Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59
Chuyển ngữ: Ying
Biên tập: Tặc Gia
Ba người cùng rời khỏi Bắc phòng. Trong thoáng chốc, Tiểu Kiều bị bỏ lại phía sau, ở đằng trước Ngụy Thiệu đang đi song song cùng bà mẫu. Cho đến khi đi tới ngã ba đường, Ngụy Thiệu dừng bước lại, Tiểu Kiều cũng bước nhanh tới đó.
"Nàng về phòng trước đi. Ta tiễn mẫu thân về phòng đã."
Hắn không hề nhìn Tiểu Kiều một cái, nói xong là xoay người đi về Đông phòng luôn.
Tiểu Kiều đứng im giữa ngã ba, nhìn theo bóng lưng của hắn và bà mẫu, nàng im lặng quay người, một mình đi về hướng Tây phòng.
"Tại sao đang yên đang lành tòa nhà bên đó lại tự dưng bốc cháy?"
Trên đường đi, Chu thị lại bắt đầu phàn nàn, "Tên biểu huynh này của con ấy, ta nhìn thấy hắn là lại thấy khó chịu! Lần này quay về không biết sẽ ở lại bao lâu!"
Hai mắt Ngụy Thiệu nhìn thẳng về phía trước, nghe mẫu thân nói sắc mặt của hắn lại trông càng thêm lạnh, nhưng cuối cùng cũng không nói năng gì.
Chu thị thấy hình như nhi tử không hề quan tâm tới lời nói của mình, bà quay đầu nhìn về phía sau lưng, thấy còn mấy vú già đi theo sau đoạn ngắn, bà cắn răng nói: "Không phải vì mẫu thân không khoan dung với nó. Nhưng mà ta là người nhìn thấy nó lớn lên, mỗi lần nhìn vào cặp mắt đó ta lại thấy e ngại. Chắc chắn nó sẽ tranh giành Ngụy gia với con đấy! Ta thấy quan hệ giữa con với nó cũng khá tốt cho nên lúc trước chỉ dám giữ lo lắng trong lòng, không dám nói nửa câu. Bây giờ ta mới nhắc nhở con. Con nên biết phòng ngừa, nhỡ một ngày nào đó xảy ra chuyện gì thật, đến lúc đó hối hận thì đã quá muộn rồi!"
Ngụy Thiệu đưa mắt nhìn Chu thị nhưng vẫn không nói gì. Rất nhanh sau đó, Ngụy Thiệu đã tiễn Chu thị tới cửa lớn Đông phòng, hắn dừng bước lại rồi nói: "Nhi tử chỉ tiễn mẫu thân tới đây thôi. Con còn chút việc ở bên ngoài, con xin phép đi trước."
"Con chờ chút đã!" Chu thị thấy hình như nhi tử chẳng nghe lọt câu nào mà mình nói, bà vừa không cam lòng, lại có phần luống cuống.
Trong lòng bà còn cất giấu một bí mật của ba mươi năm trước. Khi đó bà vừa mới được gả tới Ngụy gia. Cho tới hôm nay chắc có lẽ chỉ còn bà và Từ phu nhân mới biết bí mật này. Và bà cũng đã cất giấu câu chuyện đó trong nhiều năm như thế.
Với tính cách của bà, có thể giữ kín chuyện này quả thực không dễ dàng. Mỗi khi bà muốn nói ra cho nhi tử được biết, nhưng chỉ cần nghĩ tới ánh mắt lạnh lùng của Từ phu nhân thì lòng lại rét run, chuyện muốn nói ra ngang họng lại nuốt về.
Ngụy Thiệu dừng bước, quay đầu lại nhìn Chu thị.
Chu thị mở to miệng nhưng không thốt nên lời, bà miễn cưỡng nói: "Không có chuyện gì đâu. Con đi đi. Đừng để mình mệt quá, đi sớm về sớm. Nếu muốn ăn cơm mẫu thân làm mà không muốn đến đây cũng không sao, chỉ cần con sai người sang đây nói một câu là được, ta làm xong sẽ cho người đem sang Tây phòng cho con nhé."
Ngụy Thiệu ngừng lại một chút rồi gật đầu trả lời: "Làm phiền mẫu thân phải nhọc lòng như vậy. Mẫu thân nên đi vào đi thôi."
Chu thị ừ một tiếng rồi đi vào trong phòng với đám vú già và thị nữ.
....
Ngụy Thiệu đi ra khỏi Ngụy gia rồi tới thẳng nha môn. Công Tôn Dương và đám người Lý Điển, Ngụy Lương vẫn còn đang chờ hắn.
Mấy ngày trước hắn nhận được tin tức, Viên Giả ở Thanh Châu phái đoàn sứ giả tới đây có mặt vào hôm nay. Mặc dù còn chưa thấy người, nhưng chắc chắn chuyến đi này có liên quan tới chuyện giao chiến với Hạnh Tốn ở sông Tị Thuỷ[1].. Sau một hồi thảo luận, họ quyết định Ngụy Lương sẽ ra thành đón tiếp. Đến buổi trưa, Viên Đại, đệ đệ của Viên Giả cùng với đoàn sứ giả đã vào thành.
[1] Tị Thuỷ tên sông ở tỉnh Hà Nam Trung Quốc
Ngụy Thiệu mở tiệc thiết yến đoàn sứ giả ở nha môn.
Các nước chư hầu trong thiên hạ phân chia ranh giới theo khu vực, tuy nhiên binh hùng tướng mạnh và thanh danh hiển hách thì chỉ được ba người: phía Bắc có Ngụy Thiệu, Hán Trung có Nhạc Chính Công chiếm lĩnh, và núi Sơn Đông là Viên Giả.
Có một câu đại nghịch như thế này, bây giờ việc tranh giành thiên hạ như một vở kịch lớn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người có thực lực giết Hạnh Tốn đoạt lấy Ngọc tỷ truyền quốc, có lẽ chỉ có ba vị này.
Đám người còn lại chỉ là mấy người hùa theo họ mà thôi.
Mấy đời Viên Giả đều theo nghiệp kinh doanh, trong lòng hắn đã nung nấu ý định độc chiếm thiên hạ này từ lâu. Mấy tháng trước Hạnh Tốn đã lập một đứa trẻ con lên ngôi hoàng đế, hắn cảm thấy thời cơ đã đến gần, không thể kiềm chế được nên tập hợp bọn người Quảng Bình Lưu Giai phát binh ở Lạc Dương, vốn là muốn nhất cổ tác khí[2] rồi chiếm lấy Lạc Dương, giết chết Hạnh Tốn.
[2] Nhất cổ tác khí: Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm ("Tả Truyện" Trang Công thập niên: 'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc, thừa thế xông lên.
Nhưng nếu Hạnh Tốn đã có thể lăn lộn lên tới chức "Quốc phụ" như bây giờ, đương nhiên hắn cũng không phải là một người đơn giản. Viên Giả có thực lực hùng hậu, hai bên giao chiến tại sông Tị Thuỷ, trong lúc đánh nhau cả hai bên có lúc thắng lúc thua, đến nay cách nhau một con sông Phồn Trĩ [3], hai bên đã tạm thời án binh bất động, thay vì đánh một trận thủy chiến, bây giờ cả hai lại chuyển sang đấu võ mồm, mỗi bên đều tung hịch văn[4] bay đầy trời.
[3] Phồn Trĩ tên huyện ở tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc.
[4] Chủ yếu chỉ các bài hịch lên án kẻ thua hoặc kẻ phản nghịch
Hạnh Tốn dùng danh tiếng của Hán đế để mắng Viên Giả tự nhiên mang binh đi đánh loạn, kêu gọi mọi người trong thiên hạ cùng nhau đánh lại hắn. Viên Giả mắng Hạnh Tốn ép buộc thiên tử và các nước chư hầu ở Linh Hồ[4], mưu đồ soán vị, kêu gọi các nước chư hầu cùng hắn liên minh để cần vương[6]. Hai người mắng nhau đến bất diệc nhạc hồ [7]. Sau một hồi mắng chửi, đột nhiên Viên Giả lại nghĩ tới Ngụy Thiệu, vì vậy hắn phái đệ đệ của mình là Viên Đại thay mình đi một chuyến tới Ngư Dương, dùng giọng của trưởng bối mà nói rằng, năm đó lão thúc ta đây từng có ân với Ngụy Kinh là phụ thân của ngươi, bây giờ phụ thân ngươi đã mất, ta muốn nhi tử của hắn phải báo đáp lại ân tình năm xưa. Lão thúc ta đây đang giao chiến với Hạnh Tốn, ngươi hãy giúp sức cùng ta đánh bại hắn.
[5] Linh Hồđịa danh cũ, nay thuộc huyện Lâm Ý tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc.
[6] Cần vương là đứng lên cứu giúp triều đình trong cơn hoạn nạn.
[7] Bất diệc nhạc hồ diễn tả tình thế, tình hình lúc đó phát triển đến đỉnh điểm.
Năm đó Viên Giả và Ngụy Kinh cùng làm Trung Lang tướng ở Lạc Dương. Có lần Ngụy Kinh dẫn người ra khỏi kinh thành, trong lúc đi ngang chỗ vắng vẻ, đột nhiên gặp phải nhóm đạo tặc có khoảng hơn mười người, vừa lúc Viên Giả cũng đi qua chỗ đó, hai người cùng nhau giết chết đạo tặc kia.
Việc này không phải là giả. Nhưng Viên Giả cậy mình lớn tuổi mà lên mặt, Viên Đại cũng vênh váo hống hách theo, họ cứ tưởng Ngụy Thiệu là một tên miệng còn hôi sữa, từ khi lên làm bá chủ phương Bắc mới xây dựng được chút uy nghi. Ngụy Lương đứng đối diện nghe vậy trợn ngợc mắt lên, hắn đi tới giơ chân đạp thẳng vào án rượu ngay trước mặt, "Rầm" một tiếng, cả bàn rượu thịt lật ngửa vung vãi đầy trên đất.
Ngụy Lương đi tới trước mặt Viên Đại, rút kiếm ra chỉ thẳng vào mũi hắn, lạnh lùng quát to: "Chúa công đã trả lại cái ơn đó gấp đôi từ lâu lắc lắm rồi! Thấy ngươi lặn lội từ đường xa tới đây, chúa công không quên tình nghĩa giữa hai nhà xưa kia mà tự mình thiết yến đãi các ngươi dù trong người không khỏe. Các ngươi đã không nể mặt thì thôi, lại còn dám nói hươu nói vượn ở trước mặt chúa công!"
Đi theo Viên Đại lần này là con nuôi của Viên Giả, Đinh Khuất, hắn nổi tiếng là một người hung hãn, thấy vậy cũng rút kiếm ra khỏi vỏ, quát to: "Có Đinh Khuất ở đây, ai dám vô lễ?"
Ngụy Lương cười lạnh, hét lên một tiếng, hơn mười mấy binh lính nghe lệnh cầm thương xông vào cửa, đảo mắt đã vây kínđám người Viên Đại và Đinh Khuất, đao thương sáng lóa, sát khí đằng đằng.
Từ sau khi Ngụy gia gặp phải biến cố mười năm trước, Viên Giả cứ tưởng Ngụy gia sẽ không gượng dậy nổi, cho nên bình thường hắn chẳng buồn quan tâm, mấy năm sau Ngụy Thiệu nắm binh quyền, Viên Giả nghe nói lúc ấy Ngụy Thiệu chỉ mới mười bảy tuổi, hắn còn giễu cợt châm biếm nhiều. Không ngờ chỉ mới có vài năm, Ngụy Thiệu đã có bản lĩnh xây dựng nên một thế lực ngày càng lớn mạnh, đầu tiên, hắn đưa quân đi nuốt trọn Kỳ Châu, không lâu sau lại tiêu diệt Trần Tường chiếm lấy Tịnh Châu, chẳng những thế bây giờ Ngụy Thiệu còn thống nhất cả phương Bắc, danh tiếng của hắn vượt qua mình từ lâu. Bấy giờ Viên Giả mới cảm thấy lo lắng, hắn hối hận năm đó mình không thừa lúc vây cánh của Ngụy Thiệu còn chưa cứng cáp mà tranh thủ xóa luôn. Lần này hắn vội vã muốn tiêu diệt Hạnh Tốn cũng là vì như thế. Tuy nhiên kế hoạch bị cản trở, thế là hắn mới nghĩ tới kế sách trưởng bối ra mặt nhắc nhở ân tình ngày xưa với Ngụy Thiệu.
Nếu như Ngụy Thiệu nghe theo, đưa quân tới trợ giúp hắn đánh bại Hạnh Tốn, các nước chư hầu còn lại chắc chắn sẽ nhanh chóng nghiêng hết về phía mình, lúc đó hắn sẽ danh chính ngôn thuận tiến lên làm minh chủ. Còn nếu Ngụy Thiệu không nghe theo, lúc đó Ngụy gia cũng là đồng đảng với Hạnh Tốn, đã thế Ngụy gia sẽ mang tiếng vong ân bội nghĩa. Nghĩ vậy hắn mới phái Viên Đại đến đây để đàm phán.
Lúc đầu Viên Đại chỉ muốn cậy già lên mặt, cái gì mà tuổi trẻ tài cao chẳng qua chỉ dọa người mà thôi, không ngờ trước khi tiệc bắt đầu, Ngụy Lương đã trở mặt trước.
Đây là địa bàn của Ngụy Thiệu, nếu như hắn nổi lên sát tâm muốn giết người, cho dù có mười Đinh Khuất ở đây cũng không thể cứu mình ra khỏi đó, trong lòng hắn bắt đầu thấy run run, cũng có phần hối hận, hắn nhìn về phía Ngụy Thiệu. Thấy người kia vẫn lặng yên ngồi đó, dường như hắn đang suy nghĩ nên làm gì với mình, Viên Đại vội vàng nói: "Quân hầu minh giám! Ta phụng mệnh huynh trưởng đến đây để thể hiện sự tôn trọng quan hệ hữu nghị giữa hai bên, chẳng qua là chuyển lời huynh trưởng. Nếu Yên hầu có gì dị nghị, ta có thể thay mặt chuyển lời lại cho huynh ấy. Nếu hai nước giao chiến cũng không thể gây thương tích cho sứ giả, tướng quân tức giận rút đao ra là muốn làm gì đây?"
Sắc mặt của Ngụy Thiệu u ám, cả người như bất động,
Trong sảnh chí ít cũng phải có khoảng hai mươi, ba mươi người, vậy mà giờ này lại im lìm phăng phắc không tiếng động. Mồ hôi trên trán Viên Đại lăn từng hàng, hắn muốn giơ tay áo lên lau mà không dám, chỉ sợ một động tác của mình cũng sẽ đưa tới họa sát thân.
Một lát sau, Ngụy Thiệu phẩy phẩy tay. Lúc này Ngụy Lương mới thu kiếm về. Sau khi tiếng kiếm tra vào vỏ, đám quân sĩ mới bắt đầu lui ra ngoài. Có người tiến vào nhanh chóng dọn dẹp cái án bị Ngụy Lương đạp đổ, những người còn lại lại tiếp tục trò chuyện vui vẻ giống như vừa rồi chưa có gì xảy ra.
Tim Viên Đại vẫn còn đang đập thình thình, hắn liếc mắt dò xét khuôn mặt trầm tĩnh như nước của Ngụy Thiệu, lúc này mới dám thở ra một hơi dài, cũng không còn cái vẻ tự cao tự đại như vừa rồi nữa.
Lúc này Công Tôn Dương mới nói: "Có lẽ Viên sứ quân không biết, bây giờ nhìn Chúa công của ta cứ tưởng như binh nhiều tướng mạnh, nhưng thực ra trong doanh trại ở Kỳ Châu và Tịnh Châu chẳng có được mấy người. Hiện tại muốn đỡ trái thì hở phải[8], giật gấu vá vai, Chúa công còn đang định mượn binh của Viên công dùng một lúc, chỉ là còn ngại nên chưa dám mở lời. Hôm nay sứ quân đã lặn lội đường xa tới đây đề cập tới chuyện mượn binh trước, hai nhà lại từng có giao tình, Chúa công cũng không thể từ chối yêu cầu của Viên sứ quân, nhưng mà chắc có lẽ Viên sứ quân phải đợi một thời gian nữa để thu binh về đã, sau đó nhất định sẽ đưa quân đi giúp."
[8] Đỡ trái thì hở phải: Được đằng này hỏng đằng kia, được chỗ này hỏng chỗ khác
Viên Đại không dám biểu lộ khó chịu một chút, vội vàng gật đầu nói cảm ơn.
Công Tôn Dương nói tiếp: "Sứ quân cũng là người nhanh nhẹn. Hai ngày tới ở U Châu có đại hội Lộc Ly, nếu sứ quân rãnh rỗi thì có thể tham gia cho náo nhiệt."
....
Một đám người Viên Đại được đưa tới dịch xá để nghỉ ngơi. Đến chạng vạng tối Ngụy Thiệu trở về phủ, vừa vào cửa đã nghe tin Ngụy Nghiễm mới trở về từ Đại quận lúc chiều, đã được Từ phu nhân gọi vào ở trong phủ.
Ngụy Thiệu không nói gì, đi thẳng về Tây phòng. Trong nội viện chỉ có hai ba thị nữ đang ở đó, thấy hắn về tới, họ vội vàng khom người hành lễ, Ngụy Thiệu đi tới chính phòng, từ lúc bước lên bậc thang cho tới khi đứng trước cửa ra vào, hắn chần chừ một chút, cuối cùng vẫn đẩy cửa vào trong, thế mà trong phòng lại không thấy bóng dáng của Tiểu Kiều ở đâu. Quay đầu hỏi thị nữ mới biết, một người tiến lên bẩm báo: "Không biết con mèo của Nữ quân chạy đi đâu, Nữ quân sợ nó lạc nên đã tự mình đi tìm, Xuân Nương và mọi người cũng đi tìm mèo cả, chỉ để chúng nô tỳ ở lại phòng trôm nom."
Ngụy Thiệu cau mày. Đứng ở trên bậc cầu thang một lúc lâu, hắn do dự một chút rồi nhấc chân đi nhanh ra phía ngoài. Dọc hành lang phía trước, ngay đoạn rẽ đi tới Bắc phòng, từ xa hắn đã có thể nhìn thấy bức tường ngay trong viện, bên cạnh nhánh hoa hải đường màu đỏ rực xuất hiện một bóng lưng nhỏ bé, người đó đúng là Tiểu Kiều. Bên cạnh nàng còn có mấy vú già và thị nữ, mọi người đều đang ngửa cổ nhìn lên dàn hoa trên đầu tường.
Hóa ra con mèo đang ngồi chồm hổm ở trên đó, không biết leo lên bằng cách nào, nhưng giờ thì nó không xuống được.
Đám thị nữ đưa ra rất nhiều biện pháp, có người bảo cầm gậy trúc để lên bờ tường cho mèo tự leo xuống, có người bảo hay là lấy thang leo lên rồi ôm nó xuống đây.
Ngụy Thiệu đang định đi qua đó thì bỗng nhiên dừng bước.
Hắn thấy Ngụy Nghiễm đi ra từ Bắc phòng rồi cũng bước sang đây.
Tiểu Kiều đứng cạnh một vú già thì nhìn thấy hắn đầu tiên, nàng chạy tới chỉ vào con mèo đang ngồi ở trên bờ tường rồi nói vài câu với Ngụy Nghiễm. Ngụy Nghiễm nhìn Tiểu Kiều một cái rồi bước nhanh tới đó, hắn đi tới chỗ dàn hoa trên tường, ngửa đầu nhìn lên, sau đó lại lùi về mấy bước, chạy nhanh hai bước mượn lực để tung người, cả người hắn giống như con thạch sùng, vèo một cái đã leo lên bờ tường cao cả trượng[9], hắn đưa tay ra bắt được con mèo nọ rồi lập tức nhảy xuống đất ngay, đứng vững trên mặt đất, nhìn dáng người của hắn đầy tráng kiện, đám thị nữ và vú già cũng hoan hô ồn ào.
[9] Trượng là đơn vị đo chiều dài, 1 trượng bằng 10 thước, 10 trượng bằng 1 dẫn
Trên mặt Ngụy Nghiễm khẽ cười, hắn nhìn Tiểu Kiều, ngừng một chút rồi ôm mèo đi về phía đó.
Tiểu Kiều vội vàng đi tới định ôm mèo, trong lúc Ngụy Nghiễm đưa nó tới cho nàng, không ngờ vừa rồi khiến con mèo hoảng sợ, bỗng nhiên nó giơ móng vuốt ra, Ngụy Nghiễm không kịp tránh nên bị cào một phát, trên mu bàn tay xuất hiện một vệt máu chảy dài.
Ngụy Nghiễm vội vàng thả con mèo kia ra, nó nhanh chóng nhảy xuống rồi lẩn mất. Mấy vú già và thị nữ bên cạnh sợ nó lại chạy đi, vội vàng đuổi theo như đàn ong vỡ tổ.
Mặc dù con mèo còn khá nhỏ nhưng móng vuốt của nó rất sắc. Mấy hôm trước thấy nó còn ngoan ngoãn, Tiểu Kiều cũng không muốn cắt móng nó làm gì. Không ngờ bây giờ Ngụy Nghiễm lại bị thương. Thấy vết thương trên mu bàn tay của hắn đang chảy máu, nàng hơi áy náy rồi vội nói cảm ơn.
"Có sao không? Có cần gọi người đến băng bó cho đại bá không?"
Ngụy Nghiễm mỉm cười đáp lại: "Không sao đâu, vết thương nhỏ thôi mà, không cần phải làm to chuyện lên đâu." Nói xong hắn phẩy phẩy bàn tay
Tiểu Kiều lại nói xin lỗi hắn lần nữa.
Đúng lúc này, Ngụy Thiệu đi tới từ phía sau, hắn bước nhanh về phía mà Tiểu Kiều đang đứng.
Tiểu Kiều cũng nhìn thấy Ngụy Thiệu đang đi về phía mình, ánh mắt của hắn dừng lại trên bàn tay bị thương của Ngụy Nghiễm, vì vậy nàng cũng nhanh chóng thuật lại chuyện Ngụy Nghiễm vừa giúp mình bắt mèo từ bờ tường xuống đây, nàng áy náy nói: "Đều tại thiếp không tốt, thiếp chỉ lo cho mèo mà lại khiến đại bá bị thương rồi."
Ngụy Thiệu mỉm cười nhìn bàn tay Ngụy Nghiễm, hai người nhìn nhau một lát rồi Ngụy Thiệu mới nói: "Làm phiền huynh trưởng rồi. Con mèo này là do ta mang về cho Man Man nuôi dưỡng, để cho nàng ấy chơi. Không ngờ lại hại tay huynh bị thương như thế này. Ta thay mặt Man Man, bồi thường cho huynh nhé".
Trong lòng Ngụy Nghiễm bỗng có chút không yên.
Nếu như nói, chỉ mới chốc lát thôi, bởi vì ngẫu nhiên gặp được Kiều Nữ mà hắn thấy thấp thỏm vui mừng vì có cơ hội rút ngắn khoảng cách với nàng ấy, thậm chí còn được nàng nói cảm ơn, trong lòng hắn thấy hân hoan đến lạ, thì ngay lúc này đây, sau khi đệ đệ của hắn xuất hiện, vừa nãy Ngụy Thiệu nhìn thẳng vào mắt hắn, và cả cái cách thân mật mà Ngụy Thiệu gọi nàng ở ngay trước mặt mình, thì cảm giác vui vẻ cũng nhanh chóng mất tăm. Cuối cùng trong lòng hắn còn mang mớ cảm xúc phiền muộn chua xót như một rối tơ vò.
Dòng suy nghĩ của hắn cũng trở nên rối loạn.
Đây là một trực giác vô cùng nhạy cảm. Không thể diễn tả được thành lời. Nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy rõ ràng hơn bao giờ hết.
Hôm nay, đệ đệ của hắn khác mọi khi.
Trong đầu Ngụy Nghiễm bỗng nhớ tới chuyện căn nhà bị cháy mình vừa nghe được lúc trở về.
Khi hắn nhìn thấy mọi nơi đều cháy đen, bức tường với bí mật đen tối hắn giấu kín trong lòng không thể cho ai biết cũng sụp đổ trong trận hỏa hoạn đó, cảm giác đầu tiên của hắn là thở dài một hơi.
Giống như từ khi sinh ra trên người hắn đã có một khối u trí mạng. Bản thân hắn không thể tự mình cắt nó đi. Nhưng bây giờ được người ta cắt giúp.Thậm chí hắn còn phải cảm ơn trận hỏa hoạn này, thay vì để hắn phải tự mình thiêu đốt.
Nhưng giờ khắc này đây, đột nhiên Ngụy Nghiễm lại thấy đám lửa đó có phần hơi kì lạ.
Tim hắn bỗng thình thịch đập nhanh. Trong lòng bàn tay ướt sũng mồ hôi lạnh..
Hắn nhìn Ngụy Thiệu một lúc lâu, sau đó mới mỉm cười đáp lại: "Việc nhỏ thôi mà. Nhị đệ không cần phải khách sáo."
Ngụy Thiệu cũng cười cười, gật đầu với hắn rồi xoay người nhìn Tiểu Kiều, dịu dàng nói: "Đi thôi, chúng ta cũng nên trở về phòng rồi."
Tiểu Kiều lấy làm kinh ngạc.
Bình thường lúc hai người trong phòng, thỉnh thoảng Ngụy Thiệu cũng có gọi nhũ danh của nàng, ví dụ như những lúc trên giường, lúc hắn kích tình yêu đương.
Nhưng khi xuống giường, chưa bao giờ nàng nghe hắn gọi nhũ danh của mình như vậy cả.
Không hiểu sao bây giờ hắn lại gọi như thế, ngay trước mặt Ngụy Nghiễm.
Lúc này trông hắn có vẻ cực kì dễ tính, thái độ chuyển biến quá sức nhanh, làm nàng không trở tay sao kịp. Rốt cuộc là tại sao kia chứ, chuyện gì đã biến hắn thành một người dịu dàng như thế vậy?
Ngụy Thiệu như vậy, chẳng những không làm cho nàng thấy cảm động mà còn khiến nàng lạ lẫm là đằng khác.
Thậm chí còn sởn cả gai ốc.
Bình thường hắn không phải thế này, cho dù trước khi bọn họ có quan hệ thân mật nhất cũng không.
Tiểu Kiều kìm nén cảm giác không thoải mái trong lòng, nàng đón lấy ánh mắt dịu dàng mà hắn đang nhìn minh, mỉm cười với hắn rồi cùng nhau về phòng.
...
Ngụy Nghiễm vẫn đứng im tại chỗ, đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Ngụy Thiệu đang sóng vai cùng nàng dần dần đi xa, cho đến khi mất hút trong tầm mắt.
Trước mắt hắn chỉ còn lại nhánh hoa hải đường đang nhẹ nhàng đung đưa trong làn gió, rì rào xào xạc.
Ngụy Nghiễm từ từ siết chặt tay.
Trên mu bàn tay chỗ bị mèo cào lấy, miệng vết thương bỗng nhói đau ê ẩm.
Biên tập: Tặc Gia
Ba người cùng rời khỏi Bắc phòng. Trong thoáng chốc, Tiểu Kiều bị bỏ lại phía sau, ở đằng trước Ngụy Thiệu đang đi song song cùng bà mẫu. Cho đến khi đi tới ngã ba đường, Ngụy Thiệu dừng bước lại, Tiểu Kiều cũng bước nhanh tới đó.
"Nàng về phòng trước đi. Ta tiễn mẫu thân về phòng đã."
Hắn không hề nhìn Tiểu Kiều một cái, nói xong là xoay người đi về Đông phòng luôn.
Tiểu Kiều đứng im giữa ngã ba, nhìn theo bóng lưng của hắn và bà mẫu, nàng im lặng quay người, một mình đi về hướng Tây phòng.
"Tại sao đang yên đang lành tòa nhà bên đó lại tự dưng bốc cháy?"
Trên đường đi, Chu thị lại bắt đầu phàn nàn, "Tên biểu huynh này của con ấy, ta nhìn thấy hắn là lại thấy khó chịu! Lần này quay về không biết sẽ ở lại bao lâu!"
Hai mắt Ngụy Thiệu nhìn thẳng về phía trước, nghe mẫu thân nói sắc mặt của hắn lại trông càng thêm lạnh, nhưng cuối cùng cũng không nói năng gì.
Chu thị thấy hình như nhi tử không hề quan tâm tới lời nói của mình, bà quay đầu nhìn về phía sau lưng, thấy còn mấy vú già đi theo sau đoạn ngắn, bà cắn răng nói: "Không phải vì mẫu thân không khoan dung với nó. Nhưng mà ta là người nhìn thấy nó lớn lên, mỗi lần nhìn vào cặp mắt đó ta lại thấy e ngại. Chắc chắn nó sẽ tranh giành Ngụy gia với con đấy! Ta thấy quan hệ giữa con với nó cũng khá tốt cho nên lúc trước chỉ dám giữ lo lắng trong lòng, không dám nói nửa câu. Bây giờ ta mới nhắc nhở con. Con nên biết phòng ngừa, nhỡ một ngày nào đó xảy ra chuyện gì thật, đến lúc đó hối hận thì đã quá muộn rồi!"
Ngụy Thiệu đưa mắt nhìn Chu thị nhưng vẫn không nói gì. Rất nhanh sau đó, Ngụy Thiệu đã tiễn Chu thị tới cửa lớn Đông phòng, hắn dừng bước lại rồi nói: "Nhi tử chỉ tiễn mẫu thân tới đây thôi. Con còn chút việc ở bên ngoài, con xin phép đi trước."
"Con chờ chút đã!" Chu thị thấy hình như nhi tử chẳng nghe lọt câu nào mà mình nói, bà vừa không cam lòng, lại có phần luống cuống.
Trong lòng bà còn cất giấu một bí mật của ba mươi năm trước. Khi đó bà vừa mới được gả tới Ngụy gia. Cho tới hôm nay chắc có lẽ chỉ còn bà và Từ phu nhân mới biết bí mật này. Và bà cũng đã cất giấu câu chuyện đó trong nhiều năm như thế.
Với tính cách của bà, có thể giữ kín chuyện này quả thực không dễ dàng. Mỗi khi bà muốn nói ra cho nhi tử được biết, nhưng chỉ cần nghĩ tới ánh mắt lạnh lùng của Từ phu nhân thì lòng lại rét run, chuyện muốn nói ra ngang họng lại nuốt về.
Ngụy Thiệu dừng bước, quay đầu lại nhìn Chu thị.
Chu thị mở to miệng nhưng không thốt nên lời, bà miễn cưỡng nói: "Không có chuyện gì đâu. Con đi đi. Đừng để mình mệt quá, đi sớm về sớm. Nếu muốn ăn cơm mẫu thân làm mà không muốn đến đây cũng không sao, chỉ cần con sai người sang đây nói một câu là được, ta làm xong sẽ cho người đem sang Tây phòng cho con nhé."
Ngụy Thiệu ngừng lại một chút rồi gật đầu trả lời: "Làm phiền mẫu thân phải nhọc lòng như vậy. Mẫu thân nên đi vào đi thôi."
Chu thị ừ một tiếng rồi đi vào trong phòng với đám vú già và thị nữ.
....
Ngụy Thiệu đi ra khỏi Ngụy gia rồi tới thẳng nha môn. Công Tôn Dương và đám người Lý Điển, Ngụy Lương vẫn còn đang chờ hắn.
Mấy ngày trước hắn nhận được tin tức, Viên Giả ở Thanh Châu phái đoàn sứ giả tới đây có mặt vào hôm nay. Mặc dù còn chưa thấy người, nhưng chắc chắn chuyến đi này có liên quan tới chuyện giao chiến với Hạnh Tốn ở sông Tị Thuỷ[1].. Sau một hồi thảo luận, họ quyết định Ngụy Lương sẽ ra thành đón tiếp. Đến buổi trưa, Viên Đại, đệ đệ của Viên Giả cùng với đoàn sứ giả đã vào thành.
[1] Tị Thuỷ tên sông ở tỉnh Hà Nam Trung Quốc
Ngụy Thiệu mở tiệc thiết yến đoàn sứ giả ở nha môn.
Các nước chư hầu trong thiên hạ phân chia ranh giới theo khu vực, tuy nhiên binh hùng tướng mạnh và thanh danh hiển hách thì chỉ được ba người: phía Bắc có Ngụy Thiệu, Hán Trung có Nhạc Chính Công chiếm lĩnh, và núi Sơn Đông là Viên Giả.
Có một câu đại nghịch như thế này, bây giờ việc tranh giành thiên hạ như một vở kịch lớn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người có thực lực giết Hạnh Tốn đoạt lấy Ngọc tỷ truyền quốc, có lẽ chỉ có ba vị này.
Đám người còn lại chỉ là mấy người hùa theo họ mà thôi.
Mấy đời Viên Giả đều theo nghiệp kinh doanh, trong lòng hắn đã nung nấu ý định độc chiếm thiên hạ này từ lâu. Mấy tháng trước Hạnh Tốn đã lập một đứa trẻ con lên ngôi hoàng đế, hắn cảm thấy thời cơ đã đến gần, không thể kiềm chế được nên tập hợp bọn người Quảng Bình Lưu Giai phát binh ở Lạc Dương, vốn là muốn nhất cổ tác khí[2] rồi chiếm lấy Lạc Dương, giết chết Hạnh Tốn.
[2] Nhất cổ tác khí: Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm ("Tả Truyện" Trang Công thập niên: 'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc, thừa thế xông lên.
Nhưng nếu Hạnh Tốn đã có thể lăn lộn lên tới chức "Quốc phụ" như bây giờ, đương nhiên hắn cũng không phải là một người đơn giản. Viên Giả có thực lực hùng hậu, hai bên giao chiến tại sông Tị Thuỷ, trong lúc đánh nhau cả hai bên có lúc thắng lúc thua, đến nay cách nhau một con sông Phồn Trĩ [3], hai bên đã tạm thời án binh bất động, thay vì đánh một trận thủy chiến, bây giờ cả hai lại chuyển sang đấu võ mồm, mỗi bên đều tung hịch văn[4] bay đầy trời.
[3] Phồn Trĩ tên huyện ở tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc.
[4] Chủ yếu chỉ các bài hịch lên án kẻ thua hoặc kẻ phản nghịch
Hạnh Tốn dùng danh tiếng của Hán đế để mắng Viên Giả tự nhiên mang binh đi đánh loạn, kêu gọi mọi người trong thiên hạ cùng nhau đánh lại hắn. Viên Giả mắng Hạnh Tốn ép buộc thiên tử và các nước chư hầu ở Linh Hồ[4], mưu đồ soán vị, kêu gọi các nước chư hầu cùng hắn liên minh để cần vương[6]. Hai người mắng nhau đến bất diệc nhạc hồ [7]. Sau một hồi mắng chửi, đột nhiên Viên Giả lại nghĩ tới Ngụy Thiệu, vì vậy hắn phái đệ đệ của mình là Viên Đại thay mình đi một chuyến tới Ngư Dương, dùng giọng của trưởng bối mà nói rằng, năm đó lão thúc ta đây từng có ân với Ngụy Kinh là phụ thân của ngươi, bây giờ phụ thân ngươi đã mất, ta muốn nhi tử của hắn phải báo đáp lại ân tình năm xưa. Lão thúc ta đây đang giao chiến với Hạnh Tốn, ngươi hãy giúp sức cùng ta đánh bại hắn.
[5] Linh Hồđịa danh cũ, nay thuộc huyện Lâm Ý tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc.
[6] Cần vương là đứng lên cứu giúp triều đình trong cơn hoạn nạn.
[7] Bất diệc nhạc hồ diễn tả tình thế, tình hình lúc đó phát triển đến đỉnh điểm.
Năm đó Viên Giả và Ngụy Kinh cùng làm Trung Lang tướng ở Lạc Dương. Có lần Ngụy Kinh dẫn người ra khỏi kinh thành, trong lúc đi ngang chỗ vắng vẻ, đột nhiên gặp phải nhóm đạo tặc có khoảng hơn mười người, vừa lúc Viên Giả cũng đi qua chỗ đó, hai người cùng nhau giết chết đạo tặc kia.
Việc này không phải là giả. Nhưng Viên Giả cậy mình lớn tuổi mà lên mặt, Viên Đại cũng vênh váo hống hách theo, họ cứ tưởng Ngụy Thiệu là một tên miệng còn hôi sữa, từ khi lên làm bá chủ phương Bắc mới xây dựng được chút uy nghi. Ngụy Lương đứng đối diện nghe vậy trợn ngợc mắt lên, hắn đi tới giơ chân đạp thẳng vào án rượu ngay trước mặt, "Rầm" một tiếng, cả bàn rượu thịt lật ngửa vung vãi đầy trên đất.
Ngụy Lương đi tới trước mặt Viên Đại, rút kiếm ra chỉ thẳng vào mũi hắn, lạnh lùng quát to: "Chúa công đã trả lại cái ơn đó gấp đôi từ lâu lắc lắm rồi! Thấy ngươi lặn lội từ đường xa tới đây, chúa công không quên tình nghĩa giữa hai nhà xưa kia mà tự mình thiết yến đãi các ngươi dù trong người không khỏe. Các ngươi đã không nể mặt thì thôi, lại còn dám nói hươu nói vượn ở trước mặt chúa công!"
Đi theo Viên Đại lần này là con nuôi của Viên Giả, Đinh Khuất, hắn nổi tiếng là một người hung hãn, thấy vậy cũng rút kiếm ra khỏi vỏ, quát to: "Có Đinh Khuất ở đây, ai dám vô lễ?"
Ngụy Lương cười lạnh, hét lên một tiếng, hơn mười mấy binh lính nghe lệnh cầm thương xông vào cửa, đảo mắt đã vây kínđám người Viên Đại và Đinh Khuất, đao thương sáng lóa, sát khí đằng đằng.
Từ sau khi Ngụy gia gặp phải biến cố mười năm trước, Viên Giả cứ tưởng Ngụy gia sẽ không gượng dậy nổi, cho nên bình thường hắn chẳng buồn quan tâm, mấy năm sau Ngụy Thiệu nắm binh quyền, Viên Giả nghe nói lúc ấy Ngụy Thiệu chỉ mới mười bảy tuổi, hắn còn giễu cợt châm biếm nhiều. Không ngờ chỉ mới có vài năm, Ngụy Thiệu đã có bản lĩnh xây dựng nên một thế lực ngày càng lớn mạnh, đầu tiên, hắn đưa quân đi nuốt trọn Kỳ Châu, không lâu sau lại tiêu diệt Trần Tường chiếm lấy Tịnh Châu, chẳng những thế bây giờ Ngụy Thiệu còn thống nhất cả phương Bắc, danh tiếng của hắn vượt qua mình từ lâu. Bấy giờ Viên Giả mới cảm thấy lo lắng, hắn hối hận năm đó mình không thừa lúc vây cánh của Ngụy Thiệu còn chưa cứng cáp mà tranh thủ xóa luôn. Lần này hắn vội vã muốn tiêu diệt Hạnh Tốn cũng là vì như thế. Tuy nhiên kế hoạch bị cản trở, thế là hắn mới nghĩ tới kế sách trưởng bối ra mặt nhắc nhở ân tình ngày xưa với Ngụy Thiệu.
Nếu như Ngụy Thiệu nghe theo, đưa quân tới trợ giúp hắn đánh bại Hạnh Tốn, các nước chư hầu còn lại chắc chắn sẽ nhanh chóng nghiêng hết về phía mình, lúc đó hắn sẽ danh chính ngôn thuận tiến lên làm minh chủ. Còn nếu Ngụy Thiệu không nghe theo, lúc đó Ngụy gia cũng là đồng đảng với Hạnh Tốn, đã thế Ngụy gia sẽ mang tiếng vong ân bội nghĩa. Nghĩ vậy hắn mới phái Viên Đại đến đây để đàm phán.
Lúc đầu Viên Đại chỉ muốn cậy già lên mặt, cái gì mà tuổi trẻ tài cao chẳng qua chỉ dọa người mà thôi, không ngờ trước khi tiệc bắt đầu, Ngụy Lương đã trở mặt trước.
Đây là địa bàn của Ngụy Thiệu, nếu như hắn nổi lên sát tâm muốn giết người, cho dù có mười Đinh Khuất ở đây cũng không thể cứu mình ra khỏi đó, trong lòng hắn bắt đầu thấy run run, cũng có phần hối hận, hắn nhìn về phía Ngụy Thiệu. Thấy người kia vẫn lặng yên ngồi đó, dường như hắn đang suy nghĩ nên làm gì với mình, Viên Đại vội vàng nói: "Quân hầu minh giám! Ta phụng mệnh huynh trưởng đến đây để thể hiện sự tôn trọng quan hệ hữu nghị giữa hai bên, chẳng qua là chuyển lời huynh trưởng. Nếu Yên hầu có gì dị nghị, ta có thể thay mặt chuyển lời lại cho huynh ấy. Nếu hai nước giao chiến cũng không thể gây thương tích cho sứ giả, tướng quân tức giận rút đao ra là muốn làm gì đây?"
Sắc mặt của Ngụy Thiệu u ám, cả người như bất động,
Trong sảnh chí ít cũng phải có khoảng hai mươi, ba mươi người, vậy mà giờ này lại im lìm phăng phắc không tiếng động. Mồ hôi trên trán Viên Đại lăn từng hàng, hắn muốn giơ tay áo lên lau mà không dám, chỉ sợ một động tác của mình cũng sẽ đưa tới họa sát thân.
Một lát sau, Ngụy Thiệu phẩy phẩy tay. Lúc này Ngụy Lương mới thu kiếm về. Sau khi tiếng kiếm tra vào vỏ, đám quân sĩ mới bắt đầu lui ra ngoài. Có người tiến vào nhanh chóng dọn dẹp cái án bị Ngụy Lương đạp đổ, những người còn lại lại tiếp tục trò chuyện vui vẻ giống như vừa rồi chưa có gì xảy ra.
Tim Viên Đại vẫn còn đang đập thình thình, hắn liếc mắt dò xét khuôn mặt trầm tĩnh như nước của Ngụy Thiệu, lúc này mới dám thở ra một hơi dài, cũng không còn cái vẻ tự cao tự đại như vừa rồi nữa.
Lúc này Công Tôn Dương mới nói: "Có lẽ Viên sứ quân không biết, bây giờ nhìn Chúa công của ta cứ tưởng như binh nhiều tướng mạnh, nhưng thực ra trong doanh trại ở Kỳ Châu và Tịnh Châu chẳng có được mấy người. Hiện tại muốn đỡ trái thì hở phải[8], giật gấu vá vai, Chúa công còn đang định mượn binh của Viên công dùng một lúc, chỉ là còn ngại nên chưa dám mở lời. Hôm nay sứ quân đã lặn lội đường xa tới đây đề cập tới chuyện mượn binh trước, hai nhà lại từng có giao tình, Chúa công cũng không thể từ chối yêu cầu của Viên sứ quân, nhưng mà chắc có lẽ Viên sứ quân phải đợi một thời gian nữa để thu binh về đã, sau đó nhất định sẽ đưa quân đi giúp."
[8] Đỡ trái thì hở phải: Được đằng này hỏng đằng kia, được chỗ này hỏng chỗ khác
Viên Đại không dám biểu lộ khó chịu một chút, vội vàng gật đầu nói cảm ơn.
Công Tôn Dương nói tiếp: "Sứ quân cũng là người nhanh nhẹn. Hai ngày tới ở U Châu có đại hội Lộc Ly, nếu sứ quân rãnh rỗi thì có thể tham gia cho náo nhiệt."
....
Một đám người Viên Đại được đưa tới dịch xá để nghỉ ngơi. Đến chạng vạng tối Ngụy Thiệu trở về phủ, vừa vào cửa đã nghe tin Ngụy Nghiễm mới trở về từ Đại quận lúc chiều, đã được Từ phu nhân gọi vào ở trong phủ.
Ngụy Thiệu không nói gì, đi thẳng về Tây phòng. Trong nội viện chỉ có hai ba thị nữ đang ở đó, thấy hắn về tới, họ vội vàng khom người hành lễ, Ngụy Thiệu đi tới chính phòng, từ lúc bước lên bậc thang cho tới khi đứng trước cửa ra vào, hắn chần chừ một chút, cuối cùng vẫn đẩy cửa vào trong, thế mà trong phòng lại không thấy bóng dáng của Tiểu Kiều ở đâu. Quay đầu hỏi thị nữ mới biết, một người tiến lên bẩm báo: "Không biết con mèo của Nữ quân chạy đi đâu, Nữ quân sợ nó lạc nên đã tự mình đi tìm, Xuân Nương và mọi người cũng đi tìm mèo cả, chỉ để chúng nô tỳ ở lại phòng trôm nom."
Ngụy Thiệu cau mày. Đứng ở trên bậc cầu thang một lúc lâu, hắn do dự một chút rồi nhấc chân đi nhanh ra phía ngoài. Dọc hành lang phía trước, ngay đoạn rẽ đi tới Bắc phòng, từ xa hắn đã có thể nhìn thấy bức tường ngay trong viện, bên cạnh nhánh hoa hải đường màu đỏ rực xuất hiện một bóng lưng nhỏ bé, người đó đúng là Tiểu Kiều. Bên cạnh nàng còn có mấy vú già và thị nữ, mọi người đều đang ngửa cổ nhìn lên dàn hoa trên đầu tường.
Hóa ra con mèo đang ngồi chồm hổm ở trên đó, không biết leo lên bằng cách nào, nhưng giờ thì nó không xuống được.
Đám thị nữ đưa ra rất nhiều biện pháp, có người bảo cầm gậy trúc để lên bờ tường cho mèo tự leo xuống, có người bảo hay là lấy thang leo lên rồi ôm nó xuống đây.
Ngụy Thiệu đang định đi qua đó thì bỗng nhiên dừng bước.
Hắn thấy Ngụy Nghiễm đi ra từ Bắc phòng rồi cũng bước sang đây.
Tiểu Kiều đứng cạnh một vú già thì nhìn thấy hắn đầu tiên, nàng chạy tới chỉ vào con mèo đang ngồi ở trên bờ tường rồi nói vài câu với Ngụy Nghiễm. Ngụy Nghiễm nhìn Tiểu Kiều một cái rồi bước nhanh tới đó, hắn đi tới chỗ dàn hoa trên tường, ngửa đầu nhìn lên, sau đó lại lùi về mấy bước, chạy nhanh hai bước mượn lực để tung người, cả người hắn giống như con thạch sùng, vèo một cái đã leo lên bờ tường cao cả trượng[9], hắn đưa tay ra bắt được con mèo nọ rồi lập tức nhảy xuống đất ngay, đứng vững trên mặt đất, nhìn dáng người của hắn đầy tráng kiện, đám thị nữ và vú già cũng hoan hô ồn ào.
[9] Trượng là đơn vị đo chiều dài, 1 trượng bằng 10 thước, 10 trượng bằng 1 dẫn
Trên mặt Ngụy Nghiễm khẽ cười, hắn nhìn Tiểu Kiều, ngừng một chút rồi ôm mèo đi về phía đó.
Tiểu Kiều vội vàng đi tới định ôm mèo, trong lúc Ngụy Nghiễm đưa nó tới cho nàng, không ngờ vừa rồi khiến con mèo hoảng sợ, bỗng nhiên nó giơ móng vuốt ra, Ngụy Nghiễm không kịp tránh nên bị cào một phát, trên mu bàn tay xuất hiện một vệt máu chảy dài.
Ngụy Nghiễm vội vàng thả con mèo kia ra, nó nhanh chóng nhảy xuống rồi lẩn mất. Mấy vú già và thị nữ bên cạnh sợ nó lại chạy đi, vội vàng đuổi theo như đàn ong vỡ tổ.
Mặc dù con mèo còn khá nhỏ nhưng móng vuốt của nó rất sắc. Mấy hôm trước thấy nó còn ngoan ngoãn, Tiểu Kiều cũng không muốn cắt móng nó làm gì. Không ngờ bây giờ Ngụy Nghiễm lại bị thương. Thấy vết thương trên mu bàn tay của hắn đang chảy máu, nàng hơi áy náy rồi vội nói cảm ơn.
"Có sao không? Có cần gọi người đến băng bó cho đại bá không?"
Ngụy Nghiễm mỉm cười đáp lại: "Không sao đâu, vết thương nhỏ thôi mà, không cần phải làm to chuyện lên đâu." Nói xong hắn phẩy phẩy bàn tay
Tiểu Kiều lại nói xin lỗi hắn lần nữa.
Đúng lúc này, Ngụy Thiệu đi tới từ phía sau, hắn bước nhanh về phía mà Tiểu Kiều đang đứng.
Tiểu Kiều cũng nhìn thấy Ngụy Thiệu đang đi về phía mình, ánh mắt của hắn dừng lại trên bàn tay bị thương của Ngụy Nghiễm, vì vậy nàng cũng nhanh chóng thuật lại chuyện Ngụy Nghiễm vừa giúp mình bắt mèo từ bờ tường xuống đây, nàng áy náy nói: "Đều tại thiếp không tốt, thiếp chỉ lo cho mèo mà lại khiến đại bá bị thương rồi."
Ngụy Thiệu mỉm cười nhìn bàn tay Ngụy Nghiễm, hai người nhìn nhau một lát rồi Ngụy Thiệu mới nói: "Làm phiền huynh trưởng rồi. Con mèo này là do ta mang về cho Man Man nuôi dưỡng, để cho nàng ấy chơi. Không ngờ lại hại tay huynh bị thương như thế này. Ta thay mặt Man Man, bồi thường cho huynh nhé".
Trong lòng Ngụy Nghiễm bỗng có chút không yên.
Nếu như nói, chỉ mới chốc lát thôi, bởi vì ngẫu nhiên gặp được Kiều Nữ mà hắn thấy thấp thỏm vui mừng vì có cơ hội rút ngắn khoảng cách với nàng ấy, thậm chí còn được nàng nói cảm ơn, trong lòng hắn thấy hân hoan đến lạ, thì ngay lúc này đây, sau khi đệ đệ của hắn xuất hiện, vừa nãy Ngụy Thiệu nhìn thẳng vào mắt hắn, và cả cái cách thân mật mà Ngụy Thiệu gọi nàng ở ngay trước mặt mình, thì cảm giác vui vẻ cũng nhanh chóng mất tăm. Cuối cùng trong lòng hắn còn mang mớ cảm xúc phiền muộn chua xót như một rối tơ vò.
Dòng suy nghĩ của hắn cũng trở nên rối loạn.
Đây là một trực giác vô cùng nhạy cảm. Không thể diễn tả được thành lời. Nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy rõ ràng hơn bao giờ hết.
Hôm nay, đệ đệ của hắn khác mọi khi.
Trong đầu Ngụy Nghiễm bỗng nhớ tới chuyện căn nhà bị cháy mình vừa nghe được lúc trở về.
Khi hắn nhìn thấy mọi nơi đều cháy đen, bức tường với bí mật đen tối hắn giấu kín trong lòng không thể cho ai biết cũng sụp đổ trong trận hỏa hoạn đó, cảm giác đầu tiên của hắn là thở dài một hơi.
Giống như từ khi sinh ra trên người hắn đã có một khối u trí mạng. Bản thân hắn không thể tự mình cắt nó đi. Nhưng bây giờ được người ta cắt giúp.Thậm chí hắn còn phải cảm ơn trận hỏa hoạn này, thay vì để hắn phải tự mình thiêu đốt.
Nhưng giờ khắc này đây, đột nhiên Ngụy Nghiễm lại thấy đám lửa đó có phần hơi kì lạ.
Tim hắn bỗng thình thịch đập nhanh. Trong lòng bàn tay ướt sũng mồ hôi lạnh..
Hắn nhìn Ngụy Thiệu một lúc lâu, sau đó mới mỉm cười đáp lại: "Việc nhỏ thôi mà. Nhị đệ không cần phải khách sáo."
Ngụy Thiệu cũng cười cười, gật đầu với hắn rồi xoay người nhìn Tiểu Kiều, dịu dàng nói: "Đi thôi, chúng ta cũng nên trở về phòng rồi."
Tiểu Kiều lấy làm kinh ngạc.
Bình thường lúc hai người trong phòng, thỉnh thoảng Ngụy Thiệu cũng có gọi nhũ danh của nàng, ví dụ như những lúc trên giường, lúc hắn kích tình yêu đương.
Nhưng khi xuống giường, chưa bao giờ nàng nghe hắn gọi nhũ danh của mình như vậy cả.
Không hiểu sao bây giờ hắn lại gọi như thế, ngay trước mặt Ngụy Nghiễm.
Lúc này trông hắn có vẻ cực kì dễ tính, thái độ chuyển biến quá sức nhanh, làm nàng không trở tay sao kịp. Rốt cuộc là tại sao kia chứ, chuyện gì đã biến hắn thành một người dịu dàng như thế vậy?
Ngụy Thiệu như vậy, chẳng những không làm cho nàng thấy cảm động mà còn khiến nàng lạ lẫm là đằng khác.
Thậm chí còn sởn cả gai ốc.
Bình thường hắn không phải thế này, cho dù trước khi bọn họ có quan hệ thân mật nhất cũng không.
Tiểu Kiều kìm nén cảm giác không thoải mái trong lòng, nàng đón lấy ánh mắt dịu dàng mà hắn đang nhìn minh, mỉm cười với hắn rồi cùng nhau về phòng.
...
Ngụy Nghiễm vẫn đứng im tại chỗ, đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Ngụy Thiệu đang sóng vai cùng nàng dần dần đi xa, cho đến khi mất hút trong tầm mắt.
Trước mắt hắn chỉ còn lại nhánh hoa hải đường đang nhẹ nhàng đung đưa trong làn gió, rì rào xào xạc.
Ngụy Nghiễm từ từ siết chặt tay.
Trên mu bàn tay chỗ bị mèo cào lấy, miệng vết thương bỗng nhói đau ê ẩm.
Bình luận facebook