Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 375
"Ngươi là ai?"
Hoàng hậu cau mày nhìn phía sau rèm cửa sổ xuất hiện một nữ nhân mặc y phục màu trắng. Tuy nàng dùng khăn che mặt nhưng cặp mắt nàng cũng thật đặc biệt.
"Ngươi là ai? Tại sao lại có thể đến được nơi này?"
Vương hoàng hậu nhìn Bàng Lạc Tuyết, còn U Nhược đứng sau Bàng Lạc Tuyết cảnh giác nhìn Vương hoàng hậu, lo hoàng hậu sẽ làm tổn thương Bàng Lạc Tuyết.
"Xưa nay bổn tiểu thư đều xem thường việc trốn chui trốn nhũi quanh đây. Chỉ là ta đã đứng đây đợi rất lâu rồi mà cũng vì hoàng hậu nương nương đã hành động quá chậm khiến ta đợi lâu nên chán nản phải xông vào đây."
Vương hoàng hậu nhìn chằm chằm Bàng Lạc Tuyết, nàng không phải là kẻ ngu si mà lại tự mình lọt vào bẫy do Bàng Lạc Tuyết giăng ra.
"Chính là do ngươi thông đồng với con tiện nhân kia bày binh bố trận hãm hại bổn cung."
"Ha ha, nương nương cũng không quá ngốc." Bàng Lạc Tuyết cười nhẹ, nếu như người khác không biết còn tưởng rằng nàng đang cùng ai bàn luận thi từ ca phú (ý là làm thơ, đối câu chữ qua lại).
"Tại sao? Bổn cung và ngươi không thù không oán mà?" Vương hoàng hậu cũng không rõ hỏi lại vì nàng vốn thích những nữ nhân trong sáng và chân thành.
"Sao nương nương lại cảm thấy không có tội lỗi gì với ta?" Bàng Lạc Tuyết hiếu kỳ nhìn ánh mắt nghi ngờ của hoàng hậu.
"Đúng vậy, bổn cung không quen biết tiểu thư đây, cũng không biết vì sao tiểu thư lại làm như vậy?"
Vương hoàng hậu nói câu này đúng là có căn cứ, từ trên người nữ nhân này xuất hiện một luồng quý khí, mà một người quý khí như thế chẳng phải luôn được gia đình quyền quý nuôi dưỡng sao? Thế nhưng đại gia khuê tú ở Bắc Yến, nàng đều nắm rõ trong lòng bàn tay mà tại sao một người nữ nhân phất tay thanh nhã này, nàng lại không biết đến.
"Nương nương, thật ra ngươi cũng không có đắc tội với ta."
"Tại sao ngươi lại như vậy? Con tiện nhân kia cũng người của ngươi sao?"
"Nương nương quả nhiên thông tuệ (thông minh và trí tuệ), chính xác Uyển phi là người của ta. Ta cũng có thể nói cho nương nương biết, thực ra Uyển phi cũng không có mang thai, nàng chỉ là dùng chút dược, mà mỗi ngày nàng đều ăn số dược đó."
Vương hoàng hậu nhìn Bàng Lạc Tuyết "Là ngươi, là ngươi muốn hại ta."
"Bốp, bốp." Bàng Lạc Tuyết vỗ tay.
"Không sai, không sai, là ta muốn hại ngươi." Bàng Lạc Tuyết gật gù nói.
"Thiển Nguyệt, đến bẩm báo với hoàng thượng rằng tiện nhân này muốn hại ta, nhanh lên.” Hoàng hậu sốt ruột nói.
Bàng Lạc Tuyết nhếch miệng, ánh mắt loan đào như cầu vồng Tân Nguyệt.
"Ngươi không sợ?" Vương hoàng hậu kinh ngạc nhìn Bàng Lạc Tuyết.
"Vì sao phải sợ? Trong này là địa bàn của ta, hiện giờ ngoại trừ ngươi thì tất cả mọi người đều đã chết cả rồi. Mà ta sợ rằng người nô tỳ mà nương nương mới sai ra ngoài cũng đã lập tức chết đi rồi. Lát nữa người của ta sẽ mang đầu trả cho ngươi." Bàng Lạc Tuyết chậm rãi nói.
Thiển Thu liếc mắt nhìn hoàng hậu.
"Bổn cung không tin, Thiển Thu, mau đi gọi người tới đây." Hoàng hậu hô lớn.
"Hoàng hậu thực sự đang tức giận. Hay là Thiển Thu cô cô cũng liền đi thử xem sao." Bàng Lạc Tuyết chậm rãi nói.
Thiển Thu đứng đó nhìn hoàng hậu, động cũng không dám động.
"Ha ha, xem ra người bên cạnh hoàng hậu nương nương cũng không đáng tin lắm." Bàng Lạc Tuyết buồn cười nói.
"Thiển Thu!"
Thiển Thu gật gù, hai tay e dè đụng tới cửa, nhìn quanh quất không có chuyện gì thì mới yên tâm đẩy cửa bước ra, quay đầu lại cười nói: "Nương nương, không có chuyện gì."
"Phập" một tiếng, Thiển Thu vừa mới dứt lời thì liền bị một cây chủy thủ (dao găm) đâm giữa trán.
"Thiển Thu!" Hoàng hậu hô to. Vốn là muốn bước chân ra nhưng lại nghĩ đến lời nói vừa nãy của Bàng Lạc Tuyết nên cũng không dám động.
"Ta vốn cho rằng hoàng hậu nương nương sẽ có bản lĩnh lớn biết bao nhiêu, thế nhưng thực ra cũng có lúc sẽ yếu đuối run rẩy như hôm nay." Bàng Lạc Tuyết chê cười nói.
Mà lúc này khuôn mặt của Vương hoàng hậu lúc đỏ lúc trắng.
"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Vương hoàng hậu nói.
"Ta đã nói hơn nửa ngày rồi, hoàng hậu nương nương cũng thật là ngốc nghếch." Bàng Lạc Tuyết cười nói.
"Đừng tưởng rằng ta không có cách nào để đối phó với ngươi, dù gì bổn cung cũng là hoàng hậu nước Bắc Yến."
"Hoàng hậ…..uuuuuuu? " Bàng Lạc Tuyết kéo dài âm thanh mình ra.
"Ta vừa nghe thánh chỉ đã hạ xuống, nghe nói đại hoàng tử đang quỳ trong cung khóc hết nước mắt, khóc đến nỗi mắt cũng sắp mù luôn rồi." Bàng Lạc Tuyết che miệng đứng ở nơi đó tươi cười.
"Hạo nhi, Hạo nhi, làm thế chỉ vô ích mà thôi." Hoàng hậu lo lắng nói.
"Hoàng hậu nương nương, ngươi cảm thấy hoàng đế Bắc Yến sẽ sủng ngươi sao?" Bàng Lạc Tuyết đột nhiên chuyển đề tài.
"Sủng? Ngươi tưởng bổn cung còn là nữ nhân ngây thơ ở độ tuổi mười tám đôi mươi sao? Trong mắt bổn cung tình yêu của hắn chẳng là thá gì, ta chỉ muốn quyền hành từ trên người hắn mà thôi."
"Thật sao?" Bàng Lạc Tuyết dường như nhìn thấy trong ánh mắt của hoàng hậu như có ngọn lửa đang dần bùng cháy lên, khóe miệng nhếch lên.
"Nghe đủ chưa?" Bàng Lạc Tuyết quay về không khí nói.
"Hoàng hậu nương nương bị hồ đồ rồi, ngươi còn muốn nàng giải thích nữa không?"
"Tiện nhân này, đã sống lâu như vậy rồi, thực sự là tiện nghi cho nàng." Thương Dực từ trong bóng tối bước ra.
Tóc dài bên hông buộc thành một bó tùy ý rối tung ở phía sau, lông mày bay tán loạn, mày kiếm ẩn dưới đôi mắt hận thù trông thật đáng sợ. Đây là một đôi mắt thế nào? Đôi mắt đen thâm thúy mang theo lạnh lẽo, lạnh lẽo đến nỗi có thể đông cứng mọi thứ trên đường đi của nó nhưng nó lại đẹp đến nỗi khiến người ta không dời mắt nổi. Sống mũi cao với đôi môi đỏ bừng, nhàn nhạt mẫn cảm, thân mặc trường bào màu đen lại nép trong bóng tối, trông hắn lại có vẻ đặc biệt thích hợp. Hắn hơi nhẹ phẩy tay áo, trông giống như tử thần, hào hoa phú quý lại lành lạnh cực điểm. Khuôn mặt lạnh lùng đảo qua như không thuộc về nhân gian, muốn đem tất cả mọi thứ đông cứng tại chỗ.
Vương hoàng hậu nhìn thấy khuôn mặt của Thương Dực thì máu trong người cũng nguội lạnh dần
"Ngươi là hài tử của Thương gia?"
"Trí nhớ của hoàng hậu thật tốt." Thương Dực khinh thường nói.
"Không thể nào, ngươi đã chết rồi, không thể nào, nhất định đây không phải là sự thật."
Vương hoàng hậu cũng không ngốc, nếu đây thật chính là người của Thương gia thì nàng cũng có thể lý giải vì sao lại có chuyện vừa rồi xảy ra như thế. Còn nếu nói trên thế gian này có ai hận nàng hay không thì tất nhiên người đầu tiên mà nàng phải hứng chịu mũi tên hận thù chính là Thương gia.
"Hóa ra là nghiệt chủng của Thương gia, hừ, lại dám nghênh ngang xuất hiện ở hoàng cung như thế." Hoàng hậu lạnh giọng nói.
"Đúng đấy, đây đều là do ngươi ban tặng, vì lẽ đó ngày hôm nay ta tới đưa hoàng hậu đi theo tỷ tỷ ta thỉnh tội." Thương Dực rút kiếm ra, hai mắt hắn đều đỏ ngầu.
"Bổn cung ban tặng sao? Không phải chứ, người tạo thành tất cả những chuyện này chính là hoàng đế, chính là hoàng đế Bắc Yến đố kị với quyền thế Thương gia sẽ ảnh hưởng đến ngôi vị hoàng đế của hắn nên hắn mới ra tay. Thật buồn cười cho tỷ tỷ ngươi, không ngờ ả lại dễ dàng tin tưởng tên hoàng đế ma quỷ kia, cuối cùng cũng không thể bảo vệ được hài tử của mình."
Hoàng hậu nói tới đây, khuôn mặt đắc ý đột nhiên dừng lại "Hài tử kia có phải là vẫn chưa chết?"
"Hoàng hậu chính là hoàng hậu, thật thông minh. Ngươi chưa chết thì tứ hoàng tử cũng chưa chết." Bàng Lạc Tuyết đắc ý nói.
Lúc đó nàng cũng không yên lòng, thừa dịp hoàng đế đi ra ngoài, nàng sai người bỏ thuốc độc để giết chết tên nghiệt chủng kia, không ngờ hắn vẫn còn sống sót.
"Hắn ở đâu?" Hoàng hậu căng thẳng nói.
"Đây cũng không phải điều ngươi lo lắng nhưng có điều nhìn nương nương như thế nên ta cũng có thể cân nhắc để cho các ngươi gặp gỡ." Bàng Lạc Tuyết vuốt cằm nói.
"Hoàng đế sẽ không thừa nhận." Vương hoàng hậu suy nghĩ một chút nói: "Nhi tử của ta mới chính là thái tử Bắc Yến tương lai, là hoàng thượng tương lai."
Lại hiếm thấy Bàng Lạc Tuyết gật gù tán đồng.
"Hoàng hậu nói cũng có lý nhưng có điều khi ở dưới địa ngục thì đại hoàng tử mới có thể làm hoàng đế, còn lúc sống thì không đời nào." Bàng Lạc Tuyết âm u nói.
Hoàng hậu cau mày nhìn phía sau rèm cửa sổ xuất hiện một nữ nhân mặc y phục màu trắng. Tuy nàng dùng khăn che mặt nhưng cặp mắt nàng cũng thật đặc biệt.
"Ngươi là ai? Tại sao lại có thể đến được nơi này?"
Vương hoàng hậu nhìn Bàng Lạc Tuyết, còn U Nhược đứng sau Bàng Lạc Tuyết cảnh giác nhìn Vương hoàng hậu, lo hoàng hậu sẽ làm tổn thương Bàng Lạc Tuyết.
"Xưa nay bổn tiểu thư đều xem thường việc trốn chui trốn nhũi quanh đây. Chỉ là ta đã đứng đây đợi rất lâu rồi mà cũng vì hoàng hậu nương nương đã hành động quá chậm khiến ta đợi lâu nên chán nản phải xông vào đây."
Vương hoàng hậu nhìn chằm chằm Bàng Lạc Tuyết, nàng không phải là kẻ ngu si mà lại tự mình lọt vào bẫy do Bàng Lạc Tuyết giăng ra.
"Chính là do ngươi thông đồng với con tiện nhân kia bày binh bố trận hãm hại bổn cung."
"Ha ha, nương nương cũng không quá ngốc." Bàng Lạc Tuyết cười nhẹ, nếu như người khác không biết còn tưởng rằng nàng đang cùng ai bàn luận thi từ ca phú (ý là làm thơ, đối câu chữ qua lại).
"Tại sao? Bổn cung và ngươi không thù không oán mà?" Vương hoàng hậu cũng không rõ hỏi lại vì nàng vốn thích những nữ nhân trong sáng và chân thành.
"Sao nương nương lại cảm thấy không có tội lỗi gì với ta?" Bàng Lạc Tuyết hiếu kỳ nhìn ánh mắt nghi ngờ của hoàng hậu.
"Đúng vậy, bổn cung không quen biết tiểu thư đây, cũng không biết vì sao tiểu thư lại làm như vậy?"
Vương hoàng hậu nói câu này đúng là có căn cứ, từ trên người nữ nhân này xuất hiện một luồng quý khí, mà một người quý khí như thế chẳng phải luôn được gia đình quyền quý nuôi dưỡng sao? Thế nhưng đại gia khuê tú ở Bắc Yến, nàng đều nắm rõ trong lòng bàn tay mà tại sao một người nữ nhân phất tay thanh nhã này, nàng lại không biết đến.
"Nương nương, thật ra ngươi cũng không có đắc tội với ta."
"Tại sao ngươi lại như vậy? Con tiện nhân kia cũng người của ngươi sao?"
"Nương nương quả nhiên thông tuệ (thông minh và trí tuệ), chính xác Uyển phi là người của ta. Ta cũng có thể nói cho nương nương biết, thực ra Uyển phi cũng không có mang thai, nàng chỉ là dùng chút dược, mà mỗi ngày nàng đều ăn số dược đó."
Vương hoàng hậu nhìn Bàng Lạc Tuyết "Là ngươi, là ngươi muốn hại ta."
"Bốp, bốp." Bàng Lạc Tuyết vỗ tay.
"Không sai, không sai, là ta muốn hại ngươi." Bàng Lạc Tuyết gật gù nói.
"Thiển Nguyệt, đến bẩm báo với hoàng thượng rằng tiện nhân này muốn hại ta, nhanh lên.” Hoàng hậu sốt ruột nói.
Bàng Lạc Tuyết nhếch miệng, ánh mắt loan đào như cầu vồng Tân Nguyệt.
"Ngươi không sợ?" Vương hoàng hậu kinh ngạc nhìn Bàng Lạc Tuyết.
"Vì sao phải sợ? Trong này là địa bàn của ta, hiện giờ ngoại trừ ngươi thì tất cả mọi người đều đã chết cả rồi. Mà ta sợ rằng người nô tỳ mà nương nương mới sai ra ngoài cũng đã lập tức chết đi rồi. Lát nữa người của ta sẽ mang đầu trả cho ngươi." Bàng Lạc Tuyết chậm rãi nói.
Thiển Thu liếc mắt nhìn hoàng hậu.
"Bổn cung không tin, Thiển Thu, mau đi gọi người tới đây." Hoàng hậu hô lớn.
"Hoàng hậu thực sự đang tức giận. Hay là Thiển Thu cô cô cũng liền đi thử xem sao." Bàng Lạc Tuyết chậm rãi nói.
Thiển Thu đứng đó nhìn hoàng hậu, động cũng không dám động.
"Ha ha, xem ra người bên cạnh hoàng hậu nương nương cũng không đáng tin lắm." Bàng Lạc Tuyết buồn cười nói.
"Thiển Thu!"
Thiển Thu gật gù, hai tay e dè đụng tới cửa, nhìn quanh quất không có chuyện gì thì mới yên tâm đẩy cửa bước ra, quay đầu lại cười nói: "Nương nương, không có chuyện gì."
"Phập" một tiếng, Thiển Thu vừa mới dứt lời thì liền bị một cây chủy thủ (dao găm) đâm giữa trán.
"Thiển Thu!" Hoàng hậu hô to. Vốn là muốn bước chân ra nhưng lại nghĩ đến lời nói vừa nãy của Bàng Lạc Tuyết nên cũng không dám động.
"Ta vốn cho rằng hoàng hậu nương nương sẽ có bản lĩnh lớn biết bao nhiêu, thế nhưng thực ra cũng có lúc sẽ yếu đuối run rẩy như hôm nay." Bàng Lạc Tuyết chê cười nói.
Mà lúc này khuôn mặt của Vương hoàng hậu lúc đỏ lúc trắng.
"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Vương hoàng hậu nói.
"Ta đã nói hơn nửa ngày rồi, hoàng hậu nương nương cũng thật là ngốc nghếch." Bàng Lạc Tuyết cười nói.
"Đừng tưởng rằng ta không có cách nào để đối phó với ngươi, dù gì bổn cung cũng là hoàng hậu nước Bắc Yến."
"Hoàng hậ…..uuuuuuu? " Bàng Lạc Tuyết kéo dài âm thanh mình ra.
"Ta vừa nghe thánh chỉ đã hạ xuống, nghe nói đại hoàng tử đang quỳ trong cung khóc hết nước mắt, khóc đến nỗi mắt cũng sắp mù luôn rồi." Bàng Lạc Tuyết che miệng đứng ở nơi đó tươi cười.
"Hạo nhi, Hạo nhi, làm thế chỉ vô ích mà thôi." Hoàng hậu lo lắng nói.
"Hoàng hậu nương nương, ngươi cảm thấy hoàng đế Bắc Yến sẽ sủng ngươi sao?" Bàng Lạc Tuyết đột nhiên chuyển đề tài.
"Sủng? Ngươi tưởng bổn cung còn là nữ nhân ngây thơ ở độ tuổi mười tám đôi mươi sao? Trong mắt bổn cung tình yêu của hắn chẳng là thá gì, ta chỉ muốn quyền hành từ trên người hắn mà thôi."
"Thật sao?" Bàng Lạc Tuyết dường như nhìn thấy trong ánh mắt của hoàng hậu như có ngọn lửa đang dần bùng cháy lên, khóe miệng nhếch lên.
"Nghe đủ chưa?" Bàng Lạc Tuyết quay về không khí nói.
"Hoàng hậu nương nương bị hồ đồ rồi, ngươi còn muốn nàng giải thích nữa không?"
"Tiện nhân này, đã sống lâu như vậy rồi, thực sự là tiện nghi cho nàng." Thương Dực từ trong bóng tối bước ra.
Tóc dài bên hông buộc thành một bó tùy ý rối tung ở phía sau, lông mày bay tán loạn, mày kiếm ẩn dưới đôi mắt hận thù trông thật đáng sợ. Đây là một đôi mắt thế nào? Đôi mắt đen thâm thúy mang theo lạnh lẽo, lạnh lẽo đến nỗi có thể đông cứng mọi thứ trên đường đi của nó nhưng nó lại đẹp đến nỗi khiến người ta không dời mắt nổi. Sống mũi cao với đôi môi đỏ bừng, nhàn nhạt mẫn cảm, thân mặc trường bào màu đen lại nép trong bóng tối, trông hắn lại có vẻ đặc biệt thích hợp. Hắn hơi nhẹ phẩy tay áo, trông giống như tử thần, hào hoa phú quý lại lành lạnh cực điểm. Khuôn mặt lạnh lùng đảo qua như không thuộc về nhân gian, muốn đem tất cả mọi thứ đông cứng tại chỗ.
Vương hoàng hậu nhìn thấy khuôn mặt của Thương Dực thì máu trong người cũng nguội lạnh dần
"Ngươi là hài tử của Thương gia?"
"Trí nhớ của hoàng hậu thật tốt." Thương Dực khinh thường nói.
"Không thể nào, ngươi đã chết rồi, không thể nào, nhất định đây không phải là sự thật."
Vương hoàng hậu cũng không ngốc, nếu đây thật chính là người của Thương gia thì nàng cũng có thể lý giải vì sao lại có chuyện vừa rồi xảy ra như thế. Còn nếu nói trên thế gian này có ai hận nàng hay không thì tất nhiên người đầu tiên mà nàng phải hứng chịu mũi tên hận thù chính là Thương gia.
"Hóa ra là nghiệt chủng của Thương gia, hừ, lại dám nghênh ngang xuất hiện ở hoàng cung như thế." Hoàng hậu lạnh giọng nói.
"Đúng đấy, đây đều là do ngươi ban tặng, vì lẽ đó ngày hôm nay ta tới đưa hoàng hậu đi theo tỷ tỷ ta thỉnh tội." Thương Dực rút kiếm ra, hai mắt hắn đều đỏ ngầu.
"Bổn cung ban tặng sao? Không phải chứ, người tạo thành tất cả những chuyện này chính là hoàng đế, chính là hoàng đế Bắc Yến đố kị với quyền thế Thương gia sẽ ảnh hưởng đến ngôi vị hoàng đế của hắn nên hắn mới ra tay. Thật buồn cười cho tỷ tỷ ngươi, không ngờ ả lại dễ dàng tin tưởng tên hoàng đế ma quỷ kia, cuối cùng cũng không thể bảo vệ được hài tử của mình."
Hoàng hậu nói tới đây, khuôn mặt đắc ý đột nhiên dừng lại "Hài tử kia có phải là vẫn chưa chết?"
"Hoàng hậu chính là hoàng hậu, thật thông minh. Ngươi chưa chết thì tứ hoàng tử cũng chưa chết." Bàng Lạc Tuyết đắc ý nói.
Lúc đó nàng cũng không yên lòng, thừa dịp hoàng đế đi ra ngoài, nàng sai người bỏ thuốc độc để giết chết tên nghiệt chủng kia, không ngờ hắn vẫn còn sống sót.
"Hắn ở đâu?" Hoàng hậu căng thẳng nói.
"Đây cũng không phải điều ngươi lo lắng nhưng có điều nhìn nương nương như thế nên ta cũng có thể cân nhắc để cho các ngươi gặp gỡ." Bàng Lạc Tuyết vuốt cằm nói.
"Hoàng đế sẽ không thừa nhận." Vương hoàng hậu suy nghĩ một chút nói: "Nhi tử của ta mới chính là thái tử Bắc Yến tương lai, là hoàng thượng tương lai."
Lại hiếm thấy Bàng Lạc Tuyết gật gù tán đồng.
"Hoàng hậu nói cũng có lý nhưng có điều khi ở dưới địa ngục thì đại hoàng tử mới có thể làm hoàng đế, còn lúc sống thì không đời nào." Bàng Lạc Tuyết âm u nói.
Bình luận facebook