-
Chương 107
Tạ Hồng Trần ngăn một đám trưởng lão, Hoàng Nhưỡng xoay người chạy.
Bọn Cừu Thải Lệnh, Khang Tuyết Đồng thấy Tạ Hồng Trần kẻ giới tuyến, đều có phần do dự.
Bọn lão mười mấy người, Tạ Hồng Trần có kỳ tài ngút trời cỡ nào cũng chỉ có tí năm tuổi. Muốn đánh bại hắn đương nhiên có thể.
Nhưng tất cả đều là người tuổi đã cao, nửa người sắp xuống lỗ rồi, nếu giờ mà bị thằng nhãi này đánh bị thương công thể, vậy thật sự là đã rét vì tuyết còn lạnh vì sương.
Người càng già càng sợ chết.
Bọn lão nhìn nhau, chả ai muốn lấy bộ xương già của chính mình đi liều với nhiệt huyết của Tạ Hồng Trần ngay tích tắc này.
Hoàng Nhưỡng chạy trốn thẳng một mạch, Cừu Thải Lệnh cầm pháp khí nơi tay, vẫn khuyên nhủ: “Tạ Hồng Trần, ngươi thân là chủ một Tông, lẽ nào có thể vứt bỏ danh dự Tông môn không màng ư? Nếu thật sự Tạ Linh Bích có tội, Tông quy xử lý là được, sao lại để cho kẻ ngoài xen vào?”
Tạ Hồng Trần nói: “Làm kẻ có tội hiện hình dưới ánh sáng mặt trời, cũng là tông quy.”
Cừu Thải Lệnh cả giận nói: “Nhưng Tạ Linh Bích là ân sư của ngươi, là Lão Tổ của Tông môn. Nếu ông ta hiện hình ngươi xử lý thế nào đây? Ngọc Hồ Tiên Tông biết cư xử thế nào đây?”
Nói xong, ông quay lại nói: “Các ngươi cản hắn, ta đuổi theo con nhỏ kia.”
Đám trưởng lão lập tức tiến lên, hơn mười người vây quanh Tạ Hồng Trần, cũng nhao nhao khuyên giải.
Mà Tâm kiếm xuất ra nơi tay Tạ Hồng Trần, cùng đám người đấu một trận.
Thấy hơn mười trưởng lão trong phút chốc cũng không ghìm lại được hắn, Cừu Thải Lệnh giận điên, nghiến răng: “Căn cốt thằng nhãi này lỗi lạc quá mức, không biết là phúc hay là họa của Tông môn ta nữa.”
Ông lên đường định đuổi theo bắt Hoàng Nhưỡng.
Tạ Hồng Trần dù là kỳ tài trong kiếm đạo song tuổi không lớn, đối đầu với mười mấy trưởng lão, cũng mất sức. Cừu Thải Lệnh phóng người đến Hoàng Nhưỡng, Hoàng Nhưỡng tế Tâm Kiếm trong tay ra, nỗ lực ngăn cản.
“Con nhóc thối, còn dám học trộm nghệ!” Cừu Thải Lệnh trầm giọng, “Dựa vào tội danh này cũng đã có thể bắt ngươi!” Dứt lời, ông móc Lệnh kỳ ra, trong lúc đó, một bóng đen khác xuất hiện!
Hoàng Nhưỡng quay lại nhìn, lập tức chau mày — Tạ Linh Bích!
Không sai, người đang bay đến nào ai khác, chính là Tạ Linh Bích!
Vừa rồi kết giới ngôi mộ huyệt của Nhất Niệm Thần Bộ bị phá, ngay lúc đó lão ở Mê Hoa Tông đã có cảm ứng.
Nhưng vì trong phạm vi Ngọc Hồ Tiên Tông cấm dùng pháp phù Truyền Tống, do đó lão chỉ có thể phóng tới ngoại môn dưới núi, rồi mới vội vàng lên.
Trùng hợp, vừa lên tới đã cản được Hoàng Nhưỡng đang trốn xuống dưới núi!
Cừu Thải Lệnh vừa nhìn thấy lão, trầm giọng nói ngay: “Ngươi đã làm ra chuyện tốt quá nhỉ!”
Sắc mắt Tạ Linh Bích chùng xuống, nhìn qua Hoàng Nhưỡng, nói: “Không biết Cừu trưởng lão ám chỉ chuyện gì?”
Cừu Thải Lệnh đến bước này vẫn muốn bảo vệ Tạ Linh Bích. Dù sao thì lão ta cũng là Tông chủ tiền nhiệm của Ngọc Hồ Tiên Tông, cũng là sư phụ của Tạ Hồng Trần.
Một khi chuyện lão tu luyện tà công đồn ra, Ngọc Hồ Tiên Tông còn mặt mũi nào mà tồn tại?
Cừu Thải Lệnh nói: “Bớt nói nhảm, trên tay con nhỏ có tội chứng ngươi tu tập tà công kia.”
Tạ Linh Bích nghe xong, đương nhiên biết chuyện đã bại lộ. Lão quay sang Hoàng Nhưỡng, quyết lấy mạng nàng: “Tiện nhân, tự tìm đường chết!”
Vừa thốt, Tâm kiếm tế ra trên tay, sắc kiếm chém thẳng tắp xuống Hoàng Nhưỡng.
Dù Cừu Thải Lệnh khinh bỉ hành vi của Tạ Linh Bích, song vụ việc gấp gáp, cũng cần bảo đảm không tiết lộ chuyện ra ngoài. Do đó, Tạ Linh Bích muốn giết người diệt khẩu, ông cũng không ngăn cản.
Ông lướt qua bên cạnh trận, lấy tu vi của Tạ Linh Bích, muốn giết Hoàng Nhưỡng thật ra cũng chả gì khó.
Có điều trên người Hoàng Nhưỡng đầy pháp bảo, nàng lôi hết pháp bảo có đất dụng võ mà Đệ Nhất Thu tặng ra, song Tạ Linh Bích chiêu chiêu trí mạng. Nàng cố hết sức ngăn cản.
Mà ấy là, Tạ Linh Bích còn chưa dùng tới Linh Ma quỷ thư.
Hoàng Nhưỡng dùng pháp bảo hộ thân của Đệ Nhất Thu tặng, đang quần nhau với lão, bỗng nghe có tiếng người từ xa đến gần.
Ai đến giờ này nhỉ?
Cừu Thải Lệnh giương mắt nhìn lại, chấn kinh cả người.
Bắt gặp một ngọn sóng người lớn, đang vừa nói chuyện vừa đi lên núi. Mà đi đầu lại là Đệ Nhất Thu!
Giám Chính đại nhân vốn để ý bốn phía, ngay lập tức y nhìn thấy Hoàng Nhưỡng.
Mà bên cạnh hắn, bộ ba Hà Tích Kim, Vũ Tử Sửu, Trương Sơ Tửu tung người mà lên.
Hoàng Nhưỡng thở phào, nàng lùi ra bên cạnh Đệ Nhất Thu, Giám Chính đại nhân liền mở miệng: “Cừu trưởng lão, Linh Bích Lão tổ, hai vị đang làm gì vậy?”
Cừu Thải Lệnh nhíu mày, Tạ Linh Bích ở bên cạnh nói: “Con bé này lén xông vào Ngọc Hồ Tiên Tông ta, lão phu ra tay chặn đường, chả lẽ không được?” Lão gấp gáp nhìn Đệ Nhất Thu hằm hằm, hỏi: “Sao các ngươi lại đến đây?”
Giám Chính đại nhân chưa mở miệng, Tạ Thiệu Xung ở bên cạnh đã nói: “Lão Tổ, đám người Giám Chính cầm thiếp mời của Ngọc Hồ Tiên Tông bảo đến đây dự tiệc. Nhưng đệ tử cũng chẳng nghe trong Tông có chuyện mở tiệc chiêu đãi. Đành mời người vào Hòa Hợp viên trước rồi đi hỏi lại Tông chủ.” Vừa nói, hắn vừa dâng một tấm thiệp mời.
Cừu Thải Lệnh nhận lấy, nhìn tấm thiệp mời không giả nửa điểm. Trên đó còn có cả chữ viết của Tạ Hồng Trần.
Ông ta chằm chằm nhìn Đệ Nhất Thu, biết chắc chắn là tên này giở trò quỷ.
Đệ Nhất Thu tuổi còn trẻ, đã là Đúc khí sư nổi danh. Mấy thứ như dấu thư, làm thiệp, không làm khó được y!
Đệ Nhất Thu dắt tay Hoàng Nhưỡng, việc đầu tiên là xác định nàng không bị thương, mới yên tâm.
Hoàng Nhưỡng trốn ra sau lưng bọn Hà Tích Kim, nói: “Chư vị tiên hữu, mấy ngày gần đây, gia phu vì vụ án trẻ con cùng một nơi mất tích đã bôn ba khắp nơi. Sau khi điều tra ra, là có người lợi dụng khổ chủ, để hút oán khí. Mà các người Hà chưởng môn cùng lúc ấy cũng tra được, thích khách hôm ấy ám sát tệ nhân ở đàn Ngũ Cốc chính là sử dụng tà công đã thất truyền Linh Ma quỷ thư. Đủ loại tội chứng đều chỉ vào Linh Bích Lão tổ của Ngọc Hồ Tiên Tông.”
“Nói năng hàm hồ!” Tạ Linh Bích định tiến lên. Song bọn Hà Tích Kim đồng thời cản lão lại.
Hà Tích Kim nói: “Đã, đã là là nói nói hàm hàm hồ, sao không đợi, đợi con bé nói nói nói xong!”
Cừu Thải Lệnh lại liếc đám người, Đệ Nhất Thu cũng thật sự là độc địa. Người có máu mặt trong toàn bộ tiên môn cũng đã tới hơn phân nửa.
Ông ta dời suy nghĩ, không nói giúp Tạ Linh Bích nữa.
Nói cho cùng, sao mớ trưởng lão phải giúp gì cho Tạ Linh Bích chứ?
Chỉ là không tình nguyện vì mình lão ta mà tổn hại đến danh dự Ngọc Hồ Tiên Tông thôi.
Hoàng Nhưỡng chớp thời cơ, nói: “Chư vị, tệ nhân là cháu gái của Hà chưởng môn, là Ti học Ti Thiên giám. May mắn được triều đình và các người Hà chưởng môn tin tưởng, nên mới nhận lời mời của Tạ Tông chủ đến Ngọc Hồ Tiên Tông này, làm chứng cho Tạ Tông chủ.”
Lúc này, nàng giơ pháp bảo Trữ Đồ của Tạ Hồng Trần trong tay lên, nói: “Ở đây có bản chép tay tu luyện của Tạ Linh Bích tự tay viết, bắt đầu từ bốn trăm năm trước, Linh Bích đã tu tập tà công Linh Ma quỷ thư!”
Đám người xôn xao!
Tạ Linh Bích cả giận nói: “Tiện nhân muốn chết!” Lão vỗ một chưởng tới, song lần này, ngoại trừ Tạ Linh Bích, mấy thủ lĩnh Tiên môn khác đã lao nhao đứng dậy.
Tông chủ đương nhiệm Mê Hoa Tông Sài Thiên Vanh vịn ân sư Nhạc Mê Hoa của mình, khuyên nhủ: “Linh Bích Lão tổ chớ giận. Chi bằng tiên sinh Đệ Tam Mộng hãy đưa ra chứng cứ, nếu chứng cứ là giả, tất nhiên có thể chứng minh ngài trong sạch.”
Mê Hoa tông vì giao tình sâu nặng giữa Nhạc Mê Hoa và Tạ Linh Bích, quan hệ giữa hai Tông xưa nay không tệ.
Lời khuyên này của ông thật ra vẫn hơi ngả về phía Tạ Linh Bích. Song Tạ Linh Bích sao có thể để Hoàng Nhưỡng đưa chứng cứ ra chứ?
Thấy Hoàng Nhưỡng móc một bản ghi chép từ pháp bảo Trữ Đồ, Tạ Linh Bích âm thầm tụ lực chưởng ra một chưởng toàn lực. Lão tính đánh nát túi pháp bảo Trữ Đồ, mà quên đề phòng bọn Hà Tích Kim đã sinh lòng cảnh giác từ lâu!
Cả đám gầm một tiếng, cùng nhau đỡ được chưởng phong của lão!
Sắc mặt Cừu Thải Lệnh chực chuyển, bỗng nói: “Chuyện này đã là Tạ Tông chủ mời đến Lão phu đi mời ngài ấy ra, giải thích rõ cho mọi người!” Nói xong, ông ta xoay người rời đi!
“Cừu Thải Lệnh!” Sao Tạ Linh Bích không hiểu tâm tư mấy lão già khọm này cơ chứ? Đám trưởng lão này cùng lắm chỉ quan tâm đến thể diện của Tông môn, nào kiêng dè gì đến sống chết của lão?
Quả nhiên, Cừu Thải Lệnh không quay đầu lại, đi thẳng.
Tạ Linh Bích quan sát xung quanh, đã đến nước này, lão quyết tâm liều mạng, bỗng người hóa thành màn sương đen, trong sương đen khô lâu phun trào, răng nanh nhỏ máu!
“Quả nhiên lão tặc tử đã tu luyện tà công!” Đám người ngay tức khắc náo loạn.
Mấy ngày qua Nhạc Mê Hoa bệnh đến mờ mắt, mãi lâu mới run run rẩy rẩy hô: “Linh Bích, bao năm qua ông đã làm những gì vậy!”
Mà trong màn sương đen, Tạ Linh Bích hừ lạnh, giận mắng: “Ngậm miệng. Chim yến tước sao biết chí thiên nga*!”
(*) Ý tứ so sánh người tầm thường nào hiểu chí hướng kẻ anh hùng.
Dứt lời, khô lâu trên người lão bay thẳng tới Hoàng Nhưỡng.
Trong hỗn loạn giọng lão vang lên, chữ chữ hận đến nhỏ máu: “Con tiện nhân xen vào chuyện người khác, chết đi!”
Bộ xương đen đánh thẳng tới Hoàng Nhưỡng, Hà Tích Kim xuất kiếm!
Lời trên miệng ông không trôi chảy, chứ công phu trên tay lại cay độc cực kì.
Tạ Linh Bích bị ông chặn lại, sau đó tất cả xúm lại. Mọi người bị sương đen vây quanh, Hoàng Nhưỡng quay lại định bảo vệ Đệ Nhất Thu. Mà Đệ Nhất Thu lại mở áo choàng đen bảo vệ nàng vào lòng.
Cừu Thải Lệnh không để ý đến đám người trong hỗn chiến, ông ta vội vàng chạy vào, gặp mấy trưởng lão khác vẫn còn dây dưa với Tạ Hồng Trần.
Đánh đã hồi lâu, mà trên áo trắng tuyết của Tạ Hồng Trần chỉ dính hai vệt máu, cũng chẳng bị thương nặng.
“Dừng tay!” Cừu Thải Lệnh trầm giọng, “Nếu Tông chủ đã có quyết định, chúng ta không ngăn cản nữa. Ngài tự đi giải thích việc này với Tiên môn vậy. Nhưng… ngài phải nhớ, danh dự ngàn năm của Ngọc Hồ Tiên Tông không phải trò đùa. Không thể bị hủy hoại bởi tay ngài.”
Tạ Hồng Trần bất ngờ— sao tự dưng ông ta lại đổi ý?
Nhưng nghi ngờ ấy đã nhanh chóng hóa giải. Tạ Hồng Trần tìm đến sườn núi, từ xa xa đã thấy đám Hà Tích Kim bị chìm vào trong màn sương khói đen ngòm.
Đám trưởng lão đuổi tới, tất cả cùng kinh ngạc đến ngớ người!
Dù Cừu Thải Lệnh không vui trong lòng, song đã đến mức này, đành nói: “Còn đứng ngây đó làm gì? Tạ Linh Bích tu tập ma công bị Tông chủ nhìn thấu. Còn không xông lên bắt hắn?”
Đám trưởng lão kịp hiểu, rằng chuyện đã vỡ lở.
Tất cả không do dự nữa, xông vào trong đám sương khói đen đuổi bắt Tạ Linh Bích!
Tạ Linh Bích bấy giờ chưa luyện thành ma công, sao ngăn được nhiều bậc đại năng như thế? Khô lâu do sương đen biến thành không thể cắn gặm kẻ địch, cuối cùng lại quay đầu ngược, bắt đầu gặm ăn chính thân thể Tạ Linh Bích!
Đám người nghe một tràng tiếng nghiến ken két, ai không sợ?
Trong lúc đó, Tạ Linh Bích quát to một tiếng, đột nhiên phóng tới Tạ Hồng Trần.
Trong tích tắc, màn sương đen trước mắt cả đám hóa thành không. Chỉ mỗi mình Tạ Hồng Trần bị màn sương dày đặc bao phủ.
Tạ Hồng Trần giật mình, ngay tích tắc cảm thấy nguyên thần dao động, cảm giác cơ thể bắt đầu trở nên mơ hồ.
Hắn bỗng nhiên chợt hiểu, nói: “Sư phụ… định đoạt xác.”
Tạ Linh Bích cười lạnh, lão vừa mới mất mát quá lớn, giờ một lòng chỉ muốn đoạt xác, không thèm lên tiếng.
Đám người thấy màn sương đen quấn lấy Tạ Hồng Trần mỗi lúc một chặt, luống cuống trong giây lát.
Tà công này dù sao cũng đã thất truyền nhiều năm.
Hoàng Nhưỡng thầm lo lắng, bỗng, nàng quay sang Đệ Nhất Thu, nói: “Em nhớ chàng đã từng rèn đúc qua một món pháp bảo có thể chuyên dùng hấp thụ công lực. Chàng nhớ chứ?”
Đệ Nhất Thu nhíu mày. Hoàng Nhưỡng nói: “Bề ngoài giống cây dù đen, lúc hấp thụ công lực sẽ trở nên đỏ rực… hiện giờ có đem chứ?”
Giám Chính đại nhân moi cây dù từ trong pháp bảo Trữ Đồ, trong mắt đầy ngờ vực: “Cây dù là do ta và sư phụ cùng rèn đúc, chưa hề ra mắt ai. Sao nàng lại biết?”
Đương nhiên là Hoàng Nhưỡng biết, trong giấc mộng đầu tiên, Tạ Nguyên Thư đã dùng nó hấp thụ công lực của hai người Tạ Hồng Trần và Tạ Linh Bích.
“Không kịp giải thích!” Nàng nói, “Cứu Tạ Hồng Trần trước đã!”
Đệ Nhất Thu đành mở cây dù đen. Dưới luồng sáng pháp chú, dù đen bao phủ lấy đám sương khói đen đang bủa vây Tạ Hồng Trần!
Nhưng cây dù bấy giờ chỉ mới được rèn đúc sơ, công hiệu không thể bằng trăm năm sau. Màn sương đen dù bị nó hút vào song vẫn đang tập trung hấp thụ của Tạ Hồng Trần.
Cừu Thải Lệnh thấy thế, đành hô: “Hỗ trợ!”
Mười mấy vị trưởng lão không tiếc rẻ nữa, rối rít rót linh lực rót vào cái món pháp bảo cổ quái không rõ này.
— Tạ Linh Bích đã xác định rõ là giữ không được, Ngọc Hồ Tiên Tông không thể mất luôn Tạ Hồng Trần.
Dưới đám người cùng hợp sức, không bao lâu, cuối cùng màn sương đen đã từng tia từng tia hút vào dưới chiếc dù. Dù đen xoay tròn, quả nhiên trở nên đỏ rực như kim loại thiêu đốt, rực rỡ chói lọi.
Mà, chủ nhân lúc này của nó là Đệ Nhất Thu. Dĩ nhiên đã đem công lực hấp thụ được, từng chút từng chút, rót vào người Đệ Nhất Thu!
Đệ Nhất Thu đành tiếp nhận.
Tiếng la hú quái dị giữa tầng tầng lớp lớp sương đen, Tạ Linh Bích giãy giụa điên cuồng. Song lão muốn khống chế Tạ Hồng Trần, rơi vào thế không thể chống cự pháp bảo đang hút công lực người này được.
Nếu lão từ bỏ đối kháng với pháp bảo, làm sao kiềm chế Tạ Hồng Trần được?
Nhưng theo chuyển động của cây dù mỗi lúc một nhanh, màn sương quanh người Tạ Hồng Trần đã mỏng bớt.
Rốt cuộc, hắn đưa tay vào ngực, rút ra hai cây kim châm…
Cùng với kim châm phóng ra, trong màn sương vọng ra một tiếng gào. Nhưng ngay lập tức, tiếng gào im bặt.
Cây dù đen đem công lực thu được cuối cùng chuyển hóa hết qua chủ nhân, bọn Cừu Thải Lệnh thu lại linh lực trong chớp mắt.
— cũng không thể để nó hút công lực của Tạ Hồng Trần chứ?!
Lúc này, sương đen trên người Tạ Linh Bích tan sạch, lão ngơ ngác đứng tại chỗ, trên đầu cắm hai cây kim châm.
— Bàn hồn Định cốt châm.
Tạ Hồng Trần thật lâu không lên tiếng, Cừu Thải Lệnh thúc giục mấy bận, đành thay hắn nói: “Chư vị, mặc dù Tạ Linh Bích là người của Ngọc Hồ Tiên Tông, nhưng tu luyện tà công, tội không thể bỏ qua. Chiếu theo tông quy phán chịu hình Bàn hồn Định cốt châm. Tạ Tông chủ đã vừa đích thân thi hình xong!”
Xung quanh im bặt, Tạ Hồng Trần cụp mắt, vẫn không nói.
Cả đám đăm đăm nhìn Tạ Linh Bích, kẻ thở dài, kẻ thì sợ hãi.
Mê Hoa Tông Lão Tông chủ Nhạc Mê Hoa chậm rãi bước qua, mãi mới nói: “Ông bạn già… Ông, ông, tội tình gì chứ…”
Song Tạ Linh Bích không trả lời.
Ánh mắt lão đăm đăm nhìn phía trước, trống rỗng như vô cảm.
Vừa nãy Hoàng Nhưỡng thậm chí cũng không kịp nhìn lão! Nàng đang mải lo cho thân thể Đệ Nhất Thu không chịu nổi tu vi của Tạ Linh Bích, vẫn luôn đút linh đan cho y.
Giờ thấy Đệ Nhất Thu không sao nữa, cuối cùng nàng cũng phóng lên, từ bốn phương tám hướng “thưởng thức” một đỗi.
Ha ha ha ha, Linh Bích lão tổ, chúc mừng chúc mừng oẹ.
Hoàng Nhưỡng nở hoa trong bụng.
Huyết mạch Đệ Nhất Thu như lửa đốt, mãi mới thu lại dù đen. Thì thấy Hoàng Nhưỡng vòng quanh Tạ Linh Bích mấy vòng.
— nàng rất vui vẻ. Vẻ vui đến phát cuồng mà nàng ấy hiếm khi nào có.
Nàng ấy có thù với Tạ Linh Bích sao?
Cây dù đen này vì lo sẽ gây mâu thuẫn và nghi kỵ với đám người Tiên môn mà toàn bộ quá trình rèn đúc, chỉ có mình và sư phụ Thu Ngạn biết rõ.
Sao nàng lại biết được nhỉ?
Trong người Đệ Nhất Thu cơn đau đớn mãnh liệt chưa lắng, lòng đã nổi đầy băn khoăn.
Nhưng bất kể như thế nào, Tạ Linh Bích chịu hình phạt, tất thảy xem như là chấm dứt.
Ngọc Hồ Tiên Tông hôm nay, e là không có tâm tình “mở tiệc chiêu đãi” đám người. Mà mọi người sau khi chứng kiến xong, cũng nhao nhao cáo từ.
Bọn Cừu Thải Lệnh đành cực lực tô điểm Tạ Hồng Trần quân pháp bất vị thân, dùng nó để cứu vãn danh dự của Ngọc Hồ Tiên Tông.
Chỉ mỗi Tạ Hồng Trần vẫn không nói gì.
Hắn đích thân đưa Tạ Linh Bích vào căn mật thất điện La Phù.
Đám người huyên náo chung quanh chợt xa dần, mật thất hoàn toàn tĩnh mịch.
Tạ Hồng Trần đặt Tạ Linh Bích trong mật thất, chung quanh hắn từng loạt từng loạt, tất cả những kẻ từng bị nhận hình của Tiên môn. Tạ Hồng Trần chỉnh đốn lại quần áo giúp lão, người lão bị Linh Ma quỷ thư phản phệ đến không còn hình dáng. Rất nhiều chỗ đã lòi cả xương trắng âm u.
Tạ Hồng Trần bưng nước đến, lau sạch máu cả người lão, còn dùng đan dược băng bó cầm máu.
Hắn lặng lẽ làm tất thảy, căn mật thất to đến vậy, kín cả người. Nhưng chỉ có chút âm thanh bên này.
Qua hồi lâu, rốt cuộc hắn cũng hỏi một câu: “Vì cái gì chứ? Địa vị, tôn vinh, gì nên có người cũng đã có. Không phải sao?”
Tạ Linh Bích không trả lời.
Thế là hắn lại hỏi: “Thế nên, người dưỡng dục con một đời, chỉ là để sau này đoạt xác. Sư phụ, đến cùng con là ai?”
Tạ Linh Bích vẫn chẳng nói gì.
Tạ Hồng Trần nhắm mắt lại, sơn động bịt kín này, bóng tối vô tận khiến người ngạt thở. Nhưng có một số người, sẽ vĩnh viễn bị nhốt mãi nơi đây, không được giải thoát.
Ti Thiên giám.
Dù rằng Ngọc Hồ Tiên Tông không có tâm tình thiết yến, nhưng Hoàng Nhưỡng có mà!
Nàng tự mình xử lý mấy bàn yến, mời đám lãnh tụ Tiên môn đã đánh giúp yến ẩm một bữa.
Trong số ấy có người bị thương, Hoàng Nhưỡng không kìm đặng tự móc tiền túi, tặng thêm chút đan dược.
Nàng hớn hở hết sức, đến Hà Tích Kim còn hỏi: “Sao, sao mà vui vui vui dữ vậy?”
Hoàng Nhưỡng cười nói: “Diệt gian trừ ác, đương nhiên cháu vui rồi! Song Đệ Nhất Thu bị ép hấp thu công lực của Tạ Linh Bích, xin dượng giúp chàng xem thử ạ.”
“Khuê, khuê, khuê nữ hướng hướng hướng ngoại!” Hà Tích Kim lắc đầu, lại nhìn sang Đệ Nhất Thu, hỏi: “Trong trong người, người thế thế thế nào?”
Đệ Nhất Thu nói: “Chưa phát hiện gì lạ ạ.”
Trương Sơ Tửu bên cạnh nói: “Đợi bọn ta khôi phục một chút, sẽ giúp cậu vận công.”
Đệ Nhất Thu đứng dậy, nói: “Đa tạ Trương Các chủ.”
“Xa lạ thế làm gì?” Vũ Tử Sửu ở một bên không để bụng, nói, “Cô Nhưỡng là cháu của Hà chưởng môn, cậu lấy nó, dĩ nhiên là người của phe ta rồi. Không cần khách sáo.”
Song Trương Sơ Tửu tiếp lời: “Món pháp bảo kia của cậu có uy lực hết sức kinh người. Sau này chỉ cần bảo quản cho kỹ lưỡng, đừng để rơi vào trong tay kẻ xấu!”
Hà Tích Kim nói: “Tốt, tốt nhất là tiêu hủy, chớ, chớ để để lại phương thức thức rèn rèn đúc!”
Đệ Nhất Thu nói: “Chỉ là món đồ chơi lúc nhỏ, vốn chẳng có ý lưu thông. Chư vị yên tâm.”
Nghe y nói vậy, mấy người mới nói: “Tốt quá, lại đây, uống rượu.”
Đêm đến, quả nhiên mấy vị đại hiền đã giúp Đệ Nhất Thu vận công, đánh tản đi từng phần công lực của Tạ Linh Bích.
Ngọc Hồ Tiên Tông nào cam tâm ngầm chịu thiệt này, Cừu Thải Lệnh mấy lần gửi thư yêu cầu Đệ Nhất Thu trả phần tu vi này lại.
Đều bị triều đình không xem tới.
Hừ. Đồ đã vào Ti Thiên giám, còn muốn lấy ra?
Nằm mơ giữa ban ngày.
Bọn Cừu Thải Lệnh, Khang Tuyết Đồng thấy Tạ Hồng Trần kẻ giới tuyến, đều có phần do dự.
Bọn lão mười mấy người, Tạ Hồng Trần có kỳ tài ngút trời cỡ nào cũng chỉ có tí năm tuổi. Muốn đánh bại hắn đương nhiên có thể.
Nhưng tất cả đều là người tuổi đã cao, nửa người sắp xuống lỗ rồi, nếu giờ mà bị thằng nhãi này đánh bị thương công thể, vậy thật sự là đã rét vì tuyết còn lạnh vì sương.
Người càng già càng sợ chết.
Bọn lão nhìn nhau, chả ai muốn lấy bộ xương già của chính mình đi liều với nhiệt huyết của Tạ Hồng Trần ngay tích tắc này.
Hoàng Nhưỡng chạy trốn thẳng một mạch, Cừu Thải Lệnh cầm pháp khí nơi tay, vẫn khuyên nhủ: “Tạ Hồng Trần, ngươi thân là chủ một Tông, lẽ nào có thể vứt bỏ danh dự Tông môn không màng ư? Nếu thật sự Tạ Linh Bích có tội, Tông quy xử lý là được, sao lại để cho kẻ ngoài xen vào?”
Tạ Hồng Trần nói: “Làm kẻ có tội hiện hình dưới ánh sáng mặt trời, cũng là tông quy.”
Cừu Thải Lệnh cả giận nói: “Nhưng Tạ Linh Bích là ân sư của ngươi, là Lão Tổ của Tông môn. Nếu ông ta hiện hình ngươi xử lý thế nào đây? Ngọc Hồ Tiên Tông biết cư xử thế nào đây?”
Nói xong, ông quay lại nói: “Các ngươi cản hắn, ta đuổi theo con nhỏ kia.”
Đám trưởng lão lập tức tiến lên, hơn mười người vây quanh Tạ Hồng Trần, cũng nhao nhao khuyên giải.
Mà Tâm kiếm xuất ra nơi tay Tạ Hồng Trần, cùng đám người đấu một trận.
Thấy hơn mười trưởng lão trong phút chốc cũng không ghìm lại được hắn, Cừu Thải Lệnh giận điên, nghiến răng: “Căn cốt thằng nhãi này lỗi lạc quá mức, không biết là phúc hay là họa của Tông môn ta nữa.”
Ông lên đường định đuổi theo bắt Hoàng Nhưỡng.
Tạ Hồng Trần dù là kỳ tài trong kiếm đạo song tuổi không lớn, đối đầu với mười mấy trưởng lão, cũng mất sức. Cừu Thải Lệnh phóng người đến Hoàng Nhưỡng, Hoàng Nhưỡng tế Tâm Kiếm trong tay ra, nỗ lực ngăn cản.
“Con nhóc thối, còn dám học trộm nghệ!” Cừu Thải Lệnh trầm giọng, “Dựa vào tội danh này cũng đã có thể bắt ngươi!” Dứt lời, ông móc Lệnh kỳ ra, trong lúc đó, một bóng đen khác xuất hiện!
Hoàng Nhưỡng quay lại nhìn, lập tức chau mày — Tạ Linh Bích!
Không sai, người đang bay đến nào ai khác, chính là Tạ Linh Bích!
Vừa rồi kết giới ngôi mộ huyệt của Nhất Niệm Thần Bộ bị phá, ngay lúc đó lão ở Mê Hoa Tông đã có cảm ứng.
Nhưng vì trong phạm vi Ngọc Hồ Tiên Tông cấm dùng pháp phù Truyền Tống, do đó lão chỉ có thể phóng tới ngoại môn dưới núi, rồi mới vội vàng lên.
Trùng hợp, vừa lên tới đã cản được Hoàng Nhưỡng đang trốn xuống dưới núi!
Cừu Thải Lệnh vừa nhìn thấy lão, trầm giọng nói ngay: “Ngươi đã làm ra chuyện tốt quá nhỉ!”
Sắc mắt Tạ Linh Bích chùng xuống, nhìn qua Hoàng Nhưỡng, nói: “Không biết Cừu trưởng lão ám chỉ chuyện gì?”
Cừu Thải Lệnh đến bước này vẫn muốn bảo vệ Tạ Linh Bích. Dù sao thì lão ta cũng là Tông chủ tiền nhiệm của Ngọc Hồ Tiên Tông, cũng là sư phụ của Tạ Hồng Trần.
Một khi chuyện lão tu luyện tà công đồn ra, Ngọc Hồ Tiên Tông còn mặt mũi nào mà tồn tại?
Cừu Thải Lệnh nói: “Bớt nói nhảm, trên tay con nhỏ có tội chứng ngươi tu tập tà công kia.”
Tạ Linh Bích nghe xong, đương nhiên biết chuyện đã bại lộ. Lão quay sang Hoàng Nhưỡng, quyết lấy mạng nàng: “Tiện nhân, tự tìm đường chết!”
Vừa thốt, Tâm kiếm tế ra trên tay, sắc kiếm chém thẳng tắp xuống Hoàng Nhưỡng.
Dù Cừu Thải Lệnh khinh bỉ hành vi của Tạ Linh Bích, song vụ việc gấp gáp, cũng cần bảo đảm không tiết lộ chuyện ra ngoài. Do đó, Tạ Linh Bích muốn giết người diệt khẩu, ông cũng không ngăn cản.
Ông lướt qua bên cạnh trận, lấy tu vi của Tạ Linh Bích, muốn giết Hoàng Nhưỡng thật ra cũng chả gì khó.
Có điều trên người Hoàng Nhưỡng đầy pháp bảo, nàng lôi hết pháp bảo có đất dụng võ mà Đệ Nhất Thu tặng ra, song Tạ Linh Bích chiêu chiêu trí mạng. Nàng cố hết sức ngăn cản.
Mà ấy là, Tạ Linh Bích còn chưa dùng tới Linh Ma quỷ thư.
Hoàng Nhưỡng dùng pháp bảo hộ thân của Đệ Nhất Thu tặng, đang quần nhau với lão, bỗng nghe có tiếng người từ xa đến gần.
Ai đến giờ này nhỉ?
Cừu Thải Lệnh giương mắt nhìn lại, chấn kinh cả người.
Bắt gặp một ngọn sóng người lớn, đang vừa nói chuyện vừa đi lên núi. Mà đi đầu lại là Đệ Nhất Thu!
Giám Chính đại nhân vốn để ý bốn phía, ngay lập tức y nhìn thấy Hoàng Nhưỡng.
Mà bên cạnh hắn, bộ ba Hà Tích Kim, Vũ Tử Sửu, Trương Sơ Tửu tung người mà lên.
Hoàng Nhưỡng thở phào, nàng lùi ra bên cạnh Đệ Nhất Thu, Giám Chính đại nhân liền mở miệng: “Cừu trưởng lão, Linh Bích Lão tổ, hai vị đang làm gì vậy?”
Cừu Thải Lệnh nhíu mày, Tạ Linh Bích ở bên cạnh nói: “Con bé này lén xông vào Ngọc Hồ Tiên Tông ta, lão phu ra tay chặn đường, chả lẽ không được?” Lão gấp gáp nhìn Đệ Nhất Thu hằm hằm, hỏi: “Sao các ngươi lại đến đây?”
Giám Chính đại nhân chưa mở miệng, Tạ Thiệu Xung ở bên cạnh đã nói: “Lão Tổ, đám người Giám Chính cầm thiếp mời của Ngọc Hồ Tiên Tông bảo đến đây dự tiệc. Nhưng đệ tử cũng chẳng nghe trong Tông có chuyện mở tiệc chiêu đãi. Đành mời người vào Hòa Hợp viên trước rồi đi hỏi lại Tông chủ.” Vừa nói, hắn vừa dâng một tấm thiệp mời.
Cừu Thải Lệnh nhận lấy, nhìn tấm thiệp mời không giả nửa điểm. Trên đó còn có cả chữ viết của Tạ Hồng Trần.
Ông ta chằm chằm nhìn Đệ Nhất Thu, biết chắc chắn là tên này giở trò quỷ.
Đệ Nhất Thu tuổi còn trẻ, đã là Đúc khí sư nổi danh. Mấy thứ như dấu thư, làm thiệp, không làm khó được y!
Đệ Nhất Thu dắt tay Hoàng Nhưỡng, việc đầu tiên là xác định nàng không bị thương, mới yên tâm.
Hoàng Nhưỡng trốn ra sau lưng bọn Hà Tích Kim, nói: “Chư vị tiên hữu, mấy ngày gần đây, gia phu vì vụ án trẻ con cùng một nơi mất tích đã bôn ba khắp nơi. Sau khi điều tra ra, là có người lợi dụng khổ chủ, để hút oán khí. Mà các người Hà chưởng môn cùng lúc ấy cũng tra được, thích khách hôm ấy ám sát tệ nhân ở đàn Ngũ Cốc chính là sử dụng tà công đã thất truyền Linh Ma quỷ thư. Đủ loại tội chứng đều chỉ vào Linh Bích Lão tổ của Ngọc Hồ Tiên Tông.”
“Nói năng hàm hồ!” Tạ Linh Bích định tiến lên. Song bọn Hà Tích Kim đồng thời cản lão lại.
Hà Tích Kim nói: “Đã, đã là là nói nói hàm hàm hồ, sao không đợi, đợi con bé nói nói nói xong!”
Cừu Thải Lệnh lại liếc đám người, Đệ Nhất Thu cũng thật sự là độc địa. Người có máu mặt trong toàn bộ tiên môn cũng đã tới hơn phân nửa.
Ông ta dời suy nghĩ, không nói giúp Tạ Linh Bích nữa.
Nói cho cùng, sao mớ trưởng lão phải giúp gì cho Tạ Linh Bích chứ?
Chỉ là không tình nguyện vì mình lão ta mà tổn hại đến danh dự Ngọc Hồ Tiên Tông thôi.
Hoàng Nhưỡng chớp thời cơ, nói: “Chư vị, tệ nhân là cháu gái của Hà chưởng môn, là Ti học Ti Thiên giám. May mắn được triều đình và các người Hà chưởng môn tin tưởng, nên mới nhận lời mời của Tạ Tông chủ đến Ngọc Hồ Tiên Tông này, làm chứng cho Tạ Tông chủ.”
Lúc này, nàng giơ pháp bảo Trữ Đồ của Tạ Hồng Trần trong tay lên, nói: “Ở đây có bản chép tay tu luyện của Tạ Linh Bích tự tay viết, bắt đầu từ bốn trăm năm trước, Linh Bích đã tu tập tà công Linh Ma quỷ thư!”
Đám người xôn xao!
Tạ Linh Bích cả giận nói: “Tiện nhân muốn chết!” Lão vỗ một chưởng tới, song lần này, ngoại trừ Tạ Linh Bích, mấy thủ lĩnh Tiên môn khác đã lao nhao đứng dậy.
Tông chủ đương nhiệm Mê Hoa Tông Sài Thiên Vanh vịn ân sư Nhạc Mê Hoa của mình, khuyên nhủ: “Linh Bích Lão tổ chớ giận. Chi bằng tiên sinh Đệ Tam Mộng hãy đưa ra chứng cứ, nếu chứng cứ là giả, tất nhiên có thể chứng minh ngài trong sạch.”
Mê Hoa tông vì giao tình sâu nặng giữa Nhạc Mê Hoa và Tạ Linh Bích, quan hệ giữa hai Tông xưa nay không tệ.
Lời khuyên này của ông thật ra vẫn hơi ngả về phía Tạ Linh Bích. Song Tạ Linh Bích sao có thể để Hoàng Nhưỡng đưa chứng cứ ra chứ?
Thấy Hoàng Nhưỡng móc một bản ghi chép từ pháp bảo Trữ Đồ, Tạ Linh Bích âm thầm tụ lực chưởng ra một chưởng toàn lực. Lão tính đánh nát túi pháp bảo Trữ Đồ, mà quên đề phòng bọn Hà Tích Kim đã sinh lòng cảnh giác từ lâu!
Cả đám gầm một tiếng, cùng nhau đỡ được chưởng phong của lão!
Sắc mặt Cừu Thải Lệnh chực chuyển, bỗng nói: “Chuyện này đã là Tạ Tông chủ mời đến Lão phu đi mời ngài ấy ra, giải thích rõ cho mọi người!” Nói xong, ông ta xoay người rời đi!
“Cừu Thải Lệnh!” Sao Tạ Linh Bích không hiểu tâm tư mấy lão già khọm này cơ chứ? Đám trưởng lão này cùng lắm chỉ quan tâm đến thể diện của Tông môn, nào kiêng dè gì đến sống chết của lão?
Quả nhiên, Cừu Thải Lệnh không quay đầu lại, đi thẳng.
Tạ Linh Bích quan sát xung quanh, đã đến nước này, lão quyết tâm liều mạng, bỗng người hóa thành màn sương đen, trong sương đen khô lâu phun trào, răng nanh nhỏ máu!
“Quả nhiên lão tặc tử đã tu luyện tà công!” Đám người ngay tức khắc náo loạn.
Mấy ngày qua Nhạc Mê Hoa bệnh đến mờ mắt, mãi lâu mới run run rẩy rẩy hô: “Linh Bích, bao năm qua ông đã làm những gì vậy!”
Mà trong màn sương đen, Tạ Linh Bích hừ lạnh, giận mắng: “Ngậm miệng. Chim yến tước sao biết chí thiên nga*!”
(*) Ý tứ so sánh người tầm thường nào hiểu chí hướng kẻ anh hùng.
Dứt lời, khô lâu trên người lão bay thẳng tới Hoàng Nhưỡng.
Trong hỗn loạn giọng lão vang lên, chữ chữ hận đến nhỏ máu: “Con tiện nhân xen vào chuyện người khác, chết đi!”
Bộ xương đen đánh thẳng tới Hoàng Nhưỡng, Hà Tích Kim xuất kiếm!
Lời trên miệng ông không trôi chảy, chứ công phu trên tay lại cay độc cực kì.
Tạ Linh Bích bị ông chặn lại, sau đó tất cả xúm lại. Mọi người bị sương đen vây quanh, Hoàng Nhưỡng quay lại định bảo vệ Đệ Nhất Thu. Mà Đệ Nhất Thu lại mở áo choàng đen bảo vệ nàng vào lòng.
Cừu Thải Lệnh không để ý đến đám người trong hỗn chiến, ông ta vội vàng chạy vào, gặp mấy trưởng lão khác vẫn còn dây dưa với Tạ Hồng Trần.
Đánh đã hồi lâu, mà trên áo trắng tuyết của Tạ Hồng Trần chỉ dính hai vệt máu, cũng chẳng bị thương nặng.
“Dừng tay!” Cừu Thải Lệnh trầm giọng, “Nếu Tông chủ đã có quyết định, chúng ta không ngăn cản nữa. Ngài tự đi giải thích việc này với Tiên môn vậy. Nhưng… ngài phải nhớ, danh dự ngàn năm của Ngọc Hồ Tiên Tông không phải trò đùa. Không thể bị hủy hoại bởi tay ngài.”
Tạ Hồng Trần bất ngờ— sao tự dưng ông ta lại đổi ý?
Nhưng nghi ngờ ấy đã nhanh chóng hóa giải. Tạ Hồng Trần tìm đến sườn núi, từ xa xa đã thấy đám Hà Tích Kim bị chìm vào trong màn sương khói đen ngòm.
Đám trưởng lão đuổi tới, tất cả cùng kinh ngạc đến ngớ người!
Dù Cừu Thải Lệnh không vui trong lòng, song đã đến mức này, đành nói: “Còn đứng ngây đó làm gì? Tạ Linh Bích tu tập ma công bị Tông chủ nhìn thấu. Còn không xông lên bắt hắn?”
Đám trưởng lão kịp hiểu, rằng chuyện đã vỡ lở.
Tất cả không do dự nữa, xông vào trong đám sương khói đen đuổi bắt Tạ Linh Bích!
Tạ Linh Bích bấy giờ chưa luyện thành ma công, sao ngăn được nhiều bậc đại năng như thế? Khô lâu do sương đen biến thành không thể cắn gặm kẻ địch, cuối cùng lại quay đầu ngược, bắt đầu gặm ăn chính thân thể Tạ Linh Bích!
Đám người nghe một tràng tiếng nghiến ken két, ai không sợ?
Trong lúc đó, Tạ Linh Bích quát to một tiếng, đột nhiên phóng tới Tạ Hồng Trần.
Trong tích tắc, màn sương đen trước mắt cả đám hóa thành không. Chỉ mỗi mình Tạ Hồng Trần bị màn sương dày đặc bao phủ.
Tạ Hồng Trần giật mình, ngay tích tắc cảm thấy nguyên thần dao động, cảm giác cơ thể bắt đầu trở nên mơ hồ.
Hắn bỗng nhiên chợt hiểu, nói: “Sư phụ… định đoạt xác.”
Tạ Linh Bích cười lạnh, lão vừa mới mất mát quá lớn, giờ một lòng chỉ muốn đoạt xác, không thèm lên tiếng.
Đám người thấy màn sương đen quấn lấy Tạ Hồng Trần mỗi lúc một chặt, luống cuống trong giây lát.
Tà công này dù sao cũng đã thất truyền nhiều năm.
Hoàng Nhưỡng thầm lo lắng, bỗng, nàng quay sang Đệ Nhất Thu, nói: “Em nhớ chàng đã từng rèn đúc qua một món pháp bảo có thể chuyên dùng hấp thụ công lực. Chàng nhớ chứ?”
Đệ Nhất Thu nhíu mày. Hoàng Nhưỡng nói: “Bề ngoài giống cây dù đen, lúc hấp thụ công lực sẽ trở nên đỏ rực… hiện giờ có đem chứ?”
Giám Chính đại nhân moi cây dù từ trong pháp bảo Trữ Đồ, trong mắt đầy ngờ vực: “Cây dù là do ta và sư phụ cùng rèn đúc, chưa hề ra mắt ai. Sao nàng lại biết?”
Đương nhiên là Hoàng Nhưỡng biết, trong giấc mộng đầu tiên, Tạ Nguyên Thư đã dùng nó hấp thụ công lực của hai người Tạ Hồng Trần và Tạ Linh Bích.
“Không kịp giải thích!” Nàng nói, “Cứu Tạ Hồng Trần trước đã!”
Đệ Nhất Thu đành mở cây dù đen. Dưới luồng sáng pháp chú, dù đen bao phủ lấy đám sương khói đen đang bủa vây Tạ Hồng Trần!
Nhưng cây dù bấy giờ chỉ mới được rèn đúc sơ, công hiệu không thể bằng trăm năm sau. Màn sương đen dù bị nó hút vào song vẫn đang tập trung hấp thụ của Tạ Hồng Trần.
Cừu Thải Lệnh thấy thế, đành hô: “Hỗ trợ!”
Mười mấy vị trưởng lão không tiếc rẻ nữa, rối rít rót linh lực rót vào cái món pháp bảo cổ quái không rõ này.
— Tạ Linh Bích đã xác định rõ là giữ không được, Ngọc Hồ Tiên Tông không thể mất luôn Tạ Hồng Trần.
Dưới đám người cùng hợp sức, không bao lâu, cuối cùng màn sương đen đã từng tia từng tia hút vào dưới chiếc dù. Dù đen xoay tròn, quả nhiên trở nên đỏ rực như kim loại thiêu đốt, rực rỡ chói lọi.
Mà, chủ nhân lúc này của nó là Đệ Nhất Thu. Dĩ nhiên đã đem công lực hấp thụ được, từng chút từng chút, rót vào người Đệ Nhất Thu!
Đệ Nhất Thu đành tiếp nhận.
Tiếng la hú quái dị giữa tầng tầng lớp lớp sương đen, Tạ Linh Bích giãy giụa điên cuồng. Song lão muốn khống chế Tạ Hồng Trần, rơi vào thế không thể chống cự pháp bảo đang hút công lực người này được.
Nếu lão từ bỏ đối kháng với pháp bảo, làm sao kiềm chế Tạ Hồng Trần được?
Nhưng theo chuyển động của cây dù mỗi lúc một nhanh, màn sương quanh người Tạ Hồng Trần đã mỏng bớt.
Rốt cuộc, hắn đưa tay vào ngực, rút ra hai cây kim châm…
Cùng với kim châm phóng ra, trong màn sương vọng ra một tiếng gào. Nhưng ngay lập tức, tiếng gào im bặt.
Cây dù đen đem công lực thu được cuối cùng chuyển hóa hết qua chủ nhân, bọn Cừu Thải Lệnh thu lại linh lực trong chớp mắt.
— cũng không thể để nó hút công lực của Tạ Hồng Trần chứ?!
Lúc này, sương đen trên người Tạ Linh Bích tan sạch, lão ngơ ngác đứng tại chỗ, trên đầu cắm hai cây kim châm.
— Bàn hồn Định cốt châm.
Tạ Hồng Trần thật lâu không lên tiếng, Cừu Thải Lệnh thúc giục mấy bận, đành thay hắn nói: “Chư vị, mặc dù Tạ Linh Bích là người của Ngọc Hồ Tiên Tông, nhưng tu luyện tà công, tội không thể bỏ qua. Chiếu theo tông quy phán chịu hình Bàn hồn Định cốt châm. Tạ Tông chủ đã vừa đích thân thi hình xong!”
Xung quanh im bặt, Tạ Hồng Trần cụp mắt, vẫn không nói.
Cả đám đăm đăm nhìn Tạ Linh Bích, kẻ thở dài, kẻ thì sợ hãi.
Mê Hoa Tông Lão Tông chủ Nhạc Mê Hoa chậm rãi bước qua, mãi mới nói: “Ông bạn già… Ông, ông, tội tình gì chứ…”
Song Tạ Linh Bích không trả lời.
Ánh mắt lão đăm đăm nhìn phía trước, trống rỗng như vô cảm.
Vừa nãy Hoàng Nhưỡng thậm chí cũng không kịp nhìn lão! Nàng đang mải lo cho thân thể Đệ Nhất Thu không chịu nổi tu vi của Tạ Linh Bích, vẫn luôn đút linh đan cho y.
Giờ thấy Đệ Nhất Thu không sao nữa, cuối cùng nàng cũng phóng lên, từ bốn phương tám hướng “thưởng thức” một đỗi.
Ha ha ha ha, Linh Bích lão tổ, chúc mừng chúc mừng oẹ.
Hoàng Nhưỡng nở hoa trong bụng.
Huyết mạch Đệ Nhất Thu như lửa đốt, mãi mới thu lại dù đen. Thì thấy Hoàng Nhưỡng vòng quanh Tạ Linh Bích mấy vòng.
— nàng rất vui vẻ. Vẻ vui đến phát cuồng mà nàng ấy hiếm khi nào có.
Nàng ấy có thù với Tạ Linh Bích sao?
Cây dù đen này vì lo sẽ gây mâu thuẫn và nghi kỵ với đám người Tiên môn mà toàn bộ quá trình rèn đúc, chỉ có mình và sư phụ Thu Ngạn biết rõ.
Sao nàng lại biết được nhỉ?
Trong người Đệ Nhất Thu cơn đau đớn mãnh liệt chưa lắng, lòng đã nổi đầy băn khoăn.
Nhưng bất kể như thế nào, Tạ Linh Bích chịu hình phạt, tất thảy xem như là chấm dứt.
Ngọc Hồ Tiên Tông hôm nay, e là không có tâm tình “mở tiệc chiêu đãi” đám người. Mà mọi người sau khi chứng kiến xong, cũng nhao nhao cáo từ.
Bọn Cừu Thải Lệnh đành cực lực tô điểm Tạ Hồng Trần quân pháp bất vị thân, dùng nó để cứu vãn danh dự của Ngọc Hồ Tiên Tông.
Chỉ mỗi Tạ Hồng Trần vẫn không nói gì.
Hắn đích thân đưa Tạ Linh Bích vào căn mật thất điện La Phù.
Đám người huyên náo chung quanh chợt xa dần, mật thất hoàn toàn tĩnh mịch.
Tạ Hồng Trần đặt Tạ Linh Bích trong mật thất, chung quanh hắn từng loạt từng loạt, tất cả những kẻ từng bị nhận hình của Tiên môn. Tạ Hồng Trần chỉnh đốn lại quần áo giúp lão, người lão bị Linh Ma quỷ thư phản phệ đến không còn hình dáng. Rất nhiều chỗ đã lòi cả xương trắng âm u.
Tạ Hồng Trần bưng nước đến, lau sạch máu cả người lão, còn dùng đan dược băng bó cầm máu.
Hắn lặng lẽ làm tất thảy, căn mật thất to đến vậy, kín cả người. Nhưng chỉ có chút âm thanh bên này.
Qua hồi lâu, rốt cuộc hắn cũng hỏi một câu: “Vì cái gì chứ? Địa vị, tôn vinh, gì nên có người cũng đã có. Không phải sao?”
Tạ Linh Bích không trả lời.
Thế là hắn lại hỏi: “Thế nên, người dưỡng dục con một đời, chỉ là để sau này đoạt xác. Sư phụ, đến cùng con là ai?”
Tạ Linh Bích vẫn chẳng nói gì.
Tạ Hồng Trần nhắm mắt lại, sơn động bịt kín này, bóng tối vô tận khiến người ngạt thở. Nhưng có một số người, sẽ vĩnh viễn bị nhốt mãi nơi đây, không được giải thoát.
Ti Thiên giám.
Dù rằng Ngọc Hồ Tiên Tông không có tâm tình thiết yến, nhưng Hoàng Nhưỡng có mà!
Nàng tự mình xử lý mấy bàn yến, mời đám lãnh tụ Tiên môn đã đánh giúp yến ẩm một bữa.
Trong số ấy có người bị thương, Hoàng Nhưỡng không kìm đặng tự móc tiền túi, tặng thêm chút đan dược.
Nàng hớn hở hết sức, đến Hà Tích Kim còn hỏi: “Sao, sao mà vui vui vui dữ vậy?”
Hoàng Nhưỡng cười nói: “Diệt gian trừ ác, đương nhiên cháu vui rồi! Song Đệ Nhất Thu bị ép hấp thu công lực của Tạ Linh Bích, xin dượng giúp chàng xem thử ạ.”
“Khuê, khuê, khuê nữ hướng hướng hướng ngoại!” Hà Tích Kim lắc đầu, lại nhìn sang Đệ Nhất Thu, hỏi: “Trong trong người, người thế thế thế nào?”
Đệ Nhất Thu nói: “Chưa phát hiện gì lạ ạ.”
Trương Sơ Tửu bên cạnh nói: “Đợi bọn ta khôi phục một chút, sẽ giúp cậu vận công.”
Đệ Nhất Thu đứng dậy, nói: “Đa tạ Trương Các chủ.”
“Xa lạ thế làm gì?” Vũ Tử Sửu ở một bên không để bụng, nói, “Cô Nhưỡng là cháu của Hà chưởng môn, cậu lấy nó, dĩ nhiên là người của phe ta rồi. Không cần khách sáo.”
Song Trương Sơ Tửu tiếp lời: “Món pháp bảo kia của cậu có uy lực hết sức kinh người. Sau này chỉ cần bảo quản cho kỹ lưỡng, đừng để rơi vào trong tay kẻ xấu!”
Hà Tích Kim nói: “Tốt, tốt nhất là tiêu hủy, chớ, chớ để để lại phương thức thức rèn rèn đúc!”
Đệ Nhất Thu nói: “Chỉ là món đồ chơi lúc nhỏ, vốn chẳng có ý lưu thông. Chư vị yên tâm.”
Nghe y nói vậy, mấy người mới nói: “Tốt quá, lại đây, uống rượu.”
Đêm đến, quả nhiên mấy vị đại hiền đã giúp Đệ Nhất Thu vận công, đánh tản đi từng phần công lực của Tạ Linh Bích.
Ngọc Hồ Tiên Tông nào cam tâm ngầm chịu thiệt này, Cừu Thải Lệnh mấy lần gửi thư yêu cầu Đệ Nhất Thu trả phần tu vi này lại.
Đều bị triều đình không xem tới.
Hừ. Đồ đã vào Ti Thiên giám, còn muốn lấy ra?
Nằm mơ giữa ban ngày.
Last edited: