Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33: Trận chiến cùng sói 2
Xem ra những loài sói này chính là không giống nhau, nếu là soi ở hiện đại, tốc độ cùng phản ứng đều không có nhanh như vậy.
Một kích không thành, Lãnh Nguyệt Tâm lại bắt đầu công kích lần nữa.
Liền ở ngay thời điểm chủy thủ của Lãnh Nguyệt Tâm cắm vào thân thể bạch lang, đột nhiên, chung quanh vang lên tiến sói tru rung trời.
Kia mười lăm con phong lang, tới……
Rút chủy thủ ra, Lãnh Nguyệt Tâm một chân đá bay bạch lang, trong tay cầm chủy thủ đang còn dính máu, khí thế trên người đột nhiên biến đổi, áp lực vô thanh vô tức hướng tới đàn sói kia mà tràn đến.
“Cút.” Một tiếng vang lên với khí thế uy nghiêm, thế nhưng có thể khiến cho cả đàn sói kia cả người run rẩy một chút.
Đối mặt với dã thú, Lãnh Nguyệt Tâm chưa từng có sự sợ hãi nào, ở hiện đại, nàng liền có năng lực đối thoại với dã thú, có một số dã thú bị nàng thuần phục, còn có loài cao ngạo đến chết vẫn không chịu cúi đầu, tất nhiên sẽ bị nàng giết chết.
Vừa mới bắt đầu thời điểm gặp được dã thú, nàng cũng sẽ sợ hãi, nhưng nàng lại biết rõ, chỉ có vô tình hơn so với những dã thú kia, chỉ có lợi hại hơn mới có thể sống sót, cho nên nàng đã làm được!
Giờ phút này, mười lăm con phong lang kia từ trong bóng đêm xuất hiện, đem bạch lang đặt ở giữa sau đó quay chung quanh người nó để bảo hộ cho nó.
Lãnh Nguyệt Tâm thấy vậy, lạnh nhạt nói: “Muốn đánh cuộc một trận sao? Là các ngươi giết ta, hay vẫn là ta giết các ngươi?”
Đối mặt cùng với linh thú, nhưng khí thế lại không hề thua kém chúng nó.
Tiêu Yểm nhăn nhăn mày, không nghĩ tới nàng lại có thể cùng thú nói chuyện với nhau, cứ như vậy, có phải hay không nàng càng có thể sử dụng tốt nhẫn ngự thú?
Mười lăm con phong lang kia nhìn nhìn những vết thương trên người bạch lang kia, tiếp theo sau đó đồng thời hướng tới Lãnh Nguyệt Tâm công kích đi qua.
Tuy rằng vẫn luôn biết tính của sói hoang là cường đại nhất, việc thuần phục chúng nó cũng là chuyện có thể, nhưng vấn đề là, nơi này cùng hiện đại không giống nhau a!
Nghĩ đến đây, thân hình Lãnh Nguyệt Tâm chợt lóe, né tránh ba con phóng tới, sau đó chủy thủ trong tay nhanh chóng rơi xuống.
Liền ngay thời điểm đâm trúng được thân thể phong lang, bên trái Lãnh Nguyệt Tâm lại bay vọt tới thêm một con, hàm rang sắc nhọn kia dưới ánh trăng lấp lánh sáng lên, giống như là thanh kiếm tản ra ánh sáng lạnh giá.
Bất đắc dĩ, Lãnh Nguyệt Tâm đành phải quay đầu lại, mới tránh được kết cục tay trái bị cắn.
Tuy rằng thất thể trước mặt con mồi, Lãnh Nguyệt Tâm lại không có như vậy tính toán buông tha cái đánh bất ngờ này, sau năm chiêu, Lãnh Nguyệt Tâm rốt cuộc cũng tìm được một cái cơ hội phản kích, mang theo linh lực đem chủy thủ đâm vào thân thể nó, một kích mất mạng, máu tươi cũng bắn đến trên người nàng, đồng thời cũng làm cho bầy sói trở nên phẫn nộ!
Cứ như vậy, một Lãnh Nguyệt Tâm không muốn sống cùng chiến đấu với những con phong lang đó, ngay cả bạch lang kia thấy vậy, cũng gia nhập vào chiến đấu.
Đây là bản tính của lang (sói), chúng nó cũng đủ đoàn kết, sẽ không bao giờ vứt bỏ đồng đội mình mà chạy trốn.
Giải quyết xong mười lăm con phong lang kia, trên cánh tay Lãnh Nguyệt Tâm, trên chân cũng đều bị thương, thậm chí trên vai còn bị xé xuống một miếng thịt, máu tươi chảy xuống, đem làn váy màu lam sương khói lần nữa nhiễm hồng.
Bạch lang còn sót lại thấy vậy, tấn công cũng không được, mà không tấn công cũng không được.
Nhân loại này quá lợi hại, nhiều đồng bạn của nó như vậy cư nhiên đều bị nàng giết chết, liền tính là bị thương, nàng cũng không có từ bỏ ý nghĩ giết nó!
Mặc kệ vết thương trên người, Lãnh Nguyệt Tâm giơ tay, chủy thủ chỉ vào bạch lang, lạnh lùng nói ra: “Muốn báo thù vì chúng nó sao?”
Bạch lang kia chỉ là cảnh giác nhìn nàng, dường như là đang tìm kiếm thời khắc công kích tốt nhất.
Lãnh Nguyệt Tâm thấy vậy, cười cười, bàn tay trắng vung lên, dây mây chung quanh liền hướng tới bạch lang mà đến, ở thời điểm bạch lang còn chưa kịp phản ứng đã trói chân nó lại.
Xem đúng thời cơ, Lãnh Nguyệt Tâm phi thân tiến lên, dung hết toàn bộ sức lực, đem chủy thủ đâm vào bên trong đầu nó!
Một kích không thành, Lãnh Nguyệt Tâm lại bắt đầu công kích lần nữa.
Liền ở ngay thời điểm chủy thủ của Lãnh Nguyệt Tâm cắm vào thân thể bạch lang, đột nhiên, chung quanh vang lên tiến sói tru rung trời.
Kia mười lăm con phong lang, tới……
Rút chủy thủ ra, Lãnh Nguyệt Tâm một chân đá bay bạch lang, trong tay cầm chủy thủ đang còn dính máu, khí thế trên người đột nhiên biến đổi, áp lực vô thanh vô tức hướng tới đàn sói kia mà tràn đến.
“Cút.” Một tiếng vang lên với khí thế uy nghiêm, thế nhưng có thể khiến cho cả đàn sói kia cả người run rẩy một chút.
Đối mặt với dã thú, Lãnh Nguyệt Tâm chưa từng có sự sợ hãi nào, ở hiện đại, nàng liền có năng lực đối thoại với dã thú, có một số dã thú bị nàng thuần phục, còn có loài cao ngạo đến chết vẫn không chịu cúi đầu, tất nhiên sẽ bị nàng giết chết.
Vừa mới bắt đầu thời điểm gặp được dã thú, nàng cũng sẽ sợ hãi, nhưng nàng lại biết rõ, chỉ có vô tình hơn so với những dã thú kia, chỉ có lợi hại hơn mới có thể sống sót, cho nên nàng đã làm được!
Giờ phút này, mười lăm con phong lang kia từ trong bóng đêm xuất hiện, đem bạch lang đặt ở giữa sau đó quay chung quanh người nó để bảo hộ cho nó.
Lãnh Nguyệt Tâm thấy vậy, lạnh nhạt nói: “Muốn đánh cuộc một trận sao? Là các ngươi giết ta, hay vẫn là ta giết các ngươi?”
Đối mặt cùng với linh thú, nhưng khí thế lại không hề thua kém chúng nó.
Tiêu Yểm nhăn nhăn mày, không nghĩ tới nàng lại có thể cùng thú nói chuyện với nhau, cứ như vậy, có phải hay không nàng càng có thể sử dụng tốt nhẫn ngự thú?
Mười lăm con phong lang kia nhìn nhìn những vết thương trên người bạch lang kia, tiếp theo sau đó đồng thời hướng tới Lãnh Nguyệt Tâm công kích đi qua.
Tuy rằng vẫn luôn biết tính của sói hoang là cường đại nhất, việc thuần phục chúng nó cũng là chuyện có thể, nhưng vấn đề là, nơi này cùng hiện đại không giống nhau a!
Nghĩ đến đây, thân hình Lãnh Nguyệt Tâm chợt lóe, né tránh ba con phóng tới, sau đó chủy thủ trong tay nhanh chóng rơi xuống.
Liền ngay thời điểm đâm trúng được thân thể phong lang, bên trái Lãnh Nguyệt Tâm lại bay vọt tới thêm một con, hàm rang sắc nhọn kia dưới ánh trăng lấp lánh sáng lên, giống như là thanh kiếm tản ra ánh sáng lạnh giá.
Bất đắc dĩ, Lãnh Nguyệt Tâm đành phải quay đầu lại, mới tránh được kết cục tay trái bị cắn.
Tuy rằng thất thể trước mặt con mồi, Lãnh Nguyệt Tâm lại không có như vậy tính toán buông tha cái đánh bất ngờ này, sau năm chiêu, Lãnh Nguyệt Tâm rốt cuộc cũng tìm được một cái cơ hội phản kích, mang theo linh lực đem chủy thủ đâm vào thân thể nó, một kích mất mạng, máu tươi cũng bắn đến trên người nàng, đồng thời cũng làm cho bầy sói trở nên phẫn nộ!
Cứ như vậy, một Lãnh Nguyệt Tâm không muốn sống cùng chiến đấu với những con phong lang đó, ngay cả bạch lang kia thấy vậy, cũng gia nhập vào chiến đấu.
Đây là bản tính của lang (sói), chúng nó cũng đủ đoàn kết, sẽ không bao giờ vứt bỏ đồng đội mình mà chạy trốn.
Giải quyết xong mười lăm con phong lang kia, trên cánh tay Lãnh Nguyệt Tâm, trên chân cũng đều bị thương, thậm chí trên vai còn bị xé xuống một miếng thịt, máu tươi chảy xuống, đem làn váy màu lam sương khói lần nữa nhiễm hồng.
Bạch lang còn sót lại thấy vậy, tấn công cũng không được, mà không tấn công cũng không được.
Nhân loại này quá lợi hại, nhiều đồng bạn của nó như vậy cư nhiên đều bị nàng giết chết, liền tính là bị thương, nàng cũng không có từ bỏ ý nghĩ giết nó!
Mặc kệ vết thương trên người, Lãnh Nguyệt Tâm giơ tay, chủy thủ chỉ vào bạch lang, lạnh lùng nói ra: “Muốn báo thù vì chúng nó sao?”
Bạch lang kia chỉ là cảnh giác nhìn nàng, dường như là đang tìm kiếm thời khắc công kích tốt nhất.
Lãnh Nguyệt Tâm thấy vậy, cười cười, bàn tay trắng vung lên, dây mây chung quanh liền hướng tới bạch lang mà đến, ở thời điểm bạch lang còn chưa kịp phản ứng đã trói chân nó lại.
Xem đúng thời cơ, Lãnh Nguyệt Tâm phi thân tiến lên, dung hết toàn bộ sức lực, đem chủy thủ đâm vào bên trong đầu nó!
Bình luận facebook