Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41
Là ta sơ sót
Trong thư phòng của Mộ Dung Dật Phi, Huyền Khôn quỳ xuống. Hắn biết Vương gia vì sao tức giận, tất cả mọi người đều nhìn ra Vương phi hôm nay và trước đây như hai người, thế nhưng hắn tra không ra nguyên nhân. Cái này trách hắn sao? Không có nguyên nhân a, thật giống như lời đồn, nhưng là dập đầu bị thương đầu, tính tình biến hóa kinh người. Cái này là đại nạn không chết tất có hậu phúc đi?
Tuyệt đối là cái tai nạn ngoài ý muốn hoặc là kỳ tích. Những lời này giấu ở trong lòng không dám nói, hắn sợ chủ tử sẽ cho một cước.
"Thành vương gần đây rất rỗi rãnh sao?" ngón tay của Mộ Dung Dật Phi gõ từng cái từng cái trên mặt bàn, đây là điềm báo có người chọc giận hắn.
"Hồi Vương gia, Thành vương và Vương phi chỉ là vô tình gặp nhau, cũng không như lời Liên phi nương nương nói." Huyền Khôn là người có sao nói vậy, đây cũng là một trong những nguyên nhân Mộ Dung Dật Phi tín nhiệm hắn.
Lời này có vẻ như hóa giải bớt cơn giận của Vương gia, Huyền Khôn chợt cảm thấy áp lực quanh thân giảm bớt không ít. Hắn âm thầm may mắn, cơm có thể ăn bậy, lời nói không thể nói bậy.
"Vậy Liên Trạch Hạo rốt cuộc nói cái gì rồi?" khẩu khí của Mộ Dung Dật Phi âm sâm sâm, lời nói của Siêu Phàm phản phất như cái gai trong lòng hắn.
Huyền Khôn sửng sốt, Vương gia đây là chuẩn bị điều tra rõ từng người một tiếp cận Vương phi sao? Nếu như Vương gia không đề cập tới, hắn đã bỏ quên vị Liên thiếu gia này, chỉ là một tên ăn chơi trác táng, có thể làm nên bao nhiêu sóng gió?
"Cái kia..." Huyền Khôn chần chờ một chút, miệng chó không mọc được ngà voi, những lời này sẽ không làm bẩn cái lỗ tai của Vương gia chứ?
"Thế nào? Liên gia cho ngươi bao nhiêu điều tốt, ngươi đây là chuẩn bị thay họ giấu diếm sao?" Mộ Dung Dật Phi cười lạnh một tiếng.
Một cái đầu nặng nề dập trên mặt đất, Huyền Khôn cuống quít mở miệng: "Vương gia bớt giận, thuộc hạ không dám. Chỉ là những lời kia rất khó nghe, sẽ nhục thánh thính."
"Nói" hắn cũng muốn nghe một chút nữ nhân kia bị vũ nhục gì.
Huyền Khôn từ đầu chí cuối thuật lại chuyện đã xảy ra, mặt khác biết được bọn họ là đi bộ, nên Vương phi và thế tử mới có thể được Thành vương đưa về.
"Ngươi lúc trước vì sao giấu diếm không báo?" Mộ Dung Dật Phi nghiến răng, đã đứng dậy.
Huyền Khôn cười khổ bày ra tư thế chịu phạt, hắn đã bao lâu không có bị Vương gia thu thập qua?
"Hồi Vương gia, thuộc hạ cho rằng ngài chỉ là đối với Thành vương cảm thấy hứng thú." Hắn nhỏ giọng biện giải, lão nhân gia ngài không phải chỉ để ta tra vì sao bọn họ về cùng nhau sao?
"Ngươi cho là?" Mộ Dung Dật Phi nhấc chân lên là một cước ra. Thân thể Huyền Khôn lảo đảo, xém tí gục xuống, cái mông liền đau.
"Thuộc hạ biết sai. Tâm tư của Vương gia thuộc hạ không đoán được." Huyền Khôn cảm thấy một cước này chịu thật oan uổng, mặc dù là nhận sai, thái độ tuyệt đối không thể nói là đoan chính.
Mộ Dung Dật Phi bị tức tới cười: "Người ngu dốt thì cần chỉ điểm, trước đi lĩnh bốn mươi đại bản, rồi thì cái gì cũng đoán được."
Huyền Khôn lập tức ngây người, cùng Vương gia cương chính là tự tìm đường chết. Vội vàng làm bộ đáng thương xin khoan dung: "Vương gia thứ tội, thuộc hạ biết sai rồi, sau này cũng không dám tự ý làm chủ, tạm tha cho tiểu nhân lần này đi "
Mộ Dung Dật Phi lại một cước đá tới, còn là vào vị trí cũ. Huyền Khôn lập tức nhe răng trợn mắt, hắn không phải giả bộ, mà là đau thật.
Chợt nhớ tới cái gì, hắn nói: "Vương gia, còn có một việc."
Mộ Dung Dật Phi hừ lạnh một tiếng: "Phương pháp này quả nhiên có hiệu quả, bản vương lại muốn xem ngươi còn biết gì?" đang nói làm tư thế lại đá.
Huyền Khôn liên tục hô: "Vương gia khai ân, tha cho tiểu nhân đi tiếp tục như thế, thuộc hạ không thể bò dậy nổi."
Mộ Dung Dật Phi trừng hắn liếc mắt, cảnh cáo nói: "Ngày sau phàm là việc liên quan đến Vương phi một chữ cũng không được giấu diếm."
"Vâng." Huyền Khôn đáp, tiếp đó yếu ớt hỏi: "Vương gia, chuyện cùng tiểu thế tử có liên quan, còn cần hồi bẩm không?"
Mộ Dung Dật Phi lần nữa nghiến răng, tiểu tử này thực sự là da ngứa.
Huyền Khôn thấy tốt biết dừng, tự mình lẩm bẩm: "Tiểu thế tử là nhi tử của Vương phi, tự nhiên là cùng Vương phi có quan hệ."
"Hanh, nó cùng bản vương cũng có quan hệ." Mộ Dung Dật Phi nói rằng.
Huyền Khôn co rút hỏi một câu: "Có sao?"
Chén trà bên cạnh Mộ Dung Dật Phi thẳng tắp bay ra ngoài. Nếu như một kích trúng đích, Huyền Khôn nhất định đầu rơi máu chảy. Hắn cũng không có ngu như vậy, nhỏ thì nhận, lớn thì tránh. Miễn cho ngày sau hắn da thịt bị đau, Vương gia đau lòng. Ách, được rồi, Vương gia có lẽ sẽ đau lòng. Hắn là như thế an ủi chính mình, vội vã nghiêng đầu tránh khỏi.
"Vương gia", hắn điều chỉnh tư thế quỳ, "Thành vương đang tìm kiếm tiên sinh và huấn luyện viên võ thuật."
Thấy Vương gia không chút phản ứng nhìn hắn, hắn liền nói tiếp: "Là cho tiểu thế tử."
Hai mắt hai dài của Mộ Dung Dật Phi híp một cái, xem ra hắn cần phải cùng đệ đệ này nói chuyện một phen.
"Vương gia, thuộc hạ cảm thấy tiểu thế tử cũng có biến hóa rất lớn. Thượng đại sư e là không có nhìn lầm." Huyền Khôn nói.
"Ý của ngươi là bản vương sai sao?" Mộ Dung Dật Phi nhếch môi cười.
"Không có, Vương gia không sai." Hai chân Huyền Khôn cùng rung, cho hắn mượn lá gan, hắn cũng không dám nói chủ tử sai. Tuy rằng không phải là không có loại khả năng này.
"Đó là đại sư sai?" Mộ Dung Dật Phi ngưng mi suy tư.
"Đại sư không sai, Vương gia cũng không sai, là thuộc hạ sai rồi." Huyền Khôn thật thà nói, aiii, không có việc gì nói lời thật làm chi a?
"Đứng lên đi" hắn cười mắng.
Gia của ta, ngài cuối cùng cũng khai ân. Huyền Khôn một bên cám ơn Vương gia một bên len lén xoa xoa hai chân tê dại.
"Ngày mai lập tức tìm hai vị tiên sinh dạy văn và tập võ tới, còn có chuẩn bị cho Vương phi một chiếc xe ngựa." Mộ Dung Dật Phi phân phó.
Liễu Tâm Mi, Mộ Dung Dật Ninh có thể làm được thì bản vương cũng có thể. Trước đây là bản vương sơ sót, sau này, có thể... Sẽ không nữa.
"Vâng." Huyền Khôn đáp một tiếng.
"Còn có, chổ Liên Trạch Hạo, lực lượng của Thành vương có hạn." Thật là chán sống mà, cho dù là nữ nhân bản vương không cần, cũng không có phần cho ngươi nhúng chàm.
"Vâng." Huyền Khôn lần nữa đáp.
Mộ Dung Dật Phi phất phất tay, ý bảo hắn đi ra ngoài.
Huyền Khôn thi lễ lui ra, đi tới cửa, thấp giọng nói: "Vương gia, sớm đi nghỉ ngơi đi Mạc Ly tiên sinh dặn qua, ngài không thích hợp vất vả quá độ."
Nhìn thấy ánh mắt của hắn toát ra vẻ tiếc thương, Mộ Dung Dật Phi khẽ gật đầu.
Huyền Khôn đối với hắn là trung thành và tận tâm, phần tình mười mấy năm, hắn cũng được cho là một nửa người nhà.
Cửa nhẹ nhàng khép lại, trong thư phòng còn lại một mình hắn. Mộ Dung Dật Phi thở dài một tiếng, hắn sao lại nguyện ý làm lụng vất vả? Chỉ là tên đã trên dây, không phát không được a.
Hắn có nhiều huynh đệ tỷ muội như vậy, cũng có mấy phòng thê thiếp, thế nhưng hắn vẫn như cũ cảm thấy cô độc. May là trên đời này còn có Tiêu Ẩn và Mạc Ly, bằng không hắn nên chống đở tiếp như thế nào?
Hai người ở Như Yên Các kia vốn là người thân cận nhất của hắn, thế nhưng ở trong lòng của bọn họ, Mộ Dung Dật Ninh so với mình càng đáng tin cậy. Hai năm, hắn rốt cuộc đã bỏ lỡ cái gì?