-
Chương 93
Đệ Tam Mộng trong mười lăm năm gầy ra rất nhiều giống tốt. Dẫu chẳng phải là hạt giống kì gì hiếm có gì, nhưng đều là lương thực chính của dân gian bá tánh hiện giờ.
Tính mười lăm năm chi tiêu, đương nhiên là giá trị trên trời.
Tức lão gia tử nghĩ tới nghĩ lui – thanh danh Đệ Tam Mộng bấy giờ như mặt trời ban trưa, nếu có thể mạo hiểm nhận danh tiếng của hắn, hình như số tiền kia cũng đáng.
Dù gì nhà họ Tức cũng là gia đại nghiệp đại, phú khả địch quốc.
Ông ta khẽ cắn môi, nhận món sổ nợ.
Cứ tưởng, kể từ đó, nhận thân phận Đệ Tam Mộng này hẳn sẽ không còn trở ngại.
Nhưng mà, hiển nhiên Tức lão gia tử đã đánh giá thấp trình độ vô sỉ của Giám Chính đại nhân.
Giám Chính đại nhân được nhà họ Tức trả tiền xong, lập tức đi Bạch Cốt nhai đổ dầu vào lửa.
“Miêu tiền bối có biết, Tức lão gia tử đã thừa nhận ông ấy là tiên sinh Đệ Tam Mộng chăng?” Giám Chính đại nhân xúc động đầy mặt.
“Tức Hoài Nghị?!” Miêu Vân Chi nào sợ ông ta, cả giận nói: “Được lắm, lão ta đã muốn mạo danh thế thì lão phu cũng đúng lúc có nhiều chuyện muốn hỏi lão.”
Miêu Vân Chi cũng không phải người sẽ giữ thể diện cho người.
Ông từ Bạch Cốt Nhai xuất phát, đi thẳng Thượng Kinh.
Trong căn nhà cổ Thượng Kinh, Tức lão gia tử đang chuẩn bị tiếp nhận trạch viện này.
Bên ngoài tòa nhà đã tụ tập rất nhiều bá tánh, nghe nói Tức lão gia tử là tiên sinh Đệ Tam Mộng, mọi người rối rít quỳ lạy, khấu tạ nhiều năm ơn nặng của hắn.
Thật ra lòng đám Tộc trưởng tộc lão của thế gia gầy giống đều sáng như gương. Người người đều cho là Tức lão gia tử đã đàm phán xong với Đệ Tam Mộng, mua xong “thân phận mặt nạ”.
Mánh khóe âm hiểm mọi người đã dùng nhiều vậy, giờ cũng đồng ý cách làm này.
Dù sao không làm gì được Đệ Tam Mộng chân chính, đành thế.
Tức lão gia tử cũng nghĩ vậy, ông vừa nâng bá tánh vây xem đứng dậy, vừa nói: “Mấy năm qua, cuộc sống người dân khó khăn, lão phu nhìn thấy cả, thế gia Gầy giống còn lại cũng thấy cả. Lão phu vốn không muốn bại lộ thân phận, chỉ định vụng trộm làm chút chuyện cho mọi người, nào ngờ tới cùng vẫn giấu không được.”
Từng chữ từng chữ, ông nói trang trọng cảm khái.
Mà mới vừa dứt lời, một người cười lạnh nói: “Thật ư? Hoài Nghị lão đã tự xưng là Đệ Tam Mộng, vậy thì lão phu có rất nhiều vấn đề muốn thỉnh giáo đây.”
Tức lão gia tử vừa nhìn sang, đã thấy run trong lòng — đúng là Miêu Vân Chi đích thân đến!
Con ngươi ông ta co rút, đành nhắm mắt nói: “Ra là Vân Chi. Lão, lão muốn hỏi gì?”
Miêu Vân Chi bước nhanh đến trước mặt ông ta, bá tánh xung quanh đã kinh ngạc ngây cả người. Miêu Vân Chi nhìn quanh, nói: “Mấy hôm trước, tiên sinh Đệ Tam Mộng tự tay gầy ra giống Sen Đắng. Lão là Đệ Tam Mộng, hẳn đối với dược hiệu của Sen Đắng, lão cũng hiểu rất rõ nhỉ?”
Tức lão gia tử nói: “Dĩ nhiên.”
Miêu Vân Chi gật gù, từng bước ép sát: “Hay quá. Vậy thì mời Hoài Nghị lão, trước mặt mọi người giải thích xem một chút phương tức gầy dưỡng thuốc Sen Đắng nào. Lão dùng dược liệu gì, lai giống ra Sen Đắng, làm tăng dược hiệu đến tận mức này?”
“Chuyện này…” Tức lão gia tử rũ mắt, trên mặt không loạn song lòng đã bắt đầu bồn chồn. Ông ta đúng là một danh sư Gầy giống không sai, nhưng Sen Đắng là dược liệu. Dược tính, dược hiệu của mấy thứ dược liệu này, và tương sinh, tương khắc, nửa điểm cũng không thể hổng.
Tức lão gia tử dù sao không phải là thầy thuốc, mà trong giấc chiêm bao này, ông ta cũng nào có được ý tưởng tâm đắc của Miêu Vân Chi.
Ông nói nhăng nói cuội, tuyệt đối không thể gạt được Miêu Vân Chi bậc Thái Đẩu của y đàn.
Miêu Vân Chi thấy thế cười lạnh: “Chư vị, hắn không phải tiên sinh Đệ Tam Mộng. Không đáng cho các vị quỳ lạy.” Nói xong, ông lướt qua Tức Hoài nghị, châm chọc: “Có điều tiên sinh Đệ Tam Mộng xưa nay làm việc khiêm tốn, không màng danh lợi. Đoán chừng cũng khinh thường lật mặt ông. Nếu ông thật sự muốn mạo hiểm nhận thì cũng cho phép ông thôi!”
Nói xong, lão phẩy tay áo bỏ đi.
Bá tánh vây xem nhìn nhau.
Nhà họ Tức bỏ ra món tiền khổng lồ, nhưng mà chẳng những không lấy được danh tiếng của Đệ Tam Mộng, ngược lại còn bị Miêu Vân Chi làm nhục trước chúng.
Tức lão gia tử thật tức nổ phổi.
Ti Thiên giám, học xá Huyền Vũ Ti.
Hoàng Nhưỡng ngồi trên giường, Giám Chính đại nhân ngồi trên ghế.
Y đem bạc nhà họ Tức chia cho Hoàng Nhưỡng, Hoàng Nhưỡng cao hứng đến cười tít mắt.
Đệ Nhất Thu bất đắc dĩ: “Danh tiếng tiên sinh Đệ Tam Mộng bị giả mạo, cô không khó chịu à?”
“Tên tuổi nào có bạc thực sự đâu!” Hoàng Nhưỡng đem ngân phiếu trải một giường, không thèm để ý, “Tôi không biết đấy, nếu tôi biết ông ta chịu ra nhiều bạc vậy, đã sớm bán cho ổng.”
“Gì cơ?” Giám Chính đại nhân lập tức phát hiện có chỗ không đúng.
“Hả? Không có gì.” Hoàng Nhưỡng tiếp tục cúi đầu đếm ngân phiếu, bồi thêm như không có việc gì, “Dù gì thì tiên sinh Đệ Tam Mộng không màng danh lợi, không để ý chuyện này đâu.”
Giám Chính đại nhân ừ một tiếng, trên mặt vẫn tỉnh rụi song có chút sinh nghi trong lòng.
Chưa ai từng gặp Đệ Tam Mộng chân chính, chỉ mỗi Hoàng Nhưỡng có thể liên lạc nàng ấy. Mà nhìn đôi tay nàng ấy, hiển nhiên là nữ tử.
Đệ Nhất Thu lại quét mắt nhìn Hoàng Nhưỡng đang ngồi trên giường đếm ngân phiếu, vẫn cảm thấy tuổi không khớp.
Tiên sinh Đệ Tam Mộng mười mấy năm trước xuất hiện ở Thượng Kinh, lúc ấy cô nàng mới bây lớn?
… Gượm đã!
Tia sáng chợt lóe trong Giám Chính đại nhân — cô nàng này đến Thượng Kinh là năm nào?
Y là Giám Chính Ti Thiên giám, đương nhiên rất rõ về cô cá mặn có tiếng ở Ti Thiên giám. Năm cô nàng nhập học, đúng là năm mình được sinh ra.
Mười lăm năm.
Từ học xá đi ra, Giám Chính đại nhân mải cúi đầu chìm đắm trong tâm sự.
Thiếu giám Bạch Hổ Ti Đàm Kỳ đi ngang qua bên cạnh, chào một tiếng: “Giám Chính.”
Giám Chính đại nhân bỗng ngẩng lên, nói: “Anh đi thăm dò xem, đám giống đầu tiên mà tiên sinh Đệ Tam Mộng ở kinh thành gầy dưỡng ra, là lúc nào.”
Đàm Kỳ không biết vì sao đột nhiên ngài ấy lại cảm thấy hứng thú với chuyện này. Song hắn ta cũng chẳng phải người hỏi nhiều, cấp trên giao xuống, đi làm là được.
Thế là đêm hôm ấy, tất cả tình báo về Đệ Tam Mộng, chất đống trên bàn Giám Chính đại nhân.
Giám Chính đại nhân lật ra, bên trong rõ ràng ghi chép, đám giống đầu tiên mà Đệ Tam Mộng gầy dưỡng ra chính là cuối năm mười lăm năm.
Sau đó, Giám Chính đại nhân điều tra hồ sơ đi học của cô cá mặn số một của Ti Thiên giám.
Y phát hiện cô cá mặn này chưa từng nghe giảng, đến học điền của mình cũng chưa từng quản lý. Không, không thể nói là chưa từng quản lý, tất thảy nàng có đi một lần. Trồng cỏ dại trên ấy.
— mà công dụng mớ cỏ dại kia, còn ai có thể rõ hơn Giám Chính đại nhân chứ?
Chỉ mấy cọng cỏ thật đơn giản thế, đã giúp Ti Thiên giám mười lăm năm không bị muỗi quấy nhiễu.
Giám Chính đại nhân cẩn thận nhớ lại, lúc bé, cái cô cá mặn này thường xuyên leo tường, xem y đúc khí.
Mà có một năm, sư phụ Thu Ngạn Minh bị phiền hết thấu, dứt khoát sai người quàng kẽm gai đầu tường.
Cô cá mặn này bị đâm vào tay.
Sau ba ngày, tường khuôn viên Cục Đúc khí bị một loại dây leo quái lạ mọc đầy. Dây leo quái lạ mọc đầy gai nhọn, cứng đến nỗi búa cũng không chặt nổi.
Toàn bộ Cục Đúc khí vì chuyện này mà phải ngừng việc vài ngày.
Giám Chính đại nhân càng nghĩ càng không đúng.
Mà đương lúc vẻ mặt y dần âm u, bên ngoài có người nói: “Giám Chính đại nhân, nghe nói lần trước Hoàng Nhưỡng cô nương từng liên lạc được tiên sinh Đệ Tam Mộng. Hạ quan mạo muội, không biết có phúc duyên này không, được gặp tiên sinh Đệ Tam Mộng một lần?”
Giám Chính đại nhân nghe vậy, híp mắt nhìn sang. Thấy không phải ai khác, chính là Viện giám Viện Gầy giống Huyền Vũ Ti Tông Tử Côi.
“Được.” Giám Chính đại nhân mỉm cười, khẽ nói: “Bổn tọa giúp Viện giám… hỏi xem.” Hai chữ sau, y nói mà nghiến răng nghiến lợi.
Đêm ấy, Hoàng Nhưỡng vẫn đơm cơm hộp xách tới.
Giám Chính cũng tỉnh rụi cùng nàng ăn cơm.
“Học Giám Tông Tử Côi, cô biết chứ?” Giám Chính đại nhân nói.
Hoàng Nhưỡng gắp một đũa đồ ăn, không nói gì: “Xem như tôi không đi nghe giảng thì tối thiểu cũng phải biết Viện Giám chứ nhỉ?”
“Ra là cô còn biết là mình chẳng đi nghe giảng đấy.” Giám Chính đại nhân lạnh lùng chế giễu, “Hôm nay ông ấy hỏi ta, muốn nhờ cô liên lạc tiên sinh Đệ Tam Mộng để được gặp một lần.”
“Lại muốn gặp Đệ Tam Mộng…” Hoàng Nhưỡng nhíu mày, “Khỏi đi. Hắn vốn cũng đâu thích gặp ai.”
Giám Chính đại nhân tỉnh bơ nói: “Thật sao? Vậy thì tiếc quá. Tông Viện giám tình nguyện xuất cả năm vạn lượng bạc đấy.”
! Quả nhiên, Hoàng Nhưỡng nghe xong sáng mắt lên. Nàng chậm rãi nuốt thức ăn trong miệng, nói: “Đi! Thấy bạc… Ế, thấy tấm lòng thành của Tông Viện Giám, để tôi giúp ông ấy hẹn xem!”
Giám Chính đại nhân hơi cười, nói: “Vậy cũng vất vả thật.”
“Không vất không vất!” Hoàng Nhưỡng xua tay, vừa nghĩ tới năm vạn lượng bạc, ngọt tới tận tim mà.
— bạc mà tới tay, nhất định phải đi mua váy ở Lưu Tiên phường!
Đêm hôm ấy, Hoàng Nhưỡng bèn âm thầm ra khỏi Ti Thiên giám.
— đã bảo phải liên lạc tiên sinh Đệ Tam Mộng, dù thế nào, cũng phải ra dáng đi làm chứ.
Giám Chính đại nhân yên lặng theo dõi, thấy đúng là nàng đã ra cửa, cũng không phái người đi theo.
— ngay trong khu rừng ngoại thành Khám Nguyệt, y tận mắt nhìn thấy Đệ Tam Mộng đánh giết thích khách.
Nếu Hoàng Nhưỡng thật sự là Đệ Tam Mộng, thì kiếm pháp nàng ta chắc chắn cao minh phi thường.
Lúc ấy Đệ Tam Mộng còn tế ra Tâm Kiếm!
Mặc dù không thể theo dõi, nhưng Giám Chính vẫn có cách.
Trong thành Thượng Kinh, Cửu Khúc Linh đồng được phân bố rất nhiều.
Y mở Cửu Khúc Linh đồng, hình ảnh cũng không liên tục. Chỉ thi thoảng nhìn thấy Hoàng Nhưỡng đang rỗi rãi dạo chơi ở đầu đường.
Chỉ nhìn góc độ này, hình như cũng không thấy gì sơ hở.
Quả nhiên, hôm sau, Hoàng Nhưỡng hứng thú bừng bừng chạy tới.
“Tiên sinh Đệ Tam Mộng đồng ý gặp mặt rồi.” Nàng vươn tay, “Đưa ngân phiếu đây!”
Giám Chính đại nhân không nuốt lời, cười như không cười giao năm vạn lượng ngân phiếu vào tay nàng.
Hoàng Nhưỡng nhận ngân phiếu, đếm không sai, cười đến không ngậm miệng được.
“Thật không ngờ Tông Viện Giám lại sảng khoái dữ nha. Vẫn hẹn ông ấy gặp ở đất phong của ngài nhé.” Hoàng Nhưỡng thuận miệng báo địa điểm, bưng ngân phiếu, mừng khấp khởi rời đi.
Giám Chính đại nhân không hề nói gì.
Xế chiều hôm đó, ngay chỗ lần trước Miêu Vân Chi gặp Đệ Tam Mộng, Tông Viện giám toại nguyện gặp được tiên sinh Đệ Tam Mộng.
Tông Tử Côi, Lão Viện giám Viện Gầy giống.
Ông vừa gặp Đệ Tam Mộng, đã quỳ xuống đất, mặc kệ bị cản, cứng rắn dập đầu lạy ba cái. Xong, ông chắp hai tay trước ngực, bái qua đỉnh đầu: “Xin tiên sinh Đệ Tam Mộng nhận ta làm đồ đệ!”
…
Còn Ti Thiên giám.
Giám Chính đại nhân thông qua Cửu Khúc Linh đồng, chuẩn xác nhìn thấy lúc Hoàng Nhưỡng rời Ti Thiên giám. Giám Chính đại nhân lặng lẽ bước vào học xá của Hoàng Nhưỡng, trực tiếp đòi chìa khoá, mở cửa phòng ra.
Sau đó trong một chiếc rương, y tìm được dấu ký ấn của Đệ Tam Mộng.
Cùng với tất cả loại giống Đệ Tam Mộng gầy dưỡng. Còn có một số giống mẹ đã gầy dưỡng thất bại.
Giám Chính đại nhân dùng bàn tay run run khép lại chiếc rương, nhớ tới ba cái dập đầu mình thay Miêu Vân Chi lạy.
…
Tính mười lăm năm chi tiêu, đương nhiên là giá trị trên trời.
Tức lão gia tử nghĩ tới nghĩ lui – thanh danh Đệ Tam Mộng bấy giờ như mặt trời ban trưa, nếu có thể mạo hiểm nhận danh tiếng của hắn, hình như số tiền kia cũng đáng.
Dù gì nhà họ Tức cũng là gia đại nghiệp đại, phú khả địch quốc.
Ông ta khẽ cắn môi, nhận món sổ nợ.
Cứ tưởng, kể từ đó, nhận thân phận Đệ Tam Mộng này hẳn sẽ không còn trở ngại.
Nhưng mà, hiển nhiên Tức lão gia tử đã đánh giá thấp trình độ vô sỉ của Giám Chính đại nhân.
Giám Chính đại nhân được nhà họ Tức trả tiền xong, lập tức đi Bạch Cốt nhai đổ dầu vào lửa.
“Miêu tiền bối có biết, Tức lão gia tử đã thừa nhận ông ấy là tiên sinh Đệ Tam Mộng chăng?” Giám Chính đại nhân xúc động đầy mặt.
“Tức Hoài Nghị?!” Miêu Vân Chi nào sợ ông ta, cả giận nói: “Được lắm, lão ta đã muốn mạo danh thế thì lão phu cũng đúng lúc có nhiều chuyện muốn hỏi lão.”
Miêu Vân Chi cũng không phải người sẽ giữ thể diện cho người.
Ông từ Bạch Cốt Nhai xuất phát, đi thẳng Thượng Kinh.
Trong căn nhà cổ Thượng Kinh, Tức lão gia tử đang chuẩn bị tiếp nhận trạch viện này.
Bên ngoài tòa nhà đã tụ tập rất nhiều bá tánh, nghe nói Tức lão gia tử là tiên sinh Đệ Tam Mộng, mọi người rối rít quỳ lạy, khấu tạ nhiều năm ơn nặng của hắn.
Thật ra lòng đám Tộc trưởng tộc lão của thế gia gầy giống đều sáng như gương. Người người đều cho là Tức lão gia tử đã đàm phán xong với Đệ Tam Mộng, mua xong “thân phận mặt nạ”.
Mánh khóe âm hiểm mọi người đã dùng nhiều vậy, giờ cũng đồng ý cách làm này.
Dù sao không làm gì được Đệ Tam Mộng chân chính, đành thế.
Tức lão gia tử cũng nghĩ vậy, ông vừa nâng bá tánh vây xem đứng dậy, vừa nói: “Mấy năm qua, cuộc sống người dân khó khăn, lão phu nhìn thấy cả, thế gia Gầy giống còn lại cũng thấy cả. Lão phu vốn không muốn bại lộ thân phận, chỉ định vụng trộm làm chút chuyện cho mọi người, nào ngờ tới cùng vẫn giấu không được.”
Từng chữ từng chữ, ông nói trang trọng cảm khái.
Mà mới vừa dứt lời, một người cười lạnh nói: “Thật ư? Hoài Nghị lão đã tự xưng là Đệ Tam Mộng, vậy thì lão phu có rất nhiều vấn đề muốn thỉnh giáo đây.”
Tức lão gia tử vừa nhìn sang, đã thấy run trong lòng — đúng là Miêu Vân Chi đích thân đến!
Con ngươi ông ta co rút, đành nhắm mắt nói: “Ra là Vân Chi. Lão, lão muốn hỏi gì?”
Miêu Vân Chi bước nhanh đến trước mặt ông ta, bá tánh xung quanh đã kinh ngạc ngây cả người. Miêu Vân Chi nhìn quanh, nói: “Mấy hôm trước, tiên sinh Đệ Tam Mộng tự tay gầy ra giống Sen Đắng. Lão là Đệ Tam Mộng, hẳn đối với dược hiệu của Sen Đắng, lão cũng hiểu rất rõ nhỉ?”
Tức lão gia tử nói: “Dĩ nhiên.”
Miêu Vân Chi gật gù, từng bước ép sát: “Hay quá. Vậy thì mời Hoài Nghị lão, trước mặt mọi người giải thích xem một chút phương tức gầy dưỡng thuốc Sen Đắng nào. Lão dùng dược liệu gì, lai giống ra Sen Đắng, làm tăng dược hiệu đến tận mức này?”
“Chuyện này…” Tức lão gia tử rũ mắt, trên mặt không loạn song lòng đã bắt đầu bồn chồn. Ông ta đúng là một danh sư Gầy giống không sai, nhưng Sen Đắng là dược liệu. Dược tính, dược hiệu của mấy thứ dược liệu này, và tương sinh, tương khắc, nửa điểm cũng không thể hổng.
Tức lão gia tử dù sao không phải là thầy thuốc, mà trong giấc chiêm bao này, ông ta cũng nào có được ý tưởng tâm đắc của Miêu Vân Chi.
Ông nói nhăng nói cuội, tuyệt đối không thể gạt được Miêu Vân Chi bậc Thái Đẩu của y đàn.
Miêu Vân Chi thấy thế cười lạnh: “Chư vị, hắn không phải tiên sinh Đệ Tam Mộng. Không đáng cho các vị quỳ lạy.” Nói xong, ông lướt qua Tức Hoài nghị, châm chọc: “Có điều tiên sinh Đệ Tam Mộng xưa nay làm việc khiêm tốn, không màng danh lợi. Đoán chừng cũng khinh thường lật mặt ông. Nếu ông thật sự muốn mạo hiểm nhận thì cũng cho phép ông thôi!”
Nói xong, lão phẩy tay áo bỏ đi.
Bá tánh vây xem nhìn nhau.
Nhà họ Tức bỏ ra món tiền khổng lồ, nhưng mà chẳng những không lấy được danh tiếng của Đệ Tam Mộng, ngược lại còn bị Miêu Vân Chi làm nhục trước chúng.
Tức lão gia tử thật tức nổ phổi.
Ti Thiên giám, học xá Huyền Vũ Ti.
Hoàng Nhưỡng ngồi trên giường, Giám Chính đại nhân ngồi trên ghế.
Y đem bạc nhà họ Tức chia cho Hoàng Nhưỡng, Hoàng Nhưỡng cao hứng đến cười tít mắt.
Đệ Nhất Thu bất đắc dĩ: “Danh tiếng tiên sinh Đệ Tam Mộng bị giả mạo, cô không khó chịu à?”
“Tên tuổi nào có bạc thực sự đâu!” Hoàng Nhưỡng đem ngân phiếu trải một giường, không thèm để ý, “Tôi không biết đấy, nếu tôi biết ông ta chịu ra nhiều bạc vậy, đã sớm bán cho ổng.”
“Gì cơ?” Giám Chính đại nhân lập tức phát hiện có chỗ không đúng.
“Hả? Không có gì.” Hoàng Nhưỡng tiếp tục cúi đầu đếm ngân phiếu, bồi thêm như không có việc gì, “Dù gì thì tiên sinh Đệ Tam Mộng không màng danh lợi, không để ý chuyện này đâu.”
Giám Chính đại nhân ừ một tiếng, trên mặt vẫn tỉnh rụi song có chút sinh nghi trong lòng.
Chưa ai từng gặp Đệ Tam Mộng chân chính, chỉ mỗi Hoàng Nhưỡng có thể liên lạc nàng ấy. Mà nhìn đôi tay nàng ấy, hiển nhiên là nữ tử.
Đệ Nhất Thu lại quét mắt nhìn Hoàng Nhưỡng đang ngồi trên giường đếm ngân phiếu, vẫn cảm thấy tuổi không khớp.
Tiên sinh Đệ Tam Mộng mười mấy năm trước xuất hiện ở Thượng Kinh, lúc ấy cô nàng mới bây lớn?
… Gượm đã!
Tia sáng chợt lóe trong Giám Chính đại nhân — cô nàng này đến Thượng Kinh là năm nào?
Y là Giám Chính Ti Thiên giám, đương nhiên rất rõ về cô cá mặn có tiếng ở Ti Thiên giám. Năm cô nàng nhập học, đúng là năm mình được sinh ra.
Mười lăm năm.
Từ học xá đi ra, Giám Chính đại nhân mải cúi đầu chìm đắm trong tâm sự.
Thiếu giám Bạch Hổ Ti Đàm Kỳ đi ngang qua bên cạnh, chào một tiếng: “Giám Chính.”
Giám Chính đại nhân bỗng ngẩng lên, nói: “Anh đi thăm dò xem, đám giống đầu tiên mà tiên sinh Đệ Tam Mộng ở kinh thành gầy dưỡng ra, là lúc nào.”
Đàm Kỳ không biết vì sao đột nhiên ngài ấy lại cảm thấy hứng thú với chuyện này. Song hắn ta cũng chẳng phải người hỏi nhiều, cấp trên giao xuống, đi làm là được.
Thế là đêm hôm ấy, tất cả tình báo về Đệ Tam Mộng, chất đống trên bàn Giám Chính đại nhân.
Giám Chính đại nhân lật ra, bên trong rõ ràng ghi chép, đám giống đầu tiên mà Đệ Tam Mộng gầy dưỡng ra chính là cuối năm mười lăm năm.
Sau đó, Giám Chính đại nhân điều tra hồ sơ đi học của cô cá mặn số một của Ti Thiên giám.
Y phát hiện cô cá mặn này chưa từng nghe giảng, đến học điền của mình cũng chưa từng quản lý. Không, không thể nói là chưa từng quản lý, tất thảy nàng có đi một lần. Trồng cỏ dại trên ấy.
— mà công dụng mớ cỏ dại kia, còn ai có thể rõ hơn Giám Chính đại nhân chứ?
Chỉ mấy cọng cỏ thật đơn giản thế, đã giúp Ti Thiên giám mười lăm năm không bị muỗi quấy nhiễu.
Giám Chính đại nhân cẩn thận nhớ lại, lúc bé, cái cô cá mặn này thường xuyên leo tường, xem y đúc khí.
Mà có một năm, sư phụ Thu Ngạn Minh bị phiền hết thấu, dứt khoát sai người quàng kẽm gai đầu tường.
Cô cá mặn này bị đâm vào tay.
Sau ba ngày, tường khuôn viên Cục Đúc khí bị một loại dây leo quái lạ mọc đầy. Dây leo quái lạ mọc đầy gai nhọn, cứng đến nỗi búa cũng không chặt nổi.
Toàn bộ Cục Đúc khí vì chuyện này mà phải ngừng việc vài ngày.
Giám Chính đại nhân càng nghĩ càng không đúng.
Mà đương lúc vẻ mặt y dần âm u, bên ngoài có người nói: “Giám Chính đại nhân, nghe nói lần trước Hoàng Nhưỡng cô nương từng liên lạc được tiên sinh Đệ Tam Mộng. Hạ quan mạo muội, không biết có phúc duyên này không, được gặp tiên sinh Đệ Tam Mộng một lần?”
Giám Chính đại nhân nghe vậy, híp mắt nhìn sang. Thấy không phải ai khác, chính là Viện giám Viện Gầy giống Huyền Vũ Ti Tông Tử Côi.
“Được.” Giám Chính đại nhân mỉm cười, khẽ nói: “Bổn tọa giúp Viện giám… hỏi xem.” Hai chữ sau, y nói mà nghiến răng nghiến lợi.
Đêm ấy, Hoàng Nhưỡng vẫn đơm cơm hộp xách tới.
Giám Chính cũng tỉnh rụi cùng nàng ăn cơm.
“Học Giám Tông Tử Côi, cô biết chứ?” Giám Chính đại nhân nói.
Hoàng Nhưỡng gắp một đũa đồ ăn, không nói gì: “Xem như tôi không đi nghe giảng thì tối thiểu cũng phải biết Viện Giám chứ nhỉ?”
“Ra là cô còn biết là mình chẳng đi nghe giảng đấy.” Giám Chính đại nhân lạnh lùng chế giễu, “Hôm nay ông ấy hỏi ta, muốn nhờ cô liên lạc tiên sinh Đệ Tam Mộng để được gặp một lần.”
“Lại muốn gặp Đệ Tam Mộng…” Hoàng Nhưỡng nhíu mày, “Khỏi đi. Hắn vốn cũng đâu thích gặp ai.”
Giám Chính đại nhân tỉnh bơ nói: “Thật sao? Vậy thì tiếc quá. Tông Viện giám tình nguyện xuất cả năm vạn lượng bạc đấy.”
! Quả nhiên, Hoàng Nhưỡng nghe xong sáng mắt lên. Nàng chậm rãi nuốt thức ăn trong miệng, nói: “Đi! Thấy bạc… Ế, thấy tấm lòng thành của Tông Viện Giám, để tôi giúp ông ấy hẹn xem!”
Giám Chính đại nhân hơi cười, nói: “Vậy cũng vất vả thật.”
“Không vất không vất!” Hoàng Nhưỡng xua tay, vừa nghĩ tới năm vạn lượng bạc, ngọt tới tận tim mà.
— bạc mà tới tay, nhất định phải đi mua váy ở Lưu Tiên phường!
Đêm hôm ấy, Hoàng Nhưỡng bèn âm thầm ra khỏi Ti Thiên giám.
— đã bảo phải liên lạc tiên sinh Đệ Tam Mộng, dù thế nào, cũng phải ra dáng đi làm chứ.
Giám Chính đại nhân yên lặng theo dõi, thấy đúng là nàng đã ra cửa, cũng không phái người đi theo.
— ngay trong khu rừng ngoại thành Khám Nguyệt, y tận mắt nhìn thấy Đệ Tam Mộng đánh giết thích khách.
Nếu Hoàng Nhưỡng thật sự là Đệ Tam Mộng, thì kiếm pháp nàng ta chắc chắn cao minh phi thường.
Lúc ấy Đệ Tam Mộng còn tế ra Tâm Kiếm!
Mặc dù không thể theo dõi, nhưng Giám Chính vẫn có cách.
Trong thành Thượng Kinh, Cửu Khúc Linh đồng được phân bố rất nhiều.
Y mở Cửu Khúc Linh đồng, hình ảnh cũng không liên tục. Chỉ thi thoảng nhìn thấy Hoàng Nhưỡng đang rỗi rãi dạo chơi ở đầu đường.
Chỉ nhìn góc độ này, hình như cũng không thấy gì sơ hở.
Quả nhiên, hôm sau, Hoàng Nhưỡng hứng thú bừng bừng chạy tới.
“Tiên sinh Đệ Tam Mộng đồng ý gặp mặt rồi.” Nàng vươn tay, “Đưa ngân phiếu đây!”
Giám Chính đại nhân không nuốt lời, cười như không cười giao năm vạn lượng ngân phiếu vào tay nàng.
Hoàng Nhưỡng nhận ngân phiếu, đếm không sai, cười đến không ngậm miệng được.
“Thật không ngờ Tông Viện Giám lại sảng khoái dữ nha. Vẫn hẹn ông ấy gặp ở đất phong của ngài nhé.” Hoàng Nhưỡng thuận miệng báo địa điểm, bưng ngân phiếu, mừng khấp khởi rời đi.
Giám Chính đại nhân không hề nói gì.
Xế chiều hôm đó, ngay chỗ lần trước Miêu Vân Chi gặp Đệ Tam Mộng, Tông Viện giám toại nguyện gặp được tiên sinh Đệ Tam Mộng.
Tông Tử Côi, Lão Viện giám Viện Gầy giống.
Ông vừa gặp Đệ Tam Mộng, đã quỳ xuống đất, mặc kệ bị cản, cứng rắn dập đầu lạy ba cái. Xong, ông chắp hai tay trước ngực, bái qua đỉnh đầu: “Xin tiên sinh Đệ Tam Mộng nhận ta làm đồ đệ!”
…
Còn Ti Thiên giám.
Giám Chính đại nhân thông qua Cửu Khúc Linh đồng, chuẩn xác nhìn thấy lúc Hoàng Nhưỡng rời Ti Thiên giám. Giám Chính đại nhân lặng lẽ bước vào học xá của Hoàng Nhưỡng, trực tiếp đòi chìa khoá, mở cửa phòng ra.
Sau đó trong một chiếc rương, y tìm được dấu ký ấn của Đệ Tam Mộng.
Cùng với tất cả loại giống Đệ Tam Mộng gầy dưỡng. Còn có một số giống mẹ đã gầy dưỡng thất bại.
Giám Chính đại nhân dùng bàn tay run run khép lại chiếc rương, nhớ tới ba cái dập đầu mình thay Miêu Vân Chi lạy.
…