Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53
Ta chính là một nam nhân
Mộ Dung Dật Phi cũng là ôn hòa cười: "Làm phiền tứ đệ phí tâm. Ngày hôm trước ta đã định tìm hai vị tiên sinh, tẩu tẩu ngươi càng ngày càng hồ đồ, đại sự như vậy vi huynh làm sao sẽ không tự mình chiếu cố chứ?"
Nói mặc dù là uyển chuyển, thế nhưng tỏ ra thái độ của mình rất rõ ràng. Nữ nhân này và hài tử đều là của hắn, hắn có tinh lực cũng có năng lực tới chiếu cố, không nhọc người khác chen vào.
Mộ Dung Dật Ninh lại ôm quyền: "Là tiểu đệ lỗ mãng, nhị ca chớ trách."
Không đợi An vương nói, ngoài cửa liền truyền tới một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Đây là việc ta nhờ vả Thành vương, Vương gia dựa vào cái gì cự tuyệt?"
Sau khi Liễu Tâm Mi nghe Huyền Khôn truyền lời, có chút cảm động. Nam nhân này không cần đối với nàng tốt vậy, nàng không phải là gì của hắn, sẽ không tính toán cái này. Thế nhưng hài tử là của hắn, hắn hẳn là phải tận trách nhiệm phụ thân. Nuôi con không dạy là lỗi của cha, hài tử này xém tí hủy ở trong tay hắn. Nàng gả cho một trượng phu giả không sao, nhi tử cũng phải nhận phụ thân như vậy sao?
Sau khi Huyền Khôn đi, thần tình của Siêu Phàm rõ ràng vui mừng hơn. Nó là có bao nhiêu để tâm phần tình thương này a nếu như mẫu thân nó còn sống, nhất định sẽ cùng nó hưng phấn không kềm chế được.
"Vương phi, ngài không đi tạ ân sao?" Liễu Diệp Nhi do dự một hồi, vẫn hỏi ra.
Các chủ tử giận dỗi, khó xử nhất vẫn là bọn họ, thấy Huyền Khôn cũng là thế khó xử.
Tạ ân? Liễu Tâm Mi hoài nghi lỗ tai của mình nhất định xảy ra vấn đề, cái này là việc thuộc bổn phận của hắn, nàng không trách hắn làm trễ nãi hài tử đã không tệ rồi, còn muốn tạ ân? Nằm mơ đi thôi nếu như đặt ở hiện đại, hỗn đản này có thể bị nước bọt làm cho ngập chết đuối. Gia lớn nghiệp lớn, ngươi ở bên ngoài cờ sắc bay bay còn chưa tính, còn làm ra hành vi để người khác khinh thường -- bỏ rơi vợ con. Còn may, nàng không phải là Liễu Tâm Mi trước đó. Phan phan mộ tuyết hạ viên môn, phong xế hồng kỳ lãnh bất phiên. Muốn đẩy ngã nàng, không có dễ dàng như vậy. Cây hồng kỳ này của nàng không thể ngã a, trên dưới Như Yên Các đều nhờ vào nàng mới có thể chu toàn.
"Vương phi, đi thôi đây là quy củ. Thần không niệm quân thù, tử không tư phụ quá. Tam cương ngũ thường, vẫn là phải nói." Mã ma ma từ từ thuyết giáo.
Liễu Tâm Mi nhắm mắt không nói, ha hả, mình cũng đã quên, nơi này là cổ đại a, là chú trọng cái gì phu làm vợ cương, phụ vi tử cương. Nam nhân kia làm gì đều là không có sai, thậm chí đối với những người này đều cũng có đại quyền sanh sát. Nặng nề hít một hơi, người khắp phòng đều dùng ánh mắt cầu xin nhìn nàng, Vương gia là người các nàng chọc không nổi.
Được rồi, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, cùng hắn nói một câu tạ ơn, đổi lại sự an tâm cho mọi người. Liễu Tâm Mi cũng không cần người đi cùng, hỏi đường liền đi thẳng đến thư phòng.
Lúc Mộ Dung Dật Phi đang cự tuyệt ý tốt của Thành vương, bị Liễu Tâm Mi nghe rất rõ ràng. Cũng đã quên mình là đến nói lời cảm tạ, nổi giận đùng đùng liền mở miệng.
Sắc mặt Mộ Dung Dật Phi trầm xuống, nữ nhân này thật là không có quy củ.
"Vương phi tẩu tẩu." Mộ Dung Dật Ninh đứng dậy ôm quyền, ánh mắt của hắn và dáng cười đều sáng sủa như nhau, nhìn thật thoải mái.
"Dật Ninh, ngươi thực sự tìm được tiên sinh cho ta?" Không để ý tới Mộ Dung Dật Phi, nàng cao hứng hỏi.
Bọn họ lúc nào thân mật như vậy? Dật Ninh? Chính mình còn chưa từng xưng hô như vậy qua với cái đệ đệ này. Ngón tay Mộ Dung Dật Phi từng cái gõ lên trên bàn, các đốt ngón tay ngọc bạch đặc biệt làm người khác chú ý.
"Vâng, tiểu đệ đang cùng nhị ca nói đến chuyện này. Không nghĩ tới đúng lúc, nhị ca sớm có quyết định này. Người của nhị ca chắc là thiên hạ danh sĩ, thế tử tiền đồ vô lượng a" Mộ Dung Dật Ninh nói tới nói lui, vẫn luôn tao nhã như vậy, dường như trong ngày nóng bức uống một ly nước đá vậy, ba mươi sáu ngàn lỗ chân lông cũng thấy thoải mái.
"Hắn?" Liễu Tâm Mi liếc liếc mắt. Vật họp theo loài, người phân theo quần. Người của hắn sẽ không giống hắn vậy chứ? Đọc sách tập võ đều là một chuyện khó khăn, lại mỗi ngày đều phải đối mặt với khuôn mặt băng sơn ngàn năm không tan này, thì càng không có chút lạc thú nào. Nghĩ đến liền đau lòng, hài tử khả ái như vậy không thể chịu cái tội này.
"Ta muốn gặp tiên sinh của ngươi." Liễu Tâm Mi ra yêu cầu thăng thắng.
Mộ Dung Dật Ninh lẳng lặng nhìn nhị ca, đây là gia sự, tự nhiên là muốn hắn làm chủ.
"Liễu Tâm Mi, đây là An vương phủ, hết thảy đều có bản vương làm chủ." Lửa giận trong lòng Mộ Dung Dật Phi muốn nén cũng nén không được.
"Nó là nhi tử của ta, ta dựa vào cái gì không thể thay nó làm quyết định?" Liễu Tâm Mi mới không chịu.
"Nó cũng là nhi tử của bản vương." hắn cắn răng, lạnh lùng nói.
"Phải không? Vương gia là lúc nào nhớ ra vậy?" Nàng châm chọc hỏi.
"Không nhọc ngươi hỏi nhiều." Hắn cứng rắn nói, trong lòng có chút chột dạ.
"Mộ Dung Dật Phi, muốn ra dáng lão tữ còn không dễ dàng sao? Ngươi có nhiều nữ nhân như vậy, bảo bọn họ mỗi người sinh cho ngươi một đứa, không phải thiên hạ đại cát sao? Ta không giống vậy, ta chỉ có một nam nhân là ngươi, một nhi tử như vậy, ngươi giành với ta cái gì a? Cùng nữ nhân tranh, truyền ra ngoài cũng không sợ mất mặt." Liễu Tâm Mi càng không lưu tình.
Hai tay của Mộ Dung Dật Phi đã đưa lên, nàng, cái miệng của nàng nói cái gì? Gọi thẳng tên của hắn cũng thôi, cái gì gọi là nàng chỉ có một nam nhân là hắn? Chẳng lẽ nàng còn muốn mấy người? Nữ nhân này quả nhiên là điên rồi
"Liễu Tâm Mi, ngươi đừng hồ ngôn loạn ngữ. Tiếp tục sẽ làm mất thể thống, đừng trách bản vương gia pháp vô tình." Hắn chợt vỗ bàn một cái, hung hăng nhìn chằm chằm nàng.
Liễu Tâm Mi cũng vỗ lên bàn một cái, thanh âm so với hắn cũng không thua kém là bao. Nàng trừng hai mắt hỏi: "Thế nào, ta có câu nào nói sai rồi sao? Ngươi không phải có rất nhiều nữ nhân sao? Ta không phải chỉ có một nam nhân là ngươi sao? Đây là sự thực a, vì sao thì không thể nói? Bảo kiếm mặc dù lợi, không chém người vô tội. Gia pháp vô tình, ta cũng không phạm vào thất xuất chi điều. Ngươi dựa vào cái gì trách phạt ta a?"
"Ngươi, ngươi còn biết bản vương là nam nhân của ngươi. Như vậy ngươi nên biết phải tuyệt đối thuận theo bản vương." Mộ Dung Dật Phi khí thế hung hăng.
Hắn so với Liễu Tâm Mi cao hơn một nửa cái đầu, Liễu Tâm Mi cần ngước mặt lên đối thoại cùng hắn, trên khí thế đã không có ưu thế. Thế nhưng nàng cứ như vậy không sợ hãi nhìn hắn, không chút nào có ý định lùi bước.
Mộ Dung Dật Phi bỗng nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười, đây là chê nữ nhân của hắn quá nhiều, thời gian phân cho nàng quá ít sao? Tay lớn đưa ra, liền đem nàng kéo vào trong ngực của mình. Đối phó nữ nhân cường hãn, ngươi chỉ có thể cường hãn hơn nàng, không nói lời gì cúi đầu hôn nàng.
Liễu Tâm Mi thình lình bị hắn kéo vào trong lòng, nhịp tim đập loạn một nhịp. Thấy khuôn mặt hắn càng ngày càng gần, lúc đó liền gấp, đùi phải trực tiếp hướng sườn trái của hắn mà đá.
Thân hình Mộ Dung Dật Phi cấp tốc lui về phía sau, Liễu Tâm Mi chân trái chạm đất, thân thể đằng không xoay phải, lại hướng bụng của hắn.
Động tác của nàng liền mạch lưu loát, làm cho Mộ Dung Dật Phi liên tiếp lui về phía sau mấy bước, thân thể liền dựa vào vách tường.