• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (2 Viewers)

  • Chương 130

Sau khi Liễu Tâm Mi ghé qua chỗ Hương Diệp, niềm vui sướng của nàng trong chốc lát hóa không. Cửa tiệm kiếm được tiền nhất là nhà hàng, còn hai cửa tiệm kia tuy là khách đến cũng đông, nhưng lợi nhuận thì ít, chứ không kiếm được tiền như nàng đã nghĩ. Đương nhiên nếu để duy trì cuộc sống của một gia đình hạng trung đẳng, thì một cửa tiệm cũng đủ rồi, thế nhưng nó vẫn thua xa những gì Liễu Tâm Mi nghĩ.

Nếu như dọn ra ngoài, thì chỉ được sống tốt hơn lúc trước, tuyệt đối không thể để người khác chê cười. Nhà không được tạm bợ, ngay cả người hầu cũng không được ít hơn Như Yên Các, tính sơ qua, cũng không phải một khoản nhỏ, nhất là những người hầu thân cận của nàng đều là nữ nhi yếu ớt mười mấy tuổi, ngay đến an toàn của họ cũng không thể đảm bảo. Liễu Tâm Mi càng suy nghĩ càng thấy nhức đầu, nàng cảm thấy bản thân mình vẫn chưa đủ dũng cảm, nàng muốn cứu vớt bản thân, nhưng điều đó rất có khả năng sẽ liên lụy tới những người vô tội xung quanh, điều này khác xa với suy nghĩ ban đầu của nàng.

Haizz, nếu như không thể hoàn thành kế hoạch to lớn này trong khoảng thời gian ngắn, vậy thì nàng cần phải tìm hiểu kỹ xem phải nỗ lực thế nào để có thể sống một cuộc sống mà mình mong muốn. Sau khi đi xem vài căn nhà thì nàng đã hiểu, muốn tìm một căn nhà như ý ở đây cũng chẳng khác gì mua một căn biệt thự ở thời hiện đại. Một căn nhà đẹp không chỉ cần phong cảnh đẹp, mà trang hoàng cũng phải đầy đủ.

Hơn nữa khoản tiền để bảo dưỡng nó cũng rất đáng sợ. Chòi đình cần thuê người đến lau rửa, nước trong hồ phải là nước sống, thì trồng hoa nuôi cá mới có linh khí. Liễu Tâm Mi đã hiểu, tại sao vương phủ lại nuôi một số lượng người hầu nhiều đến vậy, hóa ra không chỉ là để phô trương bên ngoài, mà ai ai đều có tác dụng của mình.

Nàng đã xem hiểu và nghĩ thông, chẳng trách sao bao nhiêu phụ nữ dùng hết mọi thủ đoạn để có thể gả vào nhà danh giá, nếu dựa vào sức mình, cho dù có mất cả đời cũng không mấy ai có thể đạt được độ cao mà mình mong ước.

Nàng và Liễu Diệp Nhi đang đi dạo trên đường, tiếng móng ngựa “tạch tạch” cùng với những âm thanh kinh ngạc, ái mộ liên tiếp vang bên tai.

Một chiếc xe ngựa vàng son lộng lẫy, với chiếc rèm không được buông thả xuống, chủ nhân của nó đang ung dung ngồi dựa trên ghế, một gương mặt còn tuấn tú hơn cả Phan An dễ dàng thu hút hết mọi ánh nhìn.

“Chiếc xe ngựa sang trọng quá.”

“Dung mạo tuấn tú quá.”

Cả xe lẫn người đều phô trương hết sức, hương xa bảo mã lệ nhân, vốn là những từ để hình dung nữ nhi, nhưng áp dụng trên người hắn cũng không có gì là không thích hợp.

Liễu Tâm Mi bỗng tim đập nhanh, mau chóng cúi đầu che mặt lại kéo Liễu Diệp Nhi đi. Nhưng khổ nỗi mọi người đều đổ dồn qua bên đây để xem, nên nàng nhất thời không thể ra khỏi đám đông.

Tấm lưng đang đi ngược hướng ấy đã gây sự chú ý của Sở Lân Vũ, hình bóng một trắng một xanh ấy dường như hắn đã từng thấy qua ở đâu.

“Liễu huynh đệ?” Hắn khẽ gọi, rồi lại bật cười, thật hồ đồ, hai người đó rõ ràng là nữ nhi, sao có thể là Liễu Thanh được?

Liễu Tâm Mi và Liễu Diệp Nhi khó khăn lắm mới ra tới bên đường, lúc này họ mới có thời gian để lau mồ hôi trên trán mình, vừa ngẩn đầu, một gương mặt đẹp tuyệt trần in lên đôi mắt của ai đó.

“Đẹp thật.” Ánh mắt Sở lân Vũ ngẩn ra, chỉ là người này quả thật hơi giống Liễu huynh đệ của hắn.

“Đi theo hai người đó, điều tra lai lịch của họ.” Sở Lân Vũ giơ tay chỉ.

Hai người áo đen lặng lẽ rời đi.

Dường như có một ánh mắt thiết tha đang theo đuổi, khiến Liễu Tâm Mi bất giác cứng ròng cả người, có thể nào trùng hợp hơn nữa không? Là do họ quá có duyên với nhau hay vì Sở Lân Vũ quá rảnh?

Phật nói rằng kiếp trước một ngàn lần ngoái đầu nhìn mới đổi lại một lần lướt qua nhau trong kiếp này, Liễu Tâm Mi cảm thấy bản thân mình kiếp trước nhất định là đi đường ngược chiều rồi, chỉ cần ra khỏi nhà là nàng sẽ gặp vô vàn rắc rối ngoài ý muốn và những con người khác nhau.

“Vương Phi, chúng ta nhanh chóng về phủ thôi.” Liễu Diệp Nhi hớt hả nói. Vương Gia không thích người này, họ không thể biết rõ mà cố sai phạm.

“Được.” Lần này Liễu Tâm Mi đã biết ngoan ngoãn nghe theo ý kiến của nàng ta, hơ hơ, lần trước nàng đã phải giở chút thủ đoạn mới thoát thân được đấy.

Sự huyên náo ở phía sau ngày càng xa, những lời bàn luận của bá tánh thỉnh thoảng lọt vào tai nàng, các tử dân của Tây Sở đều đang suy đoán người trong xe là ai, mà lại giàu có và khí phái như thế, điều đáng nói là hắn còn có tuyệt thế dung nhan ấy.

Hôm qua Liễu Tâm Mi còn cười nhạo Mộ Dung Dật Phi chẳng qua là đầu thai tốt hơn người ta, hôm nay nàng mới biết thật ra ông trời thương nhất là vị hoàng tử Đông Vấn này. Vẻ tuấn tú của Mộ Dung Dật Phi đúng là khó mà so sánh, thế nhưng vẻ đẹp của Sở Lân Vũ lại là thứ không ai có thể vượt mặt được. Liễu Tâm Mi đã từng gặp không ít các chàng trai trẻ, minh tinh thần tượng, nhưng những người đó nếu so sánh với Sở Lân Vũ, quả thật thua xa.

Cho đến khi xe ngựa an toàn về tới vương phủ, Liễu Tâm Mi cũng không phát hiện ra, có hai bóng hình vẫn luôn đi theo ở phía sau.

Vẫn là căn phòng thiên tự số hai, Sở Lân Vũ cầm một ly rượu trên tay, ngồi bắt chéo chân, nghe thuộc hạ bẩm báo lại tình hình.

“Ý ngươi là, cô gái đó là Vương Phi của An Vương?” Sở Lân Vũ kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy.”

Hai người đó nghênh ngang bước vào An Vương Phủ, còn gì mà hỏi không ra chứ?

“Thật không ngờ, Mộ Dung Dật Phi ấy lại có diễm phúc như vậy.” Sở Lân Vũ có chút ghen tỵ nói.

Hai thị vệ nhìn nhau, và đều thấy được sự nghi ngờ trong ánh mắt của đối phương, chủ tử của họ đang khen nhan sắc của An Vương Phi sao? Trong mắt chủ tử, thiên hạ này còn người phụ nữ mà người không xem thường sao?

“Vị vương phi đó là thiên kim của phủ nào?” Hắn lên tiếng hỏi.

“Bẩm Vương Gia, nghe nói là đích trưởng nữ của Tĩnh Biên Hầu Phủ Liễu Hầu Gia, là mỹ nữ nổi danh ở Tây Sở.” Thị vệ cung kính trả lời.

Người có tên có họ, có quyền có thế dễ thám thính hơn những cô con gái nhà bình thường nhiều. Chỉ cần có đủ lòng hiếu kỳ, cho dù muốn hỏi cả chuyện tổ tông mười tám đời nhà họ cũng không phải chuyện khó.

“Họ Liễu?” Sở Lân Vũ khẽ nhíu mày, dường như nghĩ ra chuyện gì đó, bèn vội hỏi: “Liễu Vương Phi này có huynh đệ không?”

“Vương Gia, Liễu Vương Phi có hai muội muội chưa xuất giá, ngoài ra còn một vị huynh trưởng nữa.” Đây là chuyện ai ai đều biết ở kinh thành.

“Huynh trưởng của nàng ta…” Sở Lân Vũ nở nụ cười, chẳng trách sao khi nhắc tới gia thế, Liễu huynh đệ cứ nhất mực không chịu nói, e là bởi vì hắn với thân phận hoàng tử nước khác, nên y phải dè chừng? Nhưng Sở Lân Vũ này có bao giờ quan tâm đến những chuyện đó, hắn chỉ là thích con người đó, cảm giác đó, còn những điều khác đều không quan trọng.

“Vương Gia, huynh trưởng của vị vương phi ấy là Phi tướng quân Liễu Lăng Tiêu.” Một thị vệ do dự nói ra chân tướng.

“Liễu Lăng Tiêu?” Sở Lân Vũ xoa trán, hắn đoán sai rồi, người đó tuyệt đối không phải Liễu Lăng Tiêu, thân người mảnh mai đó khiến người khác thương xót biết bao, Liễu huynh đệ của hắn dù trông thế nào cũng chỉ là một bạch diện thư sinh yếu ớt.

Có thể là em họ của nàng ta? Hoặc là con cháu của gia tộc họ Liễu vào kinh thành để nhờ cậy Hầu Phủ? Sở Lân Vũ không ngừng suy đoán.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom