• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full KHÔNG CẦN LÀM NỮ CHÍNH, TÔI CŨNG KHIẾN NAM CHÍNH YÊU TÔI (13 Viewers)

  • Chương 10: Bệnh cuồng em gái

Về đến trường, dù có hơi buồn 1 chút nhưng không hiểu vì lý do gì nữa. Tôi chợt nhớ ra người bạn thân của tôi, tôi phi thật nhanh đến phòng ý tế. Đẩy cửa ra:



- Mỹ Kiều, cậu có sa...



Aaaa, gì zậy, 2 người họ..., bọn họ...sắp..sắp...hôn rồi. Tôi nhìn mà ngượng thay:



- Xin lỗi vì đã làm phiền, 2 bạn cứ tiếp tục...



Rồi tôi bước ra ngoài, nghe tiếng vọng ra:



- Ko phải như cậu nghĩ đâu....



Hzzz, bị nhìn thấy rồi khỏi giải thích. Thế chắc là mình lại sắp được ăn cưới bọn họ rồi, mà cũng phải công nhận, họ tiến triển nhanh thật. Tôi bước vào lớp, xin phép cô giáo rồi ngồi vào ghế.



Tên Dạ Thần đấy vẫn chưa đến, thôi, mặc xác hắn đi. Vừa nghĩ xong là đã thấy hắn bước vào từ cửa lớp, nhắc tào tháo là tào tháo tới. Bây giờ, mục đích của tôi bao gồm:



1: Ko gây sự với nữ chủ



2: Phải giúp gia đình của Cửu Cửu sống 1 cuộc sống tốt



3: Phải sống thay cho Cửu Cửu thật tốt



4: Không được phép rung động trong thế giới này



Vì muốn thực hiện điều thứ 4 nên mình phải tránh xa tên Dạ Thần này ra, không được tiếp xúc nhiều vì qua nhiều lần đụng chạm hắn, tôi suýt rung động mấy lần



Hắn ngồi xuống, định nói gì đó nên tôi nhanh chí bảo bạn bên trên:



- Bạn ơi, mình không hiểu bài này, bạn có thể giảng giúp mình được ko??



- Ohh, đượcc chứ - bạn nữ nói



Thế là hắn ta im luôn, không nói nữa. Trong cả tiết, tôi cố lơ hắn đi nhưng còn khó hơn tìm kim đáy bể vậy, hắn cứ lượn lờ rồi bắt chuyện, tôi chỉ mong đến cuối giờ để được giải thoát.



Reng...reng...reng...Ôi, tiếng chuông cứu tinh cuối cùng cũng đến. Tôi đóng cặp, chạy vèo ra ngoài cổng, lý do vì không muốn chạm mặt hắn. Tôi chạy ra xe, ngồi lên, đóng cửa, đi về nhà. Cuối cùng cũng được về nhà rồi, ngôi nhà thân yêu.



Vừa bước vào cánh cửa, tôi đã gặp 1 cảnh tượng vô cùng đầm ấm của 1 gia đình. Mẹ ở dưới bếp, đang nấu cơm, bố ngồi đọc báo, còn anh trai thì ngồi nói chuyện đời với bố.



Tôi mở lời:



- Thưa bố mẹ, con mới về...



Mọi người ngước mắt lên nhìn tôi:



- Con về rồi à, vào đây ngồi - Bố nói



- Cuối cùng em cũng về rồi, tí nữa ăn cơm xong anh cho em 1 bất ngờ - Anh trai



- Đợi mẹ tí, cơm sắp xong rồi,con tắm đi rồi xuống đây ăn cơm - Mẹ từ trong bếp vọng ra



Một gia đình thật chan hòa, đầm ấm, tiếc cho cô thật đấy, Cửu Cửu à, tôi trả lời:



- Dạ, con đi tắm liền đây...



Cứ thế, tôi tắm xong rồi xuống ăn cơm tối cùng mọi người. Sau bữa cơm, mẹ đem cả đĩa hoa quả ra, toàn những loại quả đắt thôi, nào là cherry, việt quất, dâu bạch tuyết, dâu đỏ,....



Tôi đang định ăn thì ông anh trai kéo tôi đi:



- Đi theo anh, anh cho em 1 bất ngờ



- Hả...- Tôi ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì



- Khoan, để em ăn xong rồi đi - Mẹ nói



- Nhà mình còn mấy thùng mà mẹ, tí nữa xong thì con để em ăn - Anh trai đáp



- Kệ nó đi bà, bà không biết, nó có bệnh cuồng em gái à - Bố vừa ăn vừa nói



- Cuồng thì cũng cuồng vừa thôi chứ nhỉ!!, thôi kệ 2 anh em nó đi, mà ông nữa, bị bệnh mà cứ thích ăn nhiều cơ - Mẹ nhìn bố



- Ai bảo bà làm ngon quá - bố cười, đáp



- Ông chỉ khéo nịnh - Mẹ cười, đánh nhẹ vào bố



Ở nhà mà phải nhìn cảnh 2 người rắc cẩu lương nên cũng có chút ghen tị à nha. Mà không biết ông anh này của tôi đang đưa tôi đi đâu. Đột nhiên ổng bịt mắt tôi lại:



- Ơ, bịt mắt em làm gì - Tôi lơ ngơ hỏi



- Để tạo cho em 1 món quà...



Ảnh kéo tôi đi tiếp, đột nhiên âm thanh tĩnh lặng:



- 1..2..3..



Tôi mở mắt ra, có rất nhiều chú mèo con đang chạy ra chỗ tôi, trông chúng rất đáng yêu. Tôi cười tươi quay qua nhìn anh trai:



- Anh mua cho em đó, hôm trước em bảo thích thú cưng, lúc đấy anh không cho, em chẳng phải giận anh 2 ngày sao, vậy nên phải tặng em thật nhiều để lần sau không dỗi anh nữa - Anh cười tươi nói với tôi



Không ngờ, tôi lại có thể một lần được 1 người anh trai quan tâm nhiều như vậy, tôi ôm chầm lấy anh, cảm ơn:



- Cảm ơn anh trai



- Hôm nay nhỏ ngốc này lại làm sao thế này, chỉ có mấy con mèo cũng làm vui như này hả?? - Tử Hán có chút bỡ ngỡ



- Dạ - Tôi cười đáp



Thật sự rất muốn khóc vì tôi bây giờ rất vui, vui đến phát khóc luôn nhưng phải kìm chế, nín lại. Mà giờ mới nhớ lại, đây là 1 ngôi nhà, à ko, phải nói là cả 1 biệt thự, vậy không nhẽ những con mèo này không đơn giản là mấy trăm nghìn đâu nhỉ:



- Mấy con mèo này dễ thương thật đấy, vậy....anh mất bao nhiêu tiền để mua mấy con mèo này vậy??



- 500 - ổng đáp 1 cách dễ dàng



- Hên là chỉ có 500 nghìn...



- Ko..500 triệu



- Hả..- Tôi sốc



500 triệu chỉ để mua mấy con mèo này, ko hổ danh là gia đình giàu có thuộc top 10 trên thế giới, 500 triệu có thể mua đc bao nhiêu đồ ăn ngon. Thật là xót, nhưng ko sao, vì đấy là tấm lòng của anh trai nên...tôi bỏ qua sự xót xa vì tiền mà cảm ơn và nhận món quà đó



Sau 1 hồi chơi với lũ mèo, tôi xuống nhà và ăn hoa quả. Sau đó, lên phòng lướt điện thoại. Hôm nay là 1 ngày, vui có, buồn có, xót có, hạnh phúc cũng có. Đầy đủ vị cho ngày hôm nay.



Mai là thứ 7, sao vẫn phải đi học nhỉ, buồn thật sự. Nhưng ngày mai đi học lại còn phải tránh mặt cái tên gia hỏa đấy, đúng mệt luôn. Thôi, mệt quá, ngủ đây. Chuyện của ngày mai thì ngày kia mình tính cũng có sao đâu
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom