Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69
Một ngày trước khi Thư Phỉ gặp Tần Triều, cô vừa chia tay người bạn trai đã yêu được một năm rưỡi của mình.
Bạn trai cô là cậu ấm con nhà giàu, lịch sự nhã nhặn chu đáo, có tất cả những ưu điển của một người con trai được nuôi dưỡng tử tế. Nếu nói có gì đáng tiếc thì là vì thế hệ nhà giàu thứ hai, cha mẹ vẫn còn, chẳng nắm giữ được vị trí quan trọng chủ chốt nào trong công ty gia đình, không thể có quyền trong chuyện hôn nhân của chính mình.
“Anh rất đau khổ.”
Khi chia tay trong nhà hàng, người bạn trai đó chân thành tha thiết nói: “Anh không thể tưởng tượng được mình sẽ sống thế nào khi thiếu em.”
Thư Phỉ nhướng mày, cắn một trái cà chua bi.
Nước cà chua chua chua ngọt ngọt lan tỏa trong miệng cô, cô nuốt xuống.
Người bạn trai siết chặt tay, cực kỳ đau khổ: “Tin anh đi, chuyện chia tay này em không có lỗi. Do bố mẹ anh có thành kiến với em, anh cũng không thể nào thuyết phục họ thay đổi được.”
Thư Phỉ thương hại nhìn miếng thịt nguội lạnh trên đĩa của anh ta, đồng tình: “Đúng là tôi chẳng thấy mình có lỗi gì.”
Vậy thì sai ở đâu?
Có lẽ là do gia đình cô, Thư Phỉ nghĩ.
Một gia đình ở thành phố hạng hai, cả hai đều là nhân viên của doanh nghiệp nhà nước đã làm việc vất vả cả đời, sinh ra một cô con gái khá ưu tú. Loại chuyện thường thấy ở các thành phố lớn, khi gặp những thời khắc quan trọng trong việc cưới xin thì lại bị người ta cân đo đong đếm, trừ chỗ này bớt chỗ kia, cuối cùng đột nhiên cái cân lệch đi rớt xuống, nói với cô: “Cô không xứng con trai chúng tôi.”
Cô từng gặp qua cha mẹ cao quý của người bạn trai kia, sự kiêu ngạo thường thấy của tầng lớp thượng lưu được ẩn dưới vẻ lịch sự bề ngoài, ánh mắt nhìn cô như nhìn một con muỗi, đề phòng cô lao vào hút máu họ.
“Cảm giác này rất đau đớn, em hiểu không? Anh yêu em sâu đậm nhưng phải rời xa em…”
Người bạn trai vẫn đang diễn hình tượng một người bị cuộc đời chèn ép, trong mắt chất chứa toàn những đau khổ muộn phiền xót xa, nhìn cô thâm tình: “Em là người con gái tuyệt vời nhất mà anh từng gặp từ trước tới nay, kể cả sau này cũng thế.”
Thư Phỉ không muốn nhìn anh ta diễn nữa, cô đặt dao nĩa xuống, nói chân thành: “Nhưng tôi tin rằng anh không phải là người đàn ông tốt nhất mà tôi từng gặp.”
“…?”
“Tôi nghĩ rằng người đàn ông tốt, ít nhất sẽ không rủ bạn gái tới một nhà hàng cao cấp để nói về chuyện chia tay với lý do vì ba mẹ cắt thu nhập của anh ta.”
Thư Phỉ cầm hóa đơn thanh toán trị giá mấy nghìn tệ, búng tay gọi nhân viên phục vụ, đồng thời hỏi người đã là bạn trai cũ: “Tôi có cần gọi thêm cho cậu một ly sữa không, nhóc con?”
Rời khỏi nhà hàng, Thư Phỉ không vội về nhà.
Cô đi trên đôi giày cao gót tới trung tâm thương mại gần đó, bước thẳng vào cửa hàng sang trọng, bảo nhân viên lấy chiếc túi mà cô đặt trước. Trong lúc chờ lấy túi, cô còn thích một cái khăn lụa nhìn rất mảnh mai khi buộc lên, nên cô quẹt thẻ mua ngay không chút đắn đo.
Lái xe về căn hộ, Thư Phỉ cất những thứ mới mua vào phòng chứa đồ, đứng trước gương nhìn lại bản thân.
Theo tiêu chuẩn thẩm mỹ phổ biến hiện giờ, người phụ nữ trong gương thực sự không được tính là đẹp, đôi mắt quá dài và hẹp, đuôi mắt nhếch lên nhìn hơi dữ, giống như một lưỡi dao sắc bén, khóe mắt sâu.
Nếu cô nhìn người khác mà không cười, người đó tự nhiên sẽ có cảm giác bị áp bức.
Khi còn đi học, Thư Phỉ từng gặp rắc rối vì ngoại hình của mình.
Cô ghen tị với những cô bạn có vẻ ngoài ngọt ngào dịu dàng, có thể vận dụng ưu thế của con gái một cách triệt để, có việc gì không muốn giải quyết thì chỉ cần mỉm cười là mọi khó khăn sẽ được xử lý. Không giống như cô, người sinh ra đã có dáng vẻ “tôi sẽ tự lo liệu mọi việc”, nếu bộc lộ vẻ yếu đuối lại bị nghi ngờ là giả tạo.
Bây giờ Thư Phỉ đã qua tuổi mà bị ngoại hình gây khó khăn, cũng đã quá quen với việc Thái sơn có sập xuống cũng không biến sắc, vạn năm bày ra vẻ mặt đại ma vương máu lạnh vô tình để ứng phó với những việc hài lòng hay khó chịu.
Mặc dù chia tay khiến cô cảm thấy hụt hẫng, muốn rủ một người bạn đi uống để xoa dịu nỗi buồn, nhưng nghĩ ngày mai cô sẽ đi cùng Tằng Giai Văn tham dự hội thảo, Thư Phỉ quyết định đi tập yoga, tắm rửa rồi đi ngủ.
Rốt cuộc, trời đất bao la, công việc là quan trọng nhất.
*
Vào thời điểm đó, nhóm công tác Chim hót khe ở Nam Giang vẫn chưa được thành lập. Thư Phỉ là trợ lý của Tằng Giai Văn, chịu trách nhiệm xử lý tất cả những việc vặt vãnh, rườm rà xung quanh cho ông, bao gồm cả việc xác nhận trước hội thảo.
Buổi hội thảo này được tổ chức theo lời mời của một trường đại học ở Yến Đô, Thư Phỉ đến giảng đường trước một giờ khi hội thảo bắt đầu.
Vẫn còn sớm, chỉ có một giảng viên đang hướng dẫn sinh viên sắp xếp vị trí. Thư Phỉ đứng cạnh cửa, dùng điện thoại di động kiểm tra quy trình, được nửa chừng thì nghe phía sau có tiếng nói: “Làm phiền nhường đường ạ.”
Cô quay đầu lại, chỉ nhìn thấy cằm của một cậu con trai.
Nhìn lên thêm chút nữa, cô bắt gặp một đôi mắt cười.
Thư Phỉ lùi lại, nghe người đó nói: “Cảm ơn chị.”
Giảng đường nối liền với hành làng, ánh nắng lóa mắt tạo nên những quầng sáng tròn.
Chàng trai mặc áo thun trắng của trường, quần thể thao màu đen rộng rãi, đường cong mắt cá chân lộ dưới ống quần đẹp đẽ, toát lên vẻ đẹp mạnh mẽ của tuổi trẻ.
Cậu ta và một nam sinh khác đến dọn bàn ghế trong hội trường, khi cúi người đặt bàn xuống, vạt áo thun bị kéo lên, eo hẹp, làn da trắng trẻo dưới nắng.
Một em trai rất ngoan.
Nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Thư Phỉ thu hồi tầm mắt, nhìn thấy sinh viên lần lượt kéo tới cửa nên lui vào trong góc đứng yên. Cô hơi khát, vô thức liếm môi.
Chàng trai ban nãy từ đâu tới mang đến cho cô một chai nước suối.
“Cảm ơn.” Thư Phỉ mở nắp chai, ngẩng đầu uống một hớp.
Khi nhìn thấy vậy, một cô gái tới sắp xếp vị trí hét lên: “Tần Triều, còn nước không?”
“Không.” Tần Triều khoát tay, “Chai này của tôi mua dưới lầu.”
“Trên bục chắc có, lấy giùm tôi một chai được không?”
“Tự mình lấy đi, không rảnh.”
Cô gái dậm chân, hậm hực liếc nhìn Thư Phỉ giữa tiếng trêu chọc của bạn đi cùng.
Dường như cô đang cầm không phải chai nước suối mà là trái tim vỡ vụn của một cô gái. Thư Phỉ khịt mũi, đặt chai nước lên bệ cửa sổ bên cạnh.
Thanh niên trẻ thẳng thắn đến mức làm tổn thương người khác, thà để cô gái đang có tình ý với mình đưa nước cho người không quen biết chứ không chịu đi thêm mấy bước để đưa giúp chai nước cho người ta, xoa dịu lòng tự trọng của cô gái ngay nơi công cộng.
“Còn việc gì nữa à?” Thư Phỉ hỏi khẽ.
Tần Triều cười với cô: “Không có gì, cảm ơn chị.”
Thư Phỉ mặc kệ cậu ta.
Khi có tin nhắn tài xế của Tằng Giai Văn, cô xuống lầu đón ông.
Tần Triều ở trong hội trường tiếp tục giúp đỡ, chuẩn bị xong sổ – bút ký tên, ngước mắt nhìn chai nước suối để trên bệ cửa sổ, nhún vai thờ ơ, ném vào thùng rác.
Sau khi bài giảng bắt đầu, Tần Triều ngồi hàng ghế cuối cùng, nghe người đàn ông tên Tằng Giai Văn kia đĩnh đạc phát biểu.
Cậu nghe lơ đãng, một tay chống cằm, một tay xoay bút, tầm mắt thỉnh thoảng nhìn người phụ nữ có sống mũi cao, đôi mắt sâu hút hồn đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên kia.
Tối qua cậu đã nhìn thấy cô ở nhà hàng nơi cậu làm việc. Nghe đồng nghiệp nói cô tới chia tay với bạn trai, hơn nữa người thanh toán lại là cô ấy.
Tần Triều không hứng thú với chuyện đó, điều cậu thấy thú vị là sau khi Thư Phỉ rời đi, cậu nghe người bạn trai cũ của cô gọi điện cho ai đó lúc cậu đang dọn bàn kế bên.
“Cô ấy thực sự mỉa mai tôi còn chưa dứt sữa. Lúc tôi nghe câu đó suy sụp thế nào cậu có biết không, chúng tôi yêu nhau một năm rưỡi, không lẽ tôi không từng trả giá cho phần tình cảm đó sao? Không lẽ bắt tôi đoạn tuyệt với gia đình, đi theo cô ấy làm công thì mới thật sự gọi là yêu cô ấy sao?”
Tần Triều chồng mấy cái đĩa lên nhau, mặt vô cảm nghĩ: Chà, lại là câu chuyện kết hôn nhà giàu máu chó đây mà.
“Cậu nói đúng, có lẽ cô ấy luôn khinh thường tôi. Nhưng cô ấy thì tốt ở chỗ nào chứ? Một người con gái ở tỉnh lên không có chỗ dựa, có thể trở thành trợ lý của Tằng Giai Văn thì ai biết có phải có giao dịch ngầm gì không chứ.”
Vầy là hơi quá đáng đó, anh bạn.
Tần Triều ngước nhìn tấm gương trang trí đối diện bàn ăn, người đàn ông trong gương thất hồn lạc phách đang nghẹn ngào, như thể anh ta cực kỳ ấm ức, cần một ly sữa rồi an tâm ngủ ngoan trong vòng tay mẹ.
“Tôi không nói cô ấy dựa vào quy tắc ngầm để thăng tiến, đó không phải là điều mà mấy cậu hay nói sao? Thử nghĩ xem, vợ Tằng Giai Văn ốm đau quanh năm, bên cạnh ông ta còn có trợ lý như vậy… Cô ấy không đẹp nhưng cậu không thấy cô ấy rất đặc biệt à? Nếu không thì ban đầu tôi đâu theo đuổi cô ấy… Thôi được rồi, không nói nữa, đợi khi tôi lấy lại được thẻ thì mời mấy cậu đi ăn.”
Tần Triều bưng chồng dĩa vào sau bếp, thấy nhà hàng không có việc gì làm nên đi tới cầu thang thoát hiểm hút thuốc. Khói thuốc bay lên trước mắt, cậu nhớ lại những gì mình vừa nghe thấy, hình bóng người phụ nữ đã rời đi hiện lên trong đầu cậu.
Cô ấy mặc đồ gì nhỉ?
Hình như là áo sơ mi trắng, váy xanh đậm ôm sát người, phô diễn đường cong cơ thể như một đóa hoa đang nở rộ, tỏa ra hương thơm thành thục.
Nhưng điều làm Tần Triều chú ý hơn cả là đôi mắt của cô.
Sao lại có người có đôi mắt đẹp đến vậy.
Sóng mắt lưu chuyển vừa sắc bén vừa có vẻ quyến rũ tựa như ánh sáng rực rỡ.
Hút hết điếu thuốc, Tần Triều gửi tin nhắn cho bạn cùng phòng: [Mai cậu xin nghỉ à?]
Bạn cùng phòng nhắn lại: [Vụ bố trí hội trường đó hả? Cậu đã từ chối không chịu giúp giờ lại đồng ý rồi à? Cảm ơn anh em rất nhiều, bạn gái tôi đã nói sẽ chia tay tôi nếu mai không đi coi phim với cổ. Cậu biết đó, con gái tháng nào cũng có mấy ngày làm mình làm mẩy, đợi tôi dỗ dành xong rồi nhất định tôi sẽ mời cậu ăn cơm.]
Tần Triều chả thèm coi đối phương nói dông dài gì, hỏi thẳng: [Người diễn thuyết là ai?]
[Đợi tôi coi lại thông báo.]
Nửa phút sau, bạn cùng phòng trả lời: [Tằng Giai Văn, hình như chuyên gia nghiên cứu chim.]
Tần Triều liếm môi, tiếng “nhóc con” êm ái của Thư Phỉ vang bên tai, cậu thản nhiên cười, lười biếng dựa vào tường, dùng ngón tay cái gõ gõ màn hình.
[Được rồi, nói với trưởng nhóm cậu, tôi đi thay.]
[??? Không phải chứ, cậu có hứng thú với bài thuyết trình chim chóc này hả?]
Tần Triều cất điện thoại.
Khi mở cửa phòng bếp, cậu nghĩ, mình không có hứng thú với chim chóc.
Nhưng cậu có hứng thú với chị gái kia.
Bạn trai cô là cậu ấm con nhà giàu, lịch sự nhã nhặn chu đáo, có tất cả những ưu điển của một người con trai được nuôi dưỡng tử tế. Nếu nói có gì đáng tiếc thì là vì thế hệ nhà giàu thứ hai, cha mẹ vẫn còn, chẳng nắm giữ được vị trí quan trọng chủ chốt nào trong công ty gia đình, không thể có quyền trong chuyện hôn nhân của chính mình.
“Anh rất đau khổ.”
Khi chia tay trong nhà hàng, người bạn trai đó chân thành tha thiết nói: “Anh không thể tưởng tượng được mình sẽ sống thế nào khi thiếu em.”
Thư Phỉ nhướng mày, cắn một trái cà chua bi.
Nước cà chua chua chua ngọt ngọt lan tỏa trong miệng cô, cô nuốt xuống.
Người bạn trai siết chặt tay, cực kỳ đau khổ: “Tin anh đi, chuyện chia tay này em không có lỗi. Do bố mẹ anh có thành kiến với em, anh cũng không thể nào thuyết phục họ thay đổi được.”
Thư Phỉ thương hại nhìn miếng thịt nguội lạnh trên đĩa của anh ta, đồng tình: “Đúng là tôi chẳng thấy mình có lỗi gì.”
Vậy thì sai ở đâu?
Có lẽ là do gia đình cô, Thư Phỉ nghĩ.
Một gia đình ở thành phố hạng hai, cả hai đều là nhân viên của doanh nghiệp nhà nước đã làm việc vất vả cả đời, sinh ra một cô con gái khá ưu tú. Loại chuyện thường thấy ở các thành phố lớn, khi gặp những thời khắc quan trọng trong việc cưới xin thì lại bị người ta cân đo đong đếm, trừ chỗ này bớt chỗ kia, cuối cùng đột nhiên cái cân lệch đi rớt xuống, nói với cô: “Cô không xứng con trai chúng tôi.”
Cô từng gặp qua cha mẹ cao quý của người bạn trai kia, sự kiêu ngạo thường thấy của tầng lớp thượng lưu được ẩn dưới vẻ lịch sự bề ngoài, ánh mắt nhìn cô như nhìn một con muỗi, đề phòng cô lao vào hút máu họ.
“Cảm giác này rất đau đớn, em hiểu không? Anh yêu em sâu đậm nhưng phải rời xa em…”
Người bạn trai vẫn đang diễn hình tượng một người bị cuộc đời chèn ép, trong mắt chất chứa toàn những đau khổ muộn phiền xót xa, nhìn cô thâm tình: “Em là người con gái tuyệt vời nhất mà anh từng gặp từ trước tới nay, kể cả sau này cũng thế.”
Thư Phỉ không muốn nhìn anh ta diễn nữa, cô đặt dao nĩa xuống, nói chân thành: “Nhưng tôi tin rằng anh không phải là người đàn ông tốt nhất mà tôi từng gặp.”
“…?”
“Tôi nghĩ rằng người đàn ông tốt, ít nhất sẽ không rủ bạn gái tới một nhà hàng cao cấp để nói về chuyện chia tay với lý do vì ba mẹ cắt thu nhập của anh ta.”
Thư Phỉ cầm hóa đơn thanh toán trị giá mấy nghìn tệ, búng tay gọi nhân viên phục vụ, đồng thời hỏi người đã là bạn trai cũ: “Tôi có cần gọi thêm cho cậu một ly sữa không, nhóc con?”
Rời khỏi nhà hàng, Thư Phỉ không vội về nhà.
Cô đi trên đôi giày cao gót tới trung tâm thương mại gần đó, bước thẳng vào cửa hàng sang trọng, bảo nhân viên lấy chiếc túi mà cô đặt trước. Trong lúc chờ lấy túi, cô còn thích một cái khăn lụa nhìn rất mảnh mai khi buộc lên, nên cô quẹt thẻ mua ngay không chút đắn đo.
Lái xe về căn hộ, Thư Phỉ cất những thứ mới mua vào phòng chứa đồ, đứng trước gương nhìn lại bản thân.
Theo tiêu chuẩn thẩm mỹ phổ biến hiện giờ, người phụ nữ trong gương thực sự không được tính là đẹp, đôi mắt quá dài và hẹp, đuôi mắt nhếch lên nhìn hơi dữ, giống như một lưỡi dao sắc bén, khóe mắt sâu.
Nếu cô nhìn người khác mà không cười, người đó tự nhiên sẽ có cảm giác bị áp bức.
Khi còn đi học, Thư Phỉ từng gặp rắc rối vì ngoại hình của mình.
Cô ghen tị với những cô bạn có vẻ ngoài ngọt ngào dịu dàng, có thể vận dụng ưu thế của con gái một cách triệt để, có việc gì không muốn giải quyết thì chỉ cần mỉm cười là mọi khó khăn sẽ được xử lý. Không giống như cô, người sinh ra đã có dáng vẻ “tôi sẽ tự lo liệu mọi việc”, nếu bộc lộ vẻ yếu đuối lại bị nghi ngờ là giả tạo.
Bây giờ Thư Phỉ đã qua tuổi mà bị ngoại hình gây khó khăn, cũng đã quá quen với việc Thái sơn có sập xuống cũng không biến sắc, vạn năm bày ra vẻ mặt đại ma vương máu lạnh vô tình để ứng phó với những việc hài lòng hay khó chịu.
Mặc dù chia tay khiến cô cảm thấy hụt hẫng, muốn rủ một người bạn đi uống để xoa dịu nỗi buồn, nhưng nghĩ ngày mai cô sẽ đi cùng Tằng Giai Văn tham dự hội thảo, Thư Phỉ quyết định đi tập yoga, tắm rửa rồi đi ngủ.
Rốt cuộc, trời đất bao la, công việc là quan trọng nhất.
*
Vào thời điểm đó, nhóm công tác Chim hót khe ở Nam Giang vẫn chưa được thành lập. Thư Phỉ là trợ lý của Tằng Giai Văn, chịu trách nhiệm xử lý tất cả những việc vặt vãnh, rườm rà xung quanh cho ông, bao gồm cả việc xác nhận trước hội thảo.
Buổi hội thảo này được tổ chức theo lời mời của một trường đại học ở Yến Đô, Thư Phỉ đến giảng đường trước một giờ khi hội thảo bắt đầu.
Vẫn còn sớm, chỉ có một giảng viên đang hướng dẫn sinh viên sắp xếp vị trí. Thư Phỉ đứng cạnh cửa, dùng điện thoại di động kiểm tra quy trình, được nửa chừng thì nghe phía sau có tiếng nói: “Làm phiền nhường đường ạ.”
Cô quay đầu lại, chỉ nhìn thấy cằm của một cậu con trai.
Nhìn lên thêm chút nữa, cô bắt gặp một đôi mắt cười.
Thư Phỉ lùi lại, nghe người đó nói: “Cảm ơn chị.”
Giảng đường nối liền với hành làng, ánh nắng lóa mắt tạo nên những quầng sáng tròn.
Chàng trai mặc áo thun trắng của trường, quần thể thao màu đen rộng rãi, đường cong mắt cá chân lộ dưới ống quần đẹp đẽ, toát lên vẻ đẹp mạnh mẽ của tuổi trẻ.
Cậu ta và một nam sinh khác đến dọn bàn ghế trong hội trường, khi cúi người đặt bàn xuống, vạt áo thun bị kéo lên, eo hẹp, làn da trắng trẻo dưới nắng.
Một em trai rất ngoan.
Nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Thư Phỉ thu hồi tầm mắt, nhìn thấy sinh viên lần lượt kéo tới cửa nên lui vào trong góc đứng yên. Cô hơi khát, vô thức liếm môi.
Chàng trai ban nãy từ đâu tới mang đến cho cô một chai nước suối.
“Cảm ơn.” Thư Phỉ mở nắp chai, ngẩng đầu uống một hớp.
Khi nhìn thấy vậy, một cô gái tới sắp xếp vị trí hét lên: “Tần Triều, còn nước không?”
“Không.” Tần Triều khoát tay, “Chai này của tôi mua dưới lầu.”
“Trên bục chắc có, lấy giùm tôi một chai được không?”
“Tự mình lấy đi, không rảnh.”
Cô gái dậm chân, hậm hực liếc nhìn Thư Phỉ giữa tiếng trêu chọc của bạn đi cùng.
Dường như cô đang cầm không phải chai nước suối mà là trái tim vỡ vụn của một cô gái. Thư Phỉ khịt mũi, đặt chai nước lên bệ cửa sổ bên cạnh.
Thanh niên trẻ thẳng thắn đến mức làm tổn thương người khác, thà để cô gái đang có tình ý với mình đưa nước cho người không quen biết chứ không chịu đi thêm mấy bước để đưa giúp chai nước cho người ta, xoa dịu lòng tự trọng của cô gái ngay nơi công cộng.
“Còn việc gì nữa à?” Thư Phỉ hỏi khẽ.
Tần Triều cười với cô: “Không có gì, cảm ơn chị.”
Thư Phỉ mặc kệ cậu ta.
Khi có tin nhắn tài xế của Tằng Giai Văn, cô xuống lầu đón ông.
Tần Triều ở trong hội trường tiếp tục giúp đỡ, chuẩn bị xong sổ – bút ký tên, ngước mắt nhìn chai nước suối để trên bệ cửa sổ, nhún vai thờ ơ, ném vào thùng rác.
Sau khi bài giảng bắt đầu, Tần Triều ngồi hàng ghế cuối cùng, nghe người đàn ông tên Tằng Giai Văn kia đĩnh đạc phát biểu.
Cậu nghe lơ đãng, một tay chống cằm, một tay xoay bút, tầm mắt thỉnh thoảng nhìn người phụ nữ có sống mũi cao, đôi mắt sâu hút hồn đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên kia.
Tối qua cậu đã nhìn thấy cô ở nhà hàng nơi cậu làm việc. Nghe đồng nghiệp nói cô tới chia tay với bạn trai, hơn nữa người thanh toán lại là cô ấy.
Tần Triều không hứng thú với chuyện đó, điều cậu thấy thú vị là sau khi Thư Phỉ rời đi, cậu nghe người bạn trai cũ của cô gọi điện cho ai đó lúc cậu đang dọn bàn kế bên.
“Cô ấy thực sự mỉa mai tôi còn chưa dứt sữa. Lúc tôi nghe câu đó suy sụp thế nào cậu có biết không, chúng tôi yêu nhau một năm rưỡi, không lẽ tôi không từng trả giá cho phần tình cảm đó sao? Không lẽ bắt tôi đoạn tuyệt với gia đình, đi theo cô ấy làm công thì mới thật sự gọi là yêu cô ấy sao?”
Tần Triều chồng mấy cái đĩa lên nhau, mặt vô cảm nghĩ: Chà, lại là câu chuyện kết hôn nhà giàu máu chó đây mà.
“Cậu nói đúng, có lẽ cô ấy luôn khinh thường tôi. Nhưng cô ấy thì tốt ở chỗ nào chứ? Một người con gái ở tỉnh lên không có chỗ dựa, có thể trở thành trợ lý của Tằng Giai Văn thì ai biết có phải có giao dịch ngầm gì không chứ.”
Vầy là hơi quá đáng đó, anh bạn.
Tần Triều ngước nhìn tấm gương trang trí đối diện bàn ăn, người đàn ông trong gương thất hồn lạc phách đang nghẹn ngào, như thể anh ta cực kỳ ấm ức, cần một ly sữa rồi an tâm ngủ ngoan trong vòng tay mẹ.
“Tôi không nói cô ấy dựa vào quy tắc ngầm để thăng tiến, đó không phải là điều mà mấy cậu hay nói sao? Thử nghĩ xem, vợ Tằng Giai Văn ốm đau quanh năm, bên cạnh ông ta còn có trợ lý như vậy… Cô ấy không đẹp nhưng cậu không thấy cô ấy rất đặc biệt à? Nếu không thì ban đầu tôi đâu theo đuổi cô ấy… Thôi được rồi, không nói nữa, đợi khi tôi lấy lại được thẻ thì mời mấy cậu đi ăn.”
Tần Triều bưng chồng dĩa vào sau bếp, thấy nhà hàng không có việc gì làm nên đi tới cầu thang thoát hiểm hút thuốc. Khói thuốc bay lên trước mắt, cậu nhớ lại những gì mình vừa nghe thấy, hình bóng người phụ nữ đã rời đi hiện lên trong đầu cậu.
Cô ấy mặc đồ gì nhỉ?
Hình như là áo sơ mi trắng, váy xanh đậm ôm sát người, phô diễn đường cong cơ thể như một đóa hoa đang nở rộ, tỏa ra hương thơm thành thục.
Nhưng điều làm Tần Triều chú ý hơn cả là đôi mắt của cô.
Sao lại có người có đôi mắt đẹp đến vậy.
Sóng mắt lưu chuyển vừa sắc bén vừa có vẻ quyến rũ tựa như ánh sáng rực rỡ.
Hút hết điếu thuốc, Tần Triều gửi tin nhắn cho bạn cùng phòng: [Mai cậu xin nghỉ à?]
Bạn cùng phòng nhắn lại: [Vụ bố trí hội trường đó hả? Cậu đã từ chối không chịu giúp giờ lại đồng ý rồi à? Cảm ơn anh em rất nhiều, bạn gái tôi đã nói sẽ chia tay tôi nếu mai không đi coi phim với cổ. Cậu biết đó, con gái tháng nào cũng có mấy ngày làm mình làm mẩy, đợi tôi dỗ dành xong rồi nhất định tôi sẽ mời cậu ăn cơm.]
Tần Triều chả thèm coi đối phương nói dông dài gì, hỏi thẳng: [Người diễn thuyết là ai?]
[Đợi tôi coi lại thông báo.]
Nửa phút sau, bạn cùng phòng trả lời: [Tằng Giai Văn, hình như chuyên gia nghiên cứu chim.]
Tần Triều liếm môi, tiếng “nhóc con” êm ái của Thư Phỉ vang bên tai, cậu thản nhiên cười, lười biếng dựa vào tường, dùng ngón tay cái gõ gõ màn hình.
[Được rồi, nói với trưởng nhóm cậu, tôi đi thay.]
[??? Không phải chứ, cậu có hứng thú với bài thuyết trình chim chóc này hả?]
Tần Triều cất điện thoại.
Khi mở cửa phòng bếp, cậu nghĩ, mình không có hứng thú với chim chóc.
Nhưng cậu có hứng thú với chị gái kia.
Bình luận facebook