-
Chương 41
Ninh Uyển vô cùng hài lòng với bầu không khí phòng làm việc gần đây, Trần Thước vô cùng tích cực chủ động, Phó Tranh cũng vô cùng năng nổ, hai người tranh giành công việc vụ án, gần như vào khoảnh khắc điện thoại tư vấn vừa reo, hai người đã bắt đầu giành nghe như giành trả lời câu hỏi; vụ án tư vấn tại chỗ, hai người cũng tranh tiếp đón, cuối cùng khiến Ninh Uyển không có việc làm, hai người họ đều làm xong hết.
“Luật sư Phó thật sự khiến tôi thấy mình kém cỏi, đã 30 tuổi nhưng phản ứng vẫn nhạy bén như vậy, trả lời điện thoại ngay khi vừa đổ chuông, một người hai mấy tuổi như tôi bái phục!”
“Cuối cùng không bằng luật sư Trần, người trẻ chạy nước rút, giống như chạy đua 100 mét vậy, bà cụ đó còn chưa đến cửa, kết quả còn chưa thấy hình bóng của cậu, đã xông lên tiếp đón, tuy hơi giật mình chỉ là người qua đường không cần tư vấn vụ án, nhưng sự nhiệt tình mở rộng nguồn án thật sự đáng để tôi học hỏi nhiều.”
“Luật sư Phó khách khí quá.”
“Như nhau, như nhau mà.”
...
Ninh Uyển bận làm việc, cũng không quá để ý Phó Tranh và Trần Thước cụ thể đang nói gì, nhưng thấy dáng vẻ hai người đều mỉm cười với nhau, cô nghĩ rằng hai người đang cùng học tập khen ngợi lẫn nhau, trong lòng đột nhiên có chút cảm động, chẳng trách hai người họ có thể nói nhiều đến bảo vệ sức khỏe đàn ông. Nếu không phải vì tương đồng giới tính, thì đây chính là cặp đôi trời đất tác thành! Cùng nhau học tập cùng nhau tiến bộ cùng đạt thành tựu, nghe họ nói anh một câu tôi một câu, còn dáng vẻ tranh giành vụ án, Ninh Uyển chỉ cảm thấy lúc này mình thật thừa thãi.
Tình bạn và sự trân trọng lẫn nhau của đàn ông, thật khiến người khác cảm động!
***
Nhưng Ninh Uyển hoàn toàn không biết, trong mắt Phó Tranh đây hoàn toàn là một chuyện khác, tình bạn giữa Trần Thước vốn không tồn tại, hai giống đực trai tráng mạnh khỏe ở cùng nhau, thứ kí.ch thích đương nhiên là ham muốn cạnh tranh, lòng so bì của đàn ông một khi bị kí.ch thích, cũng rất cuộn trào mãnh liệt.
Trần Thước càng thù hằn anh càng muốn trấn áp anh, anh càng phải phản kích. Anh chính là một đối tác, cho dù che giấu thân phận, cũng không thể thua! Nếu không sau này chính thức nhậm chức ở Chính Nguyên, sao có thể khiến người khác tâm phục? Cái gai tên Trần Thước này muốn kiếm chuyện không phải lần đầu tiên.
Tuy Trần Thước và Phó Tranh không nói toạc ra, nhưng ngấm ngầm bắt đầu cạnh tranh nhau bằng hiệu suất xử lý án và độ hài lòng của khách hàng, anh nhận một cuộc điện thoại, tôi sẽ tiếp đón tư vấn tại chỗ, tóm lại phải áp đảo đối thủ.
Suy cho cùng Phó Tranh là đối tác, kỹ năng chuyên môn lão luyện lại có kinh nghiệm cơ sở hơn Trần Thước, trong một ngày, lượt điện thoại tư vấn và tư vấn tại chỗ đã vượt xa Trần Thước.
Thực tế từ khi thăng chức Par, Phó Tranh hiếm khi có tác phong “canh tác” hết sức hết hiệu suất như vậy, anh không thiếu tiền, không thiếu vụ án, vì vậy việc lựa chọn khách hàng gần như có thể coi là kén chọn, nhiều khi chọn vụ án hoàn toàn tùy ý, xem tâm trạng mới chọn, hôm nay tâm trạng không tốt, từ chối; ngày mai thời tiết tốt, nên ra ngoài dạo bộ, không nhận án; ngày kia khách hàng quá nhiều chuyện, giao tiếp vất vả, không nhận...
Chỉ là hiện tại cho dù tiền công vụ án nhiều hay ít đều liều mạng làm, liều mạng giải quyết vấn đề thực tế cho người dân xã khu. Tuy mệt nhưng sau khi hoàn thành trong lòng Phó Tranh lại xuất hiện cảm giác tự hào nghề nghiệp và sự mãn nguyện lâu ngày biến mất, dường như cuộc sống nhất thành bất biến trước kia lại được lấp đầy bởi những tình cảm mãnh liệt.
Mà rất nhanh, anh ý thức được, mọi chuyện làm đều có báo đáp.
Sắp tới giờ tan làm, Lưu Quế Trân mang theo bình giữ nhiệt, nhìn trái ngó phải xuất hiện ở cửa văn phòng, thấy Ninh Uyển và Phó Tranh đều có mặt, trên mặt bà lập tức để lộ ý cười.
“Tiểu Ninh, Tiểu Phó, tốt quá hai người đều ở đây!”
Ninh Uyển vội vàng đón tiếp: “Sao dì Lưu lại đến đây? Có chuyện gì cần giúp đỡ sao ạ?”
Lưu Quế Trân cười: “Không có, tôi không sao, chỉ là muốn đến thăm hai người, lần trước may mà có hai người giải quyết vấn đề cho tôi.”
“Đúng đó! May mà có hai người!”
Phó Tranh nhìn theo giọng nói, mới phát hiện đằng sau Lưu Quế Trân là Sử Tiểu Phương, lúc trước bọn họ vì tiếng gà gây ồn mà không thể nói chuyện với nhau, giờ đây lại cùng xuất hiện vừa nói vừa cười.
Bị Phó Tranh nhìn như vậy, Sử Tiểu Phương thấy hơi ngại: “Lúc trước do tôi thật không đúng, kỳ thị người vùng khác, may nhờ hai vị luật sư giúp đỡ giải quyết khúc mắc, sau đó tôi và Quế Trân qua lại cũng thành thân, phát hiện chúng tôi nói rất hợp cạ, cô ấy là người thành thật, nuôi con gà đó cũng vì giữ chữ tín mới đồng ý nuôi, tôi cảm thấy cô ấy rất tốt cũng biết đạo lý, khi trước là tôi quá nóng giận, không nói chuyện đàng hoàng...”
Lưu Quế Trân cũng xin lỗi: “Tiểu Phương, lúc đầu là tôi không tốt, thực sự con gà đó gáy khiến mọi người phiền hà...”
Ngoài dự liệu, cả hai thay đổi trạng thái giằng co cả đoạn đường ẩu đả đến tận văn phòng khi trước, giờ đây còn sống chung hòa thuận, không những không cãi cọ, thậm chí còn thông cảm lượng thứ cho nhau.
“Hiện tại con gà đó vẫn ổn chứ?”
Đối diện với câu hỏi của Ninh Uyển, Lưu Quế Trân bỗng bừng tĩnh vỗ đầu mình một cái: “Suýt nữa quên tôi đến đây làm gì.” Bà nói xong, nhấc lên bình giữ nhiệt trong tay, “Canh gà này, cố ý nấu tặng cho mọi người uống.”
Phó Tranh ngẩn người, nhìn canh gà: “Đây là?”
Lưu Quế Trân cười: “Đúng, chính là con gà đó. Nó ấy, lúc đó hoàn thành xong nhiệm vụ dạy học, thầy Quách khai giảng sớm, cho nên chương trình học hội họa cũng kết thúc sớm, hiện tại đã không cần nuôi nữa, thầy Quách bảo tôi tự xử lý, tôi mang nó đến chợ giết mổ, mùi vị không tệ, tôi nuôi ở nhà, thức ăn cho gà đều thuần tự nhiên, mọi người nhất định phải nếm thử. Canh gà này tươi ngon lắm!”
Sử Tiểu Phương cũng phụ họa giúp: “Ngon lắm! Quế Trân mang cho mọi người một bình, thật sự rất mới! Mọi người nhất định phải thử!”
Hai người nói xong, cười nói khoác tay nhau rời đi.
***
Ninh Uyển nhìn theo bóng lưng bọn họ đi xa, trong lòng cảm khái, cũng may lúc đầu phương thức xử lý linh hoạt, không những giải quyết tranh chấp, còn không gieo mầm tai họa nào, giúp cho đôi hàng xóm này còn có thể chung sống hòa thuận, dần dần trở thành bạn bè.
Trong lòng Ninh Uyển vô cùng mãn nguyện, mà sau khi cô ở hộp giữ nhiệt với đôi mắt phát sáng, càng thấy mãn nguyện...
“Ôi! Thơm quá đi mất!”
Canh gà thật sự giống như Quế Trân nói, nhìn rất ngon, bên trong còn bỏ không ít nấm. Chỉ riêng ngửi thôi đã khiến người khác phải động tay chân vì thèm.
Trong bình giữ nhiệt tự có một cái bát, trong văn phòng Ninh Uyển cũng để hai hộp Lock&Lock thủy tinh đựng hoa quả, vừa đủ cho ba người, cô vui vẻ chia bát, sau đó rót cho mỗi người một bát canh gà...
“Nào nào nào! Uống canh gà!”
Ninh Uyển đưa cho Trần Thước một bát trước, sau đó lại đưa cho Phó Tranh một bát, cuối cùng tự cho mình một bát.
Canh gà như dự liệu, thơm ngon lại đậm đà, tiếc là Ninh Uyển uống được một nửa phải nhận điện thoại: “Tôi đi lấy đồ ship, hai người uống trước đi.”
Cô vội vàng uống nốt nửa còn lại, lau lau miệng rồi chạy ra ngoài.
Trong văn phòng chỉ còn Trần Thước và Phó Tranh.
Phó Tranh nhìn Trần Thước, trong lòng có chút lạnh nhạt điềm tĩnh, Ninh Uyển đem cho anh cái bát trong hộp giữ nhiệt, mà cô và Trần Thước lại dùng hộp thủy tinh Lock&Lock, đó là một cặp, hơn nữa mắt thường của anh nhìn thấy hộp Lock&Lock của Trần Thước rõ ràng to hơn bát của anh, bát canh gà của Trần Thước nhiều hơn...
Canh gà Phó Tranh cũng uống nhiều rồi, cũng không quan tâm uống nhiều hơn hai ngụm hai ít hơn hai ngụm, thế nhưng lúc này, đây không phải chuyện canh gà mà là chiến tranh tôn nghiêm.
Canh gà quả thực thơm ngon, nhưng Phó Tranh cúi đầu uống, chỉ cảm thấy nhạt như nước ốc.
Vì sao chứ? Trong lòng anh chỉ có ba chữ này.
Nói nghiêm túc, vụ án tiếng gà gây ồn là do anh và Ninh Uyển cùng làm, lúc đầu có sự xuất hiện của Trần Thước sao? Kết quả giờ đây một người vốn chưa từng tham gia vụ án này, lại tùy tiện xông vào hái thành quả thắng lợi chiếm giữ thành quả của mình?
Vì vụ án này, bộ vest đặt may cao cấp của anh bị gà mổ, khứu giác của anh suýt nữa hỏng vĩnh viễn vì mùi phân gà ở trang trại, thậm chí anh còn hạ mình giữ chặt con gà đó, cống hiến một phần sức lực trong thành công biến con gà đó thành công công gà, thế nhưng hiện tại sao nào?
Khó khăn lắm mới giải quyết vụ án, canh gà cảm ơn của đương sự rõ ràng cho anh, dựa vào đâu Trần Thước có thể được chia một bát canh? Chia một bát canh thì thôi đi, càng quá đáng hơn là tại sao bát canh của cậu ta lại nhiều hơn của anh? Còn nhiều hơn như vậy!
Thật không công bằng!
Trong lòng Phó Tranh có chút không phục, nhưng anh không nói gì, chỉ cúi đầu uống canh, anh là một đối tác, không nên so đo tính toán vì loại chuyện này.
Chỉ là Phó Tranh không muốn so đo, nhưng Trần Thước lại chủ động khiêu khích.
“Luật sư Phó, bát canh này của anh, hình như còn ít hơn tôi không ít.”
“...”
Trần Thước cười: “Xem ra đàn chị vẫn rất chu đáo.”
Chu đáo cái gì? Trong lòng Phó Tranh cười lạnh, đó là sự chu đáo với cậu, cho cậu bát lớn, thật sự được lợi còn khoe mẽ...
Khi nãy Trần Thước xử lý án mất uy phong, hiện giờ tìm thấy cơ hội, rõ ràng không muốn bỏ qua, Phó Tranh đanh mặt uống canh gà, Trần Thước còn muốn ném đá bỏ giếng...
“Có phải luật sư Phó không thể hiểu sự chu đáo của đàn chị Ninh Uyển không?” Trần Thước cười híp mắt, “Thực ra bát anh ít, bát tôi nhiều, đều có đạo lý riêng. Đàn chị đối với anh rất tốt, thứ như canh gà ấy lượng purin cao. Sự thực là tuổi càng cao uống nhiều càng không tốt. Đàn ông đặc biệt người hơn 30 tuổi, uống nhiều purin cao, axit uric dễ tăng cao, dễ mắc bệnh Gout. Nhất định là đàn chị nghĩ đến điểm này, cho nên để phần nhiều canh gà cho người trẻ như tôi, cuối cùng thì chức năng cơ thể cũng không thể đánh lừa con người.”
Trong lòng Phó Tranh thực sự sắp tức chết, đàn ông 30 như một cành hoa, sao lại thành tuổi lớn không thể uống canh gà sắp mắc Gout? Tên Trần Thước này ỷ mình nhỏ hơn anh vài tuổi, mỗi ngày đều bám chuyện tuổi tác, lẽ nào tương lai cậu ta không 30 tuổi sao? Nhìn dáng vẻ sinh trưởng nóng vội của cậu ta, tương lai 30 tuổi còn không bằng anh nữa!
Phó Tranh không ngừng ám hiệu bản thân trong lòng, phải độ lượng, phải điềm tĩnh, không thể cùng mở mang kiến thức chung với người trẻ, anh là đối tác cấp cao, nên có sự khoan dung và tấm lòng của đối tác cấp cao, loại gà chọi trong thời gian tìm phối ngẫu như Trần Thước, sao anh có thể hạ giá mở mang kiến thức cùng cậu ta? Sự thù địch tự nhiên của cậu ta với anh, cũng bởi vì sự xuất sắc của bản thân, người trẻ đối mặt với kẻ cầm quyền mạnh mẽ, phát sinh cảm giác khủng hoảng cũng rất bình thường...
Nhưng cho dù anh không ngừng tự an ủi mình, trong lòng Phó Tranh vẫn rất rầu rĩ. Trần Thước thù địch với anh, anh cảm thấy mình có thể chấp nhận được. Nhưng Ninh Uyển không thể đối xử với cậu ta như vậy. Rõ ràng vụ án này là do anh và cô làm, bát canh gà này do Trần Thước dựa vào anh mới được uống, dựa vào đâu Ninh Uyển cho cậu ta nhiều, lẽ nào cô cũng cảm thấy anh già không thể uống purin cao sao? Lẽ nào cô cũng chê anh già?
Mặc dù đánh bại Trần Thước về chất lượng và hiệu quả xử lý án, nhưng bởi vì bát canh gà này, Phó Tranh thấy mình thua rồi, còn thua không còn mảnh giáp.
Canh gà vốn rất ngon, nhưng hiện tại, Phó Tranh cũng không thể uống thêm ngụm nào nữa.
***
Gần đây Cao Viễn rất có cảm giác thành tựu, bởi vì anh ấy phát hiện mình lại quan trọng như vậy. Gần như mỗi ngày bạn bè đều cần mình, sau khi gọi điện liên tiếp cho anh ấy mấy ngày, hôm nay Phó Tranh lại hẹn anh ấy cùng ăn cơm.
Chỉ là không biết tại sao, người bạn này của mình, hôm nay có vẻ rất suy sụp.
“Cậu sao thế? Phải công việc xã khu hơi cực nhọc không? Có cần rút sớm nhậm chức không?”
Phó Tranh lắc lắc đầu: “Không cần.”
....
Cao Viễn lại hỏi thêm vài câu mang tính thăm dò, nhưng tiếc là Phó Tranh không hứng thú lắm, lúc trả lời cũng là từ đơn âm tiết, rõ ràng có tâm sự, nhưng lại ủ rũ không nói, mà tất cả đều không được cải thiện cho đến khi Phó Tranh nhận thông báo của email, cúi đầu cầm điện thoại đọc mail...
Lúc đầu vẻ mặt anh nghiêm nghị và lông mày nhíu lại, nhưng thời gian trôi qua, sau khi tiếp tục đọc phía dưới mail, khuôn mặt anh bừng sáng, nét mặt đã xóa bỏ vẻ suy sụp trước đó, thậm chí còn có chút tự đắc. Nhất thời Cao Viễn có liên tưởng không thích hợp. Nếu như Phó Tranh giống như một con gà trống đã bị đánh bại, vậy hiện giờ cậu ấy giống như một con gà trống đã phấn chấn sẵn sàng trở lại, có thể tiếp tục ra chiến trường chiến đấu!
Nhưng một bức thư thôi đã khiến tâm trạng Phó Tranh dao động nhiều, Cao Viễn cảm thấy mình có thể lý giải tâm trạng tồi tệ của Phó Tranh trước đó: Nhất định là gặp khó khăn trong công việc.
Kể từ khi quen biết Phó Tranh, rất hiếm khi thấy cậu ấy có dao độn,g tình cảm lớn trong chuyện riêng tư. Có thể khiến cậu ấy buồn bực, nhất định là do công việc. Người đàn ông này có tính háo thắng điên cuồng trong sự nghiệp, đa số bởi vì vụ án không thuận lợi mới cáu gắt. Mà giờ đây nhận được thư, có thể đã sáng tỏ thông suốt, lại giành được sự đồ,ng tình của khách hàng, vì thế nở mày nở mặt.
Trong lòng Cao Viễn cảm khái, chuyện anh ấy phải học Phó Tranh lắm!còn nhiều
Sự chuyên nghiệp và kiên trì, cảm xúc dao động vì công việc, anh ấy còn kém xa lắm!
***
Phó Tranh hẹn Cao Viễn ra ngoài ăn cơm, thực sự là tâm trạng suy sụp, anh nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy không cam lòng.
Anh cẩn trọng che giấu thân phận làm việc ở xã khu mấy tháng, Ninh Uyển dạy anh cũng chưa từng phản kháng, còn tích cực chủ động giúp đỡ giải quyết vụ án, vì để sát thực tế hơn thậm chí còn từ bỏ phong cách của một đối tác cấp cao! Kết quả Ninh Uyển còn chê anh...
Anh còn chưa kịp nghĩ từ “già” trong lòng, kết quả điện thoại kêu “ting” một tiếng, có thông báo nhận mail mới.
Anh mím môi mở thư, người gửi thư viết sừng sững tên Ninh Uyển.
Từ sau lần phân tích vụ án trước, anh và Ninh Uyển duy trì trao đổi thư phụ đạo “ưu tiên”, mỗi lần Ninh Uyển trả lời thư của anh đều rất nhanh, từ tư duy thiếu chặt chẽ lúc đầu đến phân tích vụ án cách xử lý toàn diện và khéo léo hiện giờ, thật sự đã trưởng thành rất lớn, đương nhiên, mỗi lần trả lời thư của mình đều không nhịn được đính kèm một tràng nịnh hót.
Lần này quả không ngoài dự liệu, ngoài đáp án, Ninh Uyển lại tiến hành ca tụng anh hết sức có thể...
Nhưng tiếc là lần này Phó Tranh vốn không vui nổi, bởi vì anh càng đọc lời nịnh bợ của Ninh Uyển, càng cảm thấy có gì đó không đúng...
“Mặc dù trao đổi với ngài trong thời gian ngắn nhưng tôi lại có thu hoạch rất lớn, cách nhìn về vụ án của ngài thật sự rất độc đáo! Khiến tôi được hưởng lợi rất nhiều!”
“Ngài thật sự là một ông chủ tôn kính!”
“Kinh nghiệm của ngài thật phong phú! Hy vọng khi tôi đến tuổi của ngài, cũng có thể trở thành một luật sư thành thục đảm đương một lĩnh vực!”
Nhìn cẩn thận, đây hoàn toàn thái độ cung kính của hậu bối với tiền bối! Còn đến tuổi của ngài? Trong lòng Phó Tranh sắp tức chết, tuổi của anh thì sao chứ? Bản thân anh rốt cuộc bao nhiêu tuổi chứ? Lẽ nào thật sự già sắp xuống mồ sao?
Tuy ngoài mặt rõ ràng Ninh Uyển nịnh anh giản dị dễ gần, bậc anh tài nơi làm việc vẫn sẵn sàng dìu dắt cấp dưới. Nhưng trong lòng, không phải giọng điệu này hoàn toàn cảm thấy anh đã già sao?
Phó Tranh kiềm chế tức giận, quyết định tối nay không trả lời thư Ninh Uyển nữa, anh thực sự không có tâm trạng.
Chỉ là nhìn tiếp xuống dưới, anh phát hiện bức thư này không phải lấy lời xu nịnh làm kết bài như mọi khi, cuối bức thư của Ninh Uyển còn có một đoạn lời...
“Ngoài ra, tôi muốn tiến cử với ngài đồng nghiệp Phó Tranh của tôi, anh ấy tốt nghiệp học viện luật nổi tiếng của Mỹ, lý lịch chuyên môn và bối cảnh giáo dục đều vô cùng tốt. Anh ấy là người thật thà chăm chỉ, cho dù là vụ án nhỏ của xã khu cũng tích cực chủ động, vô cùng kính nghề, năng lực học tập cũng rất mạnh...”
“Anh ấy đối đãi với đồng nghiệp rất tốt, nhân phẩm đáng tin, năng lực chuyên môn không tệ. Nếu sau này ngày lập đội, có thể cân nhắc đến anh ấy không? Nếu như tiện sau này tôi để anh ấy gửi sơ yếu lý lịch liên quan cho ngài?”
....
Phó Tranh vừa nhìn xuống dưới, khóe miệng không nhịn được khẽ nhếch lên.
Một bát canh gà đã là gì? Trần Thước là cái rắm!
Canh gà chẳng qua là thứ thể hiện hình thức, bằng lòng viết bức thư có đề cử anh cho đại Par, đây mới là sự công nhận chân chính!
Nhất thời, tâm trạng Phó Tranh lập tức tốt hẳn.
Trong lòng Ninh Uyển, quả nhiên anh mới là tốt nhất.
Cho dù Ninh Uyển vẫn chưa thể thành công gia nhập đoàn đội của “đại Par”, nhưng Ninh Uyển vẫn sẵn lòng tiến cử anh, thậm chí không sợ lý lịch của anh gửi qua chiếm một vị trí trong đội, chỉ nhờ điểm này, Phó Tranh cảm thấy bớt uống canh gà một năm cũng rất đáng.
Hơn nữa điều quan trọng nhất đối với luật sư là phải biết cách suy nghĩ ở một góc độ khác, trong cách đối đãi với thân chủ trước giờ, đều là thận trọng và câu nệ, đối với người của mình càng tùy tiện chút. Ninh Uyển cho Trần Thước nhiều canh gà, có thể do cảm thấy Trần Thước là khách mới đến? Mà canh gà của anh ít, không chừng trong lòng cô cảm thấy anh không phải người ngoài, vì thế chịu đựng chút, cũng chẳng sao cả. Thậm chí cô không giải thích với anh, có thể thấy cô khá tin anh sẽ không vì lượng canh gà trong bát mà sinh thù ghét? Mà canh gà của Trần Thước nhiều không phải vì sợ cậu ta uống ít một ngụm cũng so đo tính toán sao?
Ai thân ai sơ, lập tức đã thấy.
Phó Tranh ngẫm nghĩ, con người Ninh Uyển là một nhân tài có thể bồi đắp, ánh mắt của cô cũng khá được, giữa Trần Thước và mình, đã sắc bén nhìn ra sự xuất sắc của mình, vì thế không tiến cử Trần Thước, mà tiến cử mình.
Chỉ dựa điểm này, Phó Tranh cảm thấy cũng nên khen thưởng Ninh Uyển, anh bắt đầu không ngần ngại Cao Viễn, lần nữa biên soạn bức thư trả lời Ninh Uyển.
***
Hôm nay Cao Viễn quan sát nhất cử nhất động của Phó Tranh, sau khi giải quyết vụ án hóc búa, quả nhiên mặt mày Phó Tranh mang ý cười, chỉ là cậu ấy không dừng lại ở đó, lúc này, bắt đầu nhếch miệng và trả lời thư, thái độ quên mình vì công việc, thậm chí còn quên anh ấy ở trước mặt, thế nhưng Cao Viễn hoàn toàn không thấy vắng vẻ, trong lòng anh ấy kính phục, tinh thần hoàn toàn quên mình vì công việc quả nhiên là tấm gương đời ta, khiến người kính nể!
“Luật sư Phó thật sự khiến tôi thấy mình kém cỏi, đã 30 tuổi nhưng phản ứng vẫn nhạy bén như vậy, trả lời điện thoại ngay khi vừa đổ chuông, một người hai mấy tuổi như tôi bái phục!”
“Cuối cùng không bằng luật sư Trần, người trẻ chạy nước rút, giống như chạy đua 100 mét vậy, bà cụ đó còn chưa đến cửa, kết quả còn chưa thấy hình bóng của cậu, đã xông lên tiếp đón, tuy hơi giật mình chỉ là người qua đường không cần tư vấn vụ án, nhưng sự nhiệt tình mở rộng nguồn án thật sự đáng để tôi học hỏi nhiều.”
“Luật sư Phó khách khí quá.”
“Như nhau, như nhau mà.”
...
Ninh Uyển bận làm việc, cũng không quá để ý Phó Tranh và Trần Thước cụ thể đang nói gì, nhưng thấy dáng vẻ hai người đều mỉm cười với nhau, cô nghĩ rằng hai người đang cùng học tập khen ngợi lẫn nhau, trong lòng đột nhiên có chút cảm động, chẳng trách hai người họ có thể nói nhiều đến bảo vệ sức khỏe đàn ông. Nếu không phải vì tương đồng giới tính, thì đây chính là cặp đôi trời đất tác thành! Cùng nhau học tập cùng nhau tiến bộ cùng đạt thành tựu, nghe họ nói anh một câu tôi một câu, còn dáng vẻ tranh giành vụ án, Ninh Uyển chỉ cảm thấy lúc này mình thật thừa thãi.
Tình bạn và sự trân trọng lẫn nhau của đàn ông, thật khiến người khác cảm động!
***
Nhưng Ninh Uyển hoàn toàn không biết, trong mắt Phó Tranh đây hoàn toàn là một chuyện khác, tình bạn giữa Trần Thước vốn không tồn tại, hai giống đực trai tráng mạnh khỏe ở cùng nhau, thứ kí.ch thích đương nhiên là ham muốn cạnh tranh, lòng so bì của đàn ông một khi bị kí.ch thích, cũng rất cuộn trào mãnh liệt.
Trần Thước càng thù hằn anh càng muốn trấn áp anh, anh càng phải phản kích. Anh chính là một đối tác, cho dù che giấu thân phận, cũng không thể thua! Nếu không sau này chính thức nhậm chức ở Chính Nguyên, sao có thể khiến người khác tâm phục? Cái gai tên Trần Thước này muốn kiếm chuyện không phải lần đầu tiên.
Tuy Trần Thước và Phó Tranh không nói toạc ra, nhưng ngấm ngầm bắt đầu cạnh tranh nhau bằng hiệu suất xử lý án và độ hài lòng của khách hàng, anh nhận một cuộc điện thoại, tôi sẽ tiếp đón tư vấn tại chỗ, tóm lại phải áp đảo đối thủ.
Suy cho cùng Phó Tranh là đối tác, kỹ năng chuyên môn lão luyện lại có kinh nghiệm cơ sở hơn Trần Thước, trong một ngày, lượt điện thoại tư vấn và tư vấn tại chỗ đã vượt xa Trần Thước.
Thực tế từ khi thăng chức Par, Phó Tranh hiếm khi có tác phong “canh tác” hết sức hết hiệu suất như vậy, anh không thiếu tiền, không thiếu vụ án, vì vậy việc lựa chọn khách hàng gần như có thể coi là kén chọn, nhiều khi chọn vụ án hoàn toàn tùy ý, xem tâm trạng mới chọn, hôm nay tâm trạng không tốt, từ chối; ngày mai thời tiết tốt, nên ra ngoài dạo bộ, không nhận án; ngày kia khách hàng quá nhiều chuyện, giao tiếp vất vả, không nhận...
Chỉ là hiện tại cho dù tiền công vụ án nhiều hay ít đều liều mạng làm, liều mạng giải quyết vấn đề thực tế cho người dân xã khu. Tuy mệt nhưng sau khi hoàn thành trong lòng Phó Tranh lại xuất hiện cảm giác tự hào nghề nghiệp và sự mãn nguyện lâu ngày biến mất, dường như cuộc sống nhất thành bất biến trước kia lại được lấp đầy bởi những tình cảm mãnh liệt.
Mà rất nhanh, anh ý thức được, mọi chuyện làm đều có báo đáp.
Sắp tới giờ tan làm, Lưu Quế Trân mang theo bình giữ nhiệt, nhìn trái ngó phải xuất hiện ở cửa văn phòng, thấy Ninh Uyển và Phó Tranh đều có mặt, trên mặt bà lập tức để lộ ý cười.
“Tiểu Ninh, Tiểu Phó, tốt quá hai người đều ở đây!”
Ninh Uyển vội vàng đón tiếp: “Sao dì Lưu lại đến đây? Có chuyện gì cần giúp đỡ sao ạ?”
Lưu Quế Trân cười: “Không có, tôi không sao, chỉ là muốn đến thăm hai người, lần trước may mà có hai người giải quyết vấn đề cho tôi.”
“Đúng đó! May mà có hai người!”
Phó Tranh nhìn theo giọng nói, mới phát hiện đằng sau Lưu Quế Trân là Sử Tiểu Phương, lúc trước bọn họ vì tiếng gà gây ồn mà không thể nói chuyện với nhau, giờ đây lại cùng xuất hiện vừa nói vừa cười.
Bị Phó Tranh nhìn như vậy, Sử Tiểu Phương thấy hơi ngại: “Lúc trước do tôi thật không đúng, kỳ thị người vùng khác, may nhờ hai vị luật sư giúp đỡ giải quyết khúc mắc, sau đó tôi và Quế Trân qua lại cũng thành thân, phát hiện chúng tôi nói rất hợp cạ, cô ấy là người thành thật, nuôi con gà đó cũng vì giữ chữ tín mới đồng ý nuôi, tôi cảm thấy cô ấy rất tốt cũng biết đạo lý, khi trước là tôi quá nóng giận, không nói chuyện đàng hoàng...”
Lưu Quế Trân cũng xin lỗi: “Tiểu Phương, lúc đầu là tôi không tốt, thực sự con gà đó gáy khiến mọi người phiền hà...”
Ngoài dự liệu, cả hai thay đổi trạng thái giằng co cả đoạn đường ẩu đả đến tận văn phòng khi trước, giờ đây còn sống chung hòa thuận, không những không cãi cọ, thậm chí còn thông cảm lượng thứ cho nhau.
“Hiện tại con gà đó vẫn ổn chứ?”
Đối diện với câu hỏi của Ninh Uyển, Lưu Quế Trân bỗng bừng tĩnh vỗ đầu mình một cái: “Suýt nữa quên tôi đến đây làm gì.” Bà nói xong, nhấc lên bình giữ nhiệt trong tay, “Canh gà này, cố ý nấu tặng cho mọi người uống.”
Phó Tranh ngẩn người, nhìn canh gà: “Đây là?”
Lưu Quế Trân cười: “Đúng, chính là con gà đó. Nó ấy, lúc đó hoàn thành xong nhiệm vụ dạy học, thầy Quách khai giảng sớm, cho nên chương trình học hội họa cũng kết thúc sớm, hiện tại đã không cần nuôi nữa, thầy Quách bảo tôi tự xử lý, tôi mang nó đến chợ giết mổ, mùi vị không tệ, tôi nuôi ở nhà, thức ăn cho gà đều thuần tự nhiên, mọi người nhất định phải nếm thử. Canh gà này tươi ngon lắm!”
Sử Tiểu Phương cũng phụ họa giúp: “Ngon lắm! Quế Trân mang cho mọi người một bình, thật sự rất mới! Mọi người nhất định phải thử!”
Hai người nói xong, cười nói khoác tay nhau rời đi.
***
Ninh Uyển nhìn theo bóng lưng bọn họ đi xa, trong lòng cảm khái, cũng may lúc đầu phương thức xử lý linh hoạt, không những giải quyết tranh chấp, còn không gieo mầm tai họa nào, giúp cho đôi hàng xóm này còn có thể chung sống hòa thuận, dần dần trở thành bạn bè.
Trong lòng Ninh Uyển vô cùng mãn nguyện, mà sau khi cô ở hộp giữ nhiệt với đôi mắt phát sáng, càng thấy mãn nguyện...
“Ôi! Thơm quá đi mất!”
Canh gà thật sự giống như Quế Trân nói, nhìn rất ngon, bên trong còn bỏ không ít nấm. Chỉ riêng ngửi thôi đã khiến người khác phải động tay chân vì thèm.
Trong bình giữ nhiệt tự có một cái bát, trong văn phòng Ninh Uyển cũng để hai hộp Lock&Lock thủy tinh đựng hoa quả, vừa đủ cho ba người, cô vui vẻ chia bát, sau đó rót cho mỗi người một bát canh gà...
“Nào nào nào! Uống canh gà!”
Ninh Uyển đưa cho Trần Thước một bát trước, sau đó lại đưa cho Phó Tranh một bát, cuối cùng tự cho mình một bát.
Canh gà như dự liệu, thơm ngon lại đậm đà, tiếc là Ninh Uyển uống được một nửa phải nhận điện thoại: “Tôi đi lấy đồ ship, hai người uống trước đi.”
Cô vội vàng uống nốt nửa còn lại, lau lau miệng rồi chạy ra ngoài.
Trong văn phòng chỉ còn Trần Thước và Phó Tranh.
Phó Tranh nhìn Trần Thước, trong lòng có chút lạnh nhạt điềm tĩnh, Ninh Uyển đem cho anh cái bát trong hộp giữ nhiệt, mà cô và Trần Thước lại dùng hộp thủy tinh Lock&Lock, đó là một cặp, hơn nữa mắt thường của anh nhìn thấy hộp Lock&Lock của Trần Thước rõ ràng to hơn bát của anh, bát canh gà của Trần Thước nhiều hơn...
Canh gà Phó Tranh cũng uống nhiều rồi, cũng không quan tâm uống nhiều hơn hai ngụm hai ít hơn hai ngụm, thế nhưng lúc này, đây không phải chuyện canh gà mà là chiến tranh tôn nghiêm.
Canh gà quả thực thơm ngon, nhưng Phó Tranh cúi đầu uống, chỉ cảm thấy nhạt như nước ốc.
Vì sao chứ? Trong lòng anh chỉ có ba chữ này.
Nói nghiêm túc, vụ án tiếng gà gây ồn là do anh và Ninh Uyển cùng làm, lúc đầu có sự xuất hiện của Trần Thước sao? Kết quả giờ đây một người vốn chưa từng tham gia vụ án này, lại tùy tiện xông vào hái thành quả thắng lợi chiếm giữ thành quả của mình?
Vì vụ án này, bộ vest đặt may cao cấp của anh bị gà mổ, khứu giác của anh suýt nữa hỏng vĩnh viễn vì mùi phân gà ở trang trại, thậm chí anh còn hạ mình giữ chặt con gà đó, cống hiến một phần sức lực trong thành công biến con gà đó thành công công gà, thế nhưng hiện tại sao nào?
Khó khăn lắm mới giải quyết vụ án, canh gà cảm ơn của đương sự rõ ràng cho anh, dựa vào đâu Trần Thước có thể được chia một bát canh? Chia một bát canh thì thôi đi, càng quá đáng hơn là tại sao bát canh của cậu ta lại nhiều hơn của anh? Còn nhiều hơn như vậy!
Thật không công bằng!
Trong lòng Phó Tranh có chút không phục, nhưng anh không nói gì, chỉ cúi đầu uống canh, anh là một đối tác, không nên so đo tính toán vì loại chuyện này.
Chỉ là Phó Tranh không muốn so đo, nhưng Trần Thước lại chủ động khiêu khích.
“Luật sư Phó, bát canh này của anh, hình như còn ít hơn tôi không ít.”
“...”
Trần Thước cười: “Xem ra đàn chị vẫn rất chu đáo.”
Chu đáo cái gì? Trong lòng Phó Tranh cười lạnh, đó là sự chu đáo với cậu, cho cậu bát lớn, thật sự được lợi còn khoe mẽ...
Khi nãy Trần Thước xử lý án mất uy phong, hiện giờ tìm thấy cơ hội, rõ ràng không muốn bỏ qua, Phó Tranh đanh mặt uống canh gà, Trần Thước còn muốn ném đá bỏ giếng...
“Có phải luật sư Phó không thể hiểu sự chu đáo của đàn chị Ninh Uyển không?” Trần Thước cười híp mắt, “Thực ra bát anh ít, bát tôi nhiều, đều có đạo lý riêng. Đàn chị đối với anh rất tốt, thứ như canh gà ấy lượng purin cao. Sự thực là tuổi càng cao uống nhiều càng không tốt. Đàn ông đặc biệt người hơn 30 tuổi, uống nhiều purin cao, axit uric dễ tăng cao, dễ mắc bệnh Gout. Nhất định là đàn chị nghĩ đến điểm này, cho nên để phần nhiều canh gà cho người trẻ như tôi, cuối cùng thì chức năng cơ thể cũng không thể đánh lừa con người.”
Trong lòng Phó Tranh thực sự sắp tức chết, đàn ông 30 như một cành hoa, sao lại thành tuổi lớn không thể uống canh gà sắp mắc Gout? Tên Trần Thước này ỷ mình nhỏ hơn anh vài tuổi, mỗi ngày đều bám chuyện tuổi tác, lẽ nào tương lai cậu ta không 30 tuổi sao? Nhìn dáng vẻ sinh trưởng nóng vội của cậu ta, tương lai 30 tuổi còn không bằng anh nữa!
Phó Tranh không ngừng ám hiệu bản thân trong lòng, phải độ lượng, phải điềm tĩnh, không thể cùng mở mang kiến thức chung với người trẻ, anh là đối tác cấp cao, nên có sự khoan dung và tấm lòng của đối tác cấp cao, loại gà chọi trong thời gian tìm phối ngẫu như Trần Thước, sao anh có thể hạ giá mở mang kiến thức cùng cậu ta? Sự thù địch tự nhiên của cậu ta với anh, cũng bởi vì sự xuất sắc của bản thân, người trẻ đối mặt với kẻ cầm quyền mạnh mẽ, phát sinh cảm giác khủng hoảng cũng rất bình thường...
Nhưng cho dù anh không ngừng tự an ủi mình, trong lòng Phó Tranh vẫn rất rầu rĩ. Trần Thước thù địch với anh, anh cảm thấy mình có thể chấp nhận được. Nhưng Ninh Uyển không thể đối xử với cậu ta như vậy. Rõ ràng vụ án này là do anh và cô làm, bát canh gà này do Trần Thước dựa vào anh mới được uống, dựa vào đâu Ninh Uyển cho cậu ta nhiều, lẽ nào cô cũng cảm thấy anh già không thể uống purin cao sao? Lẽ nào cô cũng chê anh già?
Mặc dù đánh bại Trần Thước về chất lượng và hiệu quả xử lý án, nhưng bởi vì bát canh gà này, Phó Tranh thấy mình thua rồi, còn thua không còn mảnh giáp.
Canh gà vốn rất ngon, nhưng hiện tại, Phó Tranh cũng không thể uống thêm ngụm nào nữa.
***
Gần đây Cao Viễn rất có cảm giác thành tựu, bởi vì anh ấy phát hiện mình lại quan trọng như vậy. Gần như mỗi ngày bạn bè đều cần mình, sau khi gọi điện liên tiếp cho anh ấy mấy ngày, hôm nay Phó Tranh lại hẹn anh ấy cùng ăn cơm.
Chỉ là không biết tại sao, người bạn này của mình, hôm nay có vẻ rất suy sụp.
“Cậu sao thế? Phải công việc xã khu hơi cực nhọc không? Có cần rút sớm nhậm chức không?”
Phó Tranh lắc lắc đầu: “Không cần.”
....
Cao Viễn lại hỏi thêm vài câu mang tính thăm dò, nhưng tiếc là Phó Tranh không hứng thú lắm, lúc trả lời cũng là từ đơn âm tiết, rõ ràng có tâm sự, nhưng lại ủ rũ không nói, mà tất cả đều không được cải thiện cho đến khi Phó Tranh nhận thông báo của email, cúi đầu cầm điện thoại đọc mail...
Lúc đầu vẻ mặt anh nghiêm nghị và lông mày nhíu lại, nhưng thời gian trôi qua, sau khi tiếp tục đọc phía dưới mail, khuôn mặt anh bừng sáng, nét mặt đã xóa bỏ vẻ suy sụp trước đó, thậm chí còn có chút tự đắc. Nhất thời Cao Viễn có liên tưởng không thích hợp. Nếu như Phó Tranh giống như một con gà trống đã bị đánh bại, vậy hiện giờ cậu ấy giống như một con gà trống đã phấn chấn sẵn sàng trở lại, có thể tiếp tục ra chiến trường chiến đấu!
Nhưng một bức thư thôi đã khiến tâm trạng Phó Tranh dao động nhiều, Cao Viễn cảm thấy mình có thể lý giải tâm trạng tồi tệ của Phó Tranh trước đó: Nhất định là gặp khó khăn trong công việc.
Kể từ khi quen biết Phó Tranh, rất hiếm khi thấy cậu ấy có dao độn,g tình cảm lớn trong chuyện riêng tư. Có thể khiến cậu ấy buồn bực, nhất định là do công việc. Người đàn ông này có tính háo thắng điên cuồng trong sự nghiệp, đa số bởi vì vụ án không thuận lợi mới cáu gắt. Mà giờ đây nhận được thư, có thể đã sáng tỏ thông suốt, lại giành được sự đồ,ng tình của khách hàng, vì thế nở mày nở mặt.
Trong lòng Cao Viễn cảm khái, chuyện anh ấy phải học Phó Tranh lắm!còn nhiều
Sự chuyên nghiệp và kiên trì, cảm xúc dao động vì công việc, anh ấy còn kém xa lắm!
***
Phó Tranh hẹn Cao Viễn ra ngoài ăn cơm, thực sự là tâm trạng suy sụp, anh nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy không cam lòng.
Anh cẩn trọng che giấu thân phận làm việc ở xã khu mấy tháng, Ninh Uyển dạy anh cũng chưa từng phản kháng, còn tích cực chủ động giúp đỡ giải quyết vụ án, vì để sát thực tế hơn thậm chí còn từ bỏ phong cách của một đối tác cấp cao! Kết quả Ninh Uyển còn chê anh...
Anh còn chưa kịp nghĩ từ “già” trong lòng, kết quả điện thoại kêu “ting” một tiếng, có thông báo nhận mail mới.
Anh mím môi mở thư, người gửi thư viết sừng sững tên Ninh Uyển.
Từ sau lần phân tích vụ án trước, anh và Ninh Uyển duy trì trao đổi thư phụ đạo “ưu tiên”, mỗi lần Ninh Uyển trả lời thư của anh đều rất nhanh, từ tư duy thiếu chặt chẽ lúc đầu đến phân tích vụ án cách xử lý toàn diện và khéo léo hiện giờ, thật sự đã trưởng thành rất lớn, đương nhiên, mỗi lần trả lời thư của mình đều không nhịn được đính kèm một tràng nịnh hót.
Lần này quả không ngoài dự liệu, ngoài đáp án, Ninh Uyển lại tiến hành ca tụng anh hết sức có thể...
Nhưng tiếc là lần này Phó Tranh vốn không vui nổi, bởi vì anh càng đọc lời nịnh bợ của Ninh Uyển, càng cảm thấy có gì đó không đúng...
“Mặc dù trao đổi với ngài trong thời gian ngắn nhưng tôi lại có thu hoạch rất lớn, cách nhìn về vụ án của ngài thật sự rất độc đáo! Khiến tôi được hưởng lợi rất nhiều!”
“Ngài thật sự là một ông chủ tôn kính!”
“Kinh nghiệm của ngài thật phong phú! Hy vọng khi tôi đến tuổi của ngài, cũng có thể trở thành một luật sư thành thục đảm đương một lĩnh vực!”
Nhìn cẩn thận, đây hoàn toàn thái độ cung kính của hậu bối với tiền bối! Còn đến tuổi của ngài? Trong lòng Phó Tranh sắp tức chết, tuổi của anh thì sao chứ? Bản thân anh rốt cuộc bao nhiêu tuổi chứ? Lẽ nào thật sự già sắp xuống mồ sao?
Tuy ngoài mặt rõ ràng Ninh Uyển nịnh anh giản dị dễ gần, bậc anh tài nơi làm việc vẫn sẵn sàng dìu dắt cấp dưới. Nhưng trong lòng, không phải giọng điệu này hoàn toàn cảm thấy anh đã già sao?
Phó Tranh kiềm chế tức giận, quyết định tối nay không trả lời thư Ninh Uyển nữa, anh thực sự không có tâm trạng.
Chỉ là nhìn tiếp xuống dưới, anh phát hiện bức thư này không phải lấy lời xu nịnh làm kết bài như mọi khi, cuối bức thư của Ninh Uyển còn có một đoạn lời...
“Ngoài ra, tôi muốn tiến cử với ngài đồng nghiệp Phó Tranh của tôi, anh ấy tốt nghiệp học viện luật nổi tiếng của Mỹ, lý lịch chuyên môn và bối cảnh giáo dục đều vô cùng tốt. Anh ấy là người thật thà chăm chỉ, cho dù là vụ án nhỏ của xã khu cũng tích cực chủ động, vô cùng kính nghề, năng lực học tập cũng rất mạnh...”
“Anh ấy đối đãi với đồng nghiệp rất tốt, nhân phẩm đáng tin, năng lực chuyên môn không tệ. Nếu sau này ngày lập đội, có thể cân nhắc đến anh ấy không? Nếu như tiện sau này tôi để anh ấy gửi sơ yếu lý lịch liên quan cho ngài?”
....
Phó Tranh vừa nhìn xuống dưới, khóe miệng không nhịn được khẽ nhếch lên.
Một bát canh gà đã là gì? Trần Thước là cái rắm!
Canh gà chẳng qua là thứ thể hiện hình thức, bằng lòng viết bức thư có đề cử anh cho đại Par, đây mới là sự công nhận chân chính!
Nhất thời, tâm trạng Phó Tranh lập tức tốt hẳn.
Trong lòng Ninh Uyển, quả nhiên anh mới là tốt nhất.
Cho dù Ninh Uyển vẫn chưa thể thành công gia nhập đoàn đội của “đại Par”, nhưng Ninh Uyển vẫn sẵn lòng tiến cử anh, thậm chí không sợ lý lịch của anh gửi qua chiếm một vị trí trong đội, chỉ nhờ điểm này, Phó Tranh cảm thấy bớt uống canh gà một năm cũng rất đáng.
Hơn nữa điều quan trọng nhất đối với luật sư là phải biết cách suy nghĩ ở một góc độ khác, trong cách đối đãi với thân chủ trước giờ, đều là thận trọng và câu nệ, đối với người của mình càng tùy tiện chút. Ninh Uyển cho Trần Thước nhiều canh gà, có thể do cảm thấy Trần Thước là khách mới đến? Mà canh gà của anh ít, không chừng trong lòng cô cảm thấy anh không phải người ngoài, vì thế chịu đựng chút, cũng chẳng sao cả. Thậm chí cô không giải thích với anh, có thể thấy cô khá tin anh sẽ không vì lượng canh gà trong bát mà sinh thù ghét? Mà canh gà của Trần Thước nhiều không phải vì sợ cậu ta uống ít một ngụm cũng so đo tính toán sao?
Ai thân ai sơ, lập tức đã thấy.
Phó Tranh ngẫm nghĩ, con người Ninh Uyển là một nhân tài có thể bồi đắp, ánh mắt của cô cũng khá được, giữa Trần Thước và mình, đã sắc bén nhìn ra sự xuất sắc của mình, vì thế không tiến cử Trần Thước, mà tiến cử mình.
Chỉ dựa điểm này, Phó Tranh cảm thấy cũng nên khen thưởng Ninh Uyển, anh bắt đầu không ngần ngại Cao Viễn, lần nữa biên soạn bức thư trả lời Ninh Uyển.
***
Hôm nay Cao Viễn quan sát nhất cử nhất động của Phó Tranh, sau khi giải quyết vụ án hóc búa, quả nhiên mặt mày Phó Tranh mang ý cười, chỉ là cậu ấy không dừng lại ở đó, lúc này, bắt đầu nhếch miệng và trả lời thư, thái độ quên mình vì công việc, thậm chí còn quên anh ấy ở trước mặt, thế nhưng Cao Viễn hoàn toàn không thấy vắng vẻ, trong lòng anh ấy kính phục, tinh thần hoàn toàn quên mình vì công việc quả nhiên là tấm gương đời ta, khiến người kính nể!
Bình luận facebook