-
Chương 11: Tổng đàn
Edit: Dương Tử Nguyệt
Thương thế ở tay phải của Đông Phương Triệt tốt hơn rất nhiều, nhưng dù sao cũng bị thương ở gân mạch và xương tay, nếu muốn hồi phục như cũ vẫn phải tốn thêm một ít thời gian.
Nghi Lâm lại viết một tờ giấy dược liệu cho Đông Bách Hùng, hiệu suất của Đồng Bách Hùng rất tốt, chưa tới một canh giờ đã chuẩn bị tất cả dược liệu cần thiết. Sau đó Nghi Lâm cho người đem một bếp than tới trong tiểu viện của mình, tự mình giám sát người khác làm, cô tính tự tay làm, nó cũng thể hiện cô rất coi trọng vết thương của hắn, nhưng cô trời sinh không hợp làm mấy việc này, kiếp trước ngay cả bếp gas và bếp điện còn chưa đụng huống chi cái bếp than này? Dĩ nhiên, giám sát cũng thể hiện sự coi trọng của cô, nếu không cô cũng không ở trong phòng bếp vào cái ngày hè nóng nực này.
Đông Phương Triệt ngâm thuốc mười ngày, sau đó lại được châm cứu và mát xa, mười ngày sau, tay phải của hắn hồi phục không tồi, trừ việc cầm vật quá nặng ra thì không khác gì ban đầu. Đồng Bách Hùng cảm thán y thuật của Nghi Lâm rất cao siêu, thường nhắc tới nếu sư phụ của Nghi Lâm đây thì tay của Đông Phương huynh đệ đã tốt rồi, chọc Nghi Lâm khó chịu, không thèm quan tâm hắn.
Đông Phương Triệt cũng thường nắm tay nhỏ của cô, cũng có lúc khen ngợi cảm ơn, có khi còn sờ đầu cô, nhéo mũi hoặc nhéo má cô, giống như hai người rất thân thiết. Nghi Lâm biết hắn càng đối tốt với cô thì càng coi trọng cô, đương nhiên cô cũng có sợ hãi, kiếp trước, cô sống trong cuộc sống gió êm biển lặng, có chút thông minh, nhưng mấy việc dùng trí đấu đá thì không có, cô cũng biết bản thân không phải là đối thủ của Đông Phương đại thần, nhưng vì mạng nhỏ và mạng của mọi người ở phái Hằng Sơn, đành phải cố gắng tận lực mà làm.
Trưa ngày hôm sau, Đông Phương Triệt lười biếng nằm nghiêng trên giường, Nghi Lâm im lặng xoa bóp tay phải của hắn, đột nhiên bên ngoài nổi lên tiếng sấm, sau đó thêm mấy tia chớp, sau đó mưa to rào rào, mưa rơi ào xuống, rất mạnh mẽ. Nghi Lâm liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, thở dài cảm thán mưa lớn, sau đó quay đầu tiếp tục làm việc của mình.
“Tiểu Lâm Nhi, muội sợ sấm sao?” Đông Phương Triệt đột nhiên mở miệng hỏi. Nghi Lâm lắc đầu nói không sợ, cô không phải đứa trẻ ba tuổi, sợ mấy thứ này làm gì? Đông Phương Triệt rút tay khỏi tay cô, đứng dậy đi tới trước cửa sổ, đứng một hồi lâu vẫn không nhúc nhích. Nghi Lâm không biết hắn có ý gì, sửng sốt một chút, sau đó muốn đi ra khỏi phòng. Chỉ là cô chưa đi ra khỏi phòng thì Đông Phương Triệt đã lên tiếng “Tiểu Lâm Nhi, muội tới đây” Nghi Lâm không có cách khác, đành đi tới cạnh hắn.
Cô đứng bên cạnh Đông Phương Triệt, tay trái của hắn vươn ra ngoài cửa sổ, mưa không ngừng rơi trên đầu ngón tay thon dài của hắn, cơn mưa mù mịt cùng với hồ sen nhỏ hòa lẫn với nhau, nhìn chỉnh thể lại thấy mấy phần thanh nhã khó nói nên lời. Nghi Lâm nghĩ tới hắn muốn nói gì với cô, nhưng không có gì cả, cuối cùng hắn kéo tay cô trở lại trước giường, hắn vẫn nằm nghiêng như cũ, cô im lặng tiếp tục xoa bóp tay phải cho hắn.
Thật sự rất quái dị, nhưng cô hiểu được một đạo lý, người lắm chuyện sẽ khiến người ta ghét.
Trận mưa này kéo dài tới trưa hôm sau vẫn không dứt, mưa vẫn lớn như cũ. Lúc Nghi Lâm tới phòng bên cạnh báo danh thì Đồng Bách Hùng đang ngồi bàn bạc với Đông Phương Triệt lúc nào về Nhật Nguyệt thần giáo, thấy Nghi Lâm đi vào thì Đồng Bách Hùng lên tiếng “Nha đầu, hôm nay dọn dẹp một chút, đợi mưa tạnh thì chúng ta về Hà Bắc” Nghi Lâm ngoan ngoãn gật đầu, cô không có quyền lực gì để lên tiếng, quay người đi về phòng dọn đồ.
Đến chiều mưa mới chịu dừng, sớm hôm sau, Nghi Lâm cùng với Đông Phương Triệt và Đồng Bách Hùng rời khỏi Lâm Châu, đi về phía Hà Bắc.
Bởi vì vết thương của Đông Phương Triệt tốt hơn không ít, cho nên không ngồi xe ngựa như trước, Nghi Lâm bị Đông Phương Triệt ôm vào ngực, ba người cưỡi hai con ngựa màu đỏ. Chuyện này đối với người chưa từng cưỡi ngựa như Nghi Lâm là một cực hình, làn da của trẻ con mềm mại, lúc xuống ngựa nghỉ ngơi giữa đường, cô gái nhỏ gần như không đi đường được, đau chân đau mông. Đồng Bách Hùng cười nói cô yếu ớt, Nghi Lâm chu miệng không nói chuyện, Đông Phương Triệt hỏi cô có cần tìm nơi nào để xoa thuốc không, Nghi Lâm lắc đầu bảo không cần, cô nghĩ, nếu ngươi thuê cho ta một cái xe ngựa ta sẽ rất vui, nhưng đáng tiếc Đông Phương Triệt chưa săn sóc tới mức đó.
Ăn qua ít đồ đem theo, buổi chiều lại bắt đầu chạy như sắp chết, trời tối thì vừa tới huyện Hồ Quan, ba người đến khách điếm tên Phúc Lâm ngủ trọ, trước khi đi ngủ, Nghi Lâm mới có cơ hội xem lại đùi của mình, gần như muốn chảy máu, đỏ thẫm dọa người. Nhịn đau mà xoa thuốc, Nghi Lâm buồn bực, mấy ngày sau cô phải chịu đựng như vậy nữa sao???????
Chịu không được cũng phải chịu, mấy ngày sau Nghi Lâm sống trong cuộc sống nước sôi lửa bỏng, ngày chịu tội, tối bôi thuốc, ngày hôm sau lại chịu tối, cứ tuần hoàn như vậy, giống như không có kết thúc. Sau vài ngày, Nghi Lâm gầy đi không ít, hiệu quả giảm béo không phải là bình thường đâu đó! Lúc đi qua Hằng Sơn, trời đã tối, Đồng Bách Hùng cười hớ hớ chọc cô, Nghi Lâm cũng không quan tâm hắn, Đông Phương Triệt xoa đầu cô “Vốn nên để muội về bái kiến Định Dật sư thái, nhưng lần này chúng ta đi gấp, không thể chậm trễ, việc thăm hỏi chỉ đành để lần sau” Nghi Lâm gào rú trong lòng, đại ca, huynh có thể biết cái gì là xấu hổ không?
Đêm đó nghỉ dưới chân núi Hằng Sơn, Nghi Lâm vốn định nói thôn Lê Hoa gần đây, tới đó tìm nơi ngủ trọ, nhưng nghĩ lại vẫn ngậm miệng, cần gì phải làm thế, chỉ tăng thêm phiền toái, hai người này không phải là hạng người lương thiện gì.
Đi về phía Đông của Hằng Sơn, cưỡi ngựa nửa ngày đã đi tới Định Châu, đó là một châu thành náo nhiệt, tùy tiện tìm một quán cơm giải quyết vấn đề cơm trưa, Đồng Bách Hùng và Đông Phương Triệt bàn tính nên về tổng đàn hôm nay hay để ngày mai, Đông Phương Triệt nói “Hôm nay ở lại trong thành trước, ngày mai về cũng không muộn” Đồng Bách Hùng gật đầu, nhìn Nghi Lâm đang im lặng ăn uống “Huynh đệ, nếu mang nha đầu này về hẳn phải có lời giải thích thích hợp” Đông Phương Triệt im lặng, đuôi lông mày nâng lên “Tiểu Lâm Nhi, ta làm sư phụ muội được không?” Nghi Lâm nháy mắt mấy cái “Ta đã có sư phụ” Còn có hai người đó. Lúc này cô cũng biết được cái gì là rụt rè, quên mất sự lưu loát lúc bài sư ở trên núi.
Đông Phương Triệt nói “Nếu nói muội là nha hoàn thì tuổi còn quá nhỏ, sau này muội phải đi theo ta mọi lúc, ngoài nha hoàn cũng chỉ có đồ đệ, đương nhiên, muội cũng có thể làm nghĩa nữ của ta”
Nghi Lâm bị dọa tới mức đau hông, vội vàng gọi một tiếng “Sư phụ” Âm thanh mềm mại, dịu dàng, dễ nghe. Đông Phương Triệt cười, Đồng Bách Hùng cũng cười ha ha nói “Vậy nha đầu gọi ta là cái gì?” Nghi Lâm nghĩ nghĩ nói “Sư bá?” Đồng Bách Hùng xua tay nói “Ta và Đông Phương đệ là huynh đệ kết nghĩa, không phải sư huynh đệ” Nghi Lâm nghiêng đầu nghĩ rồi nói “Bá bá?” Đồng Bách Hùng cười lớn, Nghi Lâm không nói gì, nghĩ, ông già như vậy, làm ông nội của ta cũng được luôn ấy chứ!
Thật ra trong lòng cô cũng hiểu được, cái gọi sư phụ chỉ là đồ trưng thôi, kêu thế thôi chứ không có ý nghĩa thực chất.
Đêm đó ba người nghỉ tạm ở một khách điếm, Nghi Lâm ở trong phòng rửa mặt chải đầu thì nghe được tiếng nói chuyện của Đông Phương Triệt và người xa lạ ở phòng kế bên, âm thanh rất nhỏ, không nghe rõ là nói gì. Nơi này là địa bàn của Nhật Nguyệt thần giáo, hẳn là thủ hạ của Đông Phương Triệt tới tiếp ứng. Cô cũng không quản nhiều như vậy, tắm rửa xong leo lên giường ngủ, dù sao không có chuyện gì liên quan tới cô.
Sáng sớm hôm sau, lúc Nghi Lâm ra cửa thì thấy hai người đàn ông mặc đồ đen đứng trước phòng Đông Phương Triệt, trên lưng mang trường kiếm, rất oai hùng. Nghe thấy tiếng động, người đàn ông bên trái lập tức đi tới, khom mình hành lễ “Tiểu thư, phó giáo chủ đang ở trong phòng đợi cô”
Nghi Lâm nhìn người đàn ông đang kính cẩn trước mắt, không thích ứng. Bình tĩnh gật đầu bảo đã biết, sau đó gõ cửa phòng Đông Phương Triệt. Đông Phương Triệt và Đồng Bách Hùng ngồi trước bàn điểm tâm, thấy Nghi Lâm đi vào thì bảo cô tới ăn cơm, Nghi Lâm cảm thấy mình phải biết quy củ một chút, vì vậy ngoan ngoãn gọi một tiếng sư phụ và Đồng bá bá, hai người kia cũng lộ vẻ hài lòng.
Định Châu cách Tây Bắc hơn bốn mươi dặm, núi đá có màu đỏ sẫm như máu, còn có một cái thác lớn chảy rất xiết, Đông Phương Triệt nói với Nghi Lâm “Nơi này gọi là thác Tinh Tinh” Nghi Lâm nói “Sư phụ, tổng đàn còn xa không?” Đông Phương Triệt thấy cô gọi sư phụ rất dễ nghe, xoa đầu cô nói “Nhanh thôi”
Đi về phía Bắc của thác Tinh Tinh, càng chạy thì hai bên vách núi càng hẹp dần, tới cuối thác Tinh Tinh, cách cửa động khoảng một mét rưỡi, đầu đường có nhiều người gác, thấy Đông Phương Triệt và Đồng Bách Hùng thì đều quỳ xuống hành lễ, rất tôn kính. Nghi Lâm gào thét trong lòng, cảm giác bị người dập đầu rất không tự nhiên đó, không biết có giảm thọ không nữa.
Đi tiếp về phía Bắc, trải qua ba cửa động, từng cửa đều có người gác rất nghiêm cẩn, người thường mà trà trộn vào hẳn là đang đi tìm đường chết. Đi ra từ cửa thứ ba thì thấy một con sông, dòng sông trong suốt, nếu muốn qua bờ bên kia phải đi thuyền, dòng sông này khá rộng.
Một người mặc đồ đen đi đằng sau phất tay áo bắn ra mũi tên, mũi tên bay lên không trung thì bốc cháy, sau đó một âm thanh vang lên, giống như tiếng pháo nổ, Nghi Lâm nhìn mà há mồm, trí tuệ của người cổ cũng khá cao. Một lát sau, có con thuyền từ bên kia cập bến, Đông Phương Triệt ôm Nghi Lâm lên thuyền, những người còn lại theo hắn lên thuyền, bước đi rất ung dung. Tới bên kia bờ, tiếp tục đi lên núi, bởi vì vượt sông nên ngựa để ở bờ bên kia, cho nên bây giờ chỉ có thể đi bộ.
Đường núi rất dốc, còn khó đi hơn núi Hằng Sơn, Nghi Lâm chỉ mới luyện khinh công, chân lại ngắn, nội lực kém nên đuổi không kịp. Đông Phương Triệt tốt bụng ôm cô lên, mang cô đi theo, hắn ôm cô kiểu ôm thẳng của đứa trẻ, Nghi Lâm xấu hổ tự thôi miên, đây là xe đẩy tay, xe đẩy tay.
Cô nhớ rõ trong nguyên tác, muốn lên Hắc Mộc Nhai rất khó, ngoài việc đi trên đường núi vừa dốc vừa khúc khuỷu ra, lúc tới gần đỉnh núi thì không có đường đi, phải đi ‘thang máy’ do lực người mới lên được, đi không lâu thì Đông Phương Triệt chỉ vào kiến trúc cách đó không xa nói với Nghi Lâm “Đó là tổng đàn” Nghi Lâm nhìn về nơi xa, kiến trúc trước mắt có diện tích không nhỏ, cũng rộng lớn, nhưng mà Hắc Mộc Nhai thấp vậy đó hả?
“Sư phụ, đó là núi nào vậy?”
Đông Phương Triệt nói “Hắc Mộc Nhai” Nghi Lâm giả vờ không biết “Nơi này không cao bằng Hằng Sơn” Đông Phương Triệt cười “Hắc Mộc Nhai cao bằng Hằng Sơn, chỉ là tổng đàn tọa ở giữa sườn núi nên con mới thấy thấp” Hắn chỉ vào chỗ cao nói “Đỉnh núi ở trong đám mây đó, đợi có cơ hội, vi sư sẽ mang con lên đó chơi” Nghi Lâm cao hứng vô cùng, trong lòng cũng biết chuyện gì đã xảy ra, giáo chủ của Hắc Mộc Nhai chân chính có họ là Đông Phương chứ không phải Nhậm Ngã Hành, cho dù muốn làm ‘thang máy’ bằng lực người cũng phải đợi Đông Phương Triệt lên làm giáo chủ mới có thể làm được.
Thương thế ở tay phải của Đông Phương Triệt tốt hơn rất nhiều, nhưng dù sao cũng bị thương ở gân mạch và xương tay, nếu muốn hồi phục như cũ vẫn phải tốn thêm một ít thời gian.
Nghi Lâm lại viết một tờ giấy dược liệu cho Đông Bách Hùng, hiệu suất của Đồng Bách Hùng rất tốt, chưa tới một canh giờ đã chuẩn bị tất cả dược liệu cần thiết. Sau đó Nghi Lâm cho người đem một bếp than tới trong tiểu viện của mình, tự mình giám sát người khác làm, cô tính tự tay làm, nó cũng thể hiện cô rất coi trọng vết thương của hắn, nhưng cô trời sinh không hợp làm mấy việc này, kiếp trước ngay cả bếp gas và bếp điện còn chưa đụng huống chi cái bếp than này? Dĩ nhiên, giám sát cũng thể hiện sự coi trọng của cô, nếu không cô cũng không ở trong phòng bếp vào cái ngày hè nóng nực này.
Đông Phương Triệt ngâm thuốc mười ngày, sau đó lại được châm cứu và mát xa, mười ngày sau, tay phải của hắn hồi phục không tồi, trừ việc cầm vật quá nặng ra thì không khác gì ban đầu. Đồng Bách Hùng cảm thán y thuật của Nghi Lâm rất cao siêu, thường nhắc tới nếu sư phụ của Nghi Lâm đây thì tay của Đông Phương huynh đệ đã tốt rồi, chọc Nghi Lâm khó chịu, không thèm quan tâm hắn.
Đông Phương Triệt cũng thường nắm tay nhỏ của cô, cũng có lúc khen ngợi cảm ơn, có khi còn sờ đầu cô, nhéo mũi hoặc nhéo má cô, giống như hai người rất thân thiết. Nghi Lâm biết hắn càng đối tốt với cô thì càng coi trọng cô, đương nhiên cô cũng có sợ hãi, kiếp trước, cô sống trong cuộc sống gió êm biển lặng, có chút thông minh, nhưng mấy việc dùng trí đấu đá thì không có, cô cũng biết bản thân không phải là đối thủ của Đông Phương đại thần, nhưng vì mạng nhỏ và mạng của mọi người ở phái Hằng Sơn, đành phải cố gắng tận lực mà làm.
Trưa ngày hôm sau, Đông Phương Triệt lười biếng nằm nghiêng trên giường, Nghi Lâm im lặng xoa bóp tay phải của hắn, đột nhiên bên ngoài nổi lên tiếng sấm, sau đó thêm mấy tia chớp, sau đó mưa to rào rào, mưa rơi ào xuống, rất mạnh mẽ. Nghi Lâm liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, thở dài cảm thán mưa lớn, sau đó quay đầu tiếp tục làm việc của mình.
“Tiểu Lâm Nhi, muội sợ sấm sao?” Đông Phương Triệt đột nhiên mở miệng hỏi. Nghi Lâm lắc đầu nói không sợ, cô không phải đứa trẻ ba tuổi, sợ mấy thứ này làm gì? Đông Phương Triệt rút tay khỏi tay cô, đứng dậy đi tới trước cửa sổ, đứng một hồi lâu vẫn không nhúc nhích. Nghi Lâm không biết hắn có ý gì, sửng sốt một chút, sau đó muốn đi ra khỏi phòng. Chỉ là cô chưa đi ra khỏi phòng thì Đông Phương Triệt đã lên tiếng “Tiểu Lâm Nhi, muội tới đây” Nghi Lâm không có cách khác, đành đi tới cạnh hắn.
Cô đứng bên cạnh Đông Phương Triệt, tay trái của hắn vươn ra ngoài cửa sổ, mưa không ngừng rơi trên đầu ngón tay thon dài của hắn, cơn mưa mù mịt cùng với hồ sen nhỏ hòa lẫn với nhau, nhìn chỉnh thể lại thấy mấy phần thanh nhã khó nói nên lời. Nghi Lâm nghĩ tới hắn muốn nói gì với cô, nhưng không có gì cả, cuối cùng hắn kéo tay cô trở lại trước giường, hắn vẫn nằm nghiêng như cũ, cô im lặng tiếp tục xoa bóp tay phải cho hắn.
Thật sự rất quái dị, nhưng cô hiểu được một đạo lý, người lắm chuyện sẽ khiến người ta ghét.
Trận mưa này kéo dài tới trưa hôm sau vẫn không dứt, mưa vẫn lớn như cũ. Lúc Nghi Lâm tới phòng bên cạnh báo danh thì Đồng Bách Hùng đang ngồi bàn bạc với Đông Phương Triệt lúc nào về Nhật Nguyệt thần giáo, thấy Nghi Lâm đi vào thì Đồng Bách Hùng lên tiếng “Nha đầu, hôm nay dọn dẹp một chút, đợi mưa tạnh thì chúng ta về Hà Bắc” Nghi Lâm ngoan ngoãn gật đầu, cô không có quyền lực gì để lên tiếng, quay người đi về phòng dọn đồ.
Đến chiều mưa mới chịu dừng, sớm hôm sau, Nghi Lâm cùng với Đông Phương Triệt và Đồng Bách Hùng rời khỏi Lâm Châu, đi về phía Hà Bắc.
Bởi vì vết thương của Đông Phương Triệt tốt hơn không ít, cho nên không ngồi xe ngựa như trước, Nghi Lâm bị Đông Phương Triệt ôm vào ngực, ba người cưỡi hai con ngựa màu đỏ. Chuyện này đối với người chưa từng cưỡi ngựa như Nghi Lâm là một cực hình, làn da của trẻ con mềm mại, lúc xuống ngựa nghỉ ngơi giữa đường, cô gái nhỏ gần như không đi đường được, đau chân đau mông. Đồng Bách Hùng cười nói cô yếu ớt, Nghi Lâm chu miệng không nói chuyện, Đông Phương Triệt hỏi cô có cần tìm nơi nào để xoa thuốc không, Nghi Lâm lắc đầu bảo không cần, cô nghĩ, nếu ngươi thuê cho ta một cái xe ngựa ta sẽ rất vui, nhưng đáng tiếc Đông Phương Triệt chưa săn sóc tới mức đó.
Ăn qua ít đồ đem theo, buổi chiều lại bắt đầu chạy như sắp chết, trời tối thì vừa tới huyện Hồ Quan, ba người đến khách điếm tên Phúc Lâm ngủ trọ, trước khi đi ngủ, Nghi Lâm mới có cơ hội xem lại đùi của mình, gần như muốn chảy máu, đỏ thẫm dọa người. Nhịn đau mà xoa thuốc, Nghi Lâm buồn bực, mấy ngày sau cô phải chịu đựng như vậy nữa sao???????
Chịu không được cũng phải chịu, mấy ngày sau Nghi Lâm sống trong cuộc sống nước sôi lửa bỏng, ngày chịu tội, tối bôi thuốc, ngày hôm sau lại chịu tối, cứ tuần hoàn như vậy, giống như không có kết thúc. Sau vài ngày, Nghi Lâm gầy đi không ít, hiệu quả giảm béo không phải là bình thường đâu đó! Lúc đi qua Hằng Sơn, trời đã tối, Đồng Bách Hùng cười hớ hớ chọc cô, Nghi Lâm cũng không quan tâm hắn, Đông Phương Triệt xoa đầu cô “Vốn nên để muội về bái kiến Định Dật sư thái, nhưng lần này chúng ta đi gấp, không thể chậm trễ, việc thăm hỏi chỉ đành để lần sau” Nghi Lâm gào rú trong lòng, đại ca, huynh có thể biết cái gì là xấu hổ không?
Đêm đó nghỉ dưới chân núi Hằng Sơn, Nghi Lâm vốn định nói thôn Lê Hoa gần đây, tới đó tìm nơi ngủ trọ, nhưng nghĩ lại vẫn ngậm miệng, cần gì phải làm thế, chỉ tăng thêm phiền toái, hai người này không phải là hạng người lương thiện gì.
Đi về phía Đông của Hằng Sơn, cưỡi ngựa nửa ngày đã đi tới Định Châu, đó là một châu thành náo nhiệt, tùy tiện tìm một quán cơm giải quyết vấn đề cơm trưa, Đồng Bách Hùng và Đông Phương Triệt bàn tính nên về tổng đàn hôm nay hay để ngày mai, Đông Phương Triệt nói “Hôm nay ở lại trong thành trước, ngày mai về cũng không muộn” Đồng Bách Hùng gật đầu, nhìn Nghi Lâm đang im lặng ăn uống “Huynh đệ, nếu mang nha đầu này về hẳn phải có lời giải thích thích hợp” Đông Phương Triệt im lặng, đuôi lông mày nâng lên “Tiểu Lâm Nhi, ta làm sư phụ muội được không?” Nghi Lâm nháy mắt mấy cái “Ta đã có sư phụ” Còn có hai người đó. Lúc này cô cũng biết được cái gì là rụt rè, quên mất sự lưu loát lúc bài sư ở trên núi.
Đông Phương Triệt nói “Nếu nói muội là nha hoàn thì tuổi còn quá nhỏ, sau này muội phải đi theo ta mọi lúc, ngoài nha hoàn cũng chỉ có đồ đệ, đương nhiên, muội cũng có thể làm nghĩa nữ của ta”
Nghi Lâm bị dọa tới mức đau hông, vội vàng gọi một tiếng “Sư phụ” Âm thanh mềm mại, dịu dàng, dễ nghe. Đông Phương Triệt cười, Đồng Bách Hùng cũng cười ha ha nói “Vậy nha đầu gọi ta là cái gì?” Nghi Lâm nghĩ nghĩ nói “Sư bá?” Đồng Bách Hùng xua tay nói “Ta và Đông Phương đệ là huynh đệ kết nghĩa, không phải sư huynh đệ” Nghi Lâm nghiêng đầu nghĩ rồi nói “Bá bá?” Đồng Bách Hùng cười lớn, Nghi Lâm không nói gì, nghĩ, ông già như vậy, làm ông nội của ta cũng được luôn ấy chứ!
Thật ra trong lòng cô cũng hiểu được, cái gọi sư phụ chỉ là đồ trưng thôi, kêu thế thôi chứ không có ý nghĩa thực chất.
Đêm đó ba người nghỉ tạm ở một khách điếm, Nghi Lâm ở trong phòng rửa mặt chải đầu thì nghe được tiếng nói chuyện của Đông Phương Triệt và người xa lạ ở phòng kế bên, âm thanh rất nhỏ, không nghe rõ là nói gì. Nơi này là địa bàn của Nhật Nguyệt thần giáo, hẳn là thủ hạ của Đông Phương Triệt tới tiếp ứng. Cô cũng không quản nhiều như vậy, tắm rửa xong leo lên giường ngủ, dù sao không có chuyện gì liên quan tới cô.
Sáng sớm hôm sau, lúc Nghi Lâm ra cửa thì thấy hai người đàn ông mặc đồ đen đứng trước phòng Đông Phương Triệt, trên lưng mang trường kiếm, rất oai hùng. Nghe thấy tiếng động, người đàn ông bên trái lập tức đi tới, khom mình hành lễ “Tiểu thư, phó giáo chủ đang ở trong phòng đợi cô”
Nghi Lâm nhìn người đàn ông đang kính cẩn trước mắt, không thích ứng. Bình tĩnh gật đầu bảo đã biết, sau đó gõ cửa phòng Đông Phương Triệt. Đông Phương Triệt và Đồng Bách Hùng ngồi trước bàn điểm tâm, thấy Nghi Lâm đi vào thì bảo cô tới ăn cơm, Nghi Lâm cảm thấy mình phải biết quy củ một chút, vì vậy ngoan ngoãn gọi một tiếng sư phụ và Đồng bá bá, hai người kia cũng lộ vẻ hài lòng.
Định Châu cách Tây Bắc hơn bốn mươi dặm, núi đá có màu đỏ sẫm như máu, còn có một cái thác lớn chảy rất xiết, Đông Phương Triệt nói với Nghi Lâm “Nơi này gọi là thác Tinh Tinh” Nghi Lâm nói “Sư phụ, tổng đàn còn xa không?” Đông Phương Triệt thấy cô gọi sư phụ rất dễ nghe, xoa đầu cô nói “Nhanh thôi”
Đi về phía Bắc của thác Tinh Tinh, càng chạy thì hai bên vách núi càng hẹp dần, tới cuối thác Tinh Tinh, cách cửa động khoảng một mét rưỡi, đầu đường có nhiều người gác, thấy Đông Phương Triệt và Đồng Bách Hùng thì đều quỳ xuống hành lễ, rất tôn kính. Nghi Lâm gào thét trong lòng, cảm giác bị người dập đầu rất không tự nhiên đó, không biết có giảm thọ không nữa.
Đi tiếp về phía Bắc, trải qua ba cửa động, từng cửa đều có người gác rất nghiêm cẩn, người thường mà trà trộn vào hẳn là đang đi tìm đường chết. Đi ra từ cửa thứ ba thì thấy một con sông, dòng sông trong suốt, nếu muốn qua bờ bên kia phải đi thuyền, dòng sông này khá rộng.
Một người mặc đồ đen đi đằng sau phất tay áo bắn ra mũi tên, mũi tên bay lên không trung thì bốc cháy, sau đó một âm thanh vang lên, giống như tiếng pháo nổ, Nghi Lâm nhìn mà há mồm, trí tuệ của người cổ cũng khá cao. Một lát sau, có con thuyền từ bên kia cập bến, Đông Phương Triệt ôm Nghi Lâm lên thuyền, những người còn lại theo hắn lên thuyền, bước đi rất ung dung. Tới bên kia bờ, tiếp tục đi lên núi, bởi vì vượt sông nên ngựa để ở bờ bên kia, cho nên bây giờ chỉ có thể đi bộ.
Đường núi rất dốc, còn khó đi hơn núi Hằng Sơn, Nghi Lâm chỉ mới luyện khinh công, chân lại ngắn, nội lực kém nên đuổi không kịp. Đông Phương Triệt tốt bụng ôm cô lên, mang cô đi theo, hắn ôm cô kiểu ôm thẳng của đứa trẻ, Nghi Lâm xấu hổ tự thôi miên, đây là xe đẩy tay, xe đẩy tay.
Cô nhớ rõ trong nguyên tác, muốn lên Hắc Mộc Nhai rất khó, ngoài việc đi trên đường núi vừa dốc vừa khúc khuỷu ra, lúc tới gần đỉnh núi thì không có đường đi, phải đi ‘thang máy’ do lực người mới lên được, đi không lâu thì Đông Phương Triệt chỉ vào kiến trúc cách đó không xa nói với Nghi Lâm “Đó là tổng đàn” Nghi Lâm nhìn về nơi xa, kiến trúc trước mắt có diện tích không nhỏ, cũng rộng lớn, nhưng mà Hắc Mộc Nhai thấp vậy đó hả?
“Sư phụ, đó là núi nào vậy?”
Đông Phương Triệt nói “Hắc Mộc Nhai” Nghi Lâm giả vờ không biết “Nơi này không cao bằng Hằng Sơn” Đông Phương Triệt cười “Hắc Mộc Nhai cao bằng Hằng Sơn, chỉ là tổng đàn tọa ở giữa sườn núi nên con mới thấy thấp” Hắn chỉ vào chỗ cao nói “Đỉnh núi ở trong đám mây đó, đợi có cơ hội, vi sư sẽ mang con lên đó chơi” Nghi Lâm cao hứng vô cùng, trong lòng cũng biết chuyện gì đã xảy ra, giáo chủ của Hắc Mộc Nhai chân chính có họ là Đông Phương chứ không phải Nhậm Ngã Hành, cho dù muốn làm ‘thang máy’ bằng lực người cũng phải đợi Đông Phương Triệt lên làm giáo chủ mới có thể làm được.
Bình luận facebook