-
Chương 125
Bên tai Hoàng Nhưỡng không chút động tĩnh, nàng lại đợi hồi lâu, rốt cuộc dè dặt mở mắt.
Đệ Nhất Thu đang đứng trước mặt nàng, bụi bặm tượng đá rơi đầy người. Trong mớ tóc rối bù, chỉ còn một cặp mắt vẫn sáng tỏ sắc bén, lộ tia sắc lạnh đáng sợ.
“Đệ Nhất Thu?” Hoàng Nhưỡng lại thỏ thẻ gọi y, nàng vươn tay, nhẹ nâng cằm y, “Chàng nhìn em đi, em đã trở về.”
Lại qua thật lâu, Đệ Nhất Thu rốt cuộc cũng vươn tay. Đầu tiên y dùng đầu ngón tay chọt chọt chóp mũi nàng, sau đó nhéo nhéo má nàng. Hoàng Nhưỡng nắm chặt tay y, nói: “Không phải là giấc mơ, Đệ Nhất Thu, không phải là giấc mơ.”
“Nàng…” Đệ Nhất Thu thử nói chữ đầu tiên, còn lại, do dự không thốt ra lời.
Với Hoàng Nhưỡng mà nói, chuyến chia ly này chẳng qua là một sinh tử chớp mắt. Còn đối với y, đây là một trận lăng trì dài đến ba mươi bảy năm. Y hóa thú ngày càng dày, y không dám tiếp tục tiếp cận đám đông, trò chuyện với loài người. Y không thích ánh sáng mạnh, nên cả ngày điêu khắc tượng đá. Đợi đến chừng mệt mỏi sẽ chọn một huyệt động, một mình ngủ say.
Hoàng Nhưỡng nhẹ nhàng lau bụi trên gương mặt y, rõ ràng là nàng đang cười mà nước mắt lại lăn xuống: “Không sao, không sao.”
Nàng giang hai cánh tay, muốn ôm chặt Đệ Nhất Thu, lại bị bụi đất giật mình làm ho khan không dứt.
“Em cứ nghĩ lần này chúng ta gặp nhau, phải là phồn hoa như gấm, bươm bướm vờn quanh. Chẳng ngờ…” Hoàng Nhưỡng vừa ho khan không kìm được, vừa nói, “Vẫn chật vật vầy.”
Hoàng Nhưỡng nghiêm túc nhớ lại, phát hiện lãng mạn trong lý tưởng của mình hình như đều đã cho Tạ Hồng Trần. Mà bên cạnh người này, cùng sinh hoạt với nàng trong khói lửa nhân gian, khắp nơi đều là củi gạo dầu muối.
Nàng cẩn thận tỉ mỉ lau sạch một ô nhỏ trên mặt Đệ Nhất Thu, môi đỏ dán lên, cho y một nụ hôn: “Nhưng mà em thích.”
Mà lúc này, Giám Chính đại nhân móc pháp bảo Trữ Vật ra, lục lọi bên trong.
Hoàng Nhưỡng hỏi: “Chàng tìm gì thế? Sao chia xa lâu vậy rồi, chàng cũng không cảm thấy quá kích động à…”
Nàng vừa nghĩ linh tinh, vừa nói: “Nói đi để em giúp chàng tìm.”
Đệ Nhất Thu không nói gì, chỉ lấy ra một quyển họa trục. Y đưa quyển vẽ đến trước mặt Hoàng Nhưỡng, Hoàng Nhưỡng nhận lấy, chậm rãi mở ra.
Bản vẽ của Đệ Nhất Thu không cần phải nói, trong bức họa kia là một vạt hồ xanh xanh. Giữa hồ có hòn đảo nhỏ, trên đảo lá phong đỏ thẫm, cây cối vờn quanh, ôm trong lòng một ngôi tiểu viện. Viện lạc tường trắng ngói đen, có tùng có trúc.
Hậu viện còn có một xích đu nữa!
“Đây là…” Lời Hoàng Nhưỡng chưa dứt, Đệ Nhất Thu đã bấm niệm pháp quyết, lập tức trước mặt nàng tối sầm!
Hoàng Nhưỡng nghe tiếng nước chảy, nàng mở to mắt, phát hiện mình đã đặt chân vào một con đường mòn màu gạch. Bên cạnh nước xanh khói bay, lá rơi lả tả, nàng đón lấy, phát hiện là một chiếc lá phong.
Phía trước là tòa tiểu viện thấp thoáng trong rừng phong đỏ, sạch sẽ như đã thoát ly phàm trần.
Sau lưng, có hơi thở dán lên gáy nàng. Hoàng Nhưỡng vội xoay đầu, Đệ Nhất Thu đứng ngay ở phía sau.
Thời gian như ngưng lại, qua hồi lâu, y mới nói: “Trước đây mọi chuyện vội vã, công vụ nặng nhọc, để nàng sống không ổn. Sau khi nàng đi rồi, ta đã rèn đúc hư cảnh này.”
Y khẽ nâng mắt, đối mặt với Hoàng Nhưỡng, chậm rãi nói: “Ta nghĩ… nhỡ đâu… nàng có thể trở về?”
Hoàng Nhưỡng như yến non về rừng, nhào vào trong ngực y.
Không liên quan, thế giới này biến thành dạng gì đều không liên quan. Chuyện vặt vãnh hỗn loạn của nhân gian cũng không cần gấp. Chỉ cần ta nằm trong lòng chàng… nước mắt Hoàng Nhưỡng như mưa.
Bụi đất trên người Đệ Nhất Thu dính cả sang bộ váy màu vàng nhạt của Hoàng Nhưỡng. Y ôm ngang Hoàng Nhưỡng lên, chậm rãi bước vào tiểu viện.
Tiểu viện núi giả trúc xanh, đình đài xen nhau đầy tinh xảo. Hoàng Nhưỡng còn chưa kịp nhìn kỹ, Đệ Nhất Thu đã ôm nàng vội vàng đi vào phòng ngủ. Bên ngoài phòng ngủ còn dẫn một ao nước nóng vào nữa.
Mặt ao phủ bạch ngọc, xa hoa khắp nơi.
Hoàng Nhưỡng thấy lạ, nói: “Mấy thứ này là chàng mượn họa vẽ trận đem vào đó à?”
Đệ Nhất Thu ừ đáp, đặt nàng xuống đất. Hoàng Nhưỡng vẫn nghi hoặc, nói: “Xa hoa lãng phí quá, không giống từ tay chàng tạo ra cho lắm.”
“Sau khi tháp Viên Dung bị phá bỏ, để lại rất nhiều phế liệu.” Đệ Nhất Thu không e dè, nói, “Trong đó còn khá nhiều thứ có thể dùng.”
Y nói rất thản nhiên, Hoàng Nhưỡng cũng bừng tỉnh: “Vậy cũng đúng.”
Đệ Nhất Thu ngẫm nghĩ, hỏi: “Nàng thấy có điềm xấu à? Cũng có thể đập đi xây lại, cũng không khó.”
“Vì sao phải xây lại?” Hoàng Nhưỡng một bên giúp y tháo dây buộc bên hông, một bên xem như đương nhiên nói: “Vì đối phó với Sư Vấn Ngư, chàng bị thương nặng, em suýt thì mất mạng. Lấy tí gạch đá lão ta vứt bỏ, còn không phải là lẽ bất di bất dịch sao?”
Đệ Nhất Thu rất tán thành, đợi tỉnh táo lại, Hoàng Nhưỡng đã lột bộ áo ngoài xuống.
Nàng còn định cởi tiếp áo trong của y, Đệ Nhất Thu chặn tay nàng, mãi mới nói: “Để ta tự.”
“Ồ.” Hoàng Nhưỡng đáp, rồi đứng đấy bất động. Đệ Nhất Thu nhìn nàng hồi lâu, rốt cuộc nói: “Nàng… có thể ra ngoài trước không?”
Ánh mắt Hoàng Nhưỡng sâu kín nhìn y chằm chằm, thật lâu sau, bỗng bổ nhào qua, ra sức giật lớp áo trong của y xuống: “Nghĩ hay lắm, hôm nay không kì cọ chàng ra năm bồn nước đen không được mà! À không phải, sáu bồn!”
Đệ Nhất Thu muốn né tránh, lại sợ nàng té ngã, đành tùy ý nàng bổ nhào đến, hai người ngửa mặt ụp vào nước nóng trong hồ ngọc.
Hoàng Nhưỡng đuổi theo Đệ Nhất Thu, cố hết sức muốn giúp y chà rửa.
Nhưng Đệ Nhất Thu đang tránh né nàng, Hoàng Nhưỡng không biết vì sao nhưng có thể rõ ràng cảm giác được. Đệ Nhất Thu nhíu mày, lại nói: “Để ta tự, được không?”
Hoàng Nhưỡng làm bộ không nhìn ra y đang cứng đờ, buông ra nói: “Được thôi. Vậy thì chàng tắm cho đã đi. Ở đây có quần áo sạch không? Để em giúp chàng cầm tới.”
Đệ Nhất Thu chỉ đáp: “Trong pháp bảo Trữ Đồ có cả. Nàng đi ngắm xung quanh chút đi, ta tắm rửa xong sẽ đến tìm nàng.”
Xì, thật là lạnh nhạt.
Hoàng Nhưỡng nói: “Được thôi.”
Nói xong, nàng quay người ra ngoài, chuẩn bị dạo đảo nhỏ trong bức vẽ một vòng.
Chờ mãi cho đến khi nàng rời đi, Đệ Nhất Thu mới cởi áo trong. Trong hơi nước mờ mịt, y ngắm nghía thân thể mình. Ở cánh tay phải và trước ngực y, đã mọc đầy vảy rắn màu xanh bích!
Đây là… cái giá của cơ thể khi hóa yêu. Mỗi khi tâm tình y gợn sóng, mớ vảy rắn này luôn giờ giờ phút phút nhắc nhở y, bây giờ y là cái vật gì.
Đệ Nhất Thu vùi sâu cả người vào trong nước, sau một lát, một con rắn khổng lồ lăn lộn trôi nổi trong ao.
Những năm Hoàng Nhưỡng rời đi, thậm chí y đã bắt đầu quen thuộc thân thể rắn này.
Thế nhưng… nàng có thể quen thuộc không?
Hoàng Nhưỡng không biết vì sao Đệ Nhất Thu cự tuyệt mình tới gần. Đương nhiên không phải là vì y quá bẩn.
Nàng dạo trên hòn đảo nhỏ, thấy hòn đảo cũng không phải khắp nơi xa hoa vô độ — Đệ Nhất Thu vốn không phải là người phù phiếm. Y chỉ hớt chút phế liệu của hoàng cung, luyện chế một góc thế giới này.
Nhưng Hoàng Nhưỡng càng ngắm nhìn càng vui vẻ. Mỗi ngọn cây cọng cỏ, mỗi giọt nước hạt cát, không gì không thể vừa tâm ý của nàng.
Nàng hít sâu một hơi, mặt hướng nước biếc, hai tay khum thành hình loa: “Ta đã trở về!”
Nước xanh tầng tầng lớp lớp đáp lại nàng, nàng vui vẻ như con chim tước, lại hô to lần nữa: “Đệ Nhất Thu, em đã về — “
Giọng của nàng, từ trong bức vẽ truyền ra, như mờ hồ thấm ra ngoài bức vẽ.
Gió mát nhân gian quét qua, lá cây nhẹ lay, bá tánh đang gieo hạt trong nắng xuân, vạn vật vui vẻ phồn vinh.
Chỉ có một người, đã đi rất xa, rất lâu.
Trước mặt Sư Vấn Ngư là một mảng cát vàng mênh mông, xung quanh lão vốn là một dòng sông song đã sớm khô cạn. Cát vàng mịn nhuyễn lát thành thế giới này, mỗi một hơi thở của lão đều cảm giác bụi đất chất đầy cuống phổi.
“Hừ! Chỉ là vòng giam cầm của thời gian thôi. Cũng muốn vây khốn bổn tọa ư?!” Ánh mắt lão hung ác nham hiểm, không ngừng nghĩ cách rời khỏi nơi này.
Lão thăm dò bốn bề, nói: “Nếu một góc thế giới này thành công, có gì khác với nhân gian chân chính chứ? Chẳng qua là bổn tọa đã thất bại…” Lão từ chối không nhận thua, lẩm bẩm: “Chẳng qua chỉ là thất bại một lần nho nhỏ thôi. Chỉ cần bổn tọa đánh nát cái lồng giam này của ngươi, để xem ngươi còn có tài năng gì.”
Lão liều mạng lầm bầm một mình, giống như làm vậy là có thể chứng minh mình vẫn tỉnh táo.
Thế giới này không có một bóng người, lão đào xới mỗi một hạt cát khắp nơi, nhưng trong đó không có thứ gì. Đây chính là thế giới mà lão từng sáng tạo.
Lúc ấy, Tạ Hồng Trần đã hoàn toàn nắm tháp Viên Dung trong tay, lão vốn định vào tháp đoạt lấy. Nhưng, ngay trong nháy mắt nhập tháp, thời gian chuyển đổi, lão bị vĩnh viễn nhốt lại ở thế giới này.
Mà thế giới hóa cát này, cảnh vật còn tiêu điều hoang vu hơn cả cảnh tương lai mà Hoàng Nhưỡng từng tới.
Ngoài cát, đến cả một bộ xương khô cũng không có.
Sư Vấn Ngư một lần lại một lần mò đến biên giới của thế giới, mà mỗi lần lão muốn ra khỏi dòng sông cạn khô kia, thời gian lại bắt đầu thiết lập lại. Cả người lão quay lại chính giữa thế giới này, lại bắt đầu một chuyến bôn ba khác.
“Tên nhóc Đệ Nhất Thu kia còn có thể xông phá vòng vây khốn thời gian, không lý nào ta không qua được.” Lão lẩm bẩm, “Ta có thể. Ta nhất định có thể!”
Nhưng thế giới to đến vậy, trống trải không lời. Cũng không có ai có thể đáp lại lão.
Sư Vấn Ngư mệt mỏi không đi nữa, lão nắm cát vàng trong tay, ngồi ngay đó. Ánh mặt trời bắn thẳng đến, vì không có nước, tay lão sớm đã nứt nẻ. Cát vàng thấm vào trong vết thương, lão bắt đầu đau đớn và khát khô.
Mùi vị thiếu nước, nhiều năm lão chưa từng hưởng qua. Mà bây giờ, bọn chúng như một đôi tay của ma quỷ, chậm rãi xé xác da thịt lão. Lão chỉ có thể đứng dậy, lê bước đến dòng sông khô cạn.
Mãi đến khi muốn bước qua khỏi dòng sông, thời gian thiết lập lại, lão lại quay về trung tâm của thế giới. Mà trong cát vàng phủ đầy đất, chỉ có thể lại bước đi hoặc là chết khô.
Lão nắm cát vàng, bắt đầu bật cười. Sau đó từ từ, không biết trong miệng mình đang nói cái gì.
Đôi khi lão đội lấy ánh nắng chói chang, kéo lê thân thể mệt nhọc ra đến biên giới, chỉ như vậy, lão mới có thể tạm thời quay lại thời điểm mới bị đọa vào nơi đây, tạm thời không bị chỗ đói, khát quấy nhiễu.
Nhưng sự thoải mái dễ chịu chỉ thoáng qua liền mất, thời gian còn lại, đều là kỳ hạn chịu án đối với lão.
Sư Vấn Ngư biết, mình đã thiên đạo nhốt khốn.
Nhưng biết thì thế nào?
Tháp Viên Dung đã hủy, lão ở trong thế giới này luân hồi vô hạn, vĩnh viễn, không được giải thoát.
“Giết ta, giết ta đi —” trong bão cát vô tận, truyền ra tiếng gào thảm thiết. Nhưng thời gian dần trôi, tiếng gào thét cũng bắt đầu ứ nghẹn. Bão cát xộc vào mũi miệng lão, che phủ mắt lão, lão từ chối nhắm mắt, thế là mắt cũng bị cát vàng xâm nhập.
— lão đã mù.
Lão chỉ có một con đường mò mẫm tiến tới, hoặc là chết khát, chết đói, hoặc là đi suốt cả đời.
“Thả ta, thả ta ra—” lão không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, bên tai cho tới nay chỉ có tiếng gió và tiếng ai oán khóc la hoặc cầu xin tha thứ của lão.
m thanh bi thảm ấy, Sư Vấn Ngư không biết nghe qua bao nhiêu lần.
Chỉ có lúc này, lão mới hiểu tuyệt vọng trong đó.
“Giết ta đi.” Hai mắt lão nhìn trời, lẩm bẩm.
Cát vàng vày vò trong mắt, lão chảy ra một dòng lệ máu. Ánh mặt trời vẫn mảnh liệt thiêu đốt đất bằng, thời gian chậm rãi trôi qua bên cạnh lão, từ chối không trả lời.
chương sau
mấy chương trước type mà hồi hộp vì rõ ràng lão Cá vẫn chưa biết tung tích. Cho đến đây thì cũng vừa lắm. Đúng là bẫy nhân quả, nhưng lẽ nào lão từng vây khốn Thu mà lại không biết phá giải, hay nói cách khác, vây khốn Thu Thu lần kia là tài năng của trùm hắc ám ba của Trần Trần, . Ôi ước gì được đọc bộ lão í làm nam9 ghê.
Thôi, vậy đi, chả lẽ cho lão chết dưới tay Thu, Nhưỡng hay Trần thì đều không quá phù hợp, vì Thu dù sao cũng là con ruột lão mừ.
Đệ Nhất Thu đang đứng trước mặt nàng, bụi bặm tượng đá rơi đầy người. Trong mớ tóc rối bù, chỉ còn một cặp mắt vẫn sáng tỏ sắc bén, lộ tia sắc lạnh đáng sợ.
“Đệ Nhất Thu?” Hoàng Nhưỡng lại thỏ thẻ gọi y, nàng vươn tay, nhẹ nâng cằm y, “Chàng nhìn em đi, em đã trở về.”
Lại qua thật lâu, Đệ Nhất Thu rốt cuộc cũng vươn tay. Đầu tiên y dùng đầu ngón tay chọt chọt chóp mũi nàng, sau đó nhéo nhéo má nàng. Hoàng Nhưỡng nắm chặt tay y, nói: “Không phải là giấc mơ, Đệ Nhất Thu, không phải là giấc mơ.”
“Nàng…” Đệ Nhất Thu thử nói chữ đầu tiên, còn lại, do dự không thốt ra lời.
Với Hoàng Nhưỡng mà nói, chuyến chia ly này chẳng qua là một sinh tử chớp mắt. Còn đối với y, đây là một trận lăng trì dài đến ba mươi bảy năm. Y hóa thú ngày càng dày, y không dám tiếp tục tiếp cận đám đông, trò chuyện với loài người. Y không thích ánh sáng mạnh, nên cả ngày điêu khắc tượng đá. Đợi đến chừng mệt mỏi sẽ chọn một huyệt động, một mình ngủ say.
Hoàng Nhưỡng nhẹ nhàng lau bụi trên gương mặt y, rõ ràng là nàng đang cười mà nước mắt lại lăn xuống: “Không sao, không sao.”
Nàng giang hai cánh tay, muốn ôm chặt Đệ Nhất Thu, lại bị bụi đất giật mình làm ho khan không dứt.
“Em cứ nghĩ lần này chúng ta gặp nhau, phải là phồn hoa như gấm, bươm bướm vờn quanh. Chẳng ngờ…” Hoàng Nhưỡng vừa ho khan không kìm được, vừa nói, “Vẫn chật vật vầy.”
Hoàng Nhưỡng nghiêm túc nhớ lại, phát hiện lãng mạn trong lý tưởng của mình hình như đều đã cho Tạ Hồng Trần. Mà bên cạnh người này, cùng sinh hoạt với nàng trong khói lửa nhân gian, khắp nơi đều là củi gạo dầu muối.
Nàng cẩn thận tỉ mỉ lau sạch một ô nhỏ trên mặt Đệ Nhất Thu, môi đỏ dán lên, cho y một nụ hôn: “Nhưng mà em thích.”
Mà lúc này, Giám Chính đại nhân móc pháp bảo Trữ Vật ra, lục lọi bên trong.
Hoàng Nhưỡng hỏi: “Chàng tìm gì thế? Sao chia xa lâu vậy rồi, chàng cũng không cảm thấy quá kích động à…”
Nàng vừa nghĩ linh tinh, vừa nói: “Nói đi để em giúp chàng tìm.”
Đệ Nhất Thu không nói gì, chỉ lấy ra một quyển họa trục. Y đưa quyển vẽ đến trước mặt Hoàng Nhưỡng, Hoàng Nhưỡng nhận lấy, chậm rãi mở ra.
Bản vẽ của Đệ Nhất Thu không cần phải nói, trong bức họa kia là một vạt hồ xanh xanh. Giữa hồ có hòn đảo nhỏ, trên đảo lá phong đỏ thẫm, cây cối vờn quanh, ôm trong lòng một ngôi tiểu viện. Viện lạc tường trắng ngói đen, có tùng có trúc.
Hậu viện còn có một xích đu nữa!
“Đây là…” Lời Hoàng Nhưỡng chưa dứt, Đệ Nhất Thu đã bấm niệm pháp quyết, lập tức trước mặt nàng tối sầm!
Hoàng Nhưỡng nghe tiếng nước chảy, nàng mở to mắt, phát hiện mình đã đặt chân vào một con đường mòn màu gạch. Bên cạnh nước xanh khói bay, lá rơi lả tả, nàng đón lấy, phát hiện là một chiếc lá phong.
Phía trước là tòa tiểu viện thấp thoáng trong rừng phong đỏ, sạch sẽ như đã thoát ly phàm trần.
Sau lưng, có hơi thở dán lên gáy nàng. Hoàng Nhưỡng vội xoay đầu, Đệ Nhất Thu đứng ngay ở phía sau.
Thời gian như ngưng lại, qua hồi lâu, y mới nói: “Trước đây mọi chuyện vội vã, công vụ nặng nhọc, để nàng sống không ổn. Sau khi nàng đi rồi, ta đã rèn đúc hư cảnh này.”
Y khẽ nâng mắt, đối mặt với Hoàng Nhưỡng, chậm rãi nói: “Ta nghĩ… nhỡ đâu… nàng có thể trở về?”
Hoàng Nhưỡng như yến non về rừng, nhào vào trong ngực y.
Không liên quan, thế giới này biến thành dạng gì đều không liên quan. Chuyện vặt vãnh hỗn loạn của nhân gian cũng không cần gấp. Chỉ cần ta nằm trong lòng chàng… nước mắt Hoàng Nhưỡng như mưa.
Bụi đất trên người Đệ Nhất Thu dính cả sang bộ váy màu vàng nhạt của Hoàng Nhưỡng. Y ôm ngang Hoàng Nhưỡng lên, chậm rãi bước vào tiểu viện.
Tiểu viện núi giả trúc xanh, đình đài xen nhau đầy tinh xảo. Hoàng Nhưỡng còn chưa kịp nhìn kỹ, Đệ Nhất Thu đã ôm nàng vội vàng đi vào phòng ngủ. Bên ngoài phòng ngủ còn dẫn một ao nước nóng vào nữa.
Mặt ao phủ bạch ngọc, xa hoa khắp nơi.
Hoàng Nhưỡng thấy lạ, nói: “Mấy thứ này là chàng mượn họa vẽ trận đem vào đó à?”
Đệ Nhất Thu ừ đáp, đặt nàng xuống đất. Hoàng Nhưỡng vẫn nghi hoặc, nói: “Xa hoa lãng phí quá, không giống từ tay chàng tạo ra cho lắm.”
“Sau khi tháp Viên Dung bị phá bỏ, để lại rất nhiều phế liệu.” Đệ Nhất Thu không e dè, nói, “Trong đó còn khá nhiều thứ có thể dùng.”
Y nói rất thản nhiên, Hoàng Nhưỡng cũng bừng tỉnh: “Vậy cũng đúng.”
Đệ Nhất Thu ngẫm nghĩ, hỏi: “Nàng thấy có điềm xấu à? Cũng có thể đập đi xây lại, cũng không khó.”
“Vì sao phải xây lại?” Hoàng Nhưỡng một bên giúp y tháo dây buộc bên hông, một bên xem như đương nhiên nói: “Vì đối phó với Sư Vấn Ngư, chàng bị thương nặng, em suýt thì mất mạng. Lấy tí gạch đá lão ta vứt bỏ, còn không phải là lẽ bất di bất dịch sao?”
Đệ Nhất Thu rất tán thành, đợi tỉnh táo lại, Hoàng Nhưỡng đã lột bộ áo ngoài xuống.
Nàng còn định cởi tiếp áo trong của y, Đệ Nhất Thu chặn tay nàng, mãi mới nói: “Để ta tự.”
“Ồ.” Hoàng Nhưỡng đáp, rồi đứng đấy bất động. Đệ Nhất Thu nhìn nàng hồi lâu, rốt cuộc nói: “Nàng… có thể ra ngoài trước không?”
Ánh mắt Hoàng Nhưỡng sâu kín nhìn y chằm chằm, thật lâu sau, bỗng bổ nhào qua, ra sức giật lớp áo trong của y xuống: “Nghĩ hay lắm, hôm nay không kì cọ chàng ra năm bồn nước đen không được mà! À không phải, sáu bồn!”
Đệ Nhất Thu muốn né tránh, lại sợ nàng té ngã, đành tùy ý nàng bổ nhào đến, hai người ngửa mặt ụp vào nước nóng trong hồ ngọc.
Hoàng Nhưỡng đuổi theo Đệ Nhất Thu, cố hết sức muốn giúp y chà rửa.
Nhưng Đệ Nhất Thu đang tránh né nàng, Hoàng Nhưỡng không biết vì sao nhưng có thể rõ ràng cảm giác được. Đệ Nhất Thu nhíu mày, lại nói: “Để ta tự, được không?”
Hoàng Nhưỡng làm bộ không nhìn ra y đang cứng đờ, buông ra nói: “Được thôi. Vậy thì chàng tắm cho đã đi. Ở đây có quần áo sạch không? Để em giúp chàng cầm tới.”
Đệ Nhất Thu chỉ đáp: “Trong pháp bảo Trữ Đồ có cả. Nàng đi ngắm xung quanh chút đi, ta tắm rửa xong sẽ đến tìm nàng.”
Xì, thật là lạnh nhạt.
Hoàng Nhưỡng nói: “Được thôi.”
Nói xong, nàng quay người ra ngoài, chuẩn bị dạo đảo nhỏ trong bức vẽ một vòng.
Chờ mãi cho đến khi nàng rời đi, Đệ Nhất Thu mới cởi áo trong. Trong hơi nước mờ mịt, y ngắm nghía thân thể mình. Ở cánh tay phải và trước ngực y, đã mọc đầy vảy rắn màu xanh bích!
Đây là… cái giá của cơ thể khi hóa yêu. Mỗi khi tâm tình y gợn sóng, mớ vảy rắn này luôn giờ giờ phút phút nhắc nhở y, bây giờ y là cái vật gì.
Đệ Nhất Thu vùi sâu cả người vào trong nước, sau một lát, một con rắn khổng lồ lăn lộn trôi nổi trong ao.
Những năm Hoàng Nhưỡng rời đi, thậm chí y đã bắt đầu quen thuộc thân thể rắn này.
Thế nhưng… nàng có thể quen thuộc không?
Hoàng Nhưỡng không biết vì sao Đệ Nhất Thu cự tuyệt mình tới gần. Đương nhiên không phải là vì y quá bẩn.
Nàng dạo trên hòn đảo nhỏ, thấy hòn đảo cũng không phải khắp nơi xa hoa vô độ — Đệ Nhất Thu vốn không phải là người phù phiếm. Y chỉ hớt chút phế liệu của hoàng cung, luyện chế một góc thế giới này.
Nhưng Hoàng Nhưỡng càng ngắm nhìn càng vui vẻ. Mỗi ngọn cây cọng cỏ, mỗi giọt nước hạt cát, không gì không thể vừa tâm ý của nàng.
Nàng hít sâu một hơi, mặt hướng nước biếc, hai tay khum thành hình loa: “Ta đã trở về!”
Nước xanh tầng tầng lớp lớp đáp lại nàng, nàng vui vẻ như con chim tước, lại hô to lần nữa: “Đệ Nhất Thu, em đã về — “
Giọng của nàng, từ trong bức vẽ truyền ra, như mờ hồ thấm ra ngoài bức vẽ.
Gió mát nhân gian quét qua, lá cây nhẹ lay, bá tánh đang gieo hạt trong nắng xuân, vạn vật vui vẻ phồn vinh.
Chỉ có một người, đã đi rất xa, rất lâu.
Trước mặt Sư Vấn Ngư là một mảng cát vàng mênh mông, xung quanh lão vốn là một dòng sông song đã sớm khô cạn. Cát vàng mịn nhuyễn lát thành thế giới này, mỗi một hơi thở của lão đều cảm giác bụi đất chất đầy cuống phổi.
“Hừ! Chỉ là vòng giam cầm của thời gian thôi. Cũng muốn vây khốn bổn tọa ư?!” Ánh mắt lão hung ác nham hiểm, không ngừng nghĩ cách rời khỏi nơi này.
Lão thăm dò bốn bề, nói: “Nếu một góc thế giới này thành công, có gì khác với nhân gian chân chính chứ? Chẳng qua là bổn tọa đã thất bại…” Lão từ chối không nhận thua, lẩm bẩm: “Chẳng qua chỉ là thất bại một lần nho nhỏ thôi. Chỉ cần bổn tọa đánh nát cái lồng giam này của ngươi, để xem ngươi còn có tài năng gì.”
Lão liều mạng lầm bầm một mình, giống như làm vậy là có thể chứng minh mình vẫn tỉnh táo.
Thế giới này không có một bóng người, lão đào xới mỗi một hạt cát khắp nơi, nhưng trong đó không có thứ gì. Đây chính là thế giới mà lão từng sáng tạo.
Lúc ấy, Tạ Hồng Trần đã hoàn toàn nắm tháp Viên Dung trong tay, lão vốn định vào tháp đoạt lấy. Nhưng, ngay trong nháy mắt nhập tháp, thời gian chuyển đổi, lão bị vĩnh viễn nhốt lại ở thế giới này.
Mà thế giới hóa cát này, cảnh vật còn tiêu điều hoang vu hơn cả cảnh tương lai mà Hoàng Nhưỡng từng tới.
Ngoài cát, đến cả một bộ xương khô cũng không có.
Sư Vấn Ngư một lần lại một lần mò đến biên giới của thế giới, mà mỗi lần lão muốn ra khỏi dòng sông cạn khô kia, thời gian lại bắt đầu thiết lập lại. Cả người lão quay lại chính giữa thế giới này, lại bắt đầu một chuyến bôn ba khác.
“Tên nhóc Đệ Nhất Thu kia còn có thể xông phá vòng vây khốn thời gian, không lý nào ta không qua được.” Lão lẩm bẩm, “Ta có thể. Ta nhất định có thể!”
Nhưng thế giới to đến vậy, trống trải không lời. Cũng không có ai có thể đáp lại lão.
Sư Vấn Ngư mệt mỏi không đi nữa, lão nắm cát vàng trong tay, ngồi ngay đó. Ánh mặt trời bắn thẳng đến, vì không có nước, tay lão sớm đã nứt nẻ. Cát vàng thấm vào trong vết thương, lão bắt đầu đau đớn và khát khô.
Mùi vị thiếu nước, nhiều năm lão chưa từng hưởng qua. Mà bây giờ, bọn chúng như một đôi tay của ma quỷ, chậm rãi xé xác da thịt lão. Lão chỉ có thể đứng dậy, lê bước đến dòng sông khô cạn.
Mãi đến khi muốn bước qua khỏi dòng sông, thời gian thiết lập lại, lão lại quay về trung tâm của thế giới. Mà trong cát vàng phủ đầy đất, chỉ có thể lại bước đi hoặc là chết khô.
Lão nắm cát vàng, bắt đầu bật cười. Sau đó từ từ, không biết trong miệng mình đang nói cái gì.
Đôi khi lão đội lấy ánh nắng chói chang, kéo lê thân thể mệt nhọc ra đến biên giới, chỉ như vậy, lão mới có thể tạm thời quay lại thời điểm mới bị đọa vào nơi đây, tạm thời không bị chỗ đói, khát quấy nhiễu.
Nhưng sự thoải mái dễ chịu chỉ thoáng qua liền mất, thời gian còn lại, đều là kỳ hạn chịu án đối với lão.
Sư Vấn Ngư biết, mình đã thiên đạo nhốt khốn.
Nhưng biết thì thế nào?
Tháp Viên Dung đã hủy, lão ở trong thế giới này luân hồi vô hạn, vĩnh viễn, không được giải thoát.
“Giết ta, giết ta đi —” trong bão cát vô tận, truyền ra tiếng gào thảm thiết. Nhưng thời gian dần trôi, tiếng gào thét cũng bắt đầu ứ nghẹn. Bão cát xộc vào mũi miệng lão, che phủ mắt lão, lão từ chối nhắm mắt, thế là mắt cũng bị cát vàng xâm nhập.
— lão đã mù.
Lão chỉ có một con đường mò mẫm tiến tới, hoặc là chết khát, chết đói, hoặc là đi suốt cả đời.
“Thả ta, thả ta ra—” lão không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, bên tai cho tới nay chỉ có tiếng gió và tiếng ai oán khóc la hoặc cầu xin tha thứ của lão.
m thanh bi thảm ấy, Sư Vấn Ngư không biết nghe qua bao nhiêu lần.
Chỉ có lúc này, lão mới hiểu tuyệt vọng trong đó.
“Giết ta đi.” Hai mắt lão nhìn trời, lẩm bẩm.
Cát vàng vày vò trong mắt, lão chảy ra một dòng lệ máu. Ánh mặt trời vẫn mảnh liệt thiêu đốt đất bằng, thời gian chậm rãi trôi qua bên cạnh lão, từ chối không trả lời.
chương sau
mấy chương trước type mà hồi hộp vì rõ ràng lão Cá vẫn chưa biết tung tích. Cho đến đây thì cũng vừa lắm. Đúng là bẫy nhân quả, nhưng lẽ nào lão từng vây khốn Thu mà lại không biết phá giải, hay nói cách khác, vây khốn Thu Thu lần kia là tài năng của trùm hắc ám ba của Trần Trần,
Thôi, vậy đi, chả lẽ cho lão chết dưới tay Thu, Nhưỡng hay Trần thì đều không quá phù hợp, vì Thu dù sao cũng là con ruột lão mừ.
Last edited: