Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 90
Chuyển ngữ: Tặc Gia
Một lúc sau, người được phái đi dò đường quay lại báo, bên đò bên kia cũng đóng băng ngừng thuyền.
Ngụy Thiệu đã tìm hiểu từ một người hiểu rõ về đường sông ở đó, nghe nói có một đoạn sông khá hẹp, giữa thời tiết lạnh giá như thế này, nếu bị đóng băng đã nhiều ngày thì có thể đi lại trên chỗ đó. Hắn cũng tình nguyện dẫn đường để qua sông.
Đêm đó, Ngụy Thiệu dẫn Tiểu Kiều rời khỏi bến đò Ô Sào, đi tới một nơi cách dịch xá tầm mười mấy dặm, chờ khi mặt băng đóng dày rồi qua sông.
Khu vực này gần với quốc đô Lạc Dương, thứ sử địa phương khó mà lớn mạnh được, hầu như phải chịu sự quản thúc của triều đình. Dịch thừa nghe phong phanh tin Ngụy Thiệu U Châu và nội quyến tạm dừng lại ở đây, hắn cũng cố gắng ra nghênh đón.
Từ khi mười bảy tuổi, Ngụy Thiệu đã tự mình cầm quân, một mình chống lại tộc Hung Nô, bình định biên cảnh, hết đánh Nam dẹp Bắc rồi công thành chiếm đất, có thể nói Ngụy Thiệu đã hết lòng hết sức mỗi ngày qua, ngay cả trong mơ hắn cũng có thói quen để kiếm ngay dưới gối, chưa bao giờ thả lỏng hoàn toàn một khắc nào.
Mấy ngày nay vừa lúc bến đò bị ngăn lại, trong những ngày chờ đợi ở nơi này, có thể nói đây là khoảng thời gian thoải mái đích thực mà trước nay Ngụy Thiệu chưa từng có. Ngoài phòng thì trời đông giá rét, trong phòng thì ý xuân chan hòa. Nữ nhân trong lòng hắn có thể chiếm được ở trong tay. Hắn không muốn nghĩ đến chuyện gì nữa, tất cả ném hết ra sau đầu. Hắn chỉ việc ôm Tiểu Kiều rồi điên loan đảo phượng, bất kể ngày đêm, hưởng thụ niềm vui sướng cực điểm của yêu đương nam nữ.
Thương Trụ, U Vương thời xưa cũng vì yêu chiều nữ nhân mà không màng quốc sự, thế rồi mới dẫn tới vong quốc. Ngụy Thiệu rất khinh thường, còn nghĩ bọn họ là hôn quân. Nhưng mà không ngờ hôm nay cũng có ngày mình rơi vào nữ sắc, thần hồn điên đảo, đến nỗi suốt ba ngày Lôi Viêm, Giả Tư không nhìn thấy Quân hầu mình lộ diện. Đến ngày thứ tư, vì có tin gửi tới nên họ mới đi vào xin gặp, không ngờ lại nhận được tin tức, trời vừa sáng Quân hầu đã dẫn Nữ quân xuất hành rồi, đi ngắm cảnh tuyết rơi, khi đi ngài ấy cũng không nói giờ về, trong lòng họ cũng lấy làm kinh ngạc.
Ô hô! Ai cha! Ngụy hầu như thế này đúng là trước nay chưa từng có!
...
Sau mấy ngày quên trời quên đất, hôm đó trời vừa sáng, Ngụy Thiệu bỗng nảy ra hứng thú đi xem sông Hoàng Hà một chuyến, ngắm thử phong cảnh hùng vĩ từ xưa nay, mặc dù trước kia hắn cũng từng tới đó, nhưng mà mỗi lần chỉ vội vã ngang qua, chưa từng dừng lại nhìn ngắm một lần nào. Hơn nữa khi đó cũng không thấy hứng thú, cũng không rảnh nhàn hạ. Nhưng mà bây giờ họ lại bị ngăn lại ở bên bến sông này, bên cạnh lại có người làm bạn, dẫn nàng đi ngắm cảnh một chuyến cũng không uổng cuộc đi.
Vừa nghĩ là làm luôn. Hứng thú dâng lên là dẫn nàng đi du lịch tức thì.
Mấy ngày trước bị hắn nhốt trong phòng không cho đi ra ngoài nửa bước. Ngụy Thiệu cứ y như Hào Bào Thao Thiết[2], dù Tiểu Kiều cũng uyển chuyển hùa theo, nhưng thân thể mảnh mai của nàng sao có thể chịu nổi cảnh hắn ngày đêm đòi lấy. Nàng còn đang lo lắng, không ngờ trời vừa sáng đã nghe hắn nói có hứng đi nhìn ngắm bên ngoài, thế là Tiểu Kiều cũng mừng rỡ đâu thể nói không đi.
[2] con ác thú trong thần thoại.
Xuân Nương mặc cho nàng kín mít từ đầu cho tới chân, chiếc áo khoác bằng bông kèm mũ màu trắng tuyết và đai lụa bằng gấm màu quả hạnh, sáng sớm, Ngụy Thiệu đã dẫn nàng lặng lẽ đi ra từ cửa sau dịch xá, hai người cùng cưỡi một con ngựa, phóng ngựa dọc theo bờ sông.
Ngày đó mặc dù trời trong và tuyết cũng ngừng rơi, nhưng gió Bắc vẫn rít gào lạnh buốt, còn lạnh hơn cả mấy ngày đầu trước đó. Tiểu Kiều cùng cưỡi ngựa với hắn, co lại trong lồng ngực ấm áp, Ngụy Thiệu còn lấy áo khoác của mình bọc thêm một lớp nữa cho nàng, chỉ hở ra đôi mắt, cho nên Tiểu Kiều còn chưa cảm thấy lạnh.
Bị nhốt mấy ngày rốt cuộc cũng được đi ra ngoài hít thở, tâm tình của nàng cũng lâng lâng. Dọc đường đi, Tiểu Kiều vui vẻ ngắm nhìn phong cảnh hai bên đường, cười cười nói nói với Ngụy Thiệu. Không biết từ khi nào, hai người họ đã đến một khu vực ở địa thế khá cao bên dưới một sườn đồi. Hai người ngừng lại, Ngụy Thiệu nắm tay Tiểu Kiều dẫn nàng vừa đi vừa nghỉ cùng đi lên đỉnh núi, cuối cùng mới có thể sóng vai đứng trên một đài cao bằng đá, phóng tầm mắt tứ phương.
Dưới chân là hai màu xanh trắng của phần bờ và lòng sông đóng băng, từ tây hướng về đông, uốn lượn bao la rồi tới đó. Ngày xưa là sông lớn ào ào, bây giờ thì đóng băng ngàn dặm, lớp băng trên bề mặt phản chiếu ánh sáng của mặt trời mới mọc, lóng la lóng lánh như đất bằng. Hai bên bờ sông là cả cánh đồng tuyết rậm rạp với địa thế trập trùng. Cuối tầm mắt là gò núi trắng phau phau, bóng dáng nó như con rồng bơi lội.
Đứng giữa đất trời như thế này mới cảm thấy mênh mang. Trong lúc Tiểu Kiều đang hoảng hốt, trong lòng nàng bỗng sinh ra một cảm giác nhỏ bé. Nhưng đương lúc cảm khái, Ngụy Thiệu bỗng đưa cánh tay lên, chỉ tới phía Tây rồi nói: "Nàng nhìn về phía đó đi, đó là hướng Lạc Dương, khoái mã chỉ đi mất mấy ngày. Hạnh Tốn làm tu hú chiếm tổ chim khách đã nhiều năm. Buồn cười là Viên Giả tự xưng là trăm vạn binh mã, ta còn tưởng hắn cũng là một nhân vật quan trọng, hóa ra chỉ có tiếng mà thôi". Trong giọng nói của hắn có vẻ khá coi thường.
Trước đây Viên Giả lấy danh cần vương để thảo phạt Hạnh Tốn, hai bên giằng co ở bên sông Tị Thủy, rốt cuộc tháng trước cũng đại chiến, hắn không địch nổi Hạnh Tốn nên tổn thất nặng nề, bây giờ đã lui về Thanh Châu.
Tiểu Kiều biết có lẽ Ngụy Thiệu đáng tức cảnh sinh tình, lúc này mới biểu lộ cảm xúc. Nàng nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, phóng tầm mắt tới đế đô huy hoàng không nhìn thấy.
Gió lạnh vù vù thổi qua, làm Tiểu Kiều cũng không đứng thẳng được. Một tay Ngụy Thiệu nắm vai nàng, hắn nói tiếp: "Rồi đến một ngày giang sơn này đều là của ta, ta sẽ nắm tay nàng cùng ngồi lên ngôi vị cao quý nhất".
Tiểu Kiều ngẩn ra, ngước mắt lên nhìn hắn.
Ngụy Thiệu lại không hề nhìn nàng, tầm mắt vẫn hướng về phía đế đô ở xa xa. Câu hắn vừa thốt lên chỉ như một lời thuận miệng nói ra không để ý.
Tiểu Kiều nở nụ cười, không đáp lại.
Trên đỉnh núi gió thổi rất mạnh, hai người đứng ngắm một lúc rồi Ngụy Thiệu mới dẫn nàng đi xuống. Cùng cưỡi một ngựa như lúc họ tới đây, chậm rãi quay trở về. Lúc tới gần dịch xá thì nhìn thấy Lôi Viêm đang đứng giữa đường nhìn quanh, hình như đang đợi Ngụy Thiệu về.
Lôi Viêm nhìn thấy hắn thì vội vàng bước tới. Ngụy Thiệu thúc ngựa đi tới gần, ra hiệu hắn chờ mình, sau khi dẫn Tiểu Kiều vào dịch xá rồi ra.
"Chúa công, Dương Tín có thư".
Lôi Viêm đợi hắn ra rồi lên bẩm: "Hai ngày trước, binh mã của Tiết Thái đã bị tên cầm đầu lưu dân kia dụ vào sơn cốc ở Mang Sơn, hỏa công từ hai phía trước sau, sau khi binh mã của quân địch rối loạn, hắn mới chỉ huy chém giết từ hai phía, tên Lục Mâu đó một mình một ngựa, tấn công Tiết Thái dũng mãnh không đỡ nổi, Tiết Thái còn bị hắn đánh cho rớt ngựa, một mũi tên cắm thẳng vào yết hầu, chết ngay tại chỗ".
Ánh mắt Ngụy Thiệu lộ ra vẻ ngạc nhiên, hắn trầm ngâm một lúc: "Tình tình bên kia thế nào rồi?"
Lôi Viêm nói: "Sau khi Tiết Thái chết trận, toàn bộ Linh Bích rơi vào tay tên thủ lĩnh lưu dân kia, thế lực tăng nhanh. Từ Châu rối loạn. Tiết Thái vẫn còn hai con, họ treo một lá cờ màu trắng trên đầu tường Từ Châu, thề sẽ lấy đầu Lục Mâu để báo thù. Có lẽ sẽ còn một trận ác chiến nữa".
"Bây giờ Dương Tín đang ở đâu?"
"Bẩm Quân hầu, Dương tín làm theo lời mà Quân hầu dặn, đưa quân tới tiếp ứng. Thấy vậy nên đã rút về rồi. Đang chờ Quân hầu ra lệnh tiếp".
Ngụy Thiệu không nói gì như rơi vào trầm tư.
Rất lâu sau Lôi Viêm cũng không thấy hắn đáp lời, nhớ tới lần trước gặp gỡ tên Lục Mâu ở ngoài Hồ Gia Trang, suýt chút nữa mình cũng mất mạng trong tay hắn. Mặc dù chuyện đó đã qua được mấy ngày, lúc này nhớ tới trong lòng vẫn còn hơi sợ hãi, hắn buột miệng nói: "Chúa công, mặc dù Lục Mâu chỉ là tên cầm đầu lưu dân, nhưng bây giờ không thể khinh thường người như hắn, ngay cả Tiết Thái còn chết trong tay hắn luôn mà. Nhỡ sau này hắn chống lại chúa công tất sẽ thành mối họa. Cũng may hai người là huynh đệ. Nếu nhận hắn có lẽ cũng là cách song toàn".
Ngụy Thiệu lạnh lùng nói: "Ta không phải huynh đệ gì với hắn".
Lôi Viêm ngẩn ra rồi bừng tỉnh. Hắn nghĩ thầm, đúng là thế thật.
Mặc dù tên Lục Mâu kia đã giết chết Tiết Thái, bây giờ cũng đã chiếm Linh Bích, nhưng chung quy lại vẫn chỉ là một tên cầm đầu lưu dân đê tiện mà thôi. Với thân phận và địa vị của Kiều gia, cho dù thế đã suy, nhưng nếu không có ẩn tình trong đó, chắc chắn họ không thể nào gả nữ nhi của mình cho lưu dân như vậy. Hơn nữa thân phận của chúa công là thế nào kia chứ, tên cầm đầu lưu dân kia sao có thể là huynh đệ với ngài?
Lôi Viêm tự biết mình lỡ lời, hắn cuống quýt thỉnh tội: "Mạt tướng nói lỡ, chúa công đừng trách".
Ngụy Thiệu khoát tay áo: "Không sao".
"Bên Duyện Châu có tin tức gì không?"
Hắn bàng hoàng một lúc rồi mới chợt nhớ ra, hỏi tiếp.
Lôi Viêm vội tâu: "Hôm qua mạt tướng đã định bẩm chúa công. Nhưng mà không thấy mặt chúa công, hơn nữa cũng không phải chuyện lớn nên nghĩ có chậm cũng không sao. Đúng là bên Duyện Châu giống như Giả Tư nói, mấy tháng trước phu nhân Kiều thứ sử bị ốm nặng. Lần này Nữ quân trở lại là để thăm bệnh bà. Nữ quân ở lại Đông quận ba bốn ngày, sau đó mới đi cùng tên Lục Mâu kia tới Linh Bích. Chỉ có duy nhất một điểm khác thường là, những ngày qua cha nữ quân là Thái thú Đông quận Kiều Bình lại dán bố cáo khắp bốn phía cửa thành, chiêu hiền dâng sĩ không theo quy cách nào, noi theo hình thức Yên Chiêu vương thời cổ. Cả thành đều đang bàn tán".
Ánh mắt Ngụy Thiệu hơi động đậy, nhíu chặt mày.
Lôi Viêm bẩm báo xong thì lặng im đứng cạnh, chờ Ngụy Thiệu mở lời.
"Gửi tin của ta cho Dương Tín, đề phòng tên cầm đầu lưu dân kia nhiều hơn. Nếu nhi tử Tiết Thái không địch lại, lúc cần thiết thì kiềm chế hơn nữa. Đừng để Từ Châu rơi vào tay Lục Mâu. Nếu hắn định làm gì thì báo ta".
Ngụy Thiệu trầm ngâm một lúc, cuối cùng mới từ từ nói vậy.
...
Tiểu Kiều trở lại phòng, cởi lớp quần áo kín mít trên người rồi cắm một nhành mai vàng mà Ngụy Thiệu bẻ được bên đường vào trong bình, đổ nước vào cho nó, nàng nhìn một lúc rồi ngồi xuống lò sưởi cùng Xuân Nương, vừa nhìn hạt dẻ đang nướng ở trong lò, vừa nói chuyện phiếm.
Dần dần, tiếng lách tách càng vang lên lớn hơn, trong không khí phảng phất mùi thơm ngọt nhẹ nhàng, hòa với mùi mai vàng đến thấm ruột thấm gan.
"Không biết bên chỗ Linh Bích thế nào rồi". Xuân Nương lấy kìm gắp hạt dẻ ra. Chờ nguội rồi lột từng hạt một, phần thịt quả vàng óng được đặt vào trong mâm, bà đút cho Tiểu Kiều một hạt rồi mới nói: "Nán lại ở đây mấy ngày rồi, không biết bao giờ mới đi được".
Tiểu Kiều nghiền ngẫm phần thịt dẻ, đang lúc xuất thần, nàng nghe có tiếng bước chân vang lên ngoài cửa.
Xuân Nương quay đầu lại thấy Ngụy Thiệu đang từ từ bước vào, bà vội vàng đứng dậy tươi cười chào hỏi hắn rồi lui.
Ngụy Thiệu đi tới phía sau lưng Tiểu Kiều, ôm lấy eo nàng thơm một cái: "Nàng mới nói chuyện gì với Xuân Nương đó?"
Tiểu Kiều quay đầu, thấy mặt hắn tươi cười, nàng cúi người nhìn sang, cười nói: "Không có gì cả. Thiếp đang nói chuyện tỷ phu và a tỷ ở Linh Bích thôi. Không biết tình hình chiến trận ra sao rồi. Thiếp thấy hơi lo".
Ngụy Thiệu nhìn nàng một lúc rồi ngồi xuống bên cạnh. Đưa tay bế cả người nàng lên, đặt lên đầu gối hắn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Ngụy Thiệu nhìn nàng chăm chú nhưng chẳng nói gì cả.
Tiểu Kiều cũng thấy hắn khác thường. Ánh mắt hắn dừng lại trên mặt mình. Theo bản năng đưa tay lên sờ sờ đôi gò má của mình, nàng cười nói: "Chàng nhìn thiếp như thế làm gì? Chẳng lẽ trên mặt thiếp vẽ hoa?"
Ngụy Thiệu cũng cười lại, từ tốn đáp: "Ta có một tin tốt cho nàng. Để cho nàng yên tâm. Hai ngày trước tên cầm đầu lưu dân kia đã chiến một trận với Tiết Thái ở Mang Sơn, Tiết Thái chết trận. Tên kia cũng chiếm được Linh Bích".
Tiểu Kiều thấy vui mừng khôn xiết, đôi mắt sáng bừng, vui vẻ thốt lên, hai tay nàng đặt lên vai Ngụy Thiệu, thẳng người ở trên đầu gối hắn: "Phu quân nói thật à?"
Nàng kích động quá, nên không để ý Ngụy Thiệu lại bị nàng đẩy ngã té nhào lên giường nhỏ.
"Phu quân nói thật à? Không gạt thiếp đúng không?" Tiểu Kiều hỏi lại.
Mặc dù mấy ngày nay ở trước mặt Ngụy Thiệu nàng không hề hỏi tới chuyện chiến trận ở Linh Bích, nhưng thực tế trong lòng vẫn thấy lo ngay ngáy. Mặc dù nàng biết Bỉ Trệ thiện chiến như thế nào, nhưng so giữa binh lực của hắn và Tiết Thái bây giờ lại chênh lệch quá xa. Lần này Tiết Thái tự mình xuất chinh, muốn tiêu diệt hoàn toàn, nhiều rủi ro như thế, kết quả thế nào nàng cũng không dám hỏi.
Không ngờ tỷ phu nàng lại thắng, chiến công còn lớn như thế nữa! Bảo sao nàng không mừng cho được?
Ngụy Thiệu bị Tiểu Kiều đè xuống đất, hắn ngửa mặt đối diện với đôi mắt vui mừng rực rỡ gần ngay trong gang tất, kìm nén cảm giác kì lạ từ từ nảy sinh trong lòng mình, hắn đưa tay vuốt ve tóc của nàng, cười khẽ: "Đúng là thật".
Một lúc sau, người được phái đi dò đường quay lại báo, bên đò bên kia cũng đóng băng ngừng thuyền.
Ngụy Thiệu đã tìm hiểu từ một người hiểu rõ về đường sông ở đó, nghe nói có một đoạn sông khá hẹp, giữa thời tiết lạnh giá như thế này, nếu bị đóng băng đã nhiều ngày thì có thể đi lại trên chỗ đó. Hắn cũng tình nguyện dẫn đường để qua sông.
Đêm đó, Ngụy Thiệu dẫn Tiểu Kiều rời khỏi bến đò Ô Sào, đi tới một nơi cách dịch xá tầm mười mấy dặm, chờ khi mặt băng đóng dày rồi qua sông.
Khu vực này gần với quốc đô Lạc Dương, thứ sử địa phương khó mà lớn mạnh được, hầu như phải chịu sự quản thúc của triều đình. Dịch thừa nghe phong phanh tin Ngụy Thiệu U Châu và nội quyến tạm dừng lại ở đây, hắn cũng cố gắng ra nghênh đón.
Từ khi mười bảy tuổi, Ngụy Thiệu đã tự mình cầm quân, một mình chống lại tộc Hung Nô, bình định biên cảnh, hết đánh Nam dẹp Bắc rồi công thành chiếm đất, có thể nói Ngụy Thiệu đã hết lòng hết sức mỗi ngày qua, ngay cả trong mơ hắn cũng có thói quen để kiếm ngay dưới gối, chưa bao giờ thả lỏng hoàn toàn một khắc nào.
Mấy ngày nay vừa lúc bến đò bị ngăn lại, trong những ngày chờ đợi ở nơi này, có thể nói đây là khoảng thời gian thoải mái đích thực mà trước nay Ngụy Thiệu chưa từng có. Ngoài phòng thì trời đông giá rét, trong phòng thì ý xuân chan hòa. Nữ nhân trong lòng hắn có thể chiếm được ở trong tay. Hắn không muốn nghĩ đến chuyện gì nữa, tất cả ném hết ra sau đầu. Hắn chỉ việc ôm Tiểu Kiều rồi điên loan đảo phượng, bất kể ngày đêm, hưởng thụ niềm vui sướng cực điểm của yêu đương nam nữ.
Thương Trụ, U Vương thời xưa cũng vì yêu chiều nữ nhân mà không màng quốc sự, thế rồi mới dẫn tới vong quốc. Ngụy Thiệu rất khinh thường, còn nghĩ bọn họ là hôn quân. Nhưng mà không ngờ hôm nay cũng có ngày mình rơi vào nữ sắc, thần hồn điên đảo, đến nỗi suốt ba ngày Lôi Viêm, Giả Tư không nhìn thấy Quân hầu mình lộ diện. Đến ngày thứ tư, vì có tin gửi tới nên họ mới đi vào xin gặp, không ngờ lại nhận được tin tức, trời vừa sáng Quân hầu đã dẫn Nữ quân xuất hành rồi, đi ngắm cảnh tuyết rơi, khi đi ngài ấy cũng không nói giờ về, trong lòng họ cũng lấy làm kinh ngạc.
Ô hô! Ai cha! Ngụy hầu như thế này đúng là trước nay chưa từng có!
...
Sau mấy ngày quên trời quên đất, hôm đó trời vừa sáng, Ngụy Thiệu bỗng nảy ra hứng thú đi xem sông Hoàng Hà một chuyến, ngắm thử phong cảnh hùng vĩ từ xưa nay, mặc dù trước kia hắn cũng từng tới đó, nhưng mà mỗi lần chỉ vội vã ngang qua, chưa từng dừng lại nhìn ngắm một lần nào. Hơn nữa khi đó cũng không thấy hứng thú, cũng không rảnh nhàn hạ. Nhưng mà bây giờ họ lại bị ngăn lại ở bên bến sông này, bên cạnh lại có người làm bạn, dẫn nàng đi ngắm cảnh một chuyến cũng không uổng cuộc đi.
Vừa nghĩ là làm luôn. Hứng thú dâng lên là dẫn nàng đi du lịch tức thì.
Mấy ngày trước bị hắn nhốt trong phòng không cho đi ra ngoài nửa bước. Ngụy Thiệu cứ y như Hào Bào Thao Thiết[2], dù Tiểu Kiều cũng uyển chuyển hùa theo, nhưng thân thể mảnh mai của nàng sao có thể chịu nổi cảnh hắn ngày đêm đòi lấy. Nàng còn đang lo lắng, không ngờ trời vừa sáng đã nghe hắn nói có hứng đi nhìn ngắm bên ngoài, thế là Tiểu Kiều cũng mừng rỡ đâu thể nói không đi.
[2] con ác thú trong thần thoại.
Xuân Nương mặc cho nàng kín mít từ đầu cho tới chân, chiếc áo khoác bằng bông kèm mũ màu trắng tuyết và đai lụa bằng gấm màu quả hạnh, sáng sớm, Ngụy Thiệu đã dẫn nàng lặng lẽ đi ra từ cửa sau dịch xá, hai người cùng cưỡi một con ngựa, phóng ngựa dọc theo bờ sông.
Ngày đó mặc dù trời trong và tuyết cũng ngừng rơi, nhưng gió Bắc vẫn rít gào lạnh buốt, còn lạnh hơn cả mấy ngày đầu trước đó. Tiểu Kiều cùng cưỡi ngựa với hắn, co lại trong lồng ngực ấm áp, Ngụy Thiệu còn lấy áo khoác của mình bọc thêm một lớp nữa cho nàng, chỉ hở ra đôi mắt, cho nên Tiểu Kiều còn chưa cảm thấy lạnh.
Bị nhốt mấy ngày rốt cuộc cũng được đi ra ngoài hít thở, tâm tình của nàng cũng lâng lâng. Dọc đường đi, Tiểu Kiều vui vẻ ngắm nhìn phong cảnh hai bên đường, cười cười nói nói với Ngụy Thiệu. Không biết từ khi nào, hai người họ đã đến một khu vực ở địa thế khá cao bên dưới một sườn đồi. Hai người ngừng lại, Ngụy Thiệu nắm tay Tiểu Kiều dẫn nàng vừa đi vừa nghỉ cùng đi lên đỉnh núi, cuối cùng mới có thể sóng vai đứng trên một đài cao bằng đá, phóng tầm mắt tứ phương.
Dưới chân là hai màu xanh trắng của phần bờ và lòng sông đóng băng, từ tây hướng về đông, uốn lượn bao la rồi tới đó. Ngày xưa là sông lớn ào ào, bây giờ thì đóng băng ngàn dặm, lớp băng trên bề mặt phản chiếu ánh sáng của mặt trời mới mọc, lóng la lóng lánh như đất bằng. Hai bên bờ sông là cả cánh đồng tuyết rậm rạp với địa thế trập trùng. Cuối tầm mắt là gò núi trắng phau phau, bóng dáng nó như con rồng bơi lội.
Đứng giữa đất trời như thế này mới cảm thấy mênh mang. Trong lúc Tiểu Kiều đang hoảng hốt, trong lòng nàng bỗng sinh ra một cảm giác nhỏ bé. Nhưng đương lúc cảm khái, Ngụy Thiệu bỗng đưa cánh tay lên, chỉ tới phía Tây rồi nói: "Nàng nhìn về phía đó đi, đó là hướng Lạc Dương, khoái mã chỉ đi mất mấy ngày. Hạnh Tốn làm tu hú chiếm tổ chim khách đã nhiều năm. Buồn cười là Viên Giả tự xưng là trăm vạn binh mã, ta còn tưởng hắn cũng là một nhân vật quan trọng, hóa ra chỉ có tiếng mà thôi". Trong giọng nói của hắn có vẻ khá coi thường.
Trước đây Viên Giả lấy danh cần vương để thảo phạt Hạnh Tốn, hai bên giằng co ở bên sông Tị Thủy, rốt cuộc tháng trước cũng đại chiến, hắn không địch nổi Hạnh Tốn nên tổn thất nặng nề, bây giờ đã lui về Thanh Châu.
Tiểu Kiều biết có lẽ Ngụy Thiệu đáng tức cảnh sinh tình, lúc này mới biểu lộ cảm xúc. Nàng nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, phóng tầm mắt tới đế đô huy hoàng không nhìn thấy.
Gió lạnh vù vù thổi qua, làm Tiểu Kiều cũng không đứng thẳng được. Một tay Ngụy Thiệu nắm vai nàng, hắn nói tiếp: "Rồi đến một ngày giang sơn này đều là của ta, ta sẽ nắm tay nàng cùng ngồi lên ngôi vị cao quý nhất".
Tiểu Kiều ngẩn ra, ngước mắt lên nhìn hắn.
Ngụy Thiệu lại không hề nhìn nàng, tầm mắt vẫn hướng về phía đế đô ở xa xa. Câu hắn vừa thốt lên chỉ như một lời thuận miệng nói ra không để ý.
Tiểu Kiều nở nụ cười, không đáp lại.
Trên đỉnh núi gió thổi rất mạnh, hai người đứng ngắm một lúc rồi Ngụy Thiệu mới dẫn nàng đi xuống. Cùng cưỡi một ngựa như lúc họ tới đây, chậm rãi quay trở về. Lúc tới gần dịch xá thì nhìn thấy Lôi Viêm đang đứng giữa đường nhìn quanh, hình như đang đợi Ngụy Thiệu về.
Lôi Viêm nhìn thấy hắn thì vội vàng bước tới. Ngụy Thiệu thúc ngựa đi tới gần, ra hiệu hắn chờ mình, sau khi dẫn Tiểu Kiều vào dịch xá rồi ra.
"Chúa công, Dương Tín có thư".
Lôi Viêm đợi hắn ra rồi lên bẩm: "Hai ngày trước, binh mã của Tiết Thái đã bị tên cầm đầu lưu dân kia dụ vào sơn cốc ở Mang Sơn, hỏa công từ hai phía trước sau, sau khi binh mã của quân địch rối loạn, hắn mới chỉ huy chém giết từ hai phía, tên Lục Mâu đó một mình một ngựa, tấn công Tiết Thái dũng mãnh không đỡ nổi, Tiết Thái còn bị hắn đánh cho rớt ngựa, một mũi tên cắm thẳng vào yết hầu, chết ngay tại chỗ".
Ánh mắt Ngụy Thiệu lộ ra vẻ ngạc nhiên, hắn trầm ngâm một lúc: "Tình tình bên kia thế nào rồi?"
Lôi Viêm nói: "Sau khi Tiết Thái chết trận, toàn bộ Linh Bích rơi vào tay tên thủ lĩnh lưu dân kia, thế lực tăng nhanh. Từ Châu rối loạn. Tiết Thái vẫn còn hai con, họ treo một lá cờ màu trắng trên đầu tường Từ Châu, thề sẽ lấy đầu Lục Mâu để báo thù. Có lẽ sẽ còn một trận ác chiến nữa".
"Bây giờ Dương Tín đang ở đâu?"
"Bẩm Quân hầu, Dương tín làm theo lời mà Quân hầu dặn, đưa quân tới tiếp ứng. Thấy vậy nên đã rút về rồi. Đang chờ Quân hầu ra lệnh tiếp".
Ngụy Thiệu không nói gì như rơi vào trầm tư.
Rất lâu sau Lôi Viêm cũng không thấy hắn đáp lời, nhớ tới lần trước gặp gỡ tên Lục Mâu ở ngoài Hồ Gia Trang, suýt chút nữa mình cũng mất mạng trong tay hắn. Mặc dù chuyện đó đã qua được mấy ngày, lúc này nhớ tới trong lòng vẫn còn hơi sợ hãi, hắn buột miệng nói: "Chúa công, mặc dù Lục Mâu chỉ là tên cầm đầu lưu dân, nhưng bây giờ không thể khinh thường người như hắn, ngay cả Tiết Thái còn chết trong tay hắn luôn mà. Nhỡ sau này hắn chống lại chúa công tất sẽ thành mối họa. Cũng may hai người là huynh đệ. Nếu nhận hắn có lẽ cũng là cách song toàn".
Ngụy Thiệu lạnh lùng nói: "Ta không phải huynh đệ gì với hắn".
Lôi Viêm ngẩn ra rồi bừng tỉnh. Hắn nghĩ thầm, đúng là thế thật.
Mặc dù tên Lục Mâu kia đã giết chết Tiết Thái, bây giờ cũng đã chiếm Linh Bích, nhưng chung quy lại vẫn chỉ là một tên cầm đầu lưu dân đê tiện mà thôi. Với thân phận và địa vị của Kiều gia, cho dù thế đã suy, nhưng nếu không có ẩn tình trong đó, chắc chắn họ không thể nào gả nữ nhi của mình cho lưu dân như vậy. Hơn nữa thân phận của chúa công là thế nào kia chứ, tên cầm đầu lưu dân kia sao có thể là huynh đệ với ngài?
Lôi Viêm tự biết mình lỡ lời, hắn cuống quýt thỉnh tội: "Mạt tướng nói lỡ, chúa công đừng trách".
Ngụy Thiệu khoát tay áo: "Không sao".
"Bên Duyện Châu có tin tức gì không?"
Hắn bàng hoàng một lúc rồi mới chợt nhớ ra, hỏi tiếp.
Lôi Viêm vội tâu: "Hôm qua mạt tướng đã định bẩm chúa công. Nhưng mà không thấy mặt chúa công, hơn nữa cũng không phải chuyện lớn nên nghĩ có chậm cũng không sao. Đúng là bên Duyện Châu giống như Giả Tư nói, mấy tháng trước phu nhân Kiều thứ sử bị ốm nặng. Lần này Nữ quân trở lại là để thăm bệnh bà. Nữ quân ở lại Đông quận ba bốn ngày, sau đó mới đi cùng tên Lục Mâu kia tới Linh Bích. Chỉ có duy nhất một điểm khác thường là, những ngày qua cha nữ quân là Thái thú Đông quận Kiều Bình lại dán bố cáo khắp bốn phía cửa thành, chiêu hiền dâng sĩ không theo quy cách nào, noi theo hình thức Yên Chiêu vương thời cổ. Cả thành đều đang bàn tán".
Ánh mắt Ngụy Thiệu hơi động đậy, nhíu chặt mày.
Lôi Viêm bẩm báo xong thì lặng im đứng cạnh, chờ Ngụy Thiệu mở lời.
"Gửi tin của ta cho Dương Tín, đề phòng tên cầm đầu lưu dân kia nhiều hơn. Nếu nhi tử Tiết Thái không địch lại, lúc cần thiết thì kiềm chế hơn nữa. Đừng để Từ Châu rơi vào tay Lục Mâu. Nếu hắn định làm gì thì báo ta".
Ngụy Thiệu trầm ngâm một lúc, cuối cùng mới từ từ nói vậy.
...
Tiểu Kiều trở lại phòng, cởi lớp quần áo kín mít trên người rồi cắm một nhành mai vàng mà Ngụy Thiệu bẻ được bên đường vào trong bình, đổ nước vào cho nó, nàng nhìn một lúc rồi ngồi xuống lò sưởi cùng Xuân Nương, vừa nhìn hạt dẻ đang nướng ở trong lò, vừa nói chuyện phiếm.
Dần dần, tiếng lách tách càng vang lên lớn hơn, trong không khí phảng phất mùi thơm ngọt nhẹ nhàng, hòa với mùi mai vàng đến thấm ruột thấm gan.
"Không biết bên chỗ Linh Bích thế nào rồi". Xuân Nương lấy kìm gắp hạt dẻ ra. Chờ nguội rồi lột từng hạt một, phần thịt quả vàng óng được đặt vào trong mâm, bà đút cho Tiểu Kiều một hạt rồi mới nói: "Nán lại ở đây mấy ngày rồi, không biết bao giờ mới đi được".
Tiểu Kiều nghiền ngẫm phần thịt dẻ, đang lúc xuất thần, nàng nghe có tiếng bước chân vang lên ngoài cửa.
Xuân Nương quay đầu lại thấy Ngụy Thiệu đang từ từ bước vào, bà vội vàng đứng dậy tươi cười chào hỏi hắn rồi lui.
Ngụy Thiệu đi tới phía sau lưng Tiểu Kiều, ôm lấy eo nàng thơm một cái: "Nàng mới nói chuyện gì với Xuân Nương đó?"
Tiểu Kiều quay đầu, thấy mặt hắn tươi cười, nàng cúi người nhìn sang, cười nói: "Không có gì cả. Thiếp đang nói chuyện tỷ phu và a tỷ ở Linh Bích thôi. Không biết tình hình chiến trận ra sao rồi. Thiếp thấy hơi lo".
Ngụy Thiệu nhìn nàng một lúc rồi ngồi xuống bên cạnh. Đưa tay bế cả người nàng lên, đặt lên đầu gối hắn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Ngụy Thiệu nhìn nàng chăm chú nhưng chẳng nói gì cả.
Tiểu Kiều cũng thấy hắn khác thường. Ánh mắt hắn dừng lại trên mặt mình. Theo bản năng đưa tay lên sờ sờ đôi gò má của mình, nàng cười nói: "Chàng nhìn thiếp như thế làm gì? Chẳng lẽ trên mặt thiếp vẽ hoa?"
Ngụy Thiệu cũng cười lại, từ tốn đáp: "Ta có một tin tốt cho nàng. Để cho nàng yên tâm. Hai ngày trước tên cầm đầu lưu dân kia đã chiến một trận với Tiết Thái ở Mang Sơn, Tiết Thái chết trận. Tên kia cũng chiếm được Linh Bích".
Tiểu Kiều thấy vui mừng khôn xiết, đôi mắt sáng bừng, vui vẻ thốt lên, hai tay nàng đặt lên vai Ngụy Thiệu, thẳng người ở trên đầu gối hắn: "Phu quân nói thật à?"
Nàng kích động quá, nên không để ý Ngụy Thiệu lại bị nàng đẩy ngã té nhào lên giường nhỏ.
"Phu quân nói thật à? Không gạt thiếp đúng không?" Tiểu Kiều hỏi lại.
Mặc dù mấy ngày nay ở trước mặt Ngụy Thiệu nàng không hề hỏi tới chuyện chiến trận ở Linh Bích, nhưng thực tế trong lòng vẫn thấy lo ngay ngáy. Mặc dù nàng biết Bỉ Trệ thiện chiến như thế nào, nhưng so giữa binh lực của hắn và Tiết Thái bây giờ lại chênh lệch quá xa. Lần này Tiết Thái tự mình xuất chinh, muốn tiêu diệt hoàn toàn, nhiều rủi ro như thế, kết quả thế nào nàng cũng không dám hỏi.
Không ngờ tỷ phu nàng lại thắng, chiến công còn lớn như thế nữa! Bảo sao nàng không mừng cho được?
Ngụy Thiệu bị Tiểu Kiều đè xuống đất, hắn ngửa mặt đối diện với đôi mắt vui mừng rực rỡ gần ngay trong gang tất, kìm nén cảm giác kì lạ từ từ nảy sinh trong lòng mình, hắn đưa tay vuốt ve tóc của nàng, cười khẽ: "Đúng là thật".
Bình luận facebook