• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full KHÔN NINH (Ninh An Như Mộng 宁安如梦) (3 Viewers)

  • Chương 209: Địch ý của Lữ Hiển

Có vài người nói chuyện, chu đáo săn sóc, khiến người ta sảng khoái như tắm gió xuân; có vài người nói lại không đâu không cay nghiệt, từng câu từng từ đều chọc vào chỗ đau của người khác, trời sinh đã khiến người ta không thoải mái, không dễ chịu.



Ngày xưa Tạ Nguy thuộc loại trước.



Dù sao thánh nhân thời cổ còn sót lại, trong triều đối xử trước sau đều khiêm tốn cẩn thận, có chừng mực, chặt chẽ tỉ mỉ, thoả đáng, giành được tiếng thơm khắp nơi. Song khi ở trước mặt nàng, biết rõ gốc gác của nhau, mặt nạ vừa xé đi, lời nói câu nào cũng chỉ hung ác cay nghiệt hơn chứ chẳng kém, hoàn toàn không che đậy.



Từng có lúc, phẫn nộ của nàng sắp mất khống chế nhấn chìm nàng, khiến nàng có xung động muốn lớn tiếng chất vấn hắn…



Ngươi biết gì?



Người vô tình tàn nhẫn như ngươi thì biết gì?



Ngươi không biết gì cả.



Nhưng ánh mắt ban nãy Tạ Nguy nhìn nàng dường như đã hiểu thấu, lại chẳng hiểu sao làm tiêu tan dũng khí đột nhiên dâng lên của nàng.



Vậy mà nàng lại không dám nữa.



Khương Tuyết Ninh ngồi trước bàn thật lâu, mới đứng dậy, theo hắn ra ngoài.



Tạ Nguy đứng dưới mái hiên nhìn trời.



Gió lớn biên cương cuốn tới từ phương bắc, thổi tan mây mù âm u, bầu trời xanh trong suốt như được nước rửa sạch, xanh đến nỗi khiến lòng người say sưa, đây lại là tiết trời tốt hiếm thấy.



Đao Cầm Kiếm Thư nhìn thấy nàng trước.



Kế đó Tạ Nguy quay đầu lại, nhận ra mắt nàng dường như hơi ửng đỏ, nhưng cũng không nói gì, chỉ là đợi nàng bắt kịp, sau đó mới đi dọc theo hành lang, xuất phủ.



Trên đường lớn sớm đã đầy không khí vui mừng. Binh sĩ đóng quân xa gần đều tới lui trong thành, có người ăn mặc gọn gàng thoải mái, có người mặc giáp nhẹ, nhưng vẻ mặt đều vui mừng phấn chấn khác hẳn ngày thường. Nếu yên lặng cẩn thận nghe, sẽ biết mọi người đều bàn tán về quân nhu lương thảo từ ngoài thành tới. Trên đường còn có rất nhiều bách tính trong thành cũng như bọn họ, đều đi về phía cửa thành đông, hiển nhiên là tới tụ tập hóng chuyện.



Cho đến hiện tại, Khương Tuyết Ninh mới cảm giác được vẻ khẩn trương trước chiến sự sắp đến, từ trong sự sôi nổi nhiệt tình này. Trên đường thậm chí có vài binh sĩ dừng lại hành lễ với Tạ Nguy. Rất hiển nhiên những ngày này hắn cùng Yến Lâm tuần tra ở nơi đóng quân, quả thật đã làm chút chuyện.



Yến Lâm vừa tới Hãn Châu, đã chém tướng quân vốn chấp chưởng đại quân, tên là Vương Thành.



Phải biết, đây là người của Tiêu thị.



Bất kể Yến Lâm có mang thánh chỉ tới hay không, Tiêu thị cây lớn rễ sâu, biến động nhân lực ở biên quan còn liên luỵ binh quyền vô cùng trọng yếu, thuyên chuyển không sao, nhưng vừa đến nhậm chức đã thẳng thừng chém người ta đi, nếu để Tiêu thị biết sao có thể cho qua được?



Quá nửa không chịu nổi phải đi đường vòng.



Tướng lĩnh bình thường đương nhiên cũng không dám chọc đến Yến Lâm khí thế đang cao trào nhất, thế nhưng kiêng kị Tiêu thị vốn dĩ chấp chưởng binh quyền, bên nào cũng không đắc tội nổi. Có vài người là sống chết mặc bây, nhìn xem tình hình ra sao, tạm thời không dính dáng vào; có vài người là vì dây dưa lợi ích, nên chờ sau khi đốc quân triều đình phái tới, cho Yến Lâm đẹp mặt.



Nhưng ai mà ngờ, lại là Tạ Nguy tới?



Một hồi ảo tưởng lập tức tan thành hư không.



Người ta không chỉ là tiên sinh trước kia của Yến Lâm, sau khi tới Hãn Châu còn hoàn toàn không có ý tứ ngăn cản, chỉ từ nghị sự cùng yến ẩm vài ngày trước đã có thể nhìn ra manh mối. Trong yến tiệc, có người vờ như vô ý nhắc chuyện Yến Lâm đến nhậm chức đã chém đầu tướng quân Vương Thành, Tạ Nguy cũng không hề có phản ứng gì, hoàn toàn không hề có ý truy cứu hay hỏi thêm, chưa quá hai ngày còn cùng Yến Lâm đi tuần tra quân doanh, bày ra đủ thái độ toàn lực ủng hộ Yến Lâm.



Những người âm thầm chờ xem kịch hay, chờ Yến Lâm gặp xui xẻo, đều im bặt không nói gì được.



Chính đạo là “Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt”, ai còn không nhìn rõ tình thế này, thì là kẻ mù.



Cho nên mặc dù mới không quá hai ngày, hướng gió trong quân quả thực đã như đổi thay hoàn toàn mới.



Người kiềm chế thì kiềm chế, kẻ luyện binh thì luyện binh.



Thậm chí, đã có người âm thầm suy đoán phải chăng Tiêu thị nhất tộc thất thế rồi, ngay cả vị sủng phi nương nương trong cung kia cũng không gánh nổi, nếu không sao lại phái Tạ Nguy đến đây đốc quân?



Bọn họ đâu biết, kỳ thực từ đầu đến cuối, căn bản không có thánh chỉ gì lệnh Yến Lâm tiếp chưởng binh quyền, thậm chí phái Tạ Cư An đến đốc quân vốn cũng không có ý nâng đỡ Yến Lâm, mà là đề phòng hắn bất ngờ làm phản!



Chỉ là mưu kế này quá lớn mật.



Lớn mật đến nỗi khiến người ta còn không có nổi suy nghĩ hoài nghi thánh chỉ là giả, huống chi còn có một vị đương triều đế sư đích thân đến, làm tăng độ đáng tin?



Khương Tuyết Ninh đi cả đoạn đường, nhìn cả đoạn đường, nói không bội phục là giả.



Chỉ là sau bội phục, cũng không tránh khỏi khiếp sợ.



Thấy sắp đến cửa thành, nàng mới nhớ ra hỏi một câu: “Vốn dĩ không phải nói Lữ Hiển đi trước mở đường, Phương Ngâm vài ngày sau mới đến sao? Nhưng Lữ Hiển lúc trước không đến, hôm nay Phương Ngâm đến cũng đã sớm hơn vài ngày so với đã định trước.”



Tạ Nguy nói: “Thiên Giáo làm loạn, quan đạo không dễ đi, tất cả công việc đều phải chuẩn bị, có lẽ trong đó đã xảy ra biến cố gì rồi.”



Lương thảo đến là được rồi.



Rốt cuộc xảy ra biến cố gì, hắn lại không quan tâm lắm.



Ở cửa thành đã tập trung đông đảo, người người chen chúc, vây chặt đến nỗi giọt nước cũng không lọt.



Có điều lúc Tạ Nguy đưa Khương Tuyết Ninh đến nơi, có binh sĩ trên cổng thành đã tinh mắt nhìn thấy, lập tức có một đội binh sĩ xuống, đi phía trước mở đường cho họ.



Đi qua cửa thành, cảnh tượng bên ngoài liền rõ ràng trước mắt.



Đội ngũ vận chuyển lương thảo từ quan đạo xa tận cùng tầm mắt, kéo dài một đường đi tới, thoáng nhìn đã nhận ra là đến từ nơi khác.



Khương Tuyết Ninh còn nhìn thấy vài huy hiệu của hiệu buôn Đại Đồng Sơn Tây.



Trong quân đặc biệt phái một toán binh sĩ đến, chờ bên kia, chủ bộ cầm sổ sách thẩm tra đối chiếu từng mục một, gật đầu, sau đó mới đưa số xe này vào kho trong thành chuyên dùng để cất trữ quân lương.



Vưu Phương Ngâm cùng Lữ Hiển đều đứng bên cạnh chủ bộ kiểm tra sổ sách kia, một người cầm sổ sách trong tay, dường như đang cúi đầu nói gì đó.



Vị chủ bộ kia đã có tuổi, bị hai người như vậy nhìn chằm chằm, tay cầm bút cũng run lên.



Lữ Hiển gần như là lạnh lùng nhìn.



Vưu Phương Ngâm lại hơi cau mày, ngón tay nhanh chóng lướt qua dừng dòng chữ trên sổ sách, trong vẻ mặt chứa đựng sự chăm chú và nghiêm túc không nói nên lời.



Khương Tuyết Ninh xa xa trông thấy dưới chân váy xếp ly màu lam khổng tước của nàng đã dính nước bùn tung toé cả, càng đến gần còn phát hiện ngón tay đang lất sổ sách của nàng lạnh cóng lên đỏ bừng, thậm chí còn có vài vết thương.



Nàng nhíu mày, gọi: “Phương Ngâm.”



Vưu Phương Ngâm nghe thấy giọng nói quen thuộc này, vừa quay đầu trông thấy nàng, mặt hơi giãn ra, ngay cả sổ sách còn không buông, chạy vội tới: “Nhị cô nương!”



Khương Tuyết Ninh kéo tay Vưu Phương Ngâm lên nhìn, lại ngẩng đầu nhìn kỹ gò má nàng, chỉ thấy nàng gầy đi hẳn, trong lòng không hiểu sao lại thấy giận dữ, hơi không vui: “Đang ở Giang Nam ổn thoả, chuyện như áp tải lương thảo, bảo Nhậm Vi Chí đi là được, tự ngươi đi xem trò làm gì?”



Vưu Phương Ngâm lập tức lúng ta lúng túng.



Nàng lắp bắp nhìn Khương Tuyết Ninh, nói: “Sau khi thương nghị cùng Lữ lão bản, rất nhiều lương thảo quân nhu vẫn phải điều động từ châu phủ lân cận tới, nếu chỉ có ấn tín ta sợ các hiệu buôn khác không chịu nể mặt, nên muốn tự mình đi một chuyến. Vài ngày trước, ở Đại Đồng có một trận mưa to, đường trơn trượt không dễ đi, trên đường mới chật vật thế này, thật sự không hề gặp phải chuyện gì, người đừng lo lắng.”



Thật là quen quật cường chẳng chịu nghe ai, áp tải lương thảo đã có nghĩa là nguy hiểm, chẳng an toàn hơn nàng và Tạ Nguy đi đến biên quan là bao, cũng đã là người nắm trong tay chuyện làm ăn lớn như thế, bao nhiêu cấp dưới vậy, sao ngay cả chuyện ấy cũng không tính toán được cho mình?



Khương Tuyết Ninh giận với nàng, nhưng nhìn nàng thế này lại không nói nặng lời gì được.



Cuối cùng chỉ có thể cúi đầu lau đi vết bẩn trên tay thay nàng, nói: “Không phải đã nói vài ngày nữa mới đến, sao nay đã đến rồi?”



Mắt Vưu Phương Ngâm lóe sáng, nhìn nàng: “Trưởng công chúa điện hạ bị giam ở Thát Đát, chỉ sợ tình trạng càng ngày càng tệ, ta biết lòng người lo lắng, nếu hết thảy ở hậu phương có thể sớm ngày sẵn sàng, chắc hẳn cũng có thể sớm khai chiến, cho nên trên đường đi vội vã hơn một chút. Vả lại còn nghe nói người gặp tập kích trên đường đi biên quan, ta cũng lo lắng cho người, muốn đến sớm xem sao.”



Khương Tuyết Ninh cười nàng ngốc nghếch, nhưng đáy lòng lại ấm áp.



Chỉ là Lữ Hiển đứng cách đó không xa nghe những lời này của hai người, cũng không biết đâm sai phải dây nào, cười khẩy một tiếng.



Khương Tuyết Ninh nghe thấy, lúc này mới nhìn sang.



Gian thương Lữ lão bản của U Hoàng Quán trong kinh trước kia, bây giờ trông cũng chật vật vô cùng, trên trường sam dính nước bùn lấm tấm cũng thôi đi, còn không biết bị cành cây đâm ra từ đâu, vạch qua làm rách vài chỗ.



Thấy Khương Tuyết Ninh nhìn sang, hắn cũng vẫn giữ gương mặt lạnh.



Thậm chí còn liếc mắt, sổ sách vốn đang cầm trên tay cũng quăng về phía chủ bộ đang run lẩy bẩy kia, sau đó quay người rời đi.



Khương Tuyết Ninh lại không biết làm sao hình dung cảm giác lúc này, là…



Địch ý?



Lữ Hiển có địch ý gì với nàng?



Tạ Nguy ở kia lại không đi sang, chỉ đứng đó nhìn.



Lữ Hiển đến gần, cười khẩy: “Lòng tốt bị xem như lòng lang dạ thú, may áo cưới cho người!”



Tạ Nguy nhìn hắn.



Lữ Hiển càng mất kiên nhẫn, mắng: “Sổ sách quản lương thảo quân nhu trong quân ở Hãn Châu hoàn toàn không khớp số, mấy năm trước đều đã là nợ chết không đòi được, vốn dĩ Vương Thành kia đã là tên khốn nạn đục khoét của cải bách tính, người hắn để lại không một ai là dùng được, mưu tính không biết bao nhiêu. Dưới tay ta dẫn theo không ít người đến, vừa khéo đều rút đi hết cho sạch sẽ!”



Nói xong hắn dường như còn tức giận hơn, xoay người muốn đi vào thành.



Sau lưng hắn, Tạ Nguy nhíu mày: “Tay chân ngươi thì sạch sẽ lắm sao?”



Lữ Hiển suýt chút nữa tức đến nỗi giơ chân.



Xoay đầu lại, giọng nói hắn cũng cao hơn: “Tạ Cư An!”



Cũng không biết Tạ Nguy nhìn ra manh mối gì, lập tức mỉm cười, ngay trước khi hắn nói ra bốn chữ “cắt áo đoạn nghĩa”, đã kịp khoát tay ngăn lại, nói: “Được, nghe lời ngươi, đổi.”



Câu mắng mỏ còn chưa ra khỏi miệng lập tức bị chặn ngược lại.



Lữ Hiển suýt chút thì bị mấy chữ này làm nghẹn chết, thật lâu sau mới phất mạnh tay áo: “Sao trước kia ta không phát hiện ra, ngươi còn là tiện nhân nữa!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom