-
Chương 44: Du lịch
Edit: Dương Tử Nguyệt
Đông đi xuân tới, tuyết đọng tan chảy, tháng tư ấm áp nhân gian.
Nghi Lâm nhàn nhã nằm trong xe ngựa, tâm trạng rất vui vẻ. Rời khỏi Hắc Mộc Nhai, rời khỏi Đông Phương Triệt, rời khỏi rối rắm đáng ghét kia, có gì hạnh phúc hơn bây giờ?
Đinh Nhị đánh xe, Đinh Nhất Đinh Tam phân biệt đi trước và đi sau xe ngựa, một hàng bốn người bọn họ rời khỏi Hắc Mộc Nhai ba ngày, đi theo hướng Nam, dự tính hôm nay tới Hà Nam. Dọc đường đi, Nghi Lâm là chủ tử, ba anh em họ Đinh làm bảo mẫu, bảo tiêu, rất cẩn thận, sợ có chuyện gì xảy ra thì không thể nói với giáo chủ.
Xe ngựa đi một đoạn thì ngừng lại, Đinh Nhị nói “Tiểu thư, phía trước có rất nhiều người, hình như đã xảy ra chuyện gì, đại ca đã sang đó xem xét” Nghi Lâm mở cửa xe, oán trách “Đinh Nhị thúc, bây giờ con đang mặc đồ nam, phải đổi cách xưng hô mới tốt” Đinh Nhị cười ngây ngô, ngượng ngùng nói “Gọi đã quen, quên mất, thiếu chủ, chúng ta ở đây đợi đại ca về rồi tính tiếp” Nghi Lâm gật đầu.
Một nén nhang sau, Đinh Nhất trở về, hắn lưu loát xuống ngựa, cùng Đinh Tam tới cạnh xe ngựa, nhỏ giọng nói “Thiếu chủ, phía trước là người của Hành Vân sơn trang, bọn họ đi giữa đường thì hơn một nửa ngựa chết, chuyện xảy ra đột nhiên nên dừng lại ở đó”
“Hành Vân sơn trang?” Đối với giang hồ, cô chỉ biết sơ sơ, chỉ có những nhân vật và môn phái trong nguyên tác mới biết, còn về phần khác, cô chỉ là một tờ giấy trắng, chả biết gì.
Đinh Tam nói “Con trai được đương triều hoàng đế sủng ái nhất là Thất vương Chu Tử Văn, Hành Vân sơn trang là sản nghiệp của hắn. Từ xưa đến nay, giang hồ và triều đình giống như nước sông không phạm nước giếng, nhưng Thất vương này lại cố tình làm khác, có mối quan hệ thân mật với người trong giang hồ, người trong giang hồ cũng kiêng kị triều đình nên bình thường đều nể mặt Hành Vân sơn trang một chút, không dễ trêu vào”
Nghi Lâm mở quạt ra, quạt mấy cái rồi nói “Nếu đã vậy, chúng ta vẫn nên đi đường vòng” Cô chỉ có ba tháng thông khí, dĩ nhiên không muốn trêu chọc phiền toái. Hành Vân sơn trang này vừa nghe đã biết là ngọn nguồn của mối họa, phải tránh xa mới là thượng sách.
Đinh Nhất gật đầu đồng ý “Thiếu chủ nói đúng, Hành Vân sơn trang này có thể tránh thì nên tránh”
Đã thương lượng tốt, bốn người quyết định đi đường vòng để tới Hà Nam, dù sao thời gian vẫn còn dài, đến Lạc Dương cũng không mất bao nhiêu thời gian. Chẳng qua bọn họ vừa chuyển đầu ngựa thì nghe tiếng ngựa chạy tới rất nhanh, hiển nhiên là đi tới phía bọn họ, ba anh em họ Đinh lập tức phân ra, vây quanh bảo vệ xe ngựa, chuẩn bị đón địch. Bị không khí khẩn trưởng này ảnh hưởng, Nghi Lâm cũng lấy mê dược do cô đặc chế ra, nếu lát nữa đánh nhau thì ném mê dược cho bọn họ hôn mê, đỡ tốn sức.
Một lát sau, người cưỡi ngựa tới gần, Nghi Lâm đóng chặt cửa xe, không để ý bên ngoài, chỉ nghe có người cất cao giọng nói “Ta là quản sự của Hành Vân sơn trang, Mộc Trí, gặp qua ba vị hảo hán” Người kia hẳn là người trẻ tuổi.
“Thì ra là Mộc tiên sinh của Hành Vân sơn trang, nghe danh đã lâu” Đinh Nhất thản nhiên đáp lễ, trầm giọng nói “Không biết Mộc tiên sinh có gì chỉ giáo?” Không hề nói đến tên tuổi của mình, cũng không nói tới từ đầu. Sự ngạo mạn vô lễ này khiến Nghi Lâm ở trong xe cũng phải câm nín, bình thường Đinh Nhất nói chuyện rất nghiêm túc, nhưng bây giờ lại thấy có mấy phần khí thế.
Mộc Trí kia trả lời “Chủ nhân nhà ta đột nhiên phát bệnh, nơi này cách thị trấn khá xa, khó tìm được thầy thuốc, nhưng bệnh tình lại không thể chậm trễ, không biết trong các vị có ai biết y thuật không?” Hắn cũng không có cách khác, nếu không sao cần phải đi tìm người lạ để hỏi.
Đinh Nhất trả lời “Huynh đệ chúng ta đều là mãng phu, xin lỗi”
Mộc Trí lộ vẻ thất vọng, nghĩ tới tình trạng, cảm thấy căng thẳng, ôm quyền nói với Đinh Nhất “Nếu đã vậy, không dám quấy rầy các vị, cáo từ”
“Bênh trạng chủ nhân nhà ngươi thế nào?” Ngay lúc Mộc Trí tính quay ngựa lại thì nghe một âm thanh dễ nghe truyền từ trong xe ngựa ra. Hắn tò mò nhìn sang thì chỉ thấy cửa xe ngựa đóng chặt, nhìn không thấy bên trong, lại không dám bỏ qua tia hy vọng này, trả lời “Một canh giờ trước chủ nhân nhà ta đột nhiên đau bụng, nôn mửa không ngừng, môi chuyển tìm, à, nếu người khác đụng vào, cho dù rất nhẹ cũng đau đớn vô cùng, rất quỷ dị” Nếu không phải nguyên nhân này, bọn họ không dám chậm trễ nơi này.
Nghi Lâm ở trong xe ngựa nghe câu trả lời kia, không thể phán đoán người kia bị bệnh gì, nghĩ một lát truyền âm với Đinh Nhị “Đinh Nhị thúc, con muốn đi nhìn một cái” Công phu truyền âm này là Đông Phương Triệt dạy trước khi cô rời Hắc Mộc Nhai, có điều cô học chưa đủ tinh, nên chỉ có thể truyền âm với người ở gần, vượt qua khoảng cách một thước thì chỉ là đồ bỏ.
Đinh Nhị nhỏ giọng xác nhận, âm thanh hắn không lớn nhưng ai cũng nghe rõ. Đinh Nhất Đinh Tam nghe hắn nói đã đoán được tâm tư người ngồi trong xe, tuy có chút bất đắc dĩ nhưng cũng không tính ngăn cản. Trước khi rời Hắc Mộc Nhai, giáo chủ đã từng dặn, lúc ra ngoài bọn họ chỉ cần bảo vệ sự an toàn của tiểu thư là được, cái khác không cần quản.
Thật ra Nghi Lâm không tính nhúng tay vào làm gì, cô sao không biết đây là phiền toái? Có điều nhị sư phụ từng nói không được thấy chết mà không cứu, cô là thầy thuốc, nghe cách hành sự của Mộc Trí kia cũng thấy hắn không phải người xấu, nếu mặc kệ mà bỏ đi, trong lòng cô sẽ khó chịu.
Mộc Trí biết người ngồi trong xe biết y thuật, vô cùng vui vẻ, lễ phép dẫn bọn họ đi.
Đợi tới chỗ đóng quân của Hành Vân sơn trang, Mộc Trí xuống ngựa đợi người trong xe ngựa kia xuống, tuy hắn rất lo, hận không thể đem người trong xe ngựa trói lại đem tới xem bệnh cho gia chủ, nhưng hắn biết đạo lý làm quá sẽ không nên việc, người trong xe nhất định không đơn giản, chỉ nhìn đám tùy tùng là biết. Ứng xử với người này chỉ có thế lấy lễ làm chính, nếu không sẽ có tác dụng ngược lại.
Nghi Lâm chỉnh sửa áo quần trong xe xong mới mở cửa xe, Đinh Nhất kính cẩn vươn tay, Nghi Lâm lắc đầu cười với hắn, truyền âm “Đinh Nhất thúc khách khí, khinh công của con không tồi” Nói xong lập tức nhảy xuống xe ngựa.
Lúc thấy bộ dạng người trong xe xong, Mộc Trí đột nhiên cảm thấy thiếu không khí, hô hấp không được. Dung mạo người này chỉ dùng xinh đẹp như hoa thì không đủ, bộ dạng nhìn rất đẹp, trong [Kinh Thi] có câu: “Có phải quân tử, như thiết như tha, như mài như ma. Sắt hề hân hề, hách hề huyên hề” [1], nam tử như vậy rất ít.
[1] Ý khen dung mạo của một chàng trai còn xinh đẹp hơn cô gái. Bởi vì Nghi Lâm vốn là gái đẹp mà giả trai nên Mộc Trí mới nghĩ vậy.
Đúng thế, nam tử. Dáng người cao ngất, phong thái hiên ngang, còn có hầu kế không thể làm giả được, người xinh đẹp hơn cả mỹ nữ tuyệt sắc lại là một người con trai.
Mộc Trí đột nhiên than thở, nếu là nữ tử, không biết bao nhiêu nam tử ái mộ, nhất định là một họa thủy.
Đạo cụ và trang phục giả nam của Nghi Lâm đều từ Đông Phương Triệt mà ra, hắn vốn muốn ang da người bên ngoài, nhưng khi Nghi Lâm biết đó là da người thì không chịu mang vào, dịch dung có thể nhưng mỗi ngày phải bôi thuốc hai canh giờ…. Rất dày vò, lại không tốt với làn da, Nghi Lâm không vui, cô tình nguyện mang mạng che mặt, nhưng Đông Phương Triệt không chịu, mang mạng che mặt không chắc chắn, cuối cùng đành tìm một bộ giáp mềm cho cô mang, bộ giáp mềm này không chỉ đao kiếm không xuyên mà còn che được thân thể nữ tử, nhìn qua không khác gì nam tử, nói thẳng là dáng người cứng ngắc.
Hầu kết là do một loại đan dược đặc thù, ăn vào cổ của nữ tử sẽ có hầu kết, âm thanh cũng trầm hơn. Một viên thuốc có thể kéo dài bảy ngày, sau bảy ngày không uống thuốc thì hầu kết sẽ biến mất, không có tác dụng phụ, rất thần kỳ.
Về thân cao, đây là nguyên lý tăng cao bên trong, là do Nghi Lâm tự nghĩ ra, từ 1m62 cao tới 1m7, mặc dù không cao nhưng cũng không thấp.
“Tại hạ là Mộc Trí, không biết tôn hạ xưng hô thế nào?” Mộc Trí là người gặp không ít trường hợp, mặc dù cảm thán bộ dạng yêu nghiệt của nam nhân này, nhưng phản ứng không chậm, dù sao gia chủ còn nhờ người ta cứu.
Nghi Lâm nói “Tại hạ họ Hàn, tên một chữ Tiêu. Mộc tiên sinh, nghe danh đã lâu” Thật ra cô không biết tại sao Đinh Nhất lại gọi Mộc Trí là tiên sinh, cô không hiểu nên chỉ gọi theo.
Mộc Trí đáp lễ “Thì ra là Hàn thiếu hiệp, nghe danh đã lâu, thứ lỗi cho tại hạ thất lễ, an nguy của gia chủ quan trọng hơn, Hàn thiếu hiệp có thể ra tay giúp đỡ…” Hắn chưa nói hết thì Nghi Lâm đã gật đầu nói “Nên vậy, mời Mộc tiên sinh dẫn đường”
Đông đi xuân tới, tuyết đọng tan chảy, tháng tư ấm áp nhân gian.
Nghi Lâm nhàn nhã nằm trong xe ngựa, tâm trạng rất vui vẻ. Rời khỏi Hắc Mộc Nhai, rời khỏi Đông Phương Triệt, rời khỏi rối rắm đáng ghét kia, có gì hạnh phúc hơn bây giờ?
Đinh Nhị đánh xe, Đinh Nhất Đinh Tam phân biệt đi trước và đi sau xe ngựa, một hàng bốn người bọn họ rời khỏi Hắc Mộc Nhai ba ngày, đi theo hướng Nam, dự tính hôm nay tới Hà Nam. Dọc đường đi, Nghi Lâm là chủ tử, ba anh em họ Đinh làm bảo mẫu, bảo tiêu, rất cẩn thận, sợ có chuyện gì xảy ra thì không thể nói với giáo chủ.
Xe ngựa đi một đoạn thì ngừng lại, Đinh Nhị nói “Tiểu thư, phía trước có rất nhiều người, hình như đã xảy ra chuyện gì, đại ca đã sang đó xem xét” Nghi Lâm mở cửa xe, oán trách “Đinh Nhị thúc, bây giờ con đang mặc đồ nam, phải đổi cách xưng hô mới tốt” Đinh Nhị cười ngây ngô, ngượng ngùng nói “Gọi đã quen, quên mất, thiếu chủ, chúng ta ở đây đợi đại ca về rồi tính tiếp” Nghi Lâm gật đầu.
Một nén nhang sau, Đinh Nhất trở về, hắn lưu loát xuống ngựa, cùng Đinh Tam tới cạnh xe ngựa, nhỏ giọng nói “Thiếu chủ, phía trước là người của Hành Vân sơn trang, bọn họ đi giữa đường thì hơn một nửa ngựa chết, chuyện xảy ra đột nhiên nên dừng lại ở đó”
“Hành Vân sơn trang?” Đối với giang hồ, cô chỉ biết sơ sơ, chỉ có những nhân vật và môn phái trong nguyên tác mới biết, còn về phần khác, cô chỉ là một tờ giấy trắng, chả biết gì.
Đinh Tam nói “Con trai được đương triều hoàng đế sủng ái nhất là Thất vương Chu Tử Văn, Hành Vân sơn trang là sản nghiệp của hắn. Từ xưa đến nay, giang hồ và triều đình giống như nước sông không phạm nước giếng, nhưng Thất vương này lại cố tình làm khác, có mối quan hệ thân mật với người trong giang hồ, người trong giang hồ cũng kiêng kị triều đình nên bình thường đều nể mặt Hành Vân sơn trang một chút, không dễ trêu vào”
Nghi Lâm mở quạt ra, quạt mấy cái rồi nói “Nếu đã vậy, chúng ta vẫn nên đi đường vòng” Cô chỉ có ba tháng thông khí, dĩ nhiên không muốn trêu chọc phiền toái. Hành Vân sơn trang này vừa nghe đã biết là ngọn nguồn của mối họa, phải tránh xa mới là thượng sách.
Đinh Nhất gật đầu đồng ý “Thiếu chủ nói đúng, Hành Vân sơn trang này có thể tránh thì nên tránh”
Đã thương lượng tốt, bốn người quyết định đi đường vòng để tới Hà Nam, dù sao thời gian vẫn còn dài, đến Lạc Dương cũng không mất bao nhiêu thời gian. Chẳng qua bọn họ vừa chuyển đầu ngựa thì nghe tiếng ngựa chạy tới rất nhanh, hiển nhiên là đi tới phía bọn họ, ba anh em họ Đinh lập tức phân ra, vây quanh bảo vệ xe ngựa, chuẩn bị đón địch. Bị không khí khẩn trưởng này ảnh hưởng, Nghi Lâm cũng lấy mê dược do cô đặc chế ra, nếu lát nữa đánh nhau thì ném mê dược cho bọn họ hôn mê, đỡ tốn sức.
Một lát sau, người cưỡi ngựa tới gần, Nghi Lâm đóng chặt cửa xe, không để ý bên ngoài, chỉ nghe có người cất cao giọng nói “Ta là quản sự của Hành Vân sơn trang, Mộc Trí, gặp qua ba vị hảo hán” Người kia hẳn là người trẻ tuổi.
“Thì ra là Mộc tiên sinh của Hành Vân sơn trang, nghe danh đã lâu” Đinh Nhất thản nhiên đáp lễ, trầm giọng nói “Không biết Mộc tiên sinh có gì chỉ giáo?” Không hề nói đến tên tuổi của mình, cũng không nói tới từ đầu. Sự ngạo mạn vô lễ này khiến Nghi Lâm ở trong xe cũng phải câm nín, bình thường Đinh Nhất nói chuyện rất nghiêm túc, nhưng bây giờ lại thấy có mấy phần khí thế.
Mộc Trí kia trả lời “Chủ nhân nhà ta đột nhiên phát bệnh, nơi này cách thị trấn khá xa, khó tìm được thầy thuốc, nhưng bệnh tình lại không thể chậm trễ, không biết trong các vị có ai biết y thuật không?” Hắn cũng không có cách khác, nếu không sao cần phải đi tìm người lạ để hỏi.
Đinh Nhất trả lời “Huynh đệ chúng ta đều là mãng phu, xin lỗi”
Mộc Trí lộ vẻ thất vọng, nghĩ tới tình trạng, cảm thấy căng thẳng, ôm quyền nói với Đinh Nhất “Nếu đã vậy, không dám quấy rầy các vị, cáo từ”
“Bênh trạng chủ nhân nhà ngươi thế nào?” Ngay lúc Mộc Trí tính quay ngựa lại thì nghe một âm thanh dễ nghe truyền từ trong xe ngựa ra. Hắn tò mò nhìn sang thì chỉ thấy cửa xe ngựa đóng chặt, nhìn không thấy bên trong, lại không dám bỏ qua tia hy vọng này, trả lời “Một canh giờ trước chủ nhân nhà ta đột nhiên đau bụng, nôn mửa không ngừng, môi chuyển tìm, à, nếu người khác đụng vào, cho dù rất nhẹ cũng đau đớn vô cùng, rất quỷ dị” Nếu không phải nguyên nhân này, bọn họ không dám chậm trễ nơi này.
Nghi Lâm ở trong xe ngựa nghe câu trả lời kia, không thể phán đoán người kia bị bệnh gì, nghĩ một lát truyền âm với Đinh Nhị “Đinh Nhị thúc, con muốn đi nhìn một cái” Công phu truyền âm này là Đông Phương Triệt dạy trước khi cô rời Hắc Mộc Nhai, có điều cô học chưa đủ tinh, nên chỉ có thể truyền âm với người ở gần, vượt qua khoảng cách một thước thì chỉ là đồ bỏ.
Đinh Nhị nhỏ giọng xác nhận, âm thanh hắn không lớn nhưng ai cũng nghe rõ. Đinh Nhất Đinh Tam nghe hắn nói đã đoán được tâm tư người ngồi trong xe, tuy có chút bất đắc dĩ nhưng cũng không tính ngăn cản. Trước khi rời Hắc Mộc Nhai, giáo chủ đã từng dặn, lúc ra ngoài bọn họ chỉ cần bảo vệ sự an toàn của tiểu thư là được, cái khác không cần quản.
Thật ra Nghi Lâm không tính nhúng tay vào làm gì, cô sao không biết đây là phiền toái? Có điều nhị sư phụ từng nói không được thấy chết mà không cứu, cô là thầy thuốc, nghe cách hành sự của Mộc Trí kia cũng thấy hắn không phải người xấu, nếu mặc kệ mà bỏ đi, trong lòng cô sẽ khó chịu.
Mộc Trí biết người ngồi trong xe biết y thuật, vô cùng vui vẻ, lễ phép dẫn bọn họ đi.
Đợi tới chỗ đóng quân của Hành Vân sơn trang, Mộc Trí xuống ngựa đợi người trong xe ngựa kia xuống, tuy hắn rất lo, hận không thể đem người trong xe ngựa trói lại đem tới xem bệnh cho gia chủ, nhưng hắn biết đạo lý làm quá sẽ không nên việc, người trong xe nhất định không đơn giản, chỉ nhìn đám tùy tùng là biết. Ứng xử với người này chỉ có thế lấy lễ làm chính, nếu không sẽ có tác dụng ngược lại.
Nghi Lâm chỉnh sửa áo quần trong xe xong mới mở cửa xe, Đinh Nhất kính cẩn vươn tay, Nghi Lâm lắc đầu cười với hắn, truyền âm “Đinh Nhất thúc khách khí, khinh công của con không tồi” Nói xong lập tức nhảy xuống xe ngựa.
Lúc thấy bộ dạng người trong xe xong, Mộc Trí đột nhiên cảm thấy thiếu không khí, hô hấp không được. Dung mạo người này chỉ dùng xinh đẹp như hoa thì không đủ, bộ dạng nhìn rất đẹp, trong [Kinh Thi] có câu: “Có phải quân tử, như thiết như tha, như mài như ma. Sắt hề hân hề, hách hề huyên hề” [1], nam tử như vậy rất ít.
[1] Ý khen dung mạo của một chàng trai còn xinh đẹp hơn cô gái. Bởi vì Nghi Lâm vốn là gái đẹp mà giả trai nên Mộc Trí mới nghĩ vậy.
Đúng thế, nam tử. Dáng người cao ngất, phong thái hiên ngang, còn có hầu kế không thể làm giả được, người xinh đẹp hơn cả mỹ nữ tuyệt sắc lại là một người con trai.
Mộc Trí đột nhiên than thở, nếu là nữ tử, không biết bao nhiêu nam tử ái mộ, nhất định là một họa thủy.
Đạo cụ và trang phục giả nam của Nghi Lâm đều từ Đông Phương Triệt mà ra, hắn vốn muốn ang da người bên ngoài, nhưng khi Nghi Lâm biết đó là da người thì không chịu mang vào, dịch dung có thể nhưng mỗi ngày phải bôi thuốc hai canh giờ…. Rất dày vò, lại không tốt với làn da, Nghi Lâm không vui, cô tình nguyện mang mạng che mặt, nhưng Đông Phương Triệt không chịu, mang mạng che mặt không chắc chắn, cuối cùng đành tìm một bộ giáp mềm cho cô mang, bộ giáp mềm này không chỉ đao kiếm không xuyên mà còn che được thân thể nữ tử, nhìn qua không khác gì nam tử, nói thẳng là dáng người cứng ngắc.
Hầu kết là do một loại đan dược đặc thù, ăn vào cổ của nữ tử sẽ có hầu kết, âm thanh cũng trầm hơn. Một viên thuốc có thể kéo dài bảy ngày, sau bảy ngày không uống thuốc thì hầu kết sẽ biến mất, không có tác dụng phụ, rất thần kỳ.
Về thân cao, đây là nguyên lý tăng cao bên trong, là do Nghi Lâm tự nghĩ ra, từ 1m62 cao tới 1m7, mặc dù không cao nhưng cũng không thấp.
“Tại hạ là Mộc Trí, không biết tôn hạ xưng hô thế nào?” Mộc Trí là người gặp không ít trường hợp, mặc dù cảm thán bộ dạng yêu nghiệt của nam nhân này, nhưng phản ứng không chậm, dù sao gia chủ còn nhờ người ta cứu.
Nghi Lâm nói “Tại hạ họ Hàn, tên một chữ Tiêu. Mộc tiên sinh, nghe danh đã lâu” Thật ra cô không biết tại sao Đinh Nhất lại gọi Mộc Trí là tiên sinh, cô không hiểu nên chỉ gọi theo.
Mộc Trí đáp lễ “Thì ra là Hàn thiếu hiệp, nghe danh đã lâu, thứ lỗi cho tại hạ thất lễ, an nguy của gia chủ quan trọng hơn, Hàn thiếu hiệp có thể ra tay giúp đỡ…” Hắn chưa nói hết thì Nghi Lâm đã gật đầu nói “Nên vậy, mời Mộc tiên sinh dẫn đường”
Bình luận facebook