-
Chương 108
Bởi Tạ Linh Bích đã bị chịu hình Bàn hồn Định cốt châm, vụ án trẻ con mất tích dù được báo đã phá, nhưng vẫn chưa tìm ra tung tích trẻ.
Đệ Nhất Thu bận rộn tiếp mấy ngày, rốt cuộc bắt được một đám lừa đảo giả mạo Tiên môn thu nhận học trò. Từ chỗ bọn lừa đảo đã tra một vùng bờ biển nơi hải ngoại, cứu ra không ít trẻ.
Tiểu thiếu gia nhà họ Tề cũng trong số đó.
Ti Thiên giám đưa nó về với mẹ, nhưng tiếc rằng người đã chết, chung quy cuối cùng cũng không về được.
Câu chuyện đến tận đây, xem như là kết cục trọn vẹn mà không trọn vẹn lắm.
Giám Chính đại nhân bèn tập trụng vẽ bản thiết kế, chuẩn bị bố trí nhà mới. Vì tu vi Tạ Linh Bích khác biệt, mỗi ngày y còn phải chia thời gian để tu luyện, có thể nói vô vàn bận rộn.
Hoàng Nhưỡng cũng ngày ngày xuống ruộng, giống vụ xuân không thể chậm trễ.
Thế là trong giây lát, hai vợ chồng khó có lúc gặp nhau.
Thành Nguyên năm thứ năm, tháng Bảy.
Ngó thấy thời gian dần trôi qua, Hoàng Nhưỡng vẫn luôn để mắt xem phải chăng Sư Vấn Ngư sẽ yêu cầu Ti Thiên giám đi bắt Huỷ Xà.
Mà triều đình vẫn im ắng, không thấy có ý gì về chuyện này.
Vậy, trong giấc mơ thứ ba, Sư Vấn Ngư không còn cần máu Huỷ Xà ư?
Hoàng Nhưỡng không rõ đây là ý gì. Sư Vấn Ngư này, luôn chính là bí mật lớn nhất.
Nhưng mà, chỉ cần không bắt Huỷ Xà thì Đệ Nhất Thu sẽ không cần chịu khổ vì nó.
Bây giờ trên người y còn có mớ tu vi của Tạ Linh Bích, thật đắc ý.
Hôm ấy, giống vụ xuân năm sau của triều đình, lại thu hoạch.
Mà đám thế gia Gầy giống thấy không làm gì được, đành thỏa hiệp.
Đệ Nhất Thu cùng Tức Lão gia tử ký kết khế ước về vụ nhóm thế gia lần nữa. Tức Lão gia tử đại biểu cho thế gia Thổ Linh tuyên bố, từ rày về sau, bài trừ lề thói xưa “Giống tốt không chia cho hộ nhỏ lẻ”.
Tất cả giống của Gầy giống sư, phân đều cả cho hộ lẻ trồng.
Việc này khiến triều đình không còn bị động, giống tốt cũng có thể chân chính ban ơn cho vạn dân.
Dĩ nhiên bọn Hà, Trương, Vũ không cần phải bôn ba vì chuyện này nữa.
Đây là thắng lợi của dân nghèo hộ lẻ đối với thế gia, người người vui vẻ vô cùng.
Còn Hoàng Nhưỡng và Đệ Nhất Thu lặng lẽ chuyển sang nhà mới.
Chỗ ở mới qua tay thiết kế lại của Đệ Nhất Thu, tỉ mỉ tinh tế, rất thích hợp cho đôi vợ chồng nhỏ yêu đương ngọt ngào.
Ở hậu viện, dưới một gốc phong, Đệ Nhất Thu đặc biệt treo một quả xích đu dành riêng cho Hoàng Nhưỡng.
Dưới bầu trời xanh, cỏ xanh mát rượi.
Quả nhiên, Hoàng Nhưỡng thích nhất chỗ này, nàng ngồi trên xích đu, Đệ Nhất Thu nhẹ nhàng đưa nàng qua lại. Gió đêm đập vào mặt, chung quanh đầy yên tĩnh.
“Tiểu thiếu gia họ Tề đã tìm được, chắc Tề lão gia đã có thể nhắm mắt.” Hoàng Nhưỡng cảm khái.
Đệ Nhất Thu nói: “Tạ Linh Bích nghiệp chướng nặng nề, chịu hình Bàn hồn Định cốt châm, âu là thiện ác có báo.”
Hoàng Nhưỡng hơi ngả đầu, nói: “Đáng tiếc còn chưa hỏi ra được thân thế của Tạ Hồng Trần. Một thân căn cốt của hắn đến cùng là từ đâu ra, thật đáng hiếu kì.”
Nàng nhắc đến Tạ Hồng Trần, Đệ Nhất Thu đè lại dây đu, mãi mới lên tiếng: “Về sau, nàng đừng có cùng Tạ Hồng Trần qua lại một mình, được không?”
Hở? Hoàng Nhưỡng ngẩng lên, Đệ Nhất Thu đứng sau lưng nàng, nhẹ vuốt ve mái tóc dài của nàng. Hồi lâu nói: “Nhưỡng à, ta luôn cảm thấy, giữa nàng và hắn, giống như là có chuyện gì ta chưa biết ấy.”
“Hầy…” Hoàng Nhưỡng sảng khoái đáp, “Được. Dù sao thì em với Ngọc Hồ Tiên Tông cũng không có gì phải lui tới.”
Đệ Nhất Thu lại nói: “Nhắc đến, ta có một chuyện, vẫn muốn hỏi.”
Hoàng Nhưỡng ngẩng lên, Đệ Nhất Thu vây trước người nàng, chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt nàng: “Nhưỡng à, pháp bảo trên người ta, sao nàng biết rõ như vậy? Cây dù Bát Cực hấp thụ công lực ấy, ngay từ đầu sư phụ đã căn dặn ta không được phép để ai thấy. Sao nàng lại biết?”
Y hỏi rất nghiêm túc, Hoàng Nhưỡng và y hai mắt nhìn nhau, qua thật lâu, cuối cùng nàng nói: “Em có thể không nói không?”
Nàng vươn tay, nhẹ nhàng chạm đến khuôn mặt y: “Đệ Nhất Thu, em có thể không nói không?”
Đệ Nhất Thu nắm chặt tay nàng, thở dài: “Ta luôn cảm thấy, ở nàng luôn đầy bí mật. Nàng tám tuổi lên Thượng Kinh, bầu bạn với ta, chiếu cố ta đủ bề. Bằng chừng ấy tuổi, đã có thể gầy dưỡng giống tốt, đối kháng thế gia. Nàng còn có Tâm Kiếm, kiếm thuật cao cường. Nhưỡng à, đến cùng nàng là ai?”
Hoàng Nhưỡng giật mình thảng thốt hồi lâu, sau đó, nàng kéo Đệ Nhất Thu lại gần, nhẹ ôm đầu y, để y dựa vào trong ngực mình.
Giấc chiêm bao này, Tạ Linh Bích bị Bàn hồn Định cốt châm vây khốn, còn nàng bình yên vô sự.
Thế là mộng cảnh không phá, tất thảy đều vô vàn thuận lợi.
Nên là, phải chăng chỉ cần mình bất tử, cảnh trong mơ này sẽ có thể vĩnh viễn kéo dài tiếp?
Hoàng Nhưỡng than nhẹ, vỗ về mân mê vành tai Đệ Nhất Thu trong ngực. Thật lâu sau, nàng nói: “Em không phải không nói, chỉ là em sợ chàng không tin.”
Đệ Nhất Thu nói: “Nếu nàng không nói, làm sao biết ta không tin?”
Hoàng Nhưỡng thò vào tay áo lấy cây trà châm trong suốt ra. Nàng nói: “Thật ra, em cũng còn rất nhiều chỗ không hiểu. Đệ Nhất Thu, chàng có thể nhìn ra vật này là gì không?”
Đệ Nhất Thu nhận cây trà châm, xem đi xem lại, song không rõ lắm.
“Ở đâu mà nàng có nó?” Y thuận miệng hỏi.
Từ chỗ cha chàng ấy… Hoàng Nhưỡng lắc đầu: “Phu quân, em cảm thấy cuộc sống hiện giờ tốt lắm. Nó tốt đến mức làm em không muốn tìm hiểu quá nhiều.”
Nàng cúi đầu, môi đỏ nhẹ khắc lên trán Đệ Nhất Thu.
Đệ Nhất Thu thấy cảm xúc nàng sa sút, không khỏi nói: “Nếu nàng không muốn nhắc đến, thì không đề cập nữa. Thứ này giống như một cây trà châm. Để ta mang về Cục Đúc khí Ti Thiên giám, nghiên cứu vài bận, được chứ?”
Hoàng Nhưỡng nói: “Không được làm mất.”
Đệ Nhất Thu cất nó vào túi Pháp bảo Trữ Đồ, nói: “Đồ của phu nhân, nào dám làm lạc mất?”
Lúc này Hoàng Nhưỡng mới cười ra tiếng, Đệ Nhất Thu cầm tay nàng, nói: “Phu nhân vì chuyện hạt giống vụ xuân lao lực nhiều ngày, tay cũng thô ráp cả rồi.”
“Thật ư?” Hoàng Nhưỡng giật mình.
Giám Chính đại nhân nói: “Để ta bôi cao hoa đào bảo vệ tay cho phu nhân nhé, được không?”
Hoàng Nhưỡng e hèm một tiếng, uy nghiêm nói: “Chuẩn!”
Ngày hè gió mát phất phơ, Giám Chính đại nhân ôm phu nhân về phòng ngủ.
Hoàng Nhưỡng giờ mới phát hiện, trong ấy có một bồn tắm cực kỳ lớn.
Món này hiển nhiên là một pháp bảo, Đệ Nhất Thu chỉ bấm niệm pháp quyết tí, bên trong đã có nước nóng chảy ra, liên tục không ngừng.
Giám Chính đại nhân cởi sạch đồ của phu nhân, sau đó tỉ mỉ xoa bóp tắm rửa giúp nàng.
Kỹ nghệ kỳ cọ tắm rửa của y rất thành thạo, chu đáo cẩn thận.
Nghiễm nhiên như một người thợ tắm rửa kỳ cọ rất nhuần nhuyễn.
Giám Chính đại nhân vừa chà sát vừa lấy làm lạ: “Sao chuyện này bổn tọa lại nhuần nhuyễn thế nhỉ?”
Cũng đâu cần nói ra chứ! Hoàng Nhưỡng lập tức trả đũa, nói: “Lẽ nào Giám Chính có sở thích độc đáo, từng tắm rửa cho cô gái nào khác?”
Giám Chính đại nhân biết nói nữa liền không ổn, bèn đáp ngay: “Nhiệt độ nước sao hửm?”
Đổi chủ đề giỏi nhỉ. Hoàng Nhưỡng thuận miệng hỏi: “Chàng muốn vào sao?”
Đệ Nhất Thu lắc đầu, mãi mới cười nói: “Vi phu mà vào thì đêm nay phu nhân sẽ bị liên lụy mất.”
Câu này quá mức mập mờ. Hoàng Nhưỡng hứ đáp, không trả lời.
Bao ngày qua nàng vẫn luôn bận rộn với mớ hạt giống, đã thực sự mệt mỏi. Nàng nhắm mắt lại, bởi nhiệt độ nước quá thoải mái dễ chịu, mà ở bên cạnh lại là người đáng an tâm nhất, chỉ một chốc sau nàng đã thiếp đi.
Giám Chính đại nhân cũng không phiền nhiễu nàng, đợi tắm rửa nàng sạch sẽ xong, y nhẹ nhàng ôm nàng về giường.
Hoàng Nhưỡng ngủ rất sâu, bỗng chốc Đệ Nhất Thu cảm thấy, chuyến “hầu hạ” không lời đáp này, thật ra y đã rất quen thuộc.
Này thì…
Lẽ nào nàng là thần nữ gì đấy, còn mình là nô bộc của nàng?
Nên mới hầu hạ tiện tay trôi chảy* vậy nè?
(*)Đắc tâm ứng thủ: chỉ làm việc rất tiện tay, nghĩ sao được vậy. Miêu tả làm việc rất thuần thục, trôi chảy; xuất xứ từ “Trang Tử Thiên đạo”.
Trong đầu Giám Chính đại nhân nhảy ra tiếc mục chủ tớ ngược luyến tình thâm, càng nghĩ càng thấy có thể viết thành một cuốn.
Y tìm nước cao hoa đào, tỉ mỉ bôi lên cả người Hoàng Nhưỡng. Cao sương màu đỏ đắp lên da thịt màu xanh ngọc, kiếp này y sẽ không bao giờ gặp nhan sắc động lòng người vậy nữa.
Cho đến sáng sớm hôm sau, Hoàng Nhưỡng mở mắt, trên giường chỉ còn một mình nàng.
Nàng ngồi dậy cảm thấy hương thơm cả người. Đêm qua, Đệ Nhất Thu không chỉ tắm giúp nàng, bôi cao thơm, mà đến cả móng tay chân cũng đã chỉnh sửa rất mực chỉnh chu.
Lòng Hoàng Nhưỡng đầy ấm áp. Nàng mặc quần áo tử tế, ra cửa.
Đây là lần đầu nàng đến căn nhà này, trước giờ vẫn luôn do Đệ Nhất Thu thu xếp xử lý. Hoàng Nhưỡng thậm chí còn không biết nguyên trạng của nó.
Nhưng giờ đây, hòn non bộ nước chảy, đầy yên ắng thanh nhã.
Hoàng Nhưỡng đi qua đình đài, ở giữa Đệ Nhất Thu làm một con suối cạn vờn quanh như chiếc thắt lưng ngọc. Trong suối, cá bơi qua lại. Đi tiếp, còn có một con rùa đen trong vũng ao cạn đang lười biếng ghé vào tảng đá phơi mai.
Hoàng Nhưỡng ngắm thật lâu, có tiếng nói sau lưng: “Ăn cơm thôi.”
Nàng xoay người, thấy Đệ Nhất Thu xách theo mấy lồng thức ăn đến.
“Mua ở ngoài à?” Hoàng Nhưỡng nhanh bước tới. Đệ Nhất Thu bày hết món ăn trong tiểu đình: “Bên ngoài không ít quầy rong đang rao hàng, ta mua mỗi thứ một ít. Xem thích ăn món nào.”
Hoàng Nhưỡng cùng y cùng mở mấy túi giấy dầu, quà bánh đa dạng, hai người chia nhau ăn.
Hoàng Nhưỡng nói: “Em vừa mới thấy ở góc tường có một chỗ không tệ, em muốn trồng hoa!”
Đệ Nhất Thu nói: “Hạ quan cẩn tuân lệnh của phu nhân!”
Hoàng Nhưỡng hì hì cười rộ, chim nhỏ bay ngang vườn, chiêm chiếp kêu vài tiếng.
Tất thảy mọi thứ này, đẹp đẽ đến thật sự không chân thực.
Ngọc Hồ Tiên Tông.
Sau khi Tạ Linh Bích bị xử hình, toàn bộ Tiên môn giống như chưa từng có người này.
Chỉ mỗi một ông bạn già duy nhất của lão là Nhạc Mê Hoa đến thăm viếng.
Tạ Hồng Trần biết giao tình hai người rất sâu, bèn dẫn ông ta vào mật thất.
Nhạc Mê Hoa ngó thấy bộ dáng hiện giờ của Tạ Linh Bích, đứng trước mặt lão, mãi không thốt nên lời.
Tạ Hồng Trần không an ủi ông ta.
— Tạ Hồng Trần đã không còn sức lực để an ủi bất kỳ kẻ nào. Hắn mặc cho Nhạc Mê Hoa và Tạ Linh Bích lải nhải.
Nhạc Mê Hoa kể lại chuyện cũ của Tạ Linh Bích.
“Năm đó, hai ta cùng thôn. Ông từ bé đã khỏe, tính tình nóng nảy. Một lời không hợp đã động tay với người ta. Cha mẹ ta không cho chúng ta chơi, cảm thấy ông là kẻ vô lại. Mà ta thì chỉ biết đọc sách, lần nào cũng bị trẻ con trong thôn chế giễu khi dễ.”
“Có một ngày, ông đánh chúng chạy giúp ta. Ông mắng ta là tên mọt sách, bảo ta chỉ xứng làm một kẻ Nho chua, cả một đời bị bắt nạt.”
Ông ta lải nhải mãi, nói: “Sau này, vì linh căn xuất chúng mà ông bái vào Tiên môn. Cha mẹ ta mới cho ta tới tìm ông. Lúc ấy ta nghĩ vầy, ông thế kia, nào còn để ý đến đứa bạn cũ này…”
Tạ Hồng Trần không nghe tiếp, hắn giơ bó đuốc, đi qua đi lại trong mật thất.
Nơi này góp nhặt, là bụi bặm của bao nhiêu tháng năm.
Bỗng, hắn đi đến một góc xó tận cùng nơi sâu nhất.
Nơi đó có một người cũng đang đứng đấy, tro bụi phủ đầy trên người từ rất lâu.
Tạ Hồng Trần chợt nghĩ, vị trí của người này, hẳn là người chịu hình phạt đầu tiên nhất.
Mà người đầu tiên chịu hình Bàn hồn Định cốt châm…
— Lôi Âm Đạt Tịch!
Bước chân Tạ Hồng Trần như bị hấp dẫn, hắn chậm rãi đi đến bên cạnh người kia, đưa tay lau đi bụi bám thật dày trên người hắn ta.
Người này đứng lặng lẽ.
Cho đến khi gương mặt kia được lau sạch, Tạ Hồng Trần càng nhìn càng kinh hãi.
Người trước mặt này, ngũ quan ấy, quen thuộc khó hiểu đập vào mắt.
Tạ Hồng Trần quan sát hắn hồi lâu, lòng đầy sợ hãi.
Khuôn mặt trước mắt sở dĩ quen thuộc, là vì người này… cực kỳ giống chính mình.
Đệ Nhất Thu bận rộn tiếp mấy ngày, rốt cuộc bắt được một đám lừa đảo giả mạo Tiên môn thu nhận học trò. Từ chỗ bọn lừa đảo đã tra một vùng bờ biển nơi hải ngoại, cứu ra không ít trẻ.
Tiểu thiếu gia nhà họ Tề cũng trong số đó.
Ti Thiên giám đưa nó về với mẹ, nhưng tiếc rằng người đã chết, chung quy cuối cùng cũng không về được.
Câu chuyện đến tận đây, xem như là kết cục trọn vẹn mà không trọn vẹn lắm.
Giám Chính đại nhân bèn tập trụng vẽ bản thiết kế, chuẩn bị bố trí nhà mới. Vì tu vi Tạ Linh Bích khác biệt, mỗi ngày y còn phải chia thời gian để tu luyện, có thể nói vô vàn bận rộn.
Hoàng Nhưỡng cũng ngày ngày xuống ruộng, giống vụ xuân không thể chậm trễ.
Thế là trong giây lát, hai vợ chồng khó có lúc gặp nhau.
Thành Nguyên năm thứ năm, tháng Bảy.
Ngó thấy thời gian dần trôi qua, Hoàng Nhưỡng vẫn luôn để mắt xem phải chăng Sư Vấn Ngư sẽ yêu cầu Ti Thiên giám đi bắt Huỷ Xà.
Mà triều đình vẫn im ắng, không thấy có ý gì về chuyện này.
Vậy, trong giấc mơ thứ ba, Sư Vấn Ngư không còn cần máu Huỷ Xà ư?
Hoàng Nhưỡng không rõ đây là ý gì. Sư Vấn Ngư này, luôn chính là bí mật lớn nhất.
Nhưng mà, chỉ cần không bắt Huỷ Xà thì Đệ Nhất Thu sẽ không cần chịu khổ vì nó.
Bây giờ trên người y còn có mớ tu vi của Tạ Linh Bích, thật đắc ý.
Hôm ấy, giống vụ xuân năm sau của triều đình, lại thu hoạch.
Mà đám thế gia Gầy giống thấy không làm gì được, đành thỏa hiệp.
Đệ Nhất Thu cùng Tức Lão gia tử ký kết khế ước về vụ nhóm thế gia lần nữa. Tức Lão gia tử đại biểu cho thế gia Thổ Linh tuyên bố, từ rày về sau, bài trừ lề thói xưa “Giống tốt không chia cho hộ nhỏ lẻ”.
Tất cả giống của Gầy giống sư, phân đều cả cho hộ lẻ trồng.
Việc này khiến triều đình không còn bị động, giống tốt cũng có thể chân chính ban ơn cho vạn dân.
Dĩ nhiên bọn Hà, Trương, Vũ không cần phải bôn ba vì chuyện này nữa.
Đây là thắng lợi của dân nghèo hộ lẻ đối với thế gia, người người vui vẻ vô cùng.
Còn Hoàng Nhưỡng và Đệ Nhất Thu lặng lẽ chuyển sang nhà mới.
Chỗ ở mới qua tay thiết kế lại của Đệ Nhất Thu, tỉ mỉ tinh tế, rất thích hợp cho đôi vợ chồng nhỏ yêu đương ngọt ngào.
Ở hậu viện, dưới một gốc phong, Đệ Nhất Thu đặc biệt treo một quả xích đu dành riêng cho Hoàng Nhưỡng.
Dưới bầu trời xanh, cỏ xanh mát rượi.
Quả nhiên, Hoàng Nhưỡng thích nhất chỗ này, nàng ngồi trên xích đu, Đệ Nhất Thu nhẹ nhàng đưa nàng qua lại. Gió đêm đập vào mặt, chung quanh đầy yên tĩnh.
“Tiểu thiếu gia họ Tề đã tìm được, chắc Tề lão gia đã có thể nhắm mắt.” Hoàng Nhưỡng cảm khái.
Đệ Nhất Thu nói: “Tạ Linh Bích nghiệp chướng nặng nề, chịu hình Bàn hồn Định cốt châm, âu là thiện ác có báo.”
Hoàng Nhưỡng hơi ngả đầu, nói: “Đáng tiếc còn chưa hỏi ra được thân thế của Tạ Hồng Trần. Một thân căn cốt của hắn đến cùng là từ đâu ra, thật đáng hiếu kì.”
Nàng nhắc đến Tạ Hồng Trần, Đệ Nhất Thu đè lại dây đu, mãi mới lên tiếng: “Về sau, nàng đừng có cùng Tạ Hồng Trần qua lại một mình, được không?”
Hở? Hoàng Nhưỡng ngẩng lên, Đệ Nhất Thu đứng sau lưng nàng, nhẹ vuốt ve mái tóc dài của nàng. Hồi lâu nói: “Nhưỡng à, ta luôn cảm thấy, giữa nàng và hắn, giống như là có chuyện gì ta chưa biết ấy.”
“Hầy…” Hoàng Nhưỡng sảng khoái đáp, “Được. Dù sao thì em với Ngọc Hồ Tiên Tông cũng không có gì phải lui tới.”
Đệ Nhất Thu lại nói: “Nhắc đến, ta có một chuyện, vẫn muốn hỏi.”
Hoàng Nhưỡng ngẩng lên, Đệ Nhất Thu vây trước người nàng, chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt nàng: “Nhưỡng à, pháp bảo trên người ta, sao nàng biết rõ như vậy? Cây dù Bát Cực hấp thụ công lực ấy, ngay từ đầu sư phụ đã căn dặn ta không được phép để ai thấy. Sao nàng lại biết?”
Y hỏi rất nghiêm túc, Hoàng Nhưỡng và y hai mắt nhìn nhau, qua thật lâu, cuối cùng nàng nói: “Em có thể không nói không?”
Nàng vươn tay, nhẹ nhàng chạm đến khuôn mặt y: “Đệ Nhất Thu, em có thể không nói không?”
Đệ Nhất Thu nắm chặt tay nàng, thở dài: “Ta luôn cảm thấy, ở nàng luôn đầy bí mật. Nàng tám tuổi lên Thượng Kinh, bầu bạn với ta, chiếu cố ta đủ bề. Bằng chừng ấy tuổi, đã có thể gầy dưỡng giống tốt, đối kháng thế gia. Nàng còn có Tâm Kiếm, kiếm thuật cao cường. Nhưỡng à, đến cùng nàng là ai?”
Hoàng Nhưỡng giật mình thảng thốt hồi lâu, sau đó, nàng kéo Đệ Nhất Thu lại gần, nhẹ ôm đầu y, để y dựa vào trong ngực mình.
Giấc chiêm bao này, Tạ Linh Bích bị Bàn hồn Định cốt châm vây khốn, còn nàng bình yên vô sự.
Thế là mộng cảnh không phá, tất thảy đều vô vàn thuận lợi.
Nên là, phải chăng chỉ cần mình bất tử, cảnh trong mơ này sẽ có thể vĩnh viễn kéo dài tiếp?
Hoàng Nhưỡng than nhẹ, vỗ về mân mê vành tai Đệ Nhất Thu trong ngực. Thật lâu sau, nàng nói: “Em không phải không nói, chỉ là em sợ chàng không tin.”
Đệ Nhất Thu nói: “Nếu nàng không nói, làm sao biết ta không tin?”
Hoàng Nhưỡng thò vào tay áo lấy cây trà châm trong suốt ra. Nàng nói: “Thật ra, em cũng còn rất nhiều chỗ không hiểu. Đệ Nhất Thu, chàng có thể nhìn ra vật này là gì không?”
Đệ Nhất Thu nhận cây trà châm, xem đi xem lại, song không rõ lắm.
“Ở đâu mà nàng có nó?” Y thuận miệng hỏi.
Từ chỗ cha chàng ấy… Hoàng Nhưỡng lắc đầu: “Phu quân, em cảm thấy cuộc sống hiện giờ tốt lắm. Nó tốt đến mức làm em không muốn tìm hiểu quá nhiều.”
Nàng cúi đầu, môi đỏ nhẹ khắc lên trán Đệ Nhất Thu.
Đệ Nhất Thu thấy cảm xúc nàng sa sút, không khỏi nói: “Nếu nàng không muốn nhắc đến, thì không đề cập nữa. Thứ này giống như một cây trà châm. Để ta mang về Cục Đúc khí Ti Thiên giám, nghiên cứu vài bận, được chứ?”
Hoàng Nhưỡng nói: “Không được làm mất.”
Đệ Nhất Thu cất nó vào túi Pháp bảo Trữ Đồ, nói: “Đồ của phu nhân, nào dám làm lạc mất?”
Lúc này Hoàng Nhưỡng mới cười ra tiếng, Đệ Nhất Thu cầm tay nàng, nói: “Phu nhân vì chuyện hạt giống vụ xuân lao lực nhiều ngày, tay cũng thô ráp cả rồi.”
“Thật ư?” Hoàng Nhưỡng giật mình.
Giám Chính đại nhân nói: “Để ta bôi cao hoa đào bảo vệ tay cho phu nhân nhé, được không?”
Hoàng Nhưỡng e hèm một tiếng, uy nghiêm nói: “Chuẩn!”
Ngày hè gió mát phất phơ, Giám Chính đại nhân ôm phu nhân về phòng ngủ.
Hoàng Nhưỡng giờ mới phát hiện, trong ấy có một bồn tắm cực kỳ lớn.
Món này hiển nhiên là một pháp bảo, Đệ Nhất Thu chỉ bấm niệm pháp quyết tí, bên trong đã có nước nóng chảy ra, liên tục không ngừng.
Giám Chính đại nhân cởi sạch đồ của phu nhân, sau đó tỉ mỉ xoa bóp tắm rửa giúp nàng.
Kỹ nghệ kỳ cọ tắm rửa của y rất thành thạo, chu đáo cẩn thận.
Nghiễm nhiên như một người thợ tắm rửa kỳ cọ rất nhuần nhuyễn.
Giám Chính đại nhân vừa chà sát vừa lấy làm lạ: “Sao chuyện này bổn tọa lại nhuần nhuyễn thế nhỉ?”
Cũng đâu cần nói ra chứ! Hoàng Nhưỡng lập tức trả đũa, nói: “Lẽ nào Giám Chính có sở thích độc đáo, từng tắm rửa cho cô gái nào khác?”
Giám Chính đại nhân biết nói nữa liền không ổn, bèn đáp ngay: “Nhiệt độ nước sao hửm?”
Đổi chủ đề giỏi nhỉ. Hoàng Nhưỡng thuận miệng hỏi: “Chàng muốn vào sao?”
Đệ Nhất Thu lắc đầu, mãi mới cười nói: “Vi phu mà vào thì đêm nay phu nhân sẽ bị liên lụy mất.”
Câu này quá mức mập mờ. Hoàng Nhưỡng hứ đáp, không trả lời.
Bao ngày qua nàng vẫn luôn bận rộn với mớ hạt giống, đã thực sự mệt mỏi. Nàng nhắm mắt lại, bởi nhiệt độ nước quá thoải mái dễ chịu, mà ở bên cạnh lại là người đáng an tâm nhất, chỉ một chốc sau nàng đã thiếp đi.
Giám Chính đại nhân cũng không phiền nhiễu nàng, đợi tắm rửa nàng sạch sẽ xong, y nhẹ nhàng ôm nàng về giường.
Hoàng Nhưỡng ngủ rất sâu, bỗng chốc Đệ Nhất Thu cảm thấy, chuyến “hầu hạ” không lời đáp này, thật ra y đã rất quen thuộc.
Này thì…
Lẽ nào nàng là thần nữ gì đấy, còn mình là nô bộc của nàng?
Nên mới hầu hạ tiện tay trôi chảy* vậy nè?
(*)Đắc tâm ứng thủ: chỉ làm việc rất tiện tay, nghĩ sao được vậy. Miêu tả làm việc rất thuần thục, trôi chảy; xuất xứ từ “Trang Tử Thiên đạo”.
Trong đầu Giám Chính đại nhân nhảy ra tiếc mục chủ tớ ngược luyến tình thâm, càng nghĩ càng thấy có thể viết thành một cuốn.
Y tìm nước cao hoa đào, tỉ mỉ bôi lên cả người Hoàng Nhưỡng. Cao sương màu đỏ đắp lên da thịt màu xanh ngọc, kiếp này y sẽ không bao giờ gặp nhan sắc động lòng người vậy nữa.
Cho đến sáng sớm hôm sau, Hoàng Nhưỡng mở mắt, trên giường chỉ còn một mình nàng.
Nàng ngồi dậy cảm thấy hương thơm cả người. Đêm qua, Đệ Nhất Thu không chỉ tắm giúp nàng, bôi cao thơm, mà đến cả móng tay chân cũng đã chỉnh sửa rất mực chỉnh chu.
Lòng Hoàng Nhưỡng đầy ấm áp. Nàng mặc quần áo tử tế, ra cửa.
Đây là lần đầu nàng đến căn nhà này, trước giờ vẫn luôn do Đệ Nhất Thu thu xếp xử lý. Hoàng Nhưỡng thậm chí còn không biết nguyên trạng của nó.
Nhưng giờ đây, hòn non bộ nước chảy, đầy yên ắng thanh nhã.
Hoàng Nhưỡng đi qua đình đài, ở giữa Đệ Nhất Thu làm một con suối cạn vờn quanh như chiếc thắt lưng ngọc. Trong suối, cá bơi qua lại. Đi tiếp, còn có một con rùa đen trong vũng ao cạn đang lười biếng ghé vào tảng đá phơi mai.
Hoàng Nhưỡng ngắm thật lâu, có tiếng nói sau lưng: “Ăn cơm thôi.”
Nàng xoay người, thấy Đệ Nhất Thu xách theo mấy lồng thức ăn đến.
“Mua ở ngoài à?” Hoàng Nhưỡng nhanh bước tới. Đệ Nhất Thu bày hết món ăn trong tiểu đình: “Bên ngoài không ít quầy rong đang rao hàng, ta mua mỗi thứ một ít. Xem thích ăn món nào.”
Hoàng Nhưỡng cùng y cùng mở mấy túi giấy dầu, quà bánh đa dạng, hai người chia nhau ăn.
Hoàng Nhưỡng nói: “Em vừa mới thấy ở góc tường có một chỗ không tệ, em muốn trồng hoa!”
Đệ Nhất Thu nói: “Hạ quan cẩn tuân lệnh của phu nhân!”
Hoàng Nhưỡng hì hì cười rộ, chim nhỏ bay ngang vườn, chiêm chiếp kêu vài tiếng.
Tất thảy mọi thứ này, đẹp đẽ đến thật sự không chân thực.
Ngọc Hồ Tiên Tông.
Sau khi Tạ Linh Bích bị xử hình, toàn bộ Tiên môn giống như chưa từng có người này.
Chỉ mỗi một ông bạn già duy nhất của lão là Nhạc Mê Hoa đến thăm viếng.
Tạ Hồng Trần biết giao tình hai người rất sâu, bèn dẫn ông ta vào mật thất.
Nhạc Mê Hoa ngó thấy bộ dáng hiện giờ của Tạ Linh Bích, đứng trước mặt lão, mãi không thốt nên lời.
Tạ Hồng Trần không an ủi ông ta.
— Tạ Hồng Trần đã không còn sức lực để an ủi bất kỳ kẻ nào. Hắn mặc cho Nhạc Mê Hoa và Tạ Linh Bích lải nhải.
Nhạc Mê Hoa kể lại chuyện cũ của Tạ Linh Bích.
“Năm đó, hai ta cùng thôn. Ông từ bé đã khỏe, tính tình nóng nảy. Một lời không hợp đã động tay với người ta. Cha mẹ ta không cho chúng ta chơi, cảm thấy ông là kẻ vô lại. Mà ta thì chỉ biết đọc sách, lần nào cũng bị trẻ con trong thôn chế giễu khi dễ.”
“Có một ngày, ông đánh chúng chạy giúp ta. Ông mắng ta là tên mọt sách, bảo ta chỉ xứng làm một kẻ Nho chua, cả một đời bị bắt nạt.”
Ông ta lải nhải mãi, nói: “Sau này, vì linh căn xuất chúng mà ông bái vào Tiên môn. Cha mẹ ta mới cho ta tới tìm ông. Lúc ấy ta nghĩ vầy, ông thế kia, nào còn để ý đến đứa bạn cũ này…”
Tạ Hồng Trần không nghe tiếp, hắn giơ bó đuốc, đi qua đi lại trong mật thất.
Nơi này góp nhặt, là bụi bặm của bao nhiêu tháng năm.
Bỗng, hắn đi đến một góc xó tận cùng nơi sâu nhất.
Nơi đó có một người cũng đang đứng đấy, tro bụi phủ đầy trên người từ rất lâu.
Tạ Hồng Trần chợt nghĩ, vị trí của người này, hẳn là người chịu hình phạt đầu tiên nhất.
Mà người đầu tiên chịu hình Bàn hồn Định cốt châm…
— Lôi Âm Đạt Tịch!
Bước chân Tạ Hồng Trần như bị hấp dẫn, hắn chậm rãi đi đến bên cạnh người kia, đưa tay lau đi bụi bám thật dày trên người hắn ta.
Người này đứng lặng lẽ.
Cho đến khi gương mặt kia được lau sạch, Tạ Hồng Trần càng nhìn càng kinh hãi.
Người trước mặt này, ngũ quan ấy, quen thuộc khó hiểu đập vào mắt.
Tạ Hồng Trần quan sát hắn hồi lâu, lòng đầy sợ hãi.
Khuôn mặt trước mắt sở dĩ quen thuộc, là vì người này… cực kỳ giống chính mình.
Last edited: