Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11: Từ giả thành thật
Điều mà những người độc thân không muốn thấy nhất đó là gì? Chính là nhìn những đứa đã có bồ ân ái trước mặt.
Đó là tình trạng của Trịnh Lam và Trần Phi bây giờ. Nhìn hai người phía trước một người tận tình chăm sóc, một người ngại ngùng từ chối không ăn. Trong lòng hai người bây giờ không biết là tư vị gì, chỉ biết im lặng ăn phần ăn của mình.
Trong mắt người khác, Tư Diệp là e ngại từ chối, nhưng thật ra cô đang sợ hãi. Dương Tử bây giờ thật sự không phải Dương Tử. Hắn đối với cô quá tốt, tốt đến nỗi làm cô nghi ngờ có phải hắn đã bị người khác xuyên không vào trong cơ thể hắn hay không.
Nhìn ánh mắt của hắn toàn bộ đều là sự dịu dàng, ân cần, Tư Diệp cuối cùng không nhịn nổi nữa mà ghé tai hắn hỏi nhỏ.
- Dương Tử, anh có cần phải diễn chân thật đến như vậy không?
Câu nói này chính là một nhát dao đâm thật mạnh vào tình cảm của ai kia. Rõ ràng hắn đối với cô tốt như vậy, không phải cô nên vui hay sao? Ngược lại cô lại cho rằng hắn là đang diễn?
Đột nhiên trong đầu xoẹt qua tin tức gì đó. Phải rồi, trước kia trong lúc tức giận hắn có nói với cô phải diễn cùng hắn. Không ngờ cô vậy mà kiên trì như vậy.
Nghĩ đến đây, hắn liền nhếch môi, bắt chước hành động lúc nãy của cô mà nói nhỏ.
- Không phải diễn, mà là thật. Biết chưa? Bảo bối ngốc.
Từng hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào tai cô càng khiến lời nói kia trở nên thật gợi cảm. Trái tim cô đập một cách loạn xạ không có quy luật. Tư Diệp không tin vào tai mình nữa. Hắn vừa nói đây là thật, không phải mơ cũng không phải diễn. Hơn nữa hắn còn gọi cô là bảo bối.
Có trời mới biết, bây giờ cô thật sự vui vẻ đến chừng nào. Cứ tưởng cùng hắn trải qua hai năm khó khăn, một chút tình cảm cũng không có. Không ngờ chỉ qua một đêm, hắn lại thay đổi 180° đến cô cũng không trở tay kịp.
Dường như vui đến phát khóc, mắt của Tư Diệp đã ngấn lệ. Cô quay sang nhìn hắn, lặng lẽ dùng khẩu hình miệng nói.
- Thật không?
Dương Tử nắm lấy tay cô dưới bàn, không đáp, chỉ nở một nụ cười rất dịu dàng, đầy ẩn ý.
Nhận được đáp án, Tư Diệp xém chút nữa vui quá mất không mà ôm chầm lấy hắn. May mà cô còn tỉnh táo, nếu không lại đem xấu hổ vào người.
Nhưng trong lòng cô bây giờ vẫn còn một gánh nặng nhỏ, đó là Trần Phi. Vậy thì cô ta phải làm sao đây?
Trần Phi từ đầu đến cuối đều thu những hành động của họ và trong mắt, trong lòng rất đau đớn. Nhưng có Trịnh Lam ở đây, cô không thể thể hiện ra ngoài, chỉ đành giả vờ như không thấy tiếp tục ăn.
Kết thúc bữa ăn, Trịnh Lam lại đề nghị mọi người đi chơi. Thành phố K rất rộng lớn, vì vậy có rất nhiều chỗ để vui chơi. Ví dụ như công viên.
Không thể phủ nhận rằng công viên là nơi tập trung phần lớn các cặp đôi đang yêu nhau chọn làm nơi hẹn hò đầu tiên của mình. Vì vậy, vừa mới đi đến cổng, Trịnh Lam đã có chút hối hận về quyết định của mình.
Dù đang là giữa trưa nhưng hôm nay thời tiết vô cùng mát mẻ, rất tốt để đi chơi. Sau khi lượn một vòng công viên, bọn họ quyết định đi vào thủy cung tham quan.
Mấy ngày ở ru rú trong biệt thự của Dương gia nên khi được đi chơi thế này, Tư Diệp liền buông cái tay đã nắm lấy tay cô từ lúc ở nhà hàng ra, chạy đi trước hứng thú nhìn xung quanh.
Ai kia trở nên hụt hẫng đứng ngẩn nhìn cái tay trống không của mình. Trịnh Lam đi đến từ phía sau, vỗ vai thằng bạn thân của mình rồi đi tiếp.
Bước đến bên cạnh Dương Tử, Trần Phi nhìn hắn một lúc. Người đàn ông này là người cô yêu nhất, dù biết hắn không có tình cảm nam nữ với cô. Nhưng biết sao được, cô vẫn có một hi vọng nhỏ nhoi nào đó.
Hôm nay nhìn thấy hắn đối với Tư Diệp dịu dàng, thân mật như vậy, cô biết mình sắp mất hắn rồi.
Lắc đầu đem những suy nghĩ đó ra khỏi đầu, cô mỉm cười thật tươi với hắn.
- Anh Dương Tử, chúng ta đi thôi.
Bốn người chơi đến quên trời quên đất, đến chiều tối mới về. Trịnh Lam mặt dày, không những không về khách sạn còn xin ở nhờ nhà hắn.
Đến tối, khi mọi người chuẩn bị về phòng của mình thì Trần Phi gọi hắn lại. Hai người đứng giữa nhà. Trần Phi hơi cúi đầu, như một đứa trẻ làm sai chuyện nhỏ giọng nói.
- Em có chuyện muốn nói với anh.
- Nói đi._ Dương Tử tay đút vào túi quần, hơi híp mắt nhìn cô.
- Em... em thích anh... từ lâu vẫn luôn thích anh.
- Ừm.
Thấy hắn vẫn thản nhiên, tim không loạn mặt không đỏ, Trần Phi mím môi, cảm giác đè nặng ở ngực ngày càng nặng.
- Anh... không thích em sao?
- Em là em gái của anh. Vì sao lại không thích chứ?
- Vậy ra... Trong lòng anh, em chỉ là em gái của anh thôi à?
Trái tim như có một tảng đá, đè nặng đến mức khó chịu khiến giọng cô như nghẹn lại.
- ...
Im lặng. Trần Phi cô hiểu rồi. Im lặng tức là đồng ý. Cô hít một hơi thật sâu, đè nén cảm xúc muốn khóc trước mặt hắn rồi nở nụ cười thật tươi nói.
- Em hiểu rồi. Chúc anh ngủ ngon.
Nói rồi cô quay người đi. Không sao, dù sao trong tim hắn cô vẫn có một vị trí nhỏ.
- Còn có người thích em hơn anh. Người đó, nhất định sẽ cho em hạnh phúc.
Bỏ lại câu nói đó, Dương Tử quay người đi lên lầu. Còn Trần Phi sau khi nghe được câu nói đó, không kìm chế nổi nữa liền bật khóc. Quả nhiên, cô không tài nào ghét hắn được.
Vừa mở cửa phòng, nhìn thấy người phụ nữ đang nằm trên giường xem điện thoại không chút phòng bị kia. Dương Tử cười một cái, trực tiếp đi đến, giật lấy điện thoại của cô, đem hai tay cô ép lên đầu.
Bị tập kích bất ngờ, Tư Diệp ngơ ngác nhìn người phía trên.
- Anh làm gì đấy?
Hắn không trả lời, nhìn cô thật lâu. Lâu đến nổi da mặt của cô sắp bị hắn khoét ra một lỗ.
Tư Diệp có chút mất tự nhiên quay mặt đi. Nhân cơ hội, Dương Tử cúi xuống cắn lên cổ cô một cái làm Tư Diệp giật mình, không cẩn thận phát ra âm thanh.
- A...
Trêu chọc thành công, Dương Tử vui vẻ nghiêng người ôm cô vào lòng. Dụi mặt vào cổ cô tham lam hít ngửi.
- Thơm nhỉ. Em dùng sữa tắm nào thế?
- Sữa tắm có sẵn trong phòng tắm, em cũng không biết.
Cảm giác giống như có một con mèo cọ vào cổ mình, rất nhột. Tư Diệp vẫn có chút không quen với cách cư xử của hắn. Giống như hai người bây giờ chính là một đôi chính thức vậy. Nhưng cô lại có chút không yên tâm, dù sao lúc trước hắn cũng là một người ăn chơi. Nhỡ đâu, hắn đối với cô chỉ là hứng thú nhất thời thì sao.
Nghĩ đến đây, Tư Diệp lại nhịn không được ôm chặt lấy hắn. Sợ sau hôm nay hắn lại trở về như cũ, chỉ xem cô là bạn gái trên hợp đồng.
Thấy cô đột nhiên chủ động ôm hắn, Dương Tử trong lòng vui vẻ không thôi.
- Bảo bối? Em ôm chặt như vậy, là muốn tôi ăn em sao?
- Anh... đồ lưu manh.
Tư Diệp ngoài miệng mắng nhưng lại không buông ra. Vẫn tiếp tục ôm lấy hắn. Bây giờ cô rất muốn nói rằng, cô yêu hắn. Nhưng lại không đủ dũng cảm. Hơn nữa, bên trên hắn còn có Dương phu nhân.
Đang suy nghĩ thì phía dưới liền cảm nhận được có gì đó đang trượt vào, chạm vào nơi nào đó. Tư Diệp giật nảy một cái, nhìn hắn. Chỉ thấy hắn cười nhẹ.
- Nơi này, còn đau không?
Thấy hắn không có hành động gì thêm, cô liền thở ra một hơi. Nhưng đề phòng thì hơn.
- Vẫn còn đau một chút.
Dương Tử gật đầu một cái, rút tay về đặt lên eo cô rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
- Ngủ thôi.
Tư Diệp gật nhẹ một cái, nép vào lòng hắn như mèo con tìm hơi ấm. Cả hai chìm vào giấc ngủ.
Đó là tình trạng của Trịnh Lam và Trần Phi bây giờ. Nhìn hai người phía trước một người tận tình chăm sóc, một người ngại ngùng từ chối không ăn. Trong lòng hai người bây giờ không biết là tư vị gì, chỉ biết im lặng ăn phần ăn của mình.
Trong mắt người khác, Tư Diệp là e ngại từ chối, nhưng thật ra cô đang sợ hãi. Dương Tử bây giờ thật sự không phải Dương Tử. Hắn đối với cô quá tốt, tốt đến nỗi làm cô nghi ngờ có phải hắn đã bị người khác xuyên không vào trong cơ thể hắn hay không.
Nhìn ánh mắt của hắn toàn bộ đều là sự dịu dàng, ân cần, Tư Diệp cuối cùng không nhịn nổi nữa mà ghé tai hắn hỏi nhỏ.
- Dương Tử, anh có cần phải diễn chân thật đến như vậy không?
Câu nói này chính là một nhát dao đâm thật mạnh vào tình cảm của ai kia. Rõ ràng hắn đối với cô tốt như vậy, không phải cô nên vui hay sao? Ngược lại cô lại cho rằng hắn là đang diễn?
Đột nhiên trong đầu xoẹt qua tin tức gì đó. Phải rồi, trước kia trong lúc tức giận hắn có nói với cô phải diễn cùng hắn. Không ngờ cô vậy mà kiên trì như vậy.
Nghĩ đến đây, hắn liền nhếch môi, bắt chước hành động lúc nãy của cô mà nói nhỏ.
- Không phải diễn, mà là thật. Biết chưa? Bảo bối ngốc.
Từng hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào tai cô càng khiến lời nói kia trở nên thật gợi cảm. Trái tim cô đập một cách loạn xạ không có quy luật. Tư Diệp không tin vào tai mình nữa. Hắn vừa nói đây là thật, không phải mơ cũng không phải diễn. Hơn nữa hắn còn gọi cô là bảo bối.
Có trời mới biết, bây giờ cô thật sự vui vẻ đến chừng nào. Cứ tưởng cùng hắn trải qua hai năm khó khăn, một chút tình cảm cũng không có. Không ngờ chỉ qua một đêm, hắn lại thay đổi 180° đến cô cũng không trở tay kịp.
Dường như vui đến phát khóc, mắt của Tư Diệp đã ngấn lệ. Cô quay sang nhìn hắn, lặng lẽ dùng khẩu hình miệng nói.
- Thật không?
Dương Tử nắm lấy tay cô dưới bàn, không đáp, chỉ nở một nụ cười rất dịu dàng, đầy ẩn ý.
Nhận được đáp án, Tư Diệp xém chút nữa vui quá mất không mà ôm chầm lấy hắn. May mà cô còn tỉnh táo, nếu không lại đem xấu hổ vào người.
Nhưng trong lòng cô bây giờ vẫn còn một gánh nặng nhỏ, đó là Trần Phi. Vậy thì cô ta phải làm sao đây?
Trần Phi từ đầu đến cuối đều thu những hành động của họ và trong mắt, trong lòng rất đau đớn. Nhưng có Trịnh Lam ở đây, cô không thể thể hiện ra ngoài, chỉ đành giả vờ như không thấy tiếp tục ăn.
Kết thúc bữa ăn, Trịnh Lam lại đề nghị mọi người đi chơi. Thành phố K rất rộng lớn, vì vậy có rất nhiều chỗ để vui chơi. Ví dụ như công viên.
Không thể phủ nhận rằng công viên là nơi tập trung phần lớn các cặp đôi đang yêu nhau chọn làm nơi hẹn hò đầu tiên của mình. Vì vậy, vừa mới đi đến cổng, Trịnh Lam đã có chút hối hận về quyết định của mình.
Dù đang là giữa trưa nhưng hôm nay thời tiết vô cùng mát mẻ, rất tốt để đi chơi. Sau khi lượn một vòng công viên, bọn họ quyết định đi vào thủy cung tham quan.
Mấy ngày ở ru rú trong biệt thự của Dương gia nên khi được đi chơi thế này, Tư Diệp liền buông cái tay đã nắm lấy tay cô từ lúc ở nhà hàng ra, chạy đi trước hứng thú nhìn xung quanh.
Ai kia trở nên hụt hẫng đứng ngẩn nhìn cái tay trống không của mình. Trịnh Lam đi đến từ phía sau, vỗ vai thằng bạn thân của mình rồi đi tiếp.
Bước đến bên cạnh Dương Tử, Trần Phi nhìn hắn một lúc. Người đàn ông này là người cô yêu nhất, dù biết hắn không có tình cảm nam nữ với cô. Nhưng biết sao được, cô vẫn có một hi vọng nhỏ nhoi nào đó.
Hôm nay nhìn thấy hắn đối với Tư Diệp dịu dàng, thân mật như vậy, cô biết mình sắp mất hắn rồi.
Lắc đầu đem những suy nghĩ đó ra khỏi đầu, cô mỉm cười thật tươi với hắn.
- Anh Dương Tử, chúng ta đi thôi.
Bốn người chơi đến quên trời quên đất, đến chiều tối mới về. Trịnh Lam mặt dày, không những không về khách sạn còn xin ở nhờ nhà hắn.
Đến tối, khi mọi người chuẩn bị về phòng của mình thì Trần Phi gọi hắn lại. Hai người đứng giữa nhà. Trần Phi hơi cúi đầu, như một đứa trẻ làm sai chuyện nhỏ giọng nói.
- Em có chuyện muốn nói với anh.
- Nói đi._ Dương Tử tay đút vào túi quần, hơi híp mắt nhìn cô.
- Em... em thích anh... từ lâu vẫn luôn thích anh.
- Ừm.
Thấy hắn vẫn thản nhiên, tim không loạn mặt không đỏ, Trần Phi mím môi, cảm giác đè nặng ở ngực ngày càng nặng.
- Anh... không thích em sao?
- Em là em gái của anh. Vì sao lại không thích chứ?
- Vậy ra... Trong lòng anh, em chỉ là em gái của anh thôi à?
Trái tim như có một tảng đá, đè nặng đến mức khó chịu khiến giọng cô như nghẹn lại.
- ...
Im lặng. Trần Phi cô hiểu rồi. Im lặng tức là đồng ý. Cô hít một hơi thật sâu, đè nén cảm xúc muốn khóc trước mặt hắn rồi nở nụ cười thật tươi nói.
- Em hiểu rồi. Chúc anh ngủ ngon.
Nói rồi cô quay người đi. Không sao, dù sao trong tim hắn cô vẫn có một vị trí nhỏ.
- Còn có người thích em hơn anh. Người đó, nhất định sẽ cho em hạnh phúc.
Bỏ lại câu nói đó, Dương Tử quay người đi lên lầu. Còn Trần Phi sau khi nghe được câu nói đó, không kìm chế nổi nữa liền bật khóc. Quả nhiên, cô không tài nào ghét hắn được.
Vừa mở cửa phòng, nhìn thấy người phụ nữ đang nằm trên giường xem điện thoại không chút phòng bị kia. Dương Tử cười một cái, trực tiếp đi đến, giật lấy điện thoại của cô, đem hai tay cô ép lên đầu.
Bị tập kích bất ngờ, Tư Diệp ngơ ngác nhìn người phía trên.
- Anh làm gì đấy?
Hắn không trả lời, nhìn cô thật lâu. Lâu đến nổi da mặt của cô sắp bị hắn khoét ra một lỗ.
Tư Diệp có chút mất tự nhiên quay mặt đi. Nhân cơ hội, Dương Tử cúi xuống cắn lên cổ cô một cái làm Tư Diệp giật mình, không cẩn thận phát ra âm thanh.
- A...
Trêu chọc thành công, Dương Tử vui vẻ nghiêng người ôm cô vào lòng. Dụi mặt vào cổ cô tham lam hít ngửi.
- Thơm nhỉ. Em dùng sữa tắm nào thế?
- Sữa tắm có sẵn trong phòng tắm, em cũng không biết.
Cảm giác giống như có một con mèo cọ vào cổ mình, rất nhột. Tư Diệp vẫn có chút không quen với cách cư xử của hắn. Giống như hai người bây giờ chính là một đôi chính thức vậy. Nhưng cô lại có chút không yên tâm, dù sao lúc trước hắn cũng là một người ăn chơi. Nhỡ đâu, hắn đối với cô chỉ là hứng thú nhất thời thì sao.
Nghĩ đến đây, Tư Diệp lại nhịn không được ôm chặt lấy hắn. Sợ sau hôm nay hắn lại trở về như cũ, chỉ xem cô là bạn gái trên hợp đồng.
Thấy cô đột nhiên chủ động ôm hắn, Dương Tử trong lòng vui vẻ không thôi.
- Bảo bối? Em ôm chặt như vậy, là muốn tôi ăn em sao?
- Anh... đồ lưu manh.
Tư Diệp ngoài miệng mắng nhưng lại không buông ra. Vẫn tiếp tục ôm lấy hắn. Bây giờ cô rất muốn nói rằng, cô yêu hắn. Nhưng lại không đủ dũng cảm. Hơn nữa, bên trên hắn còn có Dương phu nhân.
Đang suy nghĩ thì phía dưới liền cảm nhận được có gì đó đang trượt vào, chạm vào nơi nào đó. Tư Diệp giật nảy một cái, nhìn hắn. Chỉ thấy hắn cười nhẹ.
- Nơi này, còn đau không?
Thấy hắn không có hành động gì thêm, cô liền thở ra một hơi. Nhưng đề phòng thì hơn.
- Vẫn còn đau một chút.
Dương Tử gật đầu một cái, rút tay về đặt lên eo cô rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
- Ngủ thôi.
Tư Diệp gật nhẹ một cái, nép vào lòng hắn như mèo con tìm hơi ấm. Cả hai chìm vào giấc ngủ.
Bình luận facebook