợi ở quận thành Lĩnh Sơn được nữa.
Không màng đến tình hình của Mã gia và Trần gia, đối với Tiêu Trần, trong tương lai, hai đại gia tộc này sẽ không còn nguy cơ đe dọa Tiêu gia nữa. Bởi vì cả hai gia tộc đều quyết định rời khỏi quận thành Lĩnh Sơn.
Không đơn giản chỉ dựa vào quan hệ của tông Giác Sơn, còn có công lao của quận vương Lĩnh Sơn Trương Cường, Mã gia và Trần gia rời đi, nhờ thế Tiêu gia có thể được xem như đã trở thành đại tộc duy nhất bên trong quận thành Lĩnh Sơn. Vậy nên quận vương phủ cũng phải nể Tiêu gia, đương nhiên việc này tất cả đều nhờ Tiêu Trần.
Lúc cả tộc Trần gia buồn tẻ rút lui khỏi quận thành Lĩnh Sơn, Trần Mộ Tuyết lại gặp được một người phụ nữ trung niên xinh đẹp.
Người phụ nữ rất đẹp. Đặc biệt chính là đôi mắt kia, dường như nó thật sự có thể mê hoặc lòng người.
Bà ta nhìn một chút thì liền nhận ra Trần Mộ tuyết là mị cốt trời sinh. Tuy nhiên mị cốt còn chưa được mở nên chưa được thể hiện ra ngoài. Trong đầu bà ta liền xuất hiện suy nghĩ muốn thu nhận Trần Một Tuyết làm đồ đệ.
Người phụ nữ xinh đẹp ấy đến từ Vạn Tiên lầu, bà ta cũng là một người có sức mạnh khổng lồ, có thể không chút do dự mà chống lại Đông Kiếm Các. Lúc này, Trần Mộ Tuyết cũng quyết định bái bà ta thành vi sư.
Vốn dĩ nàng ta đã tuyệt vọng hoàn toàn, bây giờ được người phụ nữ đẹp ấy cưu mang, trong lòng Trần Mộ Tuyết lại dấy lên tia căm hận tột cùng đối với Tiêu Trần. Tiêu Trần, đây chính là bóng ma trong lòng Trần Mộ Tuyết mãi mãi không bao giờ vượt qua được. Cho đến khi Tiêu Trần hối hận về việc hắn đã làm thì chấp niệm trong lòng Trần Mộ Tuyết vĩnh viễn không thể nào biến mất.
Tiêu Trần cũng không biết Trần Mộ Tuyết đã gặp phải chuyện gì. Hắn cũng chờ đợi ròng rã bảy ngày. Ngày hôm ấy, Tiêu Trần cũng chuẩn bị rời đi. Dù sao thời gian của hắn cũng không quá nhiều, hắn còn phải trở về, đưa tin cho các ngoại môn Đông Kiếm Các. Nếu để thời gian chậm trễ thì sẽ có phiền phức xảy ra.
Tiêu Trần muốn đi nhưng Tiêu Kình cùng Bạch Như Nguyệt lại không muốn để hắn rời đi. Tuy nhiên bọn họ cũng biết rằng không có cách nào để Tiêu Trần ở lại Tiêu gia, đại bàng cũng sẽ đến ngày sải cánh, rồng ẩn náu cũng sẽ có ngày lao ra.
Bạch Như Nguyệt nhìn bóng lưng Tiêu Trần chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt sớm đã không nhịn được bật khóc. Bà không thể nào biết được lần từ biệt này của họ đến khi nào mới có thể được đoàn tụ lần nữa. Tiêu Kình biết lòng Bạch Như Nguyệt không buông xuống được, ông ta nhẹ nhàng an ủi:
“Rồng sẽ có ngày phải lao ra, đại bàng sẽ có lúc sải cánh. Đông Kiếm Các là nơi Trần Nhi nên đến. Chúng ta có được đứa con như thế thì nên cảm thấy rất kiêu ngạo…”
Bạch Như Nguyệt nghe Tiêu Kình nói như vậy, bà liền khẽ gật đầu.
Sau khi tạm biệt cha mẹ, đoàn người ngựa của Tiêu Trần không ngừng phi về phía Đông Kiếm Các. Thời gian còn lại cho đến khi tới lễ ngoại môn là khoảng nửa tháng. Trong nửa tháng này, đoàn người của Tiêu Trần phải chạy đến Đông Kiếm Các kịp thời, nếu không bọn họ sẽ mất đi cơ hội bước vào ngoại môn.
Khoảng cách từ quận thành Lĩnh Sơn đến Đông Kiếm Các không hề ngắn. Bọn họ phải chạy hết sức lực, mệt mỏi mới đến được Đông Kiếm Các.
Nằm trong núi Thanh Vân, nơi đây đã rời khỏi ranh giới lãnh thổ Lăng Phong quốc. Phóng tầm mắt xa thêm nữa thì thấy những dãy núi chập chùng bốn phía, mà Đông Kiếm Các chính là tọa lạc ở vị trí trung tâm của núi Vân Lộc.
Trên con đường đi đến Đông Kiếm Các có rất nhiều đệ tử nơi khác cũng đi đến ghi danh. Chỉ còn hai ngày nữa là đến thời gian bắt đầu lễ ngoại môn của các tông môn, đám người họ cuối cùng cũng đã đuổi kịp.
Tiêu Trần trở lại nơi ở của hắn khi hắn ghi danh đệ tử. Hắn cùng Mạc Kiệt hai người ở chung một gian phòng.
Mạc Kiệt đi đến nằm thẳng lên giường, hít một hơi thật sâu, nói:
“Cuối cùng cũng trở về kịp thời. Chỉ còn hai ngày nữa thôi thì chúng ta đã có thể tiến vào ngoại môn, trở thành một đệ tử ngoại môn chân chính…”
Chế độ đăng ký của Đông Kiếm Các rất nghiêm ngặt. Nói thẳng ra thì các đệ tử đến ghi danh còn không được xem là đệ tử chính thức của Đông Kiếm Các. Chỉ có người sau khi trở thành đệ tử ngoại môn mới có thể được Đông Kiếm Các chân chính thừa nhận.
Nghe Mạc Kiệt nói như vậy, Tiêu Trần khẽ cười nói:
“Sư huynh, huynh đừng vội vui mừng sớm quá. Lễ ngoại môn còn có tuyển chọn kiếm viện. Nếu chúng ta không được kiếm viện xem trọng, thì chúng ta vẫn không có cách nào trở thành đệ tử ngoại môn như cũ…”
Ngoại môn Đông Kiếm các có tổng cộng chín tòa kiếm viện. Mỗi một đệ tử ngoại môn đều cần phải lựa chọn một tòa kiếm viện trong số đó. Đương nhiên là không phải họ tự chọn là được. Đồng thời cần thủ tọa của kiếm viện mà người đó lựa chọn xem xét liệu có nhìn trúng người ấy được không. Nếu như thủ tọa cảm thấy chướng mắt thì dĩ nhiên người ấy không trở thành đệ tử ngoại môn được.
Trong chín tòa kiếm viện, có mạnh có yếu. Những tòa kiếm viện yếu hơn thì yêu cầu cũng thấp hơn một chút, đương nhiên điều kiện tu luyện cũng kém hơn. Còn các tòa kiếm viện mạnh hơn thì hiển nhiên yêu cầu rất cao, dù sao điều kiện tu luyện lại là tốt nhất.
Vì thế cho nên việc trở thành đệ tử ngoại môn đồng thời với lựa chọn kiếm viện chính là sự lựa chọn cá nhân của mỗi người. Không cần biết người đó có thiên phú gì, hay quyết định chọn kiếm viện mạnh nhất, đến khi bị người ta từ chối thì cũng không đáng là bao. Lúc này họ cần phải đặt mình vào đúng vị trí của mình, không được mơ tưởng xa vời. Đây chính là mục đích sâu xa nhất của các tầng lớp cao Đông Kiếm Các.
Nghe Tiêu Trần nói như vậy, Mạc Kiệt cười đáp:
“Vậy thì sư đệ có quyết định chọn tòa kiếm viện nào đây? So với thiên phú của đệ thì chắc là đã có dự tính trước rồi. Ta đoán rằng đấy chính là Nhất Kiếm viện nhỉ…”
Chín tòa kiếm viện ấy được xếp hạng theo thực lực mạnh yếu. Nhất Kiếm viện chính là mạnh nhất, điều viện tu luyện ở đây cũng là tốt nhất cho nên dường như tất cả các đệ tử ngoại môn đều muốn được tiến vào Nhất Kiếm viện để tu luyện. Nhưng dù sao xưa nay Nhất Kiếm viện chỉ tuyển chọn những người tinh anh. Trong Đông Kiếm Các tụ tập rất nhiều thiên tài như thế này thì đệ tử Nhất Kiếm viện chính là được xem như thiên tài trong thiên tài. Vì thế muốn được thông qua Nhất Kiếm viện thì độ khó khăn còn phải yêu cầu cao hơn nhiều so với các tòa kiếm viện khác.
“Nếu không phải là người có thiên phú đứng đầu, thì tốt nhất đừng nên lựa chọn Nhất Kiếm viện.” Đây chính là câu nói được lưu truyền trong các đệ tử đến ghi danh. Bởi vì kì tuyển chọn này cũng là cho phép tự lựa chọn. Mỗi một lần lễ ngoại môn bắt đầu thì Nhất Kiếm viện chính là tòa kiếm viện tuyển chọn ít đệ tử nhất. Đôi khi Nhất Kiếm viện còn không tuyển chọn được một đệ tử nào. “Thà thiếu chứ không chọn bừa”, đây chính là yêu cầu của Nhất Kiếm viện.
Mạc Kiệt đã đoán trúng quyết định lựa chọn của Tiêu Trần. Mười tám tuổi Tiêu Trần đã đến nhập môn ở Hoàng Cảnh cực, không thể không công nhận rằng Tiêu Cực chính là người có thiện phú mạnh nhất trong các đệ tử đến ghi danh.
Nghe được lời nói của Mạc Kiệt, Tiêu Trần cười cười nhưng hắn cũng không trả lời. Nhưng trong lòng hắn đã sớm có quyết định từ lâu. Nhất Kiếm viện chính là mục tiêu trong lòng Tiêu Trần.
Hắn không quan tâm đến yêu cầu của Nhất Kiếm viện cao đến mức nào, hắn cũng không quan tâm sự cạnh tranh khốc liệt ở nội viện Nhất Kiếm viện, vì nếu đã cho hắn cơ hội lựa chọn thì đương nhiên hắn sẽ lựa chọn thứ gì tốt nhất. Đây chính là suy nghĩ của Tiêu Trần.
Trong lòng Tiêu Trần đã có quyết định từ lâu. Tất cả mọi người cùng chờ đợi thời gian lễ ngoại môn bắt đầu. Thời gian hai ngày ấy thoáng trôi qua. Sáng sớm ngày hôm đấy, vừa vặn đúng lúc bầu trời vừa ửng sáng thì khu vực đệ tử đến ghi danh đã trở nên náo nhiệt. Tất cả các đệ tử đạt yêu cầu để ghi danh ồn ào đi đến phía ngọn núi ngoại môn.
Bình luận facebook