• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Khi anh thích em, như thấy mùa xuân (2 Viewers)

  • Chương 17

Lâm Vãn uống hết trà trong ly, buông ly xuống thì đã nghĩ xong lời muốn nói.

“Đúng rồi, anh không biết wechat của tôi là cái ao cá à, 3000 hậu cung của tôi có đủ loại trong đó.”

Đôi mắt đen láy chớp chớp, khóe môi cong cong làm câu nói của cô hết sức vui vẻ, “Cỡ như anh Chu miệng không đủ ngọt, quá lắm thì cũng chỉ là một cung nữ thôi.”

“Chu cung nữ” cúi đầu cười nhẹ.

Từ phía Lâm Vãn nhìn qua, gương mặt anh rất đẹp, đường nét khắc họa rõ ràng, đuôi mắt có nốt ruồi kia nổi bật trong ánh sáng trong quán ăn, chưa kể người anh toát lên vẻ sạch sẽ đầy sức sống.

Trong lòng cô âm thầm rút lời nói khi nãy lại, chỉ với gương mặt này Chu Diễn Xuyên có thể lên đến Quý phi, là kiểu hồng nhan họa thủy.

Chu Diễn Xuyên không biết mình là phi tần được thăng cấp nhanh nhất trong lịch sử, giơ tay đẩy điện thoại cô lại: “Tôi không add cô ấy, cô cất điện thoại đi.”

Lâm Vãn nhún vai, im lặng xin lỗi “cô gái tóc ngắn ở cửa hàng hải sản trong tháng 5”.

Xin lỗi, tôi đã cố sức giúp cô được tới đây thôi.

Trước khi rời khỏi quán ăn, Chu Diễn Xuyên kêu nhân viên phục vụ tính tiền, biết Lâm Vãn đã thanh toán cũng không nói gì thêm, chỉ cảm ơn, tỏ ý lần sau anh sẽ mời.

Lâm Vãn rất hài lòng với thái độ của anh. Cô không cái quy tắc bất thành văn là ra ngoài thì đàn ông phải trả tiền, càng không thích chỉ vì chút tiền ăn mà ồn ào “làm sao lại để phụ nữ trả tiền” theo kiểu chủ nghĩa đàn ông. Làm như phụ nữ vốn dĩ không có khả năng kiếm tiền, không xứng đáng để mời khách.

Do ảnh hưởng suy nghĩ này nên khi quay về tâm trạng cô không tệ, quyết định không chấp nhất chuyện Hải vương kia nữa.

Tới chỗ đỗ xe của Chu Diễn Xuyên, Lâm Vãn định nói cô sẽ đi bộ về, dù sao cũng cách nhà không xa, cô còn có thể đi bộ cho bớt no. Đã định vậy nên cô quay lại định chào tạm biệt Chu Diễn Xuyên.

Nhưng mà không ngờ anh đột nhiên dừng bước, mắt nhìn chăm chăm vào một hướng nơi bãi đỗ xe, cả hơi thở cũng như ngưng lại.

Tư thế này, không lẽ thấy bạn gái cũ à?

Lâm Vãn nheo mắt, nhìn theo tầm mắt anh, chỉ thấy đôi vợ chồng chưa tới 60, mang theo một túi đồ khá nặng, chậm rãi đi về một chiếc xe. Nhìn hai người có thể thấy không được khỏe mạnh cho lắm, đi có vẻ chậm hơn những người cùng tuổi khá nhiều. Nhất là người phụ nữ kia, tuổi thì không quá già nhưng không hiểu sao tóc bạc trắng, bóng lưng gầy gò dưới ánh nắng cuối cùng của hoàng hôn tạo nên cảm giác đơn độc.

“Muốn đi qua giúp không?” Lâm Vãn hỏi.

Chu Diễn Xuyên không trả lời, trên thực tế hình như anh không hề nghe thấy Lâm Vãn hỏi, chỉ có cằm căng cứng, yết hầu trượt lên xuống, tiết lộ ra anh đang đè nén không muốn cho ai biết cảm xúc của mình.

Đầu Lâm Vãn mọc đầy chấm hỏi, không thể nheo mắt lại nhìn rõ hơn. Lần này, cô nhận ra được. Người đàn ông cao lớn gầy gầy kia, khi còn trẻ chắc cũng là người đẹp trai tuấn tú, hơn nữa mặt ông có nét tương đồng với Chu Diễn Xuyên.

Mãi tới khi hai người đó lên xe, Chu Diễn Xuyên mới thu hồi tầm mắt. Giọng anh trở nên khàn khàn trầm thấp: “Lên xe đi, tôi đưa cô về nhà.”

Không khí lúc này rất kỳ lạ, Lâm Vãn không tiện từ chối chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ lái. Chưa kịp nổ máy xe, chiếc ô tô chở hai vợ chồng trung niên kia từ phía sau lái lên.

Hai xe lướt qua nhau, Lâm Vãn nhìn qua cửa sổ xe, thấy hai người đó cũng chú ý tới sự xuất hiện của Chu Diễn Xuyên.

Chỉ đối diện khoảng 10 giây, lại dường như đã một năm trôi qua.

Không khí đông cứng lại.

Người phụ nữ kia mở cửa sổ xe, ánh mắt tối tăm, độc ác nhìn Chu Diễn Xuyên, cho đến khi chiếc xe khuất khỏi bãi đỗ vẫn không rời mắt đi.

Mà Chu Diễn Xuyên chỉ bình tĩnh nhìn theo hướng họ đi xa.

Lâm Vãn theo bản năng nắm chặt dây an toàn, do dự vài lần rồi cuối cùng hỏi thành tiếng: “Hai bên quen nhau à? Không phải ba mẹ anh chứ?”

“Quen, không phải.”

Giọng Chu Diễn Xuyên cực nhẹ, gần như không thể nghe thấy.

Quãng đường về nhà bình yên, cũng rất lặng lẽ.

Lâm Vãn có thể cảm giác được, cô vô tình biết được một chuyện không nên biết.

Có lẽ phía sau có sự thật rất tàn nhẫn, nếu không cô không thể tưởng tượng được tại sao một người lớn lại có biểu hiện như thế với người nhỏ hơn mình, giống như Chu Diễn Xuyên là một tội phạm không thể tha thứ, có mối thù sâu nặng với họ.

Sau khi về nhà, Lâm Vãn ngồi dưới sân ngây người một lúc.

Màn đêm buông xuống, ngoài đường đèn đã sáng lên, những ký ức vốn mờ nhạt gần như quên lãng chợt trở nên sống động, rõ ràng.

Lâm Vãn giật mình.

Cô từng gặp một người giống với người đàn ông kia hơn cả Chu Diễn Xuyên. Là một đàn anh trong trường trung học của cô.

Lâm Vãn nhớ mang máng, người đàn anh đó tên là…

Chu Nguyên Huy.

*

Hai ngày cuối tuần, Lâm Vãn không liên hệ với Chu Diễn Xuyên.

Chuyện ngoài ý muốn đêm đó như vách ngăn, biến hai người chưa thân thiết lắm dừng ngay tại đó.

Tuy nhiên, wechat lại không hề im lặng.

Bởi vì cô gái “Cô gái tóc ngắn ở quán ăn hải sản, tháng 5” hai ngày nay liên lạc thường xuyên với Lâm Vãn.

Lâm Vãn đã đổi ghi chú thành tên thật của cô ấy, Tưởng Kha, mỗi lần mở wechat đều thấy cô ấy nhắn tới vài tin.

Từ hôm thứ sáu gặp ở quán ăn, Tưởng Kha có ấn tượng sâu sắc với Lâm Vãn, theo lời cô ấy nói thì chính là, “Em lớn tới chừng này chưa từng thấy cô gái nào có thể tán cả em gái.”

Lâm Vãn nhắn lại một icon hình chắp tay: [Đa tạ, ai bảo tôi là Hải vương chi.]

Tưởng Kha thích thú: [Em muốn bơi trong ao cá của chị, muốn cắn câu của chị không thả ra, muốn được uống nước thần mọc chân lên bờ dạo chơi.]

Lâm Vãn phát hiện cô em gái này là nhân tài: [Phong cách freestyle của em tốt quá, có thể làm rapper đó.] (Freestyle: phong cách tự do truyền miệng; Rapper: ca sĩ hát/đọc rap)

Tưởng Kha nhắn lại một loạt icon cười haha, rồi lại nhắn tiếp một địa chỉ quán bar: [Rapper thì không cần, em có một ban nhạc, mỗi tuần hai tư sáu biểu diễn ở đây, chị có rảnh tới chơi nha, em mời chị uống rượu.]

Lâm Vãn lưu địa chỉ lại, cũng gửi cho cô ấy một meme. Meme hình 3 con chim nhỏ tròn tròn xếp hàng hùng dũng, tư thế phấn khích sẵn sàng ra trận.

Thật ra meme này có nghĩa là đồng ý, nhưng Tưởng Kha lại chú ý tới chi tiết khác: [Sao cái meme này lại có tên là “Ăn não hoa đi”? Chim gì vậy, có vẻ hung hãn quá ha?]

Lâm Vãn lập tức chuyển qua trạng thái phổ cập kiến thức khoa học: [Chim tước núi, một loại chim săn mồi, cực thích ăn não.]

Tưởng Kha chắc đã tìm thông tin nên nhanh chóng bị vẻ ngoài hiền lành đáng yêu không hợp với bản tính hung hãn của loài chim này làm kinh ngạc, gửi một loạt dấu chấm than qua rồi hỏi: [Sao chị có vẻ rất rành vậy?]

Lâm Vãn: [Quên giới thiệu, chị là chuyên viên phổ cập kiến thức về các loài chim.]

[……]

[?]

Tưởng Kha: [Xin lỗi em nói thẳng, em không ngờ công việc của chị lại thuộc nhóm trí thức thế, tại chị đẹp mà nhìn có vẻ không nghiêm túc.]

Lâm Vãn: [Hihi, em cũng vậy mà.]

Tình bạn giữa hai cô gái nhanh chóng tăng lên khi thổi phồng lẫn nhau.

Không lâu sau, Tưởng Kha lại hỏi: [Soái ca hôm đó có phải là bạn trai chị không?]

[Không phải.] Lâm Vãn nói, [Thích vẻ ngoài anh ấy hả? Khuyên em là nên suy nghĩ kỹ lại, miệng anh ấy độc địa lắm, nói chuyện với anh ấy tức khỏi ăn luôn đó.]

Tưởng Kha: [Nhưng em thấy bữa đó chị ăn ngon lành lắm mà.]

“…”

Lâm Vãn hậm hực đặt điện thoại xuống, sờ sờ má, sao có cảm giác như bị vả mặt vậy chứ?

Cô nằm trên sofa nhìn trần nhà, một hồi sau chán nản vung vẩy chân, cuối cùng kết luận.

Chắc là do tay nghề đầu bếp quán hải sản tốt quá thôi mà.

*

Một tuần sau, ánh mặt trời càng ngày càng gay gắt hơn. Nhiệt độ thiêu đốt làm độ ẩm bốc hơi, biến cả thành phố thành cái lò hơi khổng lồ, cái nóng ẩm oi bức bao trùm con người, ngay cả cây cối cũng mất đi sức sống.

Tin Lâm Vãn muốn từ chức nhanh chóng lan truyền trong Viện nghiên cứu.

Không ít người công khai, người bí mật hỏi thăm tin tức của cô, ai hỏi cô đều thẳng thắn thừa nhận, chẳng qua cô không nói cụ thể là mình nhận được lời mời từ Tổ chức nào thôi.

Thời gian gần đây mọi người trong Viện nghiên cứu đều lo lắng, nghe nói cô phải đi, rất nhiều người đều không tự chủ được mà tự hỏi về dự định nghề nghiệp của mình trong tương lai.

Công bằng mà nói, ngoài việc hiệu quả thấp, mối quan hệ phức tạp thì Viện nghiên cứu thật ra là một đơn vị không hề tệ. Thiết bị nghiên cứu khoa học và nhân tài nghiên cứu khoa học là hàng đầu ở Nam Giang, rất nhiều kết quả nghiên cứu xuất sắc đã được công bố trong mấy thập niên qua. Tuy mấy năm nay họ có trì trệ nhưng những kết quả đã đạt được thì không thể phủ nhận.

Nhưng mà ngoài dự kiến của mọi người, cuối cùng danh sách giảm biên chế chưa ra, Lâm Vãn chưa thực hiện xong thì người đầu tiên ra đi của Viện nghiên cứu đã xuất hiện.

Hà Vũ Đồng vẻ mặt mất mát, không còn vẻ như trước nữa. Cô ta đi xuống lầu, thấy Lâm Vãn và mấy người đồng nghiệp đứng nói chuyện, cố tình đi tới trước mặt mọi người: “Lâm Vãn, cô thắng rồi, bây giờ vừa lòng hả dạ chưa?”

Mấy người không biết bộ mặt thật của Hà Vũ Đồng thì sửng sốt, không biết cô gái nhỏ này có uống lộn thuốc không?

Lâm Vãn lại không hề bất ngờ, chỉ phủi phủi bụi không hề có trên vai, mỉm cười: “Thắng thua gì chứ, tôi không xem cô là đối thủ, cô cũng đừng lo cho tôi.”

Mắt Hà Vũ Đồng đỏ bừng: “Đừng tưởng có vẻ ngoài xinh đẹp thì ghê gớm, cô không phải dựa vào đàn ông mà đi lên sao?”

“???”

Đóa sen trắng này nói cô dựa vào cái gì?

Mấy người đồng nghiệp đồng loạt quay đầu: “Cô có bạn trai?”

Hà Vũ Đồng cố ý nâng cao giọng: “Thứ sáu tuần trước lúc tan tầm tôi thấy hết rồi, có người đàn ông lái chiếc siêu xe tới đón cô. Tôi đã hỏi thăm, cô nhờ người tìm Tằng…”

“Đủ chưa? Đủ rồi thì giao thẻ công tác cho bảo vệ rồi lăn nhanh đi.”

Lâm Vãn mất kiên nhẫn khoát tay, quay đầu lấy cái ly thủy tinh làm như gương soi, vuốt vuốt tóc: “Cảm ơn mắt cô còn tốt, biết khen tôi đẹp, không còn cách nào khác, tôi là người chân thiện mỹ Lâm Tiểu Vãn.”

Xung quanh có người phụt cười thành tiếng, Hà Vũ Đồng tức giận nghiến răng nghiến lợi dậm chân, quay người đi.

Có người đồng nghiệp nhìn theo bóng cô ta, cảm thán: “Con nhỏ này thiệt nhìn không ra luôn chứ, chết tới nơi còn muốn kéo người ta chết chung. Nhưng mà người đàn ông nó nói là ai vậy, cô có bạn trai mà không nói cho tụi tôi biết à?”

Lâm Vãn thở dài: “Bạn trai gì đâu, Chu Diễn Xuyên bên khoa học kỹ thuật Tinh Sang đó, mọi người đều biết anh ấy đó. Tôi chỉ đại diện Viện mời người ta ăn cơm thôi.”

Mọi người đồng thanh “À” lên. Vì giúp Nhạn xám di cư nên người của Viện nghiên cứu đều có ấn tượng rất tốt với người bên Tinh Sang, nghe nói Chu Diễn Xuyên đón cô tan tầm thì đều cho là Hà Vũ Đồng tung tin thất thiệt.

Có người đề nghị: “Nhưng mà nghĩ lại thì hai người khá xứng đôi đó chứ?”

“Đúng đúng, nếu cô thành bạn gái anh ấy, sau này chúng ta mượn máy bay không người lái bên Tinh Sang thì biết đâu còn được ưu đãi đó.”

Lâm Vãn nghẹn, tự nhiên nghĩ tới câu ăn rất ngon của Tưởng Kha nói trước đó. Cô lấy tay quạt quạt gió trên mặt, rất lâu sau mới lẩm bẩm: “Tôi biết rồi, mấy người muốn dựa vào tôi mà hưởng lợi thôi, vô lương tâm.”

Mọi người hi hi ha ha tán nhảm vài câu nữa rồi mới quay lại nói chuyện công việc, sau đó ai về phòng nấy.

Lâm Vãn lên lầu lấy đồ, đi tới trường trung học số 3 thực hiện tọa đàm. Đây là điểm cuối cùng của đợt tọa đàm này, sau khi chấm dứt, Lâm Vãn chính thức nộp đơn nghỉ việc cho chủ nhiệm Ngụy.

Bước vào cổng trường, Lâm Vãn tràn đầy cảm xúc.

Đây là trường trung học chèn ép trường cô suốt cả thời học sinh, kẻ thù truyền kiếp nha! Cô có nên kiếm cái gì đó phá hư một chút mới đỡ ấm ức suốt 6 năm trung học không nhỉ?

Nghĩ thì nghĩ vậy, Lâm Vãn cũng không ấu trĩ tới mức làm chuyện gì xấu ở đây.

Thấy người giáo viên phụ trách tiếp đón, cô nở nụ cười ấm áp như gió xuân, đi theo sau người đó. Đi ngang qua một hành lang dài, những hình ảnh trên tường thu hút ánh mắt của cô.

Cô giáo tiếp đón cô nhận ra ánh mắt của cô, giới thiệu: “Đây là toàn bộ học sinh tốt nghiệp xuất sắc cấp 3, đủ mọi ngành nghề trong xã hội, nếu cô thích thì sau khi tọa đàm xong có thể ra xem, không chừng có người cô quen đấy.”

Lâm Vãn mỉm cười gật đầu, nghĩ thầm cô không cần xem, cô đâu có tới đây để nhìn những kẻ thù đã từng đánh bại tỉ lệ nhập học của trường trung học cô. Hơn nữa lỡ nhìn thấy hình của Chu Diễn Xuyên thì sao giờ? Không lẽ sau này mỗi lần nhìn thấy anh thì lại khơi lên sự oán giận với trường trung học số 3?

Ở bài giảng cuối cùng này, Lâm Vãn nghiêm túc hơn bất kỳ lần diễn thuyết nào trước đây. Không chỉ vì đây là việc cuối cùng của cô làm trong Viện mà còn bởi vì học sinh của trường trung học số 3 thật sự hợp tác, đôi lúc cô nói tới những nội dung không được phổ biến lắm mà vẫn có vài người có thể tương tác với cô.

Có lẽ đây đúng là căn cứ của học bá trong truyền thuyết.

Lâm Vãn thua tâm phục khẩu phục.

Tọa đàm kết thúc, tới phần hỏi đáp.

Một em nữ sinh giơ tay lên, chờ Lâm Vãn mời cô bé đứng lên, cầm micro hỏi: “Chào chị, em cũng là người yêu thích chim giống chị. Thời gian trước em cũng quan tâm tới kế hoạch đưa Nhạn về nhà, cho em hỏi tại sao mọi người lại nghĩ đến việc hợp tác với khoa học kỹ thuật Tinh Sang, sử dụng máy bay không người lái đưa Nhạn di cư ạ?”

Lâm Vãn giật mình, nói: “Đây là kế hoạch mà người của Tinh Sang đề xuất, lúc đó anh ấy biết mấy chú chim Nhạn bị kẹt ở Nam Giang không có cách nào di cư về phương bắc, nhanh chóng nghĩ đến việc sử dụng máy bay không người lái đưa chim Nhạn về nơi sống phù hợp…”

Cô kể lại mọi việc, nghĩ nghĩ rồi nói với giọng vui vẻ nói thêm, “Hơn nữa, khoa học kỹ thuật Tinh Sang là đàn anh của các em ấy, tên là Chu Diễn Xuyên, các em có nghe thấy tên anh ấy chưa?”

“Dạ nghe rồi!”

“Thầy cô suốt ngày lấy anh ấy ra làm tấm gương để nói với tụi em á!”

“Trên tường có ảnh chụp của anh ấy, cực kỳ đẹp trai!”

“Nam sinh bây giờ là đồ bỏ, không có cách nào so được với anh ấy!”

“Nói gì đó, tụi tôi không cần mặt mũi hả???”

Tiếng nói cười lao xao làm Lâm Vãn buồn cười, chờ khi ra khỏi hội trường ý cười trên môi cô vẫn còn nguyên.

Cô nghĩ không biết bức ảnh Chu Diễn Xuyên kia đẹp tới mức nào, không biết có nên đi tới xem thử không, cô cũng thật sự tò mò không biết Chu Diễn Xuyên lúc mười mấy tuổi trông thế nào.

Đi tới chỗ rẽ cầu thang, phía sau có tiếng bước chân. Lâm Vãn quay lại, thấy một phụ nữ trung niên mang kính đen đi phía sau, thấy cô dừng lại thì cũng dừng bước, “Chào cô Lâm.”

“…”

Sao cảnh này quen quen? Không phải tổ chức Quỹ nào nữa chứ?

Lâm Vãn tự cắt ngang suy nghĩ linh tinh của mình, cười đáp lại: “Chào cô.”

Người phụ nữ đi xuống vài bậc thang, đi tới trước mặt cô: “Tôi là giáo viên của trường, họ Trương, cô gọi tôi là cô Trương được rồi. Vừa rồi nghe cô nhắc tới Chu Diễn Xuyên nên muốn hỏi thăm cậu ấy một chút, gần đây cậu ấy vẫn khỏe chứ?”

“Dạ khỏe, đang mở một công ty.” Lâm Vãn đoán, “Hồi trước cô dạy anh ấy ạ?”

Cô Trương nói: “Đúng rồi, ba năm trung học tôi là chủ nhiệm của cậu ấy.”

Lâm Vãn gật đầu, nhớ tới chuyện ở bãi đỗ xe, những câu hỏi chợt dậy lên. Cô ôm laptop, hơi ngại: “Ừm, cô Trương, cô có biết về gia đình của Chu Diễn Xuyên không ạ? Em không có ý gì khác, chỉ là có lần đi ăn với anh ấy thấy có người đàn ông rất giống anh ấy, tầm trên dưới 60 tuổi. Lúc đó anh ấy có vẻ khá bất thường, em với anh ấy là bạn bè nên cũng hơi băn khoăn.”

Cô Trương đẩy mắt kính, hơi suy nghĩ: “Có lẽ là bác cậu ấy.”

“Vậy ạ.”

Vậy cũng không có gì lạ, không chừng là do hai nhà có mâu thuẫn, không thích người bên kia thôi. Bà con mà quan hệ xấu thì cũng không có gì. Lâm Vãn nhẹ nhàng thở phào, cười nói: “Vậy là tốt rồi, em còn tưởng đó là ba anh ấy.”

Vẻ khách sáo trong mắt cô Trương biến mất. Cô ấy nhìn Lâm Vãn: “Có phải cậu ấy chưa nói với cô không?”

“Nói gì ạ?”

Cô Trương lắc đầu, giọng thương tiếc: “Đứa nhỏ này, bao nhiêu năm rồi còn vẫn chưa buông bỏ được.”

Bà xoa xoa huyệt thái dương, nói nhỏ, “Ba mẹ Chu Diễn Xuyên qua đời từ lúc cậu ấy học tiểu học, được bác của cậu ấy chăm sóc.”

Lời nói của cô như viên đá đập vào lòng Lâm Vãn vỡ tan. Cô nhớ mình đã từng nói với Chu Diễn Xuyên.

“Ba mẹ anh còn ở bên nhau không?”

“…Ừ.”

“Hèn gì, vui buồn không giống nhau nên không hiểu.”

“Cô cho tôi là người thế nào?”

“Một người gây dựng sự nghiệp thất bại thì trở về làm thiếu gia thừa kế gia sản.”

Lâm Vãn ngơ ngẩn cắn môi, áy náy, ngại ngùng. Cô đã nói gì trước mặt Chu Diễn Xuyên thế chứ.

“Vậy…” giọng Lâm Vãn hơi run rẩy, hỏi tiếp: “Họ qua đời thế nào ạ?”

Rời khỏi trường, Lâm Vãn đón xe, ngồi dựa vào nệm ghế mệt mỏi nhắm mắt lại. Ngực không thể nào hình dung ra cảm giác lúc này, quấn chặt trái tim cô, cô muốn nói gì đó với Chu Diễn Xuyên, lại không biết nên nói gì.

Mấy phút trước, chỗ ngã rẽ cầu thang. Mặt tường màu xanh hấp thụ ánh nắng mặt trời, tiếng cô Trương từng tiếng dội vào tai Lâm Vãn.

“Núi sạt lở làm đất trôi, hai người đều mất ngay tại chỗ.”

“Chu Diễn Xuyên là người sống sót duy nhất trên xe.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom