Ngươi thích mẫu thân không
Được rồi, Liễu Tâm Mi không thể không thừa nhận, đây là một cái lý do rất tốt, huống chi nàng cũng lo lắng đem con ném cho một mình hắn.
Chỉ là trong miệng vẫn còn là không phục hỏi: "Vương gia không phải nói ta có thể không đi sao? Ngài là chủ một nhà, ngay trước mặt mọi người, lật lọng như vậy, tốt không?"
"Nếu đã biết bản vương là chủ một nhà, tự nhiên nói cái gì đều là đúng." Mộ Dung Dật Phi bá đạo nói, căn bản không cho nàng cơ hội phản bác, lôi kéo nàng đi về hướng xe ngựa.
Liễu Diệp Nhi thấy bọn họ dắt tay nhau tới, rất thức thời thấp giọng dặn dò thế tử vài câu, liền một mình thật thà ngồi lên xe ngựa kế bên Tần thúc. Hắc hắc, theo một chủ tử đắc thế quả nhiên là có khác, có thể thoải mái như vậy.
Tiểu bảo bảo thấy mẫu thân tới, lập tức cười híp mắt, cũng rất cung kính kêu một tiếng: "Phụ vương."
Mộ Dung Dật Phi chỉ là nhàn nhạt đáp lại, có nó ở đây, muốn nói chút gì đó cũng hơi khó. Tiểu tử này trí nhớ rất khá, một câu nói đến bây giờ còn nhớ mãi không quên, tình huống vừa rồi thiếu chút nữa mất khống chế.
Sắc mặt của Liễu Tâm Mi trầm xuống, dùng ngón tay đâm đâm trán của nó, chất vấn:" Lời mẫu thân dặn con đều đã quên? Không phải nói có một số lời không thể nói ra sao?"
Siêu Phàm chột dạ cười cười, vùi vài cái ở trên đùi của nàng để lấy lòng, sau đó mắt chuyển vòng vòng: "Con là sợ mẫu thân chịu thiệt đó. "
Thân hình Mộ Dung Dật Phi lắc một cái, hắn đi tới thùng xe, hắn, có đáng sợ như vậy sao? Nếu không phải đứa bé trước mắt này mặt mày cùng hắn có bảy phần tương tự, hắn thật hoài nghi đây là con hắn sao? Phụ tử thiên tính, mẫu tử liên tâm, trên người nó thể hiện đều là cái phía sau a.
"Qua đây." Hắn nhìn đứa bé kia.
Siêu Phàm chần chờ một chút, thân thể vẫn là rúc vào trong lòng Liễu Tâm Mi.
Hơi nhíu mày, hắn mất hứng nói: "Cũng không ăn thịt ngươi, sợ cái gì?"
"Đang yên đang lành, sao nói cái này." Liễu Tâm Mi trừng mắt liếc hắn, không nói mày chữ này, hắn sẽ không biểu đạt được tình cảm của mình sao?
"Còn nói mình không phải yêu quái." Tiểu hài tử trong lòng buồn bực nói rằng.
Nhớ lại một màn mới vừa rồi, An vương gia cũng cười nhẹ ra tiếng. Nụ cười này, làm đường nét khuôn mặt nhu hòa rất nhiều, mặt mày theo đó trở nên ôn nhuận.
Liễu Tâm Mi nhìn đến ngây ngốc, chỉ là một cái cười nhẹ, cái tên này lại làm cho người ta không đành lòng dời đi ánh mắt. Nàng chợt phát hiện, tướng mạo Mộ Dung Dật Ninh ôn hòa, bộ dạng Sở Lân Vũ hết sức yêu nghiệt, thế nhưng trên người Mộ Dung Dật Phi có một loại vị khốc khốc, đây là người khác khiếm khuyết, cũng chính là mị lực đặc biệt trên người hắn. Bình tĩnh mà xem xét, đây mới là thứ một nam nhân hấp dẫn người nhất.
"Phụ vương biết cười?" Siêu Phàm cũng ngạc nhiên kêu lên, mắt không chớp nhìn hắn chằm chằm, lúc cười lên phụ vương cùng tứ hoàng thúc rất giống nhau, không tự chủ được liền hướng Mộ Dung Dật Phi đưa ra cái tay nhỏ của mình, chỉ là ở nửa đường lại dừng lại.
Khóe miệng Mộ Dung Dật Phi giật một cái, hắn là người bình thường a, biết khóc biết cười, có cái gì ngạc nhiên? Nhìn thần tình Siêu Phàm khát vọng thân cận, trong lòng của hắn khẽ động, phảng phất như một cái gì đó cứng rắn trong lòng liền mềm nhũn ra, mặc dù là có chút không được tự nhiên, hắn vẫn là đưa cánh tay dài ra, ôm qua đứa bé kia, vụng về đặt nó ở trên đầu gối, cẩn thận không cho nó ngã xuống.
Siêu Phàm vẫn là lần đầu tiên cùng Mộ Dung Dật Phi tiếp xúc khoảng cách gần như vậy, phía sau lưng cũng có chút cứng rắn, vòng ôm của phụ vương không có thoải mái như mẫu thân, thế nhưng nó không muốn phủ nhận, nó vẫn là có chút thích.
Nhìn động tác của cha con bọn họ đều thập phần mất tự nhiên, Liễu Tâm Mi cũng cười, vuốt vuốt mấy sợi tóc bên tai cười hỏi: “Các ngươi không mệt sao?”
Cứ tiếp tuc như vậy, cánh tay của Mộ Dung Dật Phi sẽ không xảy ra vấn đề chứ, thân thể nho nhỏ của Con trai nàng cũng sẽ bị cố định như tấm ván không được thoải mái.
Nghe vậy Mộ Dung Dật Phi nhẹ nhàng bế nó xuống, đặt ở chỗ trống bên cạnh, hai cha con đều thở ra một hơi thật dài. Thế nhưng trong lòng đối với sự ấm áp ngắn ngủi đó có chút chưa thỏa mãn.
"Mẫu thân qua đây ngồi." Siêu Phàm nhuyễn nhuyễn nhu nhu yêu cầu.
Liễu Tâm Mi mỉm cười lắc đầu, cùng người nam nhân này bảo trì cự ly thích hợp mới là lựa chọn sáng suốt, nàng cũng không muốn dê vào miệng cọp.
"Qua đây đi, con trước giờ cũng không có cùng phụ vương, mẫu thân ngồi chung một chỗ qua." Tiểu bảo bảo nói, trong lòng nàng đau xót, nàng cũng chưa từng có.
Ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Dật Phi, trong ánh mắt của hắn cũng lóe một loại tình cảm không nói ra được, là cảm động hay là hổ thẹn, chỉ sợ bản thân hắn cũng nhận không rõ.
Phu xe kỹ thuật điều khiển vô cùng tốt, bình bình vững vàng, không có một chút xóc nảy không thoải mái, nàng ngồi qua bên đó.
Siêu Phàm nắm mỗi người một tay, hai tay nhỏ của nó đặt ở giữa, nó thỏa mãn thở dài, nhắm mắt lại, hưởng thụ hạnh phúc khó được.
Hai người lớn bốn mắt nhìn nhau, mở mở miệng, lại không muốn phá hư bầu không khí yên tĩnh, chỉ là mỉm cười quay đầu đi chỗ khác.
"Mẫu thân là yêu con, phụ vương cũng vậy sao?" Siêu Phàm tràn ngập hy vọng hỏi.
Tâm linh của hài tử là mẫn cảm nhất, chân tình và giả ý ở trong mắt bọn chúng dễ dàng bị phân chia ra. Cho dù tài diễn xuất hay đến đâu trước mặt bọn chúng đều là phí công, bởi vì bọn chúng không phải dùng mắt để nhìn sự việc, mà là dùng tâm linh để nhận biết tất cả.
Mộ Dung Dật Phi không phải một người giỏi về biểu đạt tình cảm, nhưng khi nhìn hai tròng mắt trong suốt của nhi tử cũng không tự chủ được gật đầu: "tự nhiên cũng vậy."
Hắn còn chưa ý thức được hài tử này đối với hắn có bao nhiêu quan trọng, chỉ là khi thấy nó như bạch tuộc vậy bám ở trên người của Liễu Tâm Mi, lại ngưỡng mộ không lý do, nhi tử của hai người a, dựa vào cái gì chỉ đối với nàng thân thiết? Còn có, mỗi lần hài tử này thấy Mộ Dung Dật Ninh, cũng sẽ thân thiết nhào qua nói này nói kia, lòng của hắn bắt đầu khó chịu, rõ ràng bọn họ mới là phụ tử a, quan hệ còn không bằng người ngoài? Thế nhưng hắn không có cách nào để oán giận, ai bảo hắn đã không để mắt đến nó như vậy.
Tiểu bảo bảo cười cười, bỗng nhiên giảo hoạt hỏi: "Phụ vương cũng thích mẫu thân sao?"
Tay của Liễu Tâm Mi nặng nề ở trên cái mông nhỏ của nó nhéo một cái, hỗn tiểu tử này, càng ngày càng không biết lựa lời mà nói.
"Ai da. . ." tiểu tử kia mà bị đau nhảy lên, đôi tay vội vàng đi xoa xoa chỗ đau, một đôi mắt to ai oán nhìn mẫu thân, nó chỉ là hiếu kỳ mà, hỏi một chút cũng không thể sao? Ở đây lại không có người ngoài.
"Làm sao vậy?" Mộ Dung Dật Phi không hiểu chuyện gì, vội vàng hỏi.
"Phản ứng của phụ vương quá chậm chạp, mẫu thân liền lấy con ra trút giận, len lén nhéo con." Đôi mắt to của nó chớp chớp, hơi có chút ẩm ướt, rất là ủy khuất.
"Phụ vương xem xem." Mộ Dung Dật Phi bỗng nhiên cảm giác có chút đau lòng, không khỏi trừng mắt nhìn Liễu Tâm Mi.
"Không cần đâu, phụ vương vẫn chưa trả lời vấn đề của con." Tiểu tử kia mà không đạt được mục đích thề không bỏ qua.
Mộ Dung Dật Phi cùng Liễu Tâm Mi đều trở nên không được tự nhiên, trong mắt của Siêu Phàm dần dần nổi lên một chút thất vọng.
"Cái đó, cũng là thích." Mộ Dung Dật Phi Cũng không biết là đây là lời thật lòng hay đơn thuần chỉ là nói để cho nhi tử vui vẻ.
Bình luận facebook