• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full KHANH KHANH CỦA TÔI (2 Viewers)

  • Chương 89: Phiên ngoại thiếu niên ᴥ Thuần phục chó dại (3)

Sát giờ học, cổng trường rất nhiều người vây xem.



Vân Khanh bị anh chạm vào tay, nỗi oan ức cả đêm hoàn toàn tràn lan, hốc mắt trộm đỏ, gương mặt cũng phiếm hồng.



Cô cố sức thoát ra, run giọng nói: “Đừng xằng bậy, anh bảo em biến mất, em liền biến mất sạch sẽ, em nói sẽ không quấy rầy anh nữa, nhất định làm được, anh cũng đừng tới tìm em.”



“Anh cứu em, em đã báo đáp xong rồi.” Cô cắn môi sắp rách, cứng rắn nói tiếp, “Về sau, anh hãy coi như không quen biết em.”



Nói xong câu này, Vân Khanh nhịn không đau lòng, lãnh đạm đi vào cổng trường, vứt Hoắc Vân Thâm ở phía sau.



Ngày hôm qua bị ‘đâm’ tàn nhẫn như vậy, Vân Khanh nghĩ kỹ rồi, cô không thể mù quáng theo đuổi anh, anh sẽ chỉ trốn tránh nguyện vọng thực sự của chính mình, không ngừng trốn, không thừa nhận rằng quan tâm đến cô.



Cho dù có một ngày anh không trốn tránh, từ tận đáy lòng anh cũng sẽ không tin.



Không tin ngoài ân cứu mạng, anh còn có cái gì có thể hấp dẫn cô thích, rồi lại rơi vào tình trạng nghi ngờ bản thân.



Nguyên nhân anh kháng cự cô, xét đến cùng, là anh quá tự ti trước những tháng ngày thống khổ tích tụ lại.



Bướng bỉnh nhận định rằng… cô sẽ không ở bên anh lâu dài.



Biện pháp Vân Khanh có thể nghĩ đến, chính là đổi vai, để anh theo đuổi cô.



Cô có thể giả vờ cắt đứt mối quan hệ, để anh ý thức được tầm quan trọng của cô, chậm rãi dạy anh làm thế nào để thích một người, làm thế nào để biểu đạt chính xác tình cảm, học được cách yêu và được yêu.



Để anh theo đuổi, chờ đến khi đạt được, anh mới có cảm giác chân thực, cô gái mà anh ngưỡng mộ không phải hư vô mờ mịt, mà là dựa vào chính bản thân anh đoạt được, sẽ không dễ dàng rời khỏi anh.



Sau khi Vân Khanh đi xa, không chịu nổi xúc động, thử ngoái đầu lại nhìn thoáng qua.



Hoắc Vân Thâm vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích, thân thể thiếu niên thon gầy thẳng tắp, trên người phủ một lớp quần áo mỏng manh, cô đơn mà yếu ớt đứng trong gió.



Vân Khanh có chút khó chịu phồng má.



Hơn nữa… anh bắt nạt cô nhiều như vậy, cô cũng rất đau lòng, dù là Vân Thâm ca ca thì cũng phải chịu phạt.



Hoắc Vân Thâm trở lại trung học số 4, đương nhiên trở thành tiêu điểm nghị luận của cả trường.



Bởi vì kiêng kị nên không ai dám trắng trợn táo bạo, đều ở trong tối khe khẽ nói nhỏ.



“Tớ nói rồi mà, Vân Khanh này là kiểu tiểu nữ thần, đứng bất động cũng có rất nhiều người đứng ngồi không yên, chắc chắn là đầu óc nhất thời nóng lên nên mới đi tìm kẻ điên này, giờ tốt rồi, rốt cuộc người ta cũng tỉnh táo.”



“Nghe nói sáng nay cậu ta đến trung học Ninh Hoa chờ, Vân Khanh đến nhìn cũng không nhìn cậu ta cái nào, hoàn toàn không để ý tới cậu ta.”



“Như vậy mới đúng đi, đẹp trai cũng không thể ăn, Hoắc Vân Thâm có đẹp đến đâu cũng không thay đổi được sự thật cậu ta có bệnh.”



“Đúng rồi, nhất định là Vân Khanh thích cái loại sạch sẽ thoải mái, học tập tốt, đâu giống cậu ta mỗi ngày cả người đầy máu —”



Vài người nói chuyện đến là tích cực, nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi truyền đến từ cầu thang, sườn mặt sắc bén của Hoắc Vân Thâm vừa lộ ra họ đã sợ chết khiếp, vội vàng nói xin lỗi rồi trốn chạy.



Mẫn Kính hoang mang rối loạn khuyên bảo: “Thâm ca anh đừng nóng giận, về sau thu thập bọn họ!”



Vết thương trên người Hoắc Vân Thâm vẫn còn đau nhức, anh nghiêng người dựa trên lan can, đôi mắt đen như mực xuyên qua ô cửa sổ nhìn về hướng Ninh Hoa, thấp giọng hỏi: “Cô ấy thích, là cái loại như vậy sao.”



Trong miệng người khác… sạch sẽ thoải mái, học tập tốt.



Tóm lại chắc chắn không phải là anh.



Vân Khanh tới tìm anh, có lẽ là xuất phát từ sự tò mò và lương thiện, quấn lấy anh không buông, hơn phân nửa cũng là vì đã cứu cô một lần, sao có thể… có tình cảm gì với anh.



Anh cũng đã hủy diệt hết tất cả hảo cảm không dễ có rồi, cô gái nhỏ sẽ không bao giờ dịu dàng tới tìm anh nữa, lau máu cho anh, giúp anh uống thuốc.



Cô kiên quyết rời đi, đẩy anh trở lại trong vực sâu không thấy ánh mặt trời, ngã xuống còn ác hơn quá khứ.



Mẫn Kính gãi gãi đầu: “Có lẽ là vậy, con gái đều thích vậy mà. Thâm ca, có phải anh động tâm với Vân Khanh rồi không? Sao trước đây luôn ức hiếp cô ấy, em còn tưởng…”



Hoắc Vân Thâm rũ mắt xuống.



Động tâm?



Ngay từ ánh mắt đầu tiên, anh đã khắc sâu cô vào trong đầu, vứt đi không được.



Mọi khát vọng đều bị đè nén thật chặt, không dám phóng túng, sợ vạn kiếp bất phục, chỉ có thể cực đoan mà lấy thái độ ác liệt xua đuổi cô.



Trước kia sợ cô lừa anh, hiện tại… biết chính mình hai bàn tay trắng, khác xa cô một trời một vực, chạm một chút vào góc áo cũng sợ làm bẩn đến cô.



Nhưng trái tim đã điên rồi.



Sau khi nhận ra mình đã mất đi cô, điên cuồng đến mức sinh ra bóng ma, trong não đều là cô.



Hoắc Vân Thâm xoay người xuống tầng.



Mẫn Kính đuổi theo hỏi: “Anh đi đâu! Vết thương còn chưa lành, nếu Vân Khanh biết —”



Hoắc Vân Thâm tự giễu mà cong môi.



Cô biết cũng sẽ không để ý.



Anh đã đánh mất cô rồi.



Hoắc Vân Thâm lấy số tiền có hạn của mình mua một bộ quần áo sạch sẽ chỉnh tề, sau đó tới tiệm cắt tóc để cắt ngắn bớt mái tóc dài.



Thợ cắt tóc hơi sợ anh, thật cẩn thận hỏi: “Cắt tới mức nào?”



Anh thấp giọng nói: “… Mức độ sạch sẽ thoải mái.”



Tay thợ cắt tóc run lên, cắt cho anh một quả đầu rất ngắn, để lộ hoàn chỉnh khuôn mặt ưu việt sắc bén, bên thái dương còn có một vết sẹo nhạt, khiến anh trông càng thêm hung thần ác sát.



Hoắc Vân Thâm nhịn ba ngày, đợi đến khi mặt ngoài vết thương không còn quá dọa người, mới thay quần áo, chăm chút cho bản thân thật chỉnh tề, giống hệt một học sinh bình thường, đến trung học Ninh Hoa tìm Vân Khanh.



Anh sợ quấy rầy cô học, càng chọc cô chán ghét, đặc biệt chọn thời điểm tan học, nhưng trên đường lại bị rắc rối cản trở, cũng may lần này không nhiều người lắm, chỉ là đều mang theo vũ khí, ánh sáng chiếu rọi vô cùng lóa mắt.



Hoắc Vân Thâm lo lắng quần áo đi gặp Khanh Khanh bị làm bẩn, khi con dao thình lình vung về phía mình, anh không chịu dùng cánh tay chắn, mà theo bản năng vươn tay ra, trực tiếp nắm lấy lưỡi dao.



Lòng bàn tay tức khắc ấm áp, máu đỏ tươi theo khe hở ngón tay trào ra.



Đám người chặn đánh bị dáng vẻ không muốn sống này của anh dọa sợ, sợ nếu thật sự làm ra mạng người thì không tiện bàn giao, bèn hùng hùng hổ hổ rút lui.



Hoắc Vân Thâm không rảnh để ý tới, tùy tiện rửa vết máu trên tay đi, chạy đua với thời gian đi về phía trung học Ninh Hoa, sợ bỏ lỡ cô.



Anh tới chậm, cổng trường không còn người, may mắn trung học Ninh Hoa khá thoáng, không kiểm soát ra vào nghiêm ngặt, anh vọt vào, thở gấp chạy lên tầng có Khanh Khanh.



Ngày đó là ngày Vân Khanh và lớp trưởng cùng trực nhật. Sau khi dọn dẹp lớp học xong, lớp trưởng cười nói: “Trên đầu cậu có bụi, để tớ giúp cậu phủi xuống.”



Cậu ta đến gần, tay sờ soạng tóc mai cô, cùng thời gian, tiếng bước chân chạy như điên tới đây đột nhiên im bặt.



Vân Khanh chợt quay đầu, nhìn thấy Hoắc Vân Thâm mặc áo trắng quần đen, tóc đã cắt rất ngắn, khuôn mặt đẹp trai tựa điêu khắc đứng cách đó không xa, dùng ánh mắt nhuốm máu lẳng lặng nhìn chằm chằm cô, như muốn nuốt cô vào bụng.



Anh khàn khàn cười: “Bọn họ nói đúng, em thích như vậy.”



Dù anh thay đổi thế nào đi nữa, cũng không thể biến thành học sinh xuất sắc sạch sẽ thoải mái.



Người đứng trước mặt cô kia, mới phù hợp với tiêu chuẩn của cô, anh cái gì cũng không phải, còn mưu toan nhúng chàm cô.



Hoắc Vân Thâm xoay người liền đi, không khống chế được mà siết chặt nắm tay, máu bị đè ép chảy ra, chảy tong tỏng dọc đường đi.



Trong lòng Vân Khanh co rút, vội vàng vào phòng học, móc túi thuốc nhỏ muốn đuổi theo.



Lớp trưởng ngăn cô lại, nhíu mày hỏi: “Cậu còn quản anh ta? Anh ta có bênh điên cậu không biết sao?”



Vân Khanh cười nhạt: “Tôi biết, so với anh ấy tôi còn điên hơn.”



Hoắc Vân Thâm không có mục đích, máy móc đi về phía trước, trong lòng không thực tế mà hy vọng, Khanh Khanh có thể ra tìm anh một lần, lại để ý anh một lần, cho anh một chút hy vọng.



Một đường anh rời khỏi trường học, trở lại dưới tầng căn nhà nhỏ.



Sắc trời tối sầm, đèn đường mờ nhạt, soi bóng dáng lẻ loi của anh.



Hoắc Vân Thâm cúi đầu nhìn mặt đường, có một bóng xám nho nhỏ tinh tế đến gần anh.



Tim anh đập mạnh, không dám đi xác nhận.



Cho đến khi cô gái dùng đôi tay mềm mại kéo lấy ống tay áo anh, cau mày nghẹn ngào nói: “Đây là lần cuối cùng em quản anh.”



Hoắc Vân Thâm bị cô kéo đến nơi sáng sủa nhất dưới ánh đèn, cô cũng không chê dơ, ngồi xổm ven đường băng vết thương cho anh.



Cổ tay anh run rẩy, cực lực khắc chế cảm xúc hỏi: “Em và người kia có quan hệ gì?”



“Quan hệ bạn học!”



Anh nhìn chăm chú gương mặt non nớt của cô, giọng nói mài giũa cát đá: “… Anh thì sao, anh và em, có quan hệ gì?”



Vân Khanh tức giận ngẩng đầu: “Không phải quan hệ theo đuổi và bị theo đuổi sao?”



Ngọn lửa trong đôi mắt Hoắc Vân Thâm như muốn bùng cháy, đột nhiên tiến lên một bước, không quan tâm mà ôm lấy cô.



Vân Khanh hơi sửng sốt, đỏ mặt giãy giụa.



Cô… cô mới không muốn anh thành công nhanh như vậy!



Hoắc Vân Thâm ôm đến chết không buông: “Quần áo của anh mới, sẽ không làm bẩn em.”



Mũi Vân Khanh đau xót: “Ai nói cái này… anh, rốt cuộc anh muốn làm sao!”



Hoắc Vân Thâm nhẹ nhàng cọ xát tóc cô, giọng điệu vừa dữ tợn vừa bi thương: “Khanh Khanh, anh không tệ như vậy, để anh theo đuổi em.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom