-
Chương 2: Khi rùa biển gặp rùa biển
Trong xe im phăng phắc, sau khi đóng cửa xe lại xong thì chỉ có mỗi mình Ôn Nhã là phát ra tiếng “sột soạt sột soạt” lúc thắt dây an toàn.
Bây giờ cô đang tranh thủ liếc trộm về phía sau một cái thông qua kính chiếu hậu của xe, người đàn ông lạnh nhạt rũ mắt, giữa mày ánh lên vẻ mệt mỏi.
Xem ra là đã bay thời gian dài mới tới.
Bỗng dưng Ôn Nhã thấu hiểu cho tâm tình của anh, chịu đựng lệch múi giờ, ngồi máy bay đường dài, tới sân bay rồi mà còn phải chờ người đến đón tận một tiếng đồng hồ, người tới đón còn không được nhanh nhạy…
“Ọc…”
Tiếng bụng đói vang lên bất chợt, mặt Ôn Nhã đỏ bừng lên, ngón tay siết mạnh như muốn bóp gãy cả tay lái, bây giờ cô chỉ hận không thể đào một cái hố chui vào đấy.
Đúng là hôm nay xui đủ đường.
Lâm Tuyết Hà thấy tình cảnh khó khăn của cô, anh quay mặt đi rồi nói.
“Tôi đói rồi, tìm chỗ nào ăn cơm đi.”
Nếu Ôn Nhã không cảm nhận được tiếng bụng đói này là từ mình mà ra thì chắc chắn là cô sẽ nghĩ tiếng gọi “tự nhiên” vừa nãy được phát ra từ anh. Người này, ngoài dự đoán là cũng khá biết săn sóc.
Cô cảm kích hỏi: “Vâng, anh có gì không ăn được không?”
Lâm Tuyết Hà nghĩ một hồi rồi trả lời: “Tôi không ăn hành, gừng, tỏi, không ăn cay, không ăn hải sản, không ăn nội tạng, không ăn thịt gà, thịt vịt, cá, thịt heo, không ăn rau xanh, nghĩ thêm được gì thì tôi bổ sung sau.”
“…” Ôn Nhã gật gật đầu, quá tốt, không ăn phần lớn các món ăn một cách hoàn mỹ.
“Xin lỗi, để tôi đổi câu hỏi, anh vừa mới về nước thì có gì rất rất muốn ăn không?”
“Cháo.”
“… Anh không có khẩu vị ạ.”
“Vốn dĩ là có.”
Ôn Nhã yên lặng tát cho mình một cái, ai bảo mày lắm miệng.
Sau khi tới quán cháo rồi thì Ôn Nhã đã thông minh hơn nhiều, không ngốc nghếch đến nỗi để cho em họ của sếp đứng xếp hàng với mình, lúc ăn cháo cũng không xảy ra thêm chuyện gì nữa, đợi đến khi anh ăn xong thì cô chở được anh đến công ty bình an.
Lúc cô về đến nơi thì ông chủ đã trở lại, nhìn thấy em họ thì ông chủ vui vẻ hơn rất nhiều, vung tay thò qua.
Ôn Nhã chỉ thấy Lâm Tuyết Hà hơi nhăn mày, sếp cô cũng ngượng ngùng mà rụt tay lại ngay.
Lợi hại, ngay cả anh họ mà cũng dám không nể mặt.
Ôn Nhã càng thêm cẩn thận mà “hầu hạ”, đợi đến khi ông chủ “đón tiếp” em họ mình, vẫy vẫy tay cho cô “lui xuống”, thì thiếu chút nữa cô đã mừng rớt nước mắt, hô một tiếng “Tuân lệnh”.
Sau khi về văn phòng, cô còn chưa kịp nằm dài xuống một cái, thì đã có một người đồng nghiệp đã rúc sang gần cô, bởi chị ấy bị mê hoặc bởi ngoại hình của người kia.
“Ôi trời, Ôn Nhã, sao em lại có phúc như vậy chứ! Soái ca đẹp trai giàu nứt đố đổ vách kìa!!!”
Ôn Nhã trợn trắng mắt lên. Trời, cô nguyện ý đưa loại “phúc” này cho vị dũng sĩ trước mặt cô.
“À, anh ta có còn độc thân không? Mọi người có còn cơ hội nữa không?”
Điện thoại ở góc bàn vang lên, Ôn Nhã duỗi tay ra cầm lấy microphone, híp mắt cười với đồng nghiệp: “Dù sao thì, nhất định là chị không có cơ hội đâu, lo mà về nhà trông con đi chị gái.”
Đồng nghiệp trừng mắt chuẩn bị đánh cô, Ôn Nhã không tránh không né mà nghiêm túc nhận điện thoại: “Xin chào, công ty Công nghệ Boda… Dạ, chào giám đốc Vương, anh nói đi ạ.”
“Đồ đáng ghét.” Đồng nghiệp chỉ đành chọc cái trán của cô rồi thôi. Đây chỉ là một đoạn nhạc đệm nhỏ, rất nhanh đã trôi qua.
Ôn Nhã thì nghĩ vậy.
Buổi tối thứ sáu.
Ôn Nhã tăng ca thêm một tiếng, trước khi mặt trời xuống núi, cuối cùng cô cũng đã mò được về nhà.
Ban ngày cô có rất nhiều thứ muốn nói, tới buổi tối thì không muốn mở miệng nói chuyện cho lắm, sau khi im lặng ăn xong cơm tối thì về phòng nghỉ ngơi ngay.
Mẹ Ôn lo lắng sốt ruột: “Ông nhìn nó mà xem, chẳng phải là ngày mai bảo nó đi xem mắt một cái thôi à, việc gì phải xụ mắt ra như thế, nếu ngày mai mà còn như vậy nữa thì ấn tượng đầu với người ta sẽ ra sao đây hả.”
“Bà suy nghĩ nhiều rồi, là con nó mệt thôi.”
“Ông cứ chiều nó đi, tính tình bây giờ của nó cũng là do ông chiều mà ra cả!”
Mẹ Ôn trừng mắt nhìn ba Ôn một cái, cuối cùng, bà thấy mình nên đi nói chuyện với Ôn Nhã: “Ông dọn dẹp chén đĩa đi, tôi đi xem nó.”
Bà đã quyết định rồi thì ba Ôn cũng không ngăn cản được, ông chỉ đành khuyên một câu: “Con nó đã không còn nhỏ nữa rồi.”
“Tôi tự có chừng mực, ông nhanh đi rửa chén đi.”
Nói rồi, mẹ Ôn hấp tấp vọt vào trong phòng Ôn Nhã.
“…” Ba Ôn nặng nề mà thở dài, dù sao thì cũng nên gõ cửa một cái chứ.
Ôn Nhã vừa định mở máy tính lên chơi một ván Tiến lên thì “mẫu thân đại nhân” đã đi vòng vòng trong phòng cô từ đời nào rồi, sau đó bà lấy máy uốn tóc từ trong hộc tủ ra rồi đi thẳng đến chỗ cô.
Cô đề phòng mà trốn qua một bên, bên dưới ghế dựa có bánh xe, sau khi cô đứng bật dậy thì “vù” một cái văng ra xa: “Mẹ làm gì thế?”
Mẹ Ôn hứng thú bừng bừng mà nói: “Mẹ giúp con sửa sang đầu tóc một chút.”
Tháng bảy năm ngoái Ôn Nhã đi uốn tóc xoăn, uốn khoảng mười xăng-ti-mét đuôi tóc, lúc vừa uốn xong còn tỉ mỉ chăm sóc, bây giờ cũng đã gần một năm sau, Ôn Nhã đã mặc kệ nó từ lâu lắm rồi, dù sao thì tóc cô cũng dài mà, đuôi tóc vểnh lên chút cũng không sao.
Vì thế, Ôn Nhã quả quyết cự tuyệt: “Không cần ạ, tóc con như vậy là được rồi, dù sao con cũng đang định đi cắt tóc.”
“Thế chẳng phải là phải qua một thời gian nữa sao? Nhanh lại đây, mẹ uốn cho.”
Ôn Nhã vẫn không tình nguyện, mẹ Ôn nghiêm mặt: “Cũng chẳng rớt miếng thịt nào của mày, mày làm gì thì làm đi.”
“Dạ vâng, dạ vâng.”
Cô ngoan ngoãn ngồi lại, dù sao thì cô cũng không đấu lại “chủ nhân gia đình”.
Ôn Nhã thua hết đậu vui vẻ xong thì mẹ Ôn cũng đã gần xử lý xong tóc cô, bà vừa lòng mà xoay đầu cô qua: “Con gái mẹ mà gọn gàng lại, quả nhiên chính là đứa đẹp nhất khu này.”
Lời khen ngợi này làm Ôn Nhã vui vẻ hơn nhiều: “Chẳng lẽ con không phải là người đẹp nhất thế giới ạ?”
Mẹ Ôn nhéo nhéo da mặt cô: “Không biết xấu hổ à.”
“Được rồi, buổi tối ngủ cẩn thận chút, đừng có xoay lung tung rồi đè lên tóc.”
Ôn Nhã trả lời cho có lệ: “Dạ vâng, dạ vâng.”
Còn tưởng rằng đêm nay đã xong hết rồi, nhưng mẹ Ôn lại quay người, nhanh chóng mở tủ quần áo của cô ra, sau khi liếc mắt một cái thì kinh ngạc cảm thán: “Ôi trời! Sao tủ quần áo của con không có bộ nào đẹp thế!”
Nếu Ôn Nhã không biết tối nay mẹ cô vào phòng để làm gì thì cô cũng nên bỏ cái đầu trên của cô đi rồi, Ôn Nhã bỏ lại chuột máy tính rồi cầm lấy hộp chuyển phát nhanh chưa mở ra ở bên cạnh.
“Được rồi, được rồi ạ, còn không phải là để đi xem mắt ngày mai sao, đây, quần áo con mới mua, con cũng xem trọng chuyện đi xem mắt mà.”
Mẹ Ôn vừa thấy túi chuyển phát nhanh thì lại nói một câu: “Đồ trên Taobao còn chưa thử đã mua mà con nói là con xem trọng?”
Ôn Nhã không phục mà nói: “Váy này con mua hơi bị đắt, hơn năm trăm tệ [*] lận ấy!”
[*] Hơn 1.8 triệu VNĐ.
Mẹ Ôn không nói gì thêm, chỉ lẩm bẩm một câu: “Đắt thế.”
Hai mẹ con bóc túi chuyển phát nhanh, Ôn Nhã mua một chiếc váy liền áo chiffon màu hồng nhạt, tay áo và làn váy bồng bềnh, tiên khí dạt dào.
Mẹ Ôn vừa lòng ngay tức thì: “Cũng được, vậy mới giống đồ con gái con đứa mặc chứ.”
“Vậy…”
Ôn Nhã nhe răng cười, tay ngửa ra ngoài: “Mới Thái hậu đại nhân yên tâm đi nghỉ ngơi ạ.”
Sáng mười giờ ngày hôm sau hẹn, Ôn Nhã đã dậy từ chín giờ, cô ngồi trước gương trang điểm hết hai mươi phút, sau khi bảo đảm mặt mình và giá trị của chiếc váy đã tương xứng nhau thì đeo túi xách lên, lượn lượn đi ra tới cửa như tiên.
Hôm nay cô thục nữ giống y như tên mình!
É hé.
Địa điểm gặp mặt ở quán cà phê phía Tây quảng trường Trình Tường, từ nhà họ Ôn tới đó chỉ mất hai mươi phút lái xe, lúc Ôn Nhã đến còn trước giờ hẹn hẳn năm phút.
Hẳn là nhà trai đã đến rồi nhỉ…
Cô vừa nghĩ vậy vừa nhìn lướt qua căn phòng có ánh sáng mờ tối, nghe ba cô gái kia nói người nọ rất đẹp trai, vóc càng cao ráo, còn trắng trẻo, hẳn là rất dễ nhận ra…
Sau khi nhìn thấy bên cạnh cửa sổ có một người đàn ông đang ngồi một mình thì khí quản của cô như bị ai bóp chặt lại ngay giây phút ấy, mẹ nó, không thể nào!
Lâm Tuyết Hà?!
Bởi vì là nhà bọn họ liên hệ nhà trai nên ba cô cũng ngại miệng đòi ảnh chụp con trai nhà người ta, chỉ đưa ảnh cô qua cho nhà bọn họ, cho nên Ôn Nhã cũng không biết đối tượng xem mắt của mình trông như thế nào, nay đã thấy người ta, hoàn toàn trùng khớp với người đàn ông cô không dám chọc hôm qua!
Rùa biển, trắng, cao, đẹp trai, giàu!
Lúc đầu óc Ôn Nhã tràn ngập dấu chấm than thì nhờ tầm mắt nóng rát của cô cứ hướng về phía anh mãi, Lâm Tuyết Hà cũng chú ý tới cô.
Chỉ thấy cô rối rắm mà nhăn mày, chốc chốc thì kéo kéo túi xách, chốc chốc thì cầm điện thoại định gọi điện, cuối cùng, còn bày ra vẻ mặt như bị táo bón, một lời khó nói hết mà ngồi xuống trước mặt anh.
Ôn Nhã cung kính lạ thường mà gật đầu chào anh một cái: “Xin chào anh Lâm.”
Lâm Tuyết Hà nhìn cô một cái rồi hỏi: “Làm sao?”
Làm sao? Làm sao cái gì mà làm sao? Ôn Nhã không hiểu gì cả, xem mắt mà còn cần phải lạnh lùng như vậy nữa ư?
“À, xin lỗi, tôi là Ôn Nhã.”
Lâm Tuyết Hà không kiềm chế được mà nhướn một bên chân mày lên: “Cô đang nói vô nghĩa cái gì vậy?”
Ôn Nhã muốn điên tới nơi luôn rồi, sao cô lại gặp phải đối tượng xem mắt đáng sợ, không bình dị, không gần gũi như vị này thế? Phí mất mấy triệu của cô!!
“Là thế này.” Cô châm chước mà dùng ngữ khí nói với sếp tổng, thỏ thẻ: “Với điều kiện của anh mà bác nhà còn bảo anh đi xem mắt với tôi thì thật đúng là tội cho anh quá, anh xem, như thế này được không, tôi mời anh ly cà phê này, sau khi về thì anh cứ nói với hai bác là thấy không hợp nhau là được rồi ạ, tôi nhất định sẽ không dây dưa với anh đâu.”
Lâm Tuyết Hà im lặng, mà sự im lặng của anh càng làm Ôn Nhã hãi hùng khiếp vía.
Chẳng lẽ lời cô nói chưa đủ thành khẩn, chưa đủ chân thành?
“Cô là Miss Ôn?”
Một giọng nam mang theo âm uốn lưỡi vang lên, Ôn Nhã quay ngoắt đầu sang, đối diện với khuôn mặt cũng có thể xem như là đẹp, đối phương mặc một chiếc áo sơ mi hồng nhạt, nút thắt trên cùng mở ra, lộ ra một hình xăm trên xương quai xanh cùng với mái tóc ánh vàng.
Ha ha ha ha.
“À, đúng vậy.”
Ôn Nhã cứng đờ người quay lại nhìn.
Lâm Tuyết Hà cũng nhìn cô, khóe miệng anh nhếch lên.
“Miss Ôn?”
Bây giờ cô đang tranh thủ liếc trộm về phía sau một cái thông qua kính chiếu hậu của xe, người đàn ông lạnh nhạt rũ mắt, giữa mày ánh lên vẻ mệt mỏi.
Xem ra là đã bay thời gian dài mới tới.
Bỗng dưng Ôn Nhã thấu hiểu cho tâm tình của anh, chịu đựng lệch múi giờ, ngồi máy bay đường dài, tới sân bay rồi mà còn phải chờ người đến đón tận một tiếng đồng hồ, người tới đón còn không được nhanh nhạy…
“Ọc…”
Tiếng bụng đói vang lên bất chợt, mặt Ôn Nhã đỏ bừng lên, ngón tay siết mạnh như muốn bóp gãy cả tay lái, bây giờ cô chỉ hận không thể đào một cái hố chui vào đấy.
Đúng là hôm nay xui đủ đường.
Lâm Tuyết Hà thấy tình cảnh khó khăn của cô, anh quay mặt đi rồi nói.
“Tôi đói rồi, tìm chỗ nào ăn cơm đi.”
Nếu Ôn Nhã không cảm nhận được tiếng bụng đói này là từ mình mà ra thì chắc chắn là cô sẽ nghĩ tiếng gọi “tự nhiên” vừa nãy được phát ra từ anh. Người này, ngoài dự đoán là cũng khá biết săn sóc.
Cô cảm kích hỏi: “Vâng, anh có gì không ăn được không?”
Lâm Tuyết Hà nghĩ một hồi rồi trả lời: “Tôi không ăn hành, gừng, tỏi, không ăn cay, không ăn hải sản, không ăn nội tạng, không ăn thịt gà, thịt vịt, cá, thịt heo, không ăn rau xanh, nghĩ thêm được gì thì tôi bổ sung sau.”
“…” Ôn Nhã gật gật đầu, quá tốt, không ăn phần lớn các món ăn một cách hoàn mỹ.
“Xin lỗi, để tôi đổi câu hỏi, anh vừa mới về nước thì có gì rất rất muốn ăn không?”
“Cháo.”
“… Anh không có khẩu vị ạ.”
“Vốn dĩ là có.”
Ôn Nhã yên lặng tát cho mình một cái, ai bảo mày lắm miệng.
Sau khi tới quán cháo rồi thì Ôn Nhã đã thông minh hơn nhiều, không ngốc nghếch đến nỗi để cho em họ của sếp đứng xếp hàng với mình, lúc ăn cháo cũng không xảy ra thêm chuyện gì nữa, đợi đến khi anh ăn xong thì cô chở được anh đến công ty bình an.
Lúc cô về đến nơi thì ông chủ đã trở lại, nhìn thấy em họ thì ông chủ vui vẻ hơn rất nhiều, vung tay thò qua.
Ôn Nhã chỉ thấy Lâm Tuyết Hà hơi nhăn mày, sếp cô cũng ngượng ngùng mà rụt tay lại ngay.
Lợi hại, ngay cả anh họ mà cũng dám không nể mặt.
Ôn Nhã càng thêm cẩn thận mà “hầu hạ”, đợi đến khi ông chủ “đón tiếp” em họ mình, vẫy vẫy tay cho cô “lui xuống”, thì thiếu chút nữa cô đã mừng rớt nước mắt, hô một tiếng “Tuân lệnh”.
Sau khi về văn phòng, cô còn chưa kịp nằm dài xuống một cái, thì đã có một người đồng nghiệp đã rúc sang gần cô, bởi chị ấy bị mê hoặc bởi ngoại hình của người kia.
“Ôi trời, Ôn Nhã, sao em lại có phúc như vậy chứ! Soái ca đẹp trai giàu nứt đố đổ vách kìa!!!”
Ôn Nhã trợn trắng mắt lên. Trời, cô nguyện ý đưa loại “phúc” này cho vị dũng sĩ trước mặt cô.
“À, anh ta có còn độc thân không? Mọi người có còn cơ hội nữa không?”
Điện thoại ở góc bàn vang lên, Ôn Nhã duỗi tay ra cầm lấy microphone, híp mắt cười với đồng nghiệp: “Dù sao thì, nhất định là chị không có cơ hội đâu, lo mà về nhà trông con đi chị gái.”
Đồng nghiệp trừng mắt chuẩn bị đánh cô, Ôn Nhã không tránh không né mà nghiêm túc nhận điện thoại: “Xin chào, công ty Công nghệ Boda… Dạ, chào giám đốc Vương, anh nói đi ạ.”
“Đồ đáng ghét.” Đồng nghiệp chỉ đành chọc cái trán của cô rồi thôi. Đây chỉ là một đoạn nhạc đệm nhỏ, rất nhanh đã trôi qua.
Ôn Nhã thì nghĩ vậy.
Buổi tối thứ sáu.
Ôn Nhã tăng ca thêm một tiếng, trước khi mặt trời xuống núi, cuối cùng cô cũng đã mò được về nhà.
Ban ngày cô có rất nhiều thứ muốn nói, tới buổi tối thì không muốn mở miệng nói chuyện cho lắm, sau khi im lặng ăn xong cơm tối thì về phòng nghỉ ngơi ngay.
Mẹ Ôn lo lắng sốt ruột: “Ông nhìn nó mà xem, chẳng phải là ngày mai bảo nó đi xem mắt một cái thôi à, việc gì phải xụ mắt ra như thế, nếu ngày mai mà còn như vậy nữa thì ấn tượng đầu với người ta sẽ ra sao đây hả.”
“Bà suy nghĩ nhiều rồi, là con nó mệt thôi.”
“Ông cứ chiều nó đi, tính tình bây giờ của nó cũng là do ông chiều mà ra cả!”
Mẹ Ôn trừng mắt nhìn ba Ôn một cái, cuối cùng, bà thấy mình nên đi nói chuyện với Ôn Nhã: “Ông dọn dẹp chén đĩa đi, tôi đi xem nó.”
Bà đã quyết định rồi thì ba Ôn cũng không ngăn cản được, ông chỉ đành khuyên một câu: “Con nó đã không còn nhỏ nữa rồi.”
“Tôi tự có chừng mực, ông nhanh đi rửa chén đi.”
Nói rồi, mẹ Ôn hấp tấp vọt vào trong phòng Ôn Nhã.
“…” Ba Ôn nặng nề mà thở dài, dù sao thì cũng nên gõ cửa một cái chứ.
Ôn Nhã vừa định mở máy tính lên chơi một ván Tiến lên thì “mẫu thân đại nhân” đã đi vòng vòng trong phòng cô từ đời nào rồi, sau đó bà lấy máy uốn tóc từ trong hộc tủ ra rồi đi thẳng đến chỗ cô.
Cô đề phòng mà trốn qua một bên, bên dưới ghế dựa có bánh xe, sau khi cô đứng bật dậy thì “vù” một cái văng ra xa: “Mẹ làm gì thế?”
Mẹ Ôn hứng thú bừng bừng mà nói: “Mẹ giúp con sửa sang đầu tóc một chút.”
Tháng bảy năm ngoái Ôn Nhã đi uốn tóc xoăn, uốn khoảng mười xăng-ti-mét đuôi tóc, lúc vừa uốn xong còn tỉ mỉ chăm sóc, bây giờ cũng đã gần một năm sau, Ôn Nhã đã mặc kệ nó từ lâu lắm rồi, dù sao thì tóc cô cũng dài mà, đuôi tóc vểnh lên chút cũng không sao.
Vì thế, Ôn Nhã quả quyết cự tuyệt: “Không cần ạ, tóc con như vậy là được rồi, dù sao con cũng đang định đi cắt tóc.”
“Thế chẳng phải là phải qua một thời gian nữa sao? Nhanh lại đây, mẹ uốn cho.”
Ôn Nhã vẫn không tình nguyện, mẹ Ôn nghiêm mặt: “Cũng chẳng rớt miếng thịt nào của mày, mày làm gì thì làm đi.”
“Dạ vâng, dạ vâng.”
Cô ngoan ngoãn ngồi lại, dù sao thì cô cũng không đấu lại “chủ nhân gia đình”.
Ôn Nhã thua hết đậu vui vẻ xong thì mẹ Ôn cũng đã gần xử lý xong tóc cô, bà vừa lòng mà xoay đầu cô qua: “Con gái mẹ mà gọn gàng lại, quả nhiên chính là đứa đẹp nhất khu này.”
Lời khen ngợi này làm Ôn Nhã vui vẻ hơn nhiều: “Chẳng lẽ con không phải là người đẹp nhất thế giới ạ?”
Mẹ Ôn nhéo nhéo da mặt cô: “Không biết xấu hổ à.”
“Được rồi, buổi tối ngủ cẩn thận chút, đừng có xoay lung tung rồi đè lên tóc.”
Ôn Nhã trả lời cho có lệ: “Dạ vâng, dạ vâng.”
Còn tưởng rằng đêm nay đã xong hết rồi, nhưng mẹ Ôn lại quay người, nhanh chóng mở tủ quần áo của cô ra, sau khi liếc mắt một cái thì kinh ngạc cảm thán: “Ôi trời! Sao tủ quần áo của con không có bộ nào đẹp thế!”
Nếu Ôn Nhã không biết tối nay mẹ cô vào phòng để làm gì thì cô cũng nên bỏ cái đầu trên của cô đi rồi, Ôn Nhã bỏ lại chuột máy tính rồi cầm lấy hộp chuyển phát nhanh chưa mở ra ở bên cạnh.
“Được rồi, được rồi ạ, còn không phải là để đi xem mắt ngày mai sao, đây, quần áo con mới mua, con cũng xem trọng chuyện đi xem mắt mà.”
Mẹ Ôn vừa thấy túi chuyển phát nhanh thì lại nói một câu: “Đồ trên Taobao còn chưa thử đã mua mà con nói là con xem trọng?”
Ôn Nhã không phục mà nói: “Váy này con mua hơi bị đắt, hơn năm trăm tệ [*] lận ấy!”
[*] Hơn 1.8 triệu VNĐ.
Mẹ Ôn không nói gì thêm, chỉ lẩm bẩm một câu: “Đắt thế.”
Hai mẹ con bóc túi chuyển phát nhanh, Ôn Nhã mua một chiếc váy liền áo chiffon màu hồng nhạt, tay áo và làn váy bồng bềnh, tiên khí dạt dào.
Mẹ Ôn vừa lòng ngay tức thì: “Cũng được, vậy mới giống đồ con gái con đứa mặc chứ.”
“Vậy…”
Ôn Nhã nhe răng cười, tay ngửa ra ngoài: “Mới Thái hậu đại nhân yên tâm đi nghỉ ngơi ạ.”
Sáng mười giờ ngày hôm sau hẹn, Ôn Nhã đã dậy từ chín giờ, cô ngồi trước gương trang điểm hết hai mươi phút, sau khi bảo đảm mặt mình và giá trị của chiếc váy đã tương xứng nhau thì đeo túi xách lên, lượn lượn đi ra tới cửa như tiên.
Hôm nay cô thục nữ giống y như tên mình!
É hé.
Địa điểm gặp mặt ở quán cà phê phía Tây quảng trường Trình Tường, từ nhà họ Ôn tới đó chỉ mất hai mươi phút lái xe, lúc Ôn Nhã đến còn trước giờ hẹn hẳn năm phút.
Hẳn là nhà trai đã đến rồi nhỉ…
Cô vừa nghĩ vậy vừa nhìn lướt qua căn phòng có ánh sáng mờ tối, nghe ba cô gái kia nói người nọ rất đẹp trai, vóc càng cao ráo, còn trắng trẻo, hẳn là rất dễ nhận ra…
Sau khi nhìn thấy bên cạnh cửa sổ có một người đàn ông đang ngồi một mình thì khí quản của cô như bị ai bóp chặt lại ngay giây phút ấy, mẹ nó, không thể nào!
Lâm Tuyết Hà?!
Bởi vì là nhà bọn họ liên hệ nhà trai nên ba cô cũng ngại miệng đòi ảnh chụp con trai nhà người ta, chỉ đưa ảnh cô qua cho nhà bọn họ, cho nên Ôn Nhã cũng không biết đối tượng xem mắt của mình trông như thế nào, nay đã thấy người ta, hoàn toàn trùng khớp với người đàn ông cô không dám chọc hôm qua!
Rùa biển, trắng, cao, đẹp trai, giàu!
Lúc đầu óc Ôn Nhã tràn ngập dấu chấm than thì nhờ tầm mắt nóng rát của cô cứ hướng về phía anh mãi, Lâm Tuyết Hà cũng chú ý tới cô.
Chỉ thấy cô rối rắm mà nhăn mày, chốc chốc thì kéo kéo túi xách, chốc chốc thì cầm điện thoại định gọi điện, cuối cùng, còn bày ra vẻ mặt như bị táo bón, một lời khó nói hết mà ngồi xuống trước mặt anh.
Ôn Nhã cung kính lạ thường mà gật đầu chào anh một cái: “Xin chào anh Lâm.”
Lâm Tuyết Hà nhìn cô một cái rồi hỏi: “Làm sao?”
Làm sao? Làm sao cái gì mà làm sao? Ôn Nhã không hiểu gì cả, xem mắt mà còn cần phải lạnh lùng như vậy nữa ư?
“À, xin lỗi, tôi là Ôn Nhã.”
Lâm Tuyết Hà không kiềm chế được mà nhướn một bên chân mày lên: “Cô đang nói vô nghĩa cái gì vậy?”
Ôn Nhã muốn điên tới nơi luôn rồi, sao cô lại gặp phải đối tượng xem mắt đáng sợ, không bình dị, không gần gũi như vị này thế? Phí mất mấy triệu của cô!!
“Là thế này.” Cô châm chước mà dùng ngữ khí nói với sếp tổng, thỏ thẻ: “Với điều kiện của anh mà bác nhà còn bảo anh đi xem mắt với tôi thì thật đúng là tội cho anh quá, anh xem, như thế này được không, tôi mời anh ly cà phê này, sau khi về thì anh cứ nói với hai bác là thấy không hợp nhau là được rồi ạ, tôi nhất định sẽ không dây dưa với anh đâu.”
Lâm Tuyết Hà im lặng, mà sự im lặng của anh càng làm Ôn Nhã hãi hùng khiếp vía.
Chẳng lẽ lời cô nói chưa đủ thành khẩn, chưa đủ chân thành?
“Cô là Miss Ôn?”
Một giọng nam mang theo âm uốn lưỡi vang lên, Ôn Nhã quay ngoắt đầu sang, đối diện với khuôn mặt cũng có thể xem như là đẹp, đối phương mặc một chiếc áo sơ mi hồng nhạt, nút thắt trên cùng mở ra, lộ ra một hình xăm trên xương quai xanh cùng với mái tóc ánh vàng.
Ha ha ha ha.
“À, đúng vậy.”
Ôn Nhã cứng đờ người quay lại nhìn.
Lâm Tuyết Hà cũng nhìn cô, khóe miệng anh nhếch lên.
“Miss Ôn?”
Bình luận facebook