-
Chương 105
Chân tướng
Như Ý Kiếm tông, mấy ông Hà Tích Kim, Vũ Tử Sửu, Trương Sơ Tửu đang tụ tập một chỗ, cũng đang lật điển tịch.
Vũ Tử Sửu nói: “Tên kia đến cùng tu luyện tà công gì chứ, ba người chúng ta tìm mấy hôm rồi mà nửa điểm đầu mối cũng không có.”
Trương Sơ Tửu nói: “Hắn ám sát cô bé Nhưỡng, chắc hẳn lập trường không thuộc phe triều đình. Mà còn có thể trốn thoát từ trong tay chúng ta thì chắc chắn là kẻ tầm cỡ. Tự bao giờ Tiên môn lại có tay cao thủ vậy chứ?”
Hà Tích Kim nói: “Lấy, lấy lấy quãng, quãng thời gian, lùi lùi, lùi lại xa một chút.”
“Thử lùi ra phía trước?” Trương Sơ Tửu vừa lật sách, vừa lầm rầm trong miệng, “Lật nữa là lật tới hồi Ngọc Hồ Tiên Tông khai tông lập phái luôn mất.”
Đương lúc ba vị đại hiền loay hoay quên cả trời đất, Giám Chính dẫn theo Lý Lộc Bảo Võ, đi vào một thôn nhỏ.
Trong thôn có cô bé con một tiên sinh dạy học cũng mất tích, từ đấy ông ngày ngày say rượu, bà thì rửa mặt bằng nước mắt, mắt muốn mù vì khóc.
Đệ Nhất Thu chắp tay sau lưng, dạo bước trong thôn.
Nhin thấy một đám nhóc chạy qua bên cạnh mình, trẻ con chơi đùa chẳng lo chẳng nghĩ.
“Trong thôn nhiều con nít thế này, sao chỉ mỗi nhà này bị mất con thế nhỉ?” Giám Chính tự dưng nói. Lập tức, trong đầu y lóe lên, nói: “Hình như tất cả mấy đứa bé bị mất tích đều rất được cha mẹ thương yêu cưng chiều.”
Vừa dứt lời, Lý Lộc cũng chợt lóe, nói: “Đúng thế, nếu thật sự muốn bắt con nít, mấy đứa chơi cả ngày ngoài trời càng không dễ hơn nhiều sao? Mà đám bị mất tích, hầu như đều là mẩu thịt tận đáy lòng của cha mẹ, hoặc là chẳng ra khỏi cửa, hoặc cũng có bà vú đi theo.”
Chỉ mỗi Bảo Võ ở bên cạnh nói: “Thì có là gì, nói không chừng con quái vật này ăn thịt người, da thịt mấy trẻ cưng nó non mịn.”
Lý Giám Phó lườm anh ta một cái. Đổi lại Đệ Nhất Thu nói: “Trong mấy đứa nhỏ bị mất tích cũng có đứa con nhà thợ săn, cũng không tính là non mịn.”
Bảo gia biện luận: “Nói không chừng thi thoảng con quái vật cũng ăn ít món mắc công nhai tí.”
“Bảo Giám Phó.” Lý Lộc đành bất lực nói.
Đệ Nhất Thu trầm ngâm mãi lâu, đột nhiên nói: “Có lẽ, chúng ta đã đi sai hướng mất rồi.”
Lý Lộc nói: “Gì cơ?”
Giám Chính đại nhân hồi lâu nói: “Đêm nay, chúng ta thủ lại chỗ này.”
“Nhưng trẻ thì cũng đã mất tích rồi, còn ở lại, e là…” Lý Lộc không nghĩ có ý nghĩa lắm song dù sao Đệ Nhất Thu cũng là quan trên. Anh không còn cách nào khác đành nói: “Xem xét cũng tốt.”
Đêm đó, ba người ở một chỗ, vì sợ đánh cỏ động rắn, không dẫn nhiều sai dịch.
Giám Chính đại nhân rảnh rỗi không gì làm, bèn móc một món từ pháp bảo Trữ đồ ra. Lý Giám Phó cúi nhìn, phát hiện là một món đồ thêu. Món đồ được dệt bằng sợi kim tuyến còn mảnh hơn cả sợi tóc, mỏng manh đến muốn trong suốt. Hiện Giám Chính đại nhân đang từng kim lại từng kim thêu hoa chìm bằng vàng.
“Giám Chính đây là…” Lý Giám Phó ngờ vực.
Giám Chính đại nhân thuận miệng: “Phu nhân thường phải làm ruộng, nên dệt bộ bao tay tặng nàng ấy.”
— đôi bao tay này, để làm ruộng á hả?
Hai vị Giám Phó cùng bị thức ăn cho chó mắc nghẹn dài cả cổ.
Thấy bóng đêm dần sâu, trong nhà tiên sinh dạy học mất con cũng đã lên đèn.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, thi thoảng văng vẳng vài ba tiếng chó sủa côn trùng kêu vang.
Tất thảy như thường.
Hai vị Giám Phó cũng bắt đầu gà gật, nói thiệt, tra án nhiều năm vầy cũng chưa từng thấy qua chuyện giám sát khổ chủ.
Giám Chính cúi đầu, vẫn chuyên chú thêu bộ bao tay.
Lý Lộc nói: “Giám Chính thiếp một lát đi.”
Cơ thể người phàm khó mà chịu đựng quá khả năng, mấy ngày qua y đã mệt mỏi quá độ.
Đệ Nhất Thu chỉ nói: “Không sao.”
Hai người đang thấp giọng nói chuyện, bỗng Bảo Võ nói: “Im lặng!”
Lý Lộc Đệ Nhất Thu đồng thời nín thở, trong bóng tối, Đệ Nhất Thu không nhìn thấy rõ lắm. Nhưng, Lý Lộc lập tức bảo vệ y, Bảo Võ hình như đang đuổi theo thứ gì, khom lưng đi.
Bảo gia là kẻ vũ phu, nhưng chiến lực của anh ta cũng có tên tuổi trong toàn tiên môn.
Ánh mắt của anh ta như đuốc, đuổi theo một sợi sương khói đen trong bóng tối.
Trong bóng đêm nơi sơn thôn yên tĩnh thế này, sợi khói đen như ẩn hình vào thiên nhiên. Nếu không phải anh ta có tu vi đó, kẻ phàm thật sự không phát hiện được.
Mà sợi sương đen quái lạ này rất quen thuộc bay nhanh vào cửa sổ khổ chủ!
Bảo Võ nép tay giấu chân bước qua theo, chỉ thấy trong phòng, hai vợ chồng khổ chủ đã nằm ngủ. Mà sợi sương kia đáp xuống trên thân hai người, từ trong cơ thể hai người họ hút ra rất nhiều khói đen giống như hút máu.
Giờ phút này, nó như một con muỗi, từ một sợi, đã biến thành một luồng.
Thấp thoáng nhìn, thật giống như một đầu lâu khô!!!
Đợi đến khi trên người hai vợ chồng không còn khí đen tuôn ra nữa, màn sương đen hình đầu lâu khô rời khỏi hai người họ.
Bảo Võ canh ngoài cửa sổ nhìn rất rõ, vốn chờ đợi đã lâu! Anh thừa dịp đám sương mù đen bay ra, một đao chém qua!
Màn sương đen như có cảnh giác, chạy tứ tán!
Mà nó muốn trốn thì đương nhiên ba người muốn đuổi!
Giám Chính xuyên qua ánh đao của Bảo Võ cũng thấy rõ ấy là thứ gì! Y nhanh nhẹn móc từ túi pháp bảo Trữ đồ một chiếc bình nhỏ, ném qua màn sương đen. Ngay tức khắc, toàn bộ sương đen tản ra một ánh châu nhẹ nhàng uyển chuyển. Trong bóng đêm như một con đom đóm lớn!
Thế thì muốn đuổi theo xem như quá dễ.
Bảo Giám Phó cười nói: “Giám Chính chúng ta thật đúng là…”
Lý Giám Phó một câu bảo vệ mạng chó của anh ta: “Mau đuổi theo đi nè!”
Thế nhưng, đám sương đen một đường chạy về Ngọc Hồ Tiên Tông ở dưới chân núi, lập tức biến mất.
Sơn môn Ngọc Hồ Tiên Tông lồng lộng, người dưới cổng dần cũng nghiêm sắc mặt.
Như Ý Kiếm tông.
Bộ ba Hà, Vũ, Trương lùi về trước một quãng, đọc các món tà công pháp điển mà tiên môn từng sử dụng.
Cuối cùng, Hà Tích Kim nói: “Có, có rồi!”
Mấy người đồng loạt đến gần, mọi người chụm đầu xem, thấy trên tà điển ghi lại một loại công pháp — Linh Ma quỷ thư!
“Cái này…” Ba người sợ hãi biến sắc!
Trương Sơ Tửu nói: “Linh Ma quỷ thư…” Ông lật tà công tới lui, thì thầm: “Là công pháp Thiên Ma Lôi Âm Đạt Tịch sáng tạo, lấy nỗi đau đớn oán hận của vật sống tu tập. Sau khi thành công, nỗi oán hóa thực chất, có hình dạng như khô lâu… Người không thể địch.”
Ba người nghe tê cả da đầu, Vũ Tử Sửu nói: “Lôi Âm Đạt Tịch, là chuyện bao nhiêu năm trước rồi?”
Trương Sơ Tửu nói: “Ba ngàn năm. Hậu bối hiện giờ ở tiên môn, ai từng nghe cái tên này chứ?”
Hà Tích Kim nói: “Ta, ta, ta cũng cũng chưa, chưa, chưa từng…”
Hai người còn lại đều đã rõ ý, Trương Sơ Tửu bèn cúi xuống đọc tiếp: “Lôi Âm Đạt Tịch vì tu luyện tà điển, bị Nhất Niệm Thần Bộ bắt, nhưng giam cầm không giết. Nhất Niệm Thần Bộ bèn rèn đúc ra Bàn hồn Định cốt châm, dùng nó vây khốn. Từ đó về sau, tà công mất hết.”
“Bàn hồn Định cốt châm…” Vũ Tử Sửu nhìn Hà Tích Kim.
Vừa nghe tên vật dung để tra tấn này, đương nhiên cả đám sẽ nghĩ tới một chỗ — Ngọc Hồ Tiên Tông.
Trương Sơ Tửu nói tiếp: “Nhất Niệm Thần Bộ có công diệt ma, được Tiên môn ủng hộ, sáng lập Ngọc Hồ Tiên Tông. Trong tích tắc, người gia nhập đông đảo. Ngọc Hồ Tiên Tông bắt đầu thành nơi đứng đầu Tiên môn.”
“Nói vậy, e là bọn ta phải đi Ngọc Hồ Tiên Tông một chuyến!” Vũ Tử Sửu nói.
Song Hà Tích Kim lắc đầu, nói: “Gượm, gượm đã! Đi, đi đi Ti Ti…”
Trương Sơ Tửu bổ sung: “Ti Thiên giám.”
Vừa nói ra, ba người liếc nhau, đều thở dài.
Vũ Tử Sửu nói: “Tích Kim suy tính rất phải. Nếu thật sự công pháp này lại xuất hiện ở nhân gian, chỉ e Ngọc Hồ Tiên Tông cũng không còn đáng tin. Nhưng với chiến lực triều đình bây giờ, chỉ sợ là hữu tâm vô lực thôi.”
Hà Tích Kim nói: “Triều, triều, triều đình có, có có tiền!”
“Nói đúng!” Ba người lập tức lên đường, đi Ti Thiên giám!
Ngọc Hồ Tiên Tông.
Tạ Hồng Trần và Tạ Thiệu Xung nhìn nhau không nói gì.
Một bản pháp quyển gần như bị bỏ rơi, không hề thu hút đã mở ra ma trận về thân thế của hắn.
Nếu hắn không phải là đứa bé bị người chạy nạn vứt bỏ, vậy hắn là ai?
Ai có được anh tài ngút trời, căn cốt vô song ấy?
“Bổn Tông chủ lại đi Ti Thiên giám một chuyến.” Tạ Hồng Trần nói.
Tạ Thiệu Xung nhíu mày: “Ti Thiên giám?”
Tạ Hồng Trần nói: “Chắc chắn nàng ấy còn những lời khác muốn nói. Ta phải hỏi một câu nữa.”
Cho nên hôm ấy, Ti Thiên giám đón hai làn quý khách.
Trong thư phòng, bọn Hà Tích Kim vừa mới ngồi xuống, Hoàng Nhưỡng còn đang rót rượu thì, bên ngoài lại có người báo: “Giám Chính, phu nhân, Tạ Tông chủ đến thăm.”
“Tạ… Tạ Tạ Hồng Trần?” Hà Tích Kim nói. Hai ông Vũ Trương cũng nhíu mày.
Hoàng Nhưỡng nói: “Mời vào.”
Sau chốc lát sau, Tạ Tông chủ vào đến.
Bốn người ngồi xuống cả, hắn gặp bộ ba Hà, Trương, Vũ, hiển nhiên cũng thấy bất ngờ. Đệ Nhất Thu nhìn tân khách đã ngồi vào chỗ, mấy cặp mắt ngó y, mọi người không ai chịu nói trước.
Hoàng Nhưỡng đành lên tiếng: “Nếu Tạ Tông chủ không chịu nói trước, e rằng không ai còn có thể tin tưởng Ngọc Hồ Tiên Tông.”
Trương Sơ Tửu hỏi: “Tạ Tông chủ muốn nói điều gì?”
Bởi Hoàng Nhưỡng là cháu Hà Tích Kim, bọn họ đã quen đặt nàng vào phe mình. Mà Giám Chính cũng không ngoại lệ.
Tạ Hồng Trần đành nói: “Như lời Nhưỡng cô nương nói, ta đi tìm hiểu pháp quyển xem thử, phát hiện thân thế của ta đúng là còn chỗ nghi vấn.”
Hắn nói thẳng chỗ ngờ vực về thân thế của mình, cũng là muốn lấy được niềm tin.
Nhưng bộ ba Hà, Trương, Vũ nghe xong, ai nấy tê cả da đầu.
Trương Sơ Tửu thoắt cái thấy rượu trong chén hết cả thơm. Ông bảo: “Chúng ta phát hiện, hôm ở đàn Ngũ Cốc, kẻ thích khách ám sát bé Nhưỡng, công pháp hắn sử dụng, là Linh Ma quỷ thư.”
“Linh Ma quỷ thư?!” Bốn chữ này, đối với người khác có thể không quen.
Nhưng mà, Tạ Hồng Trần không thể quen thuộc hơn nữa.
Ba ngàn năm trước, Tổ sư gia Ngọc Hồ Tiên Tông Nhất Niệm Thần Bộ, chính là bởi vì tru sát Lôi Âm Đạt Tịch, mới được Tiên môn ủng hộ, sáng lập Ngọc Hồ Tiên Tông.
“Năm đó, là công pháp mà thiên ma Lôi Âm Đạt Tịch tu tập.” Tạ Hồng Trần lẩm bẩm.
Loại chuyện này, cho dù là hắn, cũng chỉ là nghe nói.
Ba ngàn năm, đối với Tiên môn mà nói, cũng là quá lâu.
“Đúng vậy!” Trương Sơ Tửu đáp.
Giám Chính đại nhân nghe rõ xong, chợt hỏi một câu: “Linh Ma quỷ thư, phải chăng cần hút nỗi oán niệm đau đớn khổ sở tu luyện?”
Lần này, Tạ Hồng Trần đáp: “Đúng vậy. Nhưng tà điển ấy đã thất truyền từ lâu. Đến Cấm Trung Các của Ngọc Hồ Tiên Tông cũng không được sử dụng.”
Trương Sơ Tửu nói: “Có lẽ có người ngẫu nhiên biết được, cũng khó nói.”
Đệ Nhất Thu nói: “Thực không dám giấu, hôm qua bọn ta đang truy tìm một vụ án trẻ con mất tích. Phát hiện có người âm thầm thu thập oán khí của khổ chủ. Bọn ta đuổi theo tung tích một đường, thì đến sơn môn của Ngọc Hồ Tiên Tông.”
Lời y, không thể nghi ngờ là thêm một mồi lửa vào tất cả sự kiện.
Cả đám đều châu mắt về trên người Tạ Hồng Trần.
Hà Tích Kim hỏi: “Tạ, Tạ, Tạ…”
Trương Sơ Tửu nói: “Chả nhẽ đối với chuyện này Tạ Tông chủ không có đầu mối sao?”
Tạ Hồng Trần nhìn sang Hoàng Nhưỡng, Hoàng Nhưỡng nhìn thẳng hắn, hồi lâu nói: “Chư vị. Hôm đó ta có đấu nhau với thích khách, ta phát hiện công pháp, có phần tương tự với của… Linh Bích lão tổ.”
Nàng không thể một mực chắc chắn là Tạ Linh Bích, bởi đám người không có ký ức về ngoài đời. Nếu không để bọn họ tự đi kiểm chứng, mình lại không có bằng chứng thì giải thích thế nào?
“Tạ Linh Bích?” Mấy người đồng thanh.
Tạ Hồng Trần trầm ngâm hồi lâu, nói: “Ta sẽ điều tra đỉnh Ám Lôi.”
Trương Sơ Tửu nói: “Nhắc đến, nếu Lôi Âm Đạt Tịch đúng như trong truyền thuyết, bị Bàn hồn Định cốt châm vây khốn. Vậy thì giờ đây, phải chăng ông ta vẫn còn ở Ngọc Hồ Tiên Tông?”
Ánh mắt mọi người sốt ruột ngay, một nhân vật trong truyền thuyết, dù có là Thiên ma. Nếu có thể gặp được một lần, e cũng đủ làm mấy người hưng phấn vài đêm.
Tạ Hồng Trần nói: “Tất cả những người bị chịu hình Bàn hồn Định cốt châm, đều ở điện La Phù.”
Hắn nhìn Hoàng Nhưỡng, nhớ cách đây không lâu, Hoàng Nhưỡng từng nói chuyện này.
— nàng nói, bản thân cũng bị Tạ Linh Bích thi hình Bàn hồn Định cốt châm, nhốt mười năm lâu.
Hắn chậm rãi nói: “Ta sẽ vào tìm xem, một chân tướng cho chư vị.”
Như Ý Kiếm tông, mấy ông Hà Tích Kim, Vũ Tử Sửu, Trương Sơ Tửu đang tụ tập một chỗ, cũng đang lật điển tịch.
Vũ Tử Sửu nói: “Tên kia đến cùng tu luyện tà công gì chứ, ba người chúng ta tìm mấy hôm rồi mà nửa điểm đầu mối cũng không có.”
Trương Sơ Tửu nói: “Hắn ám sát cô bé Nhưỡng, chắc hẳn lập trường không thuộc phe triều đình. Mà còn có thể trốn thoát từ trong tay chúng ta thì chắc chắn là kẻ tầm cỡ. Tự bao giờ Tiên môn lại có tay cao thủ vậy chứ?”
Hà Tích Kim nói: “Lấy, lấy lấy quãng, quãng thời gian, lùi lùi, lùi lại xa một chút.”
“Thử lùi ra phía trước?” Trương Sơ Tửu vừa lật sách, vừa lầm rầm trong miệng, “Lật nữa là lật tới hồi Ngọc Hồ Tiên Tông khai tông lập phái luôn mất.”
Đương lúc ba vị đại hiền loay hoay quên cả trời đất, Giám Chính dẫn theo Lý Lộc Bảo Võ, đi vào một thôn nhỏ.
Trong thôn có cô bé con một tiên sinh dạy học cũng mất tích, từ đấy ông ngày ngày say rượu, bà thì rửa mặt bằng nước mắt, mắt muốn mù vì khóc.
Đệ Nhất Thu chắp tay sau lưng, dạo bước trong thôn.
Nhin thấy một đám nhóc chạy qua bên cạnh mình, trẻ con chơi đùa chẳng lo chẳng nghĩ.
“Trong thôn nhiều con nít thế này, sao chỉ mỗi nhà này bị mất con thế nhỉ?” Giám Chính tự dưng nói. Lập tức, trong đầu y lóe lên, nói: “Hình như tất cả mấy đứa bé bị mất tích đều rất được cha mẹ thương yêu cưng chiều.”
Vừa dứt lời, Lý Lộc cũng chợt lóe, nói: “Đúng thế, nếu thật sự muốn bắt con nít, mấy đứa chơi cả ngày ngoài trời càng không dễ hơn nhiều sao? Mà đám bị mất tích, hầu như đều là mẩu thịt tận đáy lòng của cha mẹ, hoặc là chẳng ra khỏi cửa, hoặc cũng có bà vú đi theo.”
Chỉ mỗi Bảo Võ ở bên cạnh nói: “Thì có là gì, nói không chừng con quái vật này ăn thịt người, da thịt mấy trẻ cưng nó non mịn.”
Lý Giám Phó lườm anh ta một cái. Đổi lại Đệ Nhất Thu nói: “Trong mấy đứa nhỏ bị mất tích cũng có đứa con nhà thợ săn, cũng không tính là non mịn.”
Bảo gia biện luận: “Nói không chừng thi thoảng con quái vật cũng ăn ít món mắc công nhai tí.”
“Bảo Giám Phó.” Lý Lộc đành bất lực nói.
Đệ Nhất Thu trầm ngâm mãi lâu, đột nhiên nói: “Có lẽ, chúng ta đã đi sai hướng mất rồi.”
Lý Lộc nói: “Gì cơ?”
Giám Chính đại nhân hồi lâu nói: “Đêm nay, chúng ta thủ lại chỗ này.”
“Nhưng trẻ thì cũng đã mất tích rồi, còn ở lại, e là…” Lý Lộc không nghĩ có ý nghĩa lắm song dù sao Đệ Nhất Thu cũng là quan trên. Anh không còn cách nào khác đành nói: “Xem xét cũng tốt.”
Đêm đó, ba người ở một chỗ, vì sợ đánh cỏ động rắn, không dẫn nhiều sai dịch.
Giám Chính đại nhân rảnh rỗi không gì làm, bèn móc một món từ pháp bảo Trữ đồ ra. Lý Giám Phó cúi nhìn, phát hiện là một món đồ thêu. Món đồ được dệt bằng sợi kim tuyến còn mảnh hơn cả sợi tóc, mỏng manh đến muốn trong suốt. Hiện Giám Chính đại nhân đang từng kim lại từng kim thêu hoa chìm bằng vàng.
“Giám Chính đây là…” Lý Giám Phó ngờ vực.
Giám Chính đại nhân thuận miệng: “Phu nhân thường phải làm ruộng, nên dệt bộ bao tay tặng nàng ấy.”
— đôi bao tay này, để làm ruộng á hả?
Hai vị Giám Phó cùng bị thức ăn cho chó mắc nghẹn dài cả cổ.
Thấy bóng đêm dần sâu, trong nhà tiên sinh dạy học mất con cũng đã lên đèn.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, thi thoảng văng vẳng vài ba tiếng chó sủa côn trùng kêu vang.
Tất thảy như thường.
Hai vị Giám Phó cũng bắt đầu gà gật, nói thiệt, tra án nhiều năm vầy cũng chưa từng thấy qua chuyện giám sát khổ chủ.
Giám Chính cúi đầu, vẫn chuyên chú thêu bộ bao tay.
Lý Lộc nói: “Giám Chính thiếp một lát đi.”
Cơ thể người phàm khó mà chịu đựng quá khả năng, mấy ngày qua y đã mệt mỏi quá độ.
Đệ Nhất Thu chỉ nói: “Không sao.”
Hai người đang thấp giọng nói chuyện, bỗng Bảo Võ nói: “Im lặng!”
Lý Lộc Đệ Nhất Thu đồng thời nín thở, trong bóng tối, Đệ Nhất Thu không nhìn thấy rõ lắm. Nhưng, Lý Lộc lập tức bảo vệ y, Bảo Võ hình như đang đuổi theo thứ gì, khom lưng đi.
Bảo gia là kẻ vũ phu, nhưng chiến lực của anh ta cũng có tên tuổi trong toàn tiên môn.
Ánh mắt của anh ta như đuốc, đuổi theo một sợi sương khói đen trong bóng tối.
Trong bóng đêm nơi sơn thôn yên tĩnh thế này, sợi khói đen như ẩn hình vào thiên nhiên. Nếu không phải anh ta có tu vi đó, kẻ phàm thật sự không phát hiện được.
Mà sợi sương đen quái lạ này rất quen thuộc bay nhanh vào cửa sổ khổ chủ!
Bảo Võ nép tay giấu chân bước qua theo, chỉ thấy trong phòng, hai vợ chồng khổ chủ đã nằm ngủ. Mà sợi sương kia đáp xuống trên thân hai người, từ trong cơ thể hai người họ hút ra rất nhiều khói đen giống như hút máu.
Giờ phút này, nó như một con muỗi, từ một sợi, đã biến thành một luồng.
Thấp thoáng nhìn, thật giống như một đầu lâu khô!!!
Đợi đến khi trên người hai vợ chồng không còn khí đen tuôn ra nữa, màn sương đen hình đầu lâu khô rời khỏi hai người họ.
Bảo Võ canh ngoài cửa sổ nhìn rất rõ, vốn chờ đợi đã lâu! Anh thừa dịp đám sương mù đen bay ra, một đao chém qua!
Màn sương đen như có cảnh giác, chạy tứ tán!
Mà nó muốn trốn thì đương nhiên ba người muốn đuổi!
Giám Chính xuyên qua ánh đao của Bảo Võ cũng thấy rõ ấy là thứ gì! Y nhanh nhẹn móc từ túi pháp bảo Trữ đồ một chiếc bình nhỏ, ném qua màn sương đen. Ngay tức khắc, toàn bộ sương đen tản ra một ánh châu nhẹ nhàng uyển chuyển. Trong bóng đêm như một con đom đóm lớn!
Thế thì muốn đuổi theo xem như quá dễ.
Bảo Giám Phó cười nói: “Giám Chính chúng ta thật đúng là…”
Lý Giám Phó một câu bảo vệ mạng chó của anh ta: “Mau đuổi theo đi nè!”
Thế nhưng, đám sương đen một đường chạy về Ngọc Hồ Tiên Tông ở dưới chân núi, lập tức biến mất.
Sơn môn Ngọc Hồ Tiên Tông lồng lộng, người dưới cổng dần cũng nghiêm sắc mặt.
Như Ý Kiếm tông.
Bộ ba Hà, Vũ, Trương lùi về trước một quãng, đọc các món tà công pháp điển mà tiên môn từng sử dụng.
Cuối cùng, Hà Tích Kim nói: “Có, có rồi!”
Mấy người đồng loạt đến gần, mọi người chụm đầu xem, thấy trên tà điển ghi lại một loại công pháp — Linh Ma quỷ thư!
“Cái này…” Ba người sợ hãi biến sắc!
Trương Sơ Tửu nói: “Linh Ma quỷ thư…” Ông lật tà công tới lui, thì thầm: “Là công pháp Thiên Ma Lôi Âm Đạt Tịch sáng tạo, lấy nỗi đau đớn oán hận của vật sống tu tập. Sau khi thành công, nỗi oán hóa thực chất, có hình dạng như khô lâu… Người không thể địch.”
Ba người nghe tê cả da đầu, Vũ Tử Sửu nói: “Lôi Âm Đạt Tịch, là chuyện bao nhiêu năm trước rồi?”
Trương Sơ Tửu nói: “Ba ngàn năm. Hậu bối hiện giờ ở tiên môn, ai từng nghe cái tên này chứ?”
Hà Tích Kim nói: “Ta, ta, ta cũng cũng chưa, chưa, chưa từng…”
Hai người còn lại đều đã rõ ý, Trương Sơ Tửu bèn cúi xuống đọc tiếp: “Lôi Âm Đạt Tịch vì tu luyện tà điển, bị Nhất Niệm Thần Bộ bắt, nhưng giam cầm không giết. Nhất Niệm Thần Bộ bèn rèn đúc ra Bàn hồn Định cốt châm, dùng nó vây khốn. Từ đó về sau, tà công mất hết.”
“Bàn hồn Định cốt châm…” Vũ Tử Sửu nhìn Hà Tích Kim.
Vừa nghe tên vật dung để tra tấn này, đương nhiên cả đám sẽ nghĩ tới một chỗ — Ngọc Hồ Tiên Tông.
Trương Sơ Tửu nói tiếp: “Nhất Niệm Thần Bộ có công diệt ma, được Tiên môn ủng hộ, sáng lập Ngọc Hồ Tiên Tông. Trong tích tắc, người gia nhập đông đảo. Ngọc Hồ Tiên Tông bắt đầu thành nơi đứng đầu Tiên môn.”
“Nói vậy, e là bọn ta phải đi Ngọc Hồ Tiên Tông một chuyến!” Vũ Tử Sửu nói.
Song Hà Tích Kim lắc đầu, nói: “Gượm, gượm đã! Đi, đi đi Ti Ti…”
Trương Sơ Tửu bổ sung: “Ti Thiên giám.”
Vừa nói ra, ba người liếc nhau, đều thở dài.
Vũ Tử Sửu nói: “Tích Kim suy tính rất phải. Nếu thật sự công pháp này lại xuất hiện ở nhân gian, chỉ e Ngọc Hồ Tiên Tông cũng không còn đáng tin. Nhưng với chiến lực triều đình bây giờ, chỉ sợ là hữu tâm vô lực thôi.”
Hà Tích Kim nói: “Triều, triều, triều đình có, có có tiền!”
“Nói đúng!” Ba người lập tức lên đường, đi Ti Thiên giám!
Ngọc Hồ Tiên Tông.
Tạ Hồng Trần và Tạ Thiệu Xung nhìn nhau không nói gì.
Một bản pháp quyển gần như bị bỏ rơi, không hề thu hút đã mở ra ma trận về thân thế của hắn.
Nếu hắn không phải là đứa bé bị người chạy nạn vứt bỏ, vậy hắn là ai?
Ai có được anh tài ngút trời, căn cốt vô song ấy?
“Bổn Tông chủ lại đi Ti Thiên giám một chuyến.” Tạ Hồng Trần nói.
Tạ Thiệu Xung nhíu mày: “Ti Thiên giám?”
Tạ Hồng Trần nói: “Chắc chắn nàng ấy còn những lời khác muốn nói. Ta phải hỏi một câu nữa.”
Cho nên hôm ấy, Ti Thiên giám đón hai làn quý khách.
Trong thư phòng, bọn Hà Tích Kim vừa mới ngồi xuống, Hoàng Nhưỡng còn đang rót rượu thì, bên ngoài lại có người báo: “Giám Chính, phu nhân, Tạ Tông chủ đến thăm.”
“Tạ… Tạ Tạ Hồng Trần?” Hà Tích Kim nói. Hai ông Vũ Trương cũng nhíu mày.
Hoàng Nhưỡng nói: “Mời vào.”
Sau chốc lát sau, Tạ Tông chủ vào đến.
Bốn người ngồi xuống cả, hắn gặp bộ ba Hà, Trương, Vũ, hiển nhiên cũng thấy bất ngờ. Đệ Nhất Thu nhìn tân khách đã ngồi vào chỗ, mấy cặp mắt ngó y, mọi người không ai chịu nói trước.
Hoàng Nhưỡng đành lên tiếng: “Nếu Tạ Tông chủ không chịu nói trước, e rằng không ai còn có thể tin tưởng Ngọc Hồ Tiên Tông.”
Trương Sơ Tửu hỏi: “Tạ Tông chủ muốn nói điều gì?”
Bởi Hoàng Nhưỡng là cháu Hà Tích Kim, bọn họ đã quen đặt nàng vào phe mình. Mà Giám Chính cũng không ngoại lệ.
Tạ Hồng Trần đành nói: “Như lời Nhưỡng cô nương nói, ta đi tìm hiểu pháp quyển xem thử, phát hiện thân thế của ta đúng là còn chỗ nghi vấn.”
Hắn nói thẳng chỗ ngờ vực về thân thế của mình, cũng là muốn lấy được niềm tin.
Nhưng bộ ba Hà, Trương, Vũ nghe xong, ai nấy tê cả da đầu.
Trương Sơ Tửu thoắt cái thấy rượu trong chén hết cả thơm. Ông bảo: “Chúng ta phát hiện, hôm ở đàn Ngũ Cốc, kẻ thích khách ám sát bé Nhưỡng, công pháp hắn sử dụng, là Linh Ma quỷ thư.”
“Linh Ma quỷ thư?!” Bốn chữ này, đối với người khác có thể không quen.
Nhưng mà, Tạ Hồng Trần không thể quen thuộc hơn nữa.
Ba ngàn năm trước, Tổ sư gia Ngọc Hồ Tiên Tông Nhất Niệm Thần Bộ, chính là bởi vì tru sát Lôi Âm Đạt Tịch, mới được Tiên môn ủng hộ, sáng lập Ngọc Hồ Tiên Tông.
“Năm đó, là công pháp mà thiên ma Lôi Âm Đạt Tịch tu tập.” Tạ Hồng Trần lẩm bẩm.
Loại chuyện này, cho dù là hắn, cũng chỉ là nghe nói.
Ba ngàn năm, đối với Tiên môn mà nói, cũng là quá lâu.
“Đúng vậy!” Trương Sơ Tửu đáp.
Giám Chính đại nhân nghe rõ xong, chợt hỏi một câu: “Linh Ma quỷ thư, phải chăng cần hút nỗi oán niệm đau đớn khổ sở tu luyện?”
Lần này, Tạ Hồng Trần đáp: “Đúng vậy. Nhưng tà điển ấy đã thất truyền từ lâu. Đến Cấm Trung Các của Ngọc Hồ Tiên Tông cũng không được sử dụng.”
Trương Sơ Tửu nói: “Có lẽ có người ngẫu nhiên biết được, cũng khó nói.”
Đệ Nhất Thu nói: “Thực không dám giấu, hôm qua bọn ta đang truy tìm một vụ án trẻ con mất tích. Phát hiện có người âm thầm thu thập oán khí của khổ chủ. Bọn ta đuổi theo tung tích một đường, thì đến sơn môn của Ngọc Hồ Tiên Tông.”
Lời y, không thể nghi ngờ là thêm một mồi lửa vào tất cả sự kiện.
Cả đám đều châu mắt về trên người Tạ Hồng Trần.
Hà Tích Kim hỏi: “Tạ, Tạ, Tạ…”
Trương Sơ Tửu nói: “Chả nhẽ đối với chuyện này Tạ Tông chủ không có đầu mối sao?”
Tạ Hồng Trần nhìn sang Hoàng Nhưỡng, Hoàng Nhưỡng nhìn thẳng hắn, hồi lâu nói: “Chư vị. Hôm đó ta có đấu nhau với thích khách, ta phát hiện công pháp, có phần tương tự với của… Linh Bích lão tổ.”
Nàng không thể một mực chắc chắn là Tạ Linh Bích, bởi đám người không có ký ức về ngoài đời. Nếu không để bọn họ tự đi kiểm chứng, mình lại không có bằng chứng thì giải thích thế nào?
“Tạ Linh Bích?” Mấy người đồng thanh.
Tạ Hồng Trần trầm ngâm hồi lâu, nói: “Ta sẽ điều tra đỉnh Ám Lôi.”
Trương Sơ Tửu nói: “Nhắc đến, nếu Lôi Âm Đạt Tịch đúng như trong truyền thuyết, bị Bàn hồn Định cốt châm vây khốn. Vậy thì giờ đây, phải chăng ông ta vẫn còn ở Ngọc Hồ Tiên Tông?”
Ánh mắt mọi người sốt ruột ngay, một nhân vật trong truyền thuyết, dù có là Thiên ma. Nếu có thể gặp được một lần, e cũng đủ làm mấy người hưng phấn vài đêm.
Tạ Hồng Trần nói: “Tất cả những người bị chịu hình Bàn hồn Định cốt châm, đều ở điện La Phù.”
Hắn nhìn Hoàng Nhưỡng, nhớ cách đây không lâu, Hoàng Nhưỡng từng nói chuyện này.
— nàng nói, bản thân cũng bị Tạ Linh Bích thi hình Bàn hồn Định cốt châm, nhốt mười năm lâu.
Hắn chậm rãi nói: “Ta sẽ vào tìm xem, một chân tướng cho chư vị.”
Last edited: