-
Chương 11
Thể dục ngày hôm sau.
Ôn Niệm Niệm cùng Quý Trì tới nhà ăn mua phô mai khoai tây nghiền.
"Thiệt hay giả? Cậu thật là con trai bảo bối của lão tổng tập đoàn Quý thị, lợi hại như vậy?"
Quý Trì dùng cái muỗng thổi mạnh khoai tây, bỏ vào trong miệng,thuận miệng nói:
"Cái này gì lợi hại."
"Nghe ba tớ nói, đem đại tiểu thư Ôn gia bán, đều không thắng nổi một đầu ngón tay của Quý công tử."
"Ha? Ba cậu thật sự là người."
Ôn Niệm Niệm đánh giá Quý Trì, một thân đồng phục nhăn nhó, tóc quăn lộn xộn cùng với kính đen dày cộp.
Hoàn toàn... Nhìn không ra là công tử hào môn thế gia.
Không giống Giang Dữ, đi chỗ nào trên mặt cũng treo "Lão tử",biểu tình cao lãnh,thật xa cũng có thể ngửi được một cổ tử thanh quý.
Quý Trì chính là loại mất mặt đàn trung,tuyệt đối tìm không ra nam sinh nào bình thường hơn.
Không nghĩ tới có thể có bối cảnh ngưu bức rầm rầm như vậy.
"Ba tớ muốn quỳ liếm cậu, tớ lại cùng cậu ăn khoai tây."
Ôn Niệm Niệm cười nói giỡn.
"Thế sự khó liệu nha."
Quý Trì liếc mắt nhìn cô một cái,nhàn nhạt mà nói:
"Học tập là trên hết, tớ cũng muốn quỳ liếm cậu."
"Ngàn vạn đừng, tớ là cái phế sài, toàn giáo ai mà không biết."
Quý Trì cười thần bí:
"Cậu không phải như lời đồn, tớ biết mà."
Ôn Niệm Niệm nhún nhún vai, cùng cậu ngồi ở cầu thang ăn từng muỗng khoai tây nghiền, nhìn sân thể dục, nhìn thân ảnh nhóm nam sinh mồ hôi như mưa.
"Đúng rồi, ba cậu tên là gì?" Quý Trì quay đầu hỏi.
"Ôn Đình Hiên,làm sao vậy."
"Không sao."
Quý Trì thuận miệng nói: "Tôi cùng lão ba nói một tiếng, nhưng mà được hay không, cũng không biết."
"Như vậy là đang cấp lực?" Ôn Niệm Niệm có điểm hoài nghi: "Ba cậu có thể nghe lời cậu nói sao?"
Quý Trì cười cười ấm áp: "Ba cậu thật ra nói đúng, một câu thôi...ông có thể cho một cái đàm phán."
......
Sự thật chứng minh,Quý Trì không có khoác lác.
Mất hai ngày, tập đoàn Ôn thị thuận lợi bắt lấy hiệp ước với Quý gia.
Đoạn thời gian kia, trong miệng Ôn Đình Hiên nói ba câu đều không rời vị Quý công tử này.
Bởi vì công tác thuận lợi,ông đối Ôn Niệm Niệm cũng càng thêm coi trọng, cái này làm cho Ôn Khả Nhi càng cảm giác được......
Nỗ lực của mình lúc trước, giống như có ý tứ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Thực không cam lòng, nhưng lại không thể nề hà.
***
Buổi chiều tan học, Ôn Niệm Niệm một mình lưu lại phòng nghiên cứu thảo luận đọc sách, cô mua sách chuyên tác nguyên bản, gấp không chờ nổi vào phòng nghiên cứu gặm.
Thực mau, Căn Di cũng đi tới.
Cô nương này cắt mái bằng, làn da trắng nõn như tuyết, bộ dáng ngoan ngoãn, động tác cũng nhẹ nhàng, hoàn toàn không có cảm giác đang tồn tại.
Căn Di ngồi xuống, lấy bản nháp ra, yên lặng tính toán đề, cũng không quấy rầy Ôn Niệm Niệm.
Nửa giờ sau, Ôn Niệm Niệm xem xong nội dung một chương, ngẩng đầu lên,nhìn phía Căn Di đang đăm đăm soi bản nháp.
Cô ấy tựa hồ bị đề toán học này làm khó,lâu như vậy vẫn chưa làm ra được.
Trên giấy tính toán có không ít giả thiết, nhưng mà, đều không chính xác.
Căn Di mẫn cảm chú ý tới Ôn Niệm Niệm đang nhìn.
Cô ấy ngẩng đầu,mắt to đen nhánh cùng cô nhìn nhau.
Hai người đồng thời chớp chớp mắt.
Sau một lúc lâu, Căn Di đem đề đẩy đến trước mặt Ôn Niệm Niệm, ý tứ thực rõ ràng --
Xin giúp đỡ.
Đề này,đối với trình độ của học sinh sơ trung, đích xác có khó khăn.
Nhưng mà Ôn Niệm Niệm nhìn lướt qua đề, trong lòng đã có đáp án.
Cô lấy bản nháp giấy, chỉ mấy cái công thức viết trên vở, dễ như trở bàn tay đem đề này dùng phương thức đơn giản nhất làm ra.
Cô ấy nhìn nhìn bước tính phức tạp, lại nhìn nhìn Ôn Niệm Niệm đưa ra công thức đơn giản, ánh mắt trở nên phức tạp.
Lúc trước trên hội thảo, lão Vương bố trí những đề mục phức tạp, Ôn Niệm Niệm nói không làm, kỳ thật căn bản là đúng!
Căn Di như phát hiện đại bí mật kinh thiên động địa gì đó,gương mặt hơi hơi đỏ lên.
Ôn Niệm Niệm đem bản nháp giấy đưa lại, thần bí cười cười, tay dựng giữa môi, làm một động tác im lặng:
"Không được nói cho người khác."
Căn Di lập tức hiểu ý tứ Ôn Niệm Niệm,liên tục gật đầu, tỏ vẻ sẽ bảo vệ bí mật.
Ôn Niệm Niệm không sợ cô ấy nơi nơi nói bậy, từ lúc gia nhập cái hội này tới nay, Ôn Niệm Niệm trước sau không nghe Căn Di mở miệng nói chuyện.
Cô ấy được chuẩn đoán có chướng ngại giao lưu nghiêm trọng, không thích cùng người khác kết giao, ngày thường đều không có bạn bè.
Bởi vậy, đối với Ôn Niệm Niệm mà nói, cô ấy đáng giá tin cậy.
Căn Di nhìn bước giải của Ôn Niệm Niệm,một lần nữa bắt đầu tính toán,quả nhiên, thực mau liền làm ra đề mục kia.
Biểu tình rên căng chặt trên mặt, chậm trễ rời xuống, như trút được gánh nặng.
Ôn Niệm Niệm thấy sắc trời sắp muộn,thu sách,nói:"Thời gian không còn sớm,tớ đi về trước."
Căn Di rầu rĩ,không nói thêm gì, lúc Ôn Niệm Niệm xoay người đi ra khỏi phòng nghiên cứu thảo luận. Thời điểm đó, cô ấy bỗng nhiên giữ ống tay áo của Niệm Niệm, nhẹ nhàng lắc lắc.
Ôn Niệm Niệm lập tức bị cái động tác này cấp manh hóa.
Quá đáng yêu.
"Còn có chuyện gì sao?" Cô dừng lại bước chân,hỏi.
Căn Di chần chừ thật lâu,muốn nói cái gì,nhưng chung quy không có nói ra, lấy di động thong thả đánh mấy chữ.
Ôn Niệm Niệm biết cô có chướng ngại giao lưu, cho nên kiên nhẫn mà chờ điện thoại di động đưa qua, mặt trên viết một hàng chữ --
"Tớ nhìn thấy cậu cùng Quý Trì thường xuyên tan học đi ra sau phố ăn cái gì đó, tớ...muốn mời cậu ăn, có thể chứ?"
Ôn Niệm Niệm hơi hơi giật mình, Căn Di cư nhiên mời cô đi ăn.
Rất khó có cơ hội.
Trên mặt nàng nổi lên tia mỉm cười, lập tức trả lời:"Đương nhiên có thể!"
Căn Di phảng phất thở nhẹ nhõm một hơi, cùng với Ôn Niệm Niệm đi ra khỏi khu dạy học.
Dọc theo đường đi, chung quanh đều có không ít đồng học nhìn các cô từ đầu tới cuối bằng ánh mắt kinh ngạc.
Căn Di tính cách quái gở, mấy năm nay cơ hồ không có một bạn bè, làm theo ý mình,độc lai độc vãng. Không nghĩ tới, cư nhiên sẽ cùng Ôn Niệm Niệm đi một chỗ.
Hai người thoạt nhìn quan hệ cũng không tệ lắm.
Khó có thể tin.
Đầu tiên là thái độ của nhất quán cao lãnh Giang Dữ thay đổi, tiếp theo Căn Di quái gở lại cùng cô trở thành bạn bè......
Cô là tiên nữ người gặp người thích sao?
Ôn Niệm Niệm cùng Căn Di đi ra trường học, sau trường mới khai trương một cửa hàng về đồ kho, cũng không tệ lắm, hai người đi vào.
Vừa vặn chỉ còn lại một cái bàn.
Ôn Niệm Niệm mang Căn Di chiếm vị trí kia, còn mình đi mua gà mang lại đây.
Gà tản ra hương khí nóng hôi hổi,Ôn Niệm Niệm nhịn xuống ý nghĩ ăn vụng,mang lại cùng Căn Di thưởng thức.
Lại không nghĩ rằng, mới vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy mấy nữ sinh trang điểm vây quanh Căn Di.
Nữ sinh tóc nhuộm màu hồng nhạt dựa vào bên cạnh bàn, kéo đầu tóc Căn Di,nói:
"Mày còn rất quật cường, đem vị trí này nhường ra tao ngồi!"
Căn Di cúi đầu, gắt gao bảo vệ cặp sách của Ôn Niệm, không chịu buông tay.
"Còn phản kháng, có phải ngứa da hay không?"
"Cặp này không giống như là của mày,ai,cho tao xem."
Nghe mấy nữ sinh nói chuyện, nhìn dáng vẻ là biết Căn Di, khi dễ cô ấy hẳn không phải là ngày một ngày hai.
Căn Di chính là hũ nút, một câu đều nói không nên lời, càng sẽ không cùng lão sư cáo trạng, kỳ thật dễ dàng trở thành đối tượng "Bạo lực học đường"của mấy đại tỷ.
Nữ sinh tóc hồng nhạt lúc trước, nắm đầu tóc của Căn Di, muốn đem cô ấy từ vị trí đang ngồi nắm lên.
Căn Di liều mạng phản kháng, thử tránh.
Nữ sinh khi dễ người tư thế thực thuận tay, nắm Căn Di muốn đem nàng kéo ra ngoài, không để bụng ánh mắt kinh ngạc chung quanh.
Ôn Niệm Niệm không chút do dự đi tới,đè bả vai, đem ả ta từ bên người Căn Di đẩy ra.
Gương mặt Căn Di trướng đến đỏ bừng, sợ hãi rụt rè mà tránh ở phía sau Ôn Niệm Niệm, gắt gao cắn răng, không nói một lời.
Đại tỷ tóc hồng liếc Ôn Niệm Niệm một cái, khóe miệng liệt khai ý cười:
"Như thế nào, người câm đã tìm được chỗ dựa."
Ôn Niệm Niệm một phen cầm tay đầy hình xăm:
"Mẹ mày không có đã dạy mày, động tay động chân thực không lễ phép?"
Đại tỷ đầu phấn hồng đem tay rút về, lạnh lùng nói: "Mày là ai?"
Bên người có nữ sinh lại đây, nói khẽ với nàng ta: "Ôn Niệm Niệm, người... Phế vật ở Ôn gia."
Mấy năm nay, đây chính là thanh danh của Ôn Niệm Niệm ở bên ngoài --
Đại tiểu thư phế sài không nên thân của Ôn gia, thành tích đội sổ, lì lợm la liếm truy nam thần.......
Toàn bộ Đức Tân cao trung không ai không biết.
Đại tỷ đầu phấn hồng biết người trước mặt này chính là Ôn Niệm Niệm, khóe mắt lập tức khơi mào ý cười khinh miệt --
"Đồ ngốc với phế vật, hai đứa mày thật đúng là trời sinh một đôi."
Chung quanh có nữ sinh ứng hòa nói: "Này còn không phải là vật họp theo loài, người phân theo nhóm?"
"Mày nói chuyện quá ôn nhu, hẳn là kêu ngưu tầm ngưu, mã tầm mã! Ha ha ha."
Mấy nữ sinh nở nụ cười, mặt Căn Di càng thêm trướng hồng, tay chặt chẽ nắm thành nắm tay.
Ôn Niệm Niệm đụng phải tay cô ấy, sau đó nhẹ nhàng mà đè đè.
Đại tỷ đầu phấn nâng cằm khiêu khích,nói:
"Phế vật còn thích làm anh hùng."
"Phế vật?" Cô cười lạnh, ngẩng đầu nhìn phía phấn đầu đại tỷ đầu: "Mày biết cái gì là phế vật sao?"
Đại tỷ đầu hồng bị con ngươi đen như mực của cô đâm, trong lòng có chút phát mao, không nói gì.
Ôn Niệm Niệm tiếp tục: "Giống như mày bắt nạt kẻ yếu, tồn tại cũng lãng phí cơm, chết lãng phí đất đai, cho nên chỉ có thể thông qua khi dễ người khác tìm kiếm giá trị của mình. Đây mới là phế vật."
Đại tỷ đầu phấn bị Ôn Niệm Niệm nói một chút, sắc mặt có điểm khó coi: "Mày..... Mày nói loạn cái gì!"
"Không tin sao, không bằng hỏi mình một chút, nếu mày biến mất, có người sẽ vì mày thương tâm sao? Mày tồn tại đối thế giới này có giá trị sao? Với người khác có ảnh hưởng? Nếu không tìm thấy đáp án, mày có tư cách gì gọi người khác là phế vật."
Từng chữ leng keng, giống như đòn nghiêm trọng, đấm đánh vào nơi nào đó của nữ sinh.
Văn Yến cùng mấy nam sinh trùng hợp ngồi ở bàn ngoài của cửa hàng, nghe được những lời này của Ôn Niệm Niệm, cậu không do dự ngẩng đầu lên, nhìn nữ sinh trong kia.
Ánh mắt kiên định, biểu tình chấp nhất.
Mày bị người khác yêu cầu quá cao sao,mày biến mất có người sẽ thương tâm sao,mày tồn tại đối thế giới này có giá trị sao?
Từng câu từng chữ, hỏi vấn linh hồn.
Khóe miệng lạnh lẽo của cậu giơ giơ lên.
Ôn Niệm Niệm hoàn toàn không chú ý tới Văn Yến cũng ở đây, cô ném cho đại tỷ đầu phấn, lạnh lùng nói:
"Nói tôi là phế vật, không bằng đi soi gương."
Đại tỷ bị Ôn Niệm Niệm nói cho hoàn toàn giận dữ, giơ tay lên, muốn cho Ôn Niệm Niệm một chút giáo huấn --
"Tiện nhân! Mày nói bậy!"
Ôn Niệm Niệm nhanh nhẹn mà ngửa ra sau, tránh thoát bàn tay.
Động tác cô ta đánh người cực kỳ thuần thục, nghĩ đến ngày thường không thiếu khi dễ đồng học.
Ôn Niệm Niệm thuận thế cầm lấy tay, dùng sức mà ấn ở trên bàn, bức bách mở ra năm ngón tay, sau đó nắm nĩa trên bàn lên.
Đại tỷ sợ hãi nhìn Ôn Niệm Niệm, bỗng nhiên có vẻ lại chút kinh hoảng: "Mày muốn làm gì?"
Lời còn chưa dứt, chiếc nĩa trong tay Ôn Niệm Niệm ở khe hở của năm ngón tay mà cắm xuống.
Đại tỷ đầu trừng lớn đôi mắt, sợ ngây người.
Ôn Niệm Niệm động tác nhanh đến kinh sợ, cơ hồ mắt thường đều không thể bắt giữ bóng dáng, bạch bạch bạch bạch, mặt bàn đều đã xuất hiện thật nhiều miếng vỡ.
Khe hở năm ngón tay không lớn, nhưng tay cô ta lại hoàn hảo không tổn hao gì, Ôn Niệm Niệm không có một lần sai lầm, mỗi một lần đều vững vàng mà chọc tiến khe hở ngón tay mặt bàn.
( p/s: làm nhớ tới trào lưu từng hot cách đây đã lâu)
"Cho nên... Rốt cuộc ai mới là phế vật?"
Đại tỷ bị dọa đến kinh thanh hét lên, sắc mặt tái nhợt vô cùng:
"Tao, tao là phế vật! Mày mau dừng tay! Dừng tay!"
"Bang" một tiếng, Ôn Niệm Niệm đem nĩa ấn vào mặt bàn, buông lỏng tay nàng ra.
Đại tỷ đầu phấn liên tục lui về phía sau, bắp chân đã bị dọa mềm, nếu không phải chung quanh nữ sinh đỡ lấy, chỉ sợ ngay cả đều đứng không yên.
Nàng kinh khủng mà che lại tay mình:
"Tay của tao... Tay của tao... Còn không?"
"Còn còn!"
Ngày thường cô ta luôn thích khi dễ người khác, giờ lập tức bị bớt thời giờ toàn bộ sức lực, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Ôn Niệm Niệm, sợ tới mức không nhẹ.
Cô như thế nào... Lợi hại như vậy.
Thậm chí cả Căn Di đều xem ngây người,độ phản ứng cùng độ nhanh nhẹn, quả thực có thể so với cao thủ võ lâm.
Đối với Ôn Niệm Niệm mà nói, kỳ thật này không tính cái gì.
Cô trước kia ở Harvard bạn cùng phòng chính là quái già, thường xuyên lôi kéo cô cùng nhau chơi, huấn luyện thân thủ nhanh nhẹn cùng năng lực phản ứng.
Bạn cùng phòng quái già tin tưởng vững chắc, năng lực tư duy cùng phản ứng tứ chi không phân được, đầu óc cùng thể năng cũng không thể phân cách.
Đại tỷ đầu phấn bị các nữ sinh đỡ ra khỏi cửa hàng, đời này đều không có chịu quá như vậy kinh hách, hổ thẹn lại tức giận, quay đầu lại, chỉ vào Ôn Niệm Niệm hô lớn:
"Mày không cần đi, chờ đó! Tao.. Tao đây gọi người tới! Tao sẽ không bỏ qua cho mày!"
Ôn Niệm Niệm biết cô ta khẳng định muốn đi kêu giúp đỡ.
Đúng lúc này, đường đi của ả ta bị người chặn, một thanh đạo lạnh như băng truyền đến:
"Cô sẽ không bỏ qua ai, hả?"
Đại tỷ hấn hồng bỗng nhiên giương mắt, đón nhận tầm mắt lạnh như băng của Văn Yến.
Con ngươi hắn đen nhánh giống như ngưng kết băng sương, không hề có độ ấm, lệnh người không rét mà run.
Mười Ba cao trung Văn Yến, tàn nhẫn độc ác, ai mà không biết.
Đại tỷ đầu phấn sợ tới mức giống như chim cút,run run rẩy rẩy nói: "Cậu... Cậu muốn thế nào?"
Văn Yến ngẩng đầu, nhẹ nhàng bâng quơ mà quét Ôn Niệm Niệm liếc mắt một cái, lạnh lùng nói:
"Mày động vào một đầu ngón tay của cô ấy thử xem."
Ôn Niệm Niệm cùng Quý Trì tới nhà ăn mua phô mai khoai tây nghiền.
"Thiệt hay giả? Cậu thật là con trai bảo bối của lão tổng tập đoàn Quý thị, lợi hại như vậy?"
Quý Trì dùng cái muỗng thổi mạnh khoai tây, bỏ vào trong miệng,thuận miệng nói:
"Cái này gì lợi hại."
"Nghe ba tớ nói, đem đại tiểu thư Ôn gia bán, đều không thắng nổi một đầu ngón tay của Quý công tử."
"Ha? Ba cậu thật sự là người."
Ôn Niệm Niệm đánh giá Quý Trì, một thân đồng phục nhăn nhó, tóc quăn lộn xộn cùng với kính đen dày cộp.
Hoàn toàn... Nhìn không ra là công tử hào môn thế gia.
Không giống Giang Dữ, đi chỗ nào trên mặt cũng treo "Lão tử",biểu tình cao lãnh,thật xa cũng có thể ngửi được một cổ tử thanh quý.
Quý Trì chính là loại mất mặt đàn trung,tuyệt đối tìm không ra nam sinh nào bình thường hơn.
Không nghĩ tới có thể có bối cảnh ngưu bức rầm rầm như vậy.
"Ba tớ muốn quỳ liếm cậu, tớ lại cùng cậu ăn khoai tây."
Ôn Niệm Niệm cười nói giỡn.
"Thế sự khó liệu nha."
Quý Trì liếc mắt nhìn cô một cái,nhàn nhạt mà nói:
"Học tập là trên hết, tớ cũng muốn quỳ liếm cậu."
"Ngàn vạn đừng, tớ là cái phế sài, toàn giáo ai mà không biết."
Quý Trì cười thần bí:
"Cậu không phải như lời đồn, tớ biết mà."
Ôn Niệm Niệm nhún nhún vai, cùng cậu ngồi ở cầu thang ăn từng muỗng khoai tây nghiền, nhìn sân thể dục, nhìn thân ảnh nhóm nam sinh mồ hôi như mưa.
"Đúng rồi, ba cậu tên là gì?" Quý Trì quay đầu hỏi.
"Ôn Đình Hiên,làm sao vậy."
"Không sao."
Quý Trì thuận miệng nói: "Tôi cùng lão ba nói một tiếng, nhưng mà được hay không, cũng không biết."
"Như vậy là đang cấp lực?" Ôn Niệm Niệm có điểm hoài nghi: "Ba cậu có thể nghe lời cậu nói sao?"
Quý Trì cười cười ấm áp: "Ba cậu thật ra nói đúng, một câu thôi...ông có thể cho một cái đàm phán."
......
Sự thật chứng minh,Quý Trì không có khoác lác.
Mất hai ngày, tập đoàn Ôn thị thuận lợi bắt lấy hiệp ước với Quý gia.
Đoạn thời gian kia, trong miệng Ôn Đình Hiên nói ba câu đều không rời vị Quý công tử này.
Bởi vì công tác thuận lợi,ông đối Ôn Niệm Niệm cũng càng thêm coi trọng, cái này làm cho Ôn Khả Nhi càng cảm giác được......
Nỗ lực của mình lúc trước, giống như có ý tứ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Thực không cam lòng, nhưng lại không thể nề hà.
***
Buổi chiều tan học, Ôn Niệm Niệm một mình lưu lại phòng nghiên cứu thảo luận đọc sách, cô mua sách chuyên tác nguyên bản, gấp không chờ nổi vào phòng nghiên cứu gặm.
Thực mau, Căn Di cũng đi tới.
Cô nương này cắt mái bằng, làn da trắng nõn như tuyết, bộ dáng ngoan ngoãn, động tác cũng nhẹ nhàng, hoàn toàn không có cảm giác đang tồn tại.
Căn Di ngồi xuống, lấy bản nháp ra, yên lặng tính toán đề, cũng không quấy rầy Ôn Niệm Niệm.
Nửa giờ sau, Ôn Niệm Niệm xem xong nội dung một chương, ngẩng đầu lên,nhìn phía Căn Di đang đăm đăm soi bản nháp.
Cô ấy tựa hồ bị đề toán học này làm khó,lâu như vậy vẫn chưa làm ra được.
Trên giấy tính toán có không ít giả thiết, nhưng mà, đều không chính xác.
Căn Di mẫn cảm chú ý tới Ôn Niệm Niệm đang nhìn.
Cô ấy ngẩng đầu,mắt to đen nhánh cùng cô nhìn nhau.
Hai người đồng thời chớp chớp mắt.
Sau một lúc lâu, Căn Di đem đề đẩy đến trước mặt Ôn Niệm Niệm, ý tứ thực rõ ràng --
Xin giúp đỡ.
Đề này,đối với trình độ của học sinh sơ trung, đích xác có khó khăn.
Nhưng mà Ôn Niệm Niệm nhìn lướt qua đề, trong lòng đã có đáp án.
Cô lấy bản nháp giấy, chỉ mấy cái công thức viết trên vở, dễ như trở bàn tay đem đề này dùng phương thức đơn giản nhất làm ra.
Cô ấy nhìn nhìn bước tính phức tạp, lại nhìn nhìn Ôn Niệm Niệm đưa ra công thức đơn giản, ánh mắt trở nên phức tạp.
Lúc trước trên hội thảo, lão Vương bố trí những đề mục phức tạp, Ôn Niệm Niệm nói không làm, kỳ thật căn bản là đúng!
Căn Di như phát hiện đại bí mật kinh thiên động địa gì đó,gương mặt hơi hơi đỏ lên.
Ôn Niệm Niệm đem bản nháp giấy đưa lại, thần bí cười cười, tay dựng giữa môi, làm một động tác im lặng:
"Không được nói cho người khác."
Căn Di lập tức hiểu ý tứ Ôn Niệm Niệm,liên tục gật đầu, tỏ vẻ sẽ bảo vệ bí mật.
Ôn Niệm Niệm không sợ cô ấy nơi nơi nói bậy, từ lúc gia nhập cái hội này tới nay, Ôn Niệm Niệm trước sau không nghe Căn Di mở miệng nói chuyện.
Cô ấy được chuẩn đoán có chướng ngại giao lưu nghiêm trọng, không thích cùng người khác kết giao, ngày thường đều không có bạn bè.
Bởi vậy, đối với Ôn Niệm Niệm mà nói, cô ấy đáng giá tin cậy.
Căn Di nhìn bước giải của Ôn Niệm Niệm,một lần nữa bắt đầu tính toán,quả nhiên, thực mau liền làm ra đề mục kia.
Biểu tình rên căng chặt trên mặt, chậm trễ rời xuống, như trút được gánh nặng.
Ôn Niệm Niệm thấy sắc trời sắp muộn,thu sách,nói:"Thời gian không còn sớm,tớ đi về trước."
Căn Di rầu rĩ,không nói thêm gì, lúc Ôn Niệm Niệm xoay người đi ra khỏi phòng nghiên cứu thảo luận. Thời điểm đó, cô ấy bỗng nhiên giữ ống tay áo của Niệm Niệm, nhẹ nhàng lắc lắc.
Ôn Niệm Niệm lập tức bị cái động tác này cấp manh hóa.
Quá đáng yêu.
"Còn có chuyện gì sao?" Cô dừng lại bước chân,hỏi.
Căn Di chần chừ thật lâu,muốn nói cái gì,nhưng chung quy không có nói ra, lấy di động thong thả đánh mấy chữ.
Ôn Niệm Niệm biết cô có chướng ngại giao lưu, cho nên kiên nhẫn mà chờ điện thoại di động đưa qua, mặt trên viết một hàng chữ --
"Tớ nhìn thấy cậu cùng Quý Trì thường xuyên tan học đi ra sau phố ăn cái gì đó, tớ...muốn mời cậu ăn, có thể chứ?"
Ôn Niệm Niệm hơi hơi giật mình, Căn Di cư nhiên mời cô đi ăn.
Rất khó có cơ hội.
Trên mặt nàng nổi lên tia mỉm cười, lập tức trả lời:"Đương nhiên có thể!"
Căn Di phảng phất thở nhẹ nhõm một hơi, cùng với Ôn Niệm Niệm đi ra khỏi khu dạy học.
Dọc theo đường đi, chung quanh đều có không ít đồng học nhìn các cô từ đầu tới cuối bằng ánh mắt kinh ngạc.
Căn Di tính cách quái gở, mấy năm nay cơ hồ không có một bạn bè, làm theo ý mình,độc lai độc vãng. Không nghĩ tới, cư nhiên sẽ cùng Ôn Niệm Niệm đi một chỗ.
Hai người thoạt nhìn quan hệ cũng không tệ lắm.
Khó có thể tin.
Đầu tiên là thái độ của nhất quán cao lãnh Giang Dữ thay đổi, tiếp theo Căn Di quái gở lại cùng cô trở thành bạn bè......
Cô là tiên nữ người gặp người thích sao?
Ôn Niệm Niệm cùng Căn Di đi ra trường học, sau trường mới khai trương một cửa hàng về đồ kho, cũng không tệ lắm, hai người đi vào.
Vừa vặn chỉ còn lại một cái bàn.
Ôn Niệm Niệm mang Căn Di chiếm vị trí kia, còn mình đi mua gà mang lại đây.
Gà tản ra hương khí nóng hôi hổi,Ôn Niệm Niệm nhịn xuống ý nghĩ ăn vụng,mang lại cùng Căn Di thưởng thức.
Lại không nghĩ rằng, mới vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy mấy nữ sinh trang điểm vây quanh Căn Di.
Nữ sinh tóc nhuộm màu hồng nhạt dựa vào bên cạnh bàn, kéo đầu tóc Căn Di,nói:
"Mày còn rất quật cường, đem vị trí này nhường ra tao ngồi!"
Căn Di cúi đầu, gắt gao bảo vệ cặp sách của Ôn Niệm, không chịu buông tay.
"Còn phản kháng, có phải ngứa da hay không?"
"Cặp này không giống như là của mày,ai,cho tao xem."
Nghe mấy nữ sinh nói chuyện, nhìn dáng vẻ là biết Căn Di, khi dễ cô ấy hẳn không phải là ngày một ngày hai.
Căn Di chính là hũ nút, một câu đều nói không nên lời, càng sẽ không cùng lão sư cáo trạng, kỳ thật dễ dàng trở thành đối tượng "Bạo lực học đường"của mấy đại tỷ.
Nữ sinh tóc hồng nhạt lúc trước, nắm đầu tóc của Căn Di, muốn đem cô ấy từ vị trí đang ngồi nắm lên.
Căn Di liều mạng phản kháng, thử tránh.
Nữ sinh khi dễ người tư thế thực thuận tay, nắm Căn Di muốn đem nàng kéo ra ngoài, không để bụng ánh mắt kinh ngạc chung quanh.
Ôn Niệm Niệm không chút do dự đi tới,đè bả vai, đem ả ta từ bên người Căn Di đẩy ra.
Gương mặt Căn Di trướng đến đỏ bừng, sợ hãi rụt rè mà tránh ở phía sau Ôn Niệm Niệm, gắt gao cắn răng, không nói một lời.
Đại tỷ tóc hồng liếc Ôn Niệm Niệm một cái, khóe miệng liệt khai ý cười:
"Như thế nào, người câm đã tìm được chỗ dựa."
Ôn Niệm Niệm một phen cầm tay đầy hình xăm:
"Mẹ mày không có đã dạy mày, động tay động chân thực không lễ phép?"
Đại tỷ đầu phấn hồng đem tay rút về, lạnh lùng nói: "Mày là ai?"
Bên người có nữ sinh lại đây, nói khẽ với nàng ta: "Ôn Niệm Niệm, người... Phế vật ở Ôn gia."
Mấy năm nay, đây chính là thanh danh của Ôn Niệm Niệm ở bên ngoài --
Đại tiểu thư phế sài không nên thân của Ôn gia, thành tích đội sổ, lì lợm la liếm truy nam thần.......
Toàn bộ Đức Tân cao trung không ai không biết.
Đại tỷ đầu phấn hồng biết người trước mặt này chính là Ôn Niệm Niệm, khóe mắt lập tức khơi mào ý cười khinh miệt --
"Đồ ngốc với phế vật, hai đứa mày thật đúng là trời sinh một đôi."
Chung quanh có nữ sinh ứng hòa nói: "Này còn không phải là vật họp theo loài, người phân theo nhóm?"
"Mày nói chuyện quá ôn nhu, hẳn là kêu ngưu tầm ngưu, mã tầm mã! Ha ha ha."
Mấy nữ sinh nở nụ cười, mặt Căn Di càng thêm trướng hồng, tay chặt chẽ nắm thành nắm tay.
Ôn Niệm Niệm đụng phải tay cô ấy, sau đó nhẹ nhàng mà đè đè.
Đại tỷ đầu phấn nâng cằm khiêu khích,nói:
"Phế vật còn thích làm anh hùng."
"Phế vật?" Cô cười lạnh, ngẩng đầu nhìn phía phấn đầu đại tỷ đầu: "Mày biết cái gì là phế vật sao?"
Đại tỷ đầu hồng bị con ngươi đen như mực của cô đâm, trong lòng có chút phát mao, không nói gì.
Ôn Niệm Niệm tiếp tục: "Giống như mày bắt nạt kẻ yếu, tồn tại cũng lãng phí cơm, chết lãng phí đất đai, cho nên chỉ có thể thông qua khi dễ người khác tìm kiếm giá trị của mình. Đây mới là phế vật."
Đại tỷ đầu phấn bị Ôn Niệm Niệm nói một chút, sắc mặt có điểm khó coi: "Mày..... Mày nói loạn cái gì!"
"Không tin sao, không bằng hỏi mình một chút, nếu mày biến mất, có người sẽ vì mày thương tâm sao? Mày tồn tại đối thế giới này có giá trị sao? Với người khác có ảnh hưởng? Nếu không tìm thấy đáp án, mày có tư cách gì gọi người khác là phế vật."
Từng chữ leng keng, giống như đòn nghiêm trọng, đấm đánh vào nơi nào đó của nữ sinh.
Văn Yến cùng mấy nam sinh trùng hợp ngồi ở bàn ngoài của cửa hàng, nghe được những lời này của Ôn Niệm Niệm, cậu không do dự ngẩng đầu lên, nhìn nữ sinh trong kia.
Ánh mắt kiên định, biểu tình chấp nhất.
Mày bị người khác yêu cầu quá cao sao,mày biến mất có người sẽ thương tâm sao,mày tồn tại đối thế giới này có giá trị sao?
Từng câu từng chữ, hỏi vấn linh hồn.
Khóe miệng lạnh lẽo của cậu giơ giơ lên.
Ôn Niệm Niệm hoàn toàn không chú ý tới Văn Yến cũng ở đây, cô ném cho đại tỷ đầu phấn, lạnh lùng nói:
"Nói tôi là phế vật, không bằng đi soi gương."
Đại tỷ bị Ôn Niệm Niệm nói cho hoàn toàn giận dữ, giơ tay lên, muốn cho Ôn Niệm Niệm một chút giáo huấn --
"Tiện nhân! Mày nói bậy!"
Ôn Niệm Niệm nhanh nhẹn mà ngửa ra sau, tránh thoát bàn tay.
Động tác cô ta đánh người cực kỳ thuần thục, nghĩ đến ngày thường không thiếu khi dễ đồng học.
Ôn Niệm Niệm thuận thế cầm lấy tay, dùng sức mà ấn ở trên bàn, bức bách mở ra năm ngón tay, sau đó nắm nĩa trên bàn lên.
Đại tỷ sợ hãi nhìn Ôn Niệm Niệm, bỗng nhiên có vẻ lại chút kinh hoảng: "Mày muốn làm gì?"
Lời còn chưa dứt, chiếc nĩa trong tay Ôn Niệm Niệm ở khe hở của năm ngón tay mà cắm xuống.
Đại tỷ đầu trừng lớn đôi mắt, sợ ngây người.
Ôn Niệm Niệm động tác nhanh đến kinh sợ, cơ hồ mắt thường đều không thể bắt giữ bóng dáng, bạch bạch bạch bạch, mặt bàn đều đã xuất hiện thật nhiều miếng vỡ.
Khe hở năm ngón tay không lớn, nhưng tay cô ta lại hoàn hảo không tổn hao gì, Ôn Niệm Niệm không có một lần sai lầm, mỗi một lần đều vững vàng mà chọc tiến khe hở ngón tay mặt bàn.
( p/s: làm nhớ tới trào lưu từng hot cách đây đã lâu)
"Cho nên... Rốt cuộc ai mới là phế vật?"
Đại tỷ bị dọa đến kinh thanh hét lên, sắc mặt tái nhợt vô cùng:
"Tao, tao là phế vật! Mày mau dừng tay! Dừng tay!"
"Bang" một tiếng, Ôn Niệm Niệm đem nĩa ấn vào mặt bàn, buông lỏng tay nàng ra.
Đại tỷ đầu phấn liên tục lui về phía sau, bắp chân đã bị dọa mềm, nếu không phải chung quanh nữ sinh đỡ lấy, chỉ sợ ngay cả đều đứng không yên.
Nàng kinh khủng mà che lại tay mình:
"Tay của tao... Tay của tao... Còn không?"
"Còn còn!"
Ngày thường cô ta luôn thích khi dễ người khác, giờ lập tức bị bớt thời giờ toàn bộ sức lực, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Ôn Niệm Niệm, sợ tới mức không nhẹ.
Cô như thế nào... Lợi hại như vậy.
Thậm chí cả Căn Di đều xem ngây người,độ phản ứng cùng độ nhanh nhẹn, quả thực có thể so với cao thủ võ lâm.
Đối với Ôn Niệm Niệm mà nói, kỳ thật này không tính cái gì.
Cô trước kia ở Harvard bạn cùng phòng chính là quái già, thường xuyên lôi kéo cô cùng nhau chơi, huấn luyện thân thủ nhanh nhẹn cùng năng lực phản ứng.
Bạn cùng phòng quái già tin tưởng vững chắc, năng lực tư duy cùng phản ứng tứ chi không phân được, đầu óc cùng thể năng cũng không thể phân cách.
Đại tỷ đầu phấn bị các nữ sinh đỡ ra khỏi cửa hàng, đời này đều không có chịu quá như vậy kinh hách, hổ thẹn lại tức giận, quay đầu lại, chỉ vào Ôn Niệm Niệm hô lớn:
"Mày không cần đi, chờ đó! Tao.. Tao đây gọi người tới! Tao sẽ không bỏ qua cho mày!"
Ôn Niệm Niệm biết cô ta khẳng định muốn đi kêu giúp đỡ.
Đúng lúc này, đường đi của ả ta bị người chặn, một thanh đạo lạnh như băng truyền đến:
"Cô sẽ không bỏ qua ai, hả?"
Đại tỷ hấn hồng bỗng nhiên giương mắt, đón nhận tầm mắt lạnh như băng của Văn Yến.
Con ngươi hắn đen nhánh giống như ngưng kết băng sương, không hề có độ ấm, lệnh người không rét mà run.
Mười Ba cao trung Văn Yến, tàn nhẫn độc ác, ai mà không biết.
Đại tỷ đầu phấn sợ tới mức giống như chim cút,run run rẩy rẩy nói: "Cậu... Cậu muốn thế nào?"
Văn Yến ngẩng đầu, nhẹ nhàng bâng quơ mà quét Ôn Niệm Niệm liếc mắt một cái, lạnh lùng nói:
"Mày động vào một đầu ngón tay của cô ấy thử xem."
Bình luận facebook