• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full KHÔN NINH (Ninh An Như Mộng 宁安如梦) (5 Viewers)

  • Chương 185: Phi lễ

Năm đó Lữ Hiển cũng từng đỗ khảo thí trở thành tiến sĩ, lúc Vưu Phương Ngâm còn ở Bá phụ bị khinh khi, hắn đã là quán chủ U Hoàng Quán có chút danh tiếng trong kinh thành, tiền của trong tay âm thầm kinh doanh các loại, thứ nhất là học thức thâm hậu, từng nhậm chức ở Hàn Lâm viện, thứ hai là kinh nghiệm từng trải phong phú cay độc giảo hoạt. Hiện tại đã hai năm trôi qua, tuy Vưu Phương Ngâm và Nhậm Vi Chí đã trở thành đại thương nhân số một đất Thục, thậm chí còn cùng Khương Tuyết Ninh kinh doanh rất nhiều sản nghiệp khác, nếu chỉ đơn độc đọ mưu trí, liều bản lĩnh với Lữ Hiển, không thể nói hoàn toàn không có sức đánh một trận, nhưng rốt cuộc vẫn thiếu một chút sức mạnh để có thế lực tương đương.



Dù sao…



Trong hai năm qua, trên mặt trận kinh doanh thua lớn thắng đậm này, kỳ lạ là họ chưa hề giao thủ với Lữ Hiển, ngay cả một chút va chạm cũng chưa từng.



Vưu Phương Ngâm nhìn Khương Tuyết Ninh chăm chú, không khỏi có chút sầu lo, nói: “Yến Tần Hoài lần này, thực ra là do quan phủ cầm đầu, chuyện liên quan đến nhận chứng từ cho phép mua bán tiêu thụ muối của năm sau, trước kia mặc dù chúng ta không hề xung đột với Lữ Hiển, tránh được rất nhiều tổn thất, nhưng cũng bởi vậy chúng ta hoàn toàn không biết nội tình gì của hắn. Cô nương, nếu hắn…”



Khương Tuyết Ninh nghe vậy hoàn hồn lại.



Lúc ánh mắt nàng rơi trên gương mặt quen thuộc này, bỗng nhớ tới Vưu Phương Ngâm ở kiếp trước, so với Vưu Phương Ngâm tâm tư kín đáo, ôn hòa kiếp này, Vưu Phương Ngâm kiếp trước vĩnh viễn cho người ta một loại cảm giác xuất chúng mơ hồ, dù khóe mắt đuôi mày mang vẻ u buồn, nhưng cũng không che đi nổi vẻ bễ nghễ cùng trào phúng nhàn nhạt với thế nhân.



Nhưng chính Vưu Phương Ngâm như thế, lúc va chạm với Lữ Hiển, cũng không tránh được kết cục không thể vùng vẫy, thất bại thảm hại.



Bởi vì nàng ấy căn bản không biết đối thủ chân chính của mình là ai.



Nhưng đời này thì khác.



Khương Tuyết Ninh ngẩn ra một lúc, cười nói: “Chúng ta âm thầm trợ giúp Yến Lâm, dù thế nào Lữ Chiếu Ẩn cũng sẽ không gây phiền phức cho chúng ta, ngược lại vô cùng có khả năng sẽ lén giúp chúng ta một tay. Đấu với chúng ta không khác nào tiêu hao thế lực nội bộ. Dù trong lòng hắn có ý này, vị đằng sau kia cũng chưa chắc đã cho phép.”



Vưu Phương Ngâm đã nhận ra sự ngẩn ngơ của nàng.



Đây không phải lần đầu nàng thấy ánh mắt như vậy của Khương Tuyết Ninh, phảng phất xuyên qua nàng nhìn thấy một người khác, có lúc cũng khiến nàng có mấy phần hoang mang theo: Nhị cô nương đang nhìn ai qua bản thân nàng?



Nàng nói: “Nhưng hắn hỏi ta tình hình gần đây của cô nương, ta thoái thác nói không biết, mượn cớ rời đi. Nếu hắn tiếp tục dây dưa…”



Khương Tuyết Ninh nói: “Nguyên quán của Lữ Hiển ở Kim Lăng, kinh doanh thông suốt cả nam bắc, nếu hắn có lòng muốn biết tình hình của ta gần đây, muốn thăm dò hành tung của ta, chắc hẳn hiện tại đã biết. Cũng không cần ngươi nói, chỉ cần phái một người đi theo ngươi đến đây là được. Hắn hỏi, trái lại thành đánh rắn động cỏ, ta nghĩ quá nửa là còn có chuyện khác.”



Vưu Phương Ngâm liền cau mày suy tư.



Nhưng Khương Tuyết Ninh lại không hoảng, nói: “Binh tới tướng chặn, nước đến đất ngăn, Lữ Hiển không có gì đáng sợ, thế cục trước mắt này, Tạ… Tạ Nguy cũng không thể rời kinh. Dù tệ hơn nữa, từ kinh thành đến Kim Lăng, ra roi thúc ngựa cũng phải mười ngày nửa tháng, khi đó e rằng chuyện chứng từ buôn bán muối đã thương nghị đâu vào đấy, ngươi và ta cũng đã rời nơi này rồi.”



Vưu Phương Ngâm cân nhắc, rốt cục cũng chậm rãi nhẹ gật đầu.



Nhưng cuối cùng lại không nhịn được cảm thấy khó xử: “Vậy nếu Lữ lão bản tiếp tục dây dưa…”



Khương Tuyết Ninh cười: “Vậy còn không đơn giản sao?”



Vưu Phương Ngâm không hiểu.



Ý cười bên môi Khương Tuyết Ninh liền có thêm mấy phần láu lỉnh: “Nam nữ thụ thụ bất thân, tốt xấu gì ngươi cũng là thê tử của Nhậm Vi Chí, Lữ Hiển mặt dày ngươi cứ gọi Nhậm Vi Chí tới đối phó hắn, chẳng phải là xong sao?”



Ba chữ “Nhậm Vi Chí” này vừa nói ra, khuôn mặt Vưu Phương Ngâm lập tức đỏ ửng lên.



Hiếm khi nàng có chút thẹn thùng, cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Cô nương chê cười rồi.”



Khương Tuyết Ninh biết năm đó nàng cùng Nhậm Vi Chí vẫn là giả thành hôn, là Vưu Phương Ngâm ra điều kiện trước, dùng việc giả thành hôn với nàng đưa nàng rời kinh làm điều kiện nhập cổ phần ruộng muối Nhậm thị, sau đó mới đi đất Thục.



Nhậm Vi Chí là thư sinh, thường nghiên cứu chút kỹ thuật khai thác hầm muối, không quá có thiên phú chuyện làm ăn.



Vưu Phương Ngâm xuất thân khổ cực, dù không đọc quá nhiều sách, nhưng đã quen thấy thói đời ấm lạnh, có thể xử lý xã giao vụn vặt thay hắn.



Trong hai năm qua, hai người thật sự phối hợp ăn ý.



Bề ngoài, hai người tương kính như tân.



Khế ước viết một năm sau khi đến đất Thục, hai người có thể hòa ly, Nhậm Vi Chí sẽ viết hưu thư.



Nhưng thật sự đến kỳ hạn một năm, Vưu Phương Ngâm đi tìm, thì tìm thế nào cũng không thấy Nhậm Vi Chí đâu.



Hỏi quản gia, thì nói là đến thư phòng.



Đi thư phòng, lại bị tiểu đồng báo cho biết hắn đã đến ruộng muối.



Đi ruộng muối, vẫn không thấy bóng dáng đâu, hỏi ra mới biết vậy mà hắn đã thu thập hành lý rời đất Thục rồi.



Từ trên xuống dưới ai nấy còn tưởng phu thê giận dỗi.



Vưu Phương Ngâm cũng không hiểu ra sao.



Khương Tuyết Ninh ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, chỉ nhẹ nhàng cho Vưu Phương Ngâm một chiêu, bảo nàng viết thư nói muốn tìm hắn thương nghị chuyện tạm hoãn hòa ly, dù sao chuyện làm ăn ruộng muối Nhậm thị đang trước mắt, hai người là châu chấu trên một sợi thừng, nhưng dù sao cũng ảnh hưởng Nhậm Vi Chí cưới thê tử, cho nên Nhậm Vi Chí vẫn phải về một chuyến.



Quả nhiên, Nhậm Vi Chí trở về.



Lúc về đến nhà, cả người mỏi mệt, một mình bên ngoài chịu không ít khổ, khuôn mặt tức giận, cũng không biết đang dỗi ai.



Vưu Phương Ngâm làm ăn có chút tài năng, nhưng về chuyện tình cảm lại dường như không chút thông tỏ, vẫn không rõ vì sao Nhậm Vi Chí làm vậy, vẫn thật nghiêm chỉnh bàn lợi ích, ruộng muối, nói gì mà hòa ly thì phải hòa ly, nhưng rất nhiều chuyện phải chuyển giao, cần người nắm quyền trong nhà như hắn từ từ tiếp nhận.



Nhậm Vi Chí nghe vậy mặt lại tái xanh.



Cuối cùng đến một ngày, hắn tự chuốc rượu mình, gõ cửa gọi Vưu Phương Ngâm ra, bộc bạch hết tâm sự, nói hai người đã thành thân, thời gian qua cũng không có lúc nào không hòa hợp, ngại gì không đâm lao theo lao, đã sai thì sai đến cùng, xem như đây là nhân duyên tốt ông trời ban tặng.



Một năm qua, Vưu Phương Ngâm chưa từng nghĩ đến chuyện này.



Trong đầu đều là chuyện làm ăn.



Nhậm Vi Chí nói vậy, đương nhiên lập tức khiến nàng không biết phải làm sao.



Hai người này cũng có ý.



Sau đó, Khương Tuyết Ninh hỏi nàng xử lý thế nào.



Vưu Phương Ngâm lắp bắp: “Ta cũng không biết có phải thích hắn hay không, ngày trước chưa từng nghĩ đến phương diện này, nhưng hơn một năm nay ta biết tuy hắn không quá tinh thông chuyện làm ăn, lại là người không tệ. Nên, nên tạm thời chưa hòa ly, với hắn, tiếp tục thử, thử xem sao.”



Năm nay, rõ ràng hai người gần gũi hơn khá nhiều.



Trông Nhậm Vi Chí thật tâm đối đãi với nàng.



Thế nên lúc này Khương Tuyết Ninh mới có thể đùa như vậy, bất kể đức hạnh Lữ Hiển ra sao, gặp người hộ thê như Nhậm Vi Chí, đảm bảo không chiếm được gì tốt.



Hai người đang nói chuyện, bên ngoài đã đến báo, Nhậm lão bản thấy trời đã muộn, đích thân đến Tà Bạch Cư đón người về.



Đương nhiên Vưu Phương Ngâm lại đỏ mặt lên.



Khương Tuyết Ninh biết nàng dễ ngượng ngùng, cũng không nói gì thêm, chỉ đơn giản hỏi tiếp vài việc trong chuyện làm ăn, dặn dò nàng về chọn mấy chưởng quỹ đắc lực dưới trướng, và một chưởng quỹ tài giỏi nhanh nhạy, sang phía Vệ Lương trông coi, sau đó liền giục nàng nhanh ra ngoài, tránh để Nhậm Vi Chí chờ lâu.



*



Mấy ngày gần đây, nhiều phú thương lớn hội tụ tại Kim Lăng, trên sông Tần Hoài sênh ca hàng đêm, rõ ràng đã vào thu, lại còn náo nhiệt hơn cả ngày hạ.



Có vài người quen chạy đôn chạy đáo mỗi lần xã giao đều gặp được.



Từ sau lần nói chuyện với Khương Tuyết Ninh, ba ngày sau đó Vưu Phương Ngâm không cố ý tránh những yến tiệc nữa, mà luôn đi cùng Nhậm Vi Chí, cũng không gặp lại Lữ Hiển, trong lòng còn tưởng người này chỉ hỏi một câu vậy thôi, chưa biết chừng không nhúng chân vào vũng nước đục này, đã rời Kim Lăng rồi.



Không ngờ, hôm nay lại vừa khéo bắt gặp trong yến tiệc.



Khi đó nàng đang trầm ngâm tập trung nghe mấy tên thương nhân dược liệu Thiểm Cam ngồi gần đó nói chuyện biên quan.



“Từ sau khi Trưởng công chúa điện hạ đi hòa thân, Đại Càn và Thát Đát lại thật sự mở cửa với nhau, mà Thát Đát có không ít dược liệu tốt đâu. Có điều ngươi cũng biết, ở đó nghèo nàn, chẳng có mối làm ăn gì dễ làm. Nào ngờ, năm nay gặp vận may, đang lo bán không hết rất nhiều dược liệu, ngược lại gặp được một thanh niên, dáng dấp tuấn tú lắm, cũng không biết là nhi tử vị đại phú hào nào, mở miệng đã bao hết hàng của ta, dù lời lãi ít, nhưng bán đi được nhiều nha. Thế mới khiến ta về sớm, còn có thể chuẩn bị chọn dược liệu cho năm tới. Vị đó đã nói, dược liệu vẫn luôn thiếu, bảo năm sau còn cần thêm.”



“Dược liệu của ngươi phải tận hai vạn ngân lượng nhỉ, thế cũng mua, hào phóng quá!”



“Ai nói không phải đâu!”



“Haizz, nhưng không được nhắc đến biên quan đâu!”



“Sao lão huynh mặt ủ mày chau thế?”



“Haizz, lời này ta nhịn đã lâu, bọn ta làm dược liệu ít nhiều cũng biết mấy đại phu, hai năm qua mở cửa, y thuật truyền đến Thát Đát, cũng có mấy người đi vương đình Thát Đát. Chưởng quỹ nhà ta có một huynh đệ của tên sai vặt, làm trong hoàng cung, hôm trước về nói với ta, điện hạ gả đi Thát Đát hai năm dường như đã có thai rồi.”



“Soạt!”



Chung quanh lập tức xuất hiện vẻ kinh sợ, Vưu Phương Ngâm lại càng không nhịn được, hơi quay đầu nhìn sang.



Tất cả mọi người không hiểu: “Có thai chẳng phải là chuyện tốt sao?”



Người kia cười xùy một tiếng, nói: “Các ngươi thì biết gì? Diên Đạt, Thát Đát vương kia, đang lúc tráng niên, dù cưới công chúa, nhưng nào coi một cô nương yếu ớt ra gì? Trong vương cung không có chút địa vị, Thát Đát vương còn tam thê tứ thiếp, vô cùng mù quáng tin một nữ nhân Thát Đát tên là Nạp Cát Nhĩ gì đó. Nào có công chúa hòa thân gì, rõ ràng là chịu nhục!”



Những người chung quanh nhìn nhau, không khỏi thở dài.



Vưu Phương Ngâm nghe vậy thì hãi hùng khiếp vía, có lòng muốn hỏi một chút tin tức của người này có đáng tin hay không, nhưng trong tiệc trước mặt nhiều người như thế bất kể ra sao cũng không tiện mở miệng.



Một bữa ăn, nàng trải qua trong thấp thỏm bất an.



Nhậm Vi Chí ngồi bên cạnh nàng gắp thức ăn cho nàng, lặng lẽ hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì, tầm mắt nàng thoáng thấy thương nhân vừa nói tin tức kia đi ra ngoài, liền nhỏ giọng giải thích đôi câu, cũng đứng dậy ra ngoài.



Trong lòng nàng chỉ tập trung chuyện tin đồn từ biên quan, lúc rời chỗ lại không chú ý thấy trong góc bên kia có một người thấy nàng rời khỏi, cũng đặt chén rượu trên tay xuống, đi theo.



Vừa rẽ sang hành lang đi theo người kia được vài bước, Vưu Phương Ngâm đã nghe phía sau có tiếng cười vang lên.



Có người phía sau vui vẻ nói: “Yến hội vừa được một nửa, Vưu lão bản đã vội vã rời đi, không nhìn ra ngươi lại quan tâm tới tin tức biên quan như thế, chẳng lẽ cũng muốn chen chân vào mua bán dược liệu?”



Giọng nói này nghe thật quen tai.



Trong lòng Vưu Phương Ngâm căng thẳng, quay đầu lại đã nhìn thấy Lữ Hiển.



Mặc một thân trường sam văn nhân, dù làm ăn dính mùi tiền, nhưng về tư thái xưa nay Lữ Hiển không bạc đãi mình, luôn mang hương vị bút mực thanh cao. Chỉ tiếc chút cảm giác khôn khéo của con buôn trên đuôi mắt chân mày, vừa vặn tương phản với Nhậm Vi Chí.



Nàng dừng bước, cảnh giác: “Lữ lão bản cũng tới rồi.”



Mấy ngày nay Lữ Hiển không rời khỏi Kim Lăng, chỉ tính toán phản ứng khi trong kinh nhận được tin tức, lại xử lý chút chuyện, hôm nay nghe nói Nhậm Vi Chí cùng Vưu Phương Ngâm sẽ tới, nên cũng đi theo.



Hắn đến gần nói: “Vài ngày trước vốn định chuyện trò đôi câu cùng Vưu lão bản, nào ngờ ngươi chẳng hề nể mặt, cũng không muốn nói thêm nửa câu, trái lại khiến Lữ mỗ có chút buồn lòng. Hôm nay khó có dịp gặp được, chẳng hay có rảnh rỗi không?”



Vưu Phương Ngâm lui về sau một bước: “Hôm nay là yến hội, phủ đệ của người khác, thực sự không thích hợp nói chuyện làm ăn, ta cũng đang có việc, xin Lữ lão bản đổi sang ngày khác.”



Lữ Hiển như không có chuyện gì: “Không phải nói chuyện làm ăn.”



Vưu Phương Ngâm nói: “Không phải làm ăn, vậy thì là việc tư. Mong Lữ lão bản thứ lỗi, thiếp thân là phụ nhân đã có phu quân, ngoài chuyện làm ăn mà qua lại riêng tư cùng người khác, quả thực không ổn, xin Lữ lão bản chú ý phân tấc.”



Không bàn chuyện làm ăn, chuyện riêng cũng không nói?



Ngoài mặt trông Lữ Hiển là người khéo đưa đẩy, nhưng cậy tài khinh người, ngay cả khoa khảo năm đó gặp Tạ Nguy cũng đấu rất dữ dội không chịu thua kém, về sau mới chịu phục làm việc cho Tạ Nguy. Nhưng nếu đổi người khác, muốn khiến hắn để mắt đến, quả là khó như lên trời.



Hắn hiếm khi để mắt đến ai.



Nghe Vưu Phương Ngâm lấy Nhậm Vi Chí ra làm cớ chối từ, khiến trên môi hắn phủ lên ý cười nghiền ngẫm, nói: “Quan hệ giữa Vưu lão bản và Nhậm công tử thế nào, vở kịch phu thê mấy phần thật mấy phần giả, Vưu lão bản nắm chắc trong lòng, trước người sáng tỏ sao phải nói lời lấp lửng?”



Vưu Phương Ngâm hoàn toàn không ngờ quan hệ nàng và Nhậm Vi Chí lại bị một câu của Lữ Hiển nói toạc ra.



Cả người nàng căng thẳng, lại lùi thêm một bước.



Nhưng phía sau đã là góc tường, không thể lùi nữa.



Nàng nói: “Lời này của Lữ lão bản khiến người ta nghe không hiểu rồi, ta và Nhậm công tử là phu thê đã cưới hỏi chính thức.”



Lữ Hiển không có kiên nhẫn lòng vòng với nàng, chỉ nói: “Ta muốn gặp đông gia của ngươi.”



Một chớp mắt này, đồng tử Vưu Phương Ngâm cũng co lại.



Lữ Hiển vốn đi thẳng vào vấn đề, cũng quả thực có việc muốn tìm Khương Tuyết Ninh, nhưng ai ngờ vừa dứt lời, giương mắt nhìn, lại cảm thấy cô nương trước mặt bỗng như biến thành người khác, ánh mắt nàng nhìn lại hắn cũng thêm một phần cảnh giác cùng địch ý của thú con bảo vệ chủ.



Một loại cảm giác không ổn bỗng nhiên lướt qua trong lòng.



Căn bản không đợi hắn kịp phản ứng, Vưu Phương Ngâm đã quay đầu sang hướng khách sảnh bên cạnh hành lang, hô lớn: “Phi lễ!”



Phi, phi lễ?



Lữ Hiển quả thực bị dọa giật nảy mình, người bình tĩnh vững vàng xưa nay thản nhiên trước bao nhiêu chuyện lớn, cũng bị hai chữ bất thình lình này làm cho hoảng hồn.



Nghĩ dù Lữ Hiển hắn là cầm thú, thì cũng là cầm thú nhã nhặn!



Chuyện như phi lễ cô nương này, chưa có bao giờ!



Nếu nàng kêu lên, còn nói gì được?



Cho nên, hắn lập tức bước tới hoàn toàn vô thức khống chế Vưu Phương Ngâm, đưa tay bịt miệng nàng, vừa sợ vừa giận: “Ta nào có phi lễ ngươi?”



Ngược lại Vưu Phương Ngâm là người tỉnh táo nhất.



Nàng nhìn thẳng Lữ Hiển, ý tứ không nói cũng hiểu.



Lúc này Lữ Hiển mới phát hiện tay mình đã áp trên môi người ta, môi son mềm mại cọ trong lòng bàn tay, hắn cả kinh lập tức muốn rụt tay lại. Nhưng thấy Vưu Phương Ngâm thế kia, lại lo buông tay ra nàng tiếp tục vu oan mình, gọi bậy hô loạn lên gọi người ngoài tới.



Trên trán suýt nữa nổ cả gân xanh.



Lữ Hiển hít sâu một hơi nói: “Ta buông tay ra, cũng xin Vưu cô nương đừng ngậm máu phun người nữa.”



Vưu Phương Ngâm chớp mắt.



Lữ Hiển buông nàng ra.



Vưu Phương Ngâm không động, nhìn chằm chằm hắn nói: “Ta làm việc cho cô nương, cô nương tránh xa đất Thục là vì không muốn có hỗn loạn nữa. Dù Lữ lão bản có chuyện, về sau cũng nói chuyện hẳn hoi, quấy rầy ta thì không sao, nếu muốn dây dưa với cô nương, hễ thấy ta cũng sẽ hô lên như vừa rồi.



Lữ Hiển giận bừng bừng.



Vưu Phương Ngâm lại nhàn nhạt nhắc nhở: “Người sắp tới rồi, Lữ lão bản vẫn nên đi nhanh đi.”



Lữ Hiển quay đầu nhìn lại, quả nhiên phía khách sảnh có bóng dáng người lay động, thật sự là vừa vội vừa giận, dù có một bụng lời muốn nói thậm chí muốn mắng, cũng không tìm được thời gian mở miệng, trong lúc hấp tấp chỉ ném một câu “Xem như ngươi giỏi”, hối hả chạy trước.



Chờ khi đi xa rồi, nghe thấy trên hành lang có một trận huyên náo.



Vưu Phương Ngâm nhỏ giọng nhẹ nhàng nói với người khác, là một tên trộm cắp vóc người cao lớn, nấp trong bụi hoa, dọa nàng giật nảy mình, đã chạy về phía đông.



Lữ Hiển tức giận đến nỗi đầu sắp bốc khói.



Phu tử nói rất hay, chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó nuôi!



Năm đó ngẫu nhiên gặp mặt ở khách điếm Thục Hương, vẫn là một tiểu nha đầu nhẫn nhục bị ức hiếp ở Thanh Viễn bá phủ, bây giờ hoàn toàn thay đổi, tiền có, quyền có, đầu óc cũng có, trông kiệm lời nhã nhặn, kết quả là một bụng đen tối!



Loại lời như phi lễ cũng nói được!



Là ở bên Khương Tuyết Ninh lâu ngày quá rồi, không phải “Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng” thì là gì?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom