• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (3 Viewers)

  • Chương 195

49195.
Tỷ tỷ muốn hòa ly

Lúc Tuyết Diên lần nữa đi ra, trong phòng khách lớn như vậy chỉ có ba nam nhân đang cao đàm khoát luận, vừa thấy các nàng phiên phiên mà đến, ánh mắt của Tiêu Ẩn lập tức sáng, nụ cười trên mặt càng phát hòa ái.

"Ngồi bên này." mắt của Tiêu Ẩn híp như Nguyệt Nha mà. Nha đầu kia nhìn nhìn, nhưng ở vị trí gần Mộ Dung Dật Phi nhất lấy một cái ghế ngồi xuống. Sắc mặt của Tiêu Ẩn mơ hồ nổi lên mấy sợi hắc tuyến, nhìn nhìn Mạc Ly, rốt cuộc là không có phát tác.

"Tuyết Diên, vương phủ từng có người và việc ngươi cảm thấy quen thuộc?" Mạc Ly hỏi.

"Có." Tuyết Diên cười tươi như hoa gật đầu.

"Ồ?" Trong lòng Mạc Ly dấy lên ngọn lửa hy vọng, lần này lựa chọn trở về là đúng.

"Nhớ ra ta sao?" Mộ Dung Dật Phi cũng dùng thanh âm nhu hòa hỏi, e sợ dọa nàng.

Tuyết Diên lắc lắc đầu lại gật gật đầu: "Chỉ nhớ ngươi là sư ca, cái khác cũng không biết." Ai, muốn ở trong nhà người ta, cũng phải đặt lên giao tình không phải sao.

"Còn ta còn ta?" Tiêu Ẩn gấp thiết chỉ vào cái mũi của mình hỏi.

"A..." Tuyết Diên khổ não ôm lấy đầu, rên rỉ.

"Tiêu Ẩn, cho Tuyết Diên một ít thời gian, không nên ép nàng." Mộ Dung Dật Phi trầm giọng nói rằng, trong ánh mắt lo lắng hết sức rõ ràng.

Liễu Tâm Mi âm thầm nở nụ cười, nha đầu kia hành động không tệ, bộ dạng thống khổ tự nhiên là khiến người ta thương tiếc, ai còn nhẫn tâm đối với một bệnh nhân tìm căn nguyên để hỏi? Tiêu Ẩn này nếu là đã động chân tình, ngày sau e là có mùi đau khổ để nếm rồi. Nha đầu kia không phải rất xem trọng hắn a!

Ý cười trên mặt của Tiêu Ẩn biến mất không thấy, tức giận ngồi ở một bên buồn bực, nha đầu không có lương tâm, một chút cũng không nhớ hắn sao?

Mạc Ly lơ đãng hỏi: "Tuyết Diên, ngươi cảm thấy ở đâu quen thuộc vậy?"

Chỉ có thích đáng dẫn đạo, mới có thể để cho ký ức một chút một chút trở nên rõ ràng.

"Đâu cũng không quen thuộc, chỉ là người tỷ tỷ này ta hình như là biết." Tuyết Diên cười hì hì vươn đầu ngón tay trắng noãn, chỉ chỉ Liễu Tâm Mi.

Nàng cùng nàng là có duyên phận như thế nào mới có thể ở dị thế gặp nhau?

Mấy người đều ngẩn người, Tuyết Diên cùng Liễu Tâm Mi lại không có bao nhiêu lần cùng xuất hiện a! Lúc Liễu Tâm Mi gả qua đây, là cực sợ người lạ, cả ngày trốn ở trong viện của mình, cầm mấy cuốn sách lật qua lật lại đọc. Tuyết Diên trời sinh tính tình hoạt bát, không chịu nổi nhât chính là tịch mịch, mỗi khi thấy tẩu tẩu mới, luôn luôn vội vã chào hỏi rồi lại chạy mất. Sao hiện tại nàng đối với người này đã có cảm giác thân thiết không rõ vậy chứ?

"Vương phi, nghe nói trước đó không lâu ngài cũng..." Mạc Ly đem mắt chuyển hướng Liễu Tâm Mi.

"Mất trí nhớ rồi." Liễu Tâm Mi không e dè đưa tay ra, hỏi tiếp: "Mạc tiên sinh, xương gảy trùng sinh rất khó sao?"

"Vương phi bị thương nơi nào?" Mạc Ly híp híp mắt.

Liễu Tâm Mi lắc đầu, nhàn nhạt nói: "Không phải ta, là một nha đầu trong viện của ta. Chân của nha đầu bị ngựa đá gảy, có thể là trễ nãi trị liệu, sau này thành một người đi cà nhắc."

Vấn đề này nàng cùng Vân Duệ cũng tham thảo qua, thế nhưng Vân Duệ lại nói là đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, không có cách nào chữa trị.

"Cái này ma, chỉ cần lại làm gảy xương, một lần nữa nối lại theo xương là được, chỉ là cái đau đớn này không phải người bình thường có thể chịu được." Mạc Ly nói như ăn cây đăng tâm thảo nhẹ nhàng vậy.

"Không phải có ma phế tán sao?" Liễu Tâm Mi suy nghĩ một chút.

Mạc Ly nở nụ cười: "Vương phi, tại hạ nói là chuyện về sau tỉnh lại."

Liễu Tâm Mi lúc này nói rằng: "Nếu là tiên sinh đưa tay trợ giúp, Liễu Tâm Mi vô cùng cảm kích."

Mạc Ly cười cười: "Vương phi không cùng bệnh nhân thương lượng sao?"

Liễu Tâm Mi lắc đầu, "Không cần thiết, người bên cạnh ta nếu là đến điểm ấy đau khổ cũng chịu đựng không nổi, cũng sẽ không xứng ở lại Như Yên Các."

Đau dài không bằng đau ngắn, nếu là chọn lựa niết bàn trùng sinh, cả đời sẽ không kéo theo thân thể tàn tật, để cho người chê cười. Tiểu ngọc nha đầu kia cũng là một người mạnh mẽ, sẽ không cô phụ tâm ý lần này của nàng. Dưới tay tướng mạnh không có binh hèn, mình trong quá trình nỗ lực lớn lên, bọn nha đầu của nàng cũng không có thể thua cho người khác.

"Vương phi không quan tâm bệnh của mình sao?" Mạc Ly kỳ quái hỏi.

"Ngươi có biện pháp?" Liễu Tâm Mi hỏi trắng ra.

Mặt của Mạc Ly nhất thời đỏ lên, nếu có biện pháp, Tuyết Diên sao lại là bộ dạng bây giờ? Theo lý nói hắn đã làm vài lần châm cứu cho Tuyết Diên, nhiều nhiều ít ít cũng có thể có chút trí nhớ mơ hồ, thế nhưng nàng đối với quá khứ vẫn là trống rỗng, cái này nói không thông a!

"Tâm Mi tỷ tỷ, có thể tình huống của chúng ta không giống chứ, ta là ở vách núi rơi xuống, ngươi bất quá là ở trên núi giả té xuống một cái, có lẽ sẽ có cơ hội rất lớn chứ!" Tuyết Diên xoay đầu qua, lặng lẽ ném cho Liễu Tâm Mi một cái ánh mắt, đây là tâm bệnh của Mạc Ly, ngươi có thể không thần bổ đao hay không a?

"Đa tạ ý tốt của Mạc Ly tiên sinh. Ta mặc dù không có khôi phục ký ức, thế nhưng chuyện đã qua lại đều ghi tạc trong lòng. Liễu Diệp Nhi và người của Tĩnh Biên Hầu phủ nói cho ta không ít chuyện tình trước kia, ta đều lao lao nhớ ở trong lòng. Chỉ là ta không thích mình trong quá khứ, ta cũng không muốn tự ti sống suốt đời." Liễu Tâm Mi không chút biểu tình nói.

Mạc Ly nhìn nhìn Mộ Dung Dật Phi lại nhìn nhìn Liễu Tâm Mi, giữa hai người kia có gì đó không ổn a, vị Liễu vương phi này không phải là một người rất "Dịu dàng" sao? Khi nào lại biến thành người khó chung đụng như vậy chứ?

"Sư ca, ngươi cũng phải cẩn thận a, Tâm Mi tỷ tỷ mới vừa rồi còn nghĩ đến muốn cùng ngươi hòa ly!" Tuyết Diên rất quả quyết tựu bán đứng Liễu Tâm Mi.

Trong tiềm thức, Tuyết Diên không hy vọng Liễu Tâm Mi rời khỏi An vương phủ, khó khăn gặp được một người có thể tự do nói chuyện trên trời dưới đất, không thể dễ dàng bỏ qua như vậy. Sư ca nếu là thật lòng thích Liễu Tâm Mi, tự nhiên sẽ hạ thấp thân đoạn đi dụ dỗ nàng ta hồi tâm chuyển ý. Nếu là hai người không có duyên phận, sớm biết được tâm ý của đối phương cũng không phải chuyện gì xấu. Không kết thúc một đoạn tình cảm cũ, làm sao tiếp thu một người yêu mới?

Ánh mắt của Liễu Tâm Mi sắc bén trừng hướng về phía Tuyết Diên, nha đầu kia là giả bộ hồ đồ với ta a hay là giả bộ hồ đồ đây? Giúp người cũng không phải dùng cách như thế?

Ánh mắt của Mộ Dung Dật Phi cũng như dao vậy bắn về phía nàng, còn tưởng rằng nàng trở về Hầu phủ một chuyến, dẫn theo mấy hạ nhân trở về, là dự định cùng hắn an an phận phận sống qua ngày, thì ra vẫn là không an phận như thế. Người nữ nhân này, rốt cuộc đang ghi hận cái gì?

Liễu Tâm Mi không chút do dự trừng trở lại, lão nương chính là có tâm tư như thế, ngươi có thể làm gì nào?

Tiêu Ẩn và Mạc Ly đều không thể tin được xoa xoa hai mắt của mình, bọn họ không có nhìn lầm chứ? Cái người một thân ngông nghênh, dám làm căng trước mặt Mộ Dung Dật Phi thật là Liễu Tâm Mi? Cái này, cái này sao có thể a? Tuyết Diên tuy rằng không nhớ rõ chuyện tình trước kia, thế nhưng tính tình vẫn như cũ ngây thơ hoạt bát, miệng lưỡi cũng ngọt ngào. Nhưng vị này sao lại trở nên hung hãn như vậy chứ? Quả thực là thay đổi thành một người khác vậy.

"Liễu Tâm Mi, hôn ước này của chúng ta là do đương kim hoàng thượng cùng Tĩnh Biên Hầu gia cùng nhau thương định, có bản lĩnh ngươi phải đi nói phục bọn họ." Mộ Dung Dật Phi bỗng nhiên không muốn buông tay.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom