• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (1 Viewer)

  • Chương 79

Nhìn thấu đừng nói toạc ra

Trong này còn có cái huyền cơ gì phải không? Liễu Tâm Mi đối với Tĩnh Biên Hầu phủ có một tia hứng thú, là người nhà của nàng a.

"Liễu Diệp Nhi, người thương ta đều đi nơi nào a? Chẳng lẽ toàn bộ Hầu phủ cũng không ở kinh thành sao?" Quan viên điều động là chuyện thường xảy ra mà, bọn họ là đi nơi khác nhậm chức sao?

"Hầu gia và thiếu tướng quân trấn thủ biên quan, chỉ là lúc Vương phi đại hôn có trở về qua. Nay trong Hầu phủ chỉ có An phu nhân và hai vị tiểu thư, à, đúng rồi còn có Thiếu phu nhân." Liễu Diệp Nhi trong nháy mắt có chút đau lòng cho Vương phi, người cái gì cũng không nhớ nhưng không có quan hệ, lúc đầu tỉnh lại, ngay cả mình và thế tử đều không nhớ được, bây giờ vẫn không phải móc tim móc phổi đối tốt với bọn họ sao?

Ồ, phụ thân và đại ca cũng không ở đây, một nhà phụ nữ làm sao có tài cán làm chỗ dựa cho mình đây? Còn may, mình không giống cô bé lọ lem, có một kế mẫu ác độc, tuy rằng mình gả cũng là vương gia.

Nghĩ tới đây, trong lòng lập tức bình thường trở lại, những thứ không hài lòng lúc trước đều tan thành mây khói, thế gian này đáng buồn nhất chính là đến từ sự phản bội và lạnh lùng của thân nhân, may là mình không bị gia tộc vứt bỏ.

"Mấy ngày nữa, ta phải về Hầu phủ một chuyến." Thì ra trên cái thế giới này còn có người cùng nàng có huyết mạch tương liên a, không thể không gặp không nhận nhau.

"Thật tốt quá." Liễu Diệp Nhi hưng phấn nói, mấy năm này thật muốn hồi phủ cầu cứu a, chỉ là đến đại môn vương phủ cũng không ra được.

Nhìn ý cười trên mặt nha đầu kia, Liễu Tâm Mi cũng vui vẻ, Liễu Diệp Nhi khát vọng quay về cái nhà kia như vậy, chắc đó là một nơi ấm áp. Không phải tất cả mọi người bỏ rơi nàng không màng.

"Liễu Diệp Nhi, cha ta và ca ca cũng là đại anh hùng chứ?" ánh mắt của Liễu Tâm Mi sáng long lanh.

"Đúng vậy, bọn họ bảo vệ nửa giang sơn Tây Sở." Tiểu nha đầu kiêu ngạo nói, trên mặt tràn đầy sùng bái, đại danh của Hầu gia và thiếu tướng quân uy chấn triều dã.

"Vậy sao ta lại vô năng như vậy a?" Liễu Tâm Mi không vô ý hỏi, hổ phụ vô khuyển tử, cũng không nên có khuyển nữ.

"Phu nhân mất sớm, Hầu gia và thiếu tướng quân thế nhưng đem người che chở trong lòng, An phu nhân cũng sợ ủy khuất người, đối với người chiếu cố cũng rất chu đáo, cứ thế qua đi, liền, liền áo tới đưa tay ra mặc, cơm tới mở miệng ăn." Liễu Diệp Nhi càng nói về sau, càng cảm thấy ngượng ngùng.

Ha ha, dũng khí của Liễu Tâm Mi lập tức tăng lên vài phần, nàng còn lo lắng vạn nhất lúc cùng Mộ Dung Dật Phi có xích mích, không chỗ an thân đây, như thế rất tốt, không cần lo lắng không người chứa chấp.

Liễu Diệp Nhi không biết nàng có cái chủ ý gì, chỉ là ở bên cạnh khuyên sau này nghìn vạn lần không nên chọc giận Vương gia, nữ nhân mà, xuất giá tòng phu là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nếu cứ bốc đồng, thua thiệt cuối cùng là chính mình.

Liễu Tâm Mi thì đánh chết cũng không chịu tiếp thu lý do này, nàng sống hai đời cũng không có hẹn hò qua, chẳng phải là quá thua thiệt sao? Nam nhân nàng muốn, không cần đại phú đại quý, cũng không cần tướng mạo như Phan An, chỉ cần cùng nàng tâm ý tương thông, thiên trường địa cửu là được rồi. Thế gian này tình dài nhất là có thể đồng hành, lãng mạn nhất là cả cuộc đời một đôi người, những thứ này đều là thứ Mộ Dung Dật Phi không cho được, nam nhân này, đã định trước không phải là món ăn của nàng, cho nên nàng cũng không có chuẩn bị động đũa. Phi phi, đó là một đĩa đồ ăn thừa để qua đêm, nàng mới không thèm ăn.

Chỉ là không đưa ra một lý do chính đáng, nha đầu kia chỉ sợ là sẽ mài rách môi tới khuyên nàng.

"Nha đầu ngốc, ngươi yên tâm. Đối với nam nhân mà nói, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng kỹ, kỹ không bằng vụn trộm, vụn trộm không bằng trộm không được, ta làm như vậy, hắn mới có thể tâm ngứa khó nhịn, thời gian dài, quyền chủ động sẽ ở chổ ta." Liễu Tâm Mi lúc này đâu giống như một Vương phi, rõ ràng là một lão bảo trong vườn phong nguyệt, mây mưa thất thường chẳng qua là ngay trong chớp mắt.

"Ai nha, Vương phi..." Liễu Diệp Nhi hai tay che mặt, càng nói càng không chịu nổi. Nhưng suy nghĩ kỹ một chút hình như rất có đạo lý a, Vương phi năm lần bảy lượt mượn cớ từ chối, số lần Huyền đại ca tới càng chuyên cần hơn, thái độ đối với Vương phi cũng càng thêm cung kính, đây chẳng lẽ là thủ đoạn của Vương phi dồn vào tử địa sau đó sống? Vương phi nhà mình càng ngày càng thông minh.

Nhìn Liễu Diệp Nhi đến cái lỗ tai đều đỏ, Liễu Tâm Mi nhịn không cười nhẹ, người cổ đại ngại ngùng như thế sao? Chổ bọn họ hài tử mười mấy tuổi còn đen tối hơn.

Nhưng các người không phải mười mấy tuổi đã lập gia đình sao, thực sự là qua mặt a, nói cho vui miệng thế thôi? Quả nhiên là nhìn thấu đừng nói toạc ra, nói toạc ra là tội lỗi, ồ, quên mất ngươi còn chưa có lập gia đình đi nhưng ta không phải càng tủi thân, nụ hôn đầu tiên và đêm đầu cũng không biết là mất như thế nào, liền mơ mơ hồ hồ làm người vợ làm mẹ người ta, ngươi kêu ta làm sao chịu nổi a.

Nghe ý tứ của Vương phi là có tính toán của mình, Liễu Diệp Nhi lúc này mới thả lỏng. Người không phải căm hận Vương gia, chẳng qua muốn vì ủy khuất mình chịu đòi vài phần lợi tức, cái đó, cũng không quá đáng đi.

"Vương phi, những lời này sau này không nên nhắc lại, đề phòng tai vách mạch rừng." Liễu Diệp Nhi khẩn xin.

Liễu Tâm Mi mới không sợ, tốt nhất đều truyền vào tai Mộ Dung Dật Phi, bọn họ có thể như gà chó nói chuyện, cả đời không qua lại với nhau.

Con bà nó, tình hình hiện nay cùng một ca khúc rất giống a, bánh xe lịch sử thì ra một mực luân hồi. Nhân gian bi hỉ, chỉ là thay đổi tên nhân vật chính, vòng đi vòng lại mà trình diễn.

Giai điệu không ngừng ở trong đầu toát ra, nàng mở miệng hát lên:

Ban đầu là ngươi muốn xa nhau, xa nhau thì xa nhau.

Hiện tại lại muốn dùng chân ái đem ta đổi trở về.

Ái tình không phải ngươi muốn mua, muốn mua là có thể mua.

Để ta thoát ra, để ta minh bạch, thả ra tình ngươi...

Thật là dễ nghe chỉ là ca từ rất lạ, Vương phi là không thể thả, đó là mệnh của người.

Không muốn quấy rối hứng thú của Vương phi, Liễu Diệp Nhi lặng lẽ rời khỏi.

Như Yên Các có nhiều người, nàng phải chăm chỉ trông coi, ai dám đối với Vương phi có hai lòng, là tuyệt đối không thể lưu lại. Trước đây mọi việc đều là tự mình làm, chăm sóc Vương phi và thế tử, khổ cực tự nhiên là cực khổ, nhưng từ nay về sau đại khái là phải lao tâm lao lực.

Vương phi cảm thấy mấy người kia có vấn đề, nàng cũng không tin Văn phi sẽ có lòng tốt như vậy, tuy rằng toàn phủ đều khen sự hiền lương thục đức của Văn phi. Mấy năm nay, Vương gia chẳng qua là lãnh lạc Vương phi, đem bọn họ đuổi tới lãnh viên lại là người của Văn phi; tiền tiêu hàng tháng của bọn họ bị cắt xén đến chỉ có thể duy trì ấm no cơ bản, nếu không phải người cầm quyền lên tiếng, ai dám tự ý làm chủ a đây là hổ xuống đồng bằng bị chó lấn, thế nhưng bọn họ đã nghe quá nhiều con chó sủa, khi đó sao không thấy vị này trắc phi đi ra nói một lời công đạo. Trên gấm thêu hoa, thêu chính là Hoa sao?

"Liễu Diệp Nhi tỷ tỷ, một mình Thúy Vân đã đem những việc nặng nhọc làm xong, Như Yên Các chúng ta chẳng lẽ phải nuôi bọn người kia không công sao?" Khuôn mặt của Tiểu Ngọc nhăn nhó nói, đưa tay lặng lẽ chỉ chỉ mấy gian sương phòng kia. Bọn họ thật có phúc khí, sớm đã đi nghỉ ngơi.

Liễu Diệp Nhi không khỏi nở nụ cười, đây thật là một nha đầu ngốc, một ngày không ra sức, cả người đều không thoải mái.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom