-
Chương 104
Ngọc Hồ Tiên Tông.
Tạ Hồng Trần ra tới sơn môn, đệ tử xung quanh tránh ra một bên đường, thi lễ với hắn.
Vẻ mặt hắn lạnh nhạt, khẽ gật đầu, thẳng lên sơn môn.
Chuyện Hoàng Nhưỡng nhắc tới, vì đã quá xa xưa, khó mà kiểm chứng.
Nhưng sư phụ mình, thật sự nóng tính dễ xúc động, bảo thủ, không dễ kìm nén vậy.
Lòng Tạ Hồng Trần do dự không chừng, hắn biết chuyện mình sắp làm có ý nghĩa thế nào.
—— hắn muốn thử dò xét sư phụ mình. Là người đã một tay nuôi lớn mình, dốc lòng dạy bảo, hết sức vun trồng.
“Tông chủ!” có tiếng Tạ Thiệu Xung vang bên tai.
Tạ Hồng Trần mới hoàn hồn —— suýt nữa thì hắn đã đụng phải Tạ Thiệu Xung đối diện.
Tạ Thiệu Xung cũng thầm ngờ vực — nom hôm nay Tông chủ sư huynh thất thần dữ.
Tạ Hồng Trần nhìn hắn thật lâu, nói: “Lần trước, triều đình thiết đài đàn Ngũ Cốc, Sư Vấn Ngư đã đích thân ban ngự biển cho Đệ Tam Mộng.”
Tạ Thiệu Xung không biết tự dưng sao hắn nhắc đến, đành nói: “Hôm đó, tôi ở Tông môn, cũng không có mặt xem.”
Tạ Hồng Trần gật đầu, hỏi: “Còn Lão tổ?”
Tạ Thiệu Xung ngẩn ra, hắn cũng là một đứa bé được Tạ Linh Bích nhặt về, nuôi từ nhỏ, tình cảm không hề tầm thường.
Hắn nhìn Tạ Hồng Trần, hồi lâu mới nói: “Không để ý.”
Tạ Hồng Trần nói: “Theo ta đi xem Mắt thấu sự đời.”
Hai người kẻ trước người sau, đi thẳng đến điện Duệ Vân Điện.
Lúc này, Ti Thiên giám.
Đệ Nhất Thu cho người lấy hồ sơ giống như chuyện đứa bé bị mất tích của Tề lão gia.
Hồ sơ rất cặn kẽ, các đối thủ liên quan đến chuyện làm ăn của Tề lão gia đều từng người một loại bỏ hiềm nghi. Có thể thấy quan phủ tra án cẩn thận. Hiển nhiên, câu quản sự nói “Tề lão gia gần như tiêu hết cả gia tài” là không giả.
Thế nhưng, đứa bé như tan biến vào hư không, không có bất kỳ manh mối nào.
Lý Lộc đứng hầu một bên, thấy y suy tư thật lâu, không khỏi nói: “Vụ án này nha phủ từng tra hỏi rất nhiều lần. Về sau cảm thấy có thể là người trong tiên môn gây án, thậm chí còn đưa đến Ngọc Hồ Tiên Tông. Song đều không kết quả.”
Đệ Nhất Thu ừm, nói: “Đã tìm mấy đứa trẻ lai lịch không rõ ở thành trấn lân cận chưa?”
Lý Lộc nói: “Quan phủ đã kiểm soát qua, khổ chủ cũng đích thân đi tìm, thậm chí còn dán thiếp treo thưởng rất cao.”
“Có thể trời xuống đất ư?” Giám Chính cười nhạt, ánh mắt sâu thẳm. Hồi lâu, y nói khẽ: “Bổn tọa cứ không cho phép đấy.”
Lý Lộc giật mình nhìn qua, chỉ thấy trong ánh mắt y là sự sắc bén kiên định.
Đệ Nhất Thu bắt đầu tìm đọc một lượng hồ sơ lớn, đi thăm dò hiện trường. Huyền án thế này vốn đã có tiếng. Đích thân y tiếp nhận, tất nhiên chấn động Thượng Kinh.
Mà ấy chỉ là một bắt đầu.
Hôm ấy, Thiếu giám Bạch Hổ Ti Đàm Kỳ mang đến rất nhiều đơn kiện, vẻ mặt nghiêm túc: “Giám Chính, bá tánh nghe nói ngài đang tra án đứa nhỏ nhà họ Tề bị mất tính. Mấy hôm nay đã đưa rất nhiều đơn kiện tới.”
Đệ Nhất Thu nhận lấy, từng đơn từng đơn, cẩn thận xem xét.
Chỉ mẩu đất Thượng Kinh thôi, trẻ con bị mất tích nhiều đến thế này ư?
Mỗi một chữ trên đơn kiện đều thật chấn kinh.
Đàm Kỳ cũng lấy làm lạ: “Mấy đứa bé này, có đứa trong nhà phú hộ, cũng có đứa lại từ hộ nghèo. Đều là bảo bối trong tay cha mẹ, cưng chiều hết mực. Nhưng sau khi mất tích cũng chẳng có ai lấy chúng để đòi tiền. Thật sự là kỳ lạ.”
Đệ Nhất Thu càng xem càng kinh hãi. Y giống như kéo một đầu sợi dây, một đầu giấu trong án bắt cóc trẻ em trong dân gian, chậm rãi hiện ra những khái niệm ban đầu.
Hoàng Nhưỡng đã rất hiều ngày không gặp Đệ Nhất Thu.
Có điều Giám Chính đại nhân mỗi ngày đều phái người đưa thư, bảo mình đi đâu, làm gì. Hoàng Nhưỡng được thư, không bận tâm đến nữa.
Nàng cũng bề bộn nhiều việc, đã sắp đến cuối tháng Hai, giống sang năm cuối cùng cũng đã thuận lợi phân phát xuống. Tất cả học trò Viện Gầy giống đều đang lao tâm lao lực vì chúng.
Đêm ấy, Hoàng Nhưỡng xách theo nửa túi hạt giống ngang qua thư phòng, mới phát hiện Đệ Nhất Thu đã về.
Trong thư phòng ánh nến cao cao, Đệ Nhất Thu ngồi sau bàn sách rộng lớn, hồ sơ chất đầy trước mặt.
Nhìn thấy Hoàng Nhưỡng, y cũng chỉ nói một câu: “Ngủ sớm đi.”
Hoàng Nhưỡng gác túi hạt giống sang một bên, thuận miệng hỏi: “Ăn gì chưa?”
Giám Chính đại nhân trả lời: “Đối phó một miếng ở thiện đường rồi.”
Hoàng Nhưỡng sờ mặt y, thầm nói: “Không biết bận chuyện gì, gầy rạc cả đi.”
Đệ Nhất Thu nắm lấy tay nàng, nói: “Hung thủ trong án đứa nhỏ mất tích còn còn ung dung ngoài vòng pháp luật, phá án sớm một ngày, bớt một phần cốt nhục chia lìa.”
Hoàng Nhưỡng thuận miệng nói: “Phu quân chỉ lo cho cốt nhục của người khác, không để ý đến kiều thê của mình à.”
Đệ Nhất Thu cười nói: “Dẫu bản tọa không để ý đến kiều thê nhưng lại có kiều thê để ý đến ta.”
Hoàng Nhưỡng được dỗ ngọt thấy rất vui, nói: “Thế thì để vợ múc nước cho phu quân rửa chân thư giãn tí.”
Nàng nói liền làm liền làm, ngay lập tức ra gian ngoài pha nước nóng.
Giám Chính đại nhân cầm hồ sơ vụ án trong tay, định đứng dậy, Hoàng Nhưỡng nói: “Chàng cứ xem đi, không quấy nhiễu chàng.”
Nàng bưng nước nóng, chui xuống dưới bàn, nửa quỳ trên mặt đất, nhẹ nhàng tháo giày vớ giúp Đệ Nhất Thu.
Ánh sáng dưới bàn lờ mờ, lúc Hoàng Nhưỡng tháo vớ giúp y mới phát hiện rất nhiều chỗ trên chân y đều bị cọ sát phá cả. Bọng nước dính cả vào vớ.
“Chân của chàng…” Hoàng Nhưỡng không dám dùng sức xé, sợ vết thương da thịt bị kéo ra càng lớn.
Giám Chính đại nhân lơ đễnh nói: “Chỉ là đi quá nhiều thôi, không quan trọng.”
Hoàng Nhưỡng dùng nước thấm ướt vớ, nhẹ tách nó ra khỏi da, cuối cùng cởi hết cả hai bên.
Đôi chân Giám Chính thả vào trong nước nóng, được tay ngọc nhẹ nhàng xoa nắn.
Gia nhân dưới bàn không nói, y một bên lật hồ sơ vụ án, một bên đưa tay, định vuốt ve đỉnh đầu giai nhân dưới bàn. Đầu ngón tay y chạm đến sống mũi giai nhân, Hoàng Nhưỡng khẽ ngẩng lên, cánh môi phớt qua đầu ngón tay y.
Giám Chính giật mình, trong bóng sáng yếu ớt dưới bàn, cánh môi giai nhân khẽ nhếch, nhẹ nhàng ngậm lấy đầu ngón tay y.
Bốn phía yên tĩnh chỉ có ánh nến lay động, Tâm trí Giám Chính đại nhân cũng như ánh nến, chao đảo sáng tắt, mấy hồ sơ kia dù có khẩn cấp, y cũng muốn níu một khắc này.
“Nhưỡng à…” Y gọi nhỏ.
Bỗng trong chớp nhoáng, tách, đai lưng ngọc bên hông y được chậm rãi rút ra, theo bàn tay ngọc của mỹ nhân, trượt xuống mặt đất.
Giám Chính đại nhân nhẹ nhàng vuốt ve đầu Hoàng Nhưỡng, trong tích tắc, đến thần hồn cũng bị hớp mất. Y không biết là muốn đẩy nàng ra xa hay nên để nàng đến gần hơn.
Khi Lý Lộc và Đàm Kỳ đi tới, bắt gặp Hoàng Nhưỡng từ thư phòng đi ra.
“Phu nhân!” Hai người cung kính chào.
Hoàng Nhưỡng ừ đáp, ngậm miệng không nói, nhanh chóng lui đi.
Tròng phòng Giám Chính uống một chén trà nguội, mới nghiêm sắc mặt lại được, lại thảo luận tình tiết vụ án.
Ngọc Hồ Tiên Tông.
Tạ Hồng Trần và Tạ Thiệu Xung cùng nhau tra lại hình ảnh chuyện Hoàng Nhưỡng từng gặp ở đàn Ngũ Cốc.
Quả nhiên Tạ Linh Bích đã rời Ngọc Hồ Tiên Tông.
Tạ Thiệu Xung không rõ: “Tông chủ, nếu là Lão tổ rời đi thì sao chứ?” Hắn nhìn Tạ Hồng Trần, hạ giọng, “Vậy cũng đâu có nghĩa là người hành thích Đệ Tam Mộng là ngài ấy.”
Tạ Hồng Trần nói: “Ta biết.”
Y trầm ngâm hồi lâu, nói: “Ở ngoại môn có Tàng Thư Các, trong đó xếp rất nhiều pháp quyển.”
Tạ Thiệu Xung không rõ vì sao hắn lại đề cập, nói: “Đúng. Nhưng không có gì quan trọng. Chỉ mấy thứ như đăng ký của đệ tử du học, rồi… ghi chép khảo sát căn cốt mỗi năm. Đều là những người không đạt khảo nghiệm thôi. Đệ tử Tông môn đã đệ đơn đến điện Duệ Vân cả.”
Tạ Hồng Trần nói: “Trong đó có một bản, liên quan đến sơ sí linh căn ở Tử Đồng quận vào tháng Ba hai trăm sáu mươi năm trước. Thiệu Xung, ta đi điện La Phù, cậu có một khắc để lật quyển pháp quyển ấy ra. Nhớ, xóa ảnh mà Thuật Lưu ảnh của pháp quyển đó ghi lại, đừng để vết tích.”
Tạ Thiệu Xung thất kinh hồn vía: “Quận Tử Đồng, không phải đó là quê hương ngài sao? Kiểm tra xem… đệ tử chưa đạt khảo nghiệm… Tông chủ, tôi không rõ.”
Tạ Hồng Trần nói: “Cậu cứ đi nhìn thử xem, nhớ cái tên của Giải Tỉnh và Phỉ Phương.”
Nói xong, hắn ngự kiếm mà ra, đi đến điện La Phù.
Tạ Thiệu Xung đuổi theo mấy bước, rồi dừng lại.
Rốt cuộc có chuyện gì thế?
Nhưng Tạ Hồng Trần đã giao phó, hắn không dám vi phạm, đành chạy thẳng ra ngoại môn.
Ngoại môn là do con trai Tạ Linh Bích Tạ Nguyên Thư quản lý.
Thì có thể nghiêm mật bao nhiêu đâu?
Tạ Thiệu Xung dễ dàng vào trong, hắn tính thời gian, xem chừng lúc này Tạ Hồng Trần đã kéo chân Tạ Linh Bích, mới vội vàng tìm quyển Pháp quyển kia.
Pháp quyển ở đây đúng là rất nhiều, vì không mấy quan trọng nên cũng chẳng ai để ý.
Tạ Thiệu Xung dựa theo thứ tự sắp xếp tìm kiếm quận Tử Đồng, rồi theo năm mới tìm được cái năm Tạ Hồng Trần bảo.
— Đến cùng Tông chủ muốn tìm cái gì nhỉ?
Tạ Thiệu Xung hạ quyết tâm, xóa thuận Lưu ảnh trên ấy.
Thuật Lưu ảnh hạ trên pháp quyển, các đệ tử bình thường không biết. Song với thân phận như Tạ Hồng Trần, Tạ Thiệu Xung đương nhiên có thể xóa đi. Còn nữa, Pháp quyển này vốn cũng không quan trọng nên cũng chẳng tăng thêm bảo mật gì đặc biệt.
Tạ Thiệu Xung vội đọc qua Pháp quyển.
Trong khi đó, La Phù điện.
Tạ Linh Bích thấy Tạ Hồng Trần đến, cũng không mừng rỡ.
Lão nói: “Nha đầu kia còn sống, sao vậy, triều đình thế mà cũng có năng lực cản Tạ Tông chủ chấp hành tông quy rồi ư?”
Tạ Hồng Trần thản nhiên nói: “Sư phụ bớt giận, Tâm kiếm của nàng ta với đệ tử là kế thừa một dòng. Đệ tử muốn biết, sự xuất hiện của nàng ta phải chăng có âm mưu khác.”
Tạ Linh Bích nói: “Con không cần qua loa, nói cho cùng, đơn giản là gặp sắc nổi nghĩa khí, không xuống tay được.”
Tạ Hồng Trần nhìn trên tường, không có hình ảnh Mắt Thấu Sự đời.
Hắn nhẹ thở dài: “Sư phụ biết con rồi.”
Tạ Linh Bích nói: “Nếu con không nhẫn tâm, lẽ nào là muốn vi sư tự ra tay sao?”
Tạ Hồng Trần nói: “Sư phụ, đệ tử đối với nàng ấy… luôn có một thứ cảm giác quen thuộc khó hiểu.”
“Ngậm miệng!” Tạ Linh Bích giận dữ, “Ả ta đã lấy Đệ Nhất Thu, lẽ nào ngươi đường đường là một Tông chủ trên cao, còn muốn lưu luyến một con đàn bà hay sao?”
Tạ Hồng Trần nói: “Sư phụ dạy rất đúng.”
Mà đương lúc hai người nói chuyện, Tạ Thiệu Xung đã xóa đi Thuật Lưu ảnh trên pháp quyển. Hắn nhanh chóng lật pháp quyển, cấp tốc tra thử.
Pháp quyển tiện hơn giấy, ngay sau đó, hắn đã tìm được cậu bé —— Ấu Anh Giải Khang, nam. Cha: Giải Tĩnh, mẹ: Phỉ Phương. Linh căn: Không. Kết quả khảo nghiệm: Bỏ!
Chuyện gì thế này?
Tạ Thiệu Xung ngớ ra.
Năm đó vậy mà Ngọc Hồ Tiên Tông từng đã khảo sát linh căn con trai của Giải Tĩnh, mà kết quả là đào thải!
Sao lại thế được?!
Linh căn cỡ Tạ Hồng Trần, quả thực là người tài trời chọn.
Xem như là còn bé quá, thì cũng tuyệt đối không có khả năng có kết quả như vậy.
Trừ phi, ngài không phải là con của Giải Tĩnh.
Thế nhưng, nếu Tạ Hồng Trần không phải con của Giải Tĩnh, vậy ngài là ai?!
Tạ Thiệu Xung vội trả Pháp quyển về chỗ cũ, không dám dừng lại lâu, nhanh chóng rời ngoại môn.
—— mình rốt cuộc đã biết bí mật gì?
Trong lòng hắn bất an.
Mà ở điện La Phù, Tạ Hồng Trần cùng Tạ Linh Bích nói nhăng nói cuội một đỗi, vất vả lắm mới ra, hắn liếc thấy vẻ mặt của Tạ Thiệu Xung.
Tạ Thiệu Xung không hề nói gì, nhưng thần sắc hắn đã cho Tạ Hồng Trần đáp án.
Hoàng Nhưỡng nói không sai, thân thế của mình đúng là còn nghi vấn.
Nhưng mình là ai?
Sao Linh Bích lão tổ phải dựng một thân phận cho mình?
Tạ Thiệu Xung cố cưỡng lại nhịp tim kịch liệt, nói: “Có lẽ, Lão tổ cũng chỉ nhầm lẫn. Ngài ấy không cần thiết lừa ngài, đúng không?”
Tạ Hồng Trần không nói gì.
Hắn cũng hy vọng thế, nhưng từng lời từng chữ của Hoàng Nhưỡng, quanh quẩn rót vào tai hắn.
“Ta đến cùng là ai…” Hắn chìm vào một bí ẩn càng lớn.
Tạ Hồng Trần ra tới sơn môn, đệ tử xung quanh tránh ra một bên đường, thi lễ với hắn.
Vẻ mặt hắn lạnh nhạt, khẽ gật đầu, thẳng lên sơn môn.
Chuyện Hoàng Nhưỡng nhắc tới, vì đã quá xa xưa, khó mà kiểm chứng.
Nhưng sư phụ mình, thật sự nóng tính dễ xúc động, bảo thủ, không dễ kìm nén vậy.
Lòng Tạ Hồng Trần do dự không chừng, hắn biết chuyện mình sắp làm có ý nghĩa thế nào.
—— hắn muốn thử dò xét sư phụ mình. Là người đã một tay nuôi lớn mình, dốc lòng dạy bảo, hết sức vun trồng.
“Tông chủ!” có tiếng Tạ Thiệu Xung vang bên tai.
Tạ Hồng Trần mới hoàn hồn —— suýt nữa thì hắn đã đụng phải Tạ Thiệu Xung đối diện.
Tạ Thiệu Xung cũng thầm ngờ vực — nom hôm nay Tông chủ sư huynh thất thần dữ.
Tạ Hồng Trần nhìn hắn thật lâu, nói: “Lần trước, triều đình thiết đài đàn Ngũ Cốc, Sư Vấn Ngư đã đích thân ban ngự biển cho Đệ Tam Mộng.”
Tạ Thiệu Xung không biết tự dưng sao hắn nhắc đến, đành nói: “Hôm đó, tôi ở Tông môn, cũng không có mặt xem.”
Tạ Hồng Trần gật đầu, hỏi: “Còn Lão tổ?”
Tạ Thiệu Xung ngẩn ra, hắn cũng là một đứa bé được Tạ Linh Bích nhặt về, nuôi từ nhỏ, tình cảm không hề tầm thường.
Hắn nhìn Tạ Hồng Trần, hồi lâu mới nói: “Không để ý.”
Tạ Hồng Trần nói: “Theo ta đi xem Mắt thấu sự đời.”
Hai người kẻ trước người sau, đi thẳng đến điện Duệ Vân Điện.
Lúc này, Ti Thiên giám.
Đệ Nhất Thu cho người lấy hồ sơ giống như chuyện đứa bé bị mất tích của Tề lão gia.
Hồ sơ rất cặn kẽ, các đối thủ liên quan đến chuyện làm ăn của Tề lão gia đều từng người một loại bỏ hiềm nghi. Có thể thấy quan phủ tra án cẩn thận. Hiển nhiên, câu quản sự nói “Tề lão gia gần như tiêu hết cả gia tài” là không giả.
Thế nhưng, đứa bé như tan biến vào hư không, không có bất kỳ manh mối nào.
Lý Lộc đứng hầu một bên, thấy y suy tư thật lâu, không khỏi nói: “Vụ án này nha phủ từng tra hỏi rất nhiều lần. Về sau cảm thấy có thể là người trong tiên môn gây án, thậm chí còn đưa đến Ngọc Hồ Tiên Tông. Song đều không kết quả.”
Đệ Nhất Thu ừm, nói: “Đã tìm mấy đứa trẻ lai lịch không rõ ở thành trấn lân cận chưa?”
Lý Lộc nói: “Quan phủ đã kiểm soát qua, khổ chủ cũng đích thân đi tìm, thậm chí còn dán thiếp treo thưởng rất cao.”
“Có thể trời xuống đất ư?” Giám Chính cười nhạt, ánh mắt sâu thẳm. Hồi lâu, y nói khẽ: “Bổn tọa cứ không cho phép đấy.”
Lý Lộc giật mình nhìn qua, chỉ thấy trong ánh mắt y là sự sắc bén kiên định.
Đệ Nhất Thu bắt đầu tìm đọc một lượng hồ sơ lớn, đi thăm dò hiện trường. Huyền án thế này vốn đã có tiếng. Đích thân y tiếp nhận, tất nhiên chấn động Thượng Kinh.
Mà ấy chỉ là một bắt đầu.
Hôm ấy, Thiếu giám Bạch Hổ Ti Đàm Kỳ mang đến rất nhiều đơn kiện, vẻ mặt nghiêm túc: “Giám Chính, bá tánh nghe nói ngài đang tra án đứa nhỏ nhà họ Tề bị mất tính. Mấy hôm nay đã đưa rất nhiều đơn kiện tới.”
Đệ Nhất Thu nhận lấy, từng đơn từng đơn, cẩn thận xem xét.
Chỉ mẩu đất Thượng Kinh thôi, trẻ con bị mất tích nhiều đến thế này ư?
Mỗi một chữ trên đơn kiện đều thật chấn kinh.
Đàm Kỳ cũng lấy làm lạ: “Mấy đứa bé này, có đứa trong nhà phú hộ, cũng có đứa lại từ hộ nghèo. Đều là bảo bối trong tay cha mẹ, cưng chiều hết mực. Nhưng sau khi mất tích cũng chẳng có ai lấy chúng để đòi tiền. Thật sự là kỳ lạ.”
Đệ Nhất Thu càng xem càng kinh hãi. Y giống như kéo một đầu sợi dây, một đầu giấu trong án bắt cóc trẻ em trong dân gian, chậm rãi hiện ra những khái niệm ban đầu.
Hoàng Nhưỡng đã rất hiều ngày không gặp Đệ Nhất Thu.
Có điều Giám Chính đại nhân mỗi ngày đều phái người đưa thư, bảo mình đi đâu, làm gì. Hoàng Nhưỡng được thư, không bận tâm đến nữa.
Nàng cũng bề bộn nhiều việc, đã sắp đến cuối tháng Hai, giống sang năm cuối cùng cũng đã thuận lợi phân phát xuống. Tất cả học trò Viện Gầy giống đều đang lao tâm lao lực vì chúng.
Đêm ấy, Hoàng Nhưỡng xách theo nửa túi hạt giống ngang qua thư phòng, mới phát hiện Đệ Nhất Thu đã về.
Trong thư phòng ánh nến cao cao, Đệ Nhất Thu ngồi sau bàn sách rộng lớn, hồ sơ chất đầy trước mặt.
Nhìn thấy Hoàng Nhưỡng, y cũng chỉ nói một câu: “Ngủ sớm đi.”
Hoàng Nhưỡng gác túi hạt giống sang một bên, thuận miệng hỏi: “Ăn gì chưa?”
Giám Chính đại nhân trả lời: “Đối phó một miếng ở thiện đường rồi.”
Hoàng Nhưỡng sờ mặt y, thầm nói: “Không biết bận chuyện gì, gầy rạc cả đi.”
Đệ Nhất Thu nắm lấy tay nàng, nói: “Hung thủ trong án đứa nhỏ mất tích còn còn ung dung ngoài vòng pháp luật, phá án sớm một ngày, bớt một phần cốt nhục chia lìa.”
Hoàng Nhưỡng thuận miệng nói: “Phu quân chỉ lo cho cốt nhục của người khác, không để ý đến kiều thê của mình à.”
Đệ Nhất Thu cười nói: “Dẫu bản tọa không để ý đến kiều thê nhưng lại có kiều thê để ý đến ta.”
Hoàng Nhưỡng được dỗ ngọt thấy rất vui, nói: “Thế thì để vợ múc nước cho phu quân rửa chân thư giãn tí.”
Nàng nói liền làm liền làm, ngay lập tức ra gian ngoài pha nước nóng.
Giám Chính đại nhân cầm hồ sơ vụ án trong tay, định đứng dậy, Hoàng Nhưỡng nói: “Chàng cứ xem đi, không quấy nhiễu chàng.”
Nàng bưng nước nóng, chui xuống dưới bàn, nửa quỳ trên mặt đất, nhẹ nhàng tháo giày vớ giúp Đệ Nhất Thu.
Ánh sáng dưới bàn lờ mờ, lúc Hoàng Nhưỡng tháo vớ giúp y mới phát hiện rất nhiều chỗ trên chân y đều bị cọ sát phá cả. Bọng nước dính cả vào vớ.
“Chân của chàng…” Hoàng Nhưỡng không dám dùng sức xé, sợ vết thương da thịt bị kéo ra càng lớn.
Giám Chính đại nhân lơ đễnh nói: “Chỉ là đi quá nhiều thôi, không quan trọng.”
Hoàng Nhưỡng dùng nước thấm ướt vớ, nhẹ tách nó ra khỏi da, cuối cùng cởi hết cả hai bên.
Đôi chân Giám Chính thả vào trong nước nóng, được tay ngọc nhẹ nhàng xoa nắn.
Gia nhân dưới bàn không nói, y một bên lật hồ sơ vụ án, một bên đưa tay, định vuốt ve đỉnh đầu giai nhân dưới bàn. Đầu ngón tay y chạm đến sống mũi giai nhân, Hoàng Nhưỡng khẽ ngẩng lên, cánh môi phớt qua đầu ngón tay y.
Giám Chính giật mình, trong bóng sáng yếu ớt dưới bàn, cánh môi giai nhân khẽ nhếch, nhẹ nhàng ngậm lấy đầu ngón tay y.
Bốn phía yên tĩnh chỉ có ánh nến lay động, Tâm trí Giám Chính đại nhân cũng như ánh nến, chao đảo sáng tắt, mấy hồ sơ kia dù có khẩn cấp, y cũng muốn níu một khắc này.
“Nhưỡng à…” Y gọi nhỏ.
Bỗng trong chớp nhoáng, tách, đai lưng ngọc bên hông y được chậm rãi rút ra, theo bàn tay ngọc của mỹ nhân, trượt xuống mặt đất.
Giám Chính đại nhân nhẹ nhàng vuốt ve đầu Hoàng Nhưỡng, trong tích tắc, đến thần hồn cũng bị hớp mất. Y không biết là muốn đẩy nàng ra xa hay nên để nàng đến gần hơn.
Khi Lý Lộc và Đàm Kỳ đi tới, bắt gặp Hoàng Nhưỡng từ thư phòng đi ra.
“Phu nhân!” Hai người cung kính chào.
Hoàng Nhưỡng ừ đáp, ngậm miệng không nói, nhanh chóng lui đi.
Tròng phòng Giám Chính uống một chén trà nguội, mới nghiêm sắc mặt lại được, lại thảo luận tình tiết vụ án.
Ngọc Hồ Tiên Tông.
Tạ Hồng Trần và Tạ Thiệu Xung cùng nhau tra lại hình ảnh chuyện Hoàng Nhưỡng từng gặp ở đàn Ngũ Cốc.
Quả nhiên Tạ Linh Bích đã rời Ngọc Hồ Tiên Tông.
Tạ Thiệu Xung không rõ: “Tông chủ, nếu là Lão tổ rời đi thì sao chứ?” Hắn nhìn Tạ Hồng Trần, hạ giọng, “Vậy cũng đâu có nghĩa là người hành thích Đệ Tam Mộng là ngài ấy.”
Tạ Hồng Trần nói: “Ta biết.”
Y trầm ngâm hồi lâu, nói: “Ở ngoại môn có Tàng Thư Các, trong đó xếp rất nhiều pháp quyển.”
Tạ Thiệu Xung không rõ vì sao hắn lại đề cập, nói: “Đúng. Nhưng không có gì quan trọng. Chỉ mấy thứ như đăng ký của đệ tử du học, rồi… ghi chép khảo sát căn cốt mỗi năm. Đều là những người không đạt khảo nghiệm thôi. Đệ tử Tông môn đã đệ đơn đến điện Duệ Vân cả.”
Tạ Hồng Trần nói: “Trong đó có một bản, liên quan đến sơ sí linh căn ở Tử Đồng quận vào tháng Ba hai trăm sáu mươi năm trước. Thiệu Xung, ta đi điện La Phù, cậu có một khắc để lật quyển pháp quyển ấy ra. Nhớ, xóa ảnh mà Thuật Lưu ảnh của pháp quyển đó ghi lại, đừng để vết tích.”
Tạ Thiệu Xung thất kinh hồn vía: “Quận Tử Đồng, không phải đó là quê hương ngài sao? Kiểm tra xem… đệ tử chưa đạt khảo nghiệm… Tông chủ, tôi không rõ.”
Tạ Hồng Trần nói: “Cậu cứ đi nhìn thử xem, nhớ cái tên của Giải Tỉnh và Phỉ Phương.”
Nói xong, hắn ngự kiếm mà ra, đi đến điện La Phù.
Tạ Thiệu Xung đuổi theo mấy bước, rồi dừng lại.
Rốt cuộc có chuyện gì thế?
Nhưng Tạ Hồng Trần đã giao phó, hắn không dám vi phạm, đành chạy thẳng ra ngoại môn.
Ngoại môn là do con trai Tạ Linh Bích Tạ Nguyên Thư quản lý.
Thì có thể nghiêm mật bao nhiêu đâu?
Tạ Thiệu Xung dễ dàng vào trong, hắn tính thời gian, xem chừng lúc này Tạ Hồng Trần đã kéo chân Tạ Linh Bích, mới vội vàng tìm quyển Pháp quyển kia.
Pháp quyển ở đây đúng là rất nhiều, vì không mấy quan trọng nên cũng chẳng ai để ý.
Tạ Thiệu Xung dựa theo thứ tự sắp xếp tìm kiếm quận Tử Đồng, rồi theo năm mới tìm được cái năm Tạ Hồng Trần bảo.
— Đến cùng Tông chủ muốn tìm cái gì nhỉ?
Tạ Thiệu Xung hạ quyết tâm, xóa thuận Lưu ảnh trên ấy.
Thuật Lưu ảnh hạ trên pháp quyển, các đệ tử bình thường không biết. Song với thân phận như Tạ Hồng Trần, Tạ Thiệu Xung đương nhiên có thể xóa đi. Còn nữa, Pháp quyển này vốn cũng không quan trọng nên cũng chẳng tăng thêm bảo mật gì đặc biệt.
Tạ Thiệu Xung vội đọc qua Pháp quyển.
Trong khi đó, La Phù điện.
Tạ Linh Bích thấy Tạ Hồng Trần đến, cũng không mừng rỡ.
Lão nói: “Nha đầu kia còn sống, sao vậy, triều đình thế mà cũng có năng lực cản Tạ Tông chủ chấp hành tông quy rồi ư?”
Tạ Hồng Trần thản nhiên nói: “Sư phụ bớt giận, Tâm kiếm của nàng ta với đệ tử là kế thừa một dòng. Đệ tử muốn biết, sự xuất hiện của nàng ta phải chăng có âm mưu khác.”
Tạ Linh Bích nói: “Con không cần qua loa, nói cho cùng, đơn giản là gặp sắc nổi nghĩa khí, không xuống tay được.”
Tạ Hồng Trần nhìn trên tường, không có hình ảnh Mắt Thấu Sự đời.
Hắn nhẹ thở dài: “Sư phụ biết con rồi.”
Tạ Linh Bích nói: “Nếu con không nhẫn tâm, lẽ nào là muốn vi sư tự ra tay sao?”
Tạ Hồng Trần nói: “Sư phụ, đệ tử đối với nàng ấy… luôn có một thứ cảm giác quen thuộc khó hiểu.”
“Ngậm miệng!” Tạ Linh Bích giận dữ, “Ả ta đã lấy Đệ Nhất Thu, lẽ nào ngươi đường đường là một Tông chủ trên cao, còn muốn lưu luyến một con đàn bà hay sao?”
Tạ Hồng Trần nói: “Sư phụ dạy rất đúng.”
Mà đương lúc hai người nói chuyện, Tạ Thiệu Xung đã xóa đi Thuật Lưu ảnh trên pháp quyển. Hắn nhanh chóng lật pháp quyển, cấp tốc tra thử.
Pháp quyển tiện hơn giấy, ngay sau đó, hắn đã tìm được cậu bé —— Ấu Anh Giải Khang, nam. Cha: Giải Tĩnh, mẹ: Phỉ Phương. Linh căn: Không. Kết quả khảo nghiệm: Bỏ!
Chuyện gì thế này?
Tạ Thiệu Xung ngớ ra.
Năm đó vậy mà Ngọc Hồ Tiên Tông từng đã khảo sát linh căn con trai của Giải Tĩnh, mà kết quả là đào thải!
Sao lại thế được?!
Linh căn cỡ Tạ Hồng Trần, quả thực là người tài trời chọn.
Xem như là còn bé quá, thì cũng tuyệt đối không có khả năng có kết quả như vậy.
Trừ phi, ngài không phải là con của Giải Tĩnh.
Thế nhưng, nếu Tạ Hồng Trần không phải con của Giải Tĩnh, vậy ngài là ai?!
Tạ Thiệu Xung vội trả Pháp quyển về chỗ cũ, không dám dừng lại lâu, nhanh chóng rời ngoại môn.
—— mình rốt cuộc đã biết bí mật gì?
Trong lòng hắn bất an.
Mà ở điện La Phù, Tạ Hồng Trần cùng Tạ Linh Bích nói nhăng nói cuội một đỗi, vất vả lắm mới ra, hắn liếc thấy vẻ mặt của Tạ Thiệu Xung.
Tạ Thiệu Xung không hề nói gì, nhưng thần sắc hắn đã cho Tạ Hồng Trần đáp án.
Hoàng Nhưỡng nói không sai, thân thế của mình đúng là còn nghi vấn.
Nhưng mình là ai?
Sao Linh Bích lão tổ phải dựng một thân phận cho mình?
Tạ Thiệu Xung cố cưỡng lại nhịp tim kịch liệt, nói: “Có lẽ, Lão tổ cũng chỉ nhầm lẫn. Ngài ấy không cần thiết lừa ngài, đúng không?”
Tạ Hồng Trần không nói gì.
Hắn cũng hy vọng thế, nhưng từng lời từng chữ của Hoàng Nhưỡng, quanh quẩn rót vào tai hắn.
“Ta đến cùng là ai…” Hắn chìm vào một bí ẩn càng lớn.
Last edited: