• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full KHÔN NINH (Ninh An Như Mộng 宁安如梦) (3 Viewers)

  • Chương 216: Khinh bạc

Rốt cuộc cũng là đêm giao thừa, mọi người đều rượu đủ cơm no, còn muốn cùng nhau đi ra ngoài thành xem pháo hoa.





Khương Tuyết Ninh lại hơi ngơ ngơ ngác ngác.





Mơ hồ nhớ rằng Yến Lâm cùng Thẩm Chỉ Y đều đến nói gì đó với nàng, nàng cũng đáp với sắc mặt như thường, nhưng khi nghĩ lại thì không nhớ rõ chuyện gì cả. Mãi đến khi bị gió lạnh trong đình viện thổi vào mặt, mới chợt tỉnh táo lại.





Yến hội đã tan.





Mọi người đi xem pháo hoa.





Nàng lấy cớ mệt mỏi nên không đi cùng họ, một mình đi trên hành lang. Nhưng giờ phút này tỉnh ra nhìn, mới phát hiện con đường này lại không phải đường về phòng mình, mà đi đến sân viện của Tạ Nguy.





Đèn lồng hoa ngày tết treo đầy ngoài viện trông vô cùng náo nhiệt, nhưng khi tới nơi u tĩnh này lại cảm thấy vắng lặng.





Cành cây đã rụng hết lá vắt ngang hành lang.





Ánh sáng mờ nhạt chiếu xuống bên chân nàng, khiến chiếc bóng nàng đổ xuống in trên mặt đất.





Khương Tuyết Ninh thực sự không muốn nghĩ, nhưng những lời nói của Thẩm Chỉ Y trong bữa tiệc trước sau cứ văng vẳng bên tai nàng, không thể xua đi, khiến nàng ý loạn tâm phiền.





Trong cung giờ khắc đó…





Là ai biết được sinh thần của nàng, là ai có bản lĩnh sai sử Ngự Thiện Phòng, còn có thể sai tiểu thái giám thần không biết quỷ không hay đưa một bát mì đến Ngưỡng Chỉ Trai?





Đó không phải là người có khả năng nhất.





Vậy, người có bản lĩnh này lại vốn không nên có khả năng này, bây giờ lại trở thành người duy nhất có khả năng.





Nhưng chuyện này hoang đường biết bao?





Nàng đứng lặng trên hành lang, ngón tay rũ xuống bên người, lại không ngừng run rẩy.





Kiếp trước kiếp này, đủ loại nguyên nhân lướt qua trong đầu.





Lúc là nụ cười của Tạ Cư An trong cung cấm đêm khuya, câu nói “Nương nương tự trọng” nhàn nhạt kia, lúc lại là đầu hạ ở Bích Độc Đường hắn giữ chặt lấy tay nàng như nổi cơn hung ác, nói một câu ẩn ẩn bên trong như thể đang khẩn cầu “Khương Tuyết Ninh, đừng đi”…





Đột nhiên lại là tuyết lớn mờ mịt.





Trong sơn động tối đen hắn bóp chặt cổ nàng, tiếp đó, là bên trong Khôn Ninh cung khi trâm cài bằng vàng trên tóc rơi xuống đất, dần dần bị nhuốm đỏ bởi vũng máu chảy uốn lượn…





Loại đau đớn ấy, loại lạnh lẽo ấy, lại giống như chưa hề bởi vì sống lại một đời mà rời khỏi nàng.





Khương Tuyết Ninh đưa tay, dùng sức ấn mạnh lên gáy.





Phảng phất giống như dòng máu dâng trào vì bị chủy thủ sắc bén cắt đứt, nếu không giữ thật chặt, sẽ có máu tươi chảy ra, đau, rất đau.





Ngay cả vết sẹo kiếp trước Yến Lâm để lại, nàng còn chưa quên được, sao nàng có thể nguyện ý nhảy vào núi đao khác, biển lửa khác?





Kể từ giây phút trùng sinh trở lại, có một số việc đã khắc sâu in dấu.





Nàng đã bị định trước rằng không thể hoàn toàn thoát khỏi quá khứ.





Không có những quá khứ kia, sẽ không có Khương Tuyết Ninh của hiện tại.





Cho dù chuyện gặp phải kiếp trước, cũng có thể tính là do nàng gieo gió gặt bão, tự mua dây buộc mình, nhưng suy cho cùng là hắn bức nàng tự sát!





Những thứ loé lên trong tâm trí, vẫn đang không ngừng biến ảo.





Khương Tuyết Ninh gần như đã đau đến nỗi cong lưng, khom người xuống, chỉ còn lại những bước chân loạng choạng, lảo đảo xoay người, muốn tìm đường trở về phòng mình.





Chỉ là đi được vài bước đã hồi tưởng lại ngày ấy.





Tạ Nguy hỏi nàng, tại sao Thẩm Chỉ Y đáng để nàng dốc hết mình xông pha khói lửa, nàng trả lời “Điện hạ rất tốt với ta”, ánh mắt hắn trầm mặc chăm chú nhìn nàng hồi lâu…





Đến cùng bước chân không khỏi dừng lại.





Cảm giác hết sức dày vò chiếm lấy nàng, khiến nàng cảm thấy một loại thống khổ khôn nguôi, nhẫn nại đến cực hạn, ngược lại đột ngột biến thành quyết tâm.





Có nhiều thứ, đã không còn là những gì kiếp này nàng muốn.





Tuy nói là sống hai đời, nhưng cả hai đời cộng lại cũng chỉ có hai mươi bảy năm, so với Tạ Cư An kiếp này còn ít hơn một năm. Huống hồ trí tuệ của nàng sao có thể so cùng tài hoa thiên nhân của Tạ Cư An?





Nếu không nói rõ, đoạn tuyệt không sạch sẽ, người chịu khổ chung quy lại là chính mình.





Khương Tuyết Ninh đứng trong im lặng thật lâu, mới chậm rãi nắm chặt tay, lại cưỡng ép xua tan những cơn run rẩy đang dâng lên, lần nữa xoay người, đi về phía đầu kia của hành lang.





Bóng cây thưa thớt dưới mái hiên.





Kiếm Thư vẫn luôn canh giữ ngoài cửa phòng Tạ Nguy trước kia, không biết vì sao đêm nay lại ôm kiếm đứng ở ngoài sân, nhìn thấy bóng dáng nàng, có chút ngạc nhiên: “Ninh Nhị cô nương?”





Khương Tuyết Ninh nói: “Ta có việc muốn tìm tiên sinh.”





Kiếm Thư sững sờ trong giây lát, vô thức muốn nói gì đó, nhưng nhìn nàng một chút, rốt cuộc lại không nói ra.





Ánh mắt này có chút cảm giác nói không nên lời.





Nhưng trong lòng Khương Tuyết Ninh đang có chuyện, cũng không nghĩ gì nhiều, thấy Kiếm Thư không trả lời cũng không ngăn lại, liền đi thẳng qua bên cạnh hắn, tới trước cửa phòng đang đóng chặt, mới dừng lại.





Trong phòng không có lấy một tia sáng, tối đen như mực, mơ hồ còn có tiếng nước chảy.





Nàng hít sâu một hơi, khẽ gõ cửa.





Tiếng nước bên trong lập tức dừng lại.





Khương Tuyết Ninh nghe vậy có chút mờ mịt, vẫn nói: “Tạ tiên sinh, học trò có việc cần hỏi.”





Trong phòng lặng im đến mức không có một chút âm thanh.





Nàng gần như đã tưởng âm thanh lúc trước nghe được là ảo giác của mình, mà Tạ Nguy biết đâu đã ngủ rồi.





Chỉ là một lát sau liền nghe thấy tiếng nước rì rào, so với trước đó còn rõ ràng hơn rất nhiều.





Cánh cửa đã đóng chặt rất nhanh liền mở ra.





Tạ Nguy bước ra từ trong nước lạnh, ngay cả nước trên người cũng không lau khô, chỉ tùy ý khoác bên ngoài một chiếc đạo bào xanh biếc, tóc cũng có hơn phân nửa đều dính nước, thậm chí cả mặt, cổ và hầu kết đều ướt đẫm.





Hắn không đi giày, đôi chân trần bước trên mặt đất.





Vạt trước của đạo bào tản ra, không hề có dáng vẻ y quan nghiêm túc ngày trước, thuận theo hầu kết đi xuống, thậm chí lộ ra một vùng lồng ngực rắn chắc. Môi mỏng mím chặt, tay đặt bên cửa, đôi mắt nhìn về phía nàng, vậy mà lại khiến người ta sinh ra cảm giác kinh tâm động phách.





Dù trong phòng không thắp đèn, tối đen như mực, nhưng ngoài hiên vẫn treo đèn.





Ánh sáng vừa chiếu vào, Khương Tuyết Ninh đã có thể thấy rõ hắn.





Lúc này nàng mới chợt nhận ra: ban nãy Tạ Cư An đang tắm rửa trong phòng!





Nàng lập tức biết thời cơ này không tốt, vội vàng thu ánh mắt lại, hoàn toàn không dám nhìn lung tung đi nơi khác, chỉ buông tầm mắt xuống chân mình, lập tức nói: “Học sinh mạo muội, hôm khác sẽ quay lại.”





Nói xong liền muốn lui.





Tạ Nguy lại bắt lấy cánh tay nàng, một mực nắm thật chặt, chỉ nói: “Sợ ta đến vậy sao?”





Rõ ràng toàn thân hắn đều ngâm trong nước lạnh, trên người không nhìn thấy một chút hơi nóng, nhưng bàn tay nắm lấy tay nàng lại toả ra nhiệt độ đến kinh người, cách một lớp tơ lụa mềm mại cũng vẫn khiến người ta phát run.





Khương Tuyết Ninh càng cảm thấy không đúng.





Nàng miễn cưỡng giữ bình tĩnh, nói: “Ta chỉ muốn đến hỏi thăm tiên sinh về một số khúc mắc chưa được giải quyết, nhưng trong bữa tiệc uống thêm vài chén nên đầu óc choáng váng, vậy mà đêm khuya đến quấy rầy, mong tiên sinh thứ lỗi.”





Tạ Nguy nghe giọng điệu của nàng vẫn lạnh nhạt như vậy, lại nghe ra trong lời nàng nói có chữ “Rượu”, khóe mắt liền hơi giật giật. Sự khó chịu đọng lại từ lúc rời yến tiệc đến bây giờ, rốt cục đã tích tụ đến cực điểm, trào dâng cuồn cuộn, khiến tay hắn dùng lực, thẳng thừng kéo nàng vào lòng, cúi đầu hôn xuống.





Đôi môi lạnh vì ngâm trong nước lâu làm cho Khương Tuyết Ninh khẽ rùng mình.





Cái ôm ướt át của hắn cũng làm lây dính hơi ẩm sang người nàng, nhưng lồng ngực áp chặt lại đang gồng chặt nóng bỏng.





Môi lưỡi xâm nhập.





Ẩn giấu tức giận.





Không để lại cho nàng chút khoảng không để hít thở, giống như gió táp mưa sa khiến người ta không thể chống đỡ, để lộ ra một loại nguy hiểm trước nay chưa từng có. Thậm chí so với khi mắc kẹt ở hang động bởi tuyết dày hôm đó, còn tồi tệ hơn!





Ngoài phẫn nộ kiềm chế, còn ẩn giấu dục vọng sâu nặng khiến người ta phải run sợ.





Hắn dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng nõn của nàng, lại cắn vào cánh môi nàng, khiến nàng đau đớn nỉ non, thế là hắn tranh thủ chen vào, khiến nàng không thể không ngẩng đầu lên tiếp nhận cái hôn sâu gần như làm nàng hít thở không thông này.





Đợi đến khi môi rời môi, đã chỉ còn sức để thở dốc.





Khương Tuyết Ninh thấy dáng vẻ nghe không lọt tai câu nào của hắn, trong lòng biết rằng không ổn, muốn đẩy hắn ra, lại bị hắn ôm chặt hơn.





Khoé môi Tạ Nguy loé lên ý cười giễu: “Bây giờ mới biết sợ, muốn chạy trốn. Dũng khí chưa thèm nhìn đã dám nâng chén rượu cho ta lúc trước đâu?”





Ngoài kinh hoảng, quả thực Khương Tuyết Ninh không hiểu chuyện gì: “Rượu gì?”





Tạ Nguy nghe vậy lại càng tức giận hơn, cũng lười giải thích với nàng, không nói lời nào đã ép sát vào cửa cơ thể đang giãy dụa muốn trốn thoát.





Khương Tuyết Ninh giận dữ, giơ tay lên tát vào mặt hắn, trong đêm tối truyền tới một tiếng “Bộp”, lạnh lùng khiển trách: “Đêm hôm khuya khoắt, vẫn xin tiên sinh tự trọng!”





Tạ Nguy bị cái tát này của nàng làm cho hơi quay đầu đi.





Nàng xoay người liền muốn đẩy cửa xông ra.





Nhưng ánh mắt Tạ Nguy lạnh lẽo, đã đi trước nàng một bước, chế trụ cả hai tay nàng, trở tay đóng cửa lại, thân thể dính đầy nước giống như một bức tường, kẹp nàng vào khe hẹp giữa hắn và cánh cửa, từ trên cao nhìn xuống nàng: “Tự trọng?”





Trong phòng càng lúc càng trở nên u tối.





Chỉ có ánh sáng từ hành lang xuyên qua giấy dán cửa sổ ảm đạm chiếu vào.





Đường nét trên gương mặt hắn cũng vậy, có vẻ mơ hồ.





Khương Tuyết Ninh mở miệng muốn nói.





Tay của Tạ Cư An cũng đã mon men đi lên theo chiếc eo nhỏ chẳng bằng một nắm tay của nàng, cúi đầu môi áp lên môi nàng, bàn tay du tẩu băng lãnh, giọng nói lại giống như thì thầm: “Khương Tuyết Ninh, thánh nhân cũng có lúc nóng giận.”





Dù cho hắn cấm dục, nhưng thất tình lục dục, thì ai cũng có.





Chỉ là hắn nhẫn nại được sẽ nhẫn nại, không muốn để tà niệm cùng dục vọng xâm chiếm thân thể.





Nhưng đêm nay nàng mang một chén rượu tới, khiến tâm tư trần tục của hắn không còn thuần chất. Ngâm mình vào một thùng nước lạnh chưa thể áp chế thư giải, hỏa khí đang lúc hừng hực nhất, nàng còn tới trước mặt hắn khiêu khích, trêu chọc hắn, chưa nói được ba câu đã khiến người khác tức giận đến nỗi lồng ngực phát đau.





Thời điểm này, làm sao có thể tha cho nàng?





Tạ Nguy ẩn giấu tâm tư muốn trừng phạt nàng, nhưng mà càng tới gần cơ thể nàng, cảm thấy nhuyễn ngọc ôn hương, lại giống như rót dầu vào lửa, ngược lại làm cho bản thân không khống chế được.





Thân thể này của Khương Tuyết Ninh, thực sự rất mẫn cảm.





Chỉ bị hắn chạm vào hai lần, đã không còn một chút sức lực, trong lòng vừa hoảng loạn, vừa ấm ức, còn dâng lên một chút sợ hãi u ám, từ khóe miệng liền bật ra vài tiếng nghẹn ngào trầm thấp, nước mắt chảy xuống khỏi khoé mắt.





Những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên bàn tay nóng đang bóp chặt lấy cằm nàng của hắn.





Động tác áp chế nàng của Tạ Nguy liền ngừng lại.





Giờ phút này thực sự không thể nói là thương tiếc nhiều hơn, hay tức giận nhiều hơn, dường như tâm địa Bồ Tát đột phát liền muốn buông tha, để nàng đi, nhưng cơn tức giận vẫn còn đọng lại trên người, hắn quả thực giận nàng hận nàng, không muốn buông tha cho nàng nhẹ nhàng như vậy.





Thế là hắn cắn răng, bóp lấy eo nàng, xoay người nàng lại, hướng mặt nàng ra bên ngoài, chống lên trên cửa, ép nàng thật chặt, môi hôn lại rơi vào vành tai mát lạnh của nàng.





Khương Tuyết Ninh mềm nhũn đến nỗi tay chân run rẩy.





Nếu không phải bị hắn đè vào cửa thế này, chỉ sợ ngay cả đứng nàng cũng đứng không vững, chứ đừng nói là động đậy.





Thanh âm của Tạ Cư An khàn đặc, gắt gao hỏi nàng: “Ngươi nói thử xem, muốn hỏi ta chuyện gì?”





Ngón tay vô lực của Khương Tuyết Ninh bám lấy khung cửa lăng hoa, chỉ cảm thấy một vật nóng hổi đang áp vào eo nàng, hoàn toàn không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng trong đầu vẫn nhớ tới ý định của chuyến này, rốt cục vẫn nói: “Muốn phiền tiên sinh, làm một bát mì…”





Đôi môi rơi xuống vàng tai nàng, ngừng lại một lúc.





Nhưng mà sau một khắc liền biến thành vết cắn nhuốm máu, ở trên vành tai như bạch ngọc của nàng, so với lúc trước lại càng nghiêm trọng hơn, lưu lại dấu răng rõ ràng, còn hướng tới bên gáy mảnh khảnh của nàng: “Quỷ hồ đồ cũng có lúc thông minh, đáng tiếc, người nên bị ngươi làm tức chết đều đã tức chết rồi.”





Khương Tuyết Ninh không nhìn thấy sắc mặt của hắn, chỉ có thể nghe thấy thanh âm hắn, cảm giác một bàn tay dường như đang di chuyển phía sau lưng nàng. Lúc đầu đầu óc còn đang hỗn loạn nên không phát giác, nhưng chờ tới khi hô hấp dần dần rối loạn, nàng đã chợt hiểu ra gì đó.





Một tiếng nổ “Ong” vang lên trong đầu, lập tức trở nên trống rỗng.





Trong hỗn loạn nàng hầu như không biết thời gian đã trôi qua thế nào.





Mãi đến thời khắc hắn nặng nề đè lên người nàng, vầng trán đặt lên sau gáy nàng, hơi dùng sức cắn lên sống lưng sau cổ áo bị kéo ra của nàng, cuối cùng thở dài như phóng thích ra một thứ gì đó, nàng mới bừng tỉnh, run rẩy kêu một tiếng: “Tạ Cư An!”





Nhưng Tạ Nguy chưa từng làm chuyện như thế với người khác, cũng biết hành vi như vậy không đứng đắn, đến khi thanh tỉnh một chút, lại tự cảm thấy quẫn bách, vậy mà trước khi nàng phát giận, đã mở cửa, ấn xuống phần gáy của nàng, đẩy nàng đi ra, nói giọng khàn khàn: “Ngày mai nhớ đổi y phục.”





Sau đó cánh cửa liền khép lại.





Khương Tuyết Ninh bị đẩy ra khỏi cửa, quả thực không thể tin được Tạ Nguy vừa làm gì với mình, lại không dám tin đây chính là người được ca tụng là “Thánh hiền”, nhất thời y phục xốc xếch, chân mềm nhũn đứng trên hành lang, đưa tay sờ phía sau làn váy, cảm giác khi chạm vào chỉ khiến hai gò má nàng đột nhiên nung đỏ lên.





Đủ loại xấu hổ không thể che đậy dâng lên, nàng đã tức giận vượt khỏi cực hạn.





Người ở ngoài cửa, nàng sớm đã quên ý định ban đầu khi tới đây, không thể nhịn được nữa mà đá vào cánh cửa, mắng to: “Sao ngươi dám! Hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu!”





Phía sau cánh cửa lại không có động tĩnh gì.





Tạ Nguy khuỵu một chân, ngồi dựa lưng vào khe cửa, mặc cho Khương Tuyết Ninh mắng mấy câu. Sau một lát, liền nghe nàng giẫm mạnh chân, phảng phất như kiêng kị đây là đêm khuya, sợ bị người ngoài nhìn thấy, lại cắn răng nghiến lợi lặp lại một câu “Hạ lưu”, mới lao đi bước chân lộn xộn như trốn chạy.





Hắn cúi đầu hồi tưởng lại những việc hoang đường vừa làm.





Nhịn vài phen, đến cùng vẫn không thể nào nhịn được, lồng ngực chợt rung động, phiền muộn nặng nề cười thành tiếng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom