Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 187: Dây diều
Xe ngựa của Khương Tuyết Ninh chạy một mạch đến Quan Lan lâu.
Vừa gặp trời thu mát mẻ, người đương thời phần lớn đều đến bờ sông Tần Hoài, hoặc đến ngọn núi gần đó thưởng quế bái miếu, trong trà lâu khách khứa đang vắng vẻ, hiếm khi được người bao trọn, chủ quán thấy khách đến vô cùng vui mừng.
Trà lâu này bài trí có mấy phần trang nhã.
Tầng hai nơi tựa vào lan can được dùng làm cầm đài, bên trên có bàn, trên bàn đặt đàn, ở góc còn đặt một bát hương, trong bát hương đốt trầm thủy hương chất lượng không tồi.
Nhưng ít khách, nên không có cầm sư đàn tấu.
Khương Tuyết Ninh đến để đợi người khác cũng không muốn bị làm phiền, xua tay cho lui người hầu trà định đến tiếp khách, chỉ tìm một cuốn sách đọc giết thời gian, đến khi nghị sự trong Thanh Viên kết thúc, thì gặp Lữ Hiển.
Vệ Lương thì vô cùng buồn chán.
Giá sách toàn là kinh sử tử tập, thi từ ca phú, hắn không có chút hứng thú nào cả. Nhẫn nại uống được nửa chén trà, đứng lên rồi lại ngồi xuống, đi từ đầu này sang đầu kia, thực sự không có gì làm cả, chỉ cảm thấy trà lâu này ít người, đến cả cơ hội nhân loạn lạc chuồn đi cũng không có.
Phong cảnh tuy đẹp, nhưng hắn lại cảm thấy gò bó.
Lần mò nửa ngày, chỉ đến bên lan can nhìn ra ngoài.
Vô ý quay đầu, lại nhìn thấy cây đàn kia.
Trồng trọt là sở thích của hắn, đọc sách là việc hắn ghét, có thể nói ghét tất cả những gì nho nhã, yêu những chuyện tầm thường.
Nhưng trừ đàn ra.
Trước kia đi học hắn đã đặc biệt thích đàn, bây giờ không có chuyện để làm, trông thấy cây đàn này có mấy phần muốn đàn, thấy Khương Tuyết Ninh ngồi bên đọc sách, cũng không có vẻ định để ý đến hắn, nên đi đến cầm đài, ngồi trước bàn.
Trà lâu chẳng ra làm sao, tất nhiên đàn cũng không thể là loại quá tốt.
Nhưng gảy đàn thử âm, cũng không quá tệ.
Vệ Lương tiện tay đàn một khúc.
Khương Tuyết Ninh vốn đang đọc sách, chỉ nghĩ lát nữa sắp gặp Lữ Hiển, hơn phân nửa tâm tư cũng không ở trên sách, chỉ cân nhắc xem lát nữa phải nói gì, nói thế nào, nên không đọc hiểu nhiều lắm.
Chợt nghe tiếng đàn nổi lên, nàng còn ngẩn người.
Ngẩng đầu lên mới phát hiện, lại là Vệ Lương đang đàn.
Gảy một khúc 《Thanh bình dẫn》, bởi vì cái gọi là “Phong sinh vu địa, khởi thanh bình chi mạt” (điều lớn lao xuất phát từ cái nhỏ bé nhất), vào mùa thu đẹp trời thế này, tiếng đàn tấu trên lầu, đột nhiên không bàn mà hợp với tâm cảnh nàng lúc này.
Thời buổi rối ren, không biết khi nào gió nổi lên.
Khương Tuyết Ninh buông xuống quyển sách chỉ mới lật vài trang trên tay, yên lặng nghe Vệ Lương đàn tấu xong, mới nói: “Thì ra Vệ công tử cũng biết đàn.”
Vệ Lương đàn tấu đơn thuần do hứng chí, cũng không ngờ nàng nghe, ngẩng đầu lên trông thấy nàng đang dùng ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn hắn chăm chú, cũng không biết sao hơi nóng vọt lên mặt, khiến hắn có cảm giác quẫn bách khi múa rìu qua mắt thợ, trong lúc hấp tấp vội đứng lên, giải thích: “Nhàn rỗi vô sự, còn rất vụng về, e làm bẩn tai cô nương.”
Hắn đứng dậy hấp tấp, tay áo móc vào góc bàn.
Cây đàn trên bàn cũng bị kéo lệch đi.
Khương Tuyết Ninh nhịn không được cười: “Tự ta đàn mới làm bẩn tai người khác, Vệ công tử đàn tấu vô cùng tốt, ta nào có ý chê cười ngươi cho được?”
Vệ Lương không đáp lời nổi.
Từ trước đến nay hắn không quá giỏi ăn nói, đứng thật lâu mới ngập ngừng nói: “Cô nương cũng yêu đàn sao?”
Yêu đàn?
Nàng không dám.
Khương Tuyết Ninh nhìn lên, gác lại sách, đi tới gần, chỉnh lại cây đàn bị lệch, nói: “Kỹ nghệ của ta vụng về, cũng không có tâm thanh sạch… Là không xứng đàn.”
Vệ Lương không khỏi sửng sốt.
Nữ tử trước mắt đứng cạnh cầm đài, trong ánh mắt hơi giấu đi dường như có cất giấu gì đó, ngón tay thon dài thả bên thân đàn, thế tay kia rõ ràng chỉ người hiểu đàn mới có. Hương thanh liên thoang thoảng tỏa ra từ ống tay áo nàng, thêm mấy phần trong trẻo lạnh lùng động lòng người cho dáng vẻ diễm lệ của nàng.
Nhưng không phải vị đông gia này cực kỳ yêu tiền sao?
Lúc này đâu giống như thương nhân người đầy hơi tiền?
Ánh mắt của hắn dừng trên Khương Tuyết Ninh, nhất thời mê hoặc.
Khương Tuyết Ninh lại nhớ đến vài người, vài việc ngày trước, nhẹ nhàng cau mày, vừa muốn rút tay vịn đàn lại, dưới lầu đã có tiểu đồng chạy vội lên: “Cô nương, cô nương!”
Nàng giật mình: “Nghị sự ở Thanh Viên kết thúc rồi?”
Tiểu đồng kia lại chỉ ra ngoài, nói: “Không phải, là bên ngoài có người nói muốn tìm ngài.”
Ở đất Kim Lăng này, người nàng quen biết cũng không nhiều.
Nghị sự ở Thanh Viên còn chưa kết thúc, người tìm nàng sẽ không phải Lữ Hiển.
Khương Tuyết Ninh lập tức cảm thấy kỳ quái, người vốn đang đứng ở cầm đàn trên lầu, gần như vô thức nhìn theo hướng tiểu đồng chỉ, nhìn xuống dưới đường cạnh trà lâu. Chỉ trong một thoáng ki ánh mắt tiếp xúc, thân hình nàng như bị thiên lôi đánh trúng, lập tức cứng ngắc!
Nàng gần như không dám tin vào hai mắt mình.
Suy nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu là…
Không thể nào.
Kinh thành đến Kim Lăng, từ bắc đến nam, cách hơn hai ngàn dặm, dọc đường phải đổi bao nhiêu khoái mã, trải qua bao nhiêu ngày không ngủ không nghỉ, mới có thể phi ngựa vượt nhiều quan ải, đến Giang Nam trong mười ngày ngắn ngủi?
Vệ Lương vốn đứng quay lưng về hướng lan can, trông thấy Khương Tuyết Ninh nhìn xuống dưới, trên mặt khác thường, không khỏi cũng quay đầu nhìn theo.
Chỉ nhìn thấy một hàng mười mấy người không biết đến từ khi nào.
Phần lớn ngồi trên ngựa, thân mặc y phục gọn nhẹ, bề ngoài nhanh nhẹn có tôi luyện, tuy nhiên hầu hết đều có vẻ lao lực, như thể cả đường từ nơi xa bôn ba mà đến, trải qua không ít gian nan, đến môi cũng trắng bệnh.
Vị thiếu niên áo xanh bên cạnh đã xuống ngựa.
Tuy không ít, nhưng đám người này lại không hề tạo ra chút tạp âm nào.
Đến con ngựa cũng lặng im.
Tuy Vệ Lương trì độn, nhưng cũng nhìn ra vẻ khác thường, càng không cần nói đến người ở phía trước nhất, quả thực nhìn đến mức khiến người ta kinh sợ.
Mà ánh mắt của Khương Tuyết Ninh, cũng đang đặt trên người đó.
Hai năm trôi qua, vị thiếu sư đại nhân đương triều này, dường như không thay đổi quá nhiều.
Vẫn thích mặc đạo bào trắng như tuyết.
Nhưng bôn tẩu dài ngày dường như khiến hắn gầy đi không ít, bốn chiếc vó bạch mã lấm đầy bùn đất, góc áo sạch sẽ cũng nhiễm bẩn một khoảng, năm ngón tay phải siết chặt dây cương, còn những vệt hằn máu từng lớp từng lớp chồng lên nhau, bản thân hắn dường như không hề cảm nhận được đau đớn, khuôn mặt thản nhiên ngước lên, nhìn lên cao nơi Khương Tuyết Ninh.
Khi ánh mắt của Vệ Lương rơi lên người hắn, ánh mắt hắn cũng nhẹ liếc qua, nhìn thẳng vào Vệ Lương.
Khoảnh khắc đó Vệ Lương cảm thấy sợ hãi.
Rõ ràng là ánh mắt phẳng lặng không gợn sóng thậm chí im lìm không dấu vết như thế, hắn lại phảng phất cảm thấy trong đó ẩn chứa gió cuồng mưa rít, bóng gươm ánh kiếm, nhưng nhìn lại lần nữa, ánh mắt ấy lại sâu xa thâm tịnh như thần linh, rời đi tựa không nhuốm chút bụt trần.
Trước kia Lữ Hiển từng hỏi hắn, tuy biết ngươi không phải hạng người như vậy, nhưng nếu chuyến này nàng rời kinh không trở lại, chẳng lẽ ngươi định buông xuôi bỏ mặc sao?
Hắn chưa từng trả lời.
Vì hắn biết, diều luôn bay lên trời, nhưng chỉ cần sợi dây buộc không đứt, thì bay xa bao nhiêu, cuối cùng cũng sẽ trở lại. Lời hứa của nàng với Thẩm Chỉ Y, là sợi dây đó. Có được sợi dây này, hắn mới có thể danh chính ngôn thuận kéo diều về, hoặc thuận theo sợi dây mà đi tìm nàng.
Tạ Nguy cảm thấy mình như một tên điên.
Xa xôi ngàn dặm mà tới.
Đến lúc này mới nhớ ra, bản thân đã mấy ngày không chợp mắt, thế là bỗng nhiên mất hứng khó tả, cũng không nói gì, thu lại ánh mắt, liền định gọi người rời đi.
Tất nhiên Khương Tuyết Ninh chú ý đến ánh mắt chớp nhoáng của Tạ Nguy hướng về Vệ Lương, trong lòng vốn không cảm thấy mình làm gì sai, nhưng trong khoảnh khắc mày kiếm của hắn buông xuống, cũng không biết vì sao lại sinh ra cảm giác chột dạ đáng lẽ không nên có.
Đồng thời cũng có ngàn vạn nghi hoặc…
Vào thời điểm quan trọng này, sao Tạ Nguy lại tới tìm nàng?
Thấy đối phương sắp đi, nàng không kịp nghĩ nhiều, mở miệng hô: “Tiên sinh!”
Tạ Nguy dừng lại.
Khương Tuyết Ninh nhớ nhung Thẩm Chỉ Y, cắn răng, không quan tâm đến ánh mắt quái lạ của Vệ Lương ở bên cạnh, nhấc góc váy đi thẳng xuống lầu, đến trước ngựa của Tạ Nguy, ngẩng đầu nhìn hắn, mở miệng nhưng lại không biết nên nói gì.
Ánh nắng chiếu khắp người hắn.
Góc đạo bào lấm bẩn bị gió thổi phất lên.
Ngũ quan như viễn sơn đạm mặc của Tạ Nguy bị cơ thể đứng ngược sáng che khuất, không nhìn rõ biểu cảm, chỉ hạ tầm mắt nhìn xuống nàng, thật lâu sau, mới đưa tờ giấy cầm trong tay cho nàng, giọng không gợn chút gợn sóng nói: “Ba ngày sau khởi hành đến biên quan, nếu ngươi suy nghĩ xong có thể đi cùng.”
Bây giờ nàng đâu dám sơ suất lấy nửa phần?
Dùng hai tay nhận lấy tờ giấy mỏng, khi nhìn xuống, mới phát hiện ngón tay hắn hằn vết cương ngựa.
Trong đầu nàng vụt qua giây phút giãy giụa thoát khỏi cánh tay này ngày ấy, máu tươi đầm đìa chảy xuống.
Khương Tuyết Ninh không dám nhìn Tạ Nguy.
Tạ Nguy cũng không nói gì thêm với nàng.
Chỉ nghe thấy tiếng giật dây cương, vó ngựa dính đầy bùn đạp lên mặt đất, Đao Cầm vội vã hành lễ với nàng, rồi gấp gáp quay người lên ngựa, dẫn theo đoàn người bắt kịp, đi càng lúc càng xa.
Vệ Lương trên lầu nhìn mà chẳng hiểu gì.
Tiếng vó ngựa đi xa, con đường trước mặt trở nên trống vắng.
Khương Tuyết Ninh như vừa mơ một giấc chiêm bao.
Duy chỉ có tờ giấy trong tay, nhắc nhở nàng vừa rồi không phải ảo mộng.
Nàng chậm rãi mở tờ giấy ra.
Vừa gặp trời thu mát mẻ, người đương thời phần lớn đều đến bờ sông Tần Hoài, hoặc đến ngọn núi gần đó thưởng quế bái miếu, trong trà lâu khách khứa đang vắng vẻ, hiếm khi được người bao trọn, chủ quán thấy khách đến vô cùng vui mừng.
Trà lâu này bài trí có mấy phần trang nhã.
Tầng hai nơi tựa vào lan can được dùng làm cầm đài, bên trên có bàn, trên bàn đặt đàn, ở góc còn đặt một bát hương, trong bát hương đốt trầm thủy hương chất lượng không tồi.
Nhưng ít khách, nên không có cầm sư đàn tấu.
Khương Tuyết Ninh đến để đợi người khác cũng không muốn bị làm phiền, xua tay cho lui người hầu trà định đến tiếp khách, chỉ tìm một cuốn sách đọc giết thời gian, đến khi nghị sự trong Thanh Viên kết thúc, thì gặp Lữ Hiển.
Vệ Lương thì vô cùng buồn chán.
Giá sách toàn là kinh sử tử tập, thi từ ca phú, hắn không có chút hứng thú nào cả. Nhẫn nại uống được nửa chén trà, đứng lên rồi lại ngồi xuống, đi từ đầu này sang đầu kia, thực sự không có gì làm cả, chỉ cảm thấy trà lâu này ít người, đến cả cơ hội nhân loạn lạc chuồn đi cũng không có.
Phong cảnh tuy đẹp, nhưng hắn lại cảm thấy gò bó.
Lần mò nửa ngày, chỉ đến bên lan can nhìn ra ngoài.
Vô ý quay đầu, lại nhìn thấy cây đàn kia.
Trồng trọt là sở thích của hắn, đọc sách là việc hắn ghét, có thể nói ghét tất cả những gì nho nhã, yêu những chuyện tầm thường.
Nhưng trừ đàn ra.
Trước kia đi học hắn đã đặc biệt thích đàn, bây giờ không có chuyện để làm, trông thấy cây đàn này có mấy phần muốn đàn, thấy Khương Tuyết Ninh ngồi bên đọc sách, cũng không có vẻ định để ý đến hắn, nên đi đến cầm đài, ngồi trước bàn.
Trà lâu chẳng ra làm sao, tất nhiên đàn cũng không thể là loại quá tốt.
Nhưng gảy đàn thử âm, cũng không quá tệ.
Vệ Lương tiện tay đàn một khúc.
Khương Tuyết Ninh vốn đang đọc sách, chỉ nghĩ lát nữa sắp gặp Lữ Hiển, hơn phân nửa tâm tư cũng không ở trên sách, chỉ cân nhắc xem lát nữa phải nói gì, nói thế nào, nên không đọc hiểu nhiều lắm.
Chợt nghe tiếng đàn nổi lên, nàng còn ngẩn người.
Ngẩng đầu lên mới phát hiện, lại là Vệ Lương đang đàn.
Gảy một khúc 《Thanh bình dẫn》, bởi vì cái gọi là “Phong sinh vu địa, khởi thanh bình chi mạt” (điều lớn lao xuất phát từ cái nhỏ bé nhất), vào mùa thu đẹp trời thế này, tiếng đàn tấu trên lầu, đột nhiên không bàn mà hợp với tâm cảnh nàng lúc này.
Thời buổi rối ren, không biết khi nào gió nổi lên.
Khương Tuyết Ninh buông xuống quyển sách chỉ mới lật vài trang trên tay, yên lặng nghe Vệ Lương đàn tấu xong, mới nói: “Thì ra Vệ công tử cũng biết đàn.”
Vệ Lương đàn tấu đơn thuần do hứng chí, cũng không ngờ nàng nghe, ngẩng đầu lên trông thấy nàng đang dùng ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn hắn chăm chú, cũng không biết sao hơi nóng vọt lên mặt, khiến hắn có cảm giác quẫn bách khi múa rìu qua mắt thợ, trong lúc hấp tấp vội đứng lên, giải thích: “Nhàn rỗi vô sự, còn rất vụng về, e làm bẩn tai cô nương.”
Hắn đứng dậy hấp tấp, tay áo móc vào góc bàn.
Cây đàn trên bàn cũng bị kéo lệch đi.
Khương Tuyết Ninh nhịn không được cười: “Tự ta đàn mới làm bẩn tai người khác, Vệ công tử đàn tấu vô cùng tốt, ta nào có ý chê cười ngươi cho được?”
Vệ Lương không đáp lời nổi.
Từ trước đến nay hắn không quá giỏi ăn nói, đứng thật lâu mới ngập ngừng nói: “Cô nương cũng yêu đàn sao?”
Yêu đàn?
Nàng không dám.
Khương Tuyết Ninh nhìn lên, gác lại sách, đi tới gần, chỉnh lại cây đàn bị lệch, nói: “Kỹ nghệ của ta vụng về, cũng không có tâm thanh sạch… Là không xứng đàn.”
Vệ Lương không khỏi sửng sốt.
Nữ tử trước mắt đứng cạnh cầm đài, trong ánh mắt hơi giấu đi dường như có cất giấu gì đó, ngón tay thon dài thả bên thân đàn, thế tay kia rõ ràng chỉ người hiểu đàn mới có. Hương thanh liên thoang thoảng tỏa ra từ ống tay áo nàng, thêm mấy phần trong trẻo lạnh lùng động lòng người cho dáng vẻ diễm lệ của nàng.
Nhưng không phải vị đông gia này cực kỳ yêu tiền sao?
Lúc này đâu giống như thương nhân người đầy hơi tiền?
Ánh mắt của hắn dừng trên Khương Tuyết Ninh, nhất thời mê hoặc.
Khương Tuyết Ninh lại nhớ đến vài người, vài việc ngày trước, nhẹ nhàng cau mày, vừa muốn rút tay vịn đàn lại, dưới lầu đã có tiểu đồng chạy vội lên: “Cô nương, cô nương!”
Nàng giật mình: “Nghị sự ở Thanh Viên kết thúc rồi?”
Tiểu đồng kia lại chỉ ra ngoài, nói: “Không phải, là bên ngoài có người nói muốn tìm ngài.”
Ở đất Kim Lăng này, người nàng quen biết cũng không nhiều.
Nghị sự ở Thanh Viên còn chưa kết thúc, người tìm nàng sẽ không phải Lữ Hiển.
Khương Tuyết Ninh lập tức cảm thấy kỳ quái, người vốn đang đứng ở cầm đàn trên lầu, gần như vô thức nhìn theo hướng tiểu đồng chỉ, nhìn xuống dưới đường cạnh trà lâu. Chỉ trong một thoáng ki ánh mắt tiếp xúc, thân hình nàng như bị thiên lôi đánh trúng, lập tức cứng ngắc!
Nàng gần như không dám tin vào hai mắt mình.
Suy nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu là…
Không thể nào.
Kinh thành đến Kim Lăng, từ bắc đến nam, cách hơn hai ngàn dặm, dọc đường phải đổi bao nhiêu khoái mã, trải qua bao nhiêu ngày không ngủ không nghỉ, mới có thể phi ngựa vượt nhiều quan ải, đến Giang Nam trong mười ngày ngắn ngủi?
Vệ Lương vốn đứng quay lưng về hướng lan can, trông thấy Khương Tuyết Ninh nhìn xuống dưới, trên mặt khác thường, không khỏi cũng quay đầu nhìn theo.
Chỉ nhìn thấy một hàng mười mấy người không biết đến từ khi nào.
Phần lớn ngồi trên ngựa, thân mặc y phục gọn nhẹ, bề ngoài nhanh nhẹn có tôi luyện, tuy nhiên hầu hết đều có vẻ lao lực, như thể cả đường từ nơi xa bôn ba mà đến, trải qua không ít gian nan, đến môi cũng trắng bệnh.
Vị thiếu niên áo xanh bên cạnh đã xuống ngựa.
Tuy không ít, nhưng đám người này lại không hề tạo ra chút tạp âm nào.
Đến con ngựa cũng lặng im.
Tuy Vệ Lương trì độn, nhưng cũng nhìn ra vẻ khác thường, càng không cần nói đến người ở phía trước nhất, quả thực nhìn đến mức khiến người ta kinh sợ.
Mà ánh mắt của Khương Tuyết Ninh, cũng đang đặt trên người đó.
Hai năm trôi qua, vị thiếu sư đại nhân đương triều này, dường như không thay đổi quá nhiều.
Vẫn thích mặc đạo bào trắng như tuyết.
Nhưng bôn tẩu dài ngày dường như khiến hắn gầy đi không ít, bốn chiếc vó bạch mã lấm đầy bùn đất, góc áo sạch sẽ cũng nhiễm bẩn một khoảng, năm ngón tay phải siết chặt dây cương, còn những vệt hằn máu từng lớp từng lớp chồng lên nhau, bản thân hắn dường như không hề cảm nhận được đau đớn, khuôn mặt thản nhiên ngước lên, nhìn lên cao nơi Khương Tuyết Ninh.
Khi ánh mắt của Vệ Lương rơi lên người hắn, ánh mắt hắn cũng nhẹ liếc qua, nhìn thẳng vào Vệ Lương.
Khoảnh khắc đó Vệ Lương cảm thấy sợ hãi.
Rõ ràng là ánh mắt phẳng lặng không gợn sóng thậm chí im lìm không dấu vết như thế, hắn lại phảng phất cảm thấy trong đó ẩn chứa gió cuồng mưa rít, bóng gươm ánh kiếm, nhưng nhìn lại lần nữa, ánh mắt ấy lại sâu xa thâm tịnh như thần linh, rời đi tựa không nhuốm chút bụt trần.
Trước kia Lữ Hiển từng hỏi hắn, tuy biết ngươi không phải hạng người như vậy, nhưng nếu chuyến này nàng rời kinh không trở lại, chẳng lẽ ngươi định buông xuôi bỏ mặc sao?
Hắn chưa từng trả lời.
Vì hắn biết, diều luôn bay lên trời, nhưng chỉ cần sợi dây buộc không đứt, thì bay xa bao nhiêu, cuối cùng cũng sẽ trở lại. Lời hứa của nàng với Thẩm Chỉ Y, là sợi dây đó. Có được sợi dây này, hắn mới có thể danh chính ngôn thuận kéo diều về, hoặc thuận theo sợi dây mà đi tìm nàng.
Tạ Nguy cảm thấy mình như một tên điên.
Xa xôi ngàn dặm mà tới.
Đến lúc này mới nhớ ra, bản thân đã mấy ngày không chợp mắt, thế là bỗng nhiên mất hứng khó tả, cũng không nói gì, thu lại ánh mắt, liền định gọi người rời đi.
Tất nhiên Khương Tuyết Ninh chú ý đến ánh mắt chớp nhoáng của Tạ Nguy hướng về Vệ Lương, trong lòng vốn không cảm thấy mình làm gì sai, nhưng trong khoảnh khắc mày kiếm của hắn buông xuống, cũng không biết vì sao lại sinh ra cảm giác chột dạ đáng lẽ không nên có.
Đồng thời cũng có ngàn vạn nghi hoặc…
Vào thời điểm quan trọng này, sao Tạ Nguy lại tới tìm nàng?
Thấy đối phương sắp đi, nàng không kịp nghĩ nhiều, mở miệng hô: “Tiên sinh!”
Tạ Nguy dừng lại.
Khương Tuyết Ninh nhớ nhung Thẩm Chỉ Y, cắn răng, không quan tâm đến ánh mắt quái lạ của Vệ Lương ở bên cạnh, nhấc góc váy đi thẳng xuống lầu, đến trước ngựa của Tạ Nguy, ngẩng đầu nhìn hắn, mở miệng nhưng lại không biết nên nói gì.
Ánh nắng chiếu khắp người hắn.
Góc đạo bào lấm bẩn bị gió thổi phất lên.
Ngũ quan như viễn sơn đạm mặc của Tạ Nguy bị cơ thể đứng ngược sáng che khuất, không nhìn rõ biểu cảm, chỉ hạ tầm mắt nhìn xuống nàng, thật lâu sau, mới đưa tờ giấy cầm trong tay cho nàng, giọng không gợn chút gợn sóng nói: “Ba ngày sau khởi hành đến biên quan, nếu ngươi suy nghĩ xong có thể đi cùng.”
Bây giờ nàng đâu dám sơ suất lấy nửa phần?
Dùng hai tay nhận lấy tờ giấy mỏng, khi nhìn xuống, mới phát hiện ngón tay hắn hằn vết cương ngựa.
Trong đầu nàng vụt qua giây phút giãy giụa thoát khỏi cánh tay này ngày ấy, máu tươi đầm đìa chảy xuống.
Khương Tuyết Ninh không dám nhìn Tạ Nguy.
Tạ Nguy cũng không nói gì thêm với nàng.
Chỉ nghe thấy tiếng giật dây cương, vó ngựa dính đầy bùn đạp lên mặt đất, Đao Cầm vội vã hành lễ với nàng, rồi gấp gáp quay người lên ngựa, dẫn theo đoàn người bắt kịp, đi càng lúc càng xa.
Vệ Lương trên lầu nhìn mà chẳng hiểu gì.
Tiếng vó ngựa đi xa, con đường trước mặt trở nên trống vắng.
Khương Tuyết Ninh như vừa mơ một giấc chiêm bao.
Duy chỉ có tờ giấy trong tay, nhắc nhở nàng vừa rồi không phải ảo mộng.
Nàng chậm rãi mở tờ giấy ra.