Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Khế Ước Tình Yêu - Chương 9: Vừa bắt đầu đã muốn kết thúc
Du An Kỳ đảo mắt liên hồi, cô cảm thấy lo sợ. Chỉ vì cứu mẹ, cô có thể hy sinh lần đầu của mình sao?
- Tôi.... tôi...
Cô đắn đo suy nghĩ, suy nghĩ thật kỹ.
Thấy vẻ mặt của cô lúc này, Trương Thần liền ngồi dậy. Anh chỉnh lại quần áo cho tử tế, quay người lạnh nhạt nói:
- Thôi được rồi! Nếu cô đã không muốn tôi cũng không ép cô. Quyết định, vẫn là do cô thôi.
Anh dự định rời đi thì An Kỳ cất tiếng gọi. Trương Thần quay đầu lại, thấy Du An Kỳ đang ngồi dậy và đứng dưới giường, anh muốn biết cô định làm gì.
Du An Kỳ gương mặt vừa e ấp, tay cô vừa cởi quần áo của mình. Từ món, từ món đồ trên người cô đều rơi xuống đất và nằm yên bên dưới. Cô bước đến gần Trương Thần, dùng tay ôm lấy gương mặt anh, cô nhắm chặt mắt mình lại, mạnh dạn hôn anh.
Anh cũng không ngờ cô gái bé nhỏ trước mặt mình lại là người mạnh dạn đến vậy. Anh ôm lấy vòng eo nhỏ bé của cô, rồi lại nhanh chóng cởi đồ ra.
Khi đã lên đến giường, anh vẫn chưa chịu rời khỏi môi của cô, Trương Thần vẫn muốn tiếp tục khám phá nó. Du An Kỳ lại cảm thấy khó thở nên đã cố gắng rời môi anh. Cô gấp gáp thở, nói:
- Xin lỗi, do tôi không thở được.
Trương Thần nhếch môi cười, anh nói:
- Chưa bắt đầu đã khó thở. Vậy còn những giai đoạn sau thì sao?
- Xin lỗi, đây... đây là lần đầu của tôi.
An Kỳ mặt đỏ lên, nói khẽ.
Nghe cô nói vậy, Trương Thần nhanh chóng đưa chướng vật từ lâu đã làm anh khó chịu. Không ngờ, nó lại thích thú đối với Du An Kỳ. Anh liền đưa vật nam tính của mình vào nơi đó của An Kỳ.
- Aaa...
Quả thật, Du An Kỳ dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý để bị tấn công, nhưng cô không ngờ nó lại đau đến vậy. Cả người cô như bị ai đó xé toạt.
Trương Thần lại chẳng vì vậy mà nhẹ nhàng với cô, anh dùng lực vào cũng chỉ muốn nghe tiếng rên của An Kỳ. Âm thanh nghe lâu dần, dần cảm thấy êm tai.
- Aaa... anh nhẹ một chút... chậm một chút.
Du An Kỳ với vẻ mặt đau đớn, gương mặt dần ửng hồng.
- Nói với tôi cũng vô dụng, cậu em của tôi dường như rất thích cô. Nó rất phấn khích.
Dứt lời, Trương Thần lấy tay xoa bầu ngực đầy đặn và trắng nõn của cô. Lúc đầu tuy hơn đau, nhưng lâu dần anh lại tạo cho cô cảm giác khoái cảm. Nhưng cảm giác đau lần đầu ấy vẫn không dứt.
Chiếc giường lúc này không ngừng rung động theo hai người, và nó cũng bắt đầu phát ra tiếng động. Cô không ngờ, cậu em của Trương Thần kích thích đến vậy, làm cô không thể nào ngừng rên được. Chỉ sợ đêm khuya, làm phiền những nhà xung quanh, như vậy thật đáng xấu hổ.
- Aa... Trương tiên sinh...
Tôi sợ... làm phiền hàng xóm.
Du An Kỳ đầy mệt mỏi, nói cũng phải hít một hơi thật dài.
- Yên tâm! Phòng của tôi cách âm rất tốt.
Nói rồi, cậu em của Trương Thần không dừng ra vào khỏi cơ thể của An Kỳ.
- Aaa... đau....
Trương Thần nhìn cô với ánh mắt đầy khinh thường, nói:
- Cô không có tư cách than với tôi.
Đừng quên là cô cầu xin tôi mua cô!
- Aaa... tôi... không quên... Trương tiên sinh.
- Cô gọi tôi là gì?
- Trương tiên sinh.
- Cho cô gọi lại.
Dứt lời, bỗng nhiên anh lại mạnh bạo hơn đối với cô.
- Aa... tiên... tiên sinh.
- Tôi tên Trương Thần.
- Aaa... Thần... anh chậm lại.
Nghe An Kỳ gọi vậy, anh liền muốn bỏ qua cho cô. Nhưng lại bị cơ thể của cô mê hoặc. Em gái của cô cũng không muốn cậu bé của anh rời đi. Anh cũng chỉ có thể nhẹ nhàng một chút.
- Em gái của cô mê hoặc cậu bé của tôi. Nó không muốn rời đi.
Trương Thần thản nhiên nói, không để tâm đến sắc mặt của An Kỳ đang đau đớn dường nào.
- Vậy... khi nào mới có thể kết thúc?
Cô vừa thở, nhưng vẫn cố hỏi
- Đến khi nó chơi chán.
Cái gì? Vậy có nghĩa là cô phải đợi đến khi cậu bé của anh chơi mệt rồi thôi sao? Vậy còn cô thì sao? Cô đã mệt lả người nhưng vẫn không được nghỉ ngơi.
Khi bán thân cho Trương Thần, Du An Kỳ đã đánh cược rất lớn. Vừa bắt đầu, cô đã biết mình có kết cuộc không hề tốt. Nhưng nếu không đánh cược lần này, thì cả đời sau của cô, nhất định chỉ có hối hận. Bởi, cô đã để mất đi người nuôi dưỡng mình.
Lúc này, Trương Thần ghé sát vào tai An Kỳ, nói nhỏ:
- Vừa mới bắt đầu không bao lâu lại muốn kết thúc. Tôi không quan tâm là thể lực cô yếu hay cô muốn giở trò. Nhưng tôi nhất định sẽ giúp cô rèn luyện thể lực.
Anh nói tiếp:
- Đừng để tôi cảm thấy phí tiền khi mua cô.
Dứt lời, anh đánh dấu chủ quyền khắp người Du An Kỳ khiến cô không thể không thốt lên vì đau. Sau khi đã đánh dấu chủ quyền khắp người cô, Trương Thần dùng môi của mình chiếm luôm môi cô lần nữa. Đêm đó, cả hai người đã quấn quyết lấy nhau không rời. Trương Thần đã liên tục cùng Du An Kỳ làm hết tư thế này đến tư thế khác, khiến cô mệt đứt hơi. Chỉ trách sức khỏe của anh tốt, làm hết lần này đến lần khác vẫn chưa kiệt sức.
background music
Cuối cùng chúng ta không đến được với nhau - Bạch Tiểu Bạch
- Tôi.... tôi...
Cô đắn đo suy nghĩ, suy nghĩ thật kỹ.
Thấy vẻ mặt của cô lúc này, Trương Thần liền ngồi dậy. Anh chỉnh lại quần áo cho tử tế, quay người lạnh nhạt nói:
- Thôi được rồi! Nếu cô đã không muốn tôi cũng không ép cô. Quyết định, vẫn là do cô thôi.
Anh dự định rời đi thì An Kỳ cất tiếng gọi. Trương Thần quay đầu lại, thấy Du An Kỳ đang ngồi dậy và đứng dưới giường, anh muốn biết cô định làm gì.
Du An Kỳ gương mặt vừa e ấp, tay cô vừa cởi quần áo của mình. Từ món, từ món đồ trên người cô đều rơi xuống đất và nằm yên bên dưới. Cô bước đến gần Trương Thần, dùng tay ôm lấy gương mặt anh, cô nhắm chặt mắt mình lại, mạnh dạn hôn anh.
Anh cũng không ngờ cô gái bé nhỏ trước mặt mình lại là người mạnh dạn đến vậy. Anh ôm lấy vòng eo nhỏ bé của cô, rồi lại nhanh chóng cởi đồ ra.
Khi đã lên đến giường, anh vẫn chưa chịu rời khỏi môi của cô, Trương Thần vẫn muốn tiếp tục khám phá nó. Du An Kỳ lại cảm thấy khó thở nên đã cố gắng rời môi anh. Cô gấp gáp thở, nói:
- Xin lỗi, do tôi không thở được.
Trương Thần nhếch môi cười, anh nói:
- Chưa bắt đầu đã khó thở. Vậy còn những giai đoạn sau thì sao?
- Xin lỗi, đây... đây là lần đầu của tôi.
An Kỳ mặt đỏ lên, nói khẽ.
Nghe cô nói vậy, Trương Thần nhanh chóng đưa chướng vật từ lâu đã làm anh khó chịu. Không ngờ, nó lại thích thú đối với Du An Kỳ. Anh liền đưa vật nam tính của mình vào nơi đó của An Kỳ.
- Aaa...
Quả thật, Du An Kỳ dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý để bị tấn công, nhưng cô không ngờ nó lại đau đến vậy. Cả người cô như bị ai đó xé toạt.
Trương Thần lại chẳng vì vậy mà nhẹ nhàng với cô, anh dùng lực vào cũng chỉ muốn nghe tiếng rên của An Kỳ. Âm thanh nghe lâu dần, dần cảm thấy êm tai.
- Aaa... anh nhẹ một chút... chậm một chút.
Du An Kỳ với vẻ mặt đau đớn, gương mặt dần ửng hồng.
- Nói với tôi cũng vô dụng, cậu em của tôi dường như rất thích cô. Nó rất phấn khích.
Dứt lời, Trương Thần lấy tay xoa bầu ngực đầy đặn và trắng nõn của cô. Lúc đầu tuy hơn đau, nhưng lâu dần anh lại tạo cho cô cảm giác khoái cảm. Nhưng cảm giác đau lần đầu ấy vẫn không dứt.
Chiếc giường lúc này không ngừng rung động theo hai người, và nó cũng bắt đầu phát ra tiếng động. Cô không ngờ, cậu em của Trương Thần kích thích đến vậy, làm cô không thể nào ngừng rên được. Chỉ sợ đêm khuya, làm phiền những nhà xung quanh, như vậy thật đáng xấu hổ.
- Aa... Trương tiên sinh...
Tôi sợ... làm phiền hàng xóm.
Du An Kỳ đầy mệt mỏi, nói cũng phải hít một hơi thật dài.
- Yên tâm! Phòng của tôi cách âm rất tốt.
Nói rồi, cậu em của Trương Thần không dừng ra vào khỏi cơ thể của An Kỳ.
- Aaa... đau....
Trương Thần nhìn cô với ánh mắt đầy khinh thường, nói:
- Cô không có tư cách than với tôi.
Đừng quên là cô cầu xin tôi mua cô!
- Aaa... tôi... không quên... Trương tiên sinh.
- Cô gọi tôi là gì?
- Trương tiên sinh.
- Cho cô gọi lại.
Dứt lời, bỗng nhiên anh lại mạnh bạo hơn đối với cô.
- Aa... tiên... tiên sinh.
- Tôi tên Trương Thần.
- Aaa... Thần... anh chậm lại.
Nghe An Kỳ gọi vậy, anh liền muốn bỏ qua cho cô. Nhưng lại bị cơ thể của cô mê hoặc. Em gái của cô cũng không muốn cậu bé của anh rời đi. Anh cũng chỉ có thể nhẹ nhàng một chút.
- Em gái của cô mê hoặc cậu bé của tôi. Nó không muốn rời đi.
Trương Thần thản nhiên nói, không để tâm đến sắc mặt của An Kỳ đang đau đớn dường nào.
- Vậy... khi nào mới có thể kết thúc?
Cô vừa thở, nhưng vẫn cố hỏi
- Đến khi nó chơi chán.
Cái gì? Vậy có nghĩa là cô phải đợi đến khi cậu bé của anh chơi mệt rồi thôi sao? Vậy còn cô thì sao? Cô đã mệt lả người nhưng vẫn không được nghỉ ngơi.
Khi bán thân cho Trương Thần, Du An Kỳ đã đánh cược rất lớn. Vừa bắt đầu, cô đã biết mình có kết cuộc không hề tốt. Nhưng nếu không đánh cược lần này, thì cả đời sau của cô, nhất định chỉ có hối hận. Bởi, cô đã để mất đi người nuôi dưỡng mình.
Lúc này, Trương Thần ghé sát vào tai An Kỳ, nói nhỏ:
- Vừa mới bắt đầu không bao lâu lại muốn kết thúc. Tôi không quan tâm là thể lực cô yếu hay cô muốn giở trò. Nhưng tôi nhất định sẽ giúp cô rèn luyện thể lực.
Anh nói tiếp:
- Đừng để tôi cảm thấy phí tiền khi mua cô.
Dứt lời, anh đánh dấu chủ quyền khắp người Du An Kỳ khiến cô không thể không thốt lên vì đau. Sau khi đã đánh dấu chủ quyền khắp người cô, Trương Thần dùng môi của mình chiếm luôm môi cô lần nữa. Đêm đó, cả hai người đã quấn quyết lấy nhau không rời. Trương Thần đã liên tục cùng Du An Kỳ làm hết tư thế này đến tư thế khác, khiến cô mệt đứt hơi. Chỉ trách sức khỏe của anh tốt, làm hết lần này đến lần khác vẫn chưa kiệt sức.
background music
Cuối cùng chúng ta không đến được với nhau - Bạch Tiểu Bạch
Bình luận facebook