Cái gì nên tới vẫn phải tới
Liễu Tâm Mi lại không có ý định cho hắn thời gian tới tìm hiểu mình, nếu như cho hắn biết nàng là người đến từ mấy nghìn năm sau, có thể sẽ xem nàng là yêu quái hay không? Những chuyện ẩn mật như thế vẫn là để trong lòng tốt hơn.
Không chỉ nói hắn, đến chính mình cũng không biết nguyên chủ thân thể này đã từng trải qua cái gì, đây cũng là cái nàng vẫn luôn muốn vạch trần. Ai, An vương phi đáng thương, phu gia nương gia cũng không từng có được quá nhiều ấm áp.
Hạ nhân của An vương phủ thấy các chủ tử đã trở về, từng người bước lên phía trước hầu hạ. Văn Nhược Nhược và Liên Oanh Nhi tốn rất nhiều thời gian để ăn mặc trang điểm lộng lẫy, nhưng chỉ là có thể cùng tỷ muội tốt khoe khoan một chút, tràng diện khí thế huy hoàng như vậy, mặt của bọn họ cũng chưa từng lộ ra, không khỏi đối với Liễu Tâm Mi vừa đố kỵ vừa hận. Chỉ là An vương ở bên người của nàng ta, ai cũng không dám vượt qua.
"Gió lên rồi, đều tự trở về đi" Mộ Dung Dật Phi thuận miệng phân phó một tiếng.
Mấy người đều mệt mỏi đáp, đều tự tán đi. Hải vận dịu dàng cười, cũng uốn éo mà đi, nàng luôn là người không quan tâm hơn thua. Người không vui vẻ, không phải là bởi vì đạt được quá ít, mà là mất đi quá nhiều.
Hài tử ngủ say, hắn cẩn thận ôm, Huyền Khôn muốn tới giúp, lại bị hắn cự tuyệt, trực tiếp hướng Như Yên Các của Liễu Tâm Mi đi đến.
Siêu Phàm gần đây phát thêm chút thịt, lúc ẵm lên cảm giác rất nặng, Liễu Tâm Mi cũng vui vẻ có người cống hiến sức lực, bộ dạng phục tùng đi theo phía sau hắn.
Như Yên Các yên tĩnh, trong viện cũng không có người rảnh rỗi đi lại. Liễu Diệp Nhi nhỏ giọng hành lễ, tiếp nhận tiểu thế tử đi vào bên trong, hài tử chỉ là uốn éo người, liền tiến vào mộng đẹp.
Mộ Dung Dật Phi ở cái ghế một bên ngồi xuống, Hương Diệp đi qua thay nàng gỡ châu ngọc trên đầu xuống, đem nước sạch đến, chờ nàng thu thập xong, liền dâng hương trà.
An vương phất phất tay ý bảo lui xuống phía dưới, Hương Diệp đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa phòng.
Qua thời gian một chun trà, Mộ Dung Dật Phi vẫn bất động, Liễu Tâm Mi buồn ngủ xoa mắt, ngáp dài hỏi: "Vương gia, ngươi không mệt sao?"
An vương gật đầu, vất vả nửa ngày, hắn cũng không phải sắt thép.
"Vậy còn không đi ngủ?" Liễu Tâm Mi rất trực tiếp mở miệng tiễn người.
"Ồ." Mộ Dung Dật Phi lên tiếng, liền đi tới bên giường vừa bắt đầu cởi áo tháo thắt lưng. Quần áo cởi ra bị hắn tùy ý để ở một bên, lộ ra vòng eo tinh tráng. Tay của hắn, đã đặt ở bên hông, đang muốn cởi bỏ áo lót bên trong.
"Ngươi, ngươi làm gì?" Liễu Tâm Mi vội che hai mắt của mình, tất cả buồn ngủ đều bị đuổi bay.
"Bản vương nghỉ lại ở đây." Mộ Dung Dật Phi nói xong lẽ thẳng khí hùng.
"Đây là phòng của ta, giường của ta." Nàng nhắc lại, không thấy hắn uống bao nhiêu rượu a, say sao?
"Ái phi, dù là ngươi, cũng là của bản vương." Khí phách trắc lậu nói.
Ách, hình như phải a Liễu Tâm Mi nghiến răng cắn môi, vô pháp phản bác, nàng có quyền lợi cự tuyệt sao?
Con ngươi vòng vo chuyển động, nàng đứng dậy liền đi ra ngoài, trong miệng vẫn thì thào: "Vương gia thoải mái an giấc, ta đi xem xem thế tử."
Không thể trêu vào còn không thể trốn thoát sao? Không phải chỉ là một cái giường sao, nhường cho ngươi tùy tiện ở nơi nào vẫn có thể ngủ một giấc. Sát vách có cái giường gỗ, tuy rằng không rộng lắm, chen một chút cũng không sao.
Chân của nàng vừa bước ra cửa, thân thể liền không tự chủ được ngã về phía sau, dưới chân vừa trợt, cả người liền nhào vào trong lòng Mộ Dung Dật Phi, lúc mặt của nàng đập vào lồng ngực của hắn, đột nhiên ngưng lại. Liễu Tâm Mi sờ sờ đĩnh mũi, có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn, nếu là tiếp xúc trực tiếp, có thể máu mũi sẽ chảy dài hay không?
Nàng buồn bực không nói lời nào, nam nhân này khẳng định là không buông tha nàng.
Tay của Mộ Dung Dật Phi đặt lên cái trán của nàng, hắn bỡn cợt cười cười: "Còn may, hôm nay không có bị sốt."
Hắn nâng cằm của nàng, khiến cho mặt của nàng chỉ có thể đối diện với hắn.
Nhìn biểu tình của nàng vừa tức giận vừa không thể làm gì, Mộ Dung Dật Phi hài lòng gật đầu, lại ý vị thâm trường hỏi một câu: "Cái phương bắc gì gì cũng sẽ không đột nhiên đến thăm chứ?"
Mặt của Liễu Tâm Mi đỏ như mảnh vải đỏ, ai, lý do đều dùng hết rồi, cái gì nên tới vẫn phải tới. Nghĩ tới đây, nhắm mắt lại, sờ soạn tìm kiếm khuy áo cởi ra, rất nhanh thì đem mình cởi sạch sẽ, nhận mệnh đem mình ném vào giường lớn mềm mại.
Nhìn bộ dáng của nàng thấy chết không sờn, Mộ Dung Dật Phi hăng hái càng đậm, thi thi nhiên nằm ở một bên thân thể của nàng, ngón tay một đường xuống phía dưới, bắt đầu từ cái trán, một chỗ một chỗ xoa ngũ quan xinh đẹp, lông mi dài như cánh quạt che đậy hai tròng mắt, cái mũi nhỏ thẳng thẳng, cái miệng nhỏ nhắn đôi môi oánh nhuận như quả anh đào, cổ thon dài, xương quai xanh tinh xảo, cũng làm cho xúc giác của hắn chiếm được thỏa mãn cực lớn.
Da của nàng tinh tế lại trơn mượt, còn tản ra mùi hương cơ thể nhàn nhạt. Tay của hắn tiếp tục du ngoạn, mắt thấy sẽ đụng tới hai luồng mềm mại, góc mắt của Liễu Tâm Mi chảy xuống nước mắt ủy khuất. Nàng giống như một con sơn dương chỉ đợi tể, lo sợ không yên lại không ai giúp đỡ, nàng là thê của hắn, hẳn là thuận thừa hắn, nhưng là tâm của nàng rõ ràng là không thuộc về nam nhân này.
Ai, nàng đến nụ hôn đầu tiên cũng chưa từng có, rất nhanh đến đêm đầu cũng phải mất đi. Đáng hận nhất chính là nam nhân này còn hồn nhiên chưa phát giác ra, thật đúng là câm điếc ăn hoàng liên có khổ nói không nên lời a.
Mộ Dung Dật Phi lửa nóng trong thân thể bỗng nhiên cứng đờ, nàng, đây là có bao nhiêu không cam lòng a? Hắn Mộ Dung Dật Phi trước giờ chưa làm qua chuyện ép buộc người, huống chi bên người của hắn lại không thiếu hụt nữ nhân ân cần. Bỗng nhiên ngừng lại, một khắc kia, tâm như tro nguội, hắn và nàng, cuối cùng là đã từng có ngăn cách.
Lạnh lùng hỏi: "Còn đang ủy khuất?" Lãnh đạm nàng cũng không hoàn toàn là lỗi của hắn, gần đây hắn làm bồi thường còn chưa đủ sao?
"Ta, ta chỉ là rất sợ hãi." Nàng vô tội mở mắt, tức giận của hắn thu hết vào đáy mắt. Ngoại trừ ủy khuất, nàng thực sự rất sợ a, nàng vô pháp gọi tỉnh ký ức của cổ thân thể này, nàng chưa trải sự đời, thân thể lại ở rất lâu trước kia đã bị khai phá, cái này có phải là chuyện cười lớn nhất nhân gian?
Nàng khẩn trương đến căng cứng cả cơ thể, trong mắt cũng là kinh hoảng không che giấu được, dũng khí mới vừa rồi mất sạch sành sanh.
"Chỉ là sợ?" Mộ Dung Dật Phi tức giận tiêu mất một ít.
"Ta, ta thật ra là không ngại duy trì quan hệ lúc trước." Liễu Tâm Mi nhanh chóng nói rõ.
Phu thê trên danh nghĩa, không phải rất tốt sao?
"Lúc trước ngươi cũng là Vương phi của bản vương." Mộ Dung Dật Phi nói "lúc trước" cùng Liễu Tâm Mi nói hiển nhiên không phải cùng một đoạn thời gian.
"Ngươi ít giả bộ hồ đồ." Liễu Tâm Mi thật tình không có thói quen giữa hai người "thành khẩn tương đối", thuận tay kéo qua một cái chăn bằng gấm, đem mình che kín lại.
"Cái nên nhìn, bản vương đều sớm nhìn rồi." Dùng cũng đã dùng qua, nàng vẫn là xấu hổ như vậy.
"Rất không công bằng." Nàng bất mãn nói, nàng rõ ràng là lần đầu tiên trần truồng lộ thể, lại phải gánh chịu hậu quả như thế.
"Ngươi có thể xem lại a." Mộ Dung Dật Phi bên môi mỉm cười, lại hiểu lầm ý của nàng.
Bình luận facebook