• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Khuế Ước Đàn Ukelele (Hào Môn Kinh Mộng II) (4 Viewers)

  • Chương 47

Ai cũng đang nói chuyện, đám đông có hơi ồn ào, không biết người nào chợt lên tiếng kinh ngạc tán thưởng.


Trang Noãn Thần đi qua xem, cũng không khỏi trầm trồ.


Ở hàng lang đối diện phòng nghỉ của công ty, lúc cửa thang máy mở, Giang Mạc Viễn bước ra, theo sau là mấy quản lý cao cấp, không ăn mặc chính thức như tối qua, ở công ty anh chỉ mặc áo sơ mi màu trắng, nhìn qua rất thoải mái. Anh đang vừa đi vừa dặn dò Châu Niên đi bên cạnh, nhịp bước rất nhanh, mấy người phía sau không thể không nhanh chân bước đuổi theo.


Tiếng trầm trồ lại xuất phát từ phòng nghỉ, dù sao người từng gặp Giang Mạc Viễn cũng không nhiều.


Trang Noãn Thần lần đầu tiên phát hiện, hóa ra anh mặc áo sơ mi sáng màu cũng rất đẹp, khung xương to lớn hoàn toàn thể hiện được hiệu ứng của chiếc áo sơ mi mang lại. Nói như vậy, đàn ông không đủ tiêu chuẩn vóc người và hình thể rất hiếm mặc áo sáng màu, quá thấp quá béo hoặc quá gầy mặc vào sẽ rất khó coi, Giang Mạc Viễn chính là giá treo quần áo điển hình.


Angel lập tức chủ động tiến lên đưa danh thiếp cho Giang Mạc Viễn, rồi mỉm cười không biết nói gì đó.


Giang Mạc Viễn đứng cách đó không xa, bên môi là nụ cười nhạt, trong mắt lộ rõ vẻ xa cách, trả lời theo lịch sự.


Ngải Niệm tiến lên, nói khẽ với Trang Noãn Thần, “Lộ liễu quá nhỉ? Trước kia Vương tổng cũng bị chị ta lôi kéo, không biết anh Giang có vậy không?”


Trang Noãn Thần không nói gì, chỉ cắn môi.


Bên kia, Giang Mạc Viễn nói vài câu xong đột nhiên đảo mắt về bên này, sau khi nhìn xung quanh một vòng, chính xác nhìn thẳng vào mặt Trang Noãn Thần.


Phút chốc bốn mắt nhìn nhau, cô lập tức cúi đầu.


Ngộ thật, cô bối rối gì chứ?


Một lát sau, cô chỉ nghe Giang Mạc Viễn hơi cất cao giọng, “Buổi đấu thầu bắt đầu lúc mấy giờ?”


“Thưa anh Giang, là 10h30.” Một quản lý cao cấp trong đó trả lời.


“Thông báo cho phòng Kế Hoạch, tôi sẽ tham gia.” Giang Mạc Viễn thản nhiên ném lại một câu rồi quay đi.


Mấy vị quản lý đưa mắt nhìn nhau, thấy Giang Mạc Viễn đi xa liền lập tức đuổi theo sau.


Phòng nghỉ bên nay lại bắt đầu bàn luận sôi nổi, Angel vác mặt khó coi quay về, ngồi một bên không lên tiếng.


Cao Doanh bộ dạng mê mẩn, “Anh Giang đẹp trai quá đi, nếu mình là bạn gái của anh ấy thì quá tốt.”


“Chùi nước miếng của cậu kìa.” Ngải Niệm huých cô, cười cười, “Hễ là đàn ông có ngoại hình và điều kiện tốt thì ai mà không muốn?” Ngoài mặt cô như nói cho Cao Doanh nghe, thực tế lại nhìn Trang Noãn Thần, “Nói không chừng người ta đã kết hôn, chỉ có điều ở Đại Lục chơi gái đã rồi, bởi nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài.”


Trong lòng Ngải Niệm vẫn luôn ôm mâu thuẫn với Giang Mạc Viễn, vì cô đã thấy tên người tặng bó hoa lớn ấy, hơn nữa Trang Noãn Thần vẫn luôn quanh co với cô, cô sợ bạn mình bị tên mặt người dạ thú lường gạt.


Trang Noãn Thần nghe ra hàm ý trong lời nói của cô, chỉ im lặng cười cười.


“Lạ thật, đấu thầu thôi mà, anh Giang lại thông báo đích thân tham dự? Không phải chỉ cần người của phòng Kế Hoạch là được rồi sao?” Cao Doanh không có phản ứng với mấy câu Ngải Niệm nói, chau mày lẩm bẩm.


Đúng vậy, lạ thật…


Ngay cả Trang Noãn Thần cũng cảm thấy rất lạ.


***


Buổi đấu thầu bắt đầu, mọi người ngồi theo thứ tự.


Oswald PR được xếp ngồi đầu tiên, ở giữa còn có hai công ty PR khác tham dự, Đức Mã xếp cuối cùng, còn Trang Noãn Thần lại bị xếp chót.


Cao Doanh nhìn tấm thẻ số bất mãn, “Không công bằng, Tiêu Duy rõ ràng thiên vị cho Oswald.”


Trang Noãn Thần im lặng cúi đầu xem tài liệu, cô hiểu sự bất mãn của Cao Doanh, thứ tự đấu thầu của từng công ty PR rất quan trọng, trình tự sắp xếp thứ bậc đó có thể thấy được mức độ xem trọng của đối phương.


Còn nữa, mỗi một dự án đấu thầu cũng không phải chỉ nói dăm ba câu là rõ ràng được, có cái thậm chí phải nói mất nhiều giờ liền, cứ theo thứ tự như vậy, người quyết định dù có thể lực đến mấy thì thị giác và thính giác cũng không tránh khỏi mệt mỏi, cho nên thường thường ai xếp trước sẽ rất có lợi.


Đức Mã là công ty qua mặt phòng Kế Hoạch trực tiếp nắm được quyền dự thầu, phòng Kế Hoạch nhân cơ hội chèn ép cũng là chuyện bình thường.


Phòng hội nghị im phăng phắc, quản lý bên Oswald PR đang gấp rút chuẩn bị, cô ấy thoạt nhìn cũng hơn 30 tuổi, nhưng cử chỉ cực kỳ tao nhã và thong dong, Trang Noãn Thần âm thầm ngưỡng mộ, cô có thể học được phần thong dong này thì tốt rồi.


Đang nghĩ ngợi, cửa phòng hội nghị bị đẩy ra.


Giang Mạc Viễn quả nhiên đúng giờ tham gia buổi đấu thầu.


Người của phòng Kế Hoạch đều đứng dậy, anh ra hiệu bảo mọi người ngồi xuống, bản thân cũng ngồi xuống.


“Bắt đầu đi.” Lời nói nhanh nhẹn dứt khoát, nhìn ra được anh không thích lãng phí thời gian.


Người phụ trách phòng Kế Hoạch gật đầu, tỏ ý bên dự thầu bắt đầu đề án.


Quản lý Oswald PR đứng lên, bật máy chiếu, cô đi đến trước màn hình, mở màn buổi đấu thầu. Giọng của cô dứt khoát rõ ràng, nhìn ra được là người dày dặn kinh nghiệm, trên mặt lúc nào cũng tươi cười, từng bước giới thiệu từ phương hướng tới nội dung xây dựng thương hiệu theo tiêu chí của Tiêu Duy với mọi người.


Trang Noãn Thần bắt đầu đặt tâm tư vào dự án của Oswald PR, bọn họ lấy công nghệ cao làm điểm mấu chốt để xây dựng quảng cáo tổng thể, phô bày ra được đặc điểm chuyên nghiệp chỉ có ở Oswald.


Cô nghe đến thất thần.


Bất giác nhìn về phía Giang Mạc Viễn ngồi ở chính giữa, từ góc độ này có thể nhìn thấy sườn mặt hoàn mỹ không chê vào đâu được của anh, phác họa chiếc mũi, đôi mắt với chân mày rậm, dưới ánh sáng nhu hòa, gương mặt anh góc cạnh rõ ràng như thần linh dùng dao đẽo gọt tỉ mỉ mà thành. Suốt quá trình anh lắng nghe thật sự chăm chú, không dời mắt đi lần nào, vẻ mặt không có biểu hiện gì nhiều, chỉ có trầm ổn, ung dung như bình thường.


Trong lòng Trang Noãn Thần bỗng thấy thất vọng, nhưng tại sao lại thất vọng thì cô không rõ.


Thời gian cả buổi sáng đều dành cho Oswald PR và các công ty kế tiếp, dự án của hai công ty kia cũng không khác nhau là mấy, so với Oswald thì không có ý tưởng đột phá gì mới. Đến lúc tới lượt Đức Mã, phòng Kế Hoạch bất ngờ làm gián đoạn quá trình, người phụ trách nhìn về phía Giang Mạc Viễn, “Giang tổng, anh thấy có nên nghỉ trưa một lát rồi mới nghe dự án kế tiếp hay không?”


Cố tình đây mà, nhưng bên trong lại có lý.


Cao Doanh nghe xong liền tức giận, “Ông này có ý gì vậy? Bị bệnh hả.”


Trang Noãn Thần vẫn giữ im lặng, chỉ quay đầu lẳng lặng nhìn Giang Mạc Viễn.


Giang Mạc Viễn nâng cổ tay nhìn đồng hồ, vẻ mặt thản nhiên, “Nếu chỉ còn lại một công ty cuối cùng, vậy thì tiếp tục đi.”


Giọng điệu điềm đạm, lại đủ quyền uy.


Trái tim cô khẽ nhảy nhót, bất an cùng một chút bực bội bay biến sạch sẽ.


“Hãy thêm cà phê cho mọi người.” Giang Mạc Viễn nhìn quanh một lượt.


Người của phòng Hành Chính nhanh chóng làm theo, không bao lâu, phòng hội nghị tràn ngập hương thơm.


Từ lúc pha cà phê đến lúc bưng ra, thực tế cũng mất hơn mười phút, nhưng hơn mười phút này, Trang Noãn Thần cảm thấy mình đã lấy lại được tập trung và chú ý.


Trạng thái tinh thần của con người đều chia theo gian đoạn, nhất là người dự thầu, ban đầu chờ đợi sẽ tràn đầy căng thẳng, sau mấy tiếng đồng hồ sẽ từ căng thẳng chuyển sang thả lỏng, rồi đến mệt mỏi, lúc đợi đến phiên mình thì chưa hẳn sẽ phát huy được hiệu quả tốt nhất.


Nếu lúc nãy Giang Mạc Viễn không báo phòng Hành Chính chuẩn bị cà phê mà trực tiếp tiếp tục, như vậy lúc cô lên thuyết trình tất nhiên tinh thần sẽ mệt mỏi, nhưng tạm dừng một lát, sau khi uống một ngụm cà phê, cô cảm thấy tốt hơn, căng thẳng cũng tan biến, chỉ còn tràn đầy sức sống.


Có thể nói, cô phải cảm ơn Giang Mạc Viễn.


Lúc đặt tách cà phê xuống, cô giương mắt nhìn anh một cái, không ngờ anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt như thấu hiểu, môi cũng hơi cong lên.


Ngón tay khẽ run, cô vội quay mặt đi để điều chỉnh lại tâm trạng.


Anh, nhìn ra tâm tư của cô sao?


Nói vậy, vừa rồi là anh cố tình?


Cô không dám mơ tưởng nhiều hơn, anh có thể vì cô sao?


Angel thuyết trình trước, dự án của cô cũng lấy thiết kế công nghệ cao làm xuất phát điểm, toàn bộ hoạt động xây dựng quảng bá cùng ra mắt đều xoay quanh nội dung này. Trang Noãn Thần căng thẳng nhìn phương án cô đưa ra, trong lòng không khỏi cảm thán, đúng là gừng càng già càng cay, phương án của Angel làm chính xác không chê vào đâu được, cô dùng đường đi và phương thức mà Oswald không thể sánh kịp, ngay cả mấy người bên Oswald cũng phải gật gù tán thành.


Cao Doanh ở bên cạnh khẩn trương, thúc cô một cái, “Noãn Thần à, phương án của bộ phận ba sao lại hoàn mỹ như vậy? Có phải chúng ta đang đi chệch hướng không?”


Trang Noãn Thần đang động viên chính mình, nghe vậy liền hít sâu một hơi, “Tất cả phải chờ có kết quả mới có thể rõ vấn đề.” Miệng cô nói vậy, ánh mắt lại chuyển hướng qua Giang Mạc Viễn, liệu thông tin anh cho cô có thay đổi gì không?


Sau khi Angel thuyết trình xong, một vài người ngồi ở đó cũng phải vỗ tay, Giang Mạc Viễn cũng vỗ tay tượng trưng, trên mặt cũng không có nhiều biểu hiện lắm.


Lúc đến lượt bộ phận hai, Ngải Niệm và Tiểu Nam phối hợp hoàn thành thuyết trình, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên Ngải Niệm đối diện với khách hàng, vì quá hồi hộp nên chiếu sai dự án, Tiểu Nam giận dữ đến nỗi trừng mắt với cô.


Thời gian chầm chậm trôi qua, tim Trang Noãn Thần càng đập càng nhanh, lúc Ngải Niệm ngồi xuống, Cao Doanh huých cô, “Đến lượt chúng ta.”


Thời gian chầm chậm trôi qua, tim Trang Noãn Thần càng đập càng nhanh, lúc Ngải Niệm ngồi xuống, Cao Doanh huých cô, “Đến lượt chúng ta.”


Dường như mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô, cô đứng lên, âm thầm nắm chặt tay. Trang Noãn Thần chưa bao giờ bị nhìn chăm chú như vậy, khi cô đứng lên bục để thuyết trình, cô cảm thấy ánh mắt của tất cả mọi người cũng không nóng rực bằng ánh mắt của người đó.


Đúng vậy, anh ngồi đối diện cô, lúc này ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô, điềm đạm, sâu xa, cô đứng trên bục lại căng thẳng, lúc Cao Doanh dùng tay ra hiệu thì cô vẫn còn đang sững sờ.


“Cô Trang, có thể bắt đầu chưa?” Thái độ của người trong phòng Kế Hoạch có hơi lạnh lùng.


Trang Noãn Thần nhéo mạnh tay mình, cô nghe ra được thái độ không hài lòng của đối phương, lại chạm mắt với Giang Mạc Viễn, anh gật đầu với cô, ánh mắt có sức trấn an mạnh mẽ bất ngờ, như một sự cổ vũ, ý cười bên môi dường như cũng đậm hơn.


Cô không dám nghĩ nhiều, chỉ cho rằng bản thân nhầm lẫn.


Bỏi vì giây phút này, cô không phải là ‘tình nhân dự tiệc’ của anh, còn anh, là người phán quyết của cô, quyết định của anh đủ để thay đổi vận mệnh của cô và cả bộ phận cô.


Nghĩ vậy, vốn một bụng căng thẳng cũng cố gắng hóa không, thở hắt ra một hơi, cô nhìn Cao Doanh, “Bắt đầu đi.” Thay đổi vận mệnh, chẳng những phải gặp được người có thể thay đổi vận mệnh bạn, quan trọng hơn là bạn phải có bản lĩnh thuyết phục người này đến thay đổi vận mệnh của bạn nữa.


Phòng họp cực kỳ im lặng, hình chiếu có hơi run, dự án trên đó thu hút ánh mắt của mọi người.


Có người nghi ngờ.


Có người xem kịch vui.


Có người mất kiên nhẫn.


Có người chờ đợi.


Còn có người… cổ vũ.


Trang Noãn Thần từ từ bình tĩnh lại, kể cả ánh mắt cũng trở nên sáng ngời và yên tĩnh, cô không giống những người khác vừa lên là bắt đầu giới thiệu dự án của mình ngay, chỉ nhẹ nhàng nói, “Trước khi trình bày, tôi muốn để cho mọi người thưởng thức một đoạn nhạc.” Nói xong, cô hướng về phía Cao Doanh ở bên dưới.


Cao Doanh phối hợp.


Lập tức, thứ âm nhạc đẹp đẽ chảy tràn khắp phòng hội nghị, là tiếng đàn ghi-ta bốn dây, nhẹ nhàng róc rách, dứt khoát gãy gọn, không phối hợp với nhạc cụ nào khác, chỉ có tiếng đánh đàn bật ra, nốt nhạc hợp thành thứ âm thanh tuyệt diệu, giai điệu khoan thai khiến tâm trạng mọi người vui vẻ.


Đoạn nhạc không dài, chỉ khoảng phút rưỡi.


Sau khi chấm dứt, dường như có người vẫn còn chìm đắm trong tiếng nhạc.


“Cô Trang, đây là bài gì? Nghe hay quá.” Trong đó có một nhân viên thuộc công ty PR khác buộc miệng hỏi.


Trang Noãn Thần mỉm cười, “Đây là bài gì không quan trọng, cái quan trọng là, nó có liên quan đến dự án tôi sắp trình bày, đương nhiên nếu anh muốn, tôi có thể cho anh, nhưng anh phải mua bản quyền, bởi vì bài này là kiệt tác của bộ phận quảng cáo thuộc công ty chúng tôi.” Lời nói của cô thản nhiên nhưng không chế nhạo, không thể hiện, nhưng lại quảng cáo cho công ty của mình.


Trong phòng hội nghị có vài người mỉm cười, bầu không khí vốn căng thẳng liền dịu đi một chút.


“Được rồi, tiếp theo là phần trình bày dự án của tôi.” Trang Noãn Thần trở lại chuyện chính, ánh mắt dịu dàng đảo qua mỗi một vị đang ngồi ở đây, “Không biết mọi người nghe xong đoạn nhạc này thì có cảm giác gì? Warm (Ấm áp)? Comfortable (Dễ chịu)? Memory (Hoài niệm)? Hay cả ba đều có?”


Cô đứng trên bục, cử chỉ tự nhiên trang nhã, tuy lúc nói vẫn còn hơi khẩn trương, nhưng đã tốt hơn nhiều so với lúc nãy.


“Khi một người mệt mỏi, hoang mang hoặc bất lực, thường thích tìm kiếm sự vỗ về tâm hồn từ âm nhạc, tại sao? Vì đó chính là một trong những phương thức trực tiếp nhất có thể xoa dịu cảm xúc. Trong xã hội phát triển chóng mặt và áp lực cao như hiện nay, tâm hồn dường như trở thành một thứ quá xa xỉ, thật ra mỗi người chúng ta đều là những bác sĩ tâm lý xuất sắc, chỉ là chúng ta tùy tiện xem người khác thành bệnh nhân nhưng lại xem nhẹ chính mình. Lòng người là yếu ớt nhất, cho nên chúng ta hay có thói quen dùng vỏ bọc kiên cường để bảo vệ nó, lại xem nhẹ lòng người vốn có bản chất tự do. Mọi người thử nghĩ xem, vào một ngày nào đó, chúng ta cho tâm hồn ‘nghỉ phép’ một bữa, lái xe đến một thành phố xa lạ nào đó, ngắm cảnh, uống một tách cà phê không biết tên cà phê lẫn tên quán, cảm giác thoải mái này chính là phương thức tốt nhất để thấu hiểu tâm hồn.”


“Chúng ta tồn tại, có lẽ từ khi sinh ra chúng ta không bận rộn, không cạnh tranh, không áp lực như vậy; chỉ là bản thân tự đưa mình vào tình thế này, như vậy, khi chúng ta lái xe theo đuổi tâm hồn tự do, sao lại không phải là đang tìm về bản chất tồn tại và niềm vui trong cuộc sống chứ?” Trang Noãn Thần từ từ giải thích rõ, “Tìm kiếm tâm hồn, đó là hướng đi chính đánh vào tình cảm mà chúng tôi đề xuất dành cho mẫu xe này. Chúng tôi sẽ đi theo ý tưởng này để xây dựng thương hiệu, hoạch định hoạt động và làm quảng cáo tổng thể kết hợp với nó, đương nhiên, đặc điểm này cũng sẽ trở thành nội dung slogan (khẩu hiệu) của mẫu xe.”


Trang Noãn Thần vừa trình bày vừa quan sát vẻ mặt biến hóa của công ty đối phương, người của phòng Kế Hoạch tuy đang lắng nghe, nhưng trên mặt không có phản ứng quá lớn.


Lòng cô lờ mờ chùn xuống, giọng nói cũng không còn phấn khích nữa, rồi lại đảo mắt nhìn Giang Mạc Viễn.


Khác với thái độ của phòng Kế Hoạch, anh vẫn luôn nhìn cô, cơ thể hơi rướn về trước, tay để trên bàn, ngón tay đan vào nhau, khóe môi hơi giương lên, cứ như vậy, nghe rất chăm chú.


Theo tâm lý học hành vi mà nói, khi một người cảm thấy hứng thú với chuyện bạn đang nói, cơ thể đối phương sẽ có khuynh hướng nghiêng về phía bạn một cách không tự chủ, đương nhiên, ngoại trừ người đó giỏi khống chế cảm xúc bản thân.


Nỗi bất an và mất mát vốn có nhanh chóng tan biến, sự cổ vũ âm thầm của Giang Mạc Viễn khiến Trang Noãn Thần có thêm dũng khí, trong lòng không khỏi trào dâng cảm kích.


Anh là người có thể thu phóng cảm xúc một cách tự nhiên, cho dù đối diện với sự bắt bẻ và khiêu khích của gia đình bác cô, vẻ mặt anh cũng không chút biến hóa, nhưng hôm nay, anh không chút keo kiệt, chỉ một động tác hơi rướn người về phía trước đã đủ để khiến cô thêm tự tin, huống hồ, còn có sự tập trung của anh, nụ cười của anh nữa?


“Kích thích cảm xúc có thể gián tiếp mang đến hiệu quả và lợi ích, so sánh mà nói, cách thức tiếp thị này sẽ càng thêm lâu dài.” Cô đề cao giọng, tiếp tục nêu ra quan điểm của chính mình.


Trên hình chiếu phát từng trang nội dung của dự án, nụ cươi nở rộ bên môi, giọng nói nhu hòa nhưng kiên định.


Thời gian trôi qua, càng lúc càng gần tới lúc kết thúc, cho đến trang cuối cùng, cô dừng lại.


“Các vị, tiếp theo tôi muốn nói một nội dung không có trong dự án này, cũng chính là linh hồn của dự án đấu thầu của chúng tôi.” Trang Noãn Thần hướng về mọi người, nhưng ánh mắt lại chỉ nhìn Giang Mạc Viễn, nhìn anh cô sẽ có thêm sức mạnh.


Cao Doanh sửng sốt, lập tức lắc đầu với cô.


Trang Noãn Thần làm như không thấy, chỉ dùng ánh mắt thăm dò nhìn chằm chằm Giang Mạc Viễn.


Ý cười bên môi Giang Mạc Viễn càng tăng thêm, ung dung khẽ gật đầu với biên độ động tác nhỏ nhất, nhưng cô lại nhạy cảm nhìn thấy.


Một thứ cảm giác mãnh liệt không biết từ đâu trào dâng trong lòng cô, cô khẽ cong môi, bắt đầu trình bày tiếp, “Ngoài chiến lược thương hiệu của sản phẩm chính ra, chúng tôi còn có thể tiến hành một loạt các hoạt động tiếp thị PR để thu hút đầu tư. Mọi người đều biết, truyền thông Đức Mã có đội ngũ giỏi nhất và chuyên nghiệp nhất trong lĩnh vực này. Tiêu Duy là một công ty đã lên sàn, ngoại trừ phải thúc đẩy sản phẩm ở thị trường Trung Quốc ra, thì việc định vị hình tượng và giá trị riêng trong mắt nhà đầu tư cũng đóng vai trò rất quan trọng.”


Cô càng nói, hai mắt càng sáng lên.


Đây chính là bản năng của con người.


Khi bạn đang thao thao bất tuyệt, người nghe lại không hề có phản ứng, như vậy dù cảm xúc mạnh mẽ cỡ nào cũng hóa thành hư ảo; còn khi bạn vốn thiếu tự tin, người nghe bên dưới chỉ cần có biểu hiện chấp nhận và đồng ý, tự nhiên bạn sẽ có cảm xúc rất mãnh liệt.


Đây chính là một loại ám thị tâm lý.


Mà người cho cô ám thị tâm lý này là Giang Mạc Viễn.


“Trong hoạt động tiếp thị và PR để thu hút đầu tư ngày trước, nhà đầu tư và công ty lên sàn đều xuất hiện với hình tượng chất lượng cao phong cách cao, nhưng lần này chúng tôi hy vọng có thể tiếp cận gần hơn với khái niệm ‘thân dân hóa’ (gần gũi với mọi người), sản sinh cộng hưởng với họ.” Đây là linh cảm đột ngột xuất hiện lúc cô ở dưới lầu Tiêu Duy.


Cao Doanh nghe rõ ràng, bất đắc dĩ thầm thở dài, sau đó dứt khoát lấy tay đỡ trán không thèm nhìn Trang Noãn Thần, cô không hiểu, nói y như phương án là được rồi, vẽ vời thêm ra để làm gì chứ?


Ngoài Giang Mạc Viễn ra, vẫn có một số người cảm thấy hứng thú với phần trình bày của Trang Noãn Thần, ngay cả quản lý của Oswald PR suốt quá trình cũng lắng nghe vô cùng chăm chú, trong mắt chất chứa suy tư.


“Cô Trang, ý tưởng của cô rất hay, nhưng quá sức để thực hiện, tính vận hành cũng không cao.” Người phụ trách phòng Kế Hoạch của Tiêu Duy cuối cùng cũng lên tiếng, nêu ý kiến bất đồng, “Cái cô gọi là ‘tiếp cận gần hơn’ thực chất chính là hạ thấp, kể từ đó, quyền uy của công ty niêm yết thể hiện ở chỗ nào chứ? Đừng quên, lần này chúng tôi ra mắt dòng xe sang trọng, cô lại muốn ‘bình dân hóa’ nó? Vậy là có ý gì? Muốn chúng tôi tự hạ thấp giá trị của mình?”


Giọng điệu đầy châm biếm.


Trang Noãn Thần mỉm cười, nhìn về phía người nọ, “Nếu vừa rồi anh có nghe tôi trình bày một cách kỹ càng, vậy anh sẽ chú ý tới cách dùng từ của tôi là ‘thân dân hóa’ chứ không phải là ‘bình dân hóa’. Tôi nghĩ, bản chất hai từ này là khác nhau, không phải sao?”


Một câu nói khiến người phụ trách xấu hổ, bất giác liếc nhìn Giang Mạc Viễn, có lẽ sợ mất thể diện trước mặt CEO.


Trang Noãn Thần mỉm cười, nhìn về phía người nọ, “Nếu vừa rồi anh có nghe tôi trình bày một cách kỹ càng, vậy anh sẽ chú ý tới cách dùng từ của tôi là ‘thân dân hóa’ chứ không phải là ‘bình dân hóa’. Tôi nghĩ, bản chất hai từ này là khác nhau, không phải sao?”


Một câu nói khiến người phụ trách xấu hổ, bất giác liếc nhìn Giang Mạc Viễn, có lẽ sợ mất thể diện trước mặt CEO.


“Không sai, lần này Tiêu Duy đẩy mạnh dòng xe sang trọng ở Trung Quốc, nhưng cho tới nay tiếng tăm có được ở Trung Quốc lại không cao, nguyên nhân là do không hình thành được sự cộng hưởng và cảm giác chiếm hữu mạnh mẽ của người tiêu dùng cũng như nhà đầu tư. Nếu chúng ta lấy hình tượng và khái niệm ‘thân dân hóa’ tiến hàng một loạt thiết kế, quảng cáo, diễn giải và khai thông các mối quan hệ xã hội để mở rộng hoạt động, cứ như vậy tự nhiên gia tăng lòng tin nắm giữ cổ phiếu của nhà đầu tư. Khi giá cổ phiếu của Tiêu Duy tương xứng với giá trị đích thực của một công ty đã lên sàn, thì chuỗi doanh nghiệp dưới trướng cũng sẽ ổn định được doanh thu.”


Ánh mắt Trang Noãn Thần ôn hòa nhưng kiên định, “Ô tô, chính là một trong những sản phẩm chủ đạo mà Tiêu Duy muốn thúc đẩy ở thị trường Trung Quốc, thử nghĩ mà xem, khi cảm xúc ‘thân dân hóa’ có thể làm được từ cảm hóa đến hình thành sức tiêu thụ, như vậy người tiêu dùng cũng sẽ bị lây truyền tình cảm, họ sẽ nghĩ rằng, người ra mắt dòng xe này có phải cũng đã từng thoải mái lái xe hưởng thụ tự do tâm hồn, hít thở mùi vị bốn mùa như họ hay không?”


Trong phòng hội nghị có tiếng xì xào.


Người phụ trách phòng Kế Hoạch nhíu mày, “Cô Trang, tôi nghĩ giá trị đích thực của một công ty đã lên sàn và giá cổ phiếu đối lập ra sao thì đây cũng là vấn đề kinh doanh, không nằm trong phạm vi quản lý của cô.”


Trang Noãn Thần không nhìn anh ta, cũng không mảy mảy nhượng bộ, cô quyết đoán, kiên quyết…


“Vấn đề kinh doanh đương nhiên là điểm mạnh của CEO Tiêu Duy, nhưng mở rộng quan hệ xã hội là một trong những phương thức mở rộng doanh thu tiêu thụ, mà mở rộng quan hệ xã hội…” cô cười nhẹ, nói một câu đúng mực, “Quản lý Từ, xin lỗi cho tôi nói thẳng, đây chính là điểm mạnh của Đức Mã chúng tôi, còn Tiêu Duy không có khả năng chuyên nghiệp này.”


Từ trước đến nay cô không thích công ty bên B phải khúm núm, mỗi bên giỏi chuyên một lĩnh vực, bên A không nhất thiết phải là người ra lệnh, bên B cũng không nên ở vào thế bị động.


Sắc mặt của người phụ trách phòng Kế Hoạch vô cùng khó coi, dù sao bị bên công ty đối tác cướp lời đương nhiên rất mất mặt, hơn nữa còn là ở trước mặt tổng giám đốc.


Giang Mạc Viễn trước sau vẫn không bực bội, nhất là lúc nghe cô nói câu cuối cùng, đôi mày rậm hơi nhíu lại, nhưng ý cười bên môi lại rộng hơn.


Anh chưa bao giờ nghĩ rằng, cô gái này còn có một mặt to gan như vậy.


Cô có chút khác biệt.


Có lẽ là người đầu tiên dám đứng trước mặt anh trực tiếp nói lên chủ quyền của phụ nữ.


Cả quá trình dự án, anh vẫn xem. Ánh sáng từ màn hình chiếu hắt lên bộ váy công sở chuyên nghiệp của cô, trên vách tường tỏa ra dáng người lả lướt. Anh không thể không thừa nhận, đã có vài lần anh thất thần, bộ váy trắng kết hợp sự chuyên nghiệp và vẻ đẹp của cô một cách hoàn hảo, giờ khắc này, cô như vật phát sáng, đứng trên bục.


Đôi mắt biết cười, cử chỉ tự tin, tiếng nói ôn hòa trong vắt, hiện giờ, anh lại lĩnh giáo sự sắc bén của cô.


Cô gái này, rốt cuộc là có bao nhiêu mặt mà anh chưa biết?


Sự hứng thú chậm rãi hội tụ trong mắt của Giang Mạc Viễn, cuối cùng lại bị anh nhanh chóng che giấu đi, nhưng, ý cười của anh lại ngày càng sâu…


Sau khi kết thúc buổi đấu thầu, bộ phận Kế Hoạch thông báo mọi người đến phòng nghỉ chờ đợi, nói đây là ý của anh Giang.


Trang Noãn Thần ghé vào sô pha, sự thử thách trong một tiếng đồng hồ như một hồi Niết bàn.


Ánh nắng xuyên qua cửa kính, bị cửa chớp cản lại biến thành hàng vạn đường sáng, có vài đường rơi trên mặt cô, khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ cũng không cách nào che dấu vẻ mỏi mệt.


Cô muốn cố gắng đến khoảnh khắc cuối cùng để nghe kết quả, nhưng lực bất tòng tâm.


Con người, đôi khi tựa như dây chun, kéo căng quá cuối cùng cũng có ngày bị đứt, hiện giờ cô chính là vậy.


Angel đang tán gẫu cùng với người của Oswald PR.


Cao Doanh bồn chồn đi tới đi lui, ngồi xuống, “Noãn Thần, bảo chúng ta ở lại đây để chờ nghe kết quả đúng không? Vậy có nhanh quá không? Có chút không hợp quy củ.”


Trang Noãn Thần không nói, chỉ lẳng lặng nhắm hai mắt lại.


“Noãn Thần…” Cao Doanh gấp gáp kéo cô, “Nói gì đi.”


Cô miễn cưỡng mở mắt, lườm, “Nói gì giờ?”


“Nói xem chúng ta có thể nắm được hợp đồng này không.” Cao Doanh thở dài.


Trang Noãn Thần dở khóc dở cười, “Sao mình biết được?”


“Haizzz…” Cao Doanh tựa vào sô pha, ủ rũ nói, “Noãn Thần à, không phải mình nói cậu đâu, nhưng đang yên đang lành cậu ‘vẽ rắn thêm chân’ (làm những chuyện vô ích) làm gì? Chuyện này sớm muộn gì cũng bị chị Mai biết, cậu định nói thế nào với chị ấy?”


“Ai nói mình ‘vẽ rắn thêm chân’? Mình cảm thấy chính là ‘vẽ rồng thêm mắt’ (làm nổi bật thêm).” Trang Noãn Thần cầm tách cà phê nhấp một ngụm, lơ đãng nhớ đến tách cà phê lúc nãy Giang Mạc Viễn dặn phòng Hành Chính pha ở phòng họp.


“Chỉ mong bức tranh vẽ rồng thêm mắt của cậu có thể thuyết phục được Tiêu Duy.” Cao Doanh lắc đầu.


“Cứ thuận theo tự nhiên đi, chúng ta làm hết khả năng rồi, đợi nghe số trời vậy.” Số trời? Cô lại xem quyết định của anh là số trời.


“Cũng chỉ có thể như vậy thôi.”


Hai người đang to nhỏ với nhau, Ngải Niệm vác mặt đưa đám đến, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Trang Noãn Thần, Tiểu Nam theo sau, vẻ mặt cũng không vui.


“Sao vậy?” Bộ phận hai lần này làm dự án thật ra cũng không tệ, nhưng bởi vì Dương Thiên Vũ đích thân ra trận lại nhập viện, Tiểu Nam và Ngải Niệm cũng đã kiên trì đến cùng, đều là những người nước tới chân mới nhảy, đương nhiên không trình bày ra được cái tinh túy của dự án.


“Lần này chúng ta chắc chắn hết hy vọng rồi.” Tiểu Nam cau mày, trừng mắt lườm Ngải Niệm.


Ngải Niệm uất ức, khóe mắt đỏ hoe.


“Tiểu Nam, cậu cũng đừng nói vậy, Ngải Niệm vốn không phụ trách dự án này, cậu ấy không hiểu trình tự cũng có thể thông cảm mà.” Trang Noãn Thần chướng mắt, ra mặt nói hộ.


Tiểu Nam cười mỉa mai, “Trang Noãn Thần, thân mình còn lo chưa xong lại bày đặt đi quản chuyện người khác? Dự án của cậu nghe qua có vẻ tốt đấy, nhưng không thấy người bên Tiêu Duy hứng thú với Oswald hơn sao? Xây dựng thương hiệu tình cảm? Đúng là nực cười, tất cả mọi người đều xây dựng công nghệ cao, cậu lại đi xây dựng tình cảm? Cậu muốn tranh thủ sự đồng tình à? Có khả năng không?”


“Tiểu Nam, cậu nói vậy là có ý gì? Đừng thấy trong người bực bội thì trút giận vào người khác! Kết quả còn chưa có, cậu ồn ào quái gì?” Cao Doanh hung hăng trợn mắt với cô.


“Được rồi, được rồi, đừng cãi nhau.” Ngải Niệm thút thít vội vàng khuyên can.


Trang Noãn Thần bị cả hai làm cho bực bội, dứt khoát đứng dậy đi đến trước máy pha cà phê, vừa đặt tách xuống, quản lý của Oswald đã đi đến, hướng về phía cô cười, duỗi tay ra, “Noãn Thần phải không? Chị là Lục San, em có thể gọi chị là Marcia.”


Trang Noãn Thần ngạc nhiên, vội vàng giơ tay ra bắt lấy tay cô, “Chào chị.” Marcia, nữ chiến thần trong tiếng Latin, rất hợp với cô.


“Biểu hiện của em tốt lắm, lối suy nghĩ của dự án đều là em nghĩ ra à?” Lục San mỉm cười, trang nhã đúng mực.


“Là thành quả của cả bộ phận ạ.” Trang Noãn Thần khẽ nói.


Lục San nhìn cô, “Hiện giờ, người khiêm tốn giống em hiếm lắm.”


“Chị quá khen.”


“Noãn Thần, đi thẳng vào vấn đề nhé, chị rất tán thưởng em, muốn em đến Oswald PR làm việc, chị đích thân mời em, chức vụ và lương bổng sẽ cao hơn ở Đức Mã.” Giọng điệu Lục San rõ ràng lưu loát.


“Chuyện này…” Trang Noãn Thần không dự đoán được cô sẽ có hành động này, sau khi ngập ngừng cả buổi không biết nên nói cái gì, cuối cùng khóe môi hơi cong lên, “Marcia, cám ơn chị đã tán thưởng em, nhưng em chưa có ý định đổi chỗ làm.”


Lục San vô cùng thông minh, sau khi nghe vậy thì vẻ mặt không dao động nhiều, chỉ là ý cười càng sâu, từ trong tú xách xuất ra danh thiếp đưa cho cô, “Không sao, đối với nhân tài chị luôn nguyện ý chờ, như vậy đi, nhận danh thiếp của chị, về nhà suy nghĩ một chút, khi nào muốn thì đến, lúc nào chị cũng hoan nghênh em.”


Trang Noãn Thần đành nhận danh thiếp, lịch sự mỉm cười với cô.


Angel đi tới, cô ngượng ngùng vội cất danh thiếp của Lục San vào túi.


“Marcia, thọc gậy bánh xe ở nơi công cộng nhé, không giống tác phòng của cô nha.” Angel tiến lên, chọc ghẹo Lục San một cách thân thiết.


Lục San không ngại ngùng gì, cũng hướng về phía Angel đùa giỡn, “Chiêu này cũng là học từ cô và Mục Mai mà, nếu bàn về trình độ thọc gậy bánh xe, tôi không thể sánh kịp với hai người đâu.”


“Hôm nay chắc Mục Mai phải ngứa tai lắm đây.” Angel cười ha ha.


Trang Noãn Thần nhìn ra được, hai người tuy nói tuy cười, nhưng trong lời nói ngầm đấu đá nhau.


“Noãn Thần, có thể em chưa biết, Angel và Mục Mai, à, chính là chị Mai quản lý của bộ phận em đó, hai người đó được trong giới gọi là song kiếm hợp bích, ai cũng biết hai người này giỏi như một, ông chủ nào có được hai người đúng là may mắn.” Lục San mỉm cười, vô tình hữu ý nói đủ thứ chuyện.


“Đều là chuyện xưa như trái đất còn đem ra nói? Cô cũng thấy đó, có nhân tài mới xuất hiện rồi.” Angel tỉnh bơ kết thúc chủ đề này.


Trang Noãn Thần uống cà phê, trong lòng lại nổi lên nghi ngờ.


Quan hệ giữa chị Mai và Angel hóa ra từng tốt như vậy?


Một tiếng sau, Tiêu Duy có kết quả, phòng Kế Hoạch thông báo toàn bộ nhân viên của truyền thông Đức Mã ở lại, những người khác có thể ra về.


Lúc Lục San rời đi còn nói một câu với Trang Noãn Thần, có rãnh thì uống trà cùng nhau.


Trang Noãn Thần mỉm cười xã giao.


Rãnh rỗi trong miệng người Trung Quốc, chưa chắc là rãnh thật sự.


Sau khi đợi người của công ty khác về hết, Angel vội vàng bước đến giữ người phụ trách phòng Kế Hoạch lại, hỏi nhỏ, “Dùng dự án của ai vậy?”


Người phụ trách phòng Kế Hoạch nhìn lướt qua Trang Noãn Thần, chưa nói đáp án chính xác, chỉ nói, “Mấy vị đến phòng tiếp khách đi, anh Giang muốn đích thân nói chuyện với mọi người.”


Angel hơi ngẩn người, lập tức mỉm cười vui vẻ, vội vàng theo người của phòng Kế Hoạch ra ngoài.


Trang Noãn Thần cầm túi xách, Cao Doanh giữ cô lại, lòng bàn tay đầy mồ hôi, “Là Đức Mã đấu thầu thành công à? Trời ạ, anh Giang sẽ dùng dự án của ai đây?”


“Đừng căng thẳng, đi thôi.” Thật ra cô cũng khá căng thẳng.


Thấy Ngải Niệm đứng một bên ảo não, cô liền kéo cô ấy cùng nhau ra khỏi phòng nghỉ.


Phòng tiếp khách không xa lạ gì với Trang Noãn Thần, bởi vì lần trước cô và Hạ Lữ đã đến văn phòng của Giang Mạc Viễn.


Mọi người ngồi theo thứ tự, thư ký bưng trà nóng, cà phê cùng trái cây tươi, bánh ngọt lên, lịch sự mời mọi người ngồi chờ, Giang tổng đang tiếp điện thoại.


Sau khi thư ký rời đi, Trang Noãn Thần cầm tách trà chậm rãi uống, thấy trên bàn là bánh phô mai không kiềm lòng được liền cầm lên một miếng, không mất năm phút, cô ăn liên tục hết ba miếng bánh.


Ngải Niệm thấy cô còn định lấy thêm miếng thứ tư liền vội vàng giữ tay cô lại, “Quỷ chết đói mượn hồn sống dậy à?”


“Làm ơn đi, mình vừa đói vừa khát.” Bởi vì bánh ngọt nhét đầy miệng, cô nói chuyện không rõ ràng. Cô căng thẳng suốt cả buổi sáng, lại thuyết trình gần một tiếng đồng hồ, thể lực sớm không còn.


Điều quan trọng nhất là, bánh rất ngon.


So sánh mùi vị lần trước, cảm nhận được là cùng một tiệm bánh.


Đây là… Giang Mạc Viễn cố tình căn dặn thư ký chuẩn bị hay là cô nghĩ nhiều quá?


Trừ Trang Noãn Thần ra, những người khác không còn lòng dạ nào để ăn uống.


Không đợi lâu lắm, Châu Niên đẩy cửa ra, Giang Mạc Viễn đi vào.


Mọi người đều lễ phép đứng lên.


Trang Noãn Thần chỉ lo ăn, không ngờ tới anh sẽ đột nhiên đi vào, bị nghẹn miếng bánh suýt chút nữa thở không ra hơi, dùng sức lấy tay đấm ngực. Ngải Niệm thấy thế sém ngất xỉu, đưa tay vỗ bôm bốp sau lưng cô, miếng bánh ngọt mới trôi xuống, cuối cùng, Trang Noãn Thần còn ‘ợ’ một cái.


“Mọi người ngồi đi, không cần khách sáo.” Giang Mạc Viễn tỉnh bơ xem màn này, khóe môi nhuộm đầy ý cười.


Mọi người lại ngồi xuống, Trang Noãn Thần thật muốn tìm cái lỗ để chui vào.


“Nói vậy mọi người đã biết quyết định của Tiêu Duy rồi, tôi rất tán thưởng dự án của truyền thông Đức Mã, cho nên hy vọng được nói chuyện thêm với mọi người.” Giang Mạc Viễn cố ý không nhìn Trang Noãn Thần, thấy cô xấu hổ, anh thật sự không nhẫn tâm làm tăng thêm gánh nặng tâm lý cho cô.


Angel đúng là người phụ nữ biết chớp thời cơ, sau khi nghe vậy liền cười, “Có thể khiến anh Giang đích thân hỏi dự án, thật sự là vinh hạnh của chúng tôi, không biết Tiêu Duy nhìn trúng dự án nào?”


Ba bộ phận của Đức Mã, ba dự án.


Giang Mạc Viễn nhìn thoáng qua Châu Niên, Châu Niên đưa một phần văn kiện đến, anh xem lướt qua, cười thản nhiên, “Lần này thành ý của truyền thông Đức Mã đích thực làm tôi cảm động, đây cũng là nguyên nhân tôi tự mình đến hỏi chuyện. Nói thật, dự án của cả ba bộ phận làm đều khá tốt, nhưng…”


Lời nói của người đàn ông nhẹ nhàng vừa chuyển, hình như có chút cân nhắc.


Trang Noãn Thần cũng không còn tâm trạng nhìn miếng bánh ngọt nữa, vội đặt tách xuống, mở to mắt nhìn sắc mặt của Giang Mạc Viễn.


Lần này cô mạo hiểm sửa lại dự án, chính như lời của Cao Doanh, không thành công liền thành nhân (hy sinh vì nghĩa lớn).


Hình như Giang Mạc Viễn cảm nhận được sự căng thẳng của cô, ánh mắt đảo qua gương mặt cô, ý cười nơi đáy mắt càng thêm sâu, đóng văn kiện lại, nhẹ giọng nói, “Bản thân tôi có khuynh hướng nghiêng về dự án của cô Trang đây, chính như cô nói, lần này mặc dù Tiêu Duy ra mắt dòng xe cao cấp, danh tiếng trên trường quốc tế không tồi, nhưng bước đi trên thị trường Trung Quốc lại khó khăn, nguyên nhân đúng là không đủ cộng hưởng với người tiêu dùng, cộng hưởng cảm xúc mà cô Trang nói đến cũng là thứ mà Tiêu Duy đang muốn.”


“Cái gì?” Angel kinh ngạc, cô không thể ngờ lại bị thất bại bởi một nhân viên bình thường.


Giang Mạc Viễn điều chỉnh tư thế ngồi, nhìn Trang Noãn Thần một cách thâm sâu, “Cô Trang, tôi rất thích cảm nhận mùi vị bốn mùa mà cô đề cập, hay lắm, rất độc đáo. Tôi tin rằng lấy ý tưởng này tiến hành một loạt hoạt động quảng bá, hẳn là rất tuyệt vời.”


Cô gái này thật thông minh, anh chỉ nhắc nhở bốn chữ, cô lại có thể hoàn toàn trình bày đi vào lòng anh, dùng PR để thu hút đầu tư luôn là điều anh quan tâm nhất, nhưng lấy phương thức biểu hiện thế nào vẫn là chuyện khiến anh đau đầu, cô lại đưa ra đề xuất tốt như vậy. Trong toàn bộ đề án của cô, không có cái gọi là ngôn ngữ hoa hòe, cũng không có kỹ năng biểu đạt cuốn hút, càng không có khái niệm dựa theo công nghệ cao như số đông, dự án của cô cũng giống như con người cô, dịu dàng đứng ở đó, lại hoàn toàn thu hút ánh mắt anh.


Trang Noãn Thần chỉ ngẩn ngơ nhìn anh, miệng há ra gần như nhét được quả trứng vào, hồi lâu mới có phản ứng, chỉ vào mình, “Anh, ý của anh là… Tiêu Duy quyết định dùng ý tưởng của tôi?”


Luôn luôn kỳ vọng, nhưng chưa bao giờ chắc chắn như thế!


Giang Mạc Viễn gật đầu, cười nhẹ.


Cô ôm miệng mình, ánh mắt kích động, đây… không phải nằm mơ chứ?


“Ý tưởng của cô Trang không tồi, nhưng dù sao công ty cũng ra mắt dòng xe sang trọng, tôi có một đề nghị, mong cô Trang lấy góc độ chuyên môn ra phân tích được không?” Nụ cười của Giang Mạc Viễn lan tràn đến khóe mắt, cô gái này thật là.


“Hả?” Trang Noãn Thần không ngờ anh lại khiêm tốn vậy, nhất thời cảm thấy xấu hổ, chen ngang vào, “Xin anh Giang cứ nói.” Cô cám ơn anh đã không gọi tên cô ở trước mặt mọi người, sự quan tâm này bất giác khiến lòng cô sinh cảm động.


Là… quan tâm đúng không?


Ánh sáng nhàn nhạt ánh lên gương mặt của Giang Mạc Viễn, mùi vị nhẹ nhàng khoan khoái dễ chịu dưới ánh nắng dường như càng thêm rõ ràng, chiếc áo sơ mi trắng bộc lộ vẻ quyết đoán mê người, anh đặt tách xuống, chiếc đùi thon dài bắt chéo qua chân trái, “Chính là trong hai dự án của Đức Mã, hôm nay đại đa số dự án đều nhắc tới xây dựng công nghệ cao, tuy nói không thể tiếp thu hoàn toàn, nhưng có thể tham khảo, cô Trang, nếu có thể dùng khái niệm công nghệ cao của bảo vệ môi trường trong sản xuất ô tô kết hợp vào dự án của cô, như vậy có thể càng thêm hoàn hảo hay không?”


Giọng điệu khẳng định, sau cùng lại nghe như nghi vấn, nhưng bộc lộ sự khống chế doanh thu tiêu thụ vô cùng chuẩn xác.


“Đúng rồi đúng rồi, nên như vậy.” Angel phản ứng đầu tiên, lập tức tiếp lời, “Cảm xúc là thương hiệu chính, không sai, nhưng thêm tư tưởng khác vào sản xuất xe thì sẽ perfect (tuyệt) hơn. Giang tổng không hổ là tinh anh trên thường trường, một câu đã chỉ ra được điểm mấu chốt rồi.”


Trang Noãn Thần không lên tiếng nịnh nọt, sau khi nghe vậy liền cười, gật đầu, “Đây thật sự là sơ sót của tôi, cám ơn sự nhắc nhở của anh Giang.” Anh giữ lại thể diện cho cô, ngoài mặt là hỏi ý kiến cô, nhưng thực tế cô biết, anh đang bổ sung giúp cô.


Người đàn ông như vậy khiến lòng cô cảm thấy ấm áp.


Cho nên câu cảm ơn cuối cùng là phát ra từ tận đáy lòng.


“Noãn Thần à, chúc mừng em.” Angel tươi cười, ôm lấy bả vai cô.


“Đâu có, thêm dự án của bộ phận ba mới có thể gọi là hoàn hảo mà.” Trang Noãn Thần nhìn thấy vẻ vui mừng trong đáy mắt cô, đúng vậy, là vui mừng, nếu không có câu nói bổ sung của Giang Mạc Viễn, vận mệnh của Angel ra sao không ai biết được.


Angel quay qua nhìn Giang Mạc Viễn, “Anh Giang, anh xem lúc nào ký kết hợp tác là thích hợp?”


Hợp đồng được ký kết mới gọi là chắc chắn được.


Giang Mạc Viễn cụp mắt suy nghĩ một lát, lại giương mắt nhìn Trang Noãn Thần, “Cô Trang cảm thấy thế nào? Khi nào thì thích hợp?”


Tất cả mọi người đều đồ dồn ánh mắt về phía cô.


Cô sửng sốt một chút, “Dạ… Cứ theo thời gian của anh Giang, hơn nữa, ký kết hợp đồng vẫn nên có chị Mai ở đây thì tốt hơn.” Sao cô có thể tự mình làm chủ được? Hơn nữa trước khi ký hợp đồng còn phải bàn bạc rất nhiều điều kiện kèm theo.


Mấy chuyện mặc cả thế này, chị Mai rành nhất.


Tuy rằng cô tin, Giang Mạc Viễn không phải là người cò kè mặc cả.


Giang Mạc Viễn như nhìn thấu suy nghĩ của cô, cười nhạt, giọng điệu thoáng mang theo nuông chiều, “Được.” Sau khi đơn giản nói một chữ, anh như nghĩ tới điều gì, nhìn về phía Châu Niên, “Tối mai công ty có tiệc rượu đúng không?”


Châu Niên mỉm cười gật đầu, “Vâng, tối mai 7h, ở Marriot.”


“Ừm.” Giang Mạc Viễn cân nhắc, ánh mắt đảo quanh một vòng, lại giương mắt, điềm đạm nói, “Như vậy đi, tiệc rượu lúc 7h tối mai, tôi chân thành mời các vị đến tham dự, không biết truyền thông Đức Mã có nhận lời hay không?”


“Giang tổng đích thân mời là vinh hạnh lớn lao, chúng tôi nhất định sẽ đến.” Hai mắt Angel sáng lên, lập tức đáp lời.


Giang Mạc Viễn lại chỉ nhìn mỗi Trang Noãn Thần, cười hỏi, “Tối mai cô Trang có hẹn không?”


Hả?


Cô vốn định đến nhà bác chơi.


Thấy cô hơi do dự, ánh mắt Giang Mạc Viễn hơi tối lại, nhưng chỉ lờ mờ, rất nhỏ khiến người khác không phát hiện được gì.


“Noãn Thần không có hẹn đâu, sao cô ấy có hẹn được chứ? Ngay cả bạn trai cô ấy còn chưa có nữa mà.” Angel sợ Trang Noãn Thần sẽ từ chối, lập tức trả lời thay cô, “Tiệc rượu tối mai là dịp tốt, nếu Giang tổng có người bạn nào còn độc thân, điều kiện tốt nhất định phải nghĩ đến Noãn Thần của chúng tôi đầu tiên nhé, đừng thấy cố ấy có năng lực làm việc giỏi, nhưng chỉ số EQ lại thấp lắm, sau khi hai công ty của chúng ta hợp tác rồi, Giang tổng phải giới thiệu thêm vài người cho cô ấy đấy nhé.”


Trang Noãn Thần đỏ mặt, huých Angel một cái.


Giang Mạc Viễn lại nhìn cô đầy hứng thú, “Chỉ số EQ thấp à? Cũng hơi đúng đó.” Nghe như lời bông đùa, nhưng lại chứa chút thâm ý trong đó.


Trang Noãn Thần căng thẳng, anh, không phải là tuýp người hài hước đâu.


“Nói vậy là quyết định rồi nhé, tối mai tôi sẽ đợi mọi người đến, chi tiết quan hệ hợp tác tối mai gặp chúng ta sẽ bàn lại.” Giang Mạc Viễn nói xong liền đứng dậy, bóng dáng cao lớn che khuất ánh nắng.


Angel cũng vội vàng đứng dậy, gật đầu chào lại, cầm túi xách cùng mấy đồng nghiệp đi ra.


Trang Noãn Thần đi sau lưng Ngải Niệm, là người cuối cùng ra cửa, Giang Mạc Viễn vẫn nhìn theo mọi người ra ngoài.


Lúc ngón tay vừa mới chạm vào nắm cửa, một luồng sức mạnh áp đảo kéo đến, không đợi cô kịp hô lên, ngay sau đó liền ngã vào vòm ngực đàn ông rộng lớn rắn chắc.


“Anh…” Cô ngẩng đầu, tiếp xúc với ánh nhìn chăm chú của anh.


Anh muốn làm gì?


“Tối mai em là nhân vật chính, mặc đẹp một chút nhé.” Anh mỉm cười ôn hòa, đưa tay phủ lên gáy cô, “Muốn mua gì cứ mua, ghi vào tài khoản của tôi.”


Ngữ điệu của anh vừa như mờ ám vừa như quan tâm khiến tim cô tăng tốc, hương thơm nam tính nóng bỏng lan tràn ở đầu ngón tay anh, cô có thể cảm nhận được bàn tay to lớn tràn đầy sức mạnh của anh.


“Quan trọng là…” Giang Mạc Viễn cúi xuống, nhỏ giọng mỉm cười, hơi thở nóng hổi nhẹ nhàng bật ra giữa miệng anh, “Đeo chiếc lắc mà tôi đã tặng em.”


“Hả? Cái, cái gì?” Trang Noãn Thần nghe giọng nói của chính mình trở nên chói tai, trong lòng như có sóng lớn cuộn trào.


Giang Mạc Viễn lẳng lặng nhìn cô, hơi nhướn mày, “Không phải làm mất rồi chứ?” Sau khi thấy cô biến sắc lại khẽ mỉm cười, bàn tay men theo tóc cô hạ xuống, cầm lấy cổ tay cô như đang thì thầm giải thích dùm cô, “Chắc là không đâu nhỉ, em vẫn luôn là cô gái cẩn thận mà, tối mai đeo nhé, em đeo đẹp lắm.”


Trang Noãn Thần há miệng, “Hả, à vâng…”


Nụ cười của Giang Mạc Viễn đủ thâm ý, sau khi vỗ nhẹ đầu cô một cái liền rời khỏi phòng tiếp khách.


Ánh nắng lan tràn lên gương mặt gần như trong suốt của Trang Noãn Thần!


Hóa ra, tự tạo nghiệt thì không thể sống…


Tối mai, cô nên làm sao?


Hết chương 15
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom