Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42
Các ngươi lấy đi chia đi
Vương phi đêm qua đem Vương gia chận ở ngoài cửa, Vương gia chẳng những không có tức giận, còn cố ý phân phó quản gia chuẩn bị cho Vương phi xe ngựa xuất hành. Tin tức này rất kinh người, sáng sớm tại An vương phủ lặng lẽ lưu truyền ra.
Huyền Khôn rất hài lòng hiệu quả mình tạo ra. Vương gia là người không dễ lộ ra hỉ nộ ái lạc, thế nhưng ngày hôm qua hắn có chút thất thố. Có lẽ bản thân vương gia cũng không ý thức được, hắn cư nhiên để một nữ nhân làm cho tâm tình ba động. Năm đó lúc cưới về, cũng không thấy hắn kích động như vậy.
Tiểu biệt thắng tân hôn, hai vị này đã hai năm không gặp. Nếu như tình xưa có thể cháy lại, nhất định sẽ là thiên lôi câu động địa hỏa, càng không thể vãn hồi.
Huyền Khôn rất thích dáng vẻ Vương phi hiện tại, nàng không ưu nhã cũng không đoan trang, thế nhưng đối với người của nàng bảo hộ hết mình. Tiểu thế tử càng không cần phải nói, đó là nhi tử ruột của nàng. Thế nhưng Liễu Diệp Nhi chẳng qua là nha hoàn gã theo của nàng, nàng cũng không cho phép người khác khi dễ. Còn có Hương Diệp kia, hầu hạ Vương phi chẳng qua là hơn tháng công phu, bệnh tình của nàng Vương phi một mực để trong lòng. Cái này và chủ tử của hắn giống nhau a, người của hắn, bản thân thu thập sao cũng được, người khác dám động đến một đầu ngón tay, thử xem.
Văn Nhược Nhược nghe xong tin tức này, tức đến trong mắt bốc hỏa. Huyền Khôn căn bản là không có đem nàng để vào mắt, chuyện lớn như vậy chưa từng thông báo một tiếng, tốt xấu gì cái nhà này hiện giờ còn là do nàng chưởng quản. Tức thì tức, nàng lại không có biện pháp gì đối với Huyền Khôn. Đó là tâm phúc bên người Vương gia, so với nửa chủ tử như nàng còn có thời hơn.
Nữ nhân kia đêm qua đến Vương gia còn cự tuyệt, sẽ nhận đồ hắn đưa tới sao? Nếu như nàng ta là đưa tới không cự tuyệt, vậy cho thấy nàng ta là người coi trọng của cải hơn người; nếu như không nhận, ha hả, Vương gia chắc là sẽ không lần nữa nhân nhượng nữ nhân này. Nói chung mặc kệ nàng làm như thế nào, mình cũng có thể tìm được lý do chế nhạo nàng.
Vừa nhìn thấy chiếc xe ngựa mới tinh kia, trong mắt của nàng liền toát ra ngọn lửa ghen tỵ.
Hai con ngựa cao to màu trắng như tuyết, đến lông đều được cắt tỉa chỉnh tề, chuỗi ngọc đỏ như lửa, chuông đồng vàng ánh, càng phụ trợ ra quý khí của bọn họ. Xe ngựa này so với chiếc của mình rộng rãi hơn, bốn mặt đều dùng tơ lụa lam nhạt trang trí, ngay cả màn xe cũng có tua rũ xuống. Xem ra người trang trí nó đến chi tiết cũng không có qua loa, bên trong nhất định càng thêm thoải mái.
"Xe ngựa này sắp theo kịp sự hoa lệ của Vương gia." Văn Nhược Nhược tự tiếu phi tiếu khen.
"Ừ, phẩm cấp của Vương phi so với Vương gia cũng không thấp hơn bao nhiêu, xứng đôi." Huyền Khôn thành thật không khách khí nói.
Hơi của Văn Nhược Nhược ngăn ở yết hầu, thị vệ gặp thời đến đâu cũng chỉ là một nô tài, hắn đối với mình không có nửa phần tôn kính, thế nhưng hắn nói không sai, luận thân phận, Liễu Tâm Mi cũng là nhất phẩm.
Liễu Tâm Mi dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người đi ra, đem đối thoại của bọn họ nghe nhất thanh nhị sở. Thị vệ này mặc dù là người của Mộ Dung Dật Phi, cũng không đáng ghét như vậy.
"Tiểu nhân Huyền Khôn, gặp qua Vương phi nương nương." Huyền Khôn quỳ một gối, cúi đầu vấn an.
Văn Nhược Nhược cắn cắn môi, Huyền Khôn này mỗi lần thấy nàng chỉ khom người ôm quyền.
"Huyền thị vệ mời dậy." Liễu Tâm Mi như đưa tay đỡ dậy.
"Đa tạ Vương phi nương nương." Huyền Khôn lui ra phía sau một bước.
Nữ nhân Bản vương không cần, người khác cũng không có tư cách nhúng chàm. Những lời này hắn vẫn nhớ.
"Liễu tỷ tỷ, Vương gia tặng người xe ngựa đẹp như vậy, muội muội thật là ngưỡng mộ, ở lãnh viên như vậy, Vương gia sao lại chợt nhớ tới tỷ tỷ nhỉ?" Văn Nhược Nhược không có ý tốt hỏi.
Hanh, có phải là ngươi đã dùng thủ đoạn dụ dỗ? Ý ngoài lời đó chỉ cần là người có tâm tư đều nghe hiểu.
"Có thể là hắn thấy thiếu nợ ta, lương tâm bất an, nhớ tới bồi thường cho ta đây!" Liễu Tâm Mi không theo lẽ thường nói, đem trách nhiệm hoàn toàn đẩy cho Mộ Dung Dật Phi.
Huyền Khôn yên lặng cúi đầu, cho dù đây là sự thực, thế nhưng, Vương phi, ngài sao lại không e dè nói ra, tốt không?
"Muội muội là bội phục dũng khí của tỷ tỷ, đêm qua dám để Vương gia ở ngoài cửa. Xe ngựa này người cũng muốn trả về sao?" Văn Nhược Nhược bắt đầu châm ngòi thổi gió.
"Xe ngựa đẹp như vậy, trả về để làm chi? Nếu là Vương gia bồi thường, ta cũng không tính là nhận không nổi." Liễu Tâm Mi mới không mắc mưu.
Lấy a, sao lại không lấy? Có nó rồi, sau này ra vào dễ dàng hơn. Hơn nữa, hiện đại có một câu nói nói như thế nào ta? À, đúng rồi, ăn tôn uống tôn không cám ơn tôn. Nhận đồ vật của ngươi, coi như nể mặt ngươi.
Mũi của Mộ Dung Dật Phi một trận ngứa, liền nhịn không được hắt hơi một cái. Hắn âm thầm nghĩ, là ai ở sau lưng mắng hắn đây? Hắn càng không biết, ở trong mắt Liễu Tâm Mi, hắn so với nhi tử còn thấp hơn một thế hệ.
"Ha hả, không nghĩ tới tỷ tỷ lại chú trọng vật ngoài thân, đem phần tình của Vương gia vứt qua một bên." Đây là trong lòng Văn Nhược Nhược đã nghĩ sẵn từ lâu.
"Xe ngựa này là tặng cho một mình ta, ta tự nhiên có thể lấy. Phần tình của Vương gia thì khác, đó là đồng thời có thể cho nhiều người. Con người của ta có tính khiết phích, không thích cùng người khác xài chung một món đồ. Các ngươi nếu thích, vậy thì đem đi chia đi" Liễu Tâm Mi phóng khoáng nói.
Khóe miệng Huyền Khôn giật một cái, nguyên thoại này nếu là hồi bẩm lên, hắn có thể hay không lại chịu mấy đá của Vương gia a? Thế nhưng nếu là giấu diếm đi, Vương gia cảnh cáo qua hắn, nếu tái phạm, sẽ bị ăn đại bản. Vương phi nương nương, ít nói vài câu đi, coi như dưới miệng ngài siêu sinh.
Văn Nhược Nhược ngẩn ra: "Ngươi nói Vương gia là đồ vật?" Đây chính là đại bất kính.
"Ý của Văn trắc phi, Vương gia không phải là một món đồ?" Liễu Tâm Mi tới gần vài bước, mắt đầy ý cười.
Văn Nhược Nhược hoảng sợ ngậm miệng lại, không dễ dàng đào hố, sao lại đem mình chôn vào?
Huyền Khôn sắp nhịn tới nội thương, cái miệng của Vương phi này thật lợi hại a, thế gian sợ là hiếm thấy.
"Tỷ tỷ biết muội muội ăn nói vụng về, sao lại ở trước mặt ta tranh miệng lưỡi lợi hại, không sợ ngày sau xuống địa ngục cắt lưỡi sao?" Văn Nhược Nhược niệm một tiếng phật.
Liễu Tâm Mi cười, ngươi làm bộ làm tịch cho ai xem đây?
"Aiii, " nàng thở dài một tiếng, ưu ưu nói rằng: "Muội muội, ngươi là không biết a, Diêm vương lão nhân gia ông ta rất bận, không công phu đi quản loại chuyện nhỏ này đâu. Gần đây không biết tại sao, người có lương tâm xấu rất nhiều. Từng người đều là trên mặt cười, dưới chân giăng bẫy. Ngoài mặt một chậu lửa, sau lưng một cây đao. Mặt thì là màu trắng, tâm lại là màu đen. Diêm vương gia đang bận xếp đặt một địa ngục moi tim, mọi người vẫn nên tự cẩn thận đi "
Văn Nhược Nhược thật muốn cậy miệng của nàng ra, lấy đầu lưỡi của nàng đến xem, cái kia là ngâm qua mật chim công hay hạc đỉnh hồng, sao lời nói ra lại độc như vậy, làm người ta không từ phản bác, phía sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng?
Huyền Khôn quả thực bội phục sát đất. Nghe quân nói chuyện một buổi hơn đọc mười năm sách, thành ngữ cổ nhân không ưa ta a nghe Vương phi nói lại là một loại hưởng thụ, ở trước mặt nàng học một lúc, có lẽ ở trước mặt Mạc Ly tiên sinh có thể đối phó mấy câu.