-
Chương 45: Bí dược Nam Cương
Edit: Dương Tử Nguyệt
Bốn người Nghi Lâm đi theo Mộc Trí tới trước chiếc xe ngựa xa hoa, dọc đường nhận không ít ánh mắt tò mò, Mộc Trí nói “Chủ nhân nhà ta ở trong xe, mời Hàn thiếu hiệp đợi một chút” Nói xong tự mình kéo cửa xe, bên trong truyền ra mùi tanh tưởi khó chịu. Có một cậu bé thanh tú nhảy xuống từ trong xe ngựa, thấy Mộc Trí thì vội vàng hành lễ, Mộc Trí hỏi tình huống của gia chủ thế nào, thư đồng nói “Gia chủ vừa ăn Tuyết Liên đan, vừa mới ngủ một lát” Lúc này một nam tử mặc đồ đen nhảy xuống, vừa nhìn đã biết hắn là kẻ tàn nhẫn, khí chất lạnh lẽo, trên mặt có một đường sẹo dài, rất dọa người.
Mộc Trí giới thiệu đơn giản, đó là hộ vệ Diệp Phong của gia chủ, cái khác không nói, Nghi Lâm không chút hứng thú với người lạnh lùng kia, chỉ gật đầu xem như chào hỏi. Mộc Trí ôm quyền với Nghi Lâm nói “Hàn thiếu hiệp, không nên trì hoãn việc cứu người” Nghi Lâm gật đầu tỏ vẻ đồng ý, có điều mùi vị trong xe quá nồng, cô gái nhỏ bị bệnh sạch sẽ từ nhỏ, không muốn đi vào nhưng trên mặt lại lộ vẻ bình tình, không bình tĩnh không được, tới lúc này không có đạo lý đổi ý, đành phải nín thở nhảy lên.
Không gian trong xe ngựa rất lớn, bốn năm người nằm cạnh nhau cũng không có vấn đề gì, gia chủ trong miệng Mộc Trí không lớn tuổi, chưa tới ba mươi, không có râu, khuôn mặt sưng vù như đầu heo, không nhìn ra được bộ dạng vốn có thế nào.
Mặc dù có nội lực chống đỡ, nhưng cô chưa luyện tập công phu bế khí (nín thở), Nghi Lâm nhịn được mười phút thì không còn chịu được, há miệng hít một ngụm khí mới tiếp tục nín thở. Cô không dám chậm trễ, trực tiếp bắt mạch kiểm tra bệnh tình, lúc nãy thư đồng kia bảo người này ăn Tuyết Liên đan rồi ngủ, viên thuốc kia hẳn là đồ tốt, nếu không khó mà giảm sự đau đớn của người trúng độc dưới tình huống này.
Lật mí mắt, xem lưỡi, lại hỏi thư đồng mấy vấn đề, sau đó Nghi Lâm lấy ngân châm cắm vào ngón giữa của hắn, máu tươi chảy ra, theo sau máu tươi là một con sâu nhỏ màu trắng, nhìn nó cực kỳ kinh tởm. Anh em nhà họ Đinh biết tiểu thư nhà mình sợ sâu, Đinh Nhất giơ tay chém xuống, con sâu kia lập tức xuống gặp Diêm Vương báo tên.
Nghi Lâm nhảy khỏi xe ngựa, sắc mặt không tốt, đi tới một khoảng cách mới ngừng lại, từ lúc Mộc Trí và Diệp Phong thấy con sâu màu trắng kia lập tức thay đổi sắc mặt, thấy tiểu tử họ Hàn đứng lại, Mộc Trí vội vàng hỏi “Hàn thiếu hiệp, chủ nhân nhà ta trúng bệnh gì?” Nghi Lâm hít thở thật sâu, cố nén cảm giác ghê tởm xuống, trong lòng hối hận vô cùng, không biết tự dưng lại đi làm thánh mẫu. Nghe câu hỏi của Mộc Trí, thản nhiên nói “Chủ nhân ông trúng độc”
Mộc Trí sớm đoán được chủ nhân trúng độc, không quá kinh ngạc, tiếp tục hỏi “Hàn thiếu hiệp có biết gia chủ trúng độc gì không? Cách cứu trị thế nào?” Nghi Lâm không trả lời mà hỏi ngược “Nghe nói không ít ngựa của quý trang chết?” Mộc Trí nói “Đúng vậy, những con ngựa kia đều chết rất đột ngột…” Giống như nghĩ tới cái gì, tỉnh ngộ nói “Hay là ngựa cũng trúng độc?” Nghi Lâm mở quạt trong tay, quạt mấy cái nói “Ngươi cho người chú ý chuồng ngựa, thấy đám sâu này thì giết lập tức, xác ngựa cũng không cần giữ, mau thiêu cháy, nếu không sẽ trở thành ôn dịch”
Ôn dịch? Sắc mặt Mộc Trí thay đổi, đây là chuyện lớn, cho dù thế nào cũng không thể chậm trễ. Diệp Phong không nói gì, lập tức xoay người đi xử lý xác ngựa, mà Mộc Trí thì ở lại hỏi tình trạng chủ nhân nhà mình.
“Hàn thiếu hiệp, không biết chủ nhân nhà ta trúng độc gì?”
Nghi Lâm thấy khuôn mặt lo lắng của hắn, an ủi “Ngươi đừng lo lắng, chủ nhân ngươi tạm thời không có gì, ngươi mau nhớ lại, trong vòng mười ngày nay phủ ngươi có gặp chuyện gì đặc biệt không?”
Mộc Trí nhớ lại “Năm ngày trước chúng ta có tranh chấp với một đám người, nhưng chỉ dùng miệng, không ra tay, những người đó… Không phải người Trung Nguyên”
Nghi Lâm suy nghĩ nói “Vậy thì đúng rồi, ngươi đưa tay ra ta bắt mạch”
Mộc Trí cũng hiểu đại khái trong lòng, ở tình huống khác, hắn sẽ không đưa tay cho người khác bắt mạch, nhưng bây giờ không có lựa chọn khác, huống chi đây là nơi đóng quân của Hành Vân sơn trang, người đông thế mạnh, không sợ bốn người này làm chuyện xấu, vì vậy thản nhiên đưa tay phải qua. Nghi Lâm im lặng bắt mạch, từ tay phải sang tay trái, sau đó phe phẩy quạt, im lặng không nói, giống như đang nghĩ gì đó.
Một nén nhan trôi qua, bên kia đã sáng rực ánh lửa, hẳn là đang đốt xác ngựa, Mộc Trí thấy tiểu tử họ Hàn không nói mà im lặng, trong lòng không yên, mình trúng độc sao?
“Mộc tiên sinh, ta có một tin tốt và một tin xấu, ông muốn nghe tin nào trước?”
Mộc Trí cười khổ “Hàn thiếu hiệp đừng chọc tại hạ nữa, có chuyện gì cứ nói thẳng”
Nghi Lâm nhíu mày nói “Vậy nói tin xấu trước, lúc nãy tại hạ bắt mạch Mộc tiên sinh, rất đáng tiếc, Mộc tiên sinh cũng trúng độc, bây giờ chưa phát tác, nhưng theo ta thấy, trong vòng mười ngày là cực hạn” Dứt lời nhìn khuôn mặt đoan chính trẻ tuổi của Mộc Trí, cười như không cười, giống như muốn xem phản ứng của hắn, Mộc Trí nở nụ cười thản nhiên, ôm quyền làm đại lễ, thành khẩn nói “Tử Phi xin thiếu hiệp vươn tay giúp đỡ” ‘Tử Phi’ là tên tự của hắn, người trên giang hồ đều biết quản sự của Hành Vân sơn trang là Mộc Trí, người biết tên tự cực hiếm, bây giờ hắn chủ động xưng ‘Tử Phi’, có thể cho thấy thành ý của mình.
Đương nhiên, người chả biết gì về giang hồ như Nghi Lâm không hiểu cái này, cô có thể đoán được ‘Tử Phi’ là tên tự của hắn, nhưng không có cảm giác đặc biệt gì, chỉ cười nói “Mộc tiên sinh không sợ sao?” Mộc Trí nói “Sợ, có điều tại hạ tin tưởng khả năng của Hàn thiếu hiệp” Nghi Lâm vui vẻ nói “Nếu ta nói ta bất lực thì sao?” Mộc Trí đau khổ nói “Hàn thiếu hiệp đừng đùa tại hạ, nếu người không thể cứu thì bây giờ đã không ở đây cười chọc tại hạ” Nghi Lâm đã có quyết định trong lòng, người nằm trong xe ngựa kia hẳn là Thất vương Chu Tư Văn, dưới loại tình huống này, hẳn phải điệu thấp mới phải, nhưng Mộc Trí này không những nói danh tính, còn nói gia chủ mình trúng độc, gia chủ gia chủ, không phải nói cho người khác đó là thất vương gia, con trai mà đương kim hoàng thượng sủng ái nhất sao?
Cái này có chút khó hiểu, nghĩ một lát, cô hỏi thẳng “Mộc tiên sinh gọi người trong xe là gia chủ, vậy… người đó là Thất vương gia sao?” Mộc Trí nghe xong thì mở to mắt, vẻ mặt khó tin, Nghi Lâm bị biểu tình này của hắn làm mơ hồ, Đinh Nhất ở bên giải thích “Thiếu chủ, gia chủ mà Mộc tiên sinh gọi là trang chủ của Hành Vân sơn trang, tên là Hạ Tử Thanh” Nghi Lâm mơ hồ, Mộc Trí thu hồi biểu tình kinh ngạc, dở khóc dở cười giải thích “Tuy Hành Vân sơn trang là sản nghiệp của Thất vương gia, nhưng vẫn luôn giao cho chủ nhân nhà ta xử lý, tại hạ không giấu thân phận của gia chủ là vì người Hành Vân sơn trang luôn làm việc rõ ràng, lấy đức thu phục người, Hàn thiếu hiệp hẳn là ít quan tâm giang hồ nên không biết chuyện này”
Nghi Lâm cười mỉa hai tiếng, mặt hồng, dọa người.
Sau đó cô không thèm giả vờ thâm trầm, nói thẳng “Mấy ngày trước các ngươi tranh chấp với người Nam Cương, về phần trúng độc, đó là loại bí dược của Nam Cương, Hạ trang chủ trúng độc nhiều nhất, nên phát tác sớm nhất, đám ngựa chết kia cũng trúng độc, ngựa không chết còn lại không trúng độc, Mộc tiên sinh đã trúng độc, những người khác, mời Mộc tiên sinh gọi lại, ta phải bắt mạch mới rõ được” Cô vừa nói xong thì thấy thư đồng bên cạnh Hạ Tử Thanh kích động chạy tới, thở gấp nói “Tiên sinh… Trang chủ tỉnh… Vô cùng đau đớn…”
Mộc Trí thay đổi sắc mặt, khẩn trương nhìn Nghi Lâm, Nghi Lâm không nói gì, đi nhanh về phía xe ngựa.
Bên trong vẫn là mùi tanh tưởi khó chịu, Hạ Tử Thanh thống khổ vặn vẹo người, khuôn mặt sưng lên cũng trở nên đáng sợ. Nghi Lâm nhíu mày, đưa một viên thuốc màu hồng nhạt cho Mộc Trí, bảo hắn đút cho Hạ Tử Thanh ăn. Một lát sau, Hạ Tử Thanh bình tĩnh lại, tiếp túc mê man. Mộc Trí rất vui mừng, vài canh giờ trôi qua, cho dù gia chủ ăn Tuyết Liên đan cũng phải đau một hồi mới an tĩnh lại, nhưng sau khi ăn viên thuốc hồng nhạt này lại có thể bớt đau, trong lòng càng coi trọng Hàn Tiêu.
Nghi Lâm nói “Đan dược này chỉ có thể áp chế độc tính tạm thời, nếu muốn giải dược còn cần rất nhiều dược liệu, vẫn nên vào trấn thôi”
Mộc Trí không so đo, đồng ý ngay.
Trở lại xe ngựa của mình, Nghi Lâm vừa nằm xuống, Đinh Nhất đã lên tiếng “Thiếu chủ, người thấy việc này thế nào?” Nghi Lâm cười khẽ “Đinh Nhất thúc vẫn thấy từ ‘Nam Cương’ này rất mẫn cảm ha?” Đinh Nhất nói “Đúng vậy” Nghi Lâm nói “Đoàn người Hành Vân sơn trang trúng cùng loại độc mà Đồng Mộ Niên trúng trước kia, có điều mạnh hơn không ít, chuyện này hẳn không đơn giản, chúng ta xem trước, đợi vào thành, tìm cách báo tin về cho sư phụ, hắn luôn có hứng thú với Nam Cương mà” Đinh Nhất nói “Nếu chuyện này không đơn giản, thiếu chủ nên lấy an toàn của mình làm trọng” Nghi Lâm cười nói “Yên tâm, con mang không ít đồ tốt trên người, có thể bảo vệ mình” Nghe cô nói vậy, Đinh Nhất không nói gì nữa.
Xe ngựa đi một hồi, trong lúc đó Mộc Trí có thỉnh thoảng tới nói chuyện với anh em họ Đinh mấy câu, nhưng cũng biết không nên hỏi về lai lịch của những người này, Nghi Lâm nhắm mắt dưỡng thần trong xe, đột nhiên nghe tiếng tranh chấp ở trước, lại nghe tiếng xin lỗi và vó ngựa của Mộc Trí, Đinh Tam nói “Thiếu chủ, phía trước gặp sáu người điên, rất khó chơi, họ đang làm ồn với người Hành Vân sơn trang”
“Sáu người điên?” Nghi Lâm tò mò nhìn ra ngoài, người ở xa nên không thấy rõ nhưng lại mơ hồ nghe được bốn chữ ‘Đào Cốc Lục Tiên’… A… Không xui xẻo vậy chứ?
Bốn người Nghi Lâm đi theo Mộc Trí tới trước chiếc xe ngựa xa hoa, dọc đường nhận không ít ánh mắt tò mò, Mộc Trí nói “Chủ nhân nhà ta ở trong xe, mời Hàn thiếu hiệp đợi một chút” Nói xong tự mình kéo cửa xe, bên trong truyền ra mùi tanh tưởi khó chịu. Có một cậu bé thanh tú nhảy xuống từ trong xe ngựa, thấy Mộc Trí thì vội vàng hành lễ, Mộc Trí hỏi tình huống của gia chủ thế nào, thư đồng nói “Gia chủ vừa ăn Tuyết Liên đan, vừa mới ngủ một lát” Lúc này một nam tử mặc đồ đen nhảy xuống, vừa nhìn đã biết hắn là kẻ tàn nhẫn, khí chất lạnh lẽo, trên mặt có một đường sẹo dài, rất dọa người.
Mộc Trí giới thiệu đơn giản, đó là hộ vệ Diệp Phong của gia chủ, cái khác không nói, Nghi Lâm không chút hứng thú với người lạnh lùng kia, chỉ gật đầu xem như chào hỏi. Mộc Trí ôm quyền với Nghi Lâm nói “Hàn thiếu hiệp, không nên trì hoãn việc cứu người” Nghi Lâm gật đầu tỏ vẻ đồng ý, có điều mùi vị trong xe quá nồng, cô gái nhỏ bị bệnh sạch sẽ từ nhỏ, không muốn đi vào nhưng trên mặt lại lộ vẻ bình tình, không bình tĩnh không được, tới lúc này không có đạo lý đổi ý, đành phải nín thở nhảy lên.
Không gian trong xe ngựa rất lớn, bốn năm người nằm cạnh nhau cũng không có vấn đề gì, gia chủ trong miệng Mộc Trí không lớn tuổi, chưa tới ba mươi, không có râu, khuôn mặt sưng vù như đầu heo, không nhìn ra được bộ dạng vốn có thế nào.
Mặc dù có nội lực chống đỡ, nhưng cô chưa luyện tập công phu bế khí (nín thở), Nghi Lâm nhịn được mười phút thì không còn chịu được, há miệng hít một ngụm khí mới tiếp tục nín thở. Cô không dám chậm trễ, trực tiếp bắt mạch kiểm tra bệnh tình, lúc nãy thư đồng kia bảo người này ăn Tuyết Liên đan rồi ngủ, viên thuốc kia hẳn là đồ tốt, nếu không khó mà giảm sự đau đớn của người trúng độc dưới tình huống này.
Lật mí mắt, xem lưỡi, lại hỏi thư đồng mấy vấn đề, sau đó Nghi Lâm lấy ngân châm cắm vào ngón giữa của hắn, máu tươi chảy ra, theo sau máu tươi là một con sâu nhỏ màu trắng, nhìn nó cực kỳ kinh tởm. Anh em nhà họ Đinh biết tiểu thư nhà mình sợ sâu, Đinh Nhất giơ tay chém xuống, con sâu kia lập tức xuống gặp Diêm Vương báo tên.
Nghi Lâm nhảy khỏi xe ngựa, sắc mặt không tốt, đi tới một khoảng cách mới ngừng lại, từ lúc Mộc Trí và Diệp Phong thấy con sâu màu trắng kia lập tức thay đổi sắc mặt, thấy tiểu tử họ Hàn đứng lại, Mộc Trí vội vàng hỏi “Hàn thiếu hiệp, chủ nhân nhà ta trúng bệnh gì?” Nghi Lâm hít thở thật sâu, cố nén cảm giác ghê tởm xuống, trong lòng hối hận vô cùng, không biết tự dưng lại đi làm thánh mẫu. Nghe câu hỏi của Mộc Trí, thản nhiên nói “Chủ nhân ông trúng độc”
Mộc Trí sớm đoán được chủ nhân trúng độc, không quá kinh ngạc, tiếp tục hỏi “Hàn thiếu hiệp có biết gia chủ trúng độc gì không? Cách cứu trị thế nào?” Nghi Lâm không trả lời mà hỏi ngược “Nghe nói không ít ngựa của quý trang chết?” Mộc Trí nói “Đúng vậy, những con ngựa kia đều chết rất đột ngột…” Giống như nghĩ tới cái gì, tỉnh ngộ nói “Hay là ngựa cũng trúng độc?” Nghi Lâm mở quạt trong tay, quạt mấy cái nói “Ngươi cho người chú ý chuồng ngựa, thấy đám sâu này thì giết lập tức, xác ngựa cũng không cần giữ, mau thiêu cháy, nếu không sẽ trở thành ôn dịch”
Ôn dịch? Sắc mặt Mộc Trí thay đổi, đây là chuyện lớn, cho dù thế nào cũng không thể chậm trễ. Diệp Phong không nói gì, lập tức xoay người đi xử lý xác ngựa, mà Mộc Trí thì ở lại hỏi tình trạng chủ nhân nhà mình.
“Hàn thiếu hiệp, không biết chủ nhân nhà ta trúng độc gì?”
Nghi Lâm thấy khuôn mặt lo lắng của hắn, an ủi “Ngươi đừng lo lắng, chủ nhân ngươi tạm thời không có gì, ngươi mau nhớ lại, trong vòng mười ngày nay phủ ngươi có gặp chuyện gì đặc biệt không?”
Mộc Trí nhớ lại “Năm ngày trước chúng ta có tranh chấp với một đám người, nhưng chỉ dùng miệng, không ra tay, những người đó… Không phải người Trung Nguyên”
Nghi Lâm suy nghĩ nói “Vậy thì đúng rồi, ngươi đưa tay ra ta bắt mạch”
Mộc Trí cũng hiểu đại khái trong lòng, ở tình huống khác, hắn sẽ không đưa tay cho người khác bắt mạch, nhưng bây giờ không có lựa chọn khác, huống chi đây là nơi đóng quân của Hành Vân sơn trang, người đông thế mạnh, không sợ bốn người này làm chuyện xấu, vì vậy thản nhiên đưa tay phải qua. Nghi Lâm im lặng bắt mạch, từ tay phải sang tay trái, sau đó phe phẩy quạt, im lặng không nói, giống như đang nghĩ gì đó.
Một nén nhan trôi qua, bên kia đã sáng rực ánh lửa, hẳn là đang đốt xác ngựa, Mộc Trí thấy tiểu tử họ Hàn không nói mà im lặng, trong lòng không yên, mình trúng độc sao?
“Mộc tiên sinh, ta có một tin tốt và một tin xấu, ông muốn nghe tin nào trước?”
Mộc Trí cười khổ “Hàn thiếu hiệp đừng chọc tại hạ nữa, có chuyện gì cứ nói thẳng”
Nghi Lâm nhíu mày nói “Vậy nói tin xấu trước, lúc nãy tại hạ bắt mạch Mộc tiên sinh, rất đáng tiếc, Mộc tiên sinh cũng trúng độc, bây giờ chưa phát tác, nhưng theo ta thấy, trong vòng mười ngày là cực hạn” Dứt lời nhìn khuôn mặt đoan chính trẻ tuổi của Mộc Trí, cười như không cười, giống như muốn xem phản ứng của hắn, Mộc Trí nở nụ cười thản nhiên, ôm quyền làm đại lễ, thành khẩn nói “Tử Phi xin thiếu hiệp vươn tay giúp đỡ” ‘Tử Phi’ là tên tự của hắn, người trên giang hồ đều biết quản sự của Hành Vân sơn trang là Mộc Trí, người biết tên tự cực hiếm, bây giờ hắn chủ động xưng ‘Tử Phi’, có thể cho thấy thành ý của mình.
Đương nhiên, người chả biết gì về giang hồ như Nghi Lâm không hiểu cái này, cô có thể đoán được ‘Tử Phi’ là tên tự của hắn, nhưng không có cảm giác đặc biệt gì, chỉ cười nói “Mộc tiên sinh không sợ sao?” Mộc Trí nói “Sợ, có điều tại hạ tin tưởng khả năng của Hàn thiếu hiệp” Nghi Lâm vui vẻ nói “Nếu ta nói ta bất lực thì sao?” Mộc Trí đau khổ nói “Hàn thiếu hiệp đừng đùa tại hạ, nếu người không thể cứu thì bây giờ đã không ở đây cười chọc tại hạ” Nghi Lâm đã có quyết định trong lòng, người nằm trong xe ngựa kia hẳn là Thất vương Chu Tư Văn, dưới loại tình huống này, hẳn phải điệu thấp mới phải, nhưng Mộc Trí này không những nói danh tính, còn nói gia chủ mình trúng độc, gia chủ gia chủ, không phải nói cho người khác đó là thất vương gia, con trai mà đương kim hoàng thượng sủng ái nhất sao?
Cái này có chút khó hiểu, nghĩ một lát, cô hỏi thẳng “Mộc tiên sinh gọi người trong xe là gia chủ, vậy… người đó là Thất vương gia sao?” Mộc Trí nghe xong thì mở to mắt, vẻ mặt khó tin, Nghi Lâm bị biểu tình này của hắn làm mơ hồ, Đinh Nhất ở bên giải thích “Thiếu chủ, gia chủ mà Mộc tiên sinh gọi là trang chủ của Hành Vân sơn trang, tên là Hạ Tử Thanh” Nghi Lâm mơ hồ, Mộc Trí thu hồi biểu tình kinh ngạc, dở khóc dở cười giải thích “Tuy Hành Vân sơn trang là sản nghiệp của Thất vương gia, nhưng vẫn luôn giao cho chủ nhân nhà ta xử lý, tại hạ không giấu thân phận của gia chủ là vì người Hành Vân sơn trang luôn làm việc rõ ràng, lấy đức thu phục người, Hàn thiếu hiệp hẳn là ít quan tâm giang hồ nên không biết chuyện này”
Nghi Lâm cười mỉa hai tiếng, mặt hồng, dọa người.
Sau đó cô không thèm giả vờ thâm trầm, nói thẳng “Mấy ngày trước các ngươi tranh chấp với người Nam Cương, về phần trúng độc, đó là loại bí dược của Nam Cương, Hạ trang chủ trúng độc nhiều nhất, nên phát tác sớm nhất, đám ngựa chết kia cũng trúng độc, ngựa không chết còn lại không trúng độc, Mộc tiên sinh đã trúng độc, những người khác, mời Mộc tiên sinh gọi lại, ta phải bắt mạch mới rõ được” Cô vừa nói xong thì thấy thư đồng bên cạnh Hạ Tử Thanh kích động chạy tới, thở gấp nói “Tiên sinh… Trang chủ tỉnh… Vô cùng đau đớn…”
Mộc Trí thay đổi sắc mặt, khẩn trương nhìn Nghi Lâm, Nghi Lâm không nói gì, đi nhanh về phía xe ngựa.
Bên trong vẫn là mùi tanh tưởi khó chịu, Hạ Tử Thanh thống khổ vặn vẹo người, khuôn mặt sưng lên cũng trở nên đáng sợ. Nghi Lâm nhíu mày, đưa một viên thuốc màu hồng nhạt cho Mộc Trí, bảo hắn đút cho Hạ Tử Thanh ăn. Một lát sau, Hạ Tử Thanh bình tĩnh lại, tiếp túc mê man. Mộc Trí rất vui mừng, vài canh giờ trôi qua, cho dù gia chủ ăn Tuyết Liên đan cũng phải đau một hồi mới an tĩnh lại, nhưng sau khi ăn viên thuốc hồng nhạt này lại có thể bớt đau, trong lòng càng coi trọng Hàn Tiêu.
Nghi Lâm nói “Đan dược này chỉ có thể áp chế độc tính tạm thời, nếu muốn giải dược còn cần rất nhiều dược liệu, vẫn nên vào trấn thôi”
Mộc Trí không so đo, đồng ý ngay.
Trở lại xe ngựa của mình, Nghi Lâm vừa nằm xuống, Đinh Nhất đã lên tiếng “Thiếu chủ, người thấy việc này thế nào?” Nghi Lâm cười khẽ “Đinh Nhất thúc vẫn thấy từ ‘Nam Cương’ này rất mẫn cảm ha?” Đinh Nhất nói “Đúng vậy” Nghi Lâm nói “Đoàn người Hành Vân sơn trang trúng cùng loại độc mà Đồng Mộ Niên trúng trước kia, có điều mạnh hơn không ít, chuyện này hẳn không đơn giản, chúng ta xem trước, đợi vào thành, tìm cách báo tin về cho sư phụ, hắn luôn có hứng thú với Nam Cương mà” Đinh Nhất nói “Nếu chuyện này không đơn giản, thiếu chủ nên lấy an toàn của mình làm trọng” Nghi Lâm cười nói “Yên tâm, con mang không ít đồ tốt trên người, có thể bảo vệ mình” Nghe cô nói vậy, Đinh Nhất không nói gì nữa.
Xe ngựa đi một hồi, trong lúc đó Mộc Trí có thỉnh thoảng tới nói chuyện với anh em họ Đinh mấy câu, nhưng cũng biết không nên hỏi về lai lịch của những người này, Nghi Lâm nhắm mắt dưỡng thần trong xe, đột nhiên nghe tiếng tranh chấp ở trước, lại nghe tiếng xin lỗi và vó ngựa của Mộc Trí, Đinh Tam nói “Thiếu chủ, phía trước gặp sáu người điên, rất khó chơi, họ đang làm ồn với người Hành Vân sơn trang”
“Sáu người điên?” Nghi Lâm tò mò nhìn ra ngoài, người ở xa nên không thấy rõ nhưng lại mơ hồ nghe được bốn chữ ‘Đào Cốc Lục Tiên’… A… Không xui xẻo vậy chứ?